Chap 21: Quyết tâm
Khi lễ rửa tội kết thúc, Arstly cảm thấy mệt mỏi đến nỗi từng bước đi của cậu trở nên nặng nề. Ánh sáng yếu ớt mà cậu vừa cảm nhận được vẫn còn vương vấn trong người, nhưng sức nặng của những ánh mắt, những lời thì thầm từ đám đông khiến tâm trí cậu như kiệt quệ. Mọi thứ xung quanh dường như mờ đi trong màn sương u ám, chỉ còn lại cảm giác cô đơn, không thể chia sẻ với ai.Cậu bước qua những hành lang uốn lượn trong Thánh Điện, không còn quan tâm đến những ánh nhìn tò mò hay nghi ngờ. Cậu chỉ muốn nhanh chóng quay lại căn phòng của mình, nơi mà ít nhất cậu có thể tìm được sự yên bình, một chút không gian riêng để hồi phục.
Khi cánh cửa căn phòng mở ra, Arstly bước vào, cảm giác như cả thế giới bên ngoài đang dừng lại. Không còn âm thanh xung quanh, chỉ có sự im lặng, lắng đọng. Cậu thả mình xuống giường, cảm giác toàn thân rã rời như vừa chạy một quãng đường dài.Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều dần tắt, và căn phòng trở nên tối đen, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ những ngọn nến chập chờn trên bàn. Arstly thở dài, không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo. Sức mạnh mới vừa thức tỉnh vẫn còn chưa rõ ràng, và đám đông hôm nay chỉ càng khiến cậu cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết.
Cậu ngả người vào gối, nhắm mắt lại và lắng nghe những tiếng động nhỏ từ bên ngoài. Mọi thứ như đang quay vòng trong đầu, những câu hỏi không lời đáp, những hoài nghi không ngừng xuất hiện. Nhưng cậu biết, dù có mệt mỏi thế nào, cậu vẫn phải tiếp tục bước đi. Không ai có thể giúp cậu vượt qua, ngoại trừ chính mình.Lát sau, cửa phòng mở nhẹ, và Hlyn (Cú) lặng lẽ bay vào, đậu trên bệ cửa sổ, đôi mắt sáng ánh lên như thể vẫn không rời khỏi Arstly. Cú quan sát cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
Hlyn (Cú): (Khẽ nói) Cậu có vẻ cần một chút thời gian để bình tâm lại. Nhưng nhớ rằng, dù có thế nào, cậu không thể chỉ dừng lại ở đây.
Arstly mở mắt, nhìn vào đôi mắt sáng của Hlyn. Cậu không trả lời ngay lập tức, chỉ thở dài, cảm nhận cái mệt mỏi đang bao trùm mình. Nhưng cậu biết Hlyn nói đúng. Dù khó khăn, dù không chắc chắn, cậu phải tiếp tục bước đi.
Arstly: (Nhìn vào ánh sáng yếu ớt xung quanh mình, rồi thầm thì) Tôi không sao đâu, cũng tại đám người đó mà đầu óc của tôi bây giờ như chưa bao giờ được căng thẳng. Nhưng tôi cần thời gian để bình tâm chút.
Cú chỉ gật đầu, như thể hiểu rõ cảm giác của cậu. Rồi, trong im lặng, cả hai cùng chìm vào những suy nghĩ của riêng mình, nơi không có ai và không có gì có thể ngắt quãng.
Arstly: Chán quá, ước gì có vài cuốn sách ở đây thật tốt biết mấy
Hlyn (Cú): Nếu cậu muốn tôi có thể mang nó tới ngay bây giờ
Arstly: Hả? Ông có thể làm vậy sao
Hlyn (Cú): Tất nhiên! Cậu nghĩ ta là gì vậy, một con cú thủ thư mà không thể triệu hồi mấy cuốn sách sao
Arstly: (Cười nhẹ) Thật sao? Được rồi, nếu ông có thể, thì đem cho tôi mấy cuốn sách về pháp thuật cổ xưa đi. Mà càng bí ẩn càng tốt, tôi cần tìm hiểu về những khả năng mới này của mình.
Hlyn (Cú): (Nhướn mày) Bí ẩn ư? Cậu chắc chắn không muốn một cuốn sách nhẹ nhàng về lịch sử gì đó sao? Không phải ai cũng sẵn sàng đối mặt với những gì có thể được tìm thấy trong những trang sách bí mật đâu.
Arstly: (Chắc chắn) Tôi không quan tâm, cứ mang đến đi. Tôi cần phải biết càng nhiều càng tốt, để không phải mù mờ trong thế giới này.
Hlyn (Cú): (Lắc đầu cười) Được rồi, cứ chờ đó. Tôi sẽ mang nó tới.
Rồi ông ta giơ tay lên hoặc là cánh, vẫy nhẹ một cái, khiến những quyển sách và cuộn giấy hiện ra ngay trước mặt cậu lơ lửng trong không khí, mở ra từng trang một cách kỳ diệu. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng chìm ngập trong ánh sáng dịu nhẹ của tri thức, và cậu có thể thấy các ký tự cổ tự động dịch chuyển, sau cùng những cuốn sách đó đặt lên trên tay của Hlyn hoặc là cánh một đống sách lớn, bọc trong lớp vải màu đen.
Hlyn (Cú): (Đặt mớ sách lên bàn) Đây là những cuốn sách mà ta nghĩ có thể giúp cậu. Một số trong đó có thể khiến cậu phải trả giá đắt đấy, nhưng nếu cậu muốn, cứ mở ra và tìm hiểu.Arstly nhìn những cuốn sách, rồi nhìn lại Hlyn.
Arstly nhìn đống sách Hlyn lấy ra, rồi lại nhìn cú với vẻ mặt nghi ngờ.
Arstly: (Nhăn mặt) Hả? Chỉ có mấy cuốn sách cũ kỹ thế này thôi sao? Cứ tưởng ông sẽ mang đến những cuốn sách phép thuật hoành tráng chứ.
Hlyn (Cú): (Cười khẽ) Cậu nghĩ tôi là thư viện di động à? Đừng đùa, tôi cũng phải tìm trong đống đồ của mình chứ. Một số cuốn trong đây có thể có phép thuật không phải ai cũng dám đọc đâu. Chưa kể, có những cuốn sách mùi mốc meo thế này chắc chắn sẽ giúp cậu phát triển tài năng... nếu cậu không bị ngạt thở trước đã.
Arstly: (Cười) Thật sao? Tôi còn tưởng ông sẽ mang đến cuốn "Phép Thuật Cao Cấp Cho Người Mới Bắt Đầu" hay "Cẩm Nang Phép Màu Từ A đến Z".
Hlyn (Cú): (Nhướng mày) Những cuốn sách như thế không đủ kích thích trí não đâu. Cậu cần phải thử thách bản thân. Những cuốn sách này sẽ giúp cậu đối mặt với thử thách thực sự.
Arstly: (Cầm một cuốn sách lên và mở ra) Những Bí Ẩn Cổ Xưa Của Pháp Thuật? Cái tên có vẻ bí ẩn đấy. (Đọc vài dòng) Hừm, này, sao câu đầu tiên lại viết là Cấm mở trong không gian hạn chế? Đây là cái trò gì vậy?
Hlyn (Cú): (Nhún vai) Cậu là người chọn sách mà. Đừng trách tôi, đấy là cảnh báo của người viết. Nếu cậu không muốn phép thuật bất ngờ bùng nổ và làm vỡ luôn cả căn phòng này, thì hãy cẩn thận.
Arstly: (Mỉm cười) Tôi không tin đâu. Nhưng nếu chẳng may có gì bùng nổ, tôi chắc chắn sẽ không cần phải ra ngoài để tìm một ngọn lửa đâu.
Hlyn (Cú): (Cười khẽ) Cậu thật là liều. Nhưng tôi thích vậy. Nếu cậu có thể sống sót qua thử thách này, ít nhất cậu sẽ học được một vài thứ hữu ích.
Arstly: (Nhìn cuốn sách) Được rồi, tôi sẽ thử... Nhưng nếu tôi trở thành một con cú, đừng có mà cười đấy nhé!
Hlyn (Cú): (Lắc đầu, cười) Cậu là người chọn mà, Arstly. Đừng trách tôi khi mọi thứ trở nên hơi... kỳ lạ.
Arstly: (Cười nhẹ) Tôi không sợ đâu, miễn là chúng có thể giúp tôi hiểu được những gì đang xảy ra với mình. Cảm ơn ông, Hlyn.
Hlyn (Cú): (Mỉm cười) Không có gì. Hãy nhớ rằng, cậu sẽ không thể chỉ dựa vào sách vở mà có thể giải quyết hết mọi thứ. Nhưng ít ra, nó sẽ giúp cậu biết mình phải bắt đầu từ đâu.Arstly gật đầu, cảm ơn cú một lần nữa. Cậu mở một cuốn sách, và bắt đầu đọc, hy vọng sẽ tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi chưa được giải đáp.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, tâm trí cậu đắm chìm trong biển sách Arstly ngồi lặng lẽ bên cạnh đống sách, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến gần đó tạo ra những bóng đổ kỳ quái trên tường. Mỗi trang sách mà cậu lật qua như một cửa sổ mở ra một thế giới mới, chứa đựng những bí ẩn và phép thuật mà cậu chưa từng nghĩ tới. Cảm giác như thời gian đã ngừng trôi, và cả không gian này bỗng trở nên nhỏ bé và tĩnh lặng.
Cậu đọc, và đọc, đôi mắt dần mỏi mệt nhưng lại không thể dừng lại. Những đoạn chú ngữ, những phép thuật cổ xưa bắt đầu thấm vào tâm trí cậu, như thể chúng đang khắc sâu vào mỗi tế bào trong cơ thể. Cảm giác như những ký ức không phải của cậu, mà là của những người đi trước, đang tràn ngập trong tâm trí, xâm chiếm từng chút một.
Có lúc, Arstly ngẩng đầu lên, cảm nhận được sự im lặng bao quanh. Căn phòng trống vắng, ngoài âm thanh lật sách, không có gì làm cậu phân tâm. Thỉnh thoảng, cậu lại thấy ánh mắt của Hlyn lấp ló đâu đó trong bóng tối, đôi khi là một cái nhìn đánh giá, đôi khi là một nụ cười khẽ.Rồi khi ánh sáng những ngôi sao bắt đầu hiện ra, và tiếng gió thổi qua cửa sổ khẽ lay động, cậu nhận ra rằng đã bao lâu rồi mình không rời mắt khỏi những trang sách này. Mỗi cuốn sách cậu đọc đều mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt, một lớp vỏ mới của phép thuật mà cậu chưa từng thử.
Tuy nhiên, dù rất cố gắng, vẫn có một thứ gì đó trong những trang sách khiến cậu cảm thấy bối rối. Có phải cậu đã tìm ra được câu trả lời cho tất cả? Hay có một điều gì đó còn ẩn giấu trong những dòng chữ đó, mà chính cậu chưa thể hiểu hết?Cứ thế, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, và đến khi cậu đọc xong cuốn sách cuối cùng, ánh sáng trong phòng đã hoàn toàn tắt lịm, chỉ còn lại một khoảng không gian yên tĩnh, như thể cả thế giới xung quanh đã ngừng lại.Arstly khép lại cuốn sách cuối cùng, đưa tay xoa mắt, cảm giác như mình vừa bước qua một hành trình dài và đầy thử thách.
Tuy nhiên, trong lòng cậu lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không biết phải gọi tên nó là gì—phải chăng là sự tự tin hay chỉ đơn giản là một nỗi lo lắng mơ hồ về những điều sắp tới?Arstly đứng dậy, vươn vai một cái, và nhìn về phía cửa sổ
Hlyn (Cú) lơ đãng bay đến, đậu trên bệ cửa sổ, đôi mắt vàng rực lóe lên như thể đang chờ đợi điều gì đó. Khi Arstly vừa đóng cuốn sách cuối cùng lại, Hlyn lên tiếng với giọng điệu tinh nghịch, rõ ràng là đã quan sát cậu suốt cả buổi
Hlyn (Cú): (Vỗ cánh, cười khẽ) Vậy, cảm nhận của cậu về mấy cuốn sách đó thế nào? Có đủ hấp dẫn không?
Arstly: (Mệt mỏi, nhưng không thể không cười) Hấp dẫn à? Tôi cảm giác mình vừa bước vào một mê cung phép thuật không lối thoát đấy. Những cuốn sách đó không phải kiểu nhẹ nhàng để thư giãn đâu, chúng như một bài kiểm tra trí óc!
Hlyn (Cú): (Mỉm cười, giọng đầy khiêu khích) Ồ, cậu không phải là người đầu tiên than thở về chuyện này đâu. Mấy cuốn đó thì ít nhất cũng giúp cậu không cảm thấy buồn ngủ nữa.
Arstly: (Nhăn mặt) Không, tôi nghĩ chúng sẽ giúp tôi mơ thế giới khác, không có nỗi lo nào cả. Nhưng dù sao, cảm giác rất... tươi mới, cứ như bị một cơn bão trí tuệ cuốn đi vậy, khác hẳn mấy cuốn sách lịch sử và lễ nghi tôi buộc phải đọc ...hơ hơ...
Hlyn (Cú): (Bay lại gần, nhìn Arstly từ trên cao) Mà này, cậu muốn bắt đầu với cái phép thuật này không? Cậu có thể sẽ khóc một chút đấy.
Arstly: (Cười khổ) Ai mà không sợ khi lần đầu đối mặt với mấy cái phép thuật kỳ quái chứ? Nhất là khi có thứ gì đó kỳ lạ xuất hiện trong người mình mà không biết cách điều khiển. Như là nhờ ai đó mà có cả một vụ nổ ở kinh đô này chứ
Hlyn (Cú): (Hừ nhẹ, đôi mắt sáng lên như thể đang đùa cợt) Vậy mà tôi tưởng cậu sẽ trở thành một bậc thầy phép thuật ngay lập tức. Còn giờ thì, cậu chỉ mới làm quen với ánh sáng mờ ảo thôi mà đã bắt đầu hoang mang rồi.
Arstly: (Thở dài) Vậy có phải ông đang đùa tôi không? Ông biết tôi cũng đang cố gắng hết sức mà, đừng có chế nhạo như vậy!
Hlyn (Cú): (Cười lớn) Không phải chế nhạo đâu! Cậu thực sự có thể làm được, chỉ là... phải hiểu được một chút về cách thức thôi. Đừng lo, tôi sẽ luôn ở đây để... giám sát quá trình học tập của cậu.
Arstly: (Giả vờ giận) Giám sát? Ông chắc là sẽ đứng ngoài quan sát, rồi thỉnh thoảng cười nhạo tôi thôi!
Hlyn (Cú): (Cười to hơn) Đúng rồi, tôi có hỗ trợ đặc biệt mà. Giống như thế này, (Hlyn nháy mắt) Cậu có thể tìm thấy cuốn sách phù hợp chỉ với một tiếng gọi, đừng quên tôi là cú thủ thư nhé!
Arstly: (Lắc đầu) Tôi thực sự không hiểu tại sao ông lại có thể nhàn hạ đến vậy, trong khi tôi lại bận bịu với đống phép thuật này.
Hlyn (Cú): (Vỗ cánh, vẻ hả hê) Đó là vì tôi đã học được cách thư giãn trong khi cậu cứ loay hoay với những thứ phức tạp. Cứ đợi đấy, cậu sẽ quen thôi. Đến lúc ấy, tôi sẽ là người duy nhất không cần phải đọc mấy cuốn sách này nữa.
Arstly: (Cười, lắc đầu) Mong là vậy. Nhưng mà chắc tôi sẽ phải đọc thêm vài cuốn nữa rồi.
Hlyn (Cú): (Chớp mắt) Thế mới đúng! Chứ đừng có nghĩ chỉ đọc mấy cuốn sách này là xong. Cậu muốn giỏi hơn, phải nâng cấp thêm nữa!
Arstly chỉ biết thở dài, nhưng cảm giác mệt mỏi đã vơi đi phần nào nhờ sự hài hước và những lời trêu chọc của Hlyn. Dù có chút căng thẳng và lo lắng về những thử thách phía trước, nhưng ít nhất cậu biết rằng, trong hành trình này, mình không hề đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro