Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Pete's "Dream"

*Ngoại truyện này viết ra để tặng cho những bạn đang theo dõi bộ truyện này của mình và không liên quan đến chính truyện nhé!*
.
.
*Ngoại truyện này chia ra nhiều đoạn, không liên kết với nhau, kể về những ngày gia đình VegasPeteVenice ở cùng nhau*
.
.
.
.
.....

Nếu ngày ấy Pete không chết, cậu sẽ cùng Vegas xuất viện về nhà, nhận nuôi một cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu, cả nhà ở bên cạnh nhau khiến ai nhìn cũng hạnh phúc lây.
______

Pete đang loay hoay trong căn bếp dọn dẹp, rửa bát, bận đến mệt cả người. Vegas bên ngoài đang vừa cầm bát cơm vừa chạy theo Venice.

"Venice, con mau đứng lại ăn cơm cho ba!"

"Không ăn, không ăn"

Cậu bé lắc đầu tiếp tục chạy vòng vòng khắp nhà.

"VENICE!". Vegas hét tên con, tiếng kêu to khiến Pete dừng lại công việc chạy ra xem.

"Có chuyện gì vậy anh?"

"Em xem thằng bé kìa, chẳng chịu ăn cơm"

"Ba nhỏ! Venice không muốn ba lớn đút đâu". Venice chạy đến ôm chân Pete.

"Con thật là...ba đang bận dọn dẹp, con nghe lời chút nào". Pete bế Venice lên.

"Lần trước ba lớn mắng con, không chơi với ba lớn nữa"

"Này, này! Ba mắng con là tốt cho con đấy!"

"Anh mắng con chuyện gì thế?". Pete cất tiếng hỏi.

"Venice đi học đánh nhau với bạn, hỏi ra mới biết vì bạn không cho Venice ăn kẹo nên Venice mới đánh bạn đấy"

"Venice...sao con lại hung dữ với bạn như vậy?". Pete chất vấn cậu bé.

"Um...Venice sai rồi, Venice xin lỗi ba nhỏ, xin lỗi ba lớn"

"Vậy có phải ngoan hơn không? Ăn cơm nào". Vegas đút cho cậu bé, lần này đã chịu mở miệng ăn cơm.

_____

Venice lên 5 tuổi được Vegas dẫn đi học, đi bên cạnh còn có Pete, sẽ thật bình thường cho đến khi cậu bé cứ ôm chân Vegas mãi không buông, vừa khóc vừa đòi về nhà không chịu vào lớp.

"Venice mau đi học đi nào, con làm vậy là không ngoan". Pete nhẹ nhàng khuyên nhủ.

"Không chịu, không chịu. Con muốn về nhà"

"Mấy bạn sẽ cười con đó"

"Con không quan tâm, con muốn về"

"Venice nghe lời ba nhỏ". Vegas nheo mày nhìn cậu bé.

"Không muốn đâu"

Venice càng khóc to hơn, lần này Vegas đã hết kiên nhẫn, anh bế con lên đưa cho cô giáo đang bất lực đứng nhìn.

"Nhờ cô chăm sóc thằng bé! Nó nghịch lắm nên chứ đè ra đánh vào mông là được"

Dứt câu, Vegas kéo Pete đi, để lại Venice vừa khóc um sùm vừa giãy giụa khỏi tay cô giáo. Pete mỉm cười bất lực nhìn Vegas.

"Em cười cái gì đấy?"

"Chỉ là nhìn thấy hai ba con anh đáng yêu thôi"

"Thiệt tình...thằng bé Venice này học ai cái thói ngang bướng như vậy không biết?!"

"Chẳng phải ngày bé anh cũng như vậy sao?"

"Ai bảo với em ngày bé tôi như thế?"

"Anh đã từng nói với em mà, quên rồi à?"

"Thật là...". Vegas thở dài:"Venice không phải là con ruột của chúng ta nhưng thằng bé lại giống tôi và em đến vậy"

"Vậy nên cảm ơn trời đã ban cho hai ta đứa con như vậy đi"

"Không nói nữa, đi về thôi". Vegas hôn lên tay Pete rồi đi cùng cậu ra xe.

______

Đêm cúp điện, cả nhà toàn một màu đen, Pete loay hoay đốt nến, ngọn nến lập lòe chiếu sáng một gian phòng nhỏ, Vegas đang chìm vào giấc ngủ thì bật dậy.

"Cúp điện rồi. Chết tiệt"

"Anh mở cửa phòng ra đi, một chút nữa Venice tỉnh dậy sẽ chạy sang đây"

Vegas gật đầu đi đến mở cửa, vừa mở ra đã thấy Venice một tay ôm gấu bông một tay dụi dụi mắt nhìn Vegas.

"Ba lớn...ôm ôm"

Vegas bật cười bế Venice lên, đặt cậu bé xuống giường.

"Em nói đúng thật, thằng bé đã chạy sang đây"

"Venice sợ ở một mình trong bóng tối, con chưa khóc lên là may rồi"

Pete mỉm cười đi đến nằm xuống, bên ngoài trời mưa lắc rắc, dù cúp điện nhưng vẫn cảm nhận được hơi mát của khí trời bên ngoài phả vào qua khe cửa sổ.

"Ba lớn, ba nhỏ!"

"Con chưa ngủ sao?". Vegas đáp lời.

"Vừa nãy cúp điện là con tỉnh cả ngủ luôn rồi"

"Để ba nhỏ kể chuyện cho con nghe nhé?". Pete xoa đầu Venice.

"Ba nhỏ kể về ngày hai ba gặp nhau đi". Venice hí hửng đáp.

"Vậy để ba lớn kể cho con nghe nha?"

"Dạ"

Vegas nằm xuống giường, gác tay lên trán.
"Ngày ba gặp ba nhỏ trời cũng mưa như thế này, ba đứng đợi tạnh mưa thì đi về, đi ngang vô tình gặp ba nhỏ của con và thế là hai ba quen nhau"

"Ơ? Chỉ vậy thôi ạ?"

"Ừ, chỉ vậy thôi"

"Đơn giản thế ạ? Con cứ tưởng phải ấn tượng lắm"

"Ấn tượng! Ba đã ấn tượng với gương mặt đáng yêu của ba nhỏ!"

"Thế hai ba yêu nhau từ khi nào thế ạ?"

"Con hỏi chưa đủ à?". Vegas đáp.

"Con tò mò mà". Venice bĩu môi.

"Vậy Pete kể cho con nghe đi em". Vegas nhìn Pete.

"Ba lớn của con tỏ tình ba trước, hôm đó trời rất đẹp, hai ba ra biển chơi...biển cũng là nơi ba và ba lớn đi chơi đầu tiên, cũng là nơi tỏ tình và cũng là nơi cả hai ba kết hôn"

"Nghe ngọt ngào quá". Venice mỉm cười đáp.

"Sau này lớn ba sẽ kể cho con nghe rằng tình yêu nào cũng có trở ngại, ba nhỏ của con phải đấu tranh rất nhiều mới có thể hạnh phúc ở cạnh ba đến bây giờ". Vegas nói.

"Tại sao phải chờ khi lớn mới được biết ạ?"

"Khi lớn con đủ nhận thức thì sẽ hiểu hơn"

"Vâng ạ"

"Ba đã từng nói với con rằng ba nhỏ là một thiên thần và sứ mệnh của ba nhỏ là đến đây với hai chúng ta"

"Này! Anh nói gì thế?". Pete đá nhẹ vào chân anh.

"Tôi nói sự thật, em là thiên thần của tôi và Venice"

"Được rồi! Đi ngủ thôi nào". Pete ngại ngùng cắt ngang câu chuyện.

Vegas gật đầu, anh quay sang ôm cả Venice lẫn Pete vào lòng, hôn lên trán Venice và hôn lên chóp mũi của Pete.

"Tôi yêu em, Pete!"

"Em cũng yêu anh"

"Ba cũng yêu con nữa Venice à"

"Con yêu ba lớn, con yêu ba nhỏ nhất luôn"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro