Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 [ 2 ]

Pete ngâm nga khi ngả mình trong bồn tắm spa, thả lỏng ngón tay trong nước và quan sát những gợn sóng nhỏ mà cậu tạo ra. Giết Kan là điều hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời của cậu. Trái tim của Pete vẫn còn đau vì Vegas, cậu biết người yêu của mình đã luôn cố gắng để được cha anh chấp thuận, nhưng cậu không thể nguôi ngoai bất kỳ điều gì cho hành động này.

Kan là một ký sinh trùng. Một thứ cần phải tiêu diệt trước khi ông ta có thể hút khô gia đình của Pete. Cuộc sống của Pete

Sẽ không mất nhiều thời gian để Vegas lần ra cậu một khi anh vượt qua được cơn hoảng loạn ban đầu. Khi anh làm vậy, Pete sẽ để anh thoả mãn nhiều như anh muốn.

Có thể điều đó khiến Pete trở thành một thằng khốn nhưng cậu không muốn Vegas tha thứ một cách quá dễ dàng, mặc dù nói rằng sự tha thứ chỉ là một kết cục đáng tiếc trong tâm trí cậu. Vegas vẫn hành động dại dột, vẫn coi thường sự an toàn của mọi người và phớt lờ những lời cảnh báo lặp đi lặp lại về hạnh phúc của Pete.

Pete đã phải nghiến răng suốt nhiều tuần. Ai biết Vegas sẽ để nó tiếp diễn trong bao lâu nếu Pete không hành động? Vegas xứng đáng phải hoảng sợ, hối hận. Đã vài ngày kể từ khi cuộc tìm kiếm bắt đầu, và nếu Pete không lầm Vegas thì anh đang mất trí vì sự biến mất của Pete. Cậu cũng muốn những vết bầm tím của cậu vẫn còn rõ ràng khi anh nhìn thấy cậu lần tới vì vậy Pete nghĩ rằng đã đến lúc để Vegas 'tìm thấy' cậu.

Miễn cưỡng, Pete ra khỏi bồn tắm nước ấm và quấn mình trong chiếc áo choàng của Vegas một lần nữa. Cậu nhặt chiếc điện thoại đã mua và gọi cho bà ngoại. Bà ấy không trả lời, mà cậu đã dự đoán là đã cho một giờ, nhưng cuộc gọi vẫn tắt máy . Ngay sau đó, một tin nhắn đến từ Pol, hỏi rằng đã đến lúc chưa. Pete chỉ trả lời đơn giản là có, trước khi chui xuống giường khách sạn và đợi.

Cuộc gọi cho bà của cậu sẽ được bắt bởi Arm, người có thể dễ dàng theo dõi vị trí của Pete một khi anh ta có số của điện thoại. Sau đó, theo kế hoạch, Arm sẽ thông báo cho Vegas biết sẽ đến chỗ cậu. Pete đang ngủ gà ngủ gật, nghĩ về việc mình may mắn biết bao khi có được những người bạn trung thành như vậy, thì tiếng bíp mở khóa nhẹ nhàng vang đến tai cậu.

Đã đến lúc hạ màn.
.
.
.
.
.
.
.
.

Vegas nhận thấy mắt mình quét qua căn phòng theo bản năng trước khi nhìn vào bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn giữa giường. Nhiều cảm xúc đấu tranh ập đến bên trong Vegas vào thời điểm đó khiến anh thấy đầu gối của mình khuỵu xuống và phải bám chặt vào tường để được hỗ trợ. Có được Pete trở lại trong tầm mắt của anh là một sự xoa dịu ngay lập tức cho thần kinh của anh, nhưng cảm giác tội lỗi và xấu hổ cũng nhanh chóng theo sau sự giải tỏa đó.

Pete vẫn đang quấn chiếc áo choàng của Vegas, và trông thật nhỏ bé và dễ bị tổn thương trên giường. Vegas vẫn im lặng, không thích đánh thức người yêu của mình và đối mặt với sự tức giận của cậu hoặc - thậm chí tệ hơn - nỗi sợ hãi của cậu.

Một tiếng rên khẽ phát ra từ chiếc giường khi Pete cựa mình và Vegas nguyền rủa trong lòng khi nhìn thân thể bé nhỏ kia tỉnh dậy. Pete nhanh chóng cứng người lại và Vegas biết rằng sự hiện diện của anh đã không thoát khỏi sự chú ý.

"Pete, em yêu, anh không ở đây để làm tổn thương em." Vegas nói nhẹ nhàng nhất có thể. Điều quan trọng là phải cho Pete biết rằng Vegas sẽ không làm hại cậu. Lời chế giễu nhẹ nhàng mà anh nhận được khiến anh nhăn mặt.

"Tao không thể tin nó có thể là sự thật." Pete từ từ ngồi dậy và bật đèn ngủ. Vegas nuốt nước bọt một cách nặng nhọc khi vết bầm tím nặng nề trên mặt Pete được ánh đèn soi rõ.

Cha anh đã làm điều đó. Cha của Vegas đã làm tổn thương người quan trọng nhất trong cuộc đời mình và thậm chí còn cố làm điều tồi tệ hơn. Người đàn ông mà Vegas đã cho phép sống cùng họ, người đàn ông mà Vegas nhất quyết muốn giữ trong đời. Vegas chia sẻ gánh nặng tội lỗi vì những vết bầm tím đó, như thể chính anh đã để lại chúng.

Khi Vegas há hốc miệng không nói nên lời, Pete nói. "Tao đã giết cha mày." Giọng điệu của cậu không chút cảm xúc. "Khi ông ta bước vào phòng của mày và tao, tao biết ông ta muốn gì. Tao đã để mặc ông ta làm điều đó. Tao biết mày sẽ ghét tao đến mức nào nếu tao làm gì ông ta, vì vậy tao nằm xuống và để ổng chạm vào tao.

Vegas phát ra một tiếng rên rỉ bị cắt xén khi anh khuỵu xuống. Gió rít bên tai khi Pete tiếp tục nói.

"Tao để ông ta đánh tao. Tao để ông ta bóp cổ tao. Tao để ông ta hít ngực tao. Nhưng tao hoảng sợ khi ông ta cởi quần lót của tao. Tao không thể chịu đựng được nữa và tao đã đánh. Tao giết ông ta."

Vegas thật tồi tệ. Điều tồi tệ nhất của điều tồi tệ nhất. "Thiên thần.Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi vì tất cả mọi thứ." Anh thì thầm, quan sát khi một chút sức sống cuối cùng cũng quay trở lại trên khuôn mặt trống rỗng đến đáng sợ của Pete. Ngay cả khi đó là sự tức giận, anh sẽ chiếm lấy vào hư vô.

"Mày xin lỗi về điều gì?" Peter hỏi. "Vì phớt lờ tất cả những lời cảnh báo của tao và làm ngơ nó? Vì đã huỷ hoại tao, và biến tao thành con đĩ của mày?"

"Xin đừng . Anh xin lỗi vì đã để ông ấy chạm vào em. Anh sẽ không bao giờ để ông ấy ở lại nếu anh biết những gì ông ấy sẽ làm".

"Đừng nói dối tao!" Pete cáu kỉnh, nhảy dựng lên và bắt đầu rảo bước. "Mày sẽ để thằng cặn bã đó thoát khỏi bất cứ điều gì miễn là mày nghĩ rằng điều đó sẽ khiến thằng chó đó yêu thương mày. Tao biết Porsche đã cố nói điều gì đó với mày - mày đã phớt lờ nó. Mày để cha mày làm điều đó với tao". Pete nghẹn ngào và lấy tay che miệng.

Tất cả những gì Vegas muốn làm là chạy đến và an ủi Pete, nhưng anh không có quyền làm như vậy. Anh ước gì mình có thể tự đấm vào mặt mình, nhưng Pete luôn ghét Vegas làm điều đó. "Ông ta đã chạm vào tao chắc mày quan tâm. Ngay cả bây giờ, tao tự hỏi liệu mày có thực sự quan tâm đến tao hay chỉ buồn vì ông ta đã chết."

"Không, không, không - không phải thế đâu!" Vegas nhấn mạnh. "Anh không quan tâm rằng ông ấy đã chết. Anh thậm chí không quan tâm chuyện gì đang xảy ra với cơ thể ông ấy, tất cả những gì anh muốn trong những ngày qua là tìm thấy em."

"Tao cho rằng những tuần vừa qua đã dạy cho tao một bài học quan trọng," Pete tiếp tục nói như thể Vegas chưa từng nói, "Về vị trí thực sự của tao với mày. Tao đã nghĩ chúng ta yêu nhau, rằng tao - và mày -." Pete lắc đầu như cố kìm nước mắt.

Suốt thời gian qua, Vegas luôn tự hào về việc Pete đã tiếp đón cha mình tốt như thế nào. Vegas đã rất ấn tượng và hạnh phúc khi có một người tình thấu hiểu như vậy. Anh đã rất quyết tâm để thấy những gì anh muốn thấy đến nỗi Vegas đã hoàn toàn bỏ lỡ sự đau khổ của Pete.

"Anh yêu em, Pete. Anh hứa sẽ không làm vậy nữa." Vegas lê chân về phía trước một cách tuyệt vọng, ngã về phía trước cho đến khi mũi của anh gần như chạm vào đôi chân trần của Pete.

"Tao không tin mày được nữa. Tao mệt lắm rồi." Pete thì thầm. Ngược với lời nói của mình, cậu đưa tay ra và vuốt ve má Vegas, và Vegas không thể ngăn mình ngả người vào cái chạm đó.

"Mày có hiểu không Vegas?" Đó là lần đầu tiên Pete gọi tên anh kể từ khi cậu và anh bên nhau và điều đó gần như khiến Vegas muốn khóc khi nghe một điều đơn giản như vậy. "Điều ngược lại có thể dễ dàng xảy ra. Cha của mày có thể đã giết tao, và thay vào đó, cơ thể của tao sẽ được tìm thấy. Có thể ông ấy sẽ để yên, hoặc có thể ông ta sẽ cố gắng cắt tao ra và giấu các bộ phận..."

Hình ảnh đó in sâu vào tâm trí Vegas và anh giật lùi lại với một âm thanh nghẹt thở, mất thăng bằng và ngã ngửa. Anh nhắm mắt lại và nắm lấy một nắm tóc của chính mình, giật mạnh chúng để giữ cho mình tiếp đất trong khi anh tưởng tượng ra khả năng khủng khiếp đó. Nói lắp rơi ra khỏi miệng mà không kiểm soát của mình.

"Suỵt. Suỵt." Pete cắt ngang lời lầm bầm vô hồn của anh - bàn tay mềm mại nắm lấy tay Vegas và kéo chúng ra khỏi tóc anh. Vegas mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt bầm tím xinh đẹp của Pete rất gần với khuôn mặt của mình. Đôi mắt của Pete tìm kiếm anh.

"Anh xin lỗi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để bù đắp cho em". Vegas nói một lần nữa. Pete im lặng một lúc lâu trước khi gật đầu.

"Được rồi. Mình về nhà thôi."

(Au: ủa ủa... gì v trời. Tui dịch mà không hiểu luôn á chời)

Sự nhẹ nhõm tột độ khiến Vegas muốn ngất đi nhưng anh loạng choạng đứng dậy và kéo Pete . Pete sẽ về nhà, Pete sẽ không rời xa anh. Điều đó có ý nghĩa hơn tất cả.

Mãi đến tối hôm đó, Vegas mới nhận ra rằng Pete đã không chấp nhận lời xin lỗi của anh cũng như không đề nghị tha thứ. Vegas đã hiểu. Anh sẽ cần phải sửa lỗi và dằn vặt về điều đó suốt khoảng thời gian còn lại.
.
.
.
.
.
.
.
5.12.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro