Chương 14
❗Cmt + Vote đi, không cmt với vote là không ra chap mới đâu đấyyy :((❗
Một khu rừng âm u tăm tối xuất hiện, xung quanh bốn phía đều là cây cỏ um tùm, mùi ẩm mốc xộc lên mũi khiến Pete khẽ nhíu mày, em lết đôi chân đang dính nhớp vào bùn lầy cố tìm một lối đi.
Tiếng ve sầu tựa như tiếng hét chói tai không ngừng vang vọng bên tai Pete, đôi mắt nhanh chóng bị một màu đen bao phủ.
Tỉnh dậy lần nữa, em nhìn thấy bản thân đang ngồi trên một khoảng không vô định, xung quanh hết thảy đều có màu đen, chẳng biết đâu là trên dưới trái phải.
Pete khẽ nhíu mày khi một tia sáng màu vàng đột ngột chiếu vào mắt em, cố gắng mở mắt để nhìn thứ đó, em lặng người đi khi phát hiện thứ ánh sáng ấy đang phát ra từ người Vegas.
Hắn một thân máu me đứng đó nhìn em, miệng liên tục nói gì đó nhưng em làm sao cũng không hiểu được.
Pete tiến đến gần hắn, Vegas nhìn thấy em liền chạy đến ôm lấy, cả cơ thể đẫm máu làm ướt chiếc áo trắng trên người Pete.
Hắn thả em ra, đôi mắt vô hồn vừa nãy hiện giờ đã ngập nước nhìn Pete, em cũng đã hiểu được hắn đang nói gì .
"Pete ơi, xin em đừng bỏ anh, không có em anh thật sự rất khổ sở"
Đôi mắt màu nâu của em bỗng nhoè đi, đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm vào khuôn mặt hốc hác của hắn, em khẽ mỉm cười.
"Anh yên tâm, em nhất định sẽ không bỏ anh, vậy nên anh cũng phải hứa với em, anh nhất định phải sống sót quay về, nhất định phải quay về với em..."
Giọng em nghẹn đi ở những từ cuối, Vegas liền gật đầu hứa với em rằng hắn nhất định sẽ trở về.
Đặt đôi môi đẫm máu lên khoé môi hồng hào và rồi hắn biến mất.
"Ơ ? VEGAS? ANH ĐÂU RỒI ? VEGAS ƠI!!!!"
Em hoảng sợ hét tên hắn, nhưng Vegas giống như bị bốc hơi vậy, có gọi thế nào cũng không thấy hồi âm.
"Aaaaa" Em choàng tỉnh khỏi giấc mơ vừa rồi, mùi thuốc khử trùng của căn phòng làm em có chút không quen.
Xoay đầu nhìn về phía chiếc nôi nhỏ, đây là chiếc nôi do chính ba em làm, bên trong có một đứa trẻ tròn trịa hồng hào đang ngủ.
Đứa bé cũng thật đáng thương, sinh ra cũng đã được hơn nửa ngày vậy mà ngay cả một tia hơi ấm của ba mẹ, bé cũng chưa từng được cảm nhận.
Pete nhẹ nhàng bế bé con lên, khuôn mặt khi ngủ của nó thật sự rất đáng yêu, chiếc má lúm xinh xắn tròn trịa này giống em, đôi môi mỏng này giống hắn, cặp chân mày sắc lẹm này cũng là giống hắn, chiếc mũi cao vút này lại càng giống hắn.
Em bật cười, xem ra bản thân chỉ là người đẻ thuê thoii.
Ôm đứa trẻ trên tay em tiến đến mở rèm cửa sổ, cơn mưa hôm qua đã tạnh và mặt trời cũng đã lên cao.
Pete mở cửa phòng đi đến nơi Vegas đang nằm, mọi người đều đã ở đây nửa ngày, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, Pete nhẹ đi đến đưa em bé cho Tankul xem.
Cậu giây trước còn đang ngủ gật đến khi nhìn thấy cục bông nhỏ đã tươi cười mà ôm lấy.
*Cạch* Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, vị bác sĩ gương mặt đã không còn nghiêm trọng nữa, ông từ tốn tháo khẩu trang ra rồi nói.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hiện đang nằm ở phòng hồi sức chờ theo dõi thêm"
Mọi người đồng loạt thở phào trước tin tốt này, trong lòng em dường như có tia hi vọng đang được mạnh mẽ thắp sáng.
Pete vội nắm lấy tay bác sĩ, vẻ mặt nghiêm trọng của em cũng giúp ông phần nào đoán được Pete đang muốn hỏi gì.
"Còn về chuyện khi nào anh ấy tỉnh lại, thì còn phải dựa vào ý chí của bệnh nhân nữa, có thể là một tuần, một tháng, một năm hoặc là cả đời"
Câu nói của bác sĩ khiến mọi người ai nấy cũng đều lo lắng, lỡ như...lỡ như hắn vĩnh viễn cũng không tỉnh lại thì sao?
Vậy thì Pete và bé bi sẽ thế nào? Họ biết phải sống làm sao đây?
Nhưng vẻ mặt điềm tĩnh của em rất nhanh đã làm mọi người ngạc nhiên, đối mặt với chuyện này vậy mà Pete vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thật không hiểu trong đầu em đang nghĩ gì.
Là bởi vì Vegas đã hứa với em
Hắn nhất định sẽ quay về.
Pete đón lấy bé con từ tay Tankul sau đó quay đầu đi đến phòng hồi sức, em bước vào phòng, tiến đến ngồi cạnh giường bệnh.
Đứa trẻ trong tay đã thiếp đi, Pete ngồi ở chiếc ghế nhỏ cẩn thận quan sát người trên giường.
Cả người hắn bị bao phủ bởi màu trắng của băng gạt, ngực, tay, chân, bụng khắp nơi đều gắn những thứ đồ dây nhợ mà em không rõ là gì.
"Nhìn anh xấu quá Vegas, không đẹp tí nào cả" Pete khẽ trêu chọc hắn, những lại chẳng có lời hùa theo nào cả, Vegas vẫn nằm đó, bất tỉnh chẳng nói gì.
"Nếu anh cứ im lặng như vậy, thì em sẽ khóc đó.." Giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má xinh đẹp khi Pete nói ra câu nói đó, hắn không dỗ em, cũng không ôm em...hắn chỉ nằm đó và im lặng.
Nắm lấy tay Vegas, em nhẹ nhàng đặt một bàn tay nhỏ xíu vào lòng bàn tay hắn như muốn để bé bi cảm nhận hơi ấm của baba.
Và Pete cứ ngồi đó ngắm nhìn gương mặt say ngủ của hắn thật lâu,thật lâu, em cảm thấy hiện tại mọi thứ thật sự rất yên bình.
Nhưng nếu anh tỉnh lại, thì sẽ càng yên bình hơn....
Pete lau đi nước mắt trên mặt, em bước ra khỏi phòng đưa bé bi lại cho mẹ còn bản thân thì ra ngoài đi dạo một chút.
Pete đi dọc theo khuôn viên của bệnh viện, từng đợt gió dịu dàng nâng niu tóc em, nó làm em nhớ lại cảnh tượng lúc Vegas bế em cùng trở về nhà khi em còn mang thai, bỗng điện thoại Pete rung lên, người gọi đến là Nop.
"Chủ mẫu, tôi đã tìm được người rồi" Em ngẩng đầu nhìn những cánh hoa bồ công anh đang bay trong gió .
Bình thản đáp "Được, đem người đến chỗ cũ, đợi tôi trở về" sau khi đã căn dặn xong em trở về phòng thay ra một bộ khác, trang phục bệnh nhân bị em quăng vào sọt rác.
Pete cầm gương lên cẩn thận ngắm ngía gương mặt xinh đẹp của mình, sau khi cảm thấy hài lòng mới cúi người mang giày vào.
Bộ quần áo em đang mặc trên người là do chính tay Nop chuẩn bị, chiếc áo lụa màu đen tuyền không cài hai cúc trên cùng, quần da ôm sát cặp mông phấn nộn làm tôn lên đôi chân thon dài xinh đẹp.
Cầm lấy cây súng màu đen đeo vào đai đùi, tiếp đến mở cửa hiên ngang ra khỏi phòng bệnh.
Đây không phải là tiểu thuyết, đây là đời thật
Vegas không phải tổng tài một tay che trời
Và Pete cũng chẳng phải vật nhỏ ủy mị dựa dẫm vào hắn.
Em sẽ khiến cho những kẻ không biết điều ấy trở nên ngoan ngoãn hơn, để bọn chúng biết ai mới là chủ.
*Rầm* cánh cửa tầng hầm bị đá bay đi, mùi ẩm mốc ngay lập tức xộc lên hoà trộn cùng mùi máu tanh nồng.
Một thân ảnh đen tuyền chậm rãi đi vào, trên tay cầm một cây súng đã lấp sẵn nòng giảm thanh.
Thanh gỗ hình thánh giá dính đầy máu tươi đang trói một người trên đó, cả người gả đàn ông bê bết máu, khoé miệng bị đánh rách khiến nước bọt chẳng thể kiểm soát nổi mà chảy ra ngoài.
"Chủ mẫu" Hai người đàn ông cao to lực lưỡng ngay lập tức cúi đầu khi nhìn thấy em, Pete khẽ nhướng mày nhìn người đang bị treo trên giá.
Đó là Nan, một tay sai đắc lực của Luk, kẻ thù không đội trời chung của Vegas.
Em khẽ nhếch mép khi nhìn thấy huy hiệu tượng trưng cho lòng trung thành bị nhuốm đầy máu trên ngực gã.
Tiếp đến tiến lại dùng đầu súng nâng mặt gã lên, người đàn ông bị hành hạ dã man đã sớm ngất đi, Pete xoay người ngồi xuống chiếc ghế được đặt ở nơi sạch sẽ nhất trong tầng hầm, nhỏ giọng ra lệnh.
"Làm hắn tỉnh lại" Ngay khi nhận được mệnh lệnh, vệ sĩ của Pete đã hất một xô đá lạnh vào mặt gã khiến người đó như từ địa ngục trở về.
Gã ngẩng đầu nhìn người con trai nhỏ nhắn ngồi ở chiếc ghế phía đối diện, trong lòng khẽ thở phào vì người hắn sắp đối mặt chỉ là một Omega.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã hối hận, gương mặt xinh đẹp của em lại đang chứa một nụ cười quỷ dị, con ngươi màu nâu đáng yêu thường ngày đã trở nên lạnh lẽo.
Khoé môi em khẽ nhếch lên, mi mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đưa tay lên khẽ ra hiệu cho vệ sĩ, tiếp đến một thau than cháy rực ngay lập tức được bê lên.
"Trẻ hư thì không được ăn kẹo, nhưng vì tôi là người tốt nên dù có là trẻ hư hay ngoan, tất cả đều sẽ có phần" Em dùng cây đũa tre dài khoảng 20cm gắp một cục than đỏ lên cẩn thận ngắm ngía, sau đó xoay người nhìn gả đàn ông khẽ mỉm cười.
Giống...giống quá
Thật giống hắn..
Em ra lệnh cho vệ sĩ banh miệng hắn ra, tiếp đến gắp một cục than đỏ như máu cho vào miệng gả, sức nóng của viên than hồng ngay lập tức khiến người đối diện hét lên "Aaaaaaaaaaaaaa"
"Há há há " em nhìn thấy một màn này liền thích thú cười lớn, tiếng cười của Pete như muốn lấn át luôn tiếng hét của người đối diện.
Vệ sĩ rất nhanh đã banh rộng quần của hắn ra, da thịt nhớp nháp dính chặt vào đó khiến họ khó khăn lắm mới banh ra được, máu thịt dính đầy vào quần thun.
Pete lấy một viên lớn hơn bỏ tọt vào chiếc quần đỏ tươi do máu thành công khiến tiếng hét trở nên thất thanh hơn.
Em thích thú vỗ vỗ tay như đứa trẻ vừa phát hiện ra trò vui, hai tên vệ sĩ thấy em như vậy cũng liền cảm thấy sợ sệt.
Chủ mẫu của họ trước giờ vẫn luôn dịu dàng hết mực, nhưng đã là con người thì ai cũng đều có giới hạn của riêng họ, gã đàn ông này dám làm Vegas bị thương thì tất nhiên người vợ như Pete sẽ không để gã nhởn nhơ mà sống.
Cướp đi sự yên bình của tao, tao sẽ khiến những ngày tháng sau này cùa mày trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp cho đến khi mày chết đi....
Lại một xô đá nữa bị hất đi, cục than đỏ hồng đã gần như nướng chín lưỡi và hạ thân của gã.
Em cầm trên tay con dao của Nan, đây chính là món quà mà Luk đã tặng gã khi hắn sống sót trở về sau một trận chiến khốc liệt nhờ sự yểm trợ tài tình của gã.
"Có vẻ như, mày rất tự tin về lòng trung thành của mày nhỉ?" Pete cầm lấy con dao nhỏ cúi người đâm mạnh vào đùi gã đàn ông, đau đớn ngay lập tức lan ra, Nan ngẩng đầu hét lớn.
Em bên dưới ánh mắt như dại đi mà liên tục đâm chọt vào đôi chân chẳng còn lành lặn của gã, đến khi nơi đó đã trở thành đống thịt bầy nhầy mới chịu dừng lại.
"Đốt đi" Mệnh lệnh của em ngay lập tức khiến vệ sĩ đứng hình, Pete bình thản rút ra một cái bật lửa quăng cho một trong hai rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.
Mak, một trong hai tên vệ sĩ dè dặt mở bật lửa lên quăng vào đống thịt bầy nhầy ấy, lửa ngay lập tức bốc lên, đến khi nhìn thấy đôi chân của người đó đã hoàn toàn bị phế Pete mới ra lệnh cho hắn dập lửa.
Người đàn ông bị treo trên giá đã bất tỉnh từ lúc nào, em đi đến nhìn hắn một lần sau đó ấn huy hiệu màu vàng kim vào đống thịt dưới chân rồi xoay người ra khỏi phòng.
Nop đã đứng đợi ở bên ngoài từ lâu, thuần thục châm một điếu thuốc đưa cho em, Pete nhận lấy điếu thuốc rít một hơi dài, làn khói trắng khiến con người ta trở nên bình tĩnh hơn, em nhấc chân đi đến chiếc xe hơi, không quên để lại mệnh lệnh "Hãy làm như kế hoạch" Nop khẽ cúi đầu rồi mở cửa bước vào tầng hầm u tối.
.
.
.
Pete ghé sang Thứ Gia một chút để tắm rửa rồi lấy vài món đồ sau đó đi đến bệnh viện, bước vào phòng bệnh, dịu dàng lau người cho Vegas, sau đó tự tay thay đi băng gạc dính đầy máu tươi.
Nhìn cơ thể không còn lành lặn của người mình yêu Pete không khỏi cảm thấy đau lòng nhưng rất nhanh sau đó em đã cúi đầu ngắm nhìn cự vật to lớn của hắn rồi thầm cảm thán "To thật, có vẻ vẫn còn dùng được"
Sau khi đã vệ sinh sạch sẽ cho hắn, em hôn nhẹ lên mái tóc suôn mượt rồi đi qua phòng mình, Phu nhân đang ngồi bên chiếc nôi nhỏ, bàn tay đầy rẫy nếp nhăn chậm rãi đưa đẩy giúp bé bi ngủ ngon hơn, bản thân nằm gục trên bàn ngủ say.
Em mặc lại bộ quần áo bệnh nhân sau đó ôm lấy bé con hôn chốc vào má lúm xinh đẹp hai cái, ủ ấm trong lòng rồi đi đến cửa sổ, nhìn bầu trời đầy nắng ngoài kia, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Pete ôm bé con đi dạo một vòng rồi liền trở về phòng ngủ một chút, từ hôm qua đến nay em không dám ngủ vì em sợ khi bản thân nhắm mắt sẽ lại nhìn thấy Vegas một thân máu me xuất hiện trước mắt em.
Pete không đủ dũng cảm để đối mặt với nó lần nữa, nhưng hiện tại em đã có thể làm gì đó cho anh, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Bé bi cười khúc khích khi được Mami hôn, ngậm lấy ti giả vừa đưa đến, bé con ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Em cũng leo lên giường đắp chăn đi ngủ....
Cánh rừng âm u không hiện lên nữa mà thay vào đó là một đồng cỏ xanh bất tận, em nhìn thấy bản thân đang đứng trên ngọn đồi cao vút ngắm nhìn những toà nhà ở dưới chân đồi.
Thật bao la và mát mẻ, chợt Pete cảm nhận được hơi thở ấm nóng của ai đấy đang phả vào tai mình, Vegas vòng tay ôm lấy cổ em từ đằng sau, cằm đặt trên bả vai mảnh khảnh.
"Nhớ anh không?" Giọng nói trầm ấm đều đều phát ra từ cổ họng hắn, em nghiêng người ra sau áp sát vào khuôn ngực vững trải khẽ đáp lại "Rất nhớ".
Vegas hôn em, Pete xoay người đáp lại hắn, cả hai môi lưỡi triền miên không ngừng như thể một cặp tình nhân bị chia cắt 3 năm trời.
Hắn đẩy em ngã xuống thảm cỏ xanh mướt cúi đầu ngậm lấy đầu ti vì sinh con mà sưng to của em.
Pete ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời trong xanh, cảm giác được mút mát quả thật rất chân thực làm em mê đắm mà cuốn theo.
Hắn miết nhẹ lên lỗ nhỏ phập phồng rồi cho một cánh tay vào đó "ưm.." em khẽ rên lên một tiếng đầy thoải mái.
Vươn người tìm đến chiếc lưỡi ấm nóng, em vui vẻ ngậm mút đầu lưỡi tinh ranh, nhịp nhàng đá lưỡi với hắn.
Vegas khẽ nhếch mép khi thấy em chủ động như vậy, hắn bên dưới tiếp tục cho hai ngón tay vào trong mạnh mẽ đâm thọc làm Pete ưỡn người rên la.
"Aa..ư..ưm..." Nuốt lấy những thanh âm gợi tình, hắn rút những ngón tay đã dính đầy tinh dịch của mình ra, đặt trước cửa huyệt đầy nước rồi đâm phập vào trong.
"Aaa..ư...aa" Cảm giác đau đớn chân thật làm em thoải mái rên rỉ, ưỡn cao người đón nhận khoái cảm hắn mang đến.
"Em có nhớ anh không?" Hắn lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa, Pete bên dưới cố kiềm nén giọng nói run rẩy của mình để trả lời hắn "dạ...ưm...dạ nhớ"
Vegas nghe vậy thì liền mạnh mẽ đâm thọc hơn nữa, nhưng cú đâm sâu thẳm khiến em đê mê mà cuốn theo.
"Ve..Vegas..." Hắn cúi đầu cố nghe xem em đang nói gì, tông giọng khàn đặc cố nói ra từng chữ một "Em...ưm ơ...em...Em yêu anh...ơ ưm" Vegas nghe câu này của em thì bỗng đứng hình, Pete tiếp đến cảm thấy có một thứ chất lỏng đặc sệt bắn vào trong em.
"Ư..aaaaaa" Lúc Vegas bắn ra cũng là lúc em bừng tỉnh khỏi giấc mơ, xoay đầu nhìn vào chiếc nôi bên cạnh thấy bé con vẫn còn ngủ say Pete mới khẽ phào nhẹ nhõm.
"Chết tiệt, là mộng xuân cơ đấy" Em dùng tay che đi gương mặt ửng hồng, thầm chửi thề, từ khi nào mà bản thân lại trở thành một người dâm đãng như vậy chứ, chỉ mới xa chồng có mấy ngày mà đã vã đến mức mơ thấy mấy cảnh đó rồi.
Vươn người lấy khăn giấy lau đi tinh dịch vươn vãi trên người, nhưng lau thế nào cũng không sạch được nên em đành đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ.
Bỗng điện thoại của em reo lên, Pete dùng chiếc khăn bông lau vội đi mái tóc ẩm ướt rồi cúi người cầm lấy điện thoại "Alo".
"Chủ mẫu, mọi thứ đã làm theo lời ngài căn dặn, gã hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện đó, ôm ấp lưu luyến nam nhân chẳng chịu rời" Nop mạch lạc báo cáo lại tình hình của Nan cho em biết, đến khi nhận được một tiếng ừm của em mới cúp máy.
Đoán xem Pete đã làm gì với gã đàn ông ấy nào? Đầu tiên là phế đi chân, lưỡi và hạ bộ của gã, để gã có bộ dạng nhân không ra nhân phế không ra phế, tiếp đến thì cho người cưỡng hiếp, nếu gã một mực chống cự thì dùng đến loại xuân dược do Top đặc chế biến gã trở thành một con điếm đam mê sắc dục, tam quan cũng theo đó mà vỡ nát hoàn toàn.
Em còn không quên quay lại vài cảnh thú vị gửi cho Luk, để hắn nhìn cho rõ vệ sĩ đắc lực của hắn đã trở thành bộ dạng gì, Nan biết không ít chuyện của Luk, nếu có thể thuần phục gã hoàn toàn thì đó là chuyện rất tốt.
Sấy khô mái tóc màu đen tuyền, em mặc một bộ quần áo thoải mái rồi lên xe trở về thứ gia, hắn hôn mê đến nay cũng đã hơn 2 ngày, công ty không có người quản đã trở nên hỗn loạn, Pete cần phải đến đó để thắt chặt quy cũ.
Cậu nhóc trẻ trung bước ra từ chiếc xe hơi đắt tiền thong dong đi đến cánh cửa của công ty, vệ sĩ nhìn thấy em thì liền cung kính cúi đầu, theo sau Pete là Nop và hai tên vệ sĩ khác.
Em đi đến phòng họp của công ty, chỉ vừa mới đứng ở ngoài Pete đã nghe rõ mồn một những tiếng xì xào bàn tán của họ nhưng đến khi Pete đi vào thì mọi thứ đều đã im lặng.
"Chào mọi người, tôi là Pete, là vợ hợp pháp của Vegas" Đây không phải là lần đầu em đến công ty, mọi người ít nhiều cũng đã biết đôi chút về em, nhưng Pete vẫn muốn tự mình giới thiệu cho hợp quy tắc.
"Kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ tạm thời đảm nhiệm vị trí chủ tịch của chồng tôi, vì anh ấy đã bị tai nạn, hiện tại vẫn còn hôn mê" Lời tuyên bố của Pete ngay lập tức khiến cả căn phòng náo loạn, ai nấy đều đang xì xào bàn tán không thôi, có lẽ là họ không phục.
"Làm sao được chứ, cậu ta còn trẻ như vậy kia mà"
"Phải đó, còn quá trẻ"
"Đứa nhóc này thì làm được gì chứ"
"Đừng đùa nữa, mau về nhà đi"
*Rầm* Nop tức giận đập mạnh lên bàn làm các vị cổ đông ngay tức khắc im lặng, em không nói gì chỉ nở nụ cười nhạt rồi giơ cánh tay phải lên.
Chiếc nhẫn màu vàng nổi bật trên làn da trắng ngần của em, nó là biểu tượng của người đứng đầu gia tộc phụ, cũng chính là người nắm giữ vị trí tối cao nhất ở công ty này.
Cả căn phòng im lặng đến lạ, Pete nhấc mông khỏi ghế, tiến đến cánh cửa ra vào rồi thả nhẹ một câu : "Tôi sẽ bắt đầu làm việc từ ngày mai...Cuộc chơi của chúng ta chỉ mới bắt đầu, nên cứ từ từ mà tận hưởng nhé".
Ken ngay lập tức nổi da gà, hắn biết đó là một lời khiêu chiến dành cho mình...
Thanks For Reading! 🖤💙
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro