Chương 4 [3]
Khoảng nửa đêm, Pete thoát khỏi vòng tay sở hữu của Vegas và lẻn ra khỏi phòng với chiếc quần đùi và chiếc áo sơ mi không cài cúc. Bộ quần áo nhắc nhở Pete về nỗ lực trốn thoát thứ hai - lần mà cậu đã tự tay hủy hoại tất cả khi cậu chọn thể hiện lòng trắc ẩn với Vegas. Cậu đi ngang qua những hành lang quen thuộc và tình cờ đến phòng khách mà cậu biết Kan rất thích uống một ly rượu đêm.
Đèn được bật sáng và Pete thản nhiên đi ngang qua, không nhìn vào cánh cửa đang mở cho đến khi nghe thấy tên mình gọi. Cậu tỏ ra bối rối và cắn chặt môi vì xấu hổ khi nhìn thấy Kan một mình ở quán bar. Cậu giả vờ giữ chiếc áo sơ mi kín ngực một cách vô dụng, ý thức rõ rằng cổ tay cậu có vết bầm tím đặc biệt.
Kan rõ ràng đã nhìn thấy ánh mắt xin lỗi của mình và ra hiệu cho Pete vào phòng. Pete dễ dàng bước vào vai diễn mới của mình. "Khun Kan, bình thường khu vực này không có ai vào lúc này. Tôi mặc kín đáo hơn nếu tôi biết ngài sẽ ở đây. "
"Con trai tôi vẫn đang tham gia vào những hành vi biến thái của nó mà tôi thấy." Kan bình luận một cách khó chịu. Như thể tôi tốt hơn bất kỳ. Pete tự nghĩ. Tuy nhiên, cậu ngượng ngùng gật đầu trước sự quan sát của Kan.
"Đó là cách anh ấy thích có tôi hơn. Nó... Tôi ổn với nó nếu nó làm hài lòng anh ấy. " Pete ngập ngừng trong lời nói của mình.
"Và nó có làm hài lòng cậu không?"
"Vegas vẫn là một sự thất vọng. Nó thậm chí còn thất bại với tư cách là một người đàn ông ".
Pete không có từ nào để đáp lại điều đó. Kan đã sai, rất sai, về Vegas nhưng sẽ chẳng ích gì nếu sửa lại cho ông ta. Vegas sẽ rất khó chịu nếu Pete khiêu khích Kan và cậu sẽ mất bất kỳ lợi thế nào mà cậu đang có. "Nó thực sự là ok." Cậu nói một cách yếu ớt. Kan chỉ nhìn cậu với sự thương hại tột độ, Pete không thể chắc chắn rằng nó đã được khoác lên mình bao nhiêu phần trăm.
Tóm lại, Pete đã cân nhắc việc giết Kan ngay lúc đó. Nếu cậu không làm chủ được mình, cậu quyết định. Sẽ không có cách nào để giữ hành động đó khỏi Vegas và sẽ chẳng có ích gì khi đóng vai này nếu cậu không xem qua nó. "Đến đây." Kan ra lệnh, Pete nhanh chóng tuân theo. Khi đến đủ gần Kan nắm lấy tay cậu và nhìn vào những vết hằn trên cổ tay cậu. "Thằng nhóc đó luôn thô bạo như vậy sao?"
"Chỉ khi tôi làm anh ấy thất vọng."
"Vậy ... Đây là hình phạt cho sớm hôm nay?" Kan hỏi khi đưa ngón tay cái lướt qua những vết bầm tím. Pete rùng mình khi chạm vào, nhớ lại Vegas đã quấn dây thừng chặt như thế nào trước đó và cách chúng cắn vào da cậu.
"Sẽ còn tệ hơn nếu anh ấy tìm thấy tôi trong thư viện. Cảm ơn ngài, một lần nữa, vì điều đó. " Pete nói nhỏ. "Nếu tôi có thể trả ơn lại cho ngài, vui lòng cho tôi biết."
"Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó." Kan nói với một nụ cười và ánh mắt sắc lạnh.
Pete đã để nó ở đó. Hãy để Kan nghĩ rằng ông ta có điều gì đó ở Pete, ông là kiểu đàn ông sẽ không tin tưởng một người mà ông không có chút gì đó níu kéo. Pete cần đưa Kan vào một vị trí mà ông không nghĩ Pete là một mối đe dọa, và cậu thực sự chỉ có một cách chắc chắn để làm điều đó.
Đó là một ý tưởng tồi nhưng nó có thể hoạt động.
Trong vài tuần tiếp theo, Pete thực hiện kế hoạch của mình. Cậu theo dõi lịch trình của Kan và 'tình cờ' gặp ông ta thường xuyên, đủ để cậu xây dựng một mối quan hệ tốt với người đàn ông đó.
Các cuộc trò chuyện của họ chủ yếu chỉ là Kan chê bai Vegas và Pete tỏ ra như thể cậu quá sợ hãi để đồng ý nhưng vẫn là một bình luận cho sự thất vọng của Kan.
Trong khi đó Pete đã thẳng thắn hỏi Vegas khi nào Kan sẽ rời đi, làm cho sự khó chịu của anh được biết đến mà không nói thẳng bất cứ điều gì có thể khiến Vegas phải phòng thủ. Tuy nhiên, sự kiên nhẫn của cậu với người yêu của mình đang dần cạn kiệt, vì Vegas đã chứng minh rằng thực sự có những người anh sẽ xếp trên Pete.
Pete hiểu Macau, em trai của Vegas hơn xứng đáng trở thành ưu tiên hàng đầu đối với anh. Nhưng để Vegas coi trọng Kan? Kan? Điều đó khó chịu, và tổn thương nhiều hơn một chút.
Khi thời gian tạm trú được kéo dài hơn nữa, Pete quyết định gọi điện dự phòng. "Porsche đang đến để kiểm tra." Vegas nói với cậu vào một buổi sáng. "Em có thể ở lại ăn trưa nếu em muốn." Đó là một cách bám víu, và bám víu một cách khá thảm hại. Vegas nghĩ rằng một bữa trưa ngắn ngủi với người bạn thân nhất của mình sẽ xoa dịu nỗi lo lắng của Pete.
"Nghe hay đấy." Thay vào đó, Pete mỉm cười.
Porsche đến để kiểm tra mọi thứ không có gì đáng ngờ, đặc biệt là Kan hiện đang ở nhà của Tiểu Gia. Thật nhẹ nhõm khi Vegas nhận được nó theo mệnh lệnh. Pete để bản thân tận hưởng bữa trưa nhiều nhất có thể, đùa giỡn với bạn của mình và tận hưởng cơ hội được ở bên người duy nhất mà cậu biết hiểu rõ vị trí độc nhất của cậu.
Điều đó cũng giúp Porsche coi thường Kan nhiều như cậu.
Niềm hạnh phúc của Pete vụt tắt khi cậu chia tay Porsche vào đầu giờ chiều và Porsche thì thầm với cậu " Tao đã nói với Vegas. Nó không đồng ý. Xin lỗi." Và kéo đi với một cái nhìn đầy thiện cảm. Pete chỉ biết nghiến răng và thì thầm cảm ơn vì đã cố gắng.
Kế hoạch là để Porsche bày tỏ mối quan tâm của riêng mình về sự quan tâm ngày càng tăng của Kan đối với Pete. Đó là sự bổ sung cần thiết cho nền tảng mà Pete đang ngày càng xây dựng vững chắc, và một phần nhỏ Pete đã hy vọng đó sẽ là một hồi chuông cảnh tỉnh cho Vegas. Cậu không ngạc nhiên khi thấy Vegas không mang nó vào não mình nhưng nó vẫn rất bực bội.
"Mày có thể giúp tao lần nữa không?" Pete hỏi một cách khó hiểu nhưng Porsche gật đầu hiểu ý.
"Có muốn làm sóm không?"
"Sớm nhất có thể. Tao không chắc mình có thể gánh được bao nhiêu phần trăm trong số này ". Pete nói thật, rùng mình. Cậu ghét Kan, và việc chơi đẹp và phục tùng với người đàn ông khiến cậu nổi da gà. Cậu rất vui vì ít nhất cậu cũng có một người bạn thực sự Porsche.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro