Chương 4 [2]
Pete đi vào thư viện và đóng cửa lại cẩn thận. Cậu giật bắn người khi phát hiện Kan, đang ngồi chơi cờ với Cooper. "Khun Kan."Lời nói trên lưỡi cậu nhưng cậu phát hiện ra Kan nhăn mặt lên khi nghe thấy.
"Cẩn thận lời nói, con trai tôi sẽ không muốn nghe cậu gọi tôi như vậy." Kan hóm hỉnh nói. Pete chớp mắt, có vẻ ngập ngừng cho đến khi Kan bật cười. "Tôi hứa sẽ không nói gì với nó. Chuyện riêng của cậu tôi sẽ giữ kín".
Pete cười rạng rỡ. "Cảm ơn Khun Kan. Tôi xin lỗi vì đã đột nhập, thư viện thường không có người vào thời điểm này trong ngày." Đó là một lời nói dối, Pete biết mọi cử động của Kan trong nhà.
"Không sao, không cần xin lỗi. Dù gì cậu cũng là phu nhân ở thứ gia, không có phòng nào là cấm cả ". Kan đang thăm dò, cố gắng tìm xem Pete đứng ở đâu trong nhà và xem cậu nắm bao nhiêu quyền hành trong Thứ gia.
Cậu cau mày, thực sự bĩu môi thực sự, và lắc đầu. "Phu Nhân? Tôi giống như người tình hơn - P'Vegas thích thấy tôi làm ấm giường cho anh ấy hơn bất kì thứ gì khác. "Cậu đột ngột dừng lại và thở hổn hển. "Làm ơn đừng nói với anh ấy rằng tôi đã nói điều đó, Khun Kan. Làm ơn! Tôi - tôi "
"Suỵt. Cậu không cần phải lo lắng. Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì." Kan nói và Pete mỉm cười nhẹ nhõm, giả vờ tin vào những lời hứa của ông ta ngay lập tức.
"Có ổn không nếu tôi ở lại đây? Tôi sẽ chỉ đọc, tôi hứa tôi sẽ không làm phiền công việc của ngài... "Pete dừng lại và nheo mắt như thể cậu không chắc chắn.
"Được."
Pete cười vì xấu hổ. "Tôi chưa bao giờ chơi nó, nó có khó không?"
Kan cười. "Tôi có thể dạy cho cậu nếu cậu." Cooper đứng dậy mà không nói gì và Kan đặt lại bảng trong khi Pete ngồi vào chỗ mới chưa có người ngồi.
Cậu diễn vai khá giỏi và ngốc nghếch, vai diễn này đến với ônh ta một cách dễ dàng. Khi Pete tách mình ra khỏi mớ cảm xúc của chính mình, cậu có thể nhìn thấy sức hấp dẫn tự nhiên mà Kan có. Thật dễ hiểu làm thế nào người đàn ông này có thể duy trì vai trò lãnh đạo, ít nhất là trên bề mặt. Vì vậy, Pete đã chơi với nó, giả vờ bị cuốn vào từ chính sự tự nhiên của Kan trong khi ông đang chỉ cậu cách chơi cờ.
Kan rõ ràng rất thích hành động rụt rè và dễ thương của Pete. Chấp nhận bất kỳ lời khen ngợi nào về trí thông minh của mình với một sự khiêm tốn giả tạo khiến Pete thực sự khá ghét. Mặc dù vậy, vệ sĩ của ông vẫn canh gác suốt thời gian đó, đề phòng bất kỳ nguy hiểm nào từ Pete hoặc bất kỳ nơi nào khác.
Có vẻ như họ không nghi ngờ Pete là một món đồ chơi hỏng để Vegas chơi cùng. Và điều đó rất tốt cho ông ấy.
Tiếng gõ cửa thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Pete đứng dậy và lùi về phía sau một cách nhanh chóng, Kan nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên. "Hôm nay tôi không được ra ngoài." Pete thì thào. Có lẽ cậu nói giọng hơi dày nhưng nếu Kan cắn câu thì nó có thể hữu ích. Lần cuối cùng người đàn ông nhìn thấy Pete, cậu bị giam trong phòng của Vegas - người đàn ông có thể dễ dàng chấp nhận rằng mặc dù một số thứ đã thay đổi, nhưng khuynh hướng của con trai ông ta sẽ vẫn như cũ.
"Tôi sẽ giúp cậu ." Kan nói một cách dễ dàng. Pete lao đến nấp sau một trong những giá sách, khuất tầm nhìn của cánh cửa, ngay khi cánh cửa mở toang để lộ Vegas.
"Bố. Bố có thấy Pete không? "
"Không, Cooper và tôi vừa mới chơi cờ. Con tìm cậu ấy? "
"Không có gì. Con chỉ cần em ấy vào một số việc riêng tư ". Pete cau có khỏi vị trí của mình - Vegas thực sự đang củng cố toàn bộ ý tưởng 'con cưng'. "Con sẽ tìm chỗ khác. Tạm biệt."
Cánh cửa đóng lại sau lưng Vegas với một tiếng 'click' nhẹ và Pete lao ra khỏi nơi ẩn nấp. "Cảm ơn - tôi cần phải đi ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Tôi... Khun Kan... Cảm ơn NGÀI. " Pete lao về phía trước và hôn lên má Kan trước khi chạy ra khỏi phòng mà không quay lại.
"Vegas!" Pete gọi Vegas, nhìn anh quay lại và toàn bộ cơ thể anh thư giãn khi nhìn thấy Pete.
"Pete. Tôi đang kiếm em." Vẫn có một khía cạnh bị chèn ép đối với biểu hiện của Vegas.
"Mọi việc ổn chứ? Chúng ta có nên đến một nơi nào đó riêng tư không? " Không nói một lời nào, Vegas nắm lấy một tay Pete và kéo cậu vào phòng ngủ của họ. Pete không cho anh thời gian để nói gì thêm, và kéo anh vào một nụ hôn hằn học ngay khi cánh cửa đóng lại.
"Anh đã rất nhớ em." Vegas lùi ra xa để rên rỉ. Pete cắn vào cổ anh, thích thú trong cơn khoái lạc chạy dọc cơ thể.
"Nó hầu như không được một ngày."
"Em luôn ở bên tôi, luôn luôn." Vegas nói. Pete chỉ lắc đầu.
"Và đây không phải là lỗi của ai?"
Pete không cho phép Vegas có cơ hội đáp trả. Sử dụng mọi thủ thuật mà cậu biết, cậu đẩy và đẩy và đẩy các nút của Vegas cho đến khi anh có cậu chính xác nơi anh muốn cậu. Thời gian trôi qua trong một mớ hỗn độn của niềm vui đau đớn khi cơ thể của Vegas và Pete gặp nhau trong sự va chạm của niềm đam mê không thể kiềm chế và không thể kiềm chế. Sau đó, toàn bộ cơ thể của Pete bị đau sau cơn khoái lạc và chi chích vết đỏ khắp nơi trên người
———————————————
OMG, tui dịch bị làm sao í nhờ.. thấy cứ kì kì. Au gốc viết sao mà tui dịch không hiểu gì luôn 🤧🥲... Có gì ráng đọc nha mấy bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro