Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Short 2.

"Ngài Korn, cậu Kinn, tôi có chuyện muốn nói."

Pete gõ cửa phòng họp rồi bước vào sau khi cuộc họp của Gia tộc chính kết thúc. Hiện tại bên trong chỉ còn ông Korn, cậu Kinn và Porsche.

"Pete, ngồi đi." Ông Korn bảo.

Pete đã biến mất suốt đêm qua, cuộc họp sáng nay cũng không tham gia. Porsche đã lo lắng kể từ lúc không nhìn thấy Pete ở quán của chế Yok, sau đó Porsche nhận được tin nhắn bảo mọi thứ đều ổn từ Pete. Còn bây giờ nhìn bộ dạng thằng bạn coi, không hề ổn một xíu nào.

"Tôi xin cảm ơn tấm lòng thương xót của ông chủ, tôi vẫn và sẽ luôn trung thành với Chính gia, nhưng tôi cảm thấy mình không thể ở cương vị vệ sĩ này được nữa. Tôi xin phép nghỉ việc."

Porsche đã đoán được người gây ra các vết thương trên người Pete lúc vừa trở về từ  nhiệm vụ trước đó, chỉ là hắn không biết chính xác nổi đau mà Pete phải chịu. Nhưng từ thái độ và yêu cầu được gặp Pete của Vegas tối qua làm Porsche có chút nghi ngờ về sự trốn tránh và giấu diếm của Pete.

Có điều gì đó đã diễn ra giữa hai con người này.

"Cậu có muốn về quê nhà một thời gian để nghỉ ngơi, khi nào thoải mái rồi thì trở về tiếp tục công việc là được." Kinn nhìn Pete nói.

"Cám ơn cậu Kinn, tôi sẽ trở về quê nhà, nhưng công việc tôi vẫn muốn xin nghỉ, xin cậu và ông chủ hãy hiểu cho."

"Nhưng.."  Kinn muốn nói thêm nhưng đã bị ông Korn giơ tay ngăn lại.

"Được rồi. Thay ta chăm sóc nó." Câu sau là ông nói với Pete.

Pete giật mình ngơ ngác nhìn ông Korn, nhưng sau đó anh chỉ cười khổ mà không nói nên lời.

Pete tháo huy hiệu vệ sĩ, cởi áo vest ngoài gấp gọn rồi đặt chúng qua một bên. Một lần nữa Pete cúi gập người để bày tỏ biết ơn và tạm biệt những người đã giúp đỡ gia đình mình thời gian qua. Bỏ lại ánh nhìn lo lắng của Kinn và  Porsche, cả sự suy tư của ông Korn, Pete quay lưng rời đi.

...

Pete hiện tại đang ngồi một mình ở quầy bar quán của chế Yok, bởi vì anh chẳng biết phải đi đâu cả. Và vì nơi này an toàn hơn bất kỳ nơi nào khác nếu đêm nay anh say sỉn. Và vì chắc chắn anh sẽ có một chỗ ngủ êm ấm mà không phải bị đá ra một xó xỉnh nào đó khi bất tỉnh nhân sự cả.

"Xin chào, em có thể mời anh một ly được không?"

Pete ngước mắt nhìn cô gái với cặp ngực thiệt bự mà vừa nhìn thôi đã biết là đồ giả rồi kia. Nhưng bằng tất cả sự dạy dỗ mà mình nhận được, dù là một cựu vệ sĩ của mafia, phải anh đã là cựu mafia rồi, thật buồn thay, anh bắt tầm mắt mình phải di chuyển lên gương mặt đầy phấn kia.

"Không cần đâu, tôi đang đợi bạn." Pete cười cười từ chối.

Cô gái muốn nói thêm gì đó để chèo kéo nhưng vừa liếc thấy ánh mắt của người pha chế rượu sau quầy thì vội ngậm mồm lại rồi rời đi. Cô ta lởn vởn ở đây tìm kiếm những vị khách tiềm năng cũng một thời gian rồi nên dễ dàng nhận ra ánh mắt cảnh cáo của người nọ và biết rằng đây không phải là người có thể tuỳ ý đụng vào dù trông anh có vô hay thế nào đi nữa.

"Em đợi ai vậy, Pete?" Một giọng nam xen ngang.

"Còn anh làm gì ở đây, Vegas?" Pete uống một ngụm rượu sau khi liếc nhìn người vừa tới.

"Đương nhiên là để gặp em, em không chịu cùng tôi trở về." Vegas ra hiệu cho nhân viên để có một ly Volka cho mình.

"Ít nhất cho đến khi cuộc chiến kết thúc, Vegas. Anh biết đây không phải lúc."

"Vậy một khi nó kết thúc, em sẽ đi cùng tôi, dù là xuống địa ngục sao?" Vegas uống một ngụm rượu, cười nói với dáng vẻ ghẹo gan.

"Con mẹ nó, Vegas, tôi sẽ ở đây và không đi đâu cả. Và nếu anh chết, anh biết đấy, tôi sẽ tìm một cô gái, lấy vợ và có những đứa con của mình." Pete đã nổi điên ngay khi hiểu những gì Vegas vừa nói, nó làm anh nhớ tới hình ảnh đã xuất hiện trong đầu vài ngày trước, khi gặp lại Vegas.

Pete đã mơ về cái cảnh Vegas nằm trong vũng máu và không hề có dấu hiệu của sự sống, nó đã ám ảnh anh suốt những ngày vừa qua. Pete đã không thể ngừng chuốc say mình để có thể tìm đến giấc ngủ dễ hơn, dù nó chỉ có phần nào tác dụng.

"Pete." Sau một khoảng im lặng, Vegas lên tiếng với giọng nghiêm túc. "Nếu tôi phải chết trong cuộc chiến, hãy đến và kết thúc nó."

"Kết thúc cái gì?" Pete hoang mang.

"Mạng sống của tôi. Tôi hy vọng người đó sẽ là em, coi như một ân huệ cho kẻ ái mộ em, Pete."

Vegas nâng tay Pete, đặt lên mu bàn tay anh một nụ hôn thành kính trước khi rời đi.

Pete ngây người ngồi đó cố tiêu hoá những lời Vegas nói, đến khi tỉnh táo lại thì không còn bóng dáng hắn đâu nữa. Pete vội chạy theo hướng mà hắn có thể rời đi nhưng người sớm đã không còn ở đây.

Pete cũng không gặp lại Vegas thêm lần nào nữa cho đến ngày cuộc chiến diễn ra. Anh đã dọn ra khỏi Chính gia, thuê một căn hộ gần đó để ở lại, không chỉ vì cuộc chiến mà còn vì anh nhận thấy Vegas và Porsche dạo gần đây giống như luôn có liên hệ và gặp nhau vài lần.

Pete sớm đã có mặt ở Chính gia vào ngày đó, anh cảm thấy bản thân không thể ở yên một chỗ mà không làm gì. Cảm giác lo lắng và bất an càng lớn hơn khi ngày này cận kề.

Sau một hồi đi xung quanh để nắm chắc tình hình, Pete trông thấy ba người Kinn Porsche và Vegas, xung quanh còn có vài người của Thứ gia đi theo Vegas. Hắn đang chỉa súng về phía Porsche, người đang nằm dưới đất với máu me đầy miệng. Còn Kinn đang giơ hai tay ở tư thế đầu hàng, anh ta đang cố thương lượng với Vegas và không thể che giấu vẻ căng thẳng trên gương mặt mình.

"Porsche!"

Dù biết người này chắc chắn có mặt ở đây nhưng tiếng la vẫn làm Vegas căng cứng người khi nhận ra chủ nhân của nó, là Pete. Trong một phút lơ là hắn đã không để ý những chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa có gắn bom, một ý tưởng điên rồ của Tankhun vì có giọng gã ta vang lên khi một chiếc âm thầm tiến đến chỗ Porsche và Vegas.

"Kinn, Porsche, rời khỏi đây ngay."

Kinn lập tức đá vào tay cầm súng của Vegas khiến hắn loạng choạng sau đó kéo Porsche cùng chạy trước khi bom nổ.

Khi chiếc xe gần ba người nhất phát nổ, Pete và cả trái tim đang đập điên cuồng của mình đã lao tới đẩy Vegas ra xa chỗ trái bom, tiếng nổ khiến tai anh đau đớn, Vegas lao tới chỗ Pete trước cả khi hắn có thể định thần lại.

"Pete. Em không sao chứ, Pete!" Hắn kinh hãi đỡ lấy người kia.

Pete lắc đầu cố để tỉnh táo lại, sau đó anh tức giận vung nắm đấm về phía Vegas, hắn lập tức ngã xuống đất, Pete nhào tới và tiếp tục đánh.

"Tên khốn, anh vừa chỉa súng vào đâu đấy hả!"

Pete không thực sự giận vì hành động của Vegas, đây là một cuộc chiến hắn buộc phải chỉa súng vào đối thủ dù cho đó có là bạn của anh. Pete chỉ đang mượn cớ để giải phóng mọi cảm xúc đã kìm nén suốt thời gian qua của mình.

"Pete! Pete..." Vegas cố lên tiếng, hắn chụp lấy nắm đấm đang chuẩn bị giáng xuống, lật người áp Pete dưới thân. "Tôi xin lỗi. Vì tất cả, xin lỗi em, Pete."

Pete lại vật hắn xuống, tức giận tới bật cười.

Giữa những tiếng súng vẫn đang không ngừng bỗng xen vào tiếng nổ vang, Vegas sực nghĩ tới điều gì đó. Hắn giữ lấy đầu Pete, người cũng đang bàng hoàng, kéo xuống hôn lên môi người trước mặt, một nụ hôn mang theo vị tanh của máu.

"Pete, tôi yêu em." Hắn cụng trán cọ mũi Pete một cách lưu luyến rồi đẩy mạnh người ra vùng bỏ chạy.

"VEGAS!" Pete đau đớn gào lên, tay đấm mạnh xuống nền đất, cơn đau làm mắt anh ướt nhoè.

Pete cố tìm kiếm bóng dáng của Vegas ở mọi nơi. Anh nhìn thấy ông Gun đang chạy về phương hướng nào đó, đoán rằng rất có thể sẽ gặp được Vegas vì hắn cũng đang tìm cha mình, Pete lập tức đi theo ông ta tới một căn biệt thự nhỏ sâu phía sau nhà kính, nơi được đồn là có ma.

Và bất ngờ thay, con ma ấy lại chính là quý bà Nam Phueng, người mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn cùng cha của Porsche. Bà ấy trông lớn tuổi hơn so với trong tấm hình mà Pete nhìn thấy, nhưng bà vẫn rất xinh đẹp và quý phái.

Ông Korn đã có mặt ở đây từ trước, khi ông Gun đến, cả hai bắt đầu tranh cãi gay gắt về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ và cả việc bà Nam Phueng đã bị giấu đi. Chuyện lên đến đỉnh điểm khi Kinn và Porsche xuất hiện, dường như mọi bí mật đang được hé lộ thì ông Korn đã đưa súng và bắn về phía ông Gun.

Pete không biết chút gì về mối quan hệ và ân oán gia tộc của những người thế hệ trước, anh thậm chí còn không biết mẹ của Porsche có mối quan hệ với dòng họ Theerapanyakul nên anh đã không để ý quá nhiều vào câu chuyện của họ, nhưng ngay khi Pete nhìn thấy ông Korn đưa súng về phía ông Gun. Và tất cả những gì anh có thế biết là mình đã lao ra và đẩy mạnh ông Gun, khiến ông ấy ngã ngồi vào kệ sách gần đó, còn anh ngã xuống trong tiếng la thất thanh của Porsche.

Trước khi lịm đi, Pete nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Vegas, cùng giọng nói run rẩy của hắn. Pete có hơi lo lắng, Vegas sẽ thế nào khi nhìn thấy người phụ nữ mà cha mình dùng cả đời để yêu, mà người đó lại còn chẳng phải người trong gia đình mình, người khiến cả hắn và Macau đều không thể nhận được sự yêu thương từ ông.

Thật may, anh chỉ chịu một phát súng và nó không ở vị trí nguy hiểm. Anh muốn nói với Vegas rằng anh buồn ngủ rồi, anh muốn ngủ một giấc bù lại cho những đêm không ngon giấc vừa qua. Nhưng anh sẽ sớm tỉnh dậy thôi, cho nên Vegas, anh đừng khóc, tôi không dỗ anh được.

"Pete, làm ơn, Pete, ở lại với tôi... Pete."

"Ha ha ha.." Cha của Vegas cười lớn, vẻ mặt ông ta giống như ông ta phát điên rồi. "Porsche.."

Khi ông Gun muốn nói thêm điều gì nữa thì một viên đạn xuyên qua giữa trán khiến ông tắt thở ngay lập tức.

"Pa!" Vegas trợn mắt nhìn về phía ông Korn, người đã trực tiếp nổ súng.

Porsche cũng không hiểu lý do cho phát súng vừa rồi, cậu ta nhìn cha của Kinn để chờ đợi một lời giải thích, nhưng rồi sự chú ý của cậu ta bị dời đi khi nhìn thấy mẹ mình lung lay ngất xỉu sau tiếng súng.

"Mẹ!" Porsche lao tới đỡ lấy bà ấy sau đó tức giận nói với ông Korn. "Đồ dối trá, đâu mới là sự thật?"

"Porsche, mọi thứ ta làm là để bảo vệ con và em trai con." Ông Korn nói với giọng bình tĩnh đến không ngờ trong khi có hai khẩu súng đều hướng về phía mình. " Còn Vegas, từ giờ cả con và Macau, ta sẽ thay em trai mình chăm sóc hai đứa."

"Porsche." Kinn chắn trước người cha mình, nhìn Porsche lắc đầu ra hiệu cho cậu ta dừng lại, trong khi đưa súng về phía Vegas, người cũng đang chỉa súng về phía ông Korn.

"Vegas, đưa Pete đi ngay, cậu ta cần được cấp cứu." Giọng Kinn đầy ý cảnh cáo khi nhắc đến Pete trước mặt Vegas, người duy nhất có thể khiến hắn bỏ đi ý nghĩ điên rồ lúc này.

Vegas siết chặt khẩu súng trong tay, hắn nhìn cha mình, người mà hắn luôn khát khao được công nhận. Dường như có thứ gì đó trong hắn được giải thoát, nhưng nó cũng đau đớn vô cùng. Hắn không tin lời ông Korn, nhưng hắn buộc phải hạ súng, hắn còn Macau phải chăm sóc và bảo vệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro