Chương 34: Lại là tiệc
Các vệ sĩ thực sự phải đứng cả đêm.
Mặc dù Pete đã chia ra 3 ca để các vệ sĩ thay nhau nghỉ ngơi, nhưng buổi sáng ai nấy đều ủ rũ mệt mỏi.
11 giờ, Peony lần nữa đến.
Hôm nay là một chiếc váy dài không tay, xẻ tà cao màu lam thẫm.
Cô mỉm cười với các vệ sĩ, đi đến trước cánh cửa, mạnh tay gõ ba lượt.
Nói là gõ, nhưng cách cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh ấy đập vào cửa gỗ và âm thanh rầm rầm nó tạo ra...
Nàng Omega bé nhỏ này không bình thường chút nào cả. Tối qua Pete đã tự điều tra thêm thông tin về cô.
Peony là con lai, không rõ danh tính mẹ của cô, cô được điền tên vào phả hệ 7 năm trước. Tên đầy đủ của cô là Peony Phan Vinh.
Trong gia tộc Phan Vinh thường chỉ có những đứa con Alpha nổi trội mới được mang họ đệm Vinh. Tên của Peony trước đây chỉ là Peony Phan, 2 năm trước mới được thêm chữ Vinh vào.
Là Omega duy nhất trong lịch sử gia tộc mang họ đệm. Hơn nữa, một người vốn chỉ có giá trị ở khoang sinh sản lại có thể leo lên đứng đầu danh sách thừa kế của một gia tộc bề thế như thế này...
Bên trong vang lên tiếng ậm ừ đáp lại. Peony cười, lớn tiếng nói:
"Cậu Tankhun, cậu Macau, phải dậy rồi, phải chuẩn bị cho lịch trình chiều nay."
Peony xoay một vòng tại chỗ như thể đang trình diễn trang phục dạ hội trong một cuộc thi hoa hậu, ngửa đầu nhìn trần nhà:
"Xịt thuốc khử mùi pheromone đi Cau, nồng quá đi."
Các vệ sĩ cho rằng cô nàng đang trêu chọc hai người trong kia, nhưng đều mím môi không dám cười.
Chỉ có Pete cảm thấy kỳ quái.
Bên trong thực sự đặc quánh pheromone.
Các Alpha cấp A còn không thể nhận ra điều đó qua lớp tường phủ đầy lớp ngăn cách và khử mùi, làm thế nào mà một Omega có thể nhận ra? Thậm chí nếu Peony là Omega cấp S...
Suy nghĩ của Pete bị ánh mắt của Peony cắt ngang. Cô cong mắt cười khi bắt gặp ánh mắt hắn, nghiêng đầu nháy mắt.
Arm đứng một bên cúi đầu bí mật huých hay Pete, nheo mắt cười gian với hắn.
Nhưng hắn biết, Omega này không phải đang tán tỉnh hắn.
Dù tỏ ra thân thiện đến mấy Pete vẫn cảm thấy Peony có chút gì đó... dị thường. Cảm giác như cô là một con báo hoa đang cố hòa nhập vào bầy linh miêu...
Macau thực sự ra mở cửa.
Và có vẻ như cậu thực sự đã xịt thuốc khử mùi.
Peony gọi phục vụ phòng bày ra đủ loại món ăn thịnh soạn trên bàn ăn dài trong phòng ăn. Xong xuôi cô mới như sực nhớ ra mà gọi với vào phòng ngủ đóng chặt hỏi Macau:
"Hai cậu chủ có cho phép vệ sĩ ngồi ăn chung bàn không thế?"
"Có." Macau gắt gỏng đáp lại.
Peony liền vui vẻ kéo ghế ngồi xuống.
Chiếc ghế đầu tiên bên phải, chiếc ghế dành cho người có địa vị cao thứ hai trong một bữa tiệc. Cô gần như chọn chiếc ghế đó trong vô thức.
Cho đến khi Macau và Tankhun ra ngoài.
Tankhun mặc một chiếc áo sặc sỡ hoa văn màu sắc, tay dài, cao cổ cùng với quần dài họa tiết tương tự. Che kín cơ thể một cách hoàn hảo.
Macau nhanh nhảu kéo ghế chủ tiệc cho anh, cười tười ra hiệu mời anh ngồi xuống, tự mình ngồi sang ghế bên trái, đối diện Peony.
Lúc này các vệ sĩ mới dám ngồi xuống.
Không khí giữa Tankhun và Macau...
Pete cố ngăn mình suy nghĩ nhiều hơn.
Chỉ là... hắn hy vọng mình đã không giấu đầu hở đuôi như Tankhun hiện tại sau mỗi lần hắn gặp Vegas.
Các vệ sĩ ngoan ngoãn cúi đầu tập trung ăn uống, không ai dám nhìn hai cậu chủ mình liếc mắt đưa tình. Duy chỉ có Peony cứ mãi mỉm cười trêu chọc.
Lịch trình buổi chiều của bọn họ là tiệc tối tại dinh thự nhà Phan Vinh.
Peony mời Macau đến với tư cách cá nhân chứ không thông qua gia tộc Theerapanyakul. Mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn Pete tưởng.
Những thông tin về gia tộc Phan Vinh được lưu trong kho hồ sơ của chính gia không quá chi tiết, nhưng Pete vẫn nhận ra, người đàn ông tóc hoa râm, gương mặt nghiêm khắc ngồi trên chiếc xe lăn mà Peony đang đẩy về phía họ là người đứng đầu hiện tại của nhà Phan Vinh, ba ruột của Peony, ông Phan Vinh Vĩnh Nhật.
Ông bị thương trong một sự kiện đảo chính nội bộ tộc Phan Vinh vào 2 năm trước.
Peony ngồi xuống bên cạnh chiếc xe lăn, nhẹ giọng nói:
"Thưa ba, đây là bạn con, Macau và Tankhun của nhà Theerapanyakul từ Thái Lan ạ."
"Alpha à?" Ông Nhật nheo mắt nhìn hai người họ, "Ai là Alpha của con?"
"Họ là của nhau." Peony khúc khích cười, cúi đầu khiến tuyến thể với vết cắn mờ mờ sau cổ lộ ra, "Alpha của con đã chết từ 2 năm trước, ba lại quên mất rồi."
"Thằng con hoang đó..."
"Ba!" Nói rồi ái ngại nhìn Macau và Tankhun, "Peony và ba đi tiếp khách trước, hai người cứ tự nhiên nha."
Sau khi chào hỏi chủ tiệc, Tankhun lại bỏ trốn vào một sofa trong góc phòng tiệc, vắt chân ngả người lên chiếc ghế bọc da mềm mại, lén lút xuýt xoa nắn hông.
Macau mặc một bộ suit đen, áo sơ mi cũng màu đen, gương mặt non nớt không hề bị lạc quẻ với bộ quần áo chững chạc mà tạo ra một cảm giác tương phản cực kỳ cuốn hút.
Cậu nâng ly rượu vui vẻ cười nói với những vị khách khác, không hề có cảm giác rụt rè gượng gạo như Pete từng nhìn thấy ở bữa tiệc ở nhà Heepal.
Bộ dạng hiện tại của cậu, có đến 8 phần tương tự với Vegas.
Pete cúi đầu nhìn Tankhun nhìn theo bóng dáng Macau, ánh mắt anh hơi mông lung, dường như trong một chốc, anh vẫn chưa thể quen được với sự thật rằng, hai người hiện tại là của nhau. Một cách chính thức.
Macau nghiêng đầu quay lại bắt gặp ánh mặt Tankhun, lập lức mỉm cười.
Bởi vì Tankhun có vẻ không thoải mái, Macau quyết định trở về khách sạn sớm hơn dự kiến.
Peony mỉm cười tiễn bọn họ ra khỏi bữa tiệc, hai tay nắm chặt, ánh mắt nhìn Macau vươn tay nửa ôm nửa đỡ Tankhun...
Cực kỳ mãn nguyện.
Như mẹ già gả con vậy.
Đoàn xe của bọn họ chậm rãi rời đi. Trước sau đều có một chiếc xe bọc lấy xe chính giữa. Neh lái xe và Pete ngồi trên ghế phụ.
Ở ghế sau, Macau cứ viện cớ uống say mà ngả mình dựa vào vai Tankhun mặc anh cố gắng đẩy ra, hoàn toàn không coi hai vệ sĩ phía trước tồn tại.
Cậu liên tục dùng ngón út đẩy đẩy bàn tay anh, hết kéo rồi gãi.
Y như một con cún quấn chủ.
Tankhun dứt khoát khoanh tay trước ngực không cho cậu nắm, đồng thời nghiêng mình nhìn ra bên ngoài xe, mặc kệ cậu nghịch phá.
Không khí trong xe hòa hợp yên bình một cách kỳ lạ.
Cho đến khi điện thoại trong túi Macau rung lên.
"Tôi nghe."
"Macau." Pete nghe thấy giọng nói như chuông của Peony không lên không xuống, lạnh lùng như robot, "Vệ sĩ bên tôi báo kiểm tra thấy 4 chiếc xe bám theo các cậu ngay từ dinh thự."
Macau nghiêm mặt ngồi thẳng dậy, ngoảnh đầu nhìn ra sau.
"Tôi đã gửi tiếp ứng đến, cậu nhớ cẩn thận."
Macau trao đổi ánh mắt với Pete và Neh, hai người lập tức liên lạc với người ở hai xe còn lại, nghiêm túc nhìn ra xung quanh.
Dinh thự nhà Phan Vinh ở ngoại thành, trên con đường từ đó trở về trung tâm thành phố bắt buộc phải đi qua một con đường vắng xuyên qua đồng ruộng bát ngát.
Là điểm phù hợp nhất để tập kích.
Macau cau mày vươn tay nắm lấy tay Tankhun, đồng thời rút súng ra nắm sẵn trên tay.
**********
Quà mừng 100K lượt đọc ạ :">
Cảm ơn các pà đã ủng hộ.
Mãi iu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro