Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VegasPete || Ngoại truyện đặc biệt [VIP] - 02




Dịch bản tiếng Anh: @SpriteHoang6

-Pete-

Cuộc đối đầu giữa gia tộc chính và gia tộc phụ lần này đáng lo ngại hơn bao giờ hết. Nỗi sợ trong lòng tôi lập tức tăng vọt khi tôi nhìn thấy Vegas đang sải từng bước tiến đến cùng đám vệ sĩ Thứ Gia. Tôi đã cố gắng đánh lừa bản thân trong suốt một tuần rằng... cuối cùng thì cũng không còn phải bối rối vì người như anh ấy nữa.

Thân phận đối với tôi quan trọng cỡ nào? Tôi biết rất rõ. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân rằng ai đã khiến tôi đau đớn và ai là người cho tôi sự yên bình. Nếu đủ tỉnh táo thì dù chỉ là ý nghĩ thoáng qua, tôi cũng không nên bị lung lay với tình cảnh trước mặt. Rõ ràng và bản lĩnh là những phẩm chất cần có ở vệ sĩ trưởng của Chính Gia. Một trọng trách nặng nề. Tôi cố kiểm soát cảm xúc của mình nhưng tất cả những gì có thể làm là đánh mắt sang hướng khác, giả vờ như Vegas không hề đứng trước mặt.

Suốt thời gian đối diện nhau, tôi có thể cảm nhận được đôi mắt sắc lạnh đó luôn chằm chằm hướng về phía mình. Mặc cho cơ thể bắt đầu run lên, tôi cố gắng chèn ép mọi cảm xúc thật sâu vào lòng, chôn càng sâu càng tốt.

Tình hình dần trở nên căng thẳng hơn khi khun Kant và khun Korn lời qua tiếng lại gay gắt. Tôi không hiểu lắm họ đang tranh cãi về điều gì, nhưng hình như vẫn luôn là chuyện của Porsche. Porsche nhờ tôi điều tra sự thật về việc này. Cậu ấy có vẻ đang rất áp lực và gần như gây chuyện với khun Kinn mỗi ngày. Dù tôi có muốn giúp Porsche đến thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn cần giữ cái mạng của mình trước đã.

Dưới cơn mưa tầm tã, bầu trời đen kịt, tình hình giữa hai gia tộc dần trở nên tồi tệ. Có vẻ như họ chẳng thương lượng được với nhau bất cứ thứ gì. Và khi tiếng súng hiệu vang lên, người của hai bên lao vào nhau, tiếp viện của Chính Gia phá cổng thành công rồi lập tức tràn vào.

Bang!!!

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đụng độ này. Khẩu súng trong tay nhắm thẳng vào người của Thứ Gia.

Trong một khoảnh khắc khi tôi đang tìm mục tiêu thì người của gia tộc phụ cứ thế mà xem tôi như không khí, chạy vụt qua.

"Gì vậy?"

Tôi quay lại nhìn hết người này tới người khác chạy qua trước mắt. Đây là một sự xúc phạm! Tôi là vệ sĩ trưởng của gia tộc chính! Tôi đang đứng như Trời trồng đây nè! Có ai thấy tôi không? Hay là tôi chết rồi mà tôi không biết và vì vẫn còn đam mê với công việc nên hồn tôi đang vất vưởng ở đây?

"Tôi chịu hết nổi rồi!"

Chẳng ai thèm quan tâm tôi. Bước thẳng đến kéo một trong những vệ sĩ của Thứ Gia đang đánh nhau với Arm. Tôi tóm lấy rồi ném hắn vào một bụi cây, tức giận lao thẳng vào hắn.

"Lo ở đây đi! Tao tìm Khun Nủ trước", Arm nói.

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Nhưng càng đánh, tôi càng giận dữ vì họ gần như không hề đánh trả. Họ chỉ cố bảo vệ chính mình như thể không dám đối đầu với tôi vậy. Tụi mày khinh thường tao hả? Tuy rằng nhìn tao có hơi nhỏ con nhưng mà kỹ năng thì không thua bất kỳ thằng nào ở đây đâu!

Tôi tóm hết những kẻ chạy vượt qua, nhanh tay bắt được cổ áo của một tên khốn nào đó và giật mạnh khiến hắn ngã ra đất. Đột nhiên, toàn thân trở nên đông cứng, nỗi sợ nhanh chóng len lỏi vào từng tế bào khi thấy khun Kinn chĩa súng về phía Vegas. Nó khiến tôi phát điên. Trái tim tôi gần như nổ tung khi hình ảnh khun Kinn sẽ thực sự bắn Vegas vụt qua trước mắt.

"Nếu anh định giết tôi, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"

"Mày xuống điện ngục mà nhờ!"

Phốc! Mang theo trái tim đập điên cuồng, tôi hành động trước khi kịp suy nghĩ. Tôi lao thẳng vào Vegas và đẩy cả hai cùng ngã xuống đất. Tôi khóa anh ta lại rồi dùng hết sức khống chế để anh ta không thể trốn thoát.

"Tên khốn!" Tôi bùng nổ tức giận. Tôi đấm liên tục nhưng không đánh vào mặt anh ta. Vừa giận bản thân vì hành động vừa rồi, vừa giận anh ta vì... Shit! Tôi không biết. Nhưng tôi không thể kiềm nén được nữa.

"Pete! Pete..." Vegas không thể nói hết câu. Tôi không cho hắn cơ hội. Bây giờ tôi chỉ muốn giải phóng hết những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu vì bị anh ta sử dụng như món đồ chơi để giải tỏa. "Loại người như anh, cầm thú!"

"Pete! Tôi xin lỗi. Em có nghe không?!" Vegas ghì lấy cổ tay tôi và cố ép tôi đối mặt với hắn. "Xin lỗi... tôi thực sự xin lỗi." Tôi cố giữ mình không được đến gần Vegas hơn nữa.

"Vegas, buông tôi ra!"

"Em có bị thương không? Có ai làm gì em không?" Vegas bày ra vẻ mặt khổ sở, anh ấy nhìn tôi đầy quan tâm. Khoảnh khắc đó, tôi vô tình chạm mắt với anh. Trong tích tắc, tim tôi đập điên cuồng, không thể kiểm soát được. Mặc dù tôi đã cố hết sức để phớt lờ nó đi. Tôi thuyết phục bản thân rằng người trước mặt đã tổn thương tôi như thế nào. Nhưng cho đến cuối cùng, anh ấy vẫn luôn là người ảnh hưởng đến tôi.

"Buông tôi ra, Vegas!" Một nhịp lơ là khiến Vegas giữ được tôi. "Pete... anh yêu em." Vegas dùng lực giữ cho tôi không di chuyển. Đôi mắt anh ấy dù cho đang nhìn tôi chằm chằm nhưng đồng thời cũng đang tìm kiếm cha anh ta.

"Buông ra!"

"Một ngày nào đó tôi có thể chết dưới tay Chính Gia. Nhưng nếu được lựa chọn, tôi mong người giết tôi sẽ là em." Tôi dùng toàn lực đẩy rồi vật Vegas xuống đất, khóa cổ anh ta lại thật chặt.

"Tại sao? Anh muốn chết đến thế à?" Tôi gào lên. Cơn giận từ đâu bùng lớn không kiểm soát. Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao khi nghe những điều Vegas nói, bản thân lại khó chịu đến như vậy.

"Tôi đồng ý với em mọi thứ. Nếu em muốn tôi chết, tôi sẽ chết", Vegas nói một cách nghiêm túc khi chúng tôi vật lộn trên bãi cỏ. Khi tôi làm anh ấy bị thương, anh ấy thậm chí không hề tức giận hay vung tay đánh trả.

"Chết tiệt! Tại sao lại nói điều đó!" Tôi vung nắm đấm, chuẩn bị dồn hết sức để đánh Vegas. Nhưng khoảnh khắc tôi bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn tôi một cách yếu ớt, tôi siết chặt nắm tay rồi đổi hướng. Toàn bộ sức lực dồn hết xuống bãi cỏ bên cạnh Vegas. "Tại sao? Tại sao?" Tôi đấm liên tục xuống nền đất cứng mà một chút cơn đau cũng không cảm nhận được.

"Pete!!! Tôi nói em dừng lại! Dừng lại!" Vegas bắt lấy cổ tay tôi và siết lại thật chặt. Anh ta dễ dàng đẩy tôi ra khỏi người. Lần này, tôi không chống cự gì cả. Vegas ngay lập tức tóm được khi tôi định vung nấm đấm xuống đất lần nữa. "Dừng lại!!!" Vegas hét lớn, anh nắm lấy tay tôi và giữ chặt. "Pete... em không thể làm vậy... đừng hành động giống ngày đó... ngày em rời bỏ tôi". Nghe những gì Vegas nói, hàng loạt những cảm xúc của ngày hôm đó mà tôi đã cố chôn sâu trong trái tim đang bắt đầu bùng lên từng chút một. Cảm giác hối hận vậy mà lại lớn hơn sự phẫn nộ đáng ra phải có.

"..." Tôi rụt tay lại và đẩy anh ta ra.

Phía xa, tiếng ồn ào và tiếng súng không ngừng vang lên. Mặc dù Vegas tập trung vào tôi, anh ấy vẫn để mắt đến cha mình. Khi Vegas nhìn thấy khun Kinn cầm súng đi tới chỗ Khun Kant. Anh ấy bật dậy và lao nhanh về phía trước.

"Bố!" Một tiếng 'pong' vang lên trong đầu. Tôi bắt lấy tay Vegas để ngăn anh chạy đến chỗ bố anh ta.

"Pete", Vegas gọi tên tôi đầy dịu dàng, ánh mắt lung lay nhìn bàn tay đang cố giữ anh ấy lại. Nhưng có vẻ tôi sắp không giữ nổi anh nữa rồi. Vegas nghiến răng, nhìn thẳng vào tôi. Hình như anh ấy có điều gì muốn nói.

"Pete... em đã từng yêu tôi chưa? Em... Hôm nay em có thể chọn tôi không?" Tôi im lặng trước câu hỏi đó. Ánh mắt đau đớn của Vegas khiến tôi thêm bồn chồn. Dù là Vegas của ngày trước hay Vegas của hiện tại, sao anh ta có thể khiến tôi đau đớn hết lần này đến lần khác như vậy...

Ngay khoảnh khắc tôi lạc trong suy nghĩ, Vegas vùng ra khỏi tôi và chạy nhanh đến chỗ khun Kant.

"Vegas!!!" Tôi lập tức chạy theo.

Trong đầu tôi có hai suy nghĩ đầy mâu thuẫn. Một là ngăn chặn gia tộc phụ và bảo vệ gia tộc chính. Và điều thứ hai, tôi lo rằng Vegas sẽ bị thương. Tôi phải làm gì đây? Liệu tôi có phải là kẻ phản bội không? Phản bội gia tộc chính mà tôi yêu quý và tôn thờ hay phản bội chính tình cảm của chính mình?

Tôi cố đuổi theo Vegas nhưng những kẻ từ gia tộc phụ liên tục cản đường. Giây phút tay tôi sắp chạm đến lưng áo của anh thì mọi người bỗng dưng đứng hình, giống như bị thôi miên vậy. Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về một hướng duy nhất. Hình ảnh đầy kinh ngạc mà ngay cả tôi cũng không tưởng tượng được. Porsche đưa súng cho Khun Korn.

Tôi cố xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau và thấu hiểu những cảm xúc mà Porsche đang phải chịu đựng lúc này. Khun Korn và khun Kant luôn bị những câu chuyện từ quá khứ chi phối. Vẻ mặt của khun Kant sẽ trở tệ hơn mỗi lần nghe tên mẹ của Porsche, khun Nam Phung. Tôi có thể cảm thấy được khun Korn, khun Kant và Porsche đều đau lòng đến thế nào trước chuyện này.

Ánh mắt thê lương của khun Kant mở to, người mà biết bao sinh mệnh đang dựa vào, từ từ gục xuống. Ông ta trông thực sự thống khổ. Vegas nhìn cha mình với ánh mắt phức tạp. Tôi có thể cảm nhận được Vegas rất quan tâm và không hề ghét ông ấy như cách mà anh thường nói. Nhìn vào tấm lưng ấy, tôi tự hỏi ngay lúc này Vegas đang cảm thấy thế nào? Cô đơn? Liệu anh có thể chấp nhận được việc cha mình dành rất nhiều tình cảm cho Khun Nam Phung? Trái tim của đứa anh phải đau đớn thế nào khi chứng kiến vẻ yếu đuối và đau buồn của cha mình dành cho một người không phải là thành viên trong gia đình?

"Nam Phung, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi". Tiếng thủ thỉ của khun Kant vừa dứt cũng là lúc mọi thứ trở nên hỗn loạn. Khun Kant cướp súng từ một vệ sĩ và chĩa về khun Korn nhưng ngay lập tức bị Pi Chan bắt được. Cuộc chiến lại lần nữa bắt đầu.

"Ngăn bọn Thứ Gia đến gần bố!!!" Khun Kim hét lớn, các thành viên khác của Thứ Gia chạy ngay đến khun Kant, kể cả Vegas. Nhưng anh vẫn không kịp chạm vào cha mình. Porsche bị kéo vào nhà kính ở rìa bãi cỏ, theo sau là Khun Kant, Khun Korn, Khun Kinn và Phi Chan. Họ khóa cửa từ bên trong. Các thành viên còn lại của gia tộc phụ cố gắng phá cửa nhưng không được.

"Bố!!!" Vegas cố gắng đập mạnh vào cửa kính từ bên ngoài. Thứ Gia bắt đầu hoảng loạn, họ gần như mất hết lý trí.

Bang! Khun Kinn bắn một đường đạn vào những vệ sĩ của Thứ Gia và hàng loạt mũi súng ngay lập tức hướng về phía họ.

"Cấm cử động! Không tao bắn!" Khun Kinn quét mắt khiến thời gian như ngừng trôi. Hiện tại, Chính Gia đã kiểm soát được thế trận.

"Vậy tao di chuyển được không?" Giọng Khun Nủ vang lên giữa bầu không khí căng thẳng, nhưng chẳng ai quan tâm, đặc biệt là Khun Kinn. "Bỏ súng xuống! Giơ tay lên!!!"

Các vệ sĩ của gia tộc phụ từ từ đặt súng xuống đất và đưa hai tay lên đầu. Tôi đứng ngay sau Vegas. Đúng lúc ánh mắt khun Kinn dừng lại trên người mình, tôi cảm thấy áp lực và bối rối dữ dội. Vegas đứng yên bên cạnh cửa với khẩu súng trên tay. Một mảng đau khổ tỏa ra từ người con trai ấy. Có vẻ như anh đang cố kìm chế bản thân để không lộ ra bộ mặt yếu ớt của mình. Ngay khi tôi đang không biết phải làm gì thì hình ảnh Vegas nhốt tôi trong phòng chạy vụt qua. Và một lần nữa, thành công khiến tôi đau đớn.

"..."

Áp lực cộng với hình ảnh còn đọng lại trong đầu, tôi từ từ giơ khẩu súng lên, hướng vào lưng Vegas. Chẳng hiểu vì cái gì mà tim tôi lại đau như cắt khi khẩu súng chạm đến lưng anh ta.

"..."

Vegas thậm chí không thèm quay lại. Chỉ có Khun Kinn là trông nhẹ nhõm hơn và chuyển ánh nhìn sang hướng khác. Tôi thẫn thờ nhìn tấm lưng trước mặt, nghĩ về những ngày anh ta tát tôi, đấm tôi, tấn công tôi xen kẽ với nụ cười và ánh mắt dịu dàng mỗi khi anh nhìn tôi. Vegas trong hình hài của một con quỷ và trong hình dạng của một thiên thần vẫn tồn tại trong cả hành động và lời nói. Tôi nhớ những ngày anh ấy trở về phòng với vẻ mặt thất vọng. Anh nói rằng không có ai yêu anh, anh cảm thấy cô đơn. Anh ấy bị tổn thương bởi những gì mọi người đã làm với anh. Anh đã phải chống chọi với sự cô đơn ấy suốt nhiều năm. Tôi biết những gì anh ấy đã trải qua. Anh phải chịu đựng mọi thứ rất lâu, đúng không?

Rồi tôi chọn cách giả vờ đối xử tốt với Vegas để anh ấy không phải chống chọi với tôi mỗi khi về phòng. Và tôi nhận ra, điều đó khiến anh ấy không trở nên tức giận. Vegas không còn nóng nảy và tôi biết mình phải nhẹ nhàng với đứa trẻ này. Tôi là bị cáo của anh ta. Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi cần phải sống. Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt của anh, những lúc chúng ngập tràn hạnh phúc, từ sâu thẳm trong trái tim, tôi rất vui vì đã khiến anh ấy cảm thấy dễ chịu.

"Vegas..." Giữa cơn mưa nặng hạt, tôi nhỏ giọng thều thào.

"..." Sự im lặng của Vegas làm tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

"Anh đã ăn gì chưa?"

Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng một cách khó khăn. Tuyệt vời! Một câu hỏi ngu ngốc. Nếu Vegas đang trong hình dạng quỷ dữ, anh ta chắc chắn sẽ quay sang tát cho tôi một cái. Bây giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện rằng anh ấy hiểu mục đích của tôi. Chỉ là... Tôi chỉ muốn anh được thoải mái. Cho dù có phải dùng đến bất cứ cách nào. Tôi muốn giảm nhẹ gánh nặng mà anh ấy đang mang. Điều tôi làm bây giờ khác với những lần trước. Tôi không giả vờ, không mong đợi gì, cũng không cần anh phải tử tế. Tôi chỉ muốn anh cảm thấy ổn hơn.

"Ừm... em đói sao?" Vegas khẽ quay đầu về phía tôi. Toàn thân tôi ướt như chuột lột dưới cơn mưa nặng hạt.

"Nếu tôi đói thì sao?", tôi cắn chặt môi. Bây giờ mà Vegas đá tôi một cái thì tôi cũng sẽ tha thứ cho anh ta. Lời từ miệng thốt ra cứ như không được não kiểm duyệt trước khi phát ngôn vậy.

"Giờ tôi không thể nấu mì Mama cho em được, Pete... kiên nhẫn một chút", giọng Vegas mang theo sự lo lắng. Anh ấy đánh mắt ra sau nhìn tôi và thở một hơi nhẹ, giống như đang tự xoa dịu chính mình vậy. "Nhưng tôi không muốn nấu mì Mama cho em nữa," Vegas nói với giọng khàn khàn. Mắt tôi chớp liên hồi, chỉ là đang cố lảng tránh những hạt mưa rơi trên mặt.

"Tôi đã từng nói với em là ăn mì gói sẽ chết nhanh hơn chưa? Tôi muốn em ở lại bên tôi, Pete. Tôi muốn được ở cạnh em thật lâu. Cho dù em không tha thứ cho tôi, chỉ cần được nhìn thấy em từ xa, tôi vẫn rất vui", Vegas cúi đầu. Giọng anh mang theo chút nài nỉ, anh đang nỗ lực để tôi cảm nhận được sự chân thành. Vegas lại chuyển ánh nhìn về phía cửa. Mặc dù tấm kính dày đến mức chúng tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Nhưng tôi biết, Vegas đang rất lo lắng.

Hai bàn tay nắm chặt như chực chờ để phá tung cánh cửa, xông vào trong tìm cha. Nhưng anh không biết phải làm thế nào. Không biết bên trong đang nói gì, không biết những gì đang xảy ra với cha mình hay ông đang phải đối mặt với thứ gì. Nó khác với những gì anh luôn thể hiện khi đối đầu với cha mình. Mối quan hệ của họ không êm đẹp, họ chỉ đứng từ xa quan sát, không chịu hiểu nhau và không có dũng khí mở lòng với nhau.

Đoàng! Bên trong có tiếng súng. Vegas cúi gằm mặt, cố giữ bình tĩnh.

Cơ thể anh run lên như không thể kìm nén được cảm xúc được nữa. Tôi nghĩ anh ấy biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với Khun Kant. Ngoài Khun Kant, những người còn lại phía trong đều là người của gia tộc chính. Mọi thứ thật vô vọng. Vài thuộc hạ của gia tộc phụ đã gục xuống đất trong nước mắt. Họ nhận thức được số phận của Khun Kant sẽ thế nào từ khi cánh cửa kia đóng lại.

"Bây giờ tôi không còn gì cả, Pete... cho dù vậy, em vẫn chọn nhiệm vụ của mình, em sẽ không bao giờ chọn tôi", Vegas chậm rãi nói, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Cả thế giới đổ nát trong trái tim anh ấy lần nữa hoàn toàn bị hủy diệt. Tôi nhìn vào bàn tay đang giữ chặt khẩu súng của mình. Tôi không biết tay mình đã run lên từ bao giờ. Tôi cảm thấy nó không còn tí sức lực nào. Tay tôi ngày càng yếu. Trọng lượng của khẩu súng dường như tăng lên. Vegas với khuôn mặt và ánh mắt bình tĩnh đến mức tôi không thể cầm súng hướng về phía anh được nữa. "Nhưng tôi rất vui, Pete... em vẫn có thể nhìn thấy tôi trong đôi mắt em. Rất vui được gặp em. Và tôi yêu em." Tôi lập tức cướp lấy khẩu súng sau lưng anh. Vegas hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và ôm đầu. Anh trở nên kích động.

"Vegas..."

"Ahhhh" Vegas dường như không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Anh nắm chặt tay và đập cửa điên cuồng. "Bố !!!!" Anh hét lên gọi cha mình, gương mặt ướt đẫm nước mưa hòa cùng những giọt nước mắt. Vegas trước mặt đáng thương đến mức khiến tôi cảm thấy đau lòng. Nhìn anh giải phóng tất cả cảm xúc của mình làm trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi đau, gần như không thể chịu đựng được nữa.

Pi Chan bước từng bước nặng nề đến cánh cửa. Hình ảnh Khun Kantt đang nằm trên đất, ngay bên cạnh chỗ đứng của Khun Korn. Khun Kinn nhìn sang hướng khác, anh đang ôm chặt Porsche vào lòng. Porsche hướng về Vegas đầy thương xót. Cậu ấy có lẽ không muốn mọi chuyện đi đến nước này. Mặc dù Vegas đối xử tệ với cậu ấy nhưng Porsche đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự.

Vegas nhìn cha mình, hơi thở nặng nhọc như thể đang cố gắng giữ lấy chút ý thức cuối cùng. Anh lắc đầu, không muốn thừa nhận sự thật. Dù người nằm đó là nguyên nhân của những vết sẹo trong lòng anh. Nhưng tôi tin rằng, điều Vegas cần nhất chính là tình yêu và sự thừa nhận từ Khun Kant.

"Vegas!!!"

Vegas quay lưng lại, anh không thể nhìn tiếp nữa. Dù tôi có gọi tên anh ấy to đến đâu thì có vẻ như bây giờ anh không thể nghe lọt bất cứ điều gì. Tôi muốn đuổi theo anh ấy. Khun Nủ nhìn theo Vegas với vẻ đầy thương cảm. Đám vệ sĩ Thứ Gia cũng không chịu nổi nữa, họ bật khóc. Bầu không khí thật ngột ngạt và trống rỗng.

"Cho dù vậy, em vẫn chọn nhiệm vụ của mình, em sẽ không bao giờ chọn tôi."

Những lời nói của Vegas bỗng vang lên trong đầu. Bóng lưng anh mờ dần và biến mất giữa cơn mưa lớn. Hơi nước mờ ảo khiến mắt tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nhưng trong lòng, mọi thứ lại dần trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đưa tay chạm vào chiếc trâm cài trên ngực trái, thứ luôn nhắc nhở tôi về sự trung thành với gia tộc chính. Tôi chậm rãi đi về phía Khun Korn, người tôi luôn tin tưởng, tín nhiệm và tôn trọng. Tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của ông và sẽ luôn cảm kích những gì ông đã làm để giúp đỡ người thân của tôi. Nhưng khi trái tim tôi đau như sắp vỡ ra từng mảnh, tôi không thể tiếp tục tự huyễn hoặc mình rằng tôi không còn cảm giác gì với anh ấy. Tôi sẽ phải giày vò bản thân bao lâu nữa đây? Ngày mà hai bên xảy ra xung đột, tôi biết mình sẽ không chịu được. Cả hai gia tộc đều có ý nghĩa với tôi.

Nếu gia tộc chính không có tôi, họ vẫn còn nhiều người khác, hết mực trung thành giống như tôi. Nhưng Vegas, anh ấy không còn gì cả. Tôi không thương hại anh ấy, cũng không thông cảm cho anh ấy. Nhưng nếu để anh ấy rời đi, tôi sẽ trở thành kẻ phản bội chính cảm xúc của mình.

CHẲNG CÓ CỦA CẢI NÀO QUÝ BẰNG LÒNG TRUNG THÀNH

"Tôi xin lỗi Khun Tuan."

Tôi tháo chiếc trâm cài và cởi bộ suit. Trao trả lại trách nhiệm cao quý của vệ sĩ trưởng gia tộc chính về với người đã từng giao nó cho tôi. Cảm ơn anh đã tin tưởng và đối xử tử tế với cậu bé quê mùa này. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình đủ giỏi để đảm nhiệm vị trí cao nhất, để được chăm sóc cho thiếu gia Tankhun, người mà tôi thực sự yêu bằng cả trái tim mình.

"Tôi sẽ rời đi", tôi nói ngắn gọn. Không biết Khun Tuan sẽ nghĩ gì. Liệu anh ấy có thất vọng về tôi không? Nhưng tôi vẫn khẳng định rằng tôi luôn tôn trọng anh ấy cùng tất cả những người chủ của tôi tại gia tộc chính.

"Ừ... Hãy chăm sóc cậu ấy." Khun Tuan ơi là Khun Tuan. Anh luôn bình tĩnh và sáng suốt trong mọi hoàn cảnh.

"Cảm ơn anh, Khun Tuan, vì đã tha thứ cho em." Tôi khẽ cúi đầu trước khi quay lưng lại với vị trí vệ sĩ trưởng của gia tộc chính, cất bước chạy đuổi theo anh ấy, tiến vào thế giới của gia tộc phụ.

"Pete..." Khun Nủ gọi tên tôi. Mặc cho có bao nhiêu ồn ào thì tiếng gọi ấy vẫn mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí tôi. Nếu bây giờ tôi quay lại thì mọi thứ sẽ khó khăn hơn. Tôi xin lỗi Khun Nủ. Cậu luôn là một người quan trọng đối với tôi. Nhưng cậu vẫn còn Arm và Pol, những người luôn yêu cậu nhiều. Tôi yêu cậu và sẽ không bao giờ quên tình cảm tốt đẹp mà cậu đã dành cho tôi dù chỉ một giây.

"Vegas! Vegas! VEGAS!!!!" Tôi gọi với theo anh, người đang tiến thẳng vào xe mà không hề quay lại nhìn tôi. Anh khởi động xe. Mưa càng lúc càng lớn. Tôi cố gắng chạy theo nhưng anh ấy lại đạp ga rồi phóng đi mất khiến tôi trở nên điên tiết. Tôi vội vàng cầm chìa khóa xe của Chính Gia, phóng thẳng ra ngoài, đuổi theo anh.

"Pete... Tôi xin lỗi. Hãy ở lại bên tôi. Em có thể hứa với tôi rằng em sẽ không bỏ rơi tôi không?".

Giọng nói của Vegas vào ngày anh cởi bỏ dây xích cho tôi vang lên trong đầu. Nỗi đau tột cùng về những gì anh ấy đã làm là không thể tha thứ. Nhưng Vegas là Vegas. Anh ấy đã ngược đãi tôi như thế nào? Cho đến bây giờ anh ấy vẫn khiến tôi tổn thương và làm phiền đến tôi như vậy. Mặc dù anh không giam giữ cơ thể tôi nhưng Vegas đã thành công khiến tôi chỉ mãi nghĩ về anh ấy.

"Em sẽ không rời khỏi anh Vegas... Mẹ kiếp nhà anh!!" Tôi đạp mạnh chân ga, tay siết chặt vô lăng. Vegas lái xe nhanh đến nỗi tim tôi gần như ngừng đập vài lần.

"Em ở ngay đây!! Anh đang chạy trốn cái quái gì vậy? Tên khốn!!"

Tôi hét lớn, mong giải tỏa được phần nào cảm xúc. Bây giờ tôi vừa sợ vừa khiếp. Lẫn lộn. Tôi không biết tại sao mình lại lo lắng đến thế. Tôi lo cho anh ấy. Tôi lo đến mức sắp phát điên lên rồi. Vegas đã trải qua những chuyện đau thương mà tôi nghĩ sẽ hằn sâu vào tâm trí của anh mãi mãi. Anh ấy đang mất đi lý trí. Đường thì lại trơn trượt vì mưa lớn. Chết tiệt!

À, tôi chưa từng có số của Vegas nên không thể gọi anh ta dừng xe được. Vegas, làm ơn. Em cầu xin anh. Là em đây, Vegas!

Khi tôi chuẩn bị bắt kịp Vegas, đột nhiên, một chiếc ô tô tông mạnh vào hông xe của Vegas khiến nó xoay hẳn một vòng...

Bang !!!

Tiếng va chạm mạnh của ô tô và tiếng phanh gấp vang lên cùng lúc. Điều tôi không mong muốn đã xảy ra ngay trước mắt. Xe Vegas lao xuống lề đường. Tai tôi ù đi, trong giây lát, mọi giác quan gần như đình trệ hoàn toàn. Não tôi trống rỗng. Mọi bộ phận trên cơ thể ngừng hoạt động. Tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó. Tôi chỉ nhớ rằng mình đã nhảy ra khỏi xe và cố lao về phía anh ấy nhưng bị một đám người nào đó giữ lại. Tôi gào tên anh. Ánh đèn đủ màu nhấp nháy liên hồi. Mọi người cố gắng giữ tôi tránh xa hiện trường. Tôi không biết mình đã cứng đầu đến mức nào, cơ thể trầy xướt do vùng vẫy ra sao. Vegas nhìn từ phía xa thì có vẻ vẫn ổn, nhưng trông giống một chú mèo ướt mưa. Anh mặc chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ và mất một bên giày. Tôi hoang mang. Không biết mình đang ở đâu và đây là lúc nào. Hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào cơ thể khiến tôi bừng tỉnh và nhận ra mình đang ở ICU.

"Vegas..." Tôi khẽ gọi. Tôi chẳng cảm nhận được gì mặc dù cơ thể vẫn ướt đẫm, nhớp nháp và chằng chịt vết thương. Chỉ có nỗi sợ dồn dập dâng lên đến mức gần như không thể chịu đựng nổi.

"Anh ơi !!! Anh ơi!" Một cậu bé vừa khóc vừa chạy thẳng đến phòng ICU, cố đòi được tiến vào trong.

"Khun Macau... Cậu không thể vào, Khun Macau"

"Nop, thả tôi ra!! Thả tôi ra! Hia... huhu" Macau dán khuôn mặt vào kính, một tay nắm chặt cửa, tay kia đập liên hồi ầm ĩ. Miệng không ngừng gọi anh trai cùng tiếng nức nở nặng nề.

"Khun Macau... xin hãy ngồi xuống, xin cậu hãy chờ đợi, Khun Macau." Nop tiếp tục cố gắng kéo người ra khỏi cửa nhưng không thành công.

"Rồi em sẽ sống với ai đây? Hia, tỉnh lại ngay đi! Hia... Huhu... Liệu anh có bỏ em như những người khác không? Hia...".

Hình ảnh thương tâm của một cậu bé vừa mất cha, đang vùng vẫy, không biết số phận của mình sẽ về đâu. Thật đáng thương. Ngay cả tôi cũng không thể kiểm soát được bản thân. Tôi chậm rãi đi về phía Macau, không nhận ra nước mắt đã lăn dài từ lúc nào. Nop quay lại nhìn tôi, từ từ buông Khun Macau ra và lùi lại một bước để nhường đường cho tôi. Tôi quỳ xuống đất trước khi Khun Macau quay đầu lại. Cậu bé sững người trước hành động của tôi.

"Vegas nhất định sẽ ổn." Tôi cố nặn ra một nụ cười trong nước mắt, hướng về cậu trai trước mặt và nhẹ nhàng vuốt lưng cậu ấy. Khun Macau òa khóc nức nở, bật dậy lao đến ôm tôi.

"Thật không, hia sẽ ổn chứ?" Khun Macao ngồi xuống với sự giúp đỡ của tôi. Tôi vỗ lưng an ủi. Lúc này, trông cậu ấy lúc này thật cô đơn, giống như Vegas vậy.

Tôi quỳ gối trước Khun Macau, nó đại diện cho một lời hứa. Lời hứa rằng tôi sẽ gắn bó với Vegas và Macau lâu nhất có thể. Tôi không biết liệu Vegas có biết hay không... nhưng tôi sẽ đón nhận tình yêu và chăm sóc trái tim anh ấy, tốt nhất có thể.

Dịch: Pandia

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro