Chương 9: Lao vào cái chết
Hiệu suất làm việc của Vegas rất cao. Chỉ qua một đêm hắn đã rà soát toàn bộ băng ghi hình, sàng lọc đối tượng tình nghi và "mời" tất cả những người đó cùng đến một quán bar ở ngoại thành.
Pete gần như chỉ đi theo làm nhiệm vụ quan sát để báo cáo lại với chính gia.
Có tất cả 12 người được "mời" đến.
3 nhân viên phục vụ, 9 quý cô quý cậu.
5 Omega, 7 Alpha.
Là những người từng tiếp xúc với 4 cốc đồ uống mà Macau đã uống trong bữa tiệc hôm qua.
Lúc mời đến thì niểm nở vô cùng, đến nơi rồi mỗi người được phân cho một cái ghế ngồi quanh một cái sân khấu nhỏ, các vệ sĩ của thứ gia mặt mày nghiêm trọng ôm súng đứng quanh phòng.
Tất cả các vệ sĩ của các quý cô quý cậu kia đều đã bị xử lý trước đó.
Đương nhiên, chỉ mới bị đánh ngất. Vegas chưa muốn làm lớn chuyện ở thời điểm này.
Vegas rất thong dong, treo nụ cười gần gũi thân thuộc đi lên sân khấu, vỗ nhẹ hai cái lên chiếc mic được dựng sẵn ở đó.
Dàn loa đài cũ kỹ rít lên chói tai.
Mặc kệ 12 người phía dưới đều đang nhíu chặt mày vì âm thanh ấy, Vegas mỉm cười ghé vào mic:
"Xin chào, tôi là Vegas Kornwit Theerapanyakul."
"Tại bữa tiệc tối qua ở nhà Heepal, em trai tôi, Macau đã phân hóa thành một Alpha cấp A."
Vegas hào hứng nói.
Nhưng không ai hưởng ứng, mọi người đều quá sợ hãi những vệ sĩ lăm le súng xung quanh, hoang mang nhìn hắn.
"Không ai chúc mừng tôi sao?"
Vegas ngưng cười, trầm giọng nói.
Lúc này mới có một Alpha miễn cưỡng đưa tay, chậm chạp vỗ mấy cái khô khốc. Những người khác như con rối mà vỗ theo.
Hắn không hề để chút pheromone nào thoát ra, biểu cảm cũng không hề thể hiện chút tức giận nào. Nhưng Pete cứ cảm thấy, nụ cười quen thuộc trên miệng hắn rộng hơn bình thường một chút, giọng nói cũng nhanh hơn bình thường một chút.
Hắn đang rất kiềm nén.
"Có điều..." Vegas lại cười, cố tình ngưng lại mấy giây, "Em trai tôi không phân hóa tự nhiên mà bị bỏ thuốc. Một trong số các vị đây là người đã hạ thuốc em ấy, nên là..."
Vegas dừng hẳn, thôi không cười nữa, để pheromone tự do tràn ra.
Mùi bạch đậu khấu cay nồng tràn khắp phòng, cảm giác đè ép khiến những người dưới kia đều mặt mày tím tái hít thở không thông, bất giác rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Các vệ sĩ đều đã trải qua huấn luyện, đứng thẳng tắp giữa áp lực pheromone.
Hắn kiểm soát cực kỳ tốt, trong phòng căng thẳng như chiến trường, nhưng cách một cảnh cửa, ở bên kia bức tường, hầu như chỉ nhận thấy chút mùi hương.
Quá ưu việt.
Pete đã nghĩ vậy khi đi theo phía sau Vegas rời khỏi quán bar đó.
Vegas để vệ sĩ nhốt từng người vào một phòng riêng, khóa kín, hắn để vệ sĩ đứng gác ngoài cửa và nói rằng: "Chỉ cần thừa nhận sẽ được tự do."
Vegas và Pete cùng ngồi trên một chiếc xe, đi về phía nội thành.
Pete liếc mắt nhìn lên gương chiếu hậu, nhìn thấy Vegas đang nhắm mắt ngả đầu lên ghế.
Trong tất cả hoạt động hôm nay, các vệ sĩ hoàn toàn nghe lệnh Vegas, dù đó chỉ là một mệnh lệnh mơ hồ không rõ nguyên nhân mục đích, Vegas không hề mô tả mà bọn họ cũng không hề thắc mắc.
Phong cách khác hoàn toàn với cách chính gia làm việc.
Vô cảm, lạnh lẽo như những cỗ máy chỉ biết tuân theo mệnh lệnh.
Khi đi vào một hầm chui dài, Vegas nhanh chóng ra hiệu cho Pete cùng hắn xuống xe, đổi sang một chiếc moto màu đỏ, rồ ga bỏ lại tất cả các vệ sĩ.
Pete đội mũ bảo hiểm, còn Vegas thì không. Gió lùa qua mái tóc hắn, thổi chúng bay tứ tán.
Rất tự do.
Pete đột nhiên đưa tay cởi phăng mũ bảo hiểm ra. Gió hất thẳng vào mặt hắn phát đau, nước mắt tự chảy dài, nhưng Pete vẫn cố mở lớn mắt cảm nhận cảm giác như đang lao vào cái chết.
Cho đến lúc Vegas dừng lại, hai mắt Pete đã đỏ bừng, nước mắt chảy ướt đẫm hai gò má trắng trẻo.
Vegas kéo Pete lại gần, dùng hai ngón tay cái nhẹ nhàng mát xa hai mắt Pete, hai bàn tay hắn gần như ôm trọn gương mặt Pete.
"Yếu còn thích ra gió."
Hắn cười nói.
Pete cảm thấy dường như mình đứng quá gần hắn, nhưng nếu lùi lại tránh đi thì lại phản ứng hơi quá, nên đành đứng yên, không đáp lời, chỉ hơi bất giác bĩu môi tỏ ý phản đối.
Động tác rất nhỏ, nhưng Vegas ở ngay gần Pete, hắn nhìn thấy rõ ràng.
Vegas thong thả buông Pete ra, cười hỏi:
"Thoải mái hơn chưa?"
"Rồi thưa cậu."
Lúc này Pete mới nhận ra mình đang dừng giữa một khu biệt thự tư nhân tách biệt giữa lòng thành phố. Có rất nhiều gia đình giàu có sống ở đây.
Vegas bên cạnh thản nhiên lắp giảm thanh vào súng, nhét thêm mấy băng đạn vào túi, nghiêng đầu nhìn Pete:
"Thoải mái đi, tên vệ sĩ chuyên IT bên chính gia các cậu... tên gì ấy nhỉ? Tóm lại hắn đã xử lý camera quanh đây rồi, cậu có làm gì cũng không ai phát hiện đâu."
Arm? Sao nó cũng tham gia vụ này?
Pete vừa chuẩn bị súng vừa nghĩ. Tại sao còn có những vệ sĩ khác của chính gia tham gia mà hắn không biết?
Vegas không giải thích nhiều cho Pete về hành động đơn độc này của hai người, chỉ đơn giản nói muốn san bằng cái nhà này.
Hắn 'san bằng' rất triệt để, vào bằng cửa chính, không buồn chào hỏi, phóng thích pheromone tràn lan áp chế tất cả mọi người, bất kỳ tên vệ sĩ nào lộ mặt ra hắn đều thẳng tay bắn bỏ.
Lạnh lùng như ác quỷ.
Vẻ mặt hắn không có chút cảm xúc, ngón tay bóp cò súng cũng không hề dự.
Kỹ năng hoàn hảo, đặt bản thân cao hơn tất thảy, kẻ đối diện chỉ là con tốt thí vô dụng cản chân hắn.
Pete luôn thực sự, cảm thấy hâm mộ Vegas. Trong giới của bọn họ, bất kể gia thế, ngoại hình, phẩm chất cá nhân hay kỹ năng của Vegas đều thuộc top đầu.
Thậm chí các kỹ năng mà sống chết của một người vệ sĩ như Pete phụ thuộc vào, dù là cận chiến hay dùng súng, Vegas đều xuất sắc một cách khó hiểu.
Là một Alpha cấp S, Vegas không phải chỉ giỏi thôi, là cực kỳ xuất sắc.
Pete không hiểu ngài Gun còn điều gì chưa thỏa mãn ở Vegas.
Lúc này, giữa vòng vây của rất nhiều vệ sĩ khác, Vegas vẫn cực kỳ thong dong nâng súng bắn trả, hắn kéo một kẻ đã gục làm lá chắn, một đường bắn giết đi thẳng vào trong nhà.
Một vệ sĩ như Pete lần đầu trải qua cảm giác giương mắt nhìn người khác chiến đấu, bản thân chỉ cần thong thả theo sau yểm trợ, dù không cần thiết lắm, khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
Vegas thậm chí còn có thể vòng tay ôm lấy eo Pete kéo hắn qua một bên tránh một phát đạn chéo từ góc khuất khi hắn quay lưng về hướng đó.
Vegas không hề chú ý đến Pete, vẫn tập trung nã đạn vào đối phương, kéo đủ rồi liền buông ra.
Cảm giác được bảo vệ quá mới mẻ, Pete hơi không thích ứng nổi.
Mãi cho đến khi khắp căn nhà không còn bất kỳ vệ sĩ nào nữa, Vegas mới tháo giảm thanh ra, tùy ý bắn ba phát.
Tiếng súng vang vọng.
Một người chạy vội từ tầng trên xuống, lúc nhìn thấy Vegas, người đó từ từ đặt súng trên tay qua một bên, nâng hai tay quá đầu, đi xuống:
"Cậu Vegas đến thăm cần gì phải... náo nhiệt như thế này?"
Vegas cười với hắn:
"Cậu Mev nói đùa rồi, tôi có đến thăm cậu đâu? Tôi đến giết cậu cơ mà?"
Mev kia nghe xong liền xanh mặt.
Nhà hắn là một đối tác làm ăn nhỏ của thứ gia, chỉ phụ trách khâu gia công cuối cùng trong quy trình sản xuất một loại thuốc phiện trong rất nhiều loại thứ gia kinh doanh.
Tuy không quan trọng nhưng cũng là đồng minh.
"Cậu Vegas, có phải lô hàng gần đây xảy ra vấn đề không? Tôi sẽ kiểm tra lại và đền bù đầy đủ, cậu đừng tức giận." Hắn vội vàng nói.
Vegas mỉm cười kéo ghế ngồi xuống đối diện Mev, nghiêng đầu nhìn hắn:
"Không, hàng vẫn tốt. Chỉ là... tối qua cậu Mev làm gì trong bữa tiệc nhà Heepal nhỉ?"
Mev bày ra một biểu cảm mơ hồ, hắn nghĩ ngợi mấy giây mới đáp:
"Tôi chỉ ở lại đến giữa bữa tiệc, nửa sau vì say quá nên vệ sĩ của tôi..." Mev chỉ vào một người nằm yên trong vũng máu, ngưng mấy giây, "Hôm qua tôi về khá sớm, không biết có vấn đề gì ở bữa tiệc vậy?"
"Thế này nhé..." Vegas ngả người ra sau, nheo mắt nhìn hắn "Cậu kiếm đâu ra thuốc hướng dẫn phát tình, cậu hạ thuốc Macau vì mục đích gì, nói rồi tôi sẽ để cậu chết nhẹ nhàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro