
Key
Tiết trời bắt đầu sang thu, không khí mát mẻ cũng khiến cho tâm trạng con người ta cảm thấy dễ chịu phần nào. Vegas ngồi trong phòng khách tay lắc lư ly rượu vang đỏ, hắn nhắm hờ đôi mắt, tuỳ ý ngả lưng về phía chiếc sofa trần vải nhung đen sang trọng, cả người hắn mỏi nhừ không hiểu sao đứa bé hôm qua hắn mang về lại dính người đến vậy, khó khăn lắm mới dỗ được nó ngủ ấy vậy mà chỉ vài giờ sau khi hắn rời khỏi thằng bé lại kêu khóc dữ dội, Vegas cẩn thận còn thuê một người giúp việc nữ đến chăm, nói gì thì nói dù sao đứa bé ấy cũng không có tội, có trách thì trách ba nó mà thôi. Người làm trong nhà không ai có thể dỗ cho đứa bé ngừng khóc, mãi đến khi hắn về nhà thì mọi người mới như được giải cứu, thằng bé nhìn thấy hắn bèn lập tức vươn cánh tay nhỏ xíu ra, Vegas dù ngoài mặt chán ghét xong vẫn phải đến gần, hắn đưa đôi mắt sắc lạnh liếc qua người giúp việc, cô ta sợ đến sởn tóc gáy, hai tay không tự chủ được mà run lên cầm cập. Thằng bé ôm chặt cổ Vegas, chiếc má phúng phính ướt đẫm nước mắt cứ thế dụi vào vai áo vets đen , miệng nhỏ chúm chím phát ra những tiếng bi bô ngắt quãng:
"Ba..ba..baba"
Những thanh âm non nớt ấy vô tình lọt vào tai Vegas, sắc mặt hắn tối sầm, nhịp vỗ trên lưng bé con cũng ngừng lại đôi chút. Đứa bé đã nín hẳn, hắn nhanh chóng đưa lại cho người giúp việc, thấy bị rời khỏi vòng tay quen thuộc, hốc mắt bé con bắt đầu ửng đỏ, và rồi những thanh âm kêu khóc bắt đầu vang lên dữ dội, mũi giày vừa chạm ngưỡng cửa bỗng dưng khựng lại, Vegas bỗng nhớ về cảnh tưởng của Macau hồi bé, lúc ấy cha hắn cũng không có nhà, để mặc cho hai anh em tự chăm sóc lẫn nhau. Macau hồi đó cũng dính người i chang bé con này vậy, nếu không phải Vegas thì không ai có thể chạm vào thằng bé.Hắn nhìn bé con trong phòng lại thấy lòng nhộn nhạo không thôi, có cảm giác gì đó cứ dấy lên từng đợt khó nói. Vegas quay lại bế đứa bé lên rồi nói với cô giúp việc:
"Tôi có mua sữa để dưới nhà, cô pha theo tỉ lệ có sẵn rồi mang lên đây, nhớ pha bằng nước ấm."
"Vâng ạ."
Thằng bé ăn no rồi lại quay ra ngủ trong lòng Vegas, lừa được bé con nằm xuống giường nhưng bàn tay mũm mĩm kia lại nắm chặt lấy vạt áo vets đen, gỡ cách nào cũng không ra được, hết cách hắn chỉ còn biết phải nhẹ nhàng cởi áo ra đắp lên người bé con. Xong xuôi mới bước xuống phòng khách, mệt mỏi mà ngả lưng xuống sofa.
Chiếc cửa lớn bỗng nhiên bật mở, trước mắt Vegas lúc này là thân
ảnh quen thuộc ấy, Pete đang ở ngay đây, ngay trước mắt hắn. Cậu vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, gương mặt còn tiều tuỵ đi không ít, hốc mắt sưng đỏ, còn đi người không. Chắc hẳn cậu đã rất vội vàng. Vegas nhìn người trước mặt khẽ nhếch môi cười, hắn tuỳ ý nhấp nhẹ một ngụm rượu vang, nhàn nhạt nhạt nói:
"Welcome my home, baby."
"Con tôi đâu rồi?" Cậu bỏ ngoài tai những lời nói của hắn, hơn ai hết hiện tại lòng cậu nóng như lửa đốt, thằng bé bị bắt đi từ đêm hôm qua, từ trước đến giờ chưa bao giờ nó lại xa cậu lâu như vậy, giờ này chắc hẳn bé con đang rất nhớ cậu, thằng bé vốn rất sợ người lạ, không biết bây giờ bé con như thế nào.
Nghĩ đến đây khoé mắt cậu lại ửng đỏ.
Vegas anh làm ơn đừng làm gì nguy hại đến thằng bé, làm ơn....
Hắn nhìn bộ dạng thất thần lúc này của cậu, trong lòng lại dấy lên cảm giác ghen ghét đến đáng sợ, hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đặt ly rượu xuống bàn, Vegas đứng lên tiến dần về phía cậu, hắn nâng cằm cậu lên đối mặt với mình, Vegas nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trầm của cậu, hắn cất lời:
"Nếu tôi cho cậu trải qua cảm giác ngày hôm đó của tôi thì sẽ như thế nào nhỉ, cái cảm giác đau đớn, bất lực đến quằn quại khi tận mắt chứng kiến người mình yêu thương nhất đi vào chỗ chết, sao hả? Thú vị lắm đúng không? Pete Phongsakorn?"
Cậu nghe hắn nói vậy toàn thân trở lên run rẩy kịch liệt, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh tuấn, tai cậu như ù đi, cả người vô lực ngã sụp xuống, cậu lắc đầu:
"Tôi..tôi xin lỗi Vegas, anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng làm ơn đừng làm hại đến thằng bé được không, tôi cầu xin anh."
Pete vừa nói vừa không ngừng cầu xin hắn, Vegas nhìn người trước mặt đang khổ sở trước mặt, hắn thoả mãn nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt, hắn bế thốc cậu lên đi thẳng lên căn phòng cuối dãy, Pete bị hắn xích lại bằng chiếc còng tay gắn liền với đầu giường, cậu sợ hãi cật lực vùng vẫy, Vegas tiến tới đưa chiếc điện thoại có hình ảnh bé con đang ngủ say đến trước mặt cậu, Pete cố gắng nuốt những tiếng nức nở vào trong, cậu cũng không vùng vẫy nữa, để mặc cho Vegas tuỳ ý giam cầm mình.
Một tháng trôi qua không ngày nào là cậu không phải chịu những trận dày vò từ hắn, trên người cậu chi chít những vết thương lớn nhỏ, mỗi khi Vegas có tâm trạng không tốt hắn liền lôi cậu ra làm nơi để giải toả, hắn đánh, mắng thậm trí tra tấn cậu bằng tình dục. Pete đau chứ, nhưng cậu không phản kháng, cậu nghĩ đến bé con, mỗi ngày hắn đều cho cậu xem đoạn video được trích xuất từ camera đó là hình ảnh thằng bé đang khoẻ mạnh, vui cười. Hắn từng nói chỉ cần cậu ngoan ngoãn thằng bé chắc chắn sẽ bình an. Vì vậy cậu cam chịu. Rồi Pete nghĩ đến những tháng ngày khốn khổ trước đây của Vegas, ngày hôm nay hắn trở nên tàn ác như vậy một phần cũng là lỗi của cậu. Pete nhắm chặt mắt hứng chịu những cú thúc mạnh bạo dưới thân, không hiểu vì sao hôm nay khi vừa về đến nhà hắn liền lôi cậu dậy ép buộc làm loại chuyện này. Vegas như con quỷ dữ không ngừng xâu xé cậu.
"Đau..ah..Đau..quá.."
"Ha, đau sao, người như cậu cũng biết đau sao hả, tôi từng yêu cậu, thương cậu, nâng niu trân trọng cậu đến nhường nào, nhưng cậu không xứng. Tôi cũng đau chứ, ba năm qua có ngày nào mà tôi không đau, không nhớ đến cậu. Pete bây giờ tôi có gọi cậu là thằng khốn cũng không phải điều sai trái gì đúng không?"
Dứt câu là những cú thúc mạnh đến điếng người, lần nào cũng vậy mỗi khi hai người làm tình hắn đều rất mạnh bạo, không nhẹ nhàng, không hưng phấn, tất cả chỉ có điên cuồng và chiếm hữu.
Xong xuôi hắn bỏ lại cậu trong phòng, còn bản thân thì tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống nhà đến một ánh nhìn hắn cũng không buồn ném cho cậu. Pete ôm lấy chăn hòng che đi những dấu vết ái muội trên cơ thể, cậu nắm chặt lấy góc chăn nước mắt cứ thể chảy dài nhưng tuyệt đối không gây ra tiếng động. Mãi cho đến khi người kia rời khỏi Pete mới ngồi dậy bước những bước đi khó khăn vào nhà tắm.
Vegas vừa bước xuống cầu thang đã thấy Kinn và Porsche ngồi đợi sẵn dưới sofa. Hắn dửng dưng đi đến trước mặt hai người giở giọng giễu cợt:
"Đánh hơi cũng nhanh đấy, sao hả biết tin tôi bắt cậu ta về đây, định lập kế hoạch trốn thoát à, lần này là gì hả, là chết đuối hay chết cháy đây, anh hai."
Porsche nghe những lời ghẹo gan từ hắn mà lòng sôi sục toan định đứng dậy thì đã bị Kinn nhanh chóng cản lại. Hắn ngồi xuống ghế đối diện hai người:
"Tôi cũng rút khỏi trướng của bác Korn, nhiệm vụ cuối cùng cũng hoàn thành, hai người còn việc gì phiền đến tôi nữa thì nói mau."
Kinn một mực im lặng từ đầu đến cuối, anh nhìn hắn của hiện tại mà khẽ lắc đầu. Trong một tháng qua Vegas không về Thứ Gia, phải khó khăn lắm anh mới tìm được chỗ ở của hắn, lại biết hắn đã bắt cóc Venice và Pete, anh và Porsche càng thêm hoang mang. Nếu hôm nay anh không nói rõ mọi chuyện với hắn thì e rằng Vegas sẽ còn tiếp tục làm ra những chuyện mà không ai ngờ tới. Hắn là người tàn ác đến nhường nào, anh là người hiểu rõ nhất, vì thế bằng mọi giá hôm nay mọi chuyện phải được phơi bày:
"Vegas, có chuyện này bắt buộc hôm nay tao phải nói cho mày biết. Thằng Pete..."
"Tôi không muốn nghe." Chưa đợi anh nói hết câu, hắn đã đột ngột đứng dậy quay lưng đi về phía cầu thang, Kinn không vội mà nói thêm, thành công khiến hắn phải quay đầu.
"Mày không muốn biết vì sao ba năm trước thằng Pete lại sử dụng cái chết giả để quay về Pháp hay sao? , Vegas mày có biết đứa bé bị mày bắt cóc dùng làm con rối tiêu khiển Pete, thằng bé chính là CON RUỘT của mày."
"Anh nói cái gì?" Bước chân của hắn bỗng khựng lại, Vegas nghi hoặc nhìn về phía Kinn, hiện tại hắn đang rất rối bời, mọi chuyện đang vượt quá tầm kiểm soát của hắn, cái chết của Pete và cả đứa con...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro