13
Hôm ông ấy bình phục và chuẩn bị rời khỏi Băng Cốc là một ngày mưa dầm hiếm hoi. Tôi không biết ông ấy sẽ đi, có lẽ là do ý trời, hôm ấy tôi đột nhiên muốn lái xe về nhà, chạy một quãng bảy tám cây số, rồi đậu xe dưới tầng hầm. Về đến nhà, phát hiện dì phụ trách nấu ăn đã tan làm, tầng dưới vắng tanh không một bóng người, tôi vừa lạnh vừa đói, bụng kêu cồn cào. Tôi phải tuân theo quy định ở Chính gia, ở đây không có thứ gọi là mua mang về, tôi cũng không muốn gọi người khác dậy vào khuya khoắt thế này. Tôi lục lọi chiếc tủ lạnh siêu to ở nhà bếp, cuối cùng tìm được một gói mì ăn liền.
Đừng coi thường tôi, tôi không biết nấu ăn. Đời này mười ngón tay không dính nước xuân*, hai tay tôi ngoại trừ việc cầm súng thì chỉ dùng để sửa đàn, ngoài ra các kỹ năng khác đều âm điểm. Mấy người có thấy cậu chủ nhà ai tự mình nấu chưa? Tôi thì tôi chưa thấy rồi đó.
*Được nuông chiều
Mì không ngon lắm, nước ít hơn một nửa so với tiêu chuẩn. Nhưng có còn hơn không, tôi thổi thổi rồi dùng đũa gắp đầy một miệng, sợi mì nóng hổi chui thẳng vào bụng. Tôi thỏa mãn thở dài một hơi.
Đang chuẩn bị đớp miếng thứ hai thì chợt nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía đối diện, tôi sợ đến mức suýt nhảy ra khỏi ghế.
"Con ăn thứ này mãi không tốt cho sức khỏe đâu."
Bởi vì mới khỏi bệnh sau thời gian dài nên giọng nói của ông dịu dàng hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ. Vegas trong tưởng tượng của tôi lúc nào cũng nghiêm túc, hiếm khi nói chuyện với tôi. Hầu hết đều giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, lạnh lẽo, không mang chút chút độ ấm.
Hoặc cũng có thể, Vegas mà tôi biết, chỉ là Vegas mà ông ấy muốn thể hiện ra.
Tôi cũng không hiểu rõ về con người thật của ông ấy, có lẽ ông ấy vốn có cách nói chuyện như vậy, dịu dàng, thậm chí còn có chút đáng yêu.
Tôi ngây người, sợi mì trong miệng nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, trông buồn cười thật sự. Ông nhìn bộ dạng của tôi lúc đó, như nhớ đến điều gì, đột nhiên nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy cười sau từng ấy năm, dọa tôi làm rơi cả đũa.
"Nếu không thì ăn gì, con cũng có biết nấu cơm đâu."
Ông ấy sững người, quay đầu nhìn nhà bếp. Tôi có thể nhìn thấy được vẻ đấu tranh trên khuôn mặt ông, như một trận thiên nhân đại chiến, đợi hồi lâu ông mới lắp bắp nói: "Con... con có vội không? Không... không vội thì ba, ba nấu gì cho con ăn nhé."
Tôi nhìn ông, đại não nhất thời bị quá tải, không thể tiêu hóa lượng thông tin này.
Ông ấy thấy tôi không trả lời, cúi đầu xua tay: "Quên đi, quên đi." Quay người muốn đi.
"A, đợi chút." Tôi gọi ông, "Vâng... Vâng, vừa lúc con hơi đói, cả ngày rồi chưa được ăn cơm."
Ông nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, rồi xoay người lục tủ lạnh, vừa tìm vừa hỏi tôi, "Con ăn cay được không?"
Tôi thuận miệng trả lời ông, "Có thể, càng cay càng tốt. Lúc ăn lẩu với con bác Tankhun khó chịu lắm."
Đôi tay đang tìm kiếm nguyên liệu của ông ngừng lại một chút.
Hẳn không phải là lần đầu tiên ông ấy nấu ăn.
Đây có thể coi là một trong số ít những trải nghiệm tuyệt vời nhất cuộc đời tôi. Mà tôi, được sinh ra trong một gia đình có phức tạp và cẩu huyết hơn người bình thường, nên tiêu chuẩn đánh giá của tôi lại càng cao hơn.
Hôm đó ngoài trời mưa tầm tả, cách một chiếc bàn ăn lớn, tôi nhìn người ba xa lạ của mình, đang dùng đôi tay chỉ quen cầm súng, thuần thục cắt những chiếc lá chanh nhăn nhúm trên chiếc thớt, rồi cho một ít nước mắm vào nồi nước cốt dừa và cà ri đang nấu. Vừa canh nồi cà ri sôi sùng sục, vừa xào thịt lợn, chiên trứng bên cạnh.
Ông dùng những ngón tay thon dài trắng trẻo của mình cắt ớt thật nhuyễn, cuối cùng bày món cơm cà ri và thịt lợn xào ngọt ra đĩa, rưới nước dùng và trang trí lá húng quế lên phía trên.
Một loạt động tác khiến tôi há hốc mồm, như thể ông ấy đã làm nó hàng nghìn lần trước đây, mới trở nên quen thuộc như vậy.
Ngay khi vừa mới mang ra, tôi đã không thể cưỡng lại mùi thơm của những món ăn này. Nhưng tôi vẫn có chút nghi ngờ nhìn đĩa cơm, rồi lại nhìn ông. Tưởng chừng như mình đang nằm mơ, tôi băn khoăn không biết có nên vả vào mặt một cái xem thử, có phải mười năm qua tôi phải trải qua quá nhiều sóng gió rồi hay không, nên mới dẫn đến lão hóa sớm, khiến não bộ bị rối loạn. Người nấu ăn tuyệt đỉnh trước mặt này không thể nào là Vegas mà tôi biết được.
"Ừm... Con có muốn ăn không?"
Ông ấy nhìn mắt tôi đảo qua đảo lại, khó hiểu hỏi.
Mà chuyện này lại càng kỳ lạ hơn. Tôi cầm muỗng xúc cơm, ông ấy đứng bên cạnh chiếc bàn nhìn tôi ăn. Không ai nói chuyện. Đáng ra cảnh tượng này khá đáng sợ, nhưng tôi đói đến hoa mắt, mà ông ấy nấu ăn cũng ngon nữa, nên tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa. Ông ấy thích nhìn thì cho ông ấy nhìn, dù sao từ bé đến lớn gặp nhau có vài lần, lần nào ông cũng nhìn chằm chặp tôi. Cũng không biết muốn tìm kiếm gì từ khuôn mặt này.
"Ông nấu cơm... khá ngon đó, chắc không phải lần đầu đâu ha?"
Tôi gắp một đũa thịt heo ngọt.
Ông ấy hồi phục tinh thần, thong thả chớp mắt. Có vẻ như phải mất kha khá thời gian để hiểu được câu hỏi đơn giản này, "À, không phải."
"Nấu cho ai vậy? Tôi nghe chú nói trước đây ông toàn ăn cơm Tây, nửa đêm đói bụng cũng chỉ nấu cháo yến mạch ăn, chắc chắn không phải nấu cho chú ấy."
Sắc mặt ông ấy bỗng chốc thay đổi, tôi chợt cảm thấy mình không cần biết câu trả lời nữa.
"Ừm... nấu cho mẹ con."
"Oh, thế thì tốt, vậy ông ấy có thích không?"
Chúng tôi rất hiếm khi có thể bình tĩnh trò chuyện như thế này. Kể từ lúc tôi chứng kiến sự kiện có thể gọi là 'bi thảm' đó, tình cảm của tôi dành cho người đàn ông này càng trở nên mơ hồ.
Ông ấy im lặng, hồi lâu mới dời ánh mắt đi chỗ khác, đáp lại một câu khô khan và không liên quan.
"Thật ra lần đầu ba nấu những món này, em ấy không được nếm thử."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Không có gì, con ăn đi."
Món cà ri và thịt lợn chua ngọt thật sự rất ngon, hôm đó tôi được một bữa no nê.
Ăn xong, chúng tôi chỉ biết mở mắt nhìn nhau, không biết nói gì thêm. Cuối cùng tôi vẫn là người phá tan bầu không khí xấu hổ, tôi nói: "Con đi ngủ đây."
Ông ấy gật đầu, "Ba cũng phải trở về rồi."
Chúng tôi đứng dậy, mỗi người một hướng. Lúc đi ngang qua nhau, tôi thấy ông ấy khẽ nâng tay, không biết là muốn chạm hay ôm tôi, tôi đột ngột lùi lại. Có lẽ ông ấy cũng ý thức hành động thân thiết quá mức này, nên nhanh chóng tạo ra khoảng cách.
Hai người chúng tôi cứ như vậy, một người đi lên cầu thang, người kia bước vào thang máy. Không ai nói lời nào.
"À."
Lúc ông ấy chuẩn bị vào thang máy, tôi ma xui quỷ khiến gọi giật Vegas lại, ông ấy quay đầu, trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc. Tôi há miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống những lời định nói, vẫy tay: "Đi đường cẩn thận nhé."
Ông ấy nhìn vào mắt tôi, gật đầu rồi quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng ông, trông gầy yếu kinh khủng, tôi sợ hãi nhận ra ông ấy cũng đã già rồi. Sau khi biết được nguyên nhân thực sự về cái chết của mẹ tôi, một loại sức mạnh nào đó chống đỡ bộ xương của ông ấy đã sụp đổ, sức lực lập tức bị vắt kiệt.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp ông ấy.
Thực ra lúc tôi cũng muốn gọi ông ấy một tiếng 'ba', nhưng làm cách nào cũng không thể phát ra thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro