Chương 40: Chuyện cũ trong hồ sơ
Pete khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, trong tình trạng lõa thể, cúi đầu tỉ mỉ bôi thuốc lên những vết roi rỉ máu trên lưng Vegas, đang nằm sấp trên giường, cũng trong tình trạng lõa thể.
Vegas nghiêng đầu nhìn sườn mặt nghiêm túc của Pete. Hắn hơi nhíu mày, khóe môi hơi hạ xuống, cảm giác lạnh lùng hơn bình thường nhiều lắm.
"Cũng không phải lần đầu em nhìn thấy." Vegas rì rầm khi Pete cứ giữ chặt lấy hắn, mè nheo bắt hắn phải nằm yên để bôi thuốc.
"Lần mấy cũng thế..." Pete làu bàu.
Pete thở dài chạm vào những vết sẹo nhạt màu chằng chéo trên lưng Vegas, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn chạm vào một vết sẹo dài kéo từ vai trái xuống gần đốt sống thứ ba:
"Đây... cũng là ngài Gun đánh anh sao?"
"Đó là năm 15 tuổi, đi xử lý một băng buôn chui ma túy, bị dao chém." Vegas thờ ơ cười, thoải mái kể, "Ba tôi không dùng dao đâu."
Đàn ông sau khi lăn lộn trên giường thật dễ nói chuyện.
Vegas sau một trận dữ dội dường như đã xả hết bực bội cùng đám con cháu, cực kỳ thoải mái với mọi đụng chạm của Pete.
Nếu ở bất kỳ thời điểm nào khác, có ai dám tọc mạch gì về hắn, hẳn là hắn sẽ không ngần ngại rút súng bắn bỏ.
Trong hồ sơ của Vegas có lưu lại về vụ này.
Nhiệm vụ đơn độc đầu tiên của hắn, chỉ dẫn theo năm vệ sĩ, nửa đêm đột nhập vào kho hàng của đối phương, âm thầm cắt cổ 7 người trước khi báo động vang lên và phải lao vào cuộc chiến với hơn 10 người khác.
Hoàn thành xuất sắc êm đẹp đến mức khiến hắn nổi như cồn trong giới thiếu gia của các gia tộc chỉ sau một đêm.
Vegas vẫn còn nhớ, đó là lần đầu tiên người anh họ con cưng của trời của hắn, Kinn, là người bị cho ra ngoài rìa khi những đứa trẻ khác háo hức vây quanh hắn ríu rít hỏi hắn về lần hành động đó.
Sự thỏa mãn khi hắn va phải ánh mắt cố giữ bình tĩnh của Kinn lúc đó thậm chí đủ cho hắn tự an ủi bản thân trong cả năm liền về sau.
"Vết này?" Pete di chuyển tay xuống một vết sẹo do đạn bắn phía bên hông hắn.
"21 tuổi, một tay môi giới vũ khí tấn công tôi ở Đức."
Vụ này...
Vegas đi 2 tuần, tham gia hội nghị kín của nhóm nhỏ nhà cung cấp vũ khí, móc nối được với đường dây của một tổ chức lớn ở Nga.
Vết thương này không có trong báo cáo.
"Ba tôi sẽ nổi điên nếu thành công của tôi có tì vết."
Vegas liếc nhìn ánh mắt nghi vấn của Pete, nhếch môi cười.
Cho nên hồ sơ của hắn càng về sau càng ít ghi chú về thương tích.
Cho nên mới có những ngày ngay sau khi thực thi nhiệm vụ, vẻ mặt hắn mới xám xịt, khó đăm đăm như bị cả thế giới quỵt tiền.
Hắn đã luôn phải tô vẽ cái vỏ bọc sáng loáng đẹp đẽ của mình, mặc kệ máu tươi cứ không ngừng dâng cao bên trong cái vỏ đó và sớm muộn cũng vùi hắn chết ngạt.
"Vết này?"
Pete chạm vào vết thương kéo dài từ lưng đến tận phía trên đường nhân ngư.
Vegas xoay mình nằm nghiêng, để toàn bộ vết sẹo sẫm màu dữ tợn lộ ra trước mắt Pete.
"18 tuổi, xử lý một nhóm buôn người."
Vụ này được ghi chép rất qua loa trong hồ sơ, chỉ viết Vegas đã lẳng lặng bám theo hành tung chúng suốt nhiều ngày, kết quả là mang hơn 20 người sống sót trở về.
Đại khái có thể đoán ra nhóm buôn người này thuộc một nhánh nhỏ trong nhà Theerapanyakul, không ghi chép chi tiết để tránh các vấn đề nhạy cảm gây mâu thuẫn nội tộc.
"Những người năm đó là trẻ con phải không?"
Pete cụp mắt, lẳng lặng hỏi.
Sau vụ này, hầu như trong toàn gia tộc đều tránh xa vụ buôn người, và những băng nhóm buôn người đều cực kỳ cố gắng tránh né bọn họ, thậm chí không dám chuyển hàng qua địa phận của họ.
"Phải." Vegas chớp mắt, nghiêng đầu hồi tưởng, "Đứa lớn nhất 13 tuổi, bé thì 7, 8 tuổi cũng có."
Pete nhíu chặt mày khi nghe lời kể của Vegas.
Còn quá nhỏ...
Bọn họ đều hiểu đám trẻ con sẽ bị bán đến đâu và sống cuộc đời như thế nào.
Vegas nghiêng đầu nhìn Pete nhíu chặt mày, hai cánh tay siết chặt buông thõng bên người, ánh mắt đăm đăm nhìn vào vết sẹo bên hông hắn.
Hương phong lữ nồng mùi căm phẫn.
"Sau đó tôi đã sắp xếp ổn thỏa cho tất cả bọn nó rồi." Vegas ngồi dậy đối diện với Pete, dùng cả bàn tay mân mê bên má hắn, nâng hắn ngẩng đầu.
Khóe mi Pete lấp lánh ánh nước, hắn nghiêng đầu mỉm cười, lúm đồng tiền hằn sâu bên má:
"Thật tốt."
"Em quan tâm đến vụ này thế? Em thích trẻ con à?"
Pete lắc đầu, rồi lại gật đầu, nâng tay nắm lấy bàn tay Vegas bên má hắn:
"Lúc đọc được hồ sơ của anh, chỉ có vụ này viết sơ sài nhất. Em đã rất tò mò..."
"À... Nên em mới tìm hiểu, rồi cứ thế mà thích tôi đó hả?"
Vegas cong mắt cười trêu ghẹo.
Pete bất ngờ, mở to mắt nhìn hắn, rồi gần như lảng tránh mà nghiêng đầu, mặc kệ ánh mắt của Vegas cứ chằm chằm nhìn vào gương mặt đang dần đỏ lên của hắn.
Giữa hai người, từ khi bắt đầu ngủ với nhau, dù là bất cứ lúc nào, mọi thứ cảm xúc được nhắc đến luôn chỉ gói gọn trong phạm trù dục vọng, cực kỳ tuân thủ phạm vi bạn giường mà chính Pete vạch ra.
Một chữ 'thích' này của Vegas trực tiếp chọc vỡ tấm màng chắn trong suốt dai dẳng mà Pete luôn cố dựng lên, bọc lấy thứ cảm xúc thuần khiết, mong manh và non nớt hơn nhiều.
Trái tim của hắn, tình yêu của hắn.
Vegas chậm rãi vuốt ve bên cổ Pete, dần dần đi xuống bụng, dừng trên xương chậu, xoa nắn trên hình xăm của hắn.
Nơi đó đã mọc lên một bông hồng đỏ rực lấy vết sẹo do đạn bắn làm nhụy, và mớ dây xích nặng nề quấn chặt bông hoa ấy vào dòng xăm đã cũ.
"Em xăm cùng lúc với Cau với Khun hả?"
Pete cắn môi gật đầu, cố ngăn mình rên rỉ khi bàn tay ấy không ngừng mơn trớn nhẹ nhàng đóa hoa rực rỡ ấy.
Lúc ấy Tankhun đã chủ động kéo tay Macau yêu cầu một hình xăm đôi như thể một hình thức khác để đánh dấu, bởi hai người họ đều là Alpha và về cấu trúc sinh học thì họ chẳng thể đánh dấu nhau được.
Pete nhìn hai người họ, hắn đã nghĩ, Tankhun thậm chí còn có thể mắt nhắm mắt mở mà lựa chọn đến với Macau, thì thứ tình cảm hắn một mình cung phụng đâu phải thứ gì quá khó để chấp nhận? Hắn tự mình yêu tự mình chìm đắm, và hắn không bao giờ để nó mâu thuẫn với lòng trung thành của mình.
Tình yêu này là một thứ đáng để ghi dấu trên cơ thể Pete đến hết đời, cùng với sự trung thành không thể bị mai một của hắn.
Pete không dám nhìn vào ánh mắt Vegas, bởi thông qua tiếng cười khàn khàn thỏa mãn và hương bạch đậu khấu lơ lửng trong không khí, hắn nhận ra, Enigma biết thừa ý nghĩa của hình xăm này.
Hắn biết thừa tình cảm của Pete.
"Đẹp lắm." Vegas hôn nhẹ lên vành tai Pete, thì thầm, "Rất hợp với em."
Pete gục đầu bên vai Vegas, chết ngất trong tông giọng ngọt ngào của hắn.
"Còn vết đạn?" Vegas chạm vào nhuỵ hoa.
"4 năm trước... không quan trọng đâu." Pete ậm ừ.
Cho đến khi Vegas lần nữa chạm vào đóa hoa đó, hạ giọng tra hỏi:
"Nhưng nghĩa là, tay thợ xăm kia đã chạm vào em?"
Bàn tay hắn lướt trên hông Pete, hết nắn rồi kéo.
"Tên đó đã chạm vào những đâu hả Pete? Hắn đã nhìn thấy cơ thể em sao?"
Pete cố ngăn mình bật cười, mím môi rúc vào bên cổ Vegas, vòng tay níu chặt lấy cổ hắn mà lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết từ chối trả lời.
Mặc kệ giọng nói của Vegas vừa bất lực vừa cáu bẳn lại vừa buồn cười gắt gỏng bên tai hắn:
"Mẹ kiếp, Pete, em không trốn được đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro