Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KinnPorsche Chap 38 ~ 43 (POV của Porsche)

Các chương đặc biệt của VegasPete [KP] - KinnPorsche Ch 38 ~ 43 (POV của Porsche

Nguồn từ: punchmyselfintheface

PORSCHE:

"Này Pete, mày đang sợ gì vậy?"

"Tao đã nói rồi. Tao không muốn ra ngoài," - Pete nói, ôm chặt cánh tay Arm.

"Mày có thể buông tay tao ra được không, Pete?"

"Tao muốn về nhà," - Pete nhấn mạnh.

"Thôi nào anh bạn, nếu mày cứ bám lấy tao như vậy, người ta sẽ nghĩ chúng ta đang hẹn hò. Và điều đó thật không hay," - Arm nói và cố gắng gạc tay của Pete ra, nhưng cậu ấy đã bị Pete níu chặt như một con tắc kè. Pete đã rất lo lắng, cậu ấy liên tục nhìn từ trái sang phải như thể ai đó có thể bắt cóc mình một lần nữa.

Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy, nhưng tôi không thể không cảm thấy nó đáng yêu bất cứ khi nào cậu ấy làm như vậy. Pete có thể là một vệ sĩ mạnh mẽ, nhưng nhìn thấy cậu ấy như vậy khiến tôi muốn bảo vệ cậu ấy nhiều hơn.

"Này, Pete! Cố lên !!!" - Arm thiếu kiên nhẫn nói, đẩy mặt Pete ra. Sau đó cậu ta buông tay ra và bị cuốn trôi. Pete loạng choạng, trước khi đụng phải ai đó.
"Ồ! Tôi xin lỗi!" - Pete vội vàng xin lỗi.

"Này! Coi chừng cậu đang ở đâu- Ồ, Pete ..." - Kinn, Kim, và Thankhun tạm dừng cuộc cãi vã của họ khi mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào người mà Pete vừa đụng phải.

"Macao." - Cậu con trai út của Gia Tộc Thứ xuất hiện trước mặt tôi. Pete chỉ biết đứng và run như thể lần đầu tiên nhìn thấy ma. Macao? Macao có phải là lý do cho chứng hoang tưởng của cậu ấy?

"Ra ngoài đi dạo?" - Macao nói chuyện với Pete và sau đó đến tôi và chào Kinn.

"Còn mày thì sao? Ra ngoài đi dạo?" - Kinn đều đều đáp lại.

"Không. Chiều nay anh trai tôi đã mất tích và lần theo dõi GPS gần nhất thì cho biết anh ấy đã ở đây. Vì vậy, tôi vội vàng đi theo." - Macao nói và tôi ngay lập tức quay lại nhìn Pete. Cậu ấy đổ mồ hôi như chết điếng và tay cũng siết chặt hơn.

"Vegas biến mất rồi à? Không phải nó cũng ra ngoài đi dạo à?"

"Không Phi. Anh ấy trượt chân ngã đập đầu xuống sàn đêm qua nên chúng tôi đưa anh ấy đến bệnh viện. Nhưng họ gọi và nói rằng anh ấy đã trốn đi đâu mất. " - Macao nói với vẻ mặt buồn rầu.

"Chuyện gì đã xảy ra với nó? Tại sao nó đột nhiên lại trốn?" - Kinn nói.

Macao sau đó dần dần chuyển ánh nhìn sang Pete, người cũng có vẻ mặt buồn bã không kém, "Anh ấy đã phải trải qua rất nhiều chuyện, Phi. Và bác sĩ khuyên tôi nên theo dõi anh ấy, nhưng tôi đã làm quá muộn."

"Và?" -  Kinn hỏi nhưng cuối cùng bị đẩy sang một bên bởi Thankhun.

"Kim, nhìn này! Tao không thể tin là họ cũng có cái này, giống như những gì họ có trong chùa !!!" - Thankhun vui vẻ nói, trong khi cầm một chiếc khăn lớn trông giống như những gì các nhà sư mặc. Sau đó, anh ta quấn nó quanh cổ Kim và kéo em trai của mình lên giữa đám đông.

"N-này! Mày đang làm cái quái gì vậy !?" - Kim hét lên nhưng vẫn tiếp tục hùa theo trò của anh trai mình.

"Haha! Trông mày thật tốt, em trai của tao. Bây giờ chúng ta không cần phải đến thăm ngôi đền, phải không?"

"Hi Phi 'Khun. Nhìn từ xa, Kim trông giống như một nhà sư, còn bạn là một Tội nhân. Có vẻ như anh và Kim đang rất vui vẻ, phải không?" - Macao trêu chọc và Thankhun trừng mắt đáp lại. "Macao đồ khốn!" - Thankhun nói và định lao về phía Macao, nhưng tôi và Pete đã nắm lấy cả hai cánh tay của anh ấy.

"Bình tĩnh đi." - Tôi đã nói.

"Anh đúng là một kẻ lập dị? Haizz ... Tốt hơn hết tôi nên đi tìm anh trai mình thì hơn, nếu không sẽ bị anh lây bệnh." - Macao kéo giọng và lướt qua mặt Thankhun.

"M-mày vừa nói cái gì!?" - Đủ rồi Khun.

"Mọi người có thể nghe thấy Cậu Chủ và điều đó sẽ không tốt cho hình tượng của Cậu Chủ ạ" -Pete trầm giọng nói.

"Vậy tại sao tao lại phải xấu hổ? Thay vào đó, Nó nên thấy xấu hổ vì tao! Giờ thì Macao nó đi đâu mất rồi!?" - Thankhun nói trước khi đi theo Macao và nắm lấy vai của cậu ấy.

"Mày không thể vào!"

"Nói ai? Tôi không thấy đề rằng tôi không thể vào" - Macao vẻ mặt tự mãn nói. Thằng nhóc chết tiệt này có kỹ năng nói chuyện.

"Cái quái gì đang xảy ra vậy !?" - Giọng nói quãng tám đặc trưng của Jade vang lên.

"Này, Chế! Tại sao lại để người ta vào !?" - Thankhun ngay lập tức quay sang Jade khi nhìn thấy chị ấy.
"Ái chà, chế tưởng các cậu sẽ đến muộn, Chúa ơi tôi cũng phải kiếm sống nữa ạ!" - Jade đáp lại một cách khô khan, quay đầu về hướng tôi cầu cứu.

"Chúng tôi đã đến rồi, vậy nên cô không cần phải làm như vậy nữa. Và cũng đừng để tên khốn này vào!" - Thankhun chỉ tay về phía Macao và mọi người đồng loạt thở dài.

"Anh bị làm sao vậy !? Tôi đang cố tìm anh trai mình mà, chết tiệt!" - Macao phản đối. 

"Vậy thì đi chỗ khác! Vì tao sẽ mua cái quán này cho riêng tao! Pete! Đi bảo bố tao chuẩn bị séc đi!" - Ché khẽ kéo vạt áo Kim, còn Cậu 3 thì lắc đầu.

"Na-ah. Tao không có người anh trai nào ngu ngốc như vậy. Kinn, đi ngăn nó lại." - Kim quay sang Kinn.

"Không. Tao sẽ ko qua." - Kinn nói trước khi trốn sau lưng tôi. Mắt tôi ngay lập tức nhìn theo cử chỉ của Kinn và tên khốn đó chỉ biết cười toe toét với tôi. Chết tiệt! Điều này không thể trở nên tồi tệ hơn, phải không?

"Cô sẽ bán nó với giá 10 triệu? Tốt thôi! Hãy mang giấy tờ ra!"

"Này 'Khun, bình tĩnh đi! Ai nói tôi sẽ bán quán này chứ?" - Jade cãi nhau với Thankhun trước khi quay sang than vãn với tôi.

"Porsche... Cậu có thể làm ơn ngăn tên khốn điên rồ này được không?" - Thật là rắc rối!

"Jade, bây giờ chị đi phục vụ khách hàng của mình đi, còn Khun, nếu Cậu Chủ không thể im miệng, tôi sẽ cho cậu ăn đạp!" (chỗ này lạ quá ko biết dịch đúng ko?) - Tôi đe dọa, và tên khốn đó mím chặt môi.

"Còn mày, mày có thể về nhà ngay bây giờ. Mày vẫn còn chưa đủ tuổi để đến một nơi như thế này. Đặc biệt là vào những lúc như thế này. Nó quá nguy hiểm." - Kinn nói với Macao, và cậu ta chỉ gật đầu đáp lại.

"Nhưng Ché cũng chưa đủ tuổi."

Kim nhìn vào Ché.

"Nhưng nó là trách nhiệm của Kim. Vì vậy, hãy chăm sóc nó thật tốt." - Ngay sau khi Kinn kết thúc câu nói của mình, tôi lại trừng mắt nhìn anh ta và tên khốn đó tát vào miệng anh ta như thể anh ta đã nói điều gì đó không nên.

"Tôi có thể chăm sóc cho em trai của mình được chứ?"

"Tao biết rồi mà." - Kinn nói nhỏ và Kim chỉ biết giơ tay chịu thua. Mấy người anh em chết tiệt nhà này thực sự có chung suy nghĩ. Giá như Kinn và Kim không biết cách giao lưu, thì họ sẽ chung một nồi. Chúng tôi đứng bên ngoài. Chờ Jade dọn quán như những gì Thankhun mong muốn. Tên khốn rõ ràng đang rất phấn khích vì không thể giữ tay cho chính mình. Một cánh tay trên gáy Ché và cánh còn lại trên cánh tay Pete. Kinn cũng không khác, vì tay anh ấy đang đặt trên đầu tôi. Chúng tôi giống như một đám trẻ đang đợi sân chơi mở cửa.

"Mày có nghĩ là hắn ở trong đó không?" - Pete đột nhiên thì thầm với tôi.

"Ai? Mày sợ cái gì vậy? Nếu bây giờ mày không bình tĩnh thì tao sẽ tát cho mày một cái." - Tôi nói với Pete.

"Tao chỉ ... không muốn nhìn thấy mặt hắn" -  Pete nói nhẹ nhàng

"Chết tiệt tao ghét hắn." – Cậu ấy nói thêm và tôi chỉ nhìn cậu ấy đáp lại mà không thốt lên lời nào. Pete im lặng đến nỗi tôi nghĩ cậu ấy sẽ đòi về nhà lần nữa ...

"Chúng ta chưa vào trong à? Tao muốn uống." - Nhưng cậu ấy ngay lập tức chuyển chủ đề nhanh như vậy.

"Tao tưởng mày muốn về nhà?"

"Tao đổi ý rồi. Tao muốn uống say tối nay !!!" - Pete kêu lên, chỉnh đốn bản thân. Không mất nhiều thời gian để Jade giải tỏa mọi người.

Sau đó, chúng tôi đi đến bàn. 'Khun thậm chí còn yêu cầu một dàn karaoke ở giữa và nói rằng chúng tôi nên hát theo trái tim của mình. Pete sau đó đã chủ động và bữa tiệc karaoke bắt đầu.

"... những kỷ niệm ngày hôm qua với tình yêu mà anh đã bỏ lại.

Sao em vẫn hỏi anh thế nào?

Em muốn biết tại sao.

Anh không muốn nói về nó, vì càng tìm kiếm càng nhiều lại càng đau.

Mất bao lâu để quên đi người mình yêu thương nhất?"

Mọi người thay phiên nhau hát từng bài một. Và quán tràn ngập tiếng cười nói râm ran. Thankhun vẫn chọn là người bị ruồng bỏ, người liên tục chọn những bài hát có nhịp điệu khó chịu. Nhưng cuối cùng nó cũng lắng xuống khi anh ta để Pete dẫn đầu. Ngay sau khi ly rượu chạm vào miệng Pete, bầu không khí xung quanh cậu ấy biến thành một hộp đêm thứ Sáu. Cậu ấy ảm đạm quá, những bài hát của cậu ấy cứ như đấm vào tai, quá buồn như thể nó đang thất tình."Thực sự có chuyện gì với mày và Vegas hả, Pete?" - Hãy gạt câu hỏi đó sang một bên trước khi người này tắt thở ..."

"Cho Pete  một tràng vỗ tay !!!" - Thankhun nói với đôi mắt rũ xuống vì chán nản. Sau đó, anh ấy nhìn vào hàng đợi âm nhạc với sự chờ đợi, và mắt anh ấy mở to khi bài hát của anh ấy xuất hiện trên màn hình. Thankhun ngay lập tức rút mic khỏi tay Pete và gật đầu để Arm phát bài hát. "Tôi có thể hát một bài khác không, Cậu Cả?" - Pete lấy lại mic.

"Tao đã nghe đủ bài hát đau lòng của mày rồi Pete! Chúng ta đến đây để vui chơi! Đừng chán nản quá, được không !?" - Thankhun nói với Pete, trước khi dậm chân theo nhịp nhạc.

"Cứ để anh ấy như vậy." Kinn nói với Pete để xin lỗi.

"Mày đã hát 10 bài hát liên tiếp rồi! Và nếu mày hát bất kỳ bài nào nữa trong số đó nó sẽ khiến tao buồn khổ muốn chết. Mày không quan tâm đến những người khác sao? Họ muốn nghe tao hát ngay bây giờ!" - Thankhun nói một cách tự tin.

"Ai nói vậy?" - Ché nói, nhưng Thankhun không hề bối rối. Pete và 'Khun vẫn giữ chặt mic mà không ai chịu nhường ai. Làm ơn, ai đó, lấy mic của hai người này đi.

"Được rồi, đủ rồi! Thời gian đã hết. Bây giờ đến lượt chúng tôi." - Pol và Arm nói, ngay lập tức rút mic ra khỏi tay Pete và tay của Khun sau đó chọn vào bài hát của họ. Khun có chút phản đối, nhưng Pete chỉ nâng ly và uống cạn rượu.

"Kinn, mày không thấy Pete nó càng ngày càng ít nói sao, kỳ lạ sao ấy?" - Tôi huých nhẹ vào hông Kinn.

"Uhm... không?"

"Ý mày là không?" - Tôi hỏi với vẻ hoài nghi biết Kinn đang giấu điều gì đó như cách anh ấy nhìn chằm chằm vào Pete. Như thể anh ấy cũng đang lo lắng cho chuyện này. Pete hít một hơi thật sâu, khiến tôi và Kinn lùi ra xa nhau một chút.

"Có chuyện gì vậy?" - Tôi hỏi Pete.

"Tao muốn có bạn gái." - Pete đột nhiên lẩm bẩm với cái đầu tóc rũ rượi và lộn xộn.

"Cái gì?" - Kinn và tôi đồng thanh.

"Hả?" - Pete nhíu mày về phía chúng tôi, trước khi tiếp tục những gì cậu ấy đang cố gắng nói.

"Tao muốn có bạn gái, tao muốn kết hôn và bắt đầu lại từ đầu." - Pete tiếp tục nói dối trước khi rót thêm một ngụm rượu vào miệng.

"Mày say rồi" - Tôi nói, với lấy cái ly cậu ấy đang cầm.

"Ai sẽ kết hôn?" - Thankhun tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi và ngay lập tức bước vào.

"Pete. Nó nói nó muốn kết hôn." - Kinn chỉ tay về phía Pete, người đang ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt thất tình.

"Tốt quá! tao sẽ chuẩn bị một số tiền lớn để làm của hồi môn cho mày! Vậy thì mày sẽ lấy ai? Tao có nên chọn em dâu của tao cho mày không?"

"Vậy thì, ai sẽ là cô dâu của mày?"
Pete chụp một ly rượu uống lần nữa trước khi trả lời,

"Tôi cũng không biết." - Hếch mũi lên khi mặt cậu ấy đỏ bừng.
Những tên khốn này hành động như say khướt. Sau đó tôi rút điếu thuốc và huých nhẹ vào hông Kinn để anh ấy biết rằng tôi sẽ ra ngoài một lúc. Anh ấy gật đầu và tôi ngay lập tức nắm lấy Pete kéo theo, vòng tay của nó quanh hông tôi bởi vì cậu ấy rõ ràng là lãng phí khi làm tình. Cả hai chúng tôi đều đi ra phía sau, có mái hiên nhỏ để đứng.

Tôi châm thuốc và Pete cũng vậy, sau đó cả hai chúng tôi đều để bản thân không chịu nổi sự đơn độc đột ngột.

"Mày say à?" - Tôi hỏi Pete, đôi mắt vẫn còn u ám và lưng dựa vào tường.

"Chỉ hơi say thôi ..." - Pete nói ngắn gọn, hít một hơi vào và phả ra một quả bóng khói. Cả hai chúng tôi vừa dẫm lên vỏ trứng phát ra những âm thanh be bé.

"Pete, mày có nhớ điều mà tao đã hỏi mày không? Ngoài Ngài Chan ra còn ai biết rõ về công ty không?" - Tôi hỏi trong một câu hỏi. Điều này đã làm phiền tôi nhiều ngày rồi. Và càng đào sâu vào nó, tôi càng thấy tò mò.

"Tại sao mày lại muốn biết mấy điều tồi tệ đó , hả Porsche?" - Pete nhướng mày, nghi ngờ nhìn tôi.

"Pete, mày biết rằng tao rất tin tưởng mày. Không ai biết về điều này ngoài mày. Ngay cả em tao, Tem hay Jom hay thậm chí Kinn cũng không biết về điều này."

"Ơ ... Tao không biết Porsche. Tao không muốn gặp rắc rối một lần nữa." - Pete nói đùa nhưng đó là một vấn đề thực tế.

"Làm ơn đi Pete. Mày phải giúp tao." - Tôi đã cố nài nỉ.

"Tao thậm chí có quyền lựa chọn sao?" - Pete thở dài, và tôi mỉm cười.

"Athi - một kẻ nghiện cờ bạc, đã đưa bức ảnh này cho tao." - Tôi lấy ví của mình lấy bức ảnh ra nói. Tôi đưa nó cho Pete và nó chỉ cau mày trong giây lát trước khi quay về phía ánh sáng để nhìn rõ hơn.

"Đây là Khun Korn khi Ngài ấy vẫn còn trẻ. Và, cậu bé này là ai?" - Pete nói khi cậu ấy xem lại bức ảnh một lần nữa.

"Tao đấy."

"Là mày!?" - Pete mở to mắt và quay lại nhìn tôi.

"Đúng là tao." - Tôi lặp lại.

"C-cái gì- Đừng nói với tao rằng mày là con trai khác của Ngài Korn !? Vì vậy, Mày và Cậu Kinn là - Ôi trời!

"Bố mẹ tao đang ở ngay sau Ngài Korn, đồ ngu!" - Tôi nói.

"Ow. Tao tệ thật." - Pete khẽ gãi đầu

"Còn đây là Ngài Korn." - Cậu ấy nói thêm.

"Đó là lý do tại sao tao đang cần sự giúp đỡ của mày. Tao muốn biết Ngài Korn có mối liên hệ gì với bố mẹ tao." - Bức ảnh khiến tôi thích thú, nhưng những lời của chú tôi còn lôi cuốn tôi hơn nữa.

"Tại sao mày không hỏi Cậu Kinn?"

"Tao cũng đang nghĩ về điều đó. Nhưng tao không biết nếu Kinn đã biết về nó chưa. Hoặc nếu anh ta sẽ thậm chí nói cho tôi biết nếu anh ta biết."

"Mày nên cẩn thận, nếu không mày cũng sẽ bị thao túng bởi Gia tộc chính, giống như những gì đã xảy ra với bố mẹ mày vậy." Giọng nói của chú tôi vang vọng trong đầu, khi tôi cố gắng phân tích lại mọi thứ. Tôi thậm chí không biết đây là sự thật hay là một lời nói dối. Những gì tôi chỉ biết bây giờ là tôi không thể tin tưởng bất cứ ai ngoài Pete.

"Tao nghĩ ít nhất mày nên hỏi Cậu Kinn, Porsche." - Pete nói với một giọng nghiêm túc.

"Tao đã nói rồi, tao không thể." - Tôi nói, hút nốt những điếu thuốc cuối cùng của mình.

"Thay vào đó, mày có muốn nghe điều đó từ người khác hơn là Cậu Kinn
không?" - Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Pete, bối rối.
"Không phải để xúc phạm mày hay gì đó, nhưng với tao, có vẻ như mày không tin tưởng Cậu Kinn chút nào." - Pete nói, và ánh mắt của tôi ngay lập tức đổ dồn vào đôi mắt nghiêm túc của cậu ấy. Những lời nói của Pete đã khiến tôi nhận ra điều đó. Điều này có thể khó chấp nhận, nhưng tôi thực sự không tin tưởng Kinn nhiều về vấn đề này. Chết tiệt! điều này làm cho tôi đau đầu! Tôi chỉ muốn một số câu trả lời vì lợi ích của Pete!

"Trước hết cứ để chuyện đó sang một bên. Nếu mày có gì, bất cứ điều gì, hãy cho nói tao biết."

"Hầu hết các vệ sĩ từ mười năm trước - cả chính lẫn phụ - đều đã mất hoặc đã chết. Đó là tất cả những gì tao biết."

"Tại sao?" - Tôi nhanh chóng quay sang Pete.

"Tao thực sự không biết. Nhưng mày không nhớ khi Big phản bội Gia tộc chính sao? Hắn ta mất tích ..." - Pete ngừng nói và đưa tay qua cổ.

"Pete làm ơn, mày phải giúp tao." - Tôi nhấn mạnh. Tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm, và trước khi chúng tôi rơi vào bẫy, tôi phải tìm ra sự thật đằng sau tất cả những điều này.

"Tốt thôi. Nhưng mày cũng phải giúp tao." - Pete nói.

"Làm sao?" - Tôi cau mày.

"Tao muốn lấy vợ và kết hôn. Tao muốn quên đi mọi chuyện đã xảy ra và bắt đầu lại." - Pete nói với vẻ mặt nghiêm túc. Tôi không biết cậu ấy có nghiêm túc hay không, nhưng tôi sẽ để cậu ấy làm những gì cậu ấy muốn giúp tôi.

"Vậy tao sẽ tìm cho mày một người vợ ở chỗ quái nào?"

"Đó là công việc của mày. Mày giúp tôi tìm một người vợ tương lai cho mình và tao sẽ giúp mày thu thập thông tin từ quá khứ của mày. Thỏa thuận không?"

"Thật sự bây giờ sao, Pete?" - Tôi hỏi. Khá bối rối trước quyết định tìm vợ của nó.

"Nào Porsche. Thỏa thuận là thỏa thuận."

"Tốt thôi. Nhưng tao sẽ tìm vợ cho mày ở đâu?" - Tôi tình cờ nắm lấy tay Pete và đẩy nó xuống sau đó.

"Mày có nhiều cơ hội để hòa nhập với mọi người hơn. Mày thậm chí còn có một vòng kết nối bạn bè. Vì vậy, hãy làm theo cách của mày."

"Cái đệch, nhưng tất cả bạn bè của tao đều là đàn ông. Mày có muốn hẹn hò với một trong những đứa ngu ngốc như bọn nó không?" - Tôi trêu Pete, nhưng tên khốn đó ngay lập tức làm tôi vỡ tung.

"Không! Tao sẽ hẹn hò với phụ nữ. Và chỉ với phụ nữ thôi!"- trước khi bắt tay tôi một lần nữa và quay trở lại bên trong. Tôi đã hứa. Bởi thay vì nhận được sự giúp đỡ, một vấn đề khác lại đến với tôi. Nó chỉ cho thấy rằng Pete thực sự muốn lật một chiếc lá mới. Cậu ấy sẽ không cố gắng hết sức để có được một người vợ nếu đây chỉ là một vấn đề nhỏ.

"Mày đã làm cái quái gì với nó để mọi chuyện thành ra như vậy hả, Vegas?"  Tôi ném tàn thuốc cuối cùng xuống đất và ấn nhẹ để dập lửa. Chân tôi bảo tôi đi vào ngay bây giờ vì cũng rời khỏi lâu, Kinn sẽ nghĩ rằng tôi đã trồng cây thuốc lá của riêng mình.

Tôi đang trên đường vào thì đột nhiên một bóng mờ mờ ảo ảo xuất hiện từ tầm nhìn ngoại vi của tôi như thể nó đang nhặt một thứ gì đó từ mặt đất lên. Tôi đã cố gắng điều chỉnh lại vị trí của mình để có thể nhìn rõ hơn con hẻm, nhưng nó ko đủ ánh sáng nên mọi thứ đều mờ ảo. Hay đó là một con mèo? Hay ... một con ma? Chết tiệt nếu đó chỉ là một người bình thường đang cố gắng theo dõi chúng tôi, tôi sẽ ngay lập tức tóm lấy hắn. Nhưng nếu nó thực sự là một con ma ... chết tiệt, tôi sẽ hét lên như chết! Lạch cạch!
"Holy fuc-!"
"Mày vẫn đang làm cái quái gì ở đó Porsche? Đi vào ngay đi." - Pete nói và ngay lập tức kéo tay tôi đi vào trong cùng cậu ấy.

"Sao mày không đợi tao, thằng khốn!" - Tôi hét lên với Pete ngay khi chúng tôi bước vào

"Chà, tao nghĩ mày vẫn muốn suy nghĩ về quyết định cuộc đời mình, nên tao không làm phiền mày đó!" - Pete và tôi vẫn đang tranh cãi cho đến khi chúng tôi đến bàn. Và rồi tiếng hét thất thanh của tên khốn kiếp khiến tôi hoàn toàn quên mất cái bóng khuất sau cây cột.

"Này, Pete và Porsche! Bài hát này là của hai đứa mày!" - Thankhun cổ vũ. Chết tiệt, tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

"Porsche! Đã lâu không gặp!" - Tem ngay lập tức chạy về phía chúng tôi để chào hỏi, cùng với Jom và một số người khác.

"Tụi tao cũng vừa đến đây." - Tôi đã trả lời ngay sau đó. Tôi đã đi được một quãng đường dài mà những tên khốn này đã kết bạn mới? Ý tôi là chúng tôi chia sẻ cùng một khoa, nhưng tôi không biết ai trong số họ.

"Xin chào Pete, và P'Tae." - Tem vui vẻ nói, nhưng khi ánh mắt hắn đáp xuống Tae, nụ cười của hắn vụt tắt. Như thể cậu ta nhìn thấy một bóng ma.

"Mày không ở với Time sao Tae?" - Jom hỏi, Tae lập tức cau mày.

"Có phải chúng tao luôn cần ở bên nhau không?" - Tae nói một cách miễn cưỡng.

"Ồ! K-không! Tao chỉ hỏi thôi. Tao chỉ không quen với việc mày ở một mình vậy thôi." - Jom đáp, hơi run. Tae nhìn Jom trước khi quay sang tôi với vẻ khó chịu,

"Vậy tụi mình sẽ ăn ở đâu?"

"Tao sẽ ngồi bàn khác. " - Tem nói và tôi định gật đầu đáp lại, nhưng giọng nói của Pete đã xen vào.

"Tại sao lại ngồi riêng? Tham gia đi! Càng đông càng vui." - Người sau nói, tôi lập tức cau mày nhìn cậu ta. Tôi định tóm lấy Pete, nhưng tên khốn đó cười toe toét, đi về phía tôi và thì thầm vào tai tôi điều gì đó.

"Nào Porsche. Giúp tao với." - Pete thì thầm, húc đầu về phía cô gái xinh xắn có khuôn mặt ngây thơ đang nở nụ cười ngọt ngào phía sau Tem.

"Nhưng ..." - Tôi định nói không, nhưng suy nghĩ lại, tôi sẽ để cậu ấy như vậy. Nếu điều này giúp cậu ấy cảm thấy tốt hơn, thì tôi sẽ chỉ làm với nó. Giúp tôi đỡ khó khăn khi tìm người cho cậu ấy.

"Na, Porsche? Hãy để họ ngồi với chúng ta." – Nó đang thì thầm vẫy đuôi với tôi. Tôi có quyền lựa chọn sao?

"Uhm ... được rồi. Chúng ta ngồi chung bàn trong nhà hàng đó." - Tôi chỉ vào khu vực đồ Hàn Quốc nằm ở bên trái. Tae và Ché lập tức làm theo và xem thực đơn. Chúng tôi lấy một chiếc bàn dài để đủ cho tất cả, vì bầu không khí tràn ngập những cuộc trò chuyện ồn ào và tiếng cười.

Mặt khác, Tae và Ché vẫn không ngừng chửi bới Time và Kim.

"Xin chào. Tôi là Pete." – Thằng bạn khốn nạn của tôi di chuyển đến vị trí. Tên khốn này thực sự đang cố gắng. Tôi không biết một trăm phần trăm là cậu ta đang làm cái quái gì, nhưng nếu đó là cách cậu ta có thể quên đi Vegas thì đó là cách tốt nhất.

"Tôi là Praew." - Người phụ nữ trả lời, nở một nụ cười duyên dáng với Pete.

"Mọi người có thể gọi món mình thích" - Pete nói trước khi đưa thực đơn cho Praew. Tên khốn này thực sự sẽ khiến tôi gặp rắc rối.

"Tao vào nhà vệ sinh một lát." - Tôi đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh. Có vẻ như tôi sẽ không thể nói chuyện với Pete ngay bây giờ 'vì tên khốn đó chắc chắn sẽ ko nghe được nhưng gì tôi nói'. Mẹ kiếp! Chúng tôi đã đi ra ngoài để nói chuyện nhưng cuối cùng lại gặp rắc rối ngược lại. Thay vào đó, tôi có nên hỏi Arm và Pol không? Nhưng tôi sợ rằng họ không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng. Thật là rắc rối mà!
Khi đang cởi cúc quần và lo việc cá nhân trong buồng, đầu óc tôi không thể ngừng suy nghĩ về việc phải làm gì tiếp theo. Tôi có nên nói với Jom toàn bộ sự việc không? Hay nhờ Ché tra khảo Kim? Nhưng nó còn quá nhỏ, cuối cùng nó sẽ bị tra hỏi thôi.

"Mày đây rồi!" - Quần tôi gần như ướt sũng nước tiểu khi Pete đột ngột trồi lên bên cạnh tôi.

"Cái quái gì thế! Pete!" - Tôi bực bội hét lên.

"Tao nghĩ tao thích Praew." - Pete lập tức lẩm bẩm.

"Đ-đợi đã ... Cái gì !?"

"Mày mới vừa gặp cô ấy!" - Tôi khó tin.

"Vậy thì sao? Mày không cần phải quen ai đó trong một thời gian dài để mới nói rằng mày yêu họ, đúng không?"

"Không cần phải biết nó dài bao lâu!" Tôi hét lên, vồ lấy đôi bàn tay bẩn thỉu đó của cậu ta. "Hehe. Xin lỗi." - Pete cười toe toét nói,

"A! Mày đã hứa sẽ giúp tao tìm một người vợ, vậy nên... Giúp tao tán tỉnh Praew, tao muốn cưới cô ấy."

"Chờ một phút, Pete! Mày có mất trí không? Hai người mới gặp nhau chưa đầy một giờ mà đã muốn cưới cô ấy rồi?"

"Tao yêu đâu có yêu cầu nó miễn phí. Tao cũng sẽ giúp mày điều tra mà. " - Tôi định chửi bới cậu ta, nhưng tên khốn đó huýt sáo rồi bỏ đi.

"Hey-này! Pete! Cố lên! Tên khốn chết tiệt này thật liều mạng. Chờ tao với!" - Tôi kéo khóa quần lên và thở dài một hơi. Tôi chỉ ước Praew sẽ đối xử tốt với Pete, 'còn nếu cô ấy làm cho bạn tôi khóc ... Tôi sẽ chết tiệt để cho nó chết trên nước mắt của riêng nó!'

Tôi đứng trước bồn rửa tay trong phòng tắm, rửa tay. Đầu óc tôi tràn ngập những suy nghĩ về việc làm thế nào để moi ra sự thật từ Gia tộc chính và cũng là cái cách mà tôi sẽ giúp Pete tán tỉnh Praew.

Chà, cô ấy thích Pete ... Tôi đoán vậy? Cô ấy sẽ không biểu hiện như vậy với cậu ấy nếu cô ấy không thích, phải không? Mẹ kiếp! Tôi sẽ chỉ nhờ Tem giúp đỡ nếu mọi việc không suôn sẻ về phía tôi. Tôi đang bận rộn với những suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa phòng tắm bật mở. Lạch cạch! Mắt tôi ngay lập tức nhìn lên hình ảnh phản chiếu trong gương, và khi tôi nhận ra người đó là ai thì ... mắt tôi mở to vì kinh ngạc.

"Vegas!" - Tôi lẩm bẩm khi cảm thấy máu mình trào lên thái dương. Tôi đã xắn tay áo lên và ý định đánh vào gương mặt đầy quyến rũ của anh ta.

"Porsche." - Tên khốn lẩm bẩm tên tôi với vẻ mặt ủ rũ. Và tôi chỉ nhướng mày với anh ta. Tôi đang ở tư thế sẵn sàng nếu tên khốn này lao về phía tôi.

"Tôi có thể nói chuyện với anh không?" - Anh ta đột nhiên hỏi ra khỏi chủ đề, nhưng tôi không trả lời. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào anh ta với sự căm thù khi cố gắng kìm nén cơn tức giận đang bùng phát của mình. Vegas, tên đã từng rất ranh mãnh và tự tin, giờ đã trở nên tồi tàn. Sau đó, anh ta đi về phía tôi và tôi đã sẵn sàng để tiếp tục chiến với anh ta, nhưng tôi đã mất cảnh giác trước câu hỏi của anh ta.

"Porsche, anh có thể nói không với việc giúp Pete với người phụ nữ đó không?" - Anh ta nói với giọng tuyệt vọng nhất có thể tưởng tượng được. Tôi nhíu mày đáp lại yêu cầu của anh ta và nắm đấm sẵn sàng giáng vào mặt anh ta đang treo lơ lửng trên không.

"C-cái gì? Ý anh là cái quái gì vậy !?" Tôi siết chặt tay mình một lần nữa và nắm lấy cổ áo Vegas.
"Làm ơn, làm ơn đừng giúp Pete lấy người phụ nữ đó được không?" - Vegas van xin. Và tôi cảm thấy hoang mang. Ý anh là gì đây Vegas? Anh cảm thấy thực sự thích thú khi thấy bạn tôi đau khổ không !? Anh không có việc khác để làm sao !? Chết tiệt anh đang cảm thấy buồn chán lắm hả !!? Hoặc- Chết tiệt chờ đã. Anh có cảm thấy giống như Pete không?
"Làm ơn ... đừng giúp em ấy. Tôi cầu xin anh." - Giọng nói run rẩy của Vegas đưa tôi ra khỏi cơn mê. Cứ như thể cuộc sống của anh ta phụ thuộc vào yêu cầu duy nhất đó. Tôi đã nghĩ anh ta chỉ thích nhìn Pete đau khổ, nhưng sau cảnh hôm nay ... tôi đoán tôi đã sai. "Tại sao anh lại phải hỏi tôi !?" - Khi tôi cố gắng thuyết phục sự thật ra khỏi Vegas, tôi cảm thấy như mình đang giẫm phải vỏ trứng. Tôi không biết liệu anh ta chỉ đang gây rối với tôi, hay anh ta thực sự thích Pete. Nhưng ...
"Bởi vì tôi yêu em ấy" -  Vegas nói, và tôi đã rất ngạc nhiên. C-cái gì?
"Porsche, làm ơn ... Tôi cầu xin anh." - Vegas nhắc lại khi anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
"C-cái ... tôi không hiểu."
"Làm ơn Porsche, tôi yêu em ấy. Và tôi không thể sống thiếu em ấy ... làm ơn ... hãy giúp tôi." - Thằng khốn này lại van xin một lần nữa. Tôi có thể nhìn thấy giọt nước mắt chảy ra từ vành mắt đỏ hoe của anh ta. "Chắc anh đang đùa với tôi đúng không." - Tôi chế giễu. Đừng coi tôi như một kẻ ngu ngốc Vegas. Tôi có thể đã tin tưởng anh trước đây, nhưng tôi biết anh chơi như hiện tại như thế nào. Ai biết được nếu anh chỉ muốn lợi dụng để chiếm lại Pete và hành hạ cậu ấy một lần nữa!
"Hãy tin ở tôi, Porsche. Tôi sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho em ấy. Tôi chỉ muốn em ấy quay lại." - Vegas cắn môi và nắm lấy tóc mình. Anh ta lo lắng, bất an, tuyệt vọng.
"Chết tiệt! Đủ rồi Vegas. Dù anh có thực sự yêu Pete đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không giúp gì cho anh! Giờ thì biến mất! Trước khi tôi đánh chết anh!" - Tôi hét vào mặt anh ta, cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận .
"Anh muốn đánh vào mặt tôi? Hãy làm đi! Đánh tôi bao nhiêu tùy thích. Nhưng làm ơn, giúp tôi ..."
"Anh thực sự đang thử thách sự kiên nhẫn của tôi đấy Vegas." - Tôi nắm chặt tay và định lao vào Vegas , tuy nhiên, người giật dây đã ngăn tôi lại.
"Nhưng hãy hứa với tôi rằng nếu anh đánh tôi xong thì Anh sẽ không giúp Pete và cô gái đó nữa."
"Tại sao? Tại sao anh không để cậu ấy yên và để cậu ấy được hạnh phúc !?" - Tôi hét lên.
"Tôi biết tôi đã làm tổn thương em ấy, tôi hối hận vì những gì tôi đã làm. Tôi chỉ muốn em ấy ở bên cạnh mình ... nhưng tôi vẫn chọn để em ấy trốn thoát." "Anh để cậu ấy trốn?" - Tôi nheo mắt trước câu nói của anh ta.
"Đó là một câu chuyện dài." - Vegas rõ ràng là muốn né tránh chủ đề này.
"Tôi đã biết hết rồi." - Tôi đã trả lời. Hoàn toàn làm xong chuyện của hắn.
"N-nhưng tôi hứa với anh. Điều tôi đang nói là đúng. Và tôi cũng có thể giúp anh tìm câu trả lời nếu anh muốn." - Vegas nói với tôi, và ngay lập tức tôi quay sang anh ta.
"Ý anh là... giúp tôi?" - Tôi bối rối hỏi.
"Tôi nghe nói anh muốn biết một vài chuyện từ quá khứ của Gia tộc chính. Tôi có thể giúp anh."
"Anh muốn cái quái gì ở tôi?" - Lần này tôi nghiêm nghị hỏi. Vegas rõ ràng đang chơi tôi.
"Không có gì. Chỉ cần giúp tôi với Pete, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để giúp anh."
"Tao không cần mày giúp đâu," - Bực tức, tôi quay lưng và định bỏ đi. Nhưng tôi ngay lập tức quay lại đối mặt với Vegas
"Nhưng ngôi nhà đó là của anh. Vì vậy, anh rõ ràng sở hữu nó. Vấn đề là, anh có biết rằng khi anh đến tuổi trưởng thành, anh sẽ không cần bất kỳ người giám hộ nào và tài sản đó tự động là của anh? " - Vegas nói một cách nghiêm túc.
"Ý anh là gì?"
"Anh nghĩ sau ngần ấy năm Gia tộc chính ở lại làm ăn như vậy, anh có chắc họ không biết chuyện đó không?" - Khuôn mặt anh ta lúc nãy có vẻ ủ rũ bỗng trở lại như cũ.
"Vì vậy, ý anh muốn nói là ... họ đã biết về điều này từ lâu rồi?" - Tôi bắt đầu hiểu được những gì Vegas đang nói.
"Và họ vẫn đe dọa anh rằng họ sẽ lấy lại nó nếu anh không làm việc cho họ, đúng không?" - Vegas nói, và tôi chỉ nhìn anh ta đáp lại. Tôi không nói nên lời vì những gì anh ta nói đều đúng .
"Anh có thể cảm thấy khó tin. Nhưng tôi có thể nói với anh bất cứ điều gì anh muốn biết. Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, Porsche."
"Kinn sẽ không nói dối tôi về điều đó." - Tôi trừng mắt nhìn Vegas. Và anh ta chỉ đáp lại một cách chế giễu. "Tôi có thể đưa anh đến gặp người vệ sĩ cũ mà họ đã sa thải, và vẫn còn sống nếu anh muốn. Anh vẫn muốn biết thêm về xuất thân của Gia tộc chính, phải không?" - Vegas bước qua vai tôi để rửa tay. Ánh mắt của tôi không bao giờ rời khỏi anh ta, khi tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tôi có nên tin anh ta không? "Anh muốn cái quái gì !?"
"Tôi đã nói với anh rồi, Porsche. Chỉ cần giúp tôi với Pete. Và anh sẽ nhận được câu trả lời mà mình muốn." - Tên khốn này lấy mảnh khăn giấy lau tay và nhìn tôi một cách gian xảo.
"Vegas chết tiệt!" - Tôi thì thầm.
"Anh không cần phải cho tôi câu trả lời ngay bây giờ. Nhưng nếu anh đổi ý ... chỉ cần gọi cho tôi." - Vegas vỗ vai tôi trước khi quay lưng bước đi. Chết tiệt, tất cả đều chết tiệt! Anh ta đến gặp tôi cầu xin về Pete, rồi đột nhiên mở chủ đề về việc của nhà tôi. Tôi không nghĩ nhiều về thời gian đó vì tôi quá bận phải cố gắng trả nợ cho chú tôi và rời khỏi Gia tộc chính càng sớm càng tốt. Sau đó những mối đe dọa đã xảy ra, rồi Kinn, và phần còn lại của lịch sử. Cho đến bây giờ, tôi chưa nghĩ đến việc làm ở nhà. Mẹ kiếp! Tôi chỉ muốn có câu trả lời, nhưng với suy nghĩ đơn giản là biết được trò gian trá xảy ra cùng lúc, tôi nghĩ mình sẽ biến mất. Trước khi quay trở lại bàn ăn với bạn bè của mình, tôi ngồi bên cạnh Pete, và cậu ấy ngay lập tức nhìn tôi đầy tò mò.
"Làm gì lâu như vậy? Đến ăn cơm đi." - Pete nói với miệng đầy cơm. Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy với vẻ nghi ngờ, trong khi đầu tôi ngập tràn những câu hỏi, tôi thực sự muốn có câu trả lời.
"Có chuyện gì vậy, Porsche?" - Pete lo lắng hỏi tôi. "Không có gì."
"Mày có muốn về nhà không? Hay là đau bụng?" - Jom húc vào.
"Làm xong chuyện rồi về đi." - Tôi trả lời ngắn gọn.
"Hả? Nhưng tao muốn xem phim, và mọi người đã đồng ý." - Pete nói, tôi nheo mắt về phía cậu ấy vì tôi biết mục đích của cậu ấy.
"Vậy tao sẽ về nhà trước, mọi người có thể ở lại."
"Mày cũng phải ở lại." - Pete nhẹ nhàng bắt tay tôi.
"Mày đã xin phép Kinn chưa? Tên khốn đó cho tao nhiều nhất là 3 tiếng đồng hồ." - Tôi nói đến Kinn là Pete bỏ cuộc ngay lập tức, nét mặt cau có.
"Thằng chết tiệt! Tao nghĩ mày sẽ giúp tao?" - Pete lẩm bẩm, trước khi quay lại những gì cậu ấy đang ăn.
Tôi không để ý đến cậu ấy vì đầu tôi quay cuồng với những câu hỏi về giấy tờ nhà của mình. Tôi đã bị lừa bởi Gia tộc chính? Tôi vẫn không thể tin rằng Ngài Korn có thể làm điều đó với tôi. Và hơn hết, tôi không tin Kinn sẽ giữ bí mật này với tôi. Ý tôi là, lẽ ra tôi phải biết điều đó, nhưng vì tôi còn ngây thơ về những điều này, nên việc họ nói với tôi là điều bình thường. Đúng?
Sau bữa tối, tất cả mọi người đồng ý về nhà, và kế hoạch của người bạn bóng bẩy Pete của tôi, đã thất bại. Tae và Ché ngồi ở băng ghế sau, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sau khi ăn no. Pete đã ở trên chín tầng mây khi cậu ấy nói về Praew trong suốt chuyến đi. Điều này có thể không đúng ngữ cảnh nhưng, tại sao tôi cảm thấy rằng cậu ấy chỉ đang giả vờ? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy bất cần nhưng giờ đột nhiên muốn có bạn gái. Có phải cậu ấy đã tiến nhanh như vậy không? Hay cậu ấy chỉ đang cố đánh lạc hướng bản thân khỏi sự thật rằng cậu ấy thích Vegas? Cậu ấy có thích Vegas thật không? Hay chỉ là Vegas thích Pete? Ực, khó chịu quá! Thêm vào đó là sự thật mà Vegas đã nói với tôi. Anh ta thực sự để Pete trốn thoát? Hay Pete tự bỏ trốn? Chết tiệt! Tất cả đều rối tung lên! Tôi đang bận lái xe thì đột nhiên Pete kêu lên.
"Praew đã trả lời tin nhắn của tao!" - Tôi đã thấy họ trao đổi cách thức liên lạc cách đây một lúc.
"Pete, tao có thể hỏi mày một câu được không?" - Tôi nói.
"Ừ?" - Pete đáp với đôi mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.
"Làm thế nào mà mày trốn ra khỏi nhà của Vegas?" - Tôi định hỏi cậu ấy về điều này, tôi chỉ sợ rằng cậu ấy sẽ không thể chịu được nếu tôi hỏi vậy. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ đã đến lúc. Pete đột ngột dừng hành động của mình, trước khi nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Tao định hỏi mày tại tao chỉ muốn biết." - Tôi nói thêm.
"Tao ... bỏ chạy." - Pete trả lời ngắn gọn.
"Vậy còn vệ sĩ của Vegas thì sao? Họ để mày ra ngoài dễ dàng như vậy sao?" - Tôi cố tỏ ra bình thường nhất có thể, nhưng tôi vẫn thường xuyên liếc nhìn cậu ấy để kiểm tra phản ứng của cậu ấy. Tên khốn chỉ biết thở dài, cất điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa kính xe. "Mày có thực sự muốn biết?"
"Tao sẽ không ép buộc mày nếu mày không muốn nói." - Tôi nói với vẻ lo lắng. Tôi biết điều đó đã khiến cậu ấy bị chấn thương và việc mở lại chủ đề sẽ có nghĩa là cậu ấy có thể bị kích động và trải qua nỗi đau tương tự một lần nữa.
"Hắn để cho tao trốn." - Pete nói ngay.
"Nhưng cổ tay của mày, hắn không phải trói mày sao?" - Tôi hỏi khi nhìn rõ hơn những vết bầm tím trên cổ tay Pete.
"Hắn đã làm. Nhưng hắn đã gỡ những thứ đó cho tao." - Pete nói một cách thờ ơ, và tôi cảm thấy cổ họng mình bị nghẹn lại, như thể tôi muốn biết thêm về những gì đã xảy ra, nhưng tôi sợ rằng mình có thể đào sâu vào thứ mà tôi không nên đào.
"Có lẽ không phải vì mày nói rằng nó đau, đúng không?" - Tôi nói, khi cố gắng tìm hiểu xem cảm xúc của Vegas có đúng vậy không. Và nếu thỏa thuận với anh ta sẽ giúp giải quyết vấn đề của tôi. Pete nhìn tôi chằm chằm trước khi trả lời,
"Hắn đã cởi chúng ra vì tôi đã nói với hắn nếu không để tao đi, tao sẽ chết trong đó." - Pete nói với giọng run run và sau đó nhắm mắt lại và gục đầu sang một bên. Tôi có thể đã khiến cậu ấy nhớ về quá khứ và tôi thực sự cảm thấy có lỗi với cậu ấy, nhưng nó chỉ củng cố những gì Vegas đã nói với tôi. Tên khốn đó thực sự có tình cảm với Pete. Mẹ kiếp! tại sao tôi lại tò mò như một con mèo? Nhưng nếu tôi không hỏi anh ấy về điều đó, tôi không biết liệu mình có thể tin tưởng Vegas dù chỉ một chút.
Chúng tôi đến cổng chính của ngôi nhà và tôi ngay lập tức đi đến nhà để xe.
"Mày có sao không?" - Tôi hỏi Pete, người đang giữ chặt thái dương.
"Chỉ là hơi đau đầu một chút thôi. Vegas hẳn đã giam cầm tao trong một thời gian dài đến mức một chút nắng và gió cũng làm tao tắt lịm." - Pete nói đùa, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì bạn tôi cũng có tiến bộ một chút.
"Hiện tại mày hãy trở về nghỉ ngơi đi." - Tôi đã bảo cậu ấy.
"Xin lỗi. Hôm nay tao không giúp được gì cho mày." "Cũng được. Cũng đông nên chúng ta không thể nói chuyện riêng được. Để là lần sau." - Tôi nói và Pete gật đầu. Tôi đi loanh quanh cho đến khi đến phòng Pete, nhưng khi tôi định mở cửa, Arm lập tức chào tôi. "Pete đâu?" Tôi hỏi. "Cậu ấy bị sốt do vết thương bị ở cổ tay bị nhiễm trùng. Có lẽ tao sẽ đưa nó đến bệnh viện sau khi họp xong." - Arm nói một cách thận trọng nâng một chiếc khăn ẩm và một bát nước. Có lẽ là dùng cho Pete.
"Vậy thì, tao sẽ để nó lại mày  Porsche." - Arm nói, và tôi gật đầu trả lời. Tôi đột ngột tiến đến giường của Pete, và đặt tay lên trán cậu ấy,
"Chuyện quái gì xảy ra vậy Pete?" Cậu ấy đã rất nóng khi tôi chạm vào, có lẽ vì Arm đã chăm sóc cậu ấy trước đó.
"Ư-ư ..." - Pete nhẹ nhàng rên rỉ. Tôi nhìn mặt bạn tôi với những suy nghĩ mông lung. Đôi mắt cậu ấy nhắm nghiền và dường như đang ở giữa một giấc mơ. Mày đã trải qua chuyện này như thế nào, Pete? Làm thế nào mày có thể luôn nhìn thấy mặt tích cực? Tôi đang ở giữa cơn mê thì Pete đột nhiên lẩm bẩm ...
"V ... Vegas ... Tôi xin lỗi ..."
Lông mày tôi lập tức cau lại khi tôi nghe thấy tên của khốn đó.
"Ông... ông đang ở đâu ... Bác sĩ ..... làm ơn .. Vegas là ..."
Pete nhắc lại, và đầu tôi ngay lập tức di chuyển đến gần khuôn mặt của Pete. Tôi thực sự nghe thấy điều này phải không? Pete đang ... ngủ nói mớ về Vegas? Thậm chí không có gì ngạc nhiên khi Pete ngủ nói về Vegas, nhưng có một điều khiến tôi chắc chắn nhận ra rằng ... 'Tôi sẽ giúp anh những điều anh muốn biết về Gia tộc chính ... nhưng anh phải giúp lại tôi  Porsche . Hãy hứa với tôi là anh sẽ giúp tôi với Pete '
"Vegas ... Tôi không muốn ăn mì Ý ..."
Tôi cần phải nói chuyện với Vegas cho dù thế nào đi nữa. Tôi lấy điện thoại ra, bấm số của tên khốn đó, đầu dây bên kia lập tức trả lời ...
"Nói chuyện đi."
[Được rồi.]
Hôm nay tôi đã hẹn với Vegas để thương lượng lời đề nghị của anh ta và tôi đã đến muộn. Và đó là vì sự bảo vệ quá mức của Kinn, và những cảnh đáng ngờ của Arm-Pete. Tôi không tin tưởng Vegas chút nào, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tha thứ cho anh ta lúc này. Chúng tôi  hẹn nhau ở đây tại trường đại học vì cả hai đều sợ bị bắt gặp. Và ngoài ra, Kinn sẽ không để tôi đi dễ dàng như vậy nếu anh ấy bắt gặp tôi đang trên đường đến nhà của Gia tộc thứ .
"Này," - Ngay khi chân tôi chạm đất, Vegas đã chào tôi ngay. Anh ta đứng quay lưng về phía mui xe, tay cầm điếu thuốc sắp tàn.
"Vâng." - Tôi đứng cách anh ta một khoảng khá xa. Vegas vẫn mỉm cười như anh ta luôn làm khi anh ta nhìn tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng anh ta sẽ là người hai mặt như bây giờ. Tôi chưa bao giờ quan tâm đến Vegas, đó là lý do tại sao tôi không quá chú ý đến anh ta, nhưng giờ anh ta là chìa khóa của sự thật, tôi đã nhận thức rõ về anh ta. Anh ta giống như một vùng nước ổn định, nhưng nếu để ý kỹ hơn, những vùng nước đó rất sâu và tối. Như thể anh ta có hai nhân cách chồng chéo lên nhau. Cho dù bạn nhìn anh ta như thế nào, nó không có cảm giác thực.
"Anh đến muộn." - Vegas nói một cách tinh nghịch. Nhưng tôi vẫn thận trọng. Để mắt đến từng chuyển động của anh ta.
"Sao bây giờ?" Tôi nói với anh ta, đặt hai tay vào túi. "Lên xe đi. Tôi đưa anh đi." - Vegas vẫy tay về phía xe của mình.
"Và anh đưa tôi đi đâu vậy?" - Vẻ mặt tôi hẳn đang rất lo lắng khiến Vegas cười khan.
"Anh không cần sợ tôi."
"Ai nói là tôi sợ anh?!" - Vegas nói như thế anh ta còn không biết tôi là ai. Tôi không sợ anh, chỉ là tôi không tin anh!
"Vậy thì lên xe đi, tôi sẽ đưa anh đến gặp người đó." - Vegas tranh luận, trước khi lấy chìa khóa và mở khóa xe của anh ta.
"Trước tiên hãy nói cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu." "Tôi đã nói với anh ngày hôm qua rằng tôi sẽ đưa anh đến chỗ người đó. Tôi đã cho người của tôi tìm hiểu xem ông ấy còn sống hay không. Nếu anh muốn biết bất cứ điều gì về Gia tộc chính, ông ấy có thể giúp đỡ." "Ở đâu?" - Tôi tò mò hỏi.
"Hmmm ..." - Vegas nhấc điện thoại và cày màn hình của nó như thể để kiểm tra điều gì đó.
"Nó ở ngoại ô gần cuối tỉnh. Chúng ta nên đi ngay bây giờ nếu tôi là anh." - Vegas nhìn vào bản đồ với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ai vậy?" - Tôi tiếp tục hỏi.
"Một vệ sĩ cũ của Gia tộc chính" - Vegas nói một cách lãnh đạm, tính toán lộ trình.
"Vậy làm sao anh quen được ônh ấy?"
"Tôi không có, nhưng tôi có người của tôi để tìm ông ấy."
"Vậy, anh muốn cái gì?"
"Nếu anh hỏi lại, tôi sẽ không đưa anh đi. Đó thực sự không phải việc của tôi. " - Vegas thở dài thườn thượt, và đột nhiên một ý tưởng điên rồ nảy ra trong đầu tôi. "Pete bị ốm," - tôi nói bâng quơ. Và tất nhiên, Vegas quay đầu nhanh đến mức gần như gãy cổ. Khuôn mặt anh ta bàng hoàng và choáng váng, như thể câu tôi vừa nói lúc này có nghĩa là Pete đã chết.
"Em ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?" - Tên khốn nói với giọng đầy lo lắng. Tôi huýt sáo và đảo mắt, hoàn toàn không để ý đến tên khốn đó. Thành thật mà nói, tôi chỉ đang kiểm tra phản ứng của anh ta để xem liệu nó có nhiều như ngày hôm qua hay không. Trong trường hợp có chuyện xấu xảy ra, tôi có chuyện cần thương lượng với anh ta.
"Porsche! Chuyện gì đã xảy ra với Pete !?" - Giọng của Vegas cao hơn, và cử chỉ của anh ta trở nên bồn chồn. Từ một nụ cười hở lợi, anh ta bỗng chốc biến thành một kẻ đầy tình cảm. Chết tiệt, tên ngốc này có một món quà nó như thể việc bật và tắt nhân vật của anh ấy chỉ đơn giản như bật và tắt một công tắc đèn.
"Yea yea. Chúng ta hãy đi ngay bây giờ." - Tôi nói với Vegas và đi trước đến xe của anh ta. Tôi phồng mũi ngửi, đề phòng anh ta bỏ một ít cloroform hoặc chất độc loại nào đó để đánh mê tôi. Vegas hít một hơi thật sâu, trước khi theo tôi vào trong xe.
"Nói cho tôi biết, là Pete oka-" tên khốn đó đột nhiên ngừng nói ngay khi nhìn thấy hành động của tôi.
"Xe tôi bốc mùi à?" - Anh ta hỏi, khởi động động cơ và bật máy lạnh. Khi tôi thấy không có vấn đề gì xảy ra, tôi lập tức bỏ khăn tay xuống.
"Tôi nghĩ rằng anh sẽ đã cho một ít cloroform vào trong xe của mình. Tôi chỉ đang bảo vệ bản thân thôi." - Tôi nói với anh ta, và tên khốn đó quay chỗ khác. "Anh xem quá nhiều phim rồi, Porsche. Pete thực sự là bạn của anh mà." - Vegas nói, lái xe của mình ra khỏi trường đại học.
"Anh nói vậy là có ý gì?" - Tôi nheo mắt nhìn anh.
"Cả hai người đều có cùng suy nghĩ. Và đôi khi hơi điên rồ."
"Anh dở hơi." - Và tôi còn lành mạnh hơn cả tên khốn đó!
"Vậy thì... Chuyện gì đã xảy ra với Pete?" - Vegas đột nhiên nghiêm túc trở lại.
"Anh đã bắt cóc cậu ấy, và thậm chí còn mang cậu ấy tách biệt ra khỏi thế giới bên ngoài. Và anh thậm chí còn xích cậu ấy lại! Bây giờ cổ tay cậu ấy bị viêm, và hiện đang phát sốt." Tôi chửi rủa Vegas và mặt anh ta lập tức trùng xuống.
"Em ấy thế nào rồi?" - Vegas bày tỏ sự quan tâm sâu sắc của mình.
"Sáng nay, tên khốn đó đã đi hút thuốc, ngay cả khi bác sĩ nói rõ ràng là không nên. Thật tốt là Arm đã ở đó để chăm cậu ấy." - Tôi trả lời cộc lốc.
"Em ấy ổn chứ?"
"Ngoài cơn sốt và cổ tay bị viêm, cậu ấy vẫn ổn."
"Tôi muốn chăm sóc em ấy." - Vegas nắm lấy tóc mình và sượt qua tay trên mặt anh. Khuôn mặt tên khốn kia đều nghiêm nghị, như thể hắn đang cố gắng hết sức để níu kéo. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào hành động của Vegas và để anh ta nói những gì anh ta muốn nói.
"Tôi muốn chăm sóc em ấy. Tôi phải làm gì đây?" - Vegas hướng ánh mắt về phía tôi một chút, như thể anh ta đang cố gắng hỏi ý kiến của tôi, trước khi trở lại   nhìn đường.
"Làm sao tôi biết được? Tôi theo học khoa thể thao, không phải học y. Đồ ngốc." - Vegas chỉ có thể thở dài và đột nhiên im lặng trước lời nhận xét của tôi.
"Vậy, anh cãi nhau với Kinn vì hành động đó à?" - Tên khốn đột nhiên thốt lên, bởi vì hắn rõ ràng biết rằng hắn sẽ không thể thoát khỏi tay tôi nữa nếu đó là về Pete.
"Một chút." - Tôi trả lời ngắn gọn.
"Hừ. Tưởng mấy người đánh nhau đến tan cửa nát nhà." - Vegas cười khúc khích. Làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn trước. Nó khiến tôi thoải mái một chút, vì cả hai chúng tôi dần mở lòng với nhau.
"Tôi có thể hỏi anh một câu không?" - Tôi hỏi Vegas. "Anh đang hỏi phải không?" - Vegas trả lời một cách mỉa mai, nhưng tôi không hề quan tâm.
"Tại sao anh lại ghét Kinn đến vậy? Và anh thậm chí đã bắt đầu thích anh ấy từ trước?"
"Tại sao không?"
"Ý anh là tại sao không?" - Tôi quay sang anh ta.
"Anh nóng nảy và đánh đấm giỏi. Tôi chỉ không biết tại sao anh lại chọn Kinn hơn là chọn tôi, khi rõ ràng tôi giỏi hơn hắn." - Vegas khoe khoang, nhìn tôi từ đầu đến chân, trước khi nhẹ nhàng cắn môi.
"Điều đó thật kinh tởm và khó chịu mà." - Tôi nói với anh ta, nhìn anh ta một cái nhìn ghê tởm.
"Vậy chúng ta cùng tìm hiểu." - Vegas đột ngột ra hiệu rẽ sang một bên và nhắm vào khách sạn gần đó. Tôi bật cười trước cử chỉ của anh ta, trước khi rút điện thoại ra và hướng nó vào mặt anh ta.
"Anh đang làm cái quái gì vậy?" - Vegas kinh hoàng hỏi.
"Thôi nào! Pete nghe được thì hay đấy!" - Tôi quay màn hình về phía Vegas, và khi anh ta thấy tôi đang ghi hình ngay từ đầu, mặt anh ta đơ ra và đạp phanh gấp đỗ xe lại bên đường.
"Porsche! Tại sao anh lại làm vậy?" - Vegas giận dữ nói.
"Bởi vì anh thật ngu ngốc." - Tôi đáp lại anh ta và cười. "Tôi nói đùa đấy!" - Vegas lắc đầu mệt mỏi trước khi phóng xe đi lần nữa.
"Đừng gửi cái đó cho em ấy, Porsche! Đó chỉ là bản năng cũ của tôi, không hơn không kém!" - Anh ta dừng lại.
"Tôi thậm chí còn không có cơ hội để giải thích với em ấy vì vậy xin đừng để Pete nghe thấy đoạn clip đó." - Vegas van xin lần cuối với giọng nói và vẻ mặt đầy nản lòng.
"Nếu anh làm điều gì đó ngu ngốc một lần nữa, tôi đảm bảo sẽ gửi clip này cho Pete và tôi cam đoan rằng, anh sẽ không gặp lại cậu ấy nữa." - Tôi đe dọa tên khốn đó và cất điện thoại vào túi. Vegas quá dễ đọc bất cứ khi nào có chuyện gì liên quan đến Pete.
"Có phải... em ấy đã nói về gì về tôi không?" - Vegas thốt lên, với giọng điệu ăn năn.
"Không ..." - Tôi trả lời ngắn gọn.
"Không nhắc đến chút nào sao?" - Vegas nhìn tôi với vẻ đề phòng.
"Anh muốn cậu ấy nói về điều gì? Làm thế nào anh lại bắt cóc cậu ấy? Và anh đã làm tổn thương cậu ấy như thế nào? Anh có bị mất trí không, Vegas?" - Tôi nhướng mày nhìn anh ta.
"Em ấy rất muốn quên tôi hả...?" - Không hoặc có thể. Nhưng cậu ấy vẫn gọi tên anh ta bất cứ khi nào cậu ấy ốm, và mọi người có xu hướng gọi người mà họ yêu nhất khi họ yếu đuối nhất. Tôi không muốn Vegas lại gần Pete, nhưng tôi không muốn cậu ấy mình tiếp tục nói dối bản thân mình nữa.
"Phục vụ anh đúng không." - Tôi lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe. "
"Anh đã rồi." - Tôi đã bắt chước câu trả lời của anh ta lúc trước, nhưng Vegas dường như không có tâm trạng để nói đùa.
"Tôi không biết điều gì có thể xảy ra với tôi sau chuyện này, nhưng xin hãy ... chăm sóc cho Pete giúp tôi." - Vegas nói, như thể đây là lần cuối cùng, tôi gặp anh ấy. Tuy nhiên, điều đó không làm tôi bối rối, bởi vì Kinn đã nói rằng họ sẽ đối phó với Gia tộc thứ càng sớm càng tốt.
"Anh xem quá nhiều vở opera rồi, Vegas." - Tôi trêu anh ta.
"Tôi nghiêm túc đấy, Porsche."
" Và tôi cũng vậy! Pete là phó đội vệ sĩ của Gia tộc chính. Cậu ấy không cả tin hơn bất kỳ ai khác. Thay vào đó, anh nên quan tâm đến bản thân mình thì hơn." -  Tôi bực bội nói với anh ta.
"Tôi biết em ấy mạnh mẽ như thế nào, và em ấy đã phải chịu đựng những gì. Tôi chỉ lo lắng cho em ấy thôi."
"Anh nói gì cũng được, Vegas." - Tôi khó chịu.
"Và một điều nữa ... "
"Anh quá đòi hỏi rồi đấy. "
"Đừng để em ấy ở với ai khác. Anh hoàn toàn không thể làm như vậy!" - Anh ta đưa một ngón tay về phía tôi, và tôi nghiến răng.
"Cái gì??? Anh điên thật rồi sao !? Ngay cả khi anh đã chết, Pete vẫn không thể có ai khác?" - Tôi đã nói trong sự hoài nghi.
"Tất nhiên! "
"Anh thực sự mất trí rồi, phải không? Sẽ không công bằng nếu anh không để cậu ấy hạnh phúc với người khác khi anh chết !?"
"Không. Tôi chỉ muốn em ấy là của riêng tôi. Và anh phải cấm Pete ngay cả khi tôi chết!" - Vegas ép, tôi sợ hãi hét lên.
"Tôi sẽ không làm vậy! Và cho dù anh có chết hay không thì đó là sự lựa chọn của cậu ấy! Không phải của tôi, và chắc chắn không phải của anh!" - Tôi kêu lên. Nhưng ngay sau câu nói của tôi, Vegas chạy sang một bên đường, và đột ngột dừng lại.
"Ra ngoài." - Vegas giận dữ nói. Đôi mắt lạnh lùng và kinh hoàng.
"Anh có điên không !? Đây là đường cao tốc!" - Tôi hét lên, nhưng Vegas vẫn không hề bối rối, và mở khóa cửa xe.
"Nếu anh không thể đồng ý với đề xuất của tôi, thì hãy ra khỏi xe của tôi!" - Tên khốn nói và huých đầu về phía đường cao tốc.
"Fuck! Thỏa thuận của chúng tôi chỉ với Praew. Và tôi đã không giúp cậu ấy tán tỉnh cô ấy!" - Tôi bực bội nói.   Nếu không tên khốn này nghiêm túc đá tôi ra ngoài xe.
"Ý tôi là với tất cả mọi người! Pete không được ở cạnh bất kỳ ai! "
"Anh không thấy vậy là bất công à!" - Tôi kêu lên.
"Vậy thì ra ngoài!" - Vegas lại hét vào mặt tôi.
Mẹ kiếp! Anh thật may mắn, đây là chiếc xe của anh. Nếu không, tôi cũng đã ném anh ra ngoài rồi.
"Được thôi! Tôi sẽ cấm càng nhiều càng tốt! Đồ khốn kiếp!"
"Và nếu tôi bắt gặp Pete đang lộn xộn với người khác, anh có thể cá là tôi sẽ tìm cách để bắt em ấy trở lại." - Vegas nói với niềm tin tưởng. Tàn nhẫn và vô nhân đạo.
"Chết tiệt!" - Tôi đã nguyền rủa, nhìn ra bên ngoài khi Vegas khởi động xe trở lại. Tôi thực sự xin lỗi Pete. "Nhưng tôi chắc chắn điều đó ngay cả khi chỉ cần tôi ở bên, em ấy sẽ không thể có bất kỳ ai khác."
"Anh quá tự tin. Anh chỉ may mắn là anh có nhiều tiền thôi. Hừ! Bỏ thái độ bẩn thỉu của mình sang một bên ... Mặc dù vậy, anh cũng có một khuôn mặt." - Tôi nói, với một chút nhiệt tình.
"Vừa đủ."
"Nhưng Pete có lẽ ghét anh lắm ... " - Tôi gằn giọng. . "Tôi biết!" - Anh ta thốt lên, cúi đầu xuống.
"Nhưng tôi không thể nói dối rằng những gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi là không thể nào quên được." - Tên khốn ranh mãnh nói, nhếch mép lên.
"Ý anh là gì? Anh sẽ thể hiện với cậu ấy? Chỉ điều đó thôi sẽ không gây ấn tượng với cậu ấy." - Tôi thốt lên ngạc nhiên, và Vegas chỉ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
"Không phải Pete đã nói với anh về việc đó sao?" - Vegas nói trong hoài nghi.
"Nói cho tôi biết về cái gì? Điều duy nhất Pete nói với tôi là anh đã kiềm chế cậu ấy. Và đó không phải là một điểm tốt để khoe khoang, chết tiệt."
"Chà, Pete là ... một kẻ tự bạo." - Vegas chửi.
"C-cái gì? Cái gì vậy?" - Tôi nhướng mày với anh ta.
"Một người bị kích thích khi bị tra tấn. Tôi đã biết điều đó ngay từ lần đầu tiên tôi để mắt đến em ấy. Nhưng em ấy vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được điều đó." - Vegas lặp đi lặp lại, và tôi chỉ nhìn anh ấy trong sự kinh ngạc. hoàn toàn im lặng và hoang mang về những gì Vegas đang nói.
"Ban đầu em ấy không cảm thấy điều đó, nhưng sau khi chúng tôi nói về nó vô số lần, em ấy bắt đầu thấy vậy." - Tôi thở hổn hển trước câu nói của anh ta. Các người đang chơi cái quái gì vậy?
" Và...? " - Tôi không biết tại sao tôi lại hỏi, cứ như thể lời nói tục tĩu của Che đã chiếm hữu tôi vậy.
"Em ấy bỏ trốn vì hiểu lầm chứ không phải vì bản thân em ấy không thể chấp nhận được." - Vegas tiếp tục thốt lên, nhưng não tôi không thể theo kịp.
"Tôi chỉ muốn giải thích bản thân mình với em ấy, Porsche. Làm ơn, giúp tôi." - Đầu tôi đau quá. Tôi đang suy nghĩ xem mình sẽ phản ứng như thế nào. Tôi muốn biết thêm về những gì đã xảy ra với họ, nhưng đồng thời tâm trí tôi không thể theo kịp những từ mà Vegas đang đề cập đến. Tôi đang đấu trí thì đột nhiên, điện thoại của tôi đổ chuông. Ringg! Ringg! Tôi lục trong túi và lấy điện thoại ra. Và khi tôi nhìn thấy tên người gọi, tôi lập tức liếc về phía Vegas. Đôi mắt của anh ta là tràn ngập sự mong đợi.
"Hãy bắt máy đi. Và đặt mở  loa ngoài" - Vegas nói với tôi, và tôi chỉ làm theo những gì tên khốn đó nói.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi lẩm bẩm ở đầu dây bên kia, nhận thấy Vegas lại tấp vào lề. Mẹ kiếp, đây có phải là điểm đến cuối cùng của tôi không? ngay lập tức trên chín tầng mây. Sau đó, anh ta đã quá thất vọng đến mức anh ta đã gục đầu vào vô lăng, nhìn chăm chăm vào điện thoại của tôi.
"Yea. Có chuyện gì vậy?" - Tôi trả lời ngay lập tức, định kỳ liếc nhìn tên khốn bị si tình.
[Vậy thì bạn cũng sẽ gặp Praew?]
Pete vui vẻ nói. Tên khốn chết tiệt này thực sự sẽ khiến tôi gặp rắc rối. Tôi ngồi yên, liếc nhìn tên khốn bên cạnh mình. Đôi mắt nóng như lửa đốt. Tôi không dám trả lời Pete, vì tôi sợ Vegas lại ném tôi ra khỏi xe.
[Cô ấy thế nào?]
Câu nói của Pete khiến Vegas nhìn tôi đầy áp lực Chà !!! Được rồi, Porsche Nếu mày chọn giúp một người bạn từ đó mà mày sẽ không thể giải tỏa những nghi ngờ của mình, mày sẽ bị bỏ lại giữa đường. Nhưng nếu mày chọn giúp Vegas, đó như phản bội bạn bè của mày, nhưng ...
"Praew đã có bạn trai!" - Tôi nhắm mắt lại và nói. Tôi chọn giải tỏa đầu óc và sau đó sẽ làm điều gì đó tốt để chuộc lỗi với Pete.!
"Và hắn ta khá sở hữu Praew, vì vậy hãy từ bỏ nó đi anh bạn!" - Tôi thực sự xin lỗi, Praew!
[Tôi cũng giỏi mà, Porsche! Và mày đang nói dối tao!]
"Tao không nói dối đâu Pete! Vì vậy, đừng làm phiền cô ấy nữa! Tạm biệt!" - Tôi vội tắt máy và nhấn nút kết thúc.
Sau đó Vegas thở dài một hơi trước khi nhìn tôi đầy khinh bỉ. Tên khốn đó vẫn im lặng suốt chuyến đi. Như thể hắn đang ở trong tình trạng thâm trầm, khó đoán. Tôi phải giả vờ như vậy." rằng tôi đang ngủ trong khi nhìn dọc theo con đường. Vegas lái xe đi xa bản đồ và ra khỏi thị trấn. Nó không xa Bangkok lắm, nhưng con đường có rừng cỏ hai bên và đường gồ ghề chúng tôi càng đi xa, mọi chuyện càng trở nên tắc nghẽn.
"Porsche, tôi sẽ quay lại ngay" - Vegas nói với tôi, trước khi anh ta bước ra khỏi xe. , chúng tôi đang ở trước cửa của một nhà hàng miền nam. Vegas mất một lúc, và tôi chỉ gục đầu xuống ghế. Vài phút trôi qua, tên khốn đó đã trở lại với vẻ mặt hớn hở.
"Đói rồi. Phải không?" - Tôi lẩm bẩm một mình. Đúng là tôi đã không ăn gì cả ngày. Nhưng món cà ri đó rõ ràng không phải dành cho tôi.
"Đây." - Ngay khi Vegas bước vào xe, anh ta đặt những túi cà ri đó vào lòng tôi.
"Không đói." - Tôi đã, nhưng chết tiệt tôi đang bối rối ngay bây giờ.
"Tôi không mua nó cho anh. Nó là của Pete." - Vegas bực bội. Tôi giơ túi cà ri lên và nhìn vào khoảng mười túi.
"Cậu ấy có thích món này đến thế không?"
"Rất nhiều. Nhưng anh không thể nói với em ấy rằng tôi đã mua nó. Nếu em ấy biết đó là của tôi, em ấy sẽ ném nó đi." - Vegas phản đối nhẹ trước khi lái xe đi.
"Ahh. Vì vậy, đó là lý do tại sao anh lại vội vàng. Sợ quán đóng cửa?" - Tôi đã trêu chọc anh ta, nhưng Vegas không hề bối rối.

————————————————————————————

(Bản dịch đã dừng ở đây, xin lỗi, tôi không biết tại sao nó lại dừng ở đây. Nếu tôi nhớ không nhầm thì phần còn lại của chương là về việc Porsche cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ anh ấy và Gia đình chính nắm giữ bí mật gì. Tôi khuyên bạn nên đọc tiểu thuyết KinnPorsche để hiểu chuyện gì đang xảy ra.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vegaspete