Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Special Chap 2

(SPOILER CẢNH BÁO: Chương này có những điểm khác biệt lớn đối với tiểu thuyếtKinnPorsche, đặc biệt là bố của Vegas, bố của Kinn và bố mẹ của Porsche.)

Trong chương này, có một cuộc đối đầu giữa Gia tộc chính và phụ. Nếu bạn chưa đọc các chương của tiểu thuyết KinnPorsche, không phải mọi thứ bạn đọc ở đây đều có ý nghĩa ...

Nguồn từ: punchmyselfintheface
————————————————————————————
PETE:
Hai Gia tộc xảy ra xung đột, ngày hôm đó mọi cảm xúc của tôi bắt đầu bùng phát, những gì tôi đã giữ cho riêng mình bấy lâu nay, đó là khoảnh khắc tôi bắt đầu thể hiện nó ra ngoài, cuộc đối đầu giữa hai Gia tộc đều quá kinh khủng.

Gia tộc chính và Gia tộc phụ đã luôn đối đầu với nhau trong kinh doanh, cũng như trong sinh hoạt hàng ngày, mọi thứ đều là một cuộc cạnh tranh bất tận và vô nghĩa. Tuy nhiên đến ngày đối đầu thì mọi thứ lại khác, những tình huống diễn ra khiến mọi người bất ngờ, sợ hãi, hoảng sợ.
Trong lòng tôi dâng trào cảm xúc. Tôi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình mọi lúc, cố gắng hỗ trợ Porsche bằng mọi cách cần thiết. Tôi đã kìm nén bắt đầu đi ra. Tôi đang hoảng loạn và chết lặng, đột nhiên đang chiến đấu và khi tôi nhìn lên thì thấy anh ta. Vegas vừa đến đã bị bao vây bởi vệ sĩ. Tim tôi đập loạn xạ một cách khó tả, cứ như muốn nổ tung trong lồng ngực của mình. Sự thật là tôi biết rằng tôi đã cố gắng lừa dối bản thân mình trong suốt thời gian qua, nhưng tôi không thể phủ nhận được rằng tôi thích anh ta đến nhường nào. Người đó là chủ nhân của cả con người tôi, trong lòng tôi cảm xúc không ngừng dâng trào. Suốt thời gian qua tôi chỉ tập trung vào công việc, cũng như anh ta phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.

Chúng tôi vẫn chưa có đủ can đảm để đối mặt với vấn đề của bản thân hoặc ít nhất tôi thích nó theo cách đó. Lúc này anh ta đang ở trước mặt tôi, tôi biết rằng anh đang nhìn tôi, bởi vì tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ấy đang nhìn tôi, điều này khiến trái tim tôi càng thêm băn khoăn.
Nhưng tôi phải giữ vững lập trường và không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt anh ta.

Đột nhiên, sự hỗn loạn càng trở nên tồi tệ hơn, khi Ngài Korn và Ngài Kan bắt đầu khuấy động những điều trong quá khứ. Sự thật là tôi thực sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi chắc chắn một điều, đó là về bố mẹ của Porsche.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó hẳn là về cuộc điều tra mà Porsche đang tiến hành, nguyên nhân gây ra vấn đề giữa cậu ấy và Cậu Kinn. Tôi biết lúc đó Porsche đã nhờ đến sự giúp đỡ của tôi, tôi đã cố gắng giúp cậu ấy, nhưng tinh thần và thể chất của tôi lúc đó không ổn chút nào.
Giữa đêm tối và giông bão này, mưa không ngớt, cuộc đối đầu giữa hai Gia tộc canhg đi xa hơn, một khi cuộc thảo luận giữa anh em dừng lại, tinh thần của mọi người đều trở nên tồi tệ.
Đột nhiên, các loạt súng bắt đầu, trong đó cả hai nhóm được bảo vệ bởi các vệ sĩ.
Bang bang bang bang! Giữa trận chiến đang diễn ra, tôi bắt đầu chuẩn bị nhắm và bắn tất cả các mục tiêu có thể có trong Gia tộc phụ. Tuy nhiên, tình hình trở nên hơi kỳ lạ, đó là một cái gì đó gây tò mò, vì tất cả bọn họ bắt đầu phớt lờ tôi. Paf, Punch, Paf.
"Nào ..."
"Cái gì ?!" - giữa những cú đấm và đá, tôi quay lại, nhìn mọi người chạy bên cạnh mình. Điều này thật quá kỳ lạ, tôi là vệ sĩ đứng đầu của Gia tộc chính, tôi thậm chí còn là vệ sĩ đầu tiên của Cậu Khun mà mọi người ở đây đều phớt lờ tôi.
"Đồ khốn! Bọn mày thể bỏ qua tao! Mày sẽ thấy tao có thể làm gì với bọn mày."
"Thực sự, tao không thể chịu đựng tất cả những điều này!tao không thể cho phép" - Mọi người phớt lờ sự hiện diện của tôi, vì vậy tôi buộc phải tấn công trước. Bằng cách quan sát tình hình, tôi có thể thấy một trong những vệ sĩ của Gia tộc phụ đã bẫy Arm như thế nào. Tôi không thể cho phép điều đó xảy ra vì vậy tôi sử dụng tất cả sức mạnh của mình và đi đến giải cứu và tóm cổ hắn ta để tách hắn ta khỏi Arm.
"Để đó cho tao, mày bảo vệ Cậu Khun để Cậu ấy có thể ra khỏi đây" - tôi dùng hết sức giữ người hắn lại, nhưng thời gian càng trôi qua, sự phấn khích và khó chịu của tôi càng tăng lên, bởi vì tôi nhận thấy rằng người vệ sĩ này chỉ đang cố gắng trốn thoát mà không có ý định tấn công tôi. Chắc hẳn ai cũng nghĩ rằng tôi yếu đuối vì tính cách của tôi, nhưng tôi là một người mạnh mẽ, rất có khả năng chiến đấu. Sau Porsche, tôi là vệ sĩ có kỹ năng phòng thủ tốt nhất! Đột nhiên mọi thứ trong tâm trí tôi bị phá hủy, Cậu Kinn đang chĩa súng vào đầu Vegas. Lúc này tâm can tôi giật mình, toàn thân đau nhức, tôi thực sự chán nản khi phải chứng kiến cảnh tượng tàn khốc như vậy, dù tôi biết rằng Cậu Kinn, Cậu ấy sẽ không bao giờ xua đuổi được Vegas, bất chấp tất cả những gì anh ấy làm nhưng vì là một phần của Gia tộc, nhưng tôi vẫn không khỏi sợ hãi.
"Anh hai, cứ giết tôi đi! Các người sẽ để lại cho những người khác cái gì?"
"Đi chết đi!" - tôi chạy đến nơi họ đang đứng. Vegas, tôi đã đẩy anh ta với một lực mạnh đến nỗi cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất.
"Đủ rồi !!" - Đột nhiên, cảm xúc của tôi bùng nổ và tôi bắt đầu đấm vào mặt Vegas. Tôi tức điên lên, tôi chỉ có thể hận anh ta, bởi vì tôi ghét những gì anh ta đã làm, tôi ghét cái cách anh ta hư hỏng và đã đối xử với tôi. Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng được nữa.
"Pete ...!" - Những cú đấm của tôi liên tục dội vào mặt anh ấy khiến Vegas không kịp nói gì. Tôi phải để cho tất cả cơn thịnh nộ và tức giận mà mình đã kìm nén bộc phát.
"Đồ khốn! Tất cả chuyện này là lỗi của anh!"
"Pete! Bình tĩnh! Làm ơn nghe tôi nói được không? Tôi xin lỗi!" - Vegas nắm lấy vai tôi, kéo tôi ra khỏi anh ta.
"Tôi xin lỗi, tôi thực xin lỗi! " - Nhưng tôi cố gắng không nghe theo dùng hết sức lực buông anh ta ra. Nó thực sự làm tôi kinh tởm, tôi không muốn Vegas lại gần mình.
"Vegas, thả tôi ra!"
"Pete, chuyện gì vậy? Có ai đó đang cố tấn công em sao?" - Vegas nhìn tôi ngạc nhiên, lo lắng, vì vậy, trong một giây, một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi đã nhìn thấy nó từ mắt của anh ấy. Đột nhiên, tất cả sự bình yên của tôi bốc hơi, trái tim tôi đập liên hồi  và khi tôi nhớ ra đây là người đã làm tổn thương tôi rất nhiều, nhưng cũng chính là người mà tôi đã yêu rất nhiều.
"Vegas, buông tôi ra!" Tôi mất sức trong giây lát và gần như gục ngã. Khoảnh khắc đó đã cho Vegas cơ hội xoay người tôi lại và ép buộc tôi

"Pete... anh... anh yêu em!" - Vegas đè người mình lên người tôi, không cho tôi cử động, mắt anh dán chặt vào tôi. Sau đó anh đưa mắt sang quan sát mọi người xung quanh, kể cả cha mình.

"Buông ra!"

"Pete, hôm nay anh có thể sẽ chết dưới tay của Gia tộc chính, nhưng .... nếu anh có thể lựa chọn người giết anh thì anh mong người người ra tay là em được không?" - Khi tôi nghe những lời vô lý đó, tôi đã dùng hết sức của mình để hất Vegas xuống đất.

Tôi nắm chặt cổ anh ta và trói anh ta lại để lật ngược tình thế.

"Anh đang nói những điều ngu ngốc gì vậy?! Anh thực sự muốn chết sao ?!" - Tôi hét lên. Một cảm xúc được sinh trong tôi, có giận dữ, tức giận và đau đớn.

Nghe tin Vegas muốn chết khiến trái tim tôi rung động, khiến nó càng đau hơn.

"Anh sẽ không chịu nữa,Pete. Nếu em muốn anhchết, anh sẽ chết," - Vegas nói và giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghiêm túc. Tôi thực sự thấy tức giận, vì vậy chỉ có thể dùng hết sức của mình để làm tổn thương anh ta.

Không nghi ngờ gì nữa, tôi đã làm tổn thương anh ấy rất nhiều, nhưng anh không hề tỏ ra bực bội hay tức giận. Anh cũng không đánh trả.

"Đủ rồi !! Anh nói gì vậy?" - Tôi nắm chặt tay lại và hướng nó về phía mặt Vegas, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt của anh ấy toàn thân tôi trở nên yếu ớt nên tôi chỉ có thể  đấm thật mạnh nắm tay của mình xuống đất, bên cạnh khuôn mặt của Vegas.

"Tại sao? "Pete! Dừng lại ...Pete! Dừng lại !! Em đang làm mình bị thương đó!" - Vegas cố gắng ngăn hành động của tôi lại nhưng không thể, vì vậy anh ấy đã dùng hết sức mạnh của mình để kiềm kẹp tôi.

"Dừng lại !!" - Vegas hét lớn, nắm lấy cổ tay tôi.

"Pete, tại sao em lại làm thế này? Đừng làm thế nữa. Em có thấy đau như lần trước không ...?" - Khi tôi nghe thấy những lời của Vegas, từng cảm xúc kìm nén của tôi bắt đầu bộc lộ hoàn toàn. Nỗi đau, sự thống khổ, hối hận và cả sự tức giận mà tôi kiềm nén bấy lâu nay đều biểu hiện ra tất cả. Tôi rút người ra khỏi Vegas ngay lập tức, đẩy anh ta sang một bên. Đột nhiên, tôi nghe thấy mọi thứ xung quanh mình rất hỗn độn, tiếng mọi người va vào nhau, tiếng rơi xuống đất và cuộc tranh cãi giữa Ngài Korn và Ngài Kan.

Vegas tiếp tục tập trung vào tôi, như cách tôi có thể cảm nhận được từ anh ta. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người cha của mình, anh chạy về phía cha mình. "Pete ..." - Vegas thì thầm gọi tên tôi. Vẻ mặt anh khó hiểu, nhưng tôi vẫn giữ chặt anh để giữ anh nằm trên mặt đất, nhưng anh ta dùng lực di chuyển rất mạnh khiến tôi không thể nào ngăn cản được.

Đột nhiên, anh ta bắt đầu mất kiểm soát. Tôi thấy anh dùng sức siết chặt quai hàm, trong khi đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy bất cần và như muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ hướng ánh mắt của mình về nơi cha anh ta đang đứng.

"Nếu em phải chọn thì... hôm nay em sẽ chọn ai?" - Vegas hỏi tôi nhhưng ánh mắt bi thương của anh càng làm tôi bối rối hơn. 'Nếu tôi phải lựa chọn ...' Tôi có thực sự muốn ở bên cạnh người đàn ông đã từng làm mình tổn thương nhiều đến thế không?

Trong lúc tôi đang bị phân tâm vì câu hỏi của anh ta thì Vegas đã thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi, lao nhanh đến chỗ Ngài Kan đang đứng.
"Vegas!" - Tôi vội đứng dậy và chạy theo anh, trong đầu tôi vô cùng hỗn loạn. Trước hết tôi phải bảo vệ Vegas và Gia tộc chính. Kế đó, tôi rất sợ Vegas sẽ bị thương.

'Tôi nên làm gì? Tôi có nên trở thành kẻ phản bội? Liệu tôi có nên phản bội lại Gia tộc chính mà tôi hết mực yêu thương và trân trọng? Hay ...Tôi có nên phản bội lại tình cảm của mình?'

Tôi đang cố gắng ngăn Vegas lại, khi tôi định nắm lấy cánh tay của anh ấy, đột nhiên, mọi thứ dừng lại, một sự im lặng bao trùm cả không gian. Điều mà tôi không bao giờ có thể tưởng tượng được, lại đang xảy ngay trước mắt. Porsche đang chĩa súng vào đầu Ngài Korn. Tôi đã cố gắng tìm hiểu tình hình nhưng thực sự không thể biết điều gì sẽ xảy ra, liệu Porsche có thực sự làm điều đó không? Hình ảnh của Ngài Kan ngày càng xấu đi. Nhưng tôi cũng có thể thấy nỗi đau giữa ba con người Ngài Korn, Ngài Kan và Porsche mỗi khi nhắc đến tên mẹ của Porsche.

Đôi mắt của Ngài Kan đầy đau đớn, người đàn ông mạnh mẽ và không thể lay chuyển đó bắt đầu sụp đổ, một cách đáng sợ. Vegas trông rất bối rối mặc dù luôn nhắc đi nhắc lại rằng anh ghét cha mình, nhưng sâu thẳm trong trái tim anh vẫn luôn dành cho cha mình một tình yêu vô cùng lớn. Nhìn vào tình hình của Vegas, tôi muốn hỏi anh ấy, 'Hiện tại anhcảm thấy thế nào?' Dù dạy dỗ khắt khe đến đâu, đứa trẻ nào cũng phải xót xa khi chứng kiến cảnh cha mình rơi nước mắt, suy sụp như vậy.

"Em yêu, Ta xin lỗi, Ta thực sự xin lỗi" - Ngài Kan nói giọng khàn khàn (Lưu ý: là mẹ củaPorsche) Đúng lúc đó mọi thứ lại hỗn loạn, khi Ngài Kan giật lấy vũ khí từ một trong những vệ sĩ và chĩa mũi súng và Ngài Korn.

và bắt đầu lại tấn công khiến toàn bộ trận chiến bắt đầu tiếp diễn.

"Đến nhà kính!" - Ngài Korn hét lớn, tất cả vệ sĩ của Gia tộc thứ chạy đến giúp Ngài Kan trong đó có cả Vegas nhưng đã quá muộn. Nhà kính đã bị chặn từ bên trong, khiến nó không thể đi qua được.

"phá bỏ tất cả xuống đi !!" -  Vegas cố gắng phá vỡ nó. Sau một khắc, vệ sĩ của Gia tộc chính tiếp tục xông tới. Họ được dẫn đầu bởi Cậu Kim và cuộc chiến lại bắt đầu.

"Đừng nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn!" - Cậu Kim gằng giọng nói, khiến người của Gia tộc thứ phải đầu hàng.

"Vậy ... bây giờ tao có thể ra ngoài được không? Hiện tại mọi chuyện đã kết thúc." - Giọng của Cậu Khun vang lên rất lớn, nhưng không ai chú ý đến kể cả Cậu Kim.

"Bỏ vũ khí xuống, ngay bây giờ! Và giơ tay lên!" -  Vệ sĩ của Gia tộc thứ làm theomệnh lệnh của Cậu Kim. Lúc này tôi vẫn đang ở cạnh Vegas, điều này có phần khó chịu khi Cậu Kim nhìn tôi, vì tôi có thể cảm thấy khí thế áp lực trong ánh nhìn của Cậu ấy.

Vegas sững người, đầu dựa vào cửa, chờ đợi điều gì đó xảy ra. Đột nhiên, những tia buồn thoáng qua trên khuôn mặt anh, kèm theo những cảmxúc mà tôi đã biết. Cảm xúc mà anh ấy thể hiện bây giờ cũng giống như những cảm xúc mà tôi đã thấy trên khuôn mặt anh ấy vào ngày anh ấy nhốt tôi. Con quỷ trong Vegas đã trở lại ....

"..." - Đột nhiên tôi phản ứng lại, bắt lấy súng và chĩa vào Vegas từ phía sau. Bây giờ tôi nghĩ về nó. Miệng súng của tôi nhắm vào lưng anh ta, tôi thực sự thích vậy. 
Vegas thậm chí còn không nhìn tôi, người duy nhất có thể phản ứng lúc này là Cậu Khun đang khua khoắng rất vui vẻ.
Tôi hoàn toàn nhớ ngày đó khi Vegas đánh tôi và nhốt tôi lại. Tôi có thể nhớ từng vết thương, từng lời nói thậm tệ và từng hành vi ngược đãi mà anh ta đã gây ra cho tôi, tất cả những ký ức không hay đó.

Nhưng khoảnh khắc mắt tôi nhìn thấy khuôn mặt anh ấy, nụ cười của anh ấy, những hình ảnh bắt đầu trôi nổi. Hấp dẫn với tính cách của Vegas là một sự tra tấn liên tục, khoảnh khắc thất vọng khi anh ấy trở về nhà, mọi thứ thay đổi, anh ấy có thể chuyển từ tức giận sang đau khổ trong một giây.

Anh ấy luôn nhắc đi nhắc lại rằng không có ai yêu mình, sống như vậy sẽ khó khăn như thế nào, cô đơn và bị bỏ rơi. Từng ấy ngày anh ấy giam giữ tôi, tôi có thể nghe và cảm nhận được những cảm xúc chân thật xuất phát từ trái tim anh ấy.

Lúc đầu, khi anh ta mắc bẫy tôi vì mình thường giả vờ là ổn với anh ta là để sống sót và cũng không phải đối mặt với cơn giận dữ của anh ta. Nhưng mỗi ngày tôi thức dậy với sự thất vọng rằng tôi đơn giả chỉ là tù nhân và không có lựa chọn nào khác ngoài việc sống sót. Nhưng khi ánh mắt anh ta bắt đầu thay đổi, đột nhiên tôi cảm thấy bình tĩnh hơn, từng chi tiết về anh ta hay những từ đơn giản anh ta nói đều khiến tôi cảm thấy thoải mái. Nhưng Vegas vẫn còn choáng váng, điều này khiến thần kinh và tâm trạng của tôi càng trở nên trầm trọng hơn.

"Anh có muốn ăn gì không?" - Tôi nuốt nước bọt . Tôi biết rằng những gì tôi nói là một điều gì đó ngu ngốc và nguy hiểm, bởi vì nếu đó là Vegas mà tôi nhớ, không cần suy nghĩ anh ta sẽ quay lại và đánh tôi. Vì vậy trong thâm tâm tôi chỉ có thể cầu mong anh hiểu được những gì tôi đang làm .... Tôi chỉ mong anh bình tâm lại. Không giống như những lần khác, tôi không giả vờ và cũng không mong đợi bất cứ điều gì hay mong được đáp lại và tôi cũng không muốn lấy lòng tin của anh ta. Tôi chỉ muốn anh ổn. Đột nhiên anh ta mỉm cười ...

"Em đói không?" - Vegas quay mặt lại, ở ngay trước mặt tôi, tôi có thể thấy anh ấy run như thế nào, vì toàn bộ cơ thể anh ấy đã ướt sũng vì mưa.

"Ừ. tôi đói, tôi ăn gì cũng được, không thành vấn đề." - Tôi cắn chặt môi, không thể tin vào những gì mình đang nói. Ngay cả khi Vegas chạy đến và đánh tôi, tôi thực sự sẽ không quan tâm. Tôi chỉ có thể nghĩ rằng tôi muốn biết anh ấy ổn.

"Anh không thể nấu mì cho em bây giờ, Chờ một chút .... hãy kiên nhẫn," - Vegas nói với vẻ lo lắng. Nhưng sau đó, anh ấy quay mặt đi chỗ khác, thở một hơi dài, giống như anh ấy đã cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tại sao?" - Nước mắt anh bắt đầu rơi nhiều hơn và chảy không ngừng trên gò má hòa vào những giọt nước mưa rơi xuống.

"Anh đã nói với em một lần rồi Pete, ăn mì gói sẽ nhanh chết lắm, nhưng anh muốn em ở bên cạnh Pete của anh thật lâu. Có thể em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nhưng với anh chỉ cần thấy em hạnh phúc là đủ và anh có thể dõi em từ xa" - Vegas cúi đầu thì thầm với giọng cầu xin. Trong những khoảnh khắc như thế này, tôi có thể cảm nhận được rằng tất cả sự chân thành và giản dị của anh ấy được truyền sang tôi, nhưng cũng là nỗi thống khổ của anh ấy...

Vegas lại đưa mắt nhìn ra cửa, mặc dù tấm kính quá dày không thể nhìn thấy gì bên trong. Hai tay anh giữ chặt cánh cửa, như thể anh sẽ phá vỡ nó chỉ bằng một cú chạm. Thành thật mà nói, không ai trong chúng tôi ở đây có thể hiểu được những gì đang xảy ra. Nhưng điều đó không liên quan lắm đến tôi, vì tất cả những gì tôi nghĩ là Vegas lànhững gì anh ấy đang cảm thấy vào lúc này. Từ khi còn nhỏ, Vegas và Ngài Kan đã có khoảng cách trong mối quan hệ cha con. Tuy nhiên, tình cảm cha con chỉ xuất hiện trong kinh doanh và trước mặt các nhà đầu tư của công ty. Họ không duy trì nó ngoài công việc như nó vốn có. Họ chỉ giữ khoảng cách với nhau, không thể trò chuyện với nhau. Họ không bao giờ thể hiện cảm xúc về nhau để đối phương được hiểu.

Bang !!! Một phát súng vang lên từ bên trong. Vegas bắt đầu lắc đầu và cúi đầu xuống, để che giấu cảm xúc của mình lâu hơn một chút. 'Chuyện gì đã xảy ra với Ngài Kan ..?' Anh ấy là thành viên duy nhất của Gia tộc thứ ở đó. Nhữngngười còn lại đều tuyệt vọng khi nghe thấy tiếng động, bọn họ bắt đầu gục trên mặt đất bị đánh bại. Vì tất cả mọi người đều đoán được số phận cuộc đời của Ngài Kan, dù cánh cửa nặng nề vẫn đóng chặt. Vegas chậm rãi nói:

"Bây giờ, anh không còn gì cả. Anh luôn hy vọng rằng sẽ có ngày ông ấy thừa nhận anh. Bây giờ, anh chắc chắn rằng ngày đó sẽ không bao giờ đến" -  Vegas chậm rãi nói khi nước mắt rơi trong tuyệt vọng. Tâm trí của Vegas bắt đầu sụp đổ, sự ổn định của anh bắt đầu tiêu tan. Bây giờ Vegas đã hoàn toàn bị phá hủy. Tôi cảm thấy bất lực, tay tôi đang cầm khẩu súng chĩa vào anh ấy và anh ấy thậm chí còn không phản ứng lại, đầu tiếp tục nhìn xuống đất, anh ấy như đông cứng. Đột nhiên, tôi cảm thấy mình yếu thế dần đi, cánh tay của tôi bắt đầu càng ngày càng nặng hơn, như thể khẩu súng ngày càng nặng. Khẩu súng này tôi không còn muốn cầm nó nữa. Tôi muốn ôm anh ấy, bảo bọc anh. Tôi muốn nhìn thấy anh cười một lần nữa. Tôi muốn Vegas nhìn mình và vui vẻ vì có tôi ở bên cạnh. Tôi muốn anh ấy có thể nhìn thấy rằng trong mắt tôi đã yêu anh rất nhiều, rằng tôi cũng cảm thấy đau lòng như anh. Tôi muốn anh biết ....

Tôi ngay lập tức rút vũ khí của mình ra khỏi lưng anh. Vegas hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại .. rõ ràng là đầu anh rất đau.

"A !!" - Vegas dường như không kìm nén được cảm xúc, bắt đầu đập mạnh tay vào cửa

"Cha!! Cha !!" - Vegas bắt đầu gọi cha và hét lên một cách tuyệt vọng, khuôn mặt ngập hết cả nước mắt và nước mưa... Vegas ở trong một trạng thái hoàn toàn không cân bằng và mong manh, điều mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở anh. Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của anh tăng vọt như thế nào, anh ấy đã bắt đầu trở thành một người đơn giản và mong manh như thế nào. Nhìn thấy Vegas như vậy, lại khiến trái tim tôi như tan nát, cảm giác thắt lại và cơn đau sẽ không ngừng, khiến trái tim tôi như thắt lại, đau đến khó thở. 

Đến lúc này thì Vegas cũng không đứng vững được nữa. Một lúc sau, Phi Chan mở cánh cửa nhà kính dày cộp, thứ xuất hiện trước mặt mọi người ... là thi thể của Ngài Kan nằm bất động trên mặt đất. Bên cạnh anh là Ngài Korn đang đứng như cây sồi. Và cũng có thể thấy Porsche đứng vững và sẵn sàng, nhưng lại mang đến cho Vegas một cái nhìn đáng tiếc. Porsche không bao giờ muốn chuyện này kết thúc như vậy, bất chấp tất cả những gì Vegas đã gây ra cho cậu ấy. Vegas chết lặng khi thấy hình ảnh hiện ra trước mắt. Thi thể Ngài Kan ở trước mặt, anh chỉ có thể lắc đầu từ bên này sang bên kia, trước tình huống vô tình tàn khốc. Người nằm đó chính là người cha vô tình của anh, người là thủ phạm của hàng ngàn vết thương đè nén trong lòng Vegas. Nhưng bất chấp tất cả, Vegas khao khát được ông chấp nhận ... hơn thế nữa, anh luôn muốn có được tình yêu thương của Ngài Kan.

"Vegas!!" - Vegas quay lại với hình ảnh đau lòng như vậy, lúc này đây ...không còn gì hết thật rồi ... thậm chí có rơi nước mắt cũng không thể thay đổi được gì. Dù tôi có gọi tên anh ấy to thế nào, Vegas vẫn bị tổn thương, tôi không thể đồng hóa hoặc chấp nhận những gì đang xảy ra ở đó, nên anh ấy càng không thể nghe thấy tiếng gọi của tôi.

Toàn bộ bầu không khí trở nên tĩnh lặng sâu thẳm, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc, đột nhiên cả người chúng tôi đều đối mặt với một sự trống rỗng không thể diễn tả được. Ngay cả khi biết sự lựa chọn của mình cho đến thời điểm này, những lời về Vegas hôm nay vẫn dội qua đầu tôi. Đột nhiên bóng lưng của Vegas biến mất và anh ta biến mất giữa hư không. Trời mưa to đến mức tôi không thể nhìn thấy được gì cả.
Khi anh ấy tiếp tục, lời nói của anh ấy vang vọng trong đầu tôi, trái tim tôi bắt đầu hiểu ra. Đột nhiên, tôi từ từ đưa tay lên trước ngực, nắm lấy cây trâm biểu thị là một thành viên trong Gia tộc chính và gỡ nó ra. Ngay bây giờ tôi đang đưa ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời mình. Tôi từ bỏ lòng trung thành của mình với Gia tộc chính. Tôi bắt đầu tìm kiếm người quan trọng nhất ở đó, người mà tôi bất chấp tin tưởng và kính trọng để trả lại biểu tượng quý giá này. Tôi sẽ không bao giờ quên lòng biết ơn đối với họ và sự đánh giá cao của họ đã dành cho tôi trong suốt thời gian qua. Tất cả lòng tốt của Cậu ấy đối với gia đình tôi, vì Cậu ấy luôn quan tâm đến cuộc sống của ông bà tôi. Tuy nhiên, giờ đây trái tim tôi đã tan nát, tôi không thể tiếp tục lừa dối mình nữa. Tôi phải chấp nhận tình cảm của bản thân mình. 'Tôi sẽ tiếp tục chìm trong nỗi đau này bao lâu nữa, nó là nỗi đau vô tận và thống khổ?' Tôi sẽ kết thúc việc làm tổn thương chính mình hết lần này đến lần khác, bởi vì nếu tôi phải bảo vệ một bên thì tôi sẽ tự làm tổn thương mình bằng cách làm tổn thương người kia. Gia tộc hai bên rất có ý nghĩa với tôi, tôi thực sự không thể làm tổn thương ai khác được.

Lần này, tôi để từ bỏ Gia tộc chính. Họ đã có những cấp dưới tài năng và trung thành như tôi. Nhưng Vegas thì không còn ai cả .... Tôi chắc chắn mình không cảm thấy đây là sự thương hại anh ấy, tôi chỉ làm theo nhưng gì trái tim mình mách bảo. Tôi chắc rằng nếu tôi ở lại dù không làm gì nhưng trái tim tôi sẽ còn đau hơn. 'Không có di sản nào, không gia đình nào có giá trị bằng giá trị của sự lương thiện'

"Thưa Ngài, tôi xin lỗi ...." - Tôi đưa cho Ngài ấy chiếc trâm cài trên tay, chiếc trâm đã được trao cho tôi với sự tin tưởng và lòng trung thành. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chính tôi sẽ là người đưa ra quyết định quan trọng là từ bỏ họ, đây là nỗi đau quá lớn mà tôi không thể cưỡng lại được. Nhưng sẽ khiến tôi đau đớn hơn nếu tôi không đi theo người đó. Người mà tôi thực sự yêu.

"Tôi từ bỏ," - tôi nói một cách kiên quyết. Tôi không biết Ngài ấy sẽ cảm thấy ra sao, 'Liệu Ngà ấy có thất vọng về tôi không? Tôi không biết.' Nhưng tôi phải kiên trì và rời khỏi đây . Mọi người xung quanh nhìn tôi mà không hiểu gì, nhưng Ngài ấy chỉ cười với tôi ...

"Đi chăm sóc Nó đi." Ngài Korn luôn là một người lạnh lùng nhưng lại kín đáo khi đưa ra quyết định. Tôi cúi đầu chào. Sau đó tôi giã từ, quay lưng lại với chức vụ trưởng vệ sĩ kiêm cận vệ của con trai cả Gia tộc chính. Những gì tôi để lại bây giờ là Gia tộc bị tàn phá sa lầy trong nỗi đau của chính nó.

"Pete!" - Cậu Khun đang hét tên tôi, âm thanh quen thuộc trong giọng nói của Cậu ấy văng vẳng bên tai tôi. Nó khiến tôi rùng mình, tôi không thể tưởng tượng được trạng thái của Cậu ấy.

"Tôi xin lỗi nhưng tôi yêu anh ấy. Cậu chủ sẽ luôn là người quan trọng với tôi. Nhưng bây giờ Cậu chủ có Arm và Phon, những người này có thể chăm sóc Cậu. Cậu Chủ không cần tôi nữa. Tôi yêu Cậu, tôi hứa sẽ không bao giờ quên Cậu dù chỉ một giây trong đời. Sự ấm áp của Cậu và những giây phút chúng ta sống cùng nhau chắc chắn là điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể trải qua ...."

"Vegas, Vegas!" - Tôi bắt đầu hét lên khi thấy Vegas cứ bước đi. Vegas bước vào một chiếc ô tô, không thèm nhìn lại. Anh ta khởiđộng xe và phóng đi, trong khi mưa và gió lớn vẫn không ngừng thổi. Tôi cố gắng đuổivtheo anh ta, nhanh chóng lấy chìa khóa xe của Gia tộc chính rồi đi theo anh ta, tăng tốc mà không cần lo lắng điều gì nữa. Trái tim tôi biết rằng cơn giận của anh ngày càng nhiều hơn.

'Pete ... Anh xin lỗi. Ở lại với anh. Em có thể hứa với anh rằng em sẽ không bao giờ rời xa anh không? lời của Vegas vang lên trong đầu tôi, mọi thứ anh ta làm với tôi đều không thể tha thứ được, tôi thậm chí không nên đuổi theo anh ta. Nhưng ... Vegas là Vegas.
Ban đầu là hết đau khổ này đến đau lòng khác. Anh ấy thực sự là một người rất tồi tệ, cho dù tôi vẫn chưa quên và rất đau đớn trước những tổn thương mà anh ấy đã gây ra cho tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào buông bỏ được.
"Vegas. em sẽ không để anh cảm thấy cô đơn nữa. Chết tiệt!" - Chân tôi nhấn hết ga cố gắng theo kịp chiếc xe kia. Hai tay tôi nắm chặt, từ xa tôi có thể thấy Vegas đang thoát khỏi tôi.

"Tôi ở đây !! Anh đang làm cái quái gì vậy? Tên khốn này!" - Tôi liên tục hét lên trong xe, hy vọng rằng anh ấy có thể nghe thấy tất cả những gì tôi đang nói. Tôi sợ hãi và quá lo lắng về những gì sắp xảy ra. Vegas sẽ mang theo tất cả những điều này trong trái tim của mình trong suốt phần đời còn lại.

Đường cao tốc quá trơn, mưa không ngớt khiến tôi càng lo lắng hơn, nhưng 'Tôi phải làm sao đây? Vegas không bao giờ cho tôi số điện thoại của anh ấy, vì vậy tôi thậm chí không thể gọi cho anh ấy.

"Vegas, làm ơn. Tôi đây." - Khi tôi chuẩn bị đến gần Vegas, một sự cố bất ngờ khiến tôi mất trí. Một chiếc Sedan đã đến quá gần Vegas khiến anh ta phải né nó và do đó anh ta hoàn toàn mất lái ...

Crash !!!Bùm !!! Đột nhiên, bên ngoài vang lên những âm thanh lớn. Chân tôi cố gắng dừng lại càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, điều tôi kinh hoàng đã xảy ra ngay trước mắt tôi. Chiếc xe của Vegas bay qua không trung, rẽ trực diện, sau đó tông vào lề đường. Đầu óc tôi như rã rời, trong phút chốc mọi giác quan của tôi gần như biến mất hoàn toàn. Đầu óc tôi trống rỗng, thứ đang đập thình thịch ở bên trái lồng ngực của tôi dường như muốn đột ngột ngừng hoạt động. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ có thể nghĩ rằng mình nên ra khỏi xe ngay lập tức để chạyđến chỗ anh ấy để kiểm tra tình hình. Đột nhiên, tôi bị một đám đông bắt lại. Miệng tôi không ngừng gào thét tên Vegas. Đèn nhiều màu nhấp nháy khắp nơi, mọi người ở đó cố gắng giữ tôi tránh xa hiện trường. Tôi không thể làm bất cứ điều gì, tôi chỉ muốn đến với anh ấy. Đột nhiên cơ thể tôi cảm thấy được bao phủ bởi đôi tay giữ tôi để không đuổi theo anh ấy. Hơi lạnh bắt đầu phả vào người khiến tôi tỉnh lại.

Khi tôi nhìn xung quanh, tôi đang ngồi trước phòng cấp cứu của bệnh viện.

"Vegas" - tôi thì thầm tên anh. Mặc dù tôi không thể cảm nhận được gì từ cơ thể mình, tôi chỉ có thể ước rằng anh ấy không sao. Tôi sợ, tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

"Này !!" Cho tôi vào đi !!" -  Một cậu trai đang kêu khóc rất to. Người đó lao thẳng vào phòng cấp cứu.

"Cậu Macao, anh không vào được đâu. Cậu Macao ... ", - Noph gọi tên anh.

"Thôi đi, để tôi vào ... Để tôi! Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

"Này, Cậu Macao ... " - Macao bám vào cửa, mặt dán chặt vào tấm kính, trong khi giọng nói gọi anh trai của mình với tiếng nức nở lớn và không thể kiểm soát được.

"Cậu Macao, hãy ngồi xuống và chờ đợi.  Cậu Macao, làm ơn." - Các thuộc hạ nói khi họ cố gắng đưa anh ta ra khỏi cửa, nhưng điều đó không hiệu quả.

"Ai sẽ chăm sóc em đây? Tĩnh lại đi!! Anh phải tĩnh lại !! mau tĩnh dậy đi... Anh cũng định bỏ rơi em sao?" - Hình ảnh đau buồn là câu chuyện thương tâm của một cậu bé vừa mất cha. Tệ hại hơn, giờ đây số phận đã cướp đi người anh trai, người duy nhất còn lại của cậu trên đời này. Nhìn cảnh như vậy, tôi chỉ còn biết đi đến chỗ  Macao, ở gần cậu ấy, tôi có thể thấy sự hoang vắng của cậu ấy. Nước mắt cậu ấy chảy dài trên khuôn mặt, giống như của tôi. Noph quay lại nhìn tôi, từ từ thả Macao ra. Đột nhiên, cậu ấy lùi lại một bước và ra ngoài. Tôi quỳ trên mặt đất trước Macao, giữ chân cậu ấy, sau đó cậu ấy quay lại nhìn tôi, hoàn toàn bị sốc khi thấy hành động của tôi.
"Cậu Macao không cần lo lắng. Vegas sẽ ổn thôi." - Tôi nói, nở một nụ cười tinh tế. Nhìn thấy gương mặt cậu ấy đã ướt đẫm nước mắt, tôi đưa tay ra vuốt nhẹ lưng cậu ấy. Macao chỉ khóc, cậu ấy khóc rất nhiều cho đến khi bất lực. Cơ thể ngừng chống cự và sau đó cậu ấy ôm lấy tôi.

"Đừng nói dối, nó sẽ thực sự ổn, phải không?" - Macao nói, ngã cơ thể cậu ấy bên cạnh tôi. Macao giờ cô đơn như thế, cô đơn như Vegas lúc trước vậy. Quỳ gối trước Cậu Macao, đó là một lời hứa, một lời hứa rằng tôi sẽ như vậy với anh ấy, cũng như với người đó, Vegas.

Hiện tại, tôi không chắc Vegas có chấp nhận tôi ở bên anh ấy hay không nhưng tôi  vẫn cứ sẽ ở bên anh ấy. Tôi sẽ chăm sóc anh và vun đắp tình yêu của mình nhiều nhất có thể. Bởi vì tôi đã biết rằng cuộc sống của tôi nếu không có anh ấy sẽ không còn ý nghĩa nữa.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Mình sẽ cố gắng đăng chương mới sớm nhất vào ngày mai và mong mn đừng share lên đâu nhé ạ vì mình dịch lại chưa được sự đồng ý của ai hết nên cũng sợ lắm ạ, mn cứ âm thầm đọc là được rồi ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vegaspete