Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7


Sau bữa trưa, Macau vẫn tiếp tục về trường và Pete cùng Vegas theo sau. Pete thật sự rất giỏi ẩn nấp, nhưng không phải cố ý trốn mà là không ngừng thay đổi lộ trình với dáng vẻ tự nhiên, đi theo sau Macau từ xa đến gần, giống như một người bình thường đang đi ngang qua, "Có phải Pete cố tình để mình phát hiện không nhỉ?" Vega thắc mắc.

Macau tuy là một tay xã hội đen trẻ tuổi nhưng cũng không khác gì những bạn học khác trong trường, rất hòa đồng với bạn cùng lớp và bạn bè xung quanh một cách rất tự nhiên, giống như một thiếu niên bình thường. Có vẻ như Vegas bảo vệ cậu rất tốt.

"Sinh ra trong một gia đình xã hội đen, lại còn là một nhánh luôn bị chèn ép, cuộc sống của Macau không thể luôn đơn giản như vậy. Tôi không thể bảo vệ thằng bé cả đời, nhưng ít nhất tôi hy vọng thằng bé có thể sống một cuộc sống bình thường hơn tôi."

Vegas và Pete vừa đi theo Macau vừa trò chuyện mặc dù phần lớn thời gian đều là Vegas kể lại những chuyện về Macau và cuộc sống hàng ngày giữa hai anh em họ, tất cả đều là những bức tranh ấm áp. Pete chỉ im lặng lắng nghe, ít khi trả lời Vegas, "Anh đã làm rất tốt, Vegas. Ít nhất anh là một người anh tốt." Pete nói thẳng.

Đây có phải một lời khen không? Vegas có chút ngại ngùng, "E...hèm...sắp đến giờ rồi, chúng ta tới sòng bạc đi."

...

Lúc này Pete đang đứng trong một con hẻm, dựa lưng vào tường giống như những tên khốn nhàn rỗi kia, ngậm điếu thuốc trong miệng, ung dung hút thuốc. Vegas ở ngoài ngõ, dứng bất động chờ cậu.

"Pete!" Giọng nói của Vegas lướt qua tầm mắt của Pete và Pete thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi có hoa văn màu đen đâm thẳng vào Vegas. Đó là khun Vegas của hiện tại. Cậu thấy cơ thể của hai người xuyên quan nhau.

Vegas nhìn thấy bản thân một năm trước nở nụ cười giả tạo, trong lòng chợt cảm thấy ghê tởm, bởi vì hắn cũng đã từng nhìn thấy nụ cười chân thành ngọt ngào nhất, hắn không muốn mất đi, hắn muốn mê đắm nụ cười của Pete đến hết đời.

Hút xong điếu thuốc trên tay, khun Vegas đã đi xa. Pete chậm rãi đi ra khỏi con hẻm, "Nhìn tôi chằm chằm làm gì, đã đốt rồi, không thể lãng phí được."

Vegas chỉ là muốn nhìn, đàn ông luôn gợi cảm khi hút thuốc, chưa kể đó là người yêu của họ.

"Tôi tin anh đến từ tương lai. Nhưng anh có chắc là mình sẽ không về nhà không?"

"Tối hôm qua tôi cư xử không tốt sao? Em đã hứa sẽ không đuổi tôi đi!"

Pete lẩm bẩm một mình, "Hừ, giả vờ là một con chó con đáng thương hả, nghĩ rằng mình sẽ bị lừa chắc? Ai mà không biết Vegas anh chính là người giỏi nhất trong việc lừa mọi người."

"Được rồi, tôi sẽ không đuổi anh đi." Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vegas, Pete vẫn chịu thua.

Trên đường trở về nhà chính, Vegas lộ rõ vẻ hạnh phúc, nhưng Pete lại tỏ vẻ bực bội, "A, mình vẫn bị lừa!"

"Pete, em không muốn hỏi tôi về tương lai sao?" Vegas cố gắng nói chuyện để không làm cho bầu không khí trở nên kì lạ.

"Có gì muốn hỏi đâu, tôi biết rồi."

"Gì?"

"Anh tự mình nói, anh thua, còn bị người của gia tộc chính bắn bị thương. Nghĩa là gia tộc chính đã thắng, nhưng mà xé rách mặt của anh nhanh như vậy, ngài Kan cũng rất lợi hại."

Vegas cho rằng Pete đang mỉa mai chuyện trận chiến đó, mặc dù hắn cũng nghĩ ba hắn lúc đó quá bốc đồng.

"Vậy em không muốn hỏi cái gì nữa sao?"

"Hỏi xem tương lai sẽ xảy ra chuyện gì sao? Anh nên nhớ, chúng ta không quen nhau. Hay là, anh muốn tiết lộ bí mật, thay đổi tương lai?"

"Có vẻ như không phải là không thể." Vegas mỉm cười, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này.

"Đừng mơ nữa. Không ai có thể nhìn thấy anh và không ai có thể nghe thấy anh. Anh thậm chí còn không thể tắt đèn vậy mà còn muốn thay đổi tương lai?"

"Vẫn còn em đó Pete." Vegas muốn trêu trọc Pete.

"Quy tắc đầu tiên của vệ sĩ là trung thành. Vì vậy, đừng cố gắng lừa tôi."

"Đó là luật của Pete." Vegas cười lớn.

Pete khịt mũi, phớt lờ Vegas.

Ngay khi trở lại nhà chính, Arm đã kéo Pete đến trước mặt Tankul. Tankul hét lớn, "Pete! Mày đã ở đâu vậy đồ ngốc này? Mày không muốn ăn cơm cà ri mà bà nội làm hay sao?"

"Bà tôi không có ở đây, thưa cậu chủ?" Pete thăm dò.

"Ồ, bà nội không đến. Tao nói với bà là cháu ngoan của bà muốn ăn cà ri miền Nam, nên bà đã làm một gói lớn và gửi đến đây. Pol, mau bào đầu bếp mang đến đây đi."

"Cảm ơn khun nủ! Nhân tiện, Pol bảo dì nhà bếp nấu thêm đi, chúng ta cùng nhau ăn. Cậu chủ, cậu có muốn ăn không?" Pete nở nụ cười thật tươi, híp mắt nói.

"Tao không ăn đâu. Thằng Arm và Pol ăn đi, chúng mày cũng ăn ít thôi, đó là món mà bà làm cho Pete đấy nên không nhiều đâu." Tankul đe dọa.

"Không sao đâu, cậu chủ. Cà ri cũng không giữ được lâu, mỗi lần bà đều làm phần của mọi người mà."

"Được rồi, được rồi, tao muốn một bữa ăn lành mạnh. Đi ăn ngay đi, tao đói rồi. Pete, mày về muộn quá đấy!"

Một thiếu gia và ba vệ sĩ vui vẻ dùng bữa trong phòng khách rộng lớn của Tankul, nếu bỏ qua những phân tích và âm mưa về mấy bộ phim truyền hình mà Tankul đang nói không ngừng nghỉ.

Mấy ngày nay Pete không xem phim với Tankul nên không nói chuyện, chỉ tập trung thưởng thức món cơm cà ri ngon nhất thế giới.

Vegas đứng sau Pete, hắn không còn chỗ nào để ngồi. Hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của Pete, hắn chưa bao giờ nhìn thấy biểu cmar hài lòng của Pete khi cậu ăn cơm cà ri.

"Người yêu của tôi cũng thích cơm cà ri." Đôi mắt Vegas rực cháy, bàn tay xúc cơm của Pete dừng lại và Vegas biết cậu đã nghe thấy.

Vegas hít một hơi thật sâu và tiếp tục, "Tôi đã từng làm cho em ấy một đĩa cơm cà ri, đó là lần đầu tiên tôi nấu, nhưng...ba tôi đã hất đổ nó. Em ấy đã không thể ăn món đó, thậm chí... em ấy sẽ chẳng bao giờ biết tôi đã làm món ăn yêu thích của em ấy cho em ấy ăn cả."

Pete đặt chiếc thìa xuống và đột nhiên hỏi Tankul, "Cậu chủ, cậu có nghĩ rằng khun Vegas sẽ yêu người khác không?"

"Mày có điên không Pete! Mày yêu Vegas?" Đôi mắt của Tankul mở to, lắc mạnh vai Pete.

"Không, không! Tự dưng tôi hơi tò mò. Ờ...hôm nay tôi thấy khun Vegas và một người đàn ông trẻ rất thân thiết." Pete thản nhiên nói dối với một nụ cười dễ chịu.

"Hừ hừ! Chắc lại là người yêu của Kinn rồi. Nhặt đủ thứ rác. Thế nên nếu thằng đó yêu một người chắc chắn người đó phải có giá trị sử dụng lớn hơn là việc ghét thằng Kinn!" Rõ ràng Tankul cho rằng Vegas không thể thực sự yêu một ai đó.

"Không, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm bất cứ điều gì với em ấy, tôi thực sự yêu em ấy." vegas nói một cách chắc chắn, nhìn chằm chằm vào Pete.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro