Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại : Gió se mát

* Phiên ngoại Nguyệt Hạ.

Cuộc sống phu phu dưỡng lão Quỷ Cốc.

Có H, tôi cũng không biết mình có thể sống được bao lâu.

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Một, thức dậy vào buổi sáng.

Hạ qua đông đến, thu gặt đông tàng. Qủy Cốc lại nghênh đón mùa hè.

Ngày dài đêm ngắn, thời tiết càng ngày càng oi bức, cũng may Quỷ Cốc thông bách xanh tươi xum xuê, lại thêm hương sen gió đưa tới, những giọt sương tre trong veo, giải tỏa được bao nhiêu nóng bức.

Ngày hôm ấy Cái Nhiếp bị cái nóng đánh thức.

Hắn và Vệ Trang không thể chịu được cái nóng, họ không chú ý nhiều đến việc ngủ vào mùa hè, chỉ khoác lên kiện áo, đắp chiếc chăn mỏng. Nhưng tư thế ngủ của Vệ Trang không được tốt, khi Cái Nhiếp tỉnh lại, đôi chân rắn chắc của y đang đè lên lưng của hắn, một cánh tay lại vắt ngang trước ngực mình. Người này tay dài chân dài, ngủ như thế này không khiến hắn nóng tỉnh dậy mới là lạ.

Cái Nhiếp cười bất đắc dĩ, trở mình đối mặt với sư đệ nhà mình.

Vệ Trang ngũ quan ngày thường tuấn tú mà lăng lệ, lại lăn lộn ở trong giang hồ nhiều năm, nét mặt càng ngày càng lạnh lẽo cứng rắn, nhìn lạnh như băng không giận tự uy. Cái Nhiếp cẩn thận nhìn y một hồi, cẩn thận dời cánh tay trước người xuống, sau đó ngồi dậy dời chân dài trên người xuống.

Vệ Trang đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Cái Nhiếp, Cái Nhiếp mất cảnh giác ngã trở lại trên giường, còn không có kịp phản ứng, thì Vệ Trang đã "hừ" một tiếng, Cái Nhiếp quay đầu lại nhìn, sư đệ nhà mình đang ôm đầu nghiến răng chịu đựng, "Sư ca, ngươi đè tóc ta."

Cái Nhiếp nhanh chóng nâng người lên để cho y rút tóc ra, lại vỗ vai y trấn an, Vệ Trang mở đôi mắt xám lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Giờ nào rồi?"

Cái Nhiếp quay đầu lại nhìn chút ánh sáng mặt trời phản chiếu trên ô cửa sổ, đáp: "Sắc trời vừa hừng sáng, đệ có thể ngủ một lát."

Vệ Trang một cánh tay đè lại hắn, "Ngủ với ta."

Cái Nhiếp không thuận theo, đẩy đẩy bờ vai của y, "Ta đi làm bữa sáng."

Vệ Trang đột nhiên đè lại hắn, tựa đầu vào cổ hắn, thì thào nói: "Sư ca ——"

Cái Nhiếp lập tức nổi da gà, giọng điệu uể oải và bực bội, mang theo chút lười biếng vào buổi sáng và vô tận quyến luyến, dường như có một chút... làm nũng. Vệ Trang thuở thiếu thời tính khí nóng nảy, có thể động thủ tuyệt không động khẩu, không biết có bao nhiêu vong hồng chết bởi Sa Xỉ, cùng Cái Nhiếp là như nước với lửa, gặp hắn một lần không phải châm chọc khiêu khích chính là rút kiếm đối mặt, ai có thể nghĩ tới sau khi quy ẩn càng sống càng trở về, động một chút lại đổ thừa hắn, Cái Nhiếp dính chiêu này cơ bản đều làm theo ý của y.

Giống như bây giờ, người này dính trên người hắn, với điệu bộ như vậy ngàn vạn lần từ chối của Cái Nhiếp cũng tắc nghẽn trong cổ họng. Do dự một chút, nhẹ nhàng ôm lưng Vệ Trang nói: "Ngủ một giấc đi, hôm nay Tử Phòng bọn họ đến."

Vệ Trang đã nhắm mắt lại từ lâu, nghe vậy mới lười biếng nói: "Sư ca, ngươi mỗi ngày đều nói bọn họ hôm nay tới, ngay cả bóng người cũng không thấy."

Cái Nhiếp lại không cảm thấy xấu hổ, nghiêm túc giải thích: "Tử Phòng nói trong mấy ngày tới, tính toán lộ trình khoảng một hai ngày."

Vệ Trang lười tranh luận với hắn, đem hắn ôm vào trong lòng nói, "Được thôi, tùy bọn họ". Lại im lặng một lát, đột nhiên mở mắt ra, bất mãn nói: "Bọn hắn đến là chuyện của bọn hắn, chúng ta là chúng ta, vì sao bọn hắn đến Quỷ Cốc làm khách, sư ca liền không để ta đụng..."

Còn chưa nói xong, Cái Nhiếp bóp y một cái không cho y nói. Vệ Trang dừng lại, nhưng lại không buông tha mà nhìn hắn chằm chằm.

Cái Nhiếp cân nhắc tìm từ, nhỏ giọng nói: "Đệ mỗi lần đều... giày vò lâu như vậy, ta sợ ngày thứ hai dậy không nổi, chẳng phải là chậm trễ quý khách."

Vệ Trang xem thường nói: "Chậm trễ thì sao, cứ nói ngươi không khỏe."

Cái Nhiếp tai dần dần đỏ lên, nhìn thẳng vào y sẵng giọng nói: "Tiểu Trang, đừng nói nhảm."

Vệ Trang xùy cười một tiếng, vỗ vỗ lưng hắn, Cái Nhiếp vùi mặt vào cổ y không nói thêm gì nữa. Hai người nằm yên lặng một lúc, Vệ Trang đột nhiên ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Sư ca, bọn họ đi rồi, ngươi phải bù đắp cho ta."

Cánh tay Cái Nhiếp vòng tại trên lưng y cứng đờ, Vệ Trang cũng không vội, nhắm mắt lại chờ phản ứng của hắn, trong chốc lát nghe được một tiếng rầu rĩ trong ngực "Được."

Vệ Trang không khỏi cười thầm, thỏa mãn vòng tay ôm lấy sư ca nhà mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai, khách đến.

Đến lúc mặt trời lên cao, hai người mới chậm như rùa ăn xong bữa sáng. Cái Nhiếp thu dọn bát đũa rửa ở trong phòng bếp, Vệ Trang giống như lão gia nhà giàu chắp tay sau lưng tản bộ ở trong viện, đi dạo một vòng lại đi trở về phòng bếp, dựa khung cửa kêu: "Sư ca?"

Cái Nhiếp thuận miệng trả lời: "Hả?"

"Ta muốn đi câu cá."

Cái Nhiếp ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Vệ Trang nhướng mày: "Trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn."

Cái Nhiếp chợt nhớ tới năm đó ở Thần Nông đường, Chu gia mời hai người bọn họ cùng câu cá, nhưng Vệ Trang không câu được con nào, rất là tức giận. Mà Chu gia còn muốn hỏi hai người bọn hắn cảm thấy thế nào, Vệ Trang liền không khách khí chút nào nói không thú vị, Cái Nhiếp thấy bầu không khí xấu hổ, vội vã giảng hòa nói trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn. Không nghĩ qua nhiều năm như vậy Vệ Trang còn nhớ rõ, vì vậy nói: "Tiểu Trang thật hăng hái, không bằng đệ đi tới suối trước, ta rửa bát xong sẽ tới tìm đệ."

Vệ Trang gật đầu đáp ứng, xoay người rời đi.

Cái Nhiếp nhìn theo bóng lưng của y, bất giác nở một nụ cười rất nhạt, cúi đầu tiếp tục rửa bát.

Một lúc sau, Cái Nhiếp cũng đến bên suối, Vệ Trang đang chăm chú nhìn mặt nước, rổ cá bên cạnh trống không, xem ra cũng không có thu được gì. Cái Nhiếp cũng ngồi xuống, cầm một chiếc cần câu khác, móc mồi và ném xuống nước rồi yên lặng chờ đợi.

Không lâu sau, chiếc cần câu rung chuyển dữ dội, Cái Nhiếp nhanh tay tinh mắt, nhấc lên kéo lên một con cá to béo. Cái Nhiếp ném cá vào giỏ cá rồi lại đổi mồi, Vệ Trang ngẩn người nhìn hắn, đột nhiên ném cần câu trong tay sang một bên, ồm ồm mà nói: "Tại sao ta luôn không câu được?"

Cái Nhiếp liếc nhìn y, nghiêm trang nói: "Trên người đệ sát khí quá nặng khiến cá sợ chạy."

Vệ Trang liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Vậy ta tại sao không dọa ngươi đi?"

Cái Nhiếp vừa muốn mở miệng, Vệ Trang lại ngữ khí bất thiện ngắt lời nói: "Ta lại quên, ngươi như thế nào không chạy, trốn tránh ta mười năm."

Cái Nhiếp bất đắc dĩ nói: "Lại bắt đầu lôi chuyện cũ..."

Vệ Trang nằm ngửa, tay phải đặt ở sau đầu, co một chân, bất mãn càu nhàu.

Cái Nhiếp đặt cần câu xuống, đẩy đầu gối y, "Không phải ta trở về với đệ rồi sao?"

Vệ Trang cuối cùng cũng dời tầm mắt từ trên trời xuống gương mặt hắn, nghiêm nghị hỏi hắn, "Ngươi hối hận rồi sao?"

Cái Nhiếp nắm tay y trịnh trọng nói: "Không bao giờ."

Vệ Trang lúc này mới hài lòng, mặc cho hắn cầm tay mình. Hai người một người ngồi yên lặng, một người kê cao gối mà ngủ, không nói chuyện, tiếng đuôi cá đập vào trên giỏ trúc phát ra tiếng lách tách rõ ràng.

Đột nhiên Vệ Trang ngồi dậy, nhặt một cục đá ném vào bụi cây, một công tử áo trắng tuấn tú phía sau cây bị ép ra, mỉm cười nói, "Vệ Trang huynh thật thoải mái." Phía sau hắn còn có một công tử ôn nhã mặc cẩm bào màu xanh nhạt, hai người đứng sóng vai, tựa như chi lan ngọc thụ, chính là Trương Lương cùng Nhan Lộ.

Cái Nhiếp đứng dậy, thi lễ một cái, nói: "Hai vị đến đây, vinh hạnh cho Quỷ Cốc ta."

Nhan Lộ cẩn thận đáp lễ, mỉm cười nói: "Là chúng ta quấy rầy, mong rằng chủ nhân Quỷ Cốc sẽ không chán ghét."

Vệ Trang nghiêng người về phía Cái Nhiếp, vẻ mặt khinh thường: "Cổ hủ."

Vừa nói, hai người đã đến gần, Trương Lương nhìn vẻ mặt của Vệ Trang trêu ghẹo nói, "Quỷ Cốc thật sự là một nơi tốt, vào mùa hè nóng nực thật là mát mẻ sảng khoái. Khó trách Vệ Trang huynh vứt bỏ được thiên hạ này."

Vệ Trang liếc nhìn Cái Nhiếp, thản nhiên nói: "Không thể so với Tử Phòng, bái tướng phong hầu, công thành danh toại."

Trương Lương nghe vậy, khẽ thở dài, lắc đầu nói, "Vệ Trang huynh nói đùa, Lương làm tất cả, cũng không phải là vì phong hầu", dừng một chút, giương mắt cười nói: "Bây giờ ta cũng từ quan, có thời gian tới bái phỏng Vệ Trang huynh cùng Cái tiên sinh, không biết hai vị có gì chiêu đãi?"

Cái Nhiếp nói: "Hôm nay ta cùng tiểu Trang xuống bếp."

Trương Lương quay đầu nhìn về phía Vệ Trang, kinh ngạc nói: "Vệ Trang huynh còn biết nấu cơm?"

Vệ Trang đã quay đầu đi, nhấc chân rời đi, "Đi thôi". Trương Lương quay đầu nhìn về phía Nhan Lộ, mặt mũi tràn đầy hoài nghi, Nhan Lộ không nhịn được mím môi cười khẽ, lắc đầu với Trương Lương.

Ba, ức vãng.

Tung Hoành hai người dẫn Trương Lương Nhan Lộ đi dạo ở Quỷ Cốc tới trưa, Trương Lương kể lại chi tiết quá trình giúp Lưu Bang đạt được bá chủ, kể lại những kế hoạch mệt mỏi và những trận chiến gay cấn của mình, tưởng chừng như cách một đời. Tài ăn nói của hắn rất tốt, trật tự rõ ràng, nói một cách sinh động êm tai dễ nghe, mọi người nghe như si như say, như thể đặt mình vào trong đó. Nói xong, mặt trời đã ngả về tây, mấy người cùng nhau trở về nhà. Cái Nhiếp nâng chén trà lên uống một ngụm, nghiêng đầu hỏi: "Sau đó huynh không gặp lại Thiên Minh sao?"

Trương Lương lộ ra một chút đa cảm, im lặng một lúc rồi mới nói: "Đúng vậy, trong lúc vây hãm Cai Hạ, cậu ta từng dẫn đầu người nhà họ Mặc đêm khuya tiến đến, nói rằng xem xét ở tình thầy trò, hi vọng ta thả Thiếu Vũ nhất mã, nhưng huynh biết..." Hắn không có nói tiếp, im lặng quay mặt đi, Nhan Lộ ở bên cạnh biết hắn không thoải mái, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.

Vệ Trang nói: "Lưu Quý cùng Thiếu Vũ ở cục diện ngươi chết ta sống từ lâu, Thiếu Vũ mềm lòng, trên hồng môn yến thả Lưu Quý đi, Lưu Quý cũng sẽ không bỏ qua cậu ta."

Cái Nhiếp không đành lòng, thở dài: "Thiếu Vũ là cậu bé tốt, nhưng để tồn tại trong thời loạn thế nhất định phải có ý chí sắt đá, một chút mềm yếu không đúng lúc cũng đủ giết chết cậu ấy."

Trương Lương gật đầu nói: "Thiên Minh ngày ấy một mình xông vào đại quân, muốn cứu Thiếu Vũ ra ngoài, nhưng mà Hàn Tín đã bày ra thiên la địa võng từ lâu, chung quy là không thể cứu vãn... Cậu ấy chỉ có thể mang thi thể của Thiếu Vũ đi. Nghe nói Mặc gia hợp táng Thiếu Vũ cùng Thạch Lan bên bờ sông Ô, còn có phải thật hay không ta cũng không biết. Ta lại chưa từng gặp lại Thiên Minh, cậu ấy —— có lẽ cũng không muốn gặp lại ta."

Cái Nhiếp lẳng lặng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tách trà, khẽ nói: "Lực bạt sơn hề khí cái thế, thì bất lợi hề chuy bất thệ. Chuy bất thệ hề khả nại hà! Ngu hề ngu hề nại nhược hà (1)... Thiếu Vũ đứa nhỏ này, cũng coi như ta nhìn lớn lên, ta nhớ rõ năm đó ở Thượng Đảng gặp được Hạng thị nhất tộc, cậu ấy vẫn là thiếu niên anh chủ hăng hái, bây giờ... thật sự là thế sự vô thường."

Trương Lương nói: "Ai nói không phải chứ? Đế quốc hủy diệt, đại hán nhất thống, đã từng cố nhân cũng chỉ còn lại mấy người chúng ta."

Nhan Lộ vẫn luôn an tĩnh mà ngồi ở một bên uống trà, nghe nói lời này, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Lương, ôn hòa nói: "Tử Phòng, mấy năm trước ta cũng đã nói, cho dù đệ quyết định thế nào, ta cùng đại sư huynh đều sẽ ủng hộ đệ, thiên hạ ngày nay đại định, ước nguyện ấp ủ bấy lâu nay của đệ đã thành. Từ nay về sau sư huynh đệ chúng ta ba người ở ẩn, ăn uống phóng khoáng, được không?"

Trương Lương cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ và gật đầu nói: "Được."

Vệ Trang trong lòng xúc động, quay đầu nhìn về phía Cái Nhiếp, nhớ tới năm đó chính mình từng bước đuổi giết, lấy toàn bộ Cơ Quan thành áp chế, bức bách Cái Nhiếp đánh với y một trận. Lúc đó giữa bọn họ có quy luật sinh tử, hai người bọn họ ương ngạnh ngoan cố như nhau, không ai chịu thua ai, lại suýt chút nữa thực sự giết chết đối phương, may mà không ai hạ được thủ. Sau đó, thật vất vả giải ra tâm kết, nhưng trong lòng lại bị thiên hạ đại thế thương sinh lấp đầy, chỉ còn rất ít không gian cho đối phương. Nếu không phải vì thảm kịch Bác Lãng Sa ám sát Tần để y rõ ràng tâm ý của mình, thật không biết bọn họ có thể sống sót sau núi thây biển lửa hay không, lại càng không biết năm tháng nào hai người mới có thể nắm tay nhau đồng quy giống như bây giờ...

Nghĩ đến đây, Vệ Trang vừa sợ vừa mừng, xuất thần nhìn chằm chằm bộ dáng kiên định của người kia. Cái Nhiếp biết y có chuyện muốn nói, đứng dậy, chắp tay với Trương Lương và Nhan Lộ: "Hai vị ngồi chơi, ta cùng tiểu Trang đi làm cơm", nói xong liền đi ra ngoài.

Trương Lương nhìn bóng lưng của Cái Nhiếp, quay đầu về phía Vệ Trang cười nói: "Vệ Trang huynh cùng Cái tiên sinh đồng quy lâu như vậy, làm sao còn khó bỏ khó phân như thế?"

Vệ Trang đứng dậy, bỏ qua lời trêu chọc của Trương Lương, sải bước ra ngoài.

Khi bước vào bếp, Cái Nhiếp đang cắt rau. Vệ Trang bước tới, ôm lấy Cái Nhiếp từ phía sau, tựa cằm vào vai Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp tay dừng lại, khẽ gọi: "Tiểu Trang."

Vệ Trang miễn cưỡng đáp "Hả?"

Cái Nhiếp đặt con dao làm bếp trên tay xuống, "Hôm nay nghe Tử Phòng nói rất nhiều chuyện, ta bỗng nhiên có chút sợ."

Vệ Trang ôm chặt hắn, "Sư ca sợ cái gì?"

"Nếu không phải lúc đó đệ khăng khăng đưa ta về Quỷ Cốc dưỡng thương, hai người chúng ta sẽ như thế nào... thực tế khó mà đoán trước."

Vệ Trang xoa phần gáy hắn, cũng không nói chuyện.

Cái Nhiếp nhẹ nhàng cởi bỏ cánh tay trên eo, xoay người đối mặt với y, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trắng của sư đệ, trong mắt mang theo ý cười: "Đi tiếp khách, ta phải làm cơm."

Vệ Trang thuận thế nắm chặt tay của hắn, bất mãn nói: "Chỉ có như vậy? Ta còn tưởng rằng sư ca sẽ nói với ta thứ gì."

Cái Nhiếp phì cười: "Đệ cho rằng ta sẽ nói cái gì?"

Vệ Trang thở dài, ấn hắn vào trong ngực mình, "Không hiểu phong tình."

Cái Nhiếp khẽ cười, đưa tay đẩy bả vai y: "Được rồi, mau trở lại chính sảnh đi, bỏ Tử Phòng bọn họ ở đó không tốt."

Vệ Trang vỗ vỗ lưng hắn, xoay người rời đi.

Bốn, dòng chảy.

Vào lúc hoàng hôn, Vệ Trang dọn một cái bàn trong sân nhỏ, mời Trương Lương Nhan Lộ ngồi xuống. Cái Nhiếp dọn một bàn ăn ngon, lại mở vài hũ rượu. Đêm hè nhẹ nhàng khoan khoái, gió đưa mùi rượu, làm người tâm thần thanh thản.

Nhan Lộ bưng chén rượu lên nhấp một hớp, kinh ngạc nói: "Đây chính là rượu hoa quế do các huynh ủ?"

Cái Nhiếp gật đầu nói: "Đúng vậy."

Nhan Lộ khen ngợi: "Rượu này thơm nồng, vào miệng lại ngọt, thật sự là loại thượng hạng hiếm có."

Trương Lương nhướng mày cười tủm tỉm, "Xem ra Vệ Trang huynh lấy ra rượu ngon cất giấu."

Vệ Trang khịt mũi nói: "Đây là rượu tết Trung thu năm đó ta cùng sư ca cùng về Quỷ Cốc chôn xuống, tổng cộng chỉ có mười vò. Trong những năm qua, chúng ta đã uống liên tiếp năm sáu vò, còn lại thì ở đây."

Trương Lương cầm chén lên, uống một hớp, khen: "Quả là rượu ngon! Rượu này có tên chứ?"

Cái Nhiếp lắc đầu nói, "Không có", suy nghĩ một chút, giương mắt mỉm cười nói: "Không bằng Tử Phòng đặt tên cho?"

Trương Lương nói: "Hương hoa thanh tao hoặc phong phú, không thể cùng một lúc đạt được. Chỉ có mùi thơm của hoa mai vừa thanh tao phóng khoáng, không bằng gọi『 Thập Lý Hương 』?"

Vệ Trang lắc đầu nói: "Chỉ dùng mùi hương mà đặt tên gọi không khỏi tầm thường. Lấy quế vào rượu từ xưa đến nay, trong « Sơn Hải Kinh » có đề cập đến『núi non chênh vênh, trên đó càng nhiều quế』, trong « Cửu Ca » của Khuất Tử từng nói『viện Bắc Đẩu rót quế tương, mộc lan xa kết quế kỳ』. Theo ta thấy, không bằng gọi『Cửu Mộng Hàn』."

Trương Lương trong lòng u ám, Vệ Trang không nói rõ ràng, nhưng lòng hắn lại như gương sáng. Khuất Tử viết « Cửu Ca », 『 lạnh 』đồng âm với『 Hàn 』. Vệ Trang huynh đây là lấy đặt tên làm cớ để tưởng nhớ cố nhân, hắn làm sao lại không phải như thế .Cố quốc diệt vong hai mươi năm, núi cao hóa thành thâm cốc, biển cả biến thành nương dâu, ai còn nhớ tới công tử áo tím một thời kinh tài tuyệt diễm? Hắn chỉ sống ở trong lòng một vài người cố nhân mà thôi.

Trương Lương cổ họng nghẹn ngào, cầm ly rượu lên nhưng không nói được lời nào, chỉ đơn giản cụng ly với Vệ Trang rồi uống một hơi cạn sạch.

Vệ Trang cũng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Cái Nhiếp biết được sức nặng của Hàn Phi trong lòng sư đệ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng y, nói "Quả nhiên tên rất hay", dừng một chút lại nói: "Đừng chỉ uống rượu, nếm thử đồ ăn ta làm."

Ba người lúc này mới bắt đầu động đũa.

Mấy người bọn họ vốn cũng không phải là người nói nhiều, nhưng dù sao cũng là thiếu niên quen biết, đương nhiên thân thiết hơn những người khác, bất tri bất giác lại tán gẫu, câu được câu không trò chuyện chuyện cũ. Trương Lương nói về năm đó Vệ Trang đuổi tận cùng Cái Nhiếp không buông như thế nào, như thế nào đến Tang Hải bí mật gặp hắn hỏi thăm tình huống của Cái Nhiếp, như thế nào liên thủ xông Phệ Nha Ngục. Khi Cái Nhiếp trọng thương hôn mê y lại cực nhọc ngày đêm ra sao, nói đến vui vẻ không nhịn được cười ha ha, Vệ Trang tức giận đen mặt. Nhan Lộ cũng không quen biết Tung Hoành hai người lắm, cũng không nói nhiều, chỉ là cười nghe Trương Lương trêu chọc Vệ Trang. Cái Nhiếp biết Vệ Trang cực kỳ để ý mặt mũi, lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy tay sư đệ, Vệ Trang không chút lưu tình hất hắn ra, Cái Nhiếp biết tính tình của y nóng nảy cố chấp, mở tay ra cùng y mười ngón đan xen, Vệ Trang lúc này mới không từ chối, lẳng lặng để hắn cầm.

Năm, cùng chăn.

Trương Lương Nhan Lộ hai người ở Quỷ Cốc ba đêm, cho đến tối ngày thứ tư dùng xong cơm mới từ biệt xuống núi.

Vệ Trang tiễn khách quay lại, dựa vào khung cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn Cái Nhiếp rửa bát từng cái một, chất lên rồi lau khô tay, bỗng nhiên như hổ đói vồ mồi, bíu vào trên người Cái Nhiếp cắn một cái vào xương quai xanh hắn.

Cái Nhiếp hít một hơi, đưa tay đẩy y.

Vệ Trang tự nhiên kéo cánh tay hắn kéo vào phòng ngủ.

Ý nghĩa đó không thể rõ ràng hơn.

Cái Nhiếp một bên giãy giụa cổ tay cứu giúp cánh tay của mình, một bên cố gắng thuyết phục sư đệ chẳng hề thận trọng chút nào.

"Tiểu Trang, trời còn chưa có tối."

"Tiểu Trang, lúc này mới giờ Tuất."

"Tiểu Trang, bọn họ vừa đi chưa tới nửa canh giờ..."

Vệ Trang trực tiếp ném người đang nói không ngừng lên giường, Cái Nhiếp mới chống nửa người trên lên, Vệ Trang đã dạng chân ở trên người hắn đem hắn ép trở về.

Cái Nhiếp cố chấp cự tuyệt nói: "Tiểu Trang, vẫn là ban ngày."

Vệ Trang đã đưa tay giật ra đai lưng của hắn, nghe nói lời ấy, cười gian tà: "Ban ngày thì làm sao?"

Ban ngày thì làm sao? Ban ngày nhìn thấy rõ mọi thứ, thật sự rất xấu hổ... Cái Nhiếp đỏ mặt, hồi lâu cũng không nói được gì.

Vệ Trang không có mấy hứng thú biết, y ném đai lưng của Cái Nhiếp sang một bên, quần áo không có đai lưng trói buộc, lỏng lẻo ở trên người sư cao, liền bị Vệ Trang xé ra, mảng lớn da thịt trắng trẻo lộ ra.

Vệ Trang cởi quần áo, liếm liếm khóe môi, cởi quần của Cái Nhiếp ra, Cái Nhiếp vội vàng nắm lấy chặt lưng quần, lại ấp úng nói không ra nguyên cớ, vừa xấu hổ vừa sốt ruột, dái tai đỏ bừng. Vệ Trang cũng không ép buộc hắn, thấy hắn không có buông lỏng, liền đơn giản dừng lại, cúi người đè lên hắn gặm cắn cổ hắn.

Môi Vệ Trang ấm áp mà mềm mại, nhẹ nhàng cắn mấy cái lên cổ hắn, lại đi liếm hầu kết hắn. Cái Nhiếp thở hổn hển, có chút khó nhịn khẽ nhếch cằm, lộ ra đường viền cổ duyên dáng. Vệ Trang vươn tay ra, vuốt ve cần cổ mềm mại của hắn, rồi lần từ cổ xuống dưới, xương quai xanh, ngực, eo, một đường sờ đến bụng dưới, sau lại lượn vòng ở bụng dưới của hắn. Tay của y rộng mà thô, phía trên tràn đầy sẹo cùng những vết chai cứng rắng, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, ma sát toàn bộ da thịt đều ngứa, giống như là thăm dò, lại giống như trêu đùa. Cái Nhiếp hô hấp dồn dập, đè lại tay của y, ngượng ngùng quay đầu đi.

Vệ Trang khẽ cười một tiếng, ngậm lấy vành tai của Cái Nhiếp, hôn lại cắn hai cái, thì thào nói, "Sư ca, ngươi đã hứa với ta." Cái Nhiếp thân thể run lên, hơi ngước mắt lên, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Vệ Trang.

Xong, hắn nuốt nước bọt, vừa muốn mở miệng, Vệ Trang lại đoạt mở miệng trước, giọng nói mang theo u oán: "Sư ca, ta đã bao lâu không động vào ngươi? Ngươi có thể đau lòng ta không?"

Cái Nhiếp bất đắc dĩ nói: "Đệ đây không phải trả đũa sao, lần nào không có để đệ tận hứng?"

Những lời này hiển nhiên lấy lòng Vệ Trang, Vệ Trang cười nhẹ một tiếng, hôn lên khóe môi của hắn, hỏi: "Ngươi không thích?"

Cái Nhiếp dời mắt đi chỗ khác, từ chối trả lời.

Vệ Trang từ trong lồng ngực cười ra một tiếng, nguy hiểm và quyến rũ, sau đó tay y luồn vào trong quần của Cái Nhiếp như một con cá, Cái Nhiếp thở hổn hển, tay còn lại của Vệ Trang đã phối hợp sờ xuống quần của hắn, rất hứng thú mà tuốt mệnh căn của hắn. Cái Nhiếp vừa xấu hổ lại túng quẫn, vươn tay bắt lấy cổ tay Vệ Trang, Vệ Trang bị hắn quấy rầy phải dừng động tác trong tay, lại thuận thân thể của hắn trèo lên, bỗng nhiên hôn lên môi hắn.

Nụ hôn này không còn là lướt qua liền thôi, mà là hôn sâu môi lưỡi triền miên. Vệ Trang một tay chống ở bên vai Cái Nhiếp, một tay khác nắm cằm Cái Nhiếp, nâng mặt hắn lên đè ép hắn hôn. Chiếc lưỡi khéo léo tại lãnh địa của hắn châm lửa lại hút lại mút. Cái Nhiếp vừa mới bắt đầu hoàn toàn bị y dẫn dắt theo tiết tấu, về sau dần dần nắm lấy thế chủ động, đưa đầu lưỡi vào trong miệng y, vụng về mà liếm hôn y. Cái Nhiếp không có nhiều kỹ năng, mọi động tác đều dựa vào bản năng. Vệ Trang cũng theo hắn, buông cằm hắn ra vuốt mái tóc mềm mại của hắn, dường như muốn khích lệ hắn. Hai người dây dưa hồi lâu mới tách ra, hai má Cái Nhiếp đỏ bừng, ánh mắt Vệ Trang càng thêm sáng ngời, cười trầm thấp đưa tay vuốt ve thân thể trắng nõn của hắn.

Cơ thể Cái Nhiếp run lên, nhưng cũng tùy theo y động.

Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tận hưởng hoan ái, Cái Nhiếp biết Vệ Trang thích thế này, cũng vui vẻ theo tính khí của y, chỉ là hắn không quen ánh mắt như sói như hổ của y, ánh mắt kia khiến Cái Nhiếp luôn cảm giác hắn là cá trên thớt. Vệ Trang sờ tới sờ lui, tính toán hạ đao ở đâu, liền dời mắt đi chỗ khác, đi tới nghịch ngợm mái tóc trắng rũ xuống trước mặt hắn.

Vệ Trang sờ đến vui vẻ, liền thuần thục thoát y phục của mình, mở ra đầu gối của sư ca, đặt hai chân thon dài của hắn lên ngang hông mình, sau đó vươn tay thăm dò tiểu huyệt đang khép chặt, một đốt ngón tay đưa vào bên trong, vừa đưa về vừa chăm chú nhìn tiểu huyệt khẽ mở khẽ hợp.

Cái Nhiếp có chút không chịu nổi, nơi đó bị cưỡng ép căng ra khiến hắn đau đớn, Vệ Trang nhìn chằm chằm chỗ kia của hắn thực làm hắn xấu hổ. Cái Nhiếp giật giật thân thể muốn né tránh, Vệ Trang lại đè lại eo hắn, Cái Nhiếp dùng đùi nhẹ nhàng cọ y: "Đừng nhìn."

Vệ Trang nhướng mày, nhìn dáng vẻ khẩn cầu hiếm thấy của sư ca, cúi người hôn lên môi hắn, cười nói: "Sư ca cũng không phải là người mới trải sự tình, sao lại còn ngại ngùng như vậy?"

Cái Nhiếp quay mặt đi không nhìn y: "Đệ nhanh chút, ở đâu ra nhiều lời vô dụng như vậy."

Vệ Trang đột nhiên cảm thấy quyền uy của mình bị nghi ngờ, lặng lẽ đứng dậy, dùng ngón tay mở ra nơi đó, đỡ lưỡi đao của mình thẳng tắp đưa vào.

Cái Nhiếp đau đến nhíu chặt lông mày, chỗ kia của nam tử cũng không phải chỗ tiếp nhận giao hoan. Huống chi Vệ Trang bị lời nói của hắn làm cho kích động, y ép chặt thân thể của hắn chen vào. Cái Nhiếp thở hổn hển cố gắng thả lỏng, nhưng vẫn không thể tiếp nhận y đi vào, cảm giác đau đớn càng thêm dữ dội. Cái Nhiếp không khỏi dịu giọng, lôi kéo tay Vệ Trang gọi: "Tiểu Trang..."

Vệ Trang một mực ở trên cao nhìn xuống nhìn phản ứng của hắn, thấy hắn nhận sai cũng không còn giận hắn, hôn lên mu bàn tay hắn, đưa tay xoa bóp eo cùng cơ bắp trên đùi hắn, một bên giúp hắn thả lỏng, một bên chậm rãi đưa vào. Cái Nhiếp cũng nâng eo lên, phối hợp để y toàn bộ tiến vào. Cái Nhiếp hít sâu mấy hơi, thích ứng với cảm giác được lấp đầy, hai chân quấn lấy eo Vệ Trang.

Đây là tín hiệu, tín hiệu chỉ thuộc về hai người bọn họ. Vệ Trang nhẹ nhàng rút ra một chút lại bỗng nhiên đâm vào, Cái Nhiếp thân thể run lên, một tiếng rên rỉ tràn ra cổ họng. Vệ Trang càng đắc ý, động tác càng kịch liệt, hưng phấn chiếm cứ thân thể kia, ngay cả hơi thở đều trở nên khô nóng. Y giữ chặt lấy cặp mông tròn trịa và mềm mại của sư ca, để chỗ tư mật kia toàn bộ bại lộ ở trước mắt mình, sau đó mạnh bạo xâm chiếm lãnh thổ của hắn, cướp lấy khí tức của hắn.

Cái Nhiếp không tự chủ được ngửa cổ lên chịu sự tấn công cực nhanh mà mãnh liệt kia, chỗ bí ẩn đau đớn ngứa ngáy, khoái cảm dồn dập truyền đến cơ thể như có luồng điện đánh úp hắn, thân thể như mất kiểm soát, rõ ràng đau như vậy, hai chân lại chẳng biết xấu hổ mở lớn, tiểu huyệt phối hợp nghênh đón lại không chịu thả đi, một tràng tiếng rên rỉ trong miệng, và ngay cả hơi thở cũng bị đánh tan thành từng mảnh.

Cái Nhiếp vừa mới bắt đầu còn rất tỉnh táo, tinh lực cũng coi như dồi dào, nhưng thể lực của Vệ Trang khác hẳn với người thường, lại bị Cái Nhiếp lạnh nhạt mấy ngày, một khi đắc thủ liền khó lấp, đem hắn lật qua lật lại dùng kết hợp các loại tư thế. Cái Nhiếp bị đau đầu óc choáng váng, toàn thân khô nóng, chỉ cảm thấy đan điền nóng hổi, toàn thân giống như là có ngọn lửa quỷ dị chạy quanh.

Hai người giày vò nhau từ lúc hoàng hôn đến chạng vạng cho đến khi màn đêm buông xuống, Vệ Trang đã rót đầy bụng hắn, nhưng vẫn không biết đủ đòi hỏi hắn, không biết trải qua bao lâu, bụng dưới của Cái Nhiếp đột nhiên co giật, một luồng nóng bỏng từ trong cơ thể hắn phun ra, cùng lúc đó, chất lỏng nóng rực lại lần nữa tiến vào trong cơ thể hắn, khiến cho Cái Nhiếp run lên, Vệ Trang xem như dừng lại.

Cái Nhiếp thở hổn hển một hồi, thần sắc hơi trấn tĩnh chút, mở ra con ngươi mịt mờ nước, trước mắt đầy tuyết trắng, đó là mái tóc bạc của sư đệ.

Vệ Trang toàn thân đè lên người Cái Nhiếp, hô hấp dồn dập nóng rực phả vào bên tai hắn. Cái Nhiếp nâng cánh tay lên vuốt ve tấm lưng đẫm mồ hôi của y, nở một nụ cười nhạt.

Vệ Trang vừa ngẩng đầu liền đụng phải nụ cười này của Cái Nhiếp, nhẹ nhàng khoan khoái, thấm vào ruột gan, Vệ Trang hôn lên khóe môi hắn, khẽ gọi: "Sư ca..."

Cái Nhiếp vỗ nhẹ vào bả vai rộng của y, đáp: "Tiểu Trang."

Vệ Trang rút phân thân ra, lật người nằm xuống bên cạnh hắn, lại đưa tay ôm hắn. Cái Nhiếp chậm rãi khép hai chân lại, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Vẻ mặt Vệ Trang có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Đau vậy sao?"

"Bây giờ không sao, nhức chút, không có đau như vậy, lần đầu tiên thiếu chút nữa đau chết". Nhớ lại lần đó, khóe miệng Cái Nhiếp khẽ giật giật. Một lần kia quả thực vô cùng thê thảm, cả hai đều là lần đầu không có chút kỹ năng nào. Một người hung hăng đâm tới, một người thà chết chứ không chịu đầu hàng, trằn trọc gần như cả đêm. Cuối cùng Cái Nhiếp đau đớn cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi, đằng sau xảy ra chuyện gì hoàn toàn không biết, sau lần đó Cái Nhiếp cảm thấy toàn thân khó chịu mấy ngày liền. Vệ Trang chính là hổ sói, lần đầu ăn mặn nếm ngon ngọt, không chút nào thương cảm hàng đêm cầu hoan, Cái Nhiếp tức giận dọn ra khỏi phòng ngủ không ngủ với y, cuối cùng Vệ Trang là người đầu tiên nhận sai, nói hết lời mới dỗ hắn trở về phòng.

Vệ Trang cũng nhớ tới tình hình lúc đó, không nhịn được cười, nhìn thấy Cái Nhiếp trừng mắt nhìn mình, thành khẩn nói: "Tại ta, ta lần thứ nhất không có kinh nghiệm, còn muốn ngươi nhiều lần như vậy."

Cái Nhiếp nhắm mắt phớt lờ y.

Vệ Trang vuốt ve lưng hắn, đột nhiên ôm lấy eo hắn, nghiêm túc nói: "Sư ca, ta từng nghĩ, đi ở trong thế nhân này một lần, nhất định phải làm một hai chuyện oanh oanh liệt liệt, thay trời đổi đất, lưu danh sử sách, mới không uổng công cả đời này."

Cái Nhiếp mở mắt ra nhìn y.

Vệ Trang tiếp tục nói: "Bây giờ lại thấy nhạt nhẽo, ta từng quen biết nhiều người như vậy, Hàn Phi chết rồi, Doanh Chính chết rồi, Lý Tư chết rồi, Kinh Kha chết rồi, Yến Đan chết rồi, Triệu Cao chết rồi, Chương Hàm chết rồi, bây giờ ngay cả Thiếu Vũ tiểu tử kia cũng chết rồi. Ta thật may mắn biết bao, có thể ở trong thời loạn thế này giữ lại mạng, còn có thể cùng sư ca dắt tay quy ẩn, ta dù không tin trời, nhưng chỉ bằng vào điểm này, ta quả thực cảm tạ trời xanh."

Cái Nhiếp trầm mặc không nói, lại nhích lại gần trong ngực y.

Vệ Trang bỗng nhiên cười: "Thật không nghĩ tới, sẽ có một ngày ta cũng sẽ nói lời như vậy, có lẽ là ta già rồi."

Cái Nhiếp giương mắt nhìn y: "Đệ nào già, mới qua tuổi xây dựng sự nghiệp."

"Một ngày nào đó sẽ già."

"Già cũng không sao," Cái Nhiếp nhìn y nghiêm túc nói: "Còn có ta cùng đệ."

Vệ Trang yên lặng nhìn hắn, trong mắt mang theo ý cười, vươn tay nắm chặt tay Cái Nhiếp, cùng hắn mười ngón đan xen, đáp: "Được."

Cái Nhiếp mặc y nắm tay mình, nở một nụ cười rất nhạt, nhẹ nhàng nói "Ngủ đi", dừng một chút lại mở miệng hỏi: "Ngày mai muốn ăn cái gì?"

END

=====

(1) Xuất từ Cai Hạ Ca của tiền Tần Hạng Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro