Chương 3
Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, cậu mơ hồ có thể cảm giác được mình ngủ thật lâu, nhưng không biết tại sao, không hề có nửa điểm thần thanh khí sảng, ngược lại cả người có chút mơ màng, huyệt thái dương giật giật, cậu không nhịn được giơ tay lên ở trên huyệt gõ hai cái, híp mắt nhìn chằm chằm căn phòng mờ tối thật lâu, mới kịp phản ứng, mình lúc này đang ở nhà Tiêu Chiến!
Vương Nhất Bác muốn chống người ngồi dậy, kết quả quên tay mình là thảm hại cỡ nào, đau đến cả người cũng thanh tỉnh rất nhiều, có chút phiền não tùy ý vẫy vẫy tay, giống như có thể đem đau đớn hất ra vậy.
Mặc dù ánh sáng mờ tối, nhưng Vương Nhất Bác một cái liền nhận ra được, đây là phòng ngủ chính, thậm chí trên chăn gối còn có thể mơ hồ ngửi được mùi trên người Tiêu Chiến, là rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, sau bốn năm lần nữa được mùi thơm quen thuộc vây quanh, tất cả ủy khuất, luống cuống mấy ngày qua, giống như cũng tiêu tán.
Dĩ nhiên, cậu không ngốc đến nỗi cho rằng Tiêu Chiến để cho cậu ngủ phòng ngủ chính là tha thứ cậu, cậu hiểu Chiến ca của mình, ngoài miệng vô tình nhưng trong lòng đặc biệt mềm.
Vương Nhất Bác cầm lấy điện thoại di động nhìn một cái, đã hơn tám giờ.
Cậu vén chăn lên, ai ngờ chân vừa chạm đất một trận đau nhức theo mắt cá chân truyền tới, chân không tự chủ mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trở về trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn liếc nhìn mắt cá chân, ngày hôm qua thời điểm đuổi xe buýt vô tình đạp hụt trẹo một chút, lúc đó đau một hồi cậu cũng không coi ra gì, hôm nay so với hôm qua giống như lại nghiêm trọng một chút.
Làm sao xui xẻo như vậy a, đau chân lại kẹp tay.
Cậu thử giật giật mắt cá chân, nhịn đau hoạt động hai cái, mở ra chút thích ứng, thử đứng dậy, lại giống như không có chuyện gì đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài từ hành lang đến phòng khách không có mở đèn, Vương Nhất Bác không rõ Tiêu Chiến có ở nhà hay không, vịn tường đi bên ngoài mấy bước, mới nhìn thấy một chút ánh đèn.
Tiêu Chiến đang ngồi ở ngoài ban công, trăng sáng lại cao lại xa, giống như dải lụa trắng vương đầy đất, anh ở dưới ánh trăng nhàm chán uống rượu, bóng lưng rộng rãi, hơi cúi đầu, để cho người cảm thấy sa sút.
Đây không phải là Tiêu Chiến trong ấn tượng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến trong lòng cậu, là sau mỗi buổi tự học sẽ ở dưới sân trường đợi cậu, dựa vào đèn đường hoặc xem sách hoặc cái gì cũng không làm chẳng qua là cười nhìn cậu, cậu cho là, Tiêu Chiến sẽ vĩnh viễn ôn nhu tự tin như vậy.
Rõ ràng đã đến gần, bước chân Vương Nhất Bác chợt hơi chậm lại, không dám nhích tới, vẫn là Tiêu Chiến cảm nhận được có người sau lưng, không cần nghĩ cũng biết là ai, nhấp miếng rượu sau đó thấp giọng mở miệng, "Đứng đó làm gì."
Lúc này Vương Nhất Bác mới dám đi tới, bước tới nơi liền ngửi thấy nồng đậm mùi thuốc lá, dư quang liếc thấy cái gạt tàn bên chân Tiêu Chiến, không tự chủ nhíu mi, nhưng cũng không nói gì, cậu biết, mình bây giờ không tư cách để nói.
Trên ban công để hai cái ghế nằm, nghĩ đến ngày thường sẽ không chỉ có một mình Tiêu Chiến nằm, Vương Nhất Bác không thể tránh khỏi nhớ tới Thịnh Tiêu, bình thời, sẽ là anh ta bồi Tiêu Chiến ở chỗ này uống rượu nói chuyện phiếm sao?
Đáy lòng Vương Nhất Bác không nhịn được ê ẩm, trên mặt nhưng không có thay đổi gì, ở trên ghế nằm ngồi xuống, hai tay khoác lên trên đầu gối, nhìn dáng vẻ có chút quy quy củ củ .
Bên chân Tiêu Chiến thật nhiều lon đã trống, có thể thấy anh đã uống không ít, Vương Nhất Bác hắng giọng một cái, mở miệng phá vỡ yên tĩnh, "anh uống ít một chút..."
Tiêu Chiến nghe vậy quay đầu nhìn cậu, không gian không lớn bỗng yên lặng xuống, tiếp theo Tiêu Chiến có chút tự giễu cười một cái, không lên tiếng, lại lấy một điếu thuốc, đốt, nhưng chỉ là kẹp ở giữa ngón tay.
Vương Nhất Bác không quá thích mùi thuốc lá, đơn giản cha dượng cậu là một người nghiện thuốc, ở nhà đó vô luận nơi nào đều bị mùi thuốc lá trên người ông ta thấm ướt, ngay cả ghế sa lon ở phòng khách , chỉ cần ngồi lên là có thể ngửi được mùi khói, cho nên đại đa số thời gian Vương Nhất Bác chỉ ở trong phòng mình .
Người khác cậu mặc kệ, nhưng Tiêu Chiến cậu không mặc kệ được, cậu không quá biết nói chuyện, chỉ khô cằn nói, "Hút thuốc đối với thân thể không tốt..."
Không biết là câu nào chọc giận Tiêu Chiến, chỉ thấy anh mạnh mẽ hít một hơi thuốc, Vương Nhất Bác còn chưa kịp cau mày anh liền nghiêng người đè lên, đem toàn bộ khói thổi tới trên mặt đối phương .
Vương Nhất Bác không phòng bị theo bản năng muốn lui về sau, nhưng mắt cá chân bị thương căn bản không làm gì được, ghế nằm dưới người trượt dời hai tấc, phát ra tiếng va chạm khó nghe, cậu không biết hút thuốc bị sặc khó chịu, nhưng giống như là đánh cược vậy, cứng rắn nhịn xuống không có lên tiếng, chẳng qua là từ gáy tới hai gò má cũng dính vào một mảnh đỏ thẫm.
Trong mắt Tiêu Chiến như cũ không lui mây đen, có chút ác thanh ác khí nói, "Tôi uống rượu cậu nói không thể uống, tôi hút thuốc cậu cũng không cho hút, Vương Nhất Bác, cậu cho rằng cậu là ai? Vậy ngược lại cậu nói một chút tôi phải làm gì chứ ?"
Vương Nhất Bác chưa từng bị Tiêu Chiến đối xử như vậy, cặp mắt nhất thời đỏ lên, có chút giận dỗi nghiêng đầu qua một bên, "em không phải muốn quản anh, em chẳng qua là... Chỉ là muốn hỏi anh ăn cơm tối không."
Giọng cậu cũng không tốt lắm, không biết là do khói vừa rồi, hay là thế nào, giọng có chút dính nhớp nhúa,lại có mấy phần không dễ phát giác ủy khuất.
Không gian lại yên lặng xuống, trong lòng Tiêu Chiến rõ ràng tức giận, nhưng chẳng biết tại sao, dáng vẻ ủy khuất của Vương Nhất Bác giống như tạt cho anh chậu nước lạnh, giận đến đâu đi nữa cũng khó mà bùng phát lại.
Anh không nói lời nào, Vương Nhất Bác cũng không đi, cứ như vậy lặng yên bồi anh ngồi, gió đêm hè mang chút hơi lạnh, điếu thuốc trên ngón tay Tiêu Chiến còn chưa cháy hết, tro thuốc lấm tấm rơi trên mặt đất.
Vương Nhất Bác thật vất vả chặn cảm giác khó chịu kia, bất giác lồng ngực hơi ngứa, vô ý để lọt mấy tiếng ho khan.
Tiêu Chiến có chút phiền não diệt thuốc lá trong tay, tỉnh bơ đem cái gạt tàn thuốc bên chân đá qua một bên.
Anh lại không nhịn được trách mình, nói trắng ra Vương Nhất Bác vẫn là một trẻ nít, hành động vừa rồi của mình quả thật có chút ác liệt.
Đứa con nít bên kia thật giống như cũng điều chỉnh xong ưu tư, lại hỏi anh, " Anh, anh có đói bụng hay không?"
Tiêu Chiến uống một bụng rượu cũng không cảm thấy đói, nghe vậy vẻ mặt không nhịn được, cuối cùng vẫn lùi bước, "Đói thì thế nào? Không đói thì thế nào?"
Vương Nhất Bác giống như thật cao hứng từ trên ghế nhảy cỡn lên, "Đói thì em nấu cơm cho anh nha, em biết làm!"
Nhưng cao hứng của cậu không thể kéo dài quá lâu, tủ lạnh nhà Tiêu Chiến trừ rượu, không có gì.
" Không có sao, để em đi mua, rất nhanh." không đợi anh ý kiến Vương Nhất Bác liền động, lúc này đi tới huyền quan mang giày, vừa cho mình buộc giây giày vừa nhắc, "Lúc em tới cũng không chú ý, bất quá cửa tiểu khu nhất định có siêu thị, em đi xuống xem một chút."
Cậu thậm chí không hỏi Tiêu Chiến, siêu thị ở nơi nào.
Siêu thị đúng là có, nhưng đối với người lần đầu tiên tới tiểu khu mà nói thì không dễ tìm,nếu đi nhầm cửa phải lượn quanh rất lâu.
Tiêu Chiến nhìn cậu mặc xong giày ra cửa, trong lòng không biết là tư vị gì, thời điểm cửa sắp đóng lại, thiếu niên giống như nhớ tới cái gì, giương mắt nắm khung cửa, cẩn thận hỏi, " Anh, lúc em trở lại, anh sẽ mở cửa cho em chứ..."
Bàn tay cậu nắm khung cửa, chính là bàn tay bị kẹp buổi sáng, kẹp không sợ sao? Tiêu Chiến nghĩ, nhưng bộ dáng Vương Nhất Bác thận trọng như vậy, lại làm địa phương mềm yếu nhất ở đáy lòng của anh bị đụng hung hãn.
Thấy Tiêu Chiến nhìn chằm chằm tay cậu, Vương Nhất Bác vội vàng đem tay lấy về, lần nữa thả vào trong túi áo của mình.
Nhưng một giây kế tiếp, đổi thành cậu ngây ngẩn, Tiêu Chiến lại đang mang giày, hiển nhiên là muốn đi cùng cậu.
Sắc mặt vẫn là lạnh, nhưng giọng mềm nhũn, "Sợ cậu lạc."
Vương Nhất Bác cười đến ánh mắt cong cong, là thật vui vẻ, "Sẽ không lạc sẽ không lạc, chính em từ Lạc Dương tới, xa như vậy không phải cũng không lạc sao"
Tiêu Chiến không lên tiếng, từ lúc Vương Nhất Bác xuất hiện, tâm trạng của anh liền không bình tĩnh qua, nên căn bản không có nghĩ đến, cậu là làm sao tới.
Bây giờ cậu nhắc tới, anh mới hậu tri hậu giác phát hiện, tiểu hài này là thật tự mình một người kéo rương hành lý từ Lạc Dương tới,cậu trở về Trùng Khánh làm gì chứ ? Không thể nào chẳng qua là tìm anh,tính toán thời gian coi như Vương Nhất Bác cũng nên năm nhất đại học.
Trong lòng Tiêu Chiến mơ hồ có một suy đoán, nhưng lại không dám chắc chắn.
Lúc xuống lầu, Vương Nhất Bác đi ở phía trước, Tiêu Chiến rơi ở phía sau hai bước,thời điểm muốn quẹo mới phát ra một thanh.
Đèn tiểu khu mờ nhạt, bóng người thiếu niên mơ mơ hồ hồ, cho dù cả người cậu là một bộ quần áo màu đen cơ hồ dung vào trong bóng tối, nhưng Tiêu Chiến vẫn có thể nhìn ra được sự đơn bạc, cao hơn rất nhiều, cũng gầy rất nhiều.
Rốt cuộc là mùa hè tháng tám, cho dù là buổi tối, đi nhiều hai bước cũng bắt đầu cảm thấy nóng, Tiêu Chiến nhìn cậu cả người quần dài áo dài, nhíu mày một cái, vui sướng như vậy đoán chừng sốt đã lui, không biết đầu còn đau hay không, trong lòng tức giận, không nhịn được chế nhạo đôi câu, "Vương Nhất Bác cậu bị ngốc sao, đây là tháng tám, cậu mặc nhiều như vậy làm gì?"
Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ bỗng nhiên nói chuyện với cậu, ánh mắt trong đêm tối chớp chớp, có chút vô tội nói, "vali không chứa nổi, liền mặc trên người."
Cậu chưa nói, Tiêu Chiến cũng sẽ không biết, trong cái vali kia đã chứa tất cả mọi thứ của cậu, bao gồm cả quần áo xuân hạ thu đông .
Hai người lại một đường không nói, rất nhanh tới siêu thị.
Nhìn Vương Nhất Bác chọn thực phẩm, Tiêu Chiến cho tới bây giờ không biết Vương Nhất Bác biết nấu cơm, bất quá, bốn năm trước, đứa con nít mới mười bốn, không biết làm cũng bình thường.
Ai ngờ, Vương Nhất Bác nhìn thịt một hồi, có chút ngượng ngùng nắm tóc mình "em chỉ biết nấu mì, ca, chúng ta ăn mì đi, em thề, mì sợi em nấu cực ngon!"
Ngược lại cũng không bất ngờ, tính tình mơ mơ màng màng của cậu bốn năm đều không đổi, hơi có chút cao lãnh gật đầu một cái.
Thấy Tiêu Chiến không ngại, Vương Nhất Bác bắt đầu chọn thức ăn cần, trước kia cậu là thật cái gì cũng không biết làm,nhưng sau khi mẹ cưới, sinh em trai thân thể cũng không như trước, nàng sẽ dạy cậu làm, nhưng cậu quả thật không hợp bếp núc, vì thế bị chửi không ít , sau đó cuối cùng để cho cậu học nấu cháo và mỳ, bữa ăn sáng liền do cậu phụ trách, nếu dậy sớm chút có thể mua thêm đồ bên ngoài phối hợp, điểm tay nghề kia cũng là đủ dùng.
Đồ làm mì đơn giản, Vương Nhất Bác rất nhanh liền mua xong, nhưng chờ hai người trở lại nhà, đã gần chín giờ.
" Anh, anh ngồi chờ một hồi, em rất nhanh."
Vương Nhất Bác vừa nói vừa chuẩn bị rửa rau, nhưng nhìn đốt ngón tay đỏ bừng có chút vụng về, trong lòng Tiêu Chiến không thoải mái, nhưng vẫn là lãnh ngôn lãnh ngữ, "Vương Nhất Bác, cậu không cần lấy lòng tôi."
Nghe vậy động tác trên tay Vương Nhất Bác ngừng một lát, rất nhanh lại tiếp tục cọ rửa, có chút cố chấp "Không có lấy lòng."
"Không có tốt nhất." Tiêu Chiến vừa nói, cũng đã đi tới, từ trong tay cậu cầm đi thức ăn, động tác dứt khoát liền rửa xong.
Vương Nhất Bác bĩu môi, chuyển qua nấu nước, lại lấy một cái nồi khác ra, đổ dầu, bắt đầu rán trứng.
Mặc dù động tác chậm một chút, nhưng cậu đúng là làm được, hai miếng trứng dán đã hoàn thành, tay phải cậu không cầm được đũa, dùng tay trái cầm, muốn gắp trứng ra. Nhưng tay trái quả thật không nghe lời, cậu làm sao cũng gắp không lên, mắt thấy muốn phiền, vẫn là Tiêu Chiến ra tay giúp cậu lấy ra.
Lần này, lý do của anh là, " Chờ cậu tới khi nào."
Một mình cậu quả thật hoàn thành không tốt, cũng không cố chấp muốn Tiêu Chiến đi ra ngoài đợi, tiếp tục dùng dầu còn dư khi chiên trứng xào thức ăn, nấu canh, lại đem sợi mì bỏ vào, coi như hoàn thành.
Cuối cùng mì vẫn là Tiêu Chiến bê ra.
Có câu nói, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến ăn được mì cậu làm, lúc này mới dè dặt nói yêu cầu, " Anh, em có thể hay không ở nơi này... trường của em còn nửa tháng mới đi học..."
Tiêu Chiến ăn rất an tĩnh, nghe vậy động tác cũng chỉ là dừng lại một chút, phỏng đoán của anh được xác nhận, Vương Nhất Bác là thi đại học ở Trùng Khánh, còn nguyên do, anh không muốn đoán.
Bây giờ quả thật muộn, anh nhìn rương hành lý cũng tùy thân mang khẳng định không chỗ ở, Tiêu Chiến giống như là suy tư một hồi, mới lạnh lùng nói, "Chỉ tối nay, phòng khách tôi không thu thập qua, chính cậu sửa sang lại."
Vương Nhất Bác khó khăn thỏa mãn, cậu suy nghĩ, chỉ cần có thể ở lại là tốt, chuyện ngày mai ngày mai nói sau, vội vàng kêu, " Ừ, chính em sẽ dọn dẹp!"
Nói như thế nào đây, giống như... đặc biệt ngoan.
Nhưng cậu càng như vậy, trong lòng Tiêu Chiến càng không có mùi vị, vốn là không có bao nhiêu khẩu vị, lúc này lại chỉ muốn chạy khỏi nơi này, anh sợ mình không nhịn được mềm lòng.
Suy nghĩ như vậy anh cũng bỏ đũa xuống.
Thấy anh để đũa xuống, Vương Nhất Bác từ trong chén của mình ngẩng đầu lên, nhìn anh còn dư hơn nửa tô mì, cẩn thận hỏi, "Ăn không ngon sao?"
Tiêu Chiến không biết nói gì, chẳng qua là "ừ" một tiếng, liền đẩy ghế ra, trước khi đi đến cửa phòng mới nói, "Chén đũa không cần rửa, cậu ăn xong để đó là được."
Chẳng qua là đem cậu làm một người khách không đủ nặng nhẹ mà thôi.
Vương Nhất Bác khổ sở bả vai cũng muốn sụp xuống, ôm chén của mình, khuấy mì còn sót lại trong bát, chính cậu không cảm thấy khó ăn nha.
Khó trách mẹ sẽ mắng cậu, khó trách người đàn ông kia luôn nói cậu nấu cơm khó ăn, nguyên lai cậu làm không tốt thật.
Qua thật lâu, Vương Nhất Bác mới động, hít mũi một cái, vùi đầu đem mỳ ăn xong.
Mặc dù Tiêu Chiến nói không cần thu thập, nhưng cậu vẫn đem chén đũa rửa sạch sẻ, sợ va li của mình làm bẩn sàn nhà Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác một đường nhấc vào phòng khách, rương hành lý rất nặng, cậu lại chỉ có thể dùng tay trái, lực đặt ở một bên, vốn là mắt cá chân không tốt cũng có chút không chịu nổi, lại bắt đầu mơ hồ đau.
Tiêu Chiến không biết lúc nào qua, thả một bộ đồ dùng sạch sẽ ở trên bàn, chính cậu bắt đầu dọn dẹp, một cái tay sửa sang rất lâu.
Chờ xong hết thảy, rửa mặt xong, đêm đã khuya.
Vương Nhất Bác có lẽ là ban ngày ngủ nhiều, lúc này không có bao nhiêu buồn ngủ, nhưng thân thể vốn là không có khôi phục, dày vò một trận cảm giác mất sức lại truyền khắp tứ chi, Vương Nhất Bác không muốn ngủ, cứ như vậy uể oải tựa vào trên cửa sổ, nhìn chằm chằm bên ngoài, cậu cũng không biết mình đang nhìn cái gì.
Mắt cá chân ê ẩm sưng, nhúc nhích liền đau khó nhịn, đau đến Vương Nhất Bác có chút phiền não, không nhịn tự mình xoa xoa, cậu thật ra thì không muốn quản, nhưng không nghĩ ngày mai không đi được đường, ngày mai cậu còn có chuyện cần phải xử lý.
Bất luận Tiêu Chiến có thu nhận cậu hay không, cậu đều cần đi tìm việc làm thêm, mẹ chỉ cho cậu bốn năm học phí, tiền sinh sống vẫn là cần cậu nghĩ biện pháp giải quyết.
Đang lúc Vương Nhất Bác còn phiền não nghĩ xem mình có thể làm những gì, chợt nghe thấy ngoài cửa có chút tiếng vang, còn chưa kịp đứng dậy đi xem, cửa phòng liền bị gõ.
Trong cái nhà này, trừ cậu chỉ có Tiêu Chiến !
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác có chút hưng phấn nhảy xuống từ cửa sổ, mắt cá chân bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống đất đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành bánh bao, nhưng khập khễnh cũng không chậm lại tốc độ, bận bịu đi mở cửa.
Nhưng ngoài cửa đã không thấy bóng dáng ai, mất mác một chút xíu xông tới, vừa cúi đầu, liền thấy trên đất để cái khay màu đen, trên khay là một ly nước, mấy viên thuốc, còn có một tuyp giảm đau, tiêu sưng.
Vương Nhất Bác cảm thấy lỗ mũi mình có chút ê ẩm, ngồi chồm hổm xuống muốn đem đồ vật bưng lên, nhưng ngồi xuống sau không còn khí lực đứng lên, dứt khoát liền ngồi như vậy, hung hăng lau ánh mắt ẩm ướt .
Cậu tự mình biết
Từ đầu tới cuối, đều là cậu khốn kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro