Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.

Bác Lãng Sa ám sát Tần.

—— —— —— —— —— —— —— ——

Chín, ám sát Tần.

Tháng đó, có ba tin khiến cả thế nhân bàng hoàng.

Một là Tiểu Thánh Hiền Trang thanh danh hiển hách bị hủy bởi một trận đại hỏa, môn sinh Nho gia không ai sống sót, Tề Lỗ Tam Kiệt tiếng tăm lừng lẫy không biết tung tích, Tàng Thư Lâu ghi chép kiệt tác bách gia cũng bị đốt cháy, thế nhân vì đó tiếc hận, sau đó lời đồn đại nổi lên bốn phía, nhao nhao suy đoán Nho gia hủy diệt là lệnh của Thủy Hoàng Đế bệ hạ, có người nói toàn bộ đệ tử Nho gia bị bí mật chôn giết, cũng có nói Nho gia đã nhận được tin tức từ lâu, trốn khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang trước đó, Tề Lỗ Tam Kiệt vẫn còn sống, mỗi người nói một kiểu, nhiều loại.

Hai là Trần Thắng phái bộ hạ Chu Văn dẫn đầu quân khởi nghĩa tấn công vào trong địa khu, tới gần đô thành Hàm Dương, bị quân đội Bách Chiến Xuyên Giáp của Vương Ly ngăn chặn, quân đội của Chu Văn tứ cố vô thân, cuối cùng toàn quân bị diệt, Ngô Khoáng lại bị bộ hạ của mình giết chết ở Huỳnh Dương, Trần Thắng tâm thần đại loạn, quân đội lòng người bàng hoàng, đã thành năm bè bảy mảng.

Trước đó, sau khi đám người Hạng thị nhất tộc cùng Chu gia, Lưu Quý tụ hợp, Hạng Lương tự xưng Vũ Tín Quân, ở Đông A đại phá quân Tần. Thiếu Vũ, Lưu Quý lại liên thủ phá vỡ lực lượng quân Tần ở  phía đông Bộc Dương, quân Tần bị ép lui vào trong thành Bộc Dương. Sau đó Chương Hàm suất viện quân đuổi tới, tập kích Hạng Lương, Hạng Lương bị đánh bại và giết chết, Thiếu Vũ trú quân Cực Lộc, cùng Chương Hàm giằng co, Lưu Quý dẫn quân đóng quân tại Nãng Quận. Bây giờ mối nguy hiểm ở Hàm Dương đã được giải quyết, Vương Ly liền dẫn đội quân Bách Chiến Xuyên Giáp tiếp viện Chương Hàm, quân Tần bốn mươi vạn thiết kỵ bao vây Cự Lộc, một trận đại chiến hết sức căng thẳng.

Ba là Mặc gia Cao Tiệm Ly ám sát Tần thất bại, bị Doanh Chính giết chết, Doanh Chính vì ổn định thế cục, trấn an lòng dân, bắt đầu chuyến lưu diễn miền đông thứ năm sau khi thống nhất.

Khi ba tin tức này truyền đến, mọi người đều cau mày, kết cục của Cao Tiệm Ly mọi người đều rõ ràng trong lòng từ lâu, thế nhưng là khi tin dữ truyền tới vẫn là bi thương không ngớt, Tuyết Nữ càng là khóc chết đi sống lại, cục diện bây giờ càng căng thẳng hơn, Chương Hàm nhạy bén quả cảm lại dũng mãnh thiện chiến, tuổi còn trẻ liền thống lĩnh Ảnh Mật Vệ, Vương Ly là thế gia vọng tộc quân đội Tần quốc, lại là lão tướng sa trường, hai người lần này liên thủ, tình thế bắt buộc. Nhưng mà Hạng thị bên kia, Hạng Lương chết trận, nhất định sĩ khí quân Sở suy yếu, Thiếu Vũ tuổi tác còn nhỏ, chỉ sợ khó có thể đối phó.

Trên Hải Biên Sạn Đạo, người nhà họ Mặc cùng Lưu Sa mỗi bên đứng ở một bên, Tung Hoành hai người vẫn như cũ sóng vai nhìn biển cả, tam đương gia Trương Lương trong truyền thuyết Nho gia không biết tung tích đang nghiêm túc ngồi ở trước bàn nghiên cứu địa đồ, ngồi ở bên cạnh là tiểu Cự Tử Mặc gia Thiên Minh.

Thiên Minh biết rằng lực lượng chính của Tần đang tập hợp ở Cự Lộc, tình thế nguy cấp, rất lo lắng cho Thiếu Vũ, lại chỉ có thể lo lắng suông, hắn đi theo Trương Lương nhìn địa đồ một hồi, thấy Trương Lương một mực hết sức chăm chú suy nghĩ điều gì, không dám lên tiếng quấy rầy, ngẩng đầu nhìn về phía đám người đứng ở phía trước, tất cả mọi người không nói lời nào, liền không nhịn được mở miệng nói: "Chúng ta không có cách nào giúp đỡ Thiếu Vũ sao?"

Đại Thiết Chùy cũng hết kìm nén được, lập tức nói, "Trương Lương tiên sinh, ngài cũng nghiên cứu nửa ngày, có thể có đối sách gì?" Thấy Trương Lương mím môi không nói, lại quay đầu nhìn về phía Cái Nhiếp: "Cái tiên sinh, ngươi có cách nào không?"

Cái Nhiếp nghiêng đầu nhìn về phía Vệ Trang, Vệ Trang vẫn là mặt không thay đổi nhìn biển cả.

Cái Nhiếp suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Bây giờ, Hạng thị nhất tộc chỉ sợ lành ít dữ nhiều..."

Lòng của mọi người lập tức trầm xuống, Cái Nhiếp luôn luôn công chính khách quan, hắn đã nói lành ít dữ nhiều, vậy Cự Lộc nhất định là nguy cơ vạn phần.

Thiên Minh vội vàng hỏi, "Đại thúc, vậy chúng ta phải làm thế nào, mới có thể để cho Thiếu Vũ bọn họ..." Thiên Minh còn chưa nói hết, cắn chặt môi, vẻ mặt chờ mong nhìn Cái Nhiếp, ai cũng biết tình cảm của cậu với Thiếu Vũ không phải bình thường, bây giờ Thiếu Vũ bên kia cường quân áp sát, Thiên Minh tự nhiên lòng nóng như lửa đốt.

Trương Lương vẫn không nói chuyện chậm rãi mở miệng nói, "Trừ phi, giương đông kích tây."

Đám người đồng loạt nhìn về phía Trương Lương, Ban Đại Sư hỏi: "Tử Phòng, ý của ngươi là?"

Trương Lương do dự một chút, nói: "Cự Lộc bên kia tập hợp bốn mươi vạn quân Tần chủ lực, Thiếu Vũ bọn họ chỉ sợ khó mà ứng phó được, nhưng nếu là Doanh Chính bên này có sơ xuất gì..."

Mọi người đều hiểu rằng nếu như Doanh Chính có sơ xuất gì, nhất định điều quân Tần chủ lực hồi viện, và áp lực đối với Thiếu Vũ sẽ ít hơn.

Cái Nhiếp gật đầu nói: "Đây cũng là biện pháp duy nhất."

Vệ Trang nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn về phía Cái Nhiếp, y đại khái đoán được Cái Nhiếp tính toán gì, vừa lúc Cái Nhiếp cũng quay đầu nhìn về phía y, nhìn ánh mắt của Vệ Trang, hắn giật giật môi, lại không có lên tiếng.

Người nhà họ Mặc ở bên kia không có chú ý tới biểu cảm của hai người Tung Hoành, Đại Thiết Chùy hỏi: "Vậy chúng ta nên làm như thế nào?"

Trương Lương ngẩng đầu, trong thần sắc mang theo chút quyết tuyệt, gằn từng chữ một: "Ám sát Doanh Chính."

Người nhà họ Mặc đều là sững sờ, Trương Lương giải thích nói: "Bây giờ công tử Phù Tô cùng Mông Điềm ở Bắc Cảnh xa xôi, Triệu Cao cùng Hồ Hợi bạn giá, Chương Hàm cùng Vương Ly ở tại Cự Lộc, nội bộ Tần quốc liền giống như mặt biển này, nhìn như bình tĩnh, kì thực sóng ngầm mãnh liệt. Chương Hàm từ lâu đã không tin tưởng La Võng, cùng Vương Ly càng là bằng mặt không bằng lòng, La Võng xem Ảnh Mật Vệ là cái đinh trong mắt, muốn loại bỏ mà yên tâm, nếu giờ phút này Doanh Chính xảy ra chuyện, song phương tất có động tác, Thiếu Vũ bên kia nắm chắc cơ hội, có lẽ còn có phần thắng."

Cái Nhiếp quay đầu lại, nhìn Trương Lương và nói: "Giống suy nghĩ của ta, chỉ là cách này quá mạo hiểu, chỉ sợ..."

"Đại thúc, chỉ sợ cái gì?"

Cái Nhiếp ngồi xổm xuống, xoa tóc Thiên Minh, chậm rãi nói: "Bên người Doanh Chính có rất nhiều binh sĩ tinh nhuệ bảo vệ, việc ám sát Tần rất khó thành công, người ám sát Tần... cũng một đi không trở lại."

Câu nói này đâm vào trong lòng Mặc gia, người nhà họ Mặc đều cúi đầu, vẻ mặt bi thương, Tuyết Nữ càng là đỏ mắt.

Thiên Minh sững sờ một lúc, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ lại không có những cách khác sao?"

Cái Nhiếp do dự một chút, nói: "Không chỉ có như thế, vấn đề lớn nhất của lần hành động này là chúng ta không cách nào xác định chỗ cụ thể của Doanh Chính. Từ khi Doanh Chính cầm quyền đến nay gặp quá nhiều sóng gió, đặc biệt cảnh giác, mỗi lần xuất hành đều có vô số cao thủ bảo vệ, người bên ngoài rất khó gần người. Trừ cái đó ra, dựa theo đế quốc quân thần xe kéo quy định, thiên tử sáu giá, những đại thần khác bốn giá, nhưng Doanh Chính đa nghi, xuất hành cũng chỉ ngồi tứ giá mã xa, hơn nữa xe ngồi đều là hắn lâm thời quyết định, căn bản không thể dự đoán trước."

Cái Nhiếp nói một cách bình tĩnh, nhưng khi nhắc tới Doanh Chính vẫn là không tự giác dừng lại một chút, Vệ Trang vẫn luôn nhìn hắn, nghe đến đó hơi nhíu lông mày.

Đạo Chích tiếp lời nói: "Vậy chúng ta nên làm cái gì?"

Trương Lương nói: "Cho nên, chúng ta chỉ có thể đánh cỏ động rắn, đánh mạnh Doanh Chính nghi trượng, gây nên rối loạn, Doanh Chính không thể không ra lệnh, dùng chuyện này để xác định vị trí của hắn, lại đi ám sát."

Mọi người đều im lặng, một bước này rất quan trọng, cần vừa ra tay liền gây nên quân đội khủng hoảng, không phải người võ nghệ cao cường không thể đảm nhiệm. Quan trọng hơn chính là, lần hành động này vô cùng mạo hiểm, không chỉ thích khách lành ít dữ nhiều, người tấn công xa giá Doanh Chính vốn là bia sống, chỉ sợ càng khó mà bảo toàn, đám người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tung Hoành hai người.

Cái Nhiếp ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Trang, Vệ Trang chau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ chốc lát, gật đầu với Cái Nhiếp, Cái Nhiếp mở miệng nói: "Ta cùng tiểu Trang cùng nhau dẫn đầu chư vị hành động."

Xích Luyện biết rõ lần hành động này so với trước kia nguy hiểm hơn bao giờ hết. Sau khi nghe điều này muốn mở miệng khuyên, Vệ Trang đoán được từ trước, cánh tay trái vung lên, Xích Luyện do dự không dám lên tiếng, Cái Nhiếp lại quay đầu nói với nàng: "Xích Luyện cô nương yên tâm, chúng ta không có việc gì."

Xích Luyện sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy lo lắng, muốn nói lại thôi.

Vệ Trang liếc nhìn Cái Nhiếp một chút, hỏi Trương Lương: "Tử Phòng vừa rồi nghiên cứu bản đồ một lúc lâu, có thể xác định vị trí không?"

Trương Lương gật đầu, cầm bản đồ lên, chỉ vào một nơi nói: "Nơi đây gọi là Bác Lãng Sa, nơi này mặt đường cồn cát chập trùng, tốc độ của đoàn xe sẽ giảm xuống, mặt phía bắc là Hoàng Hà, mặt phía nam là sông Quan Độ, quân đội muốn thay đổi trận hình, dễ dàng đột phá, mà lại vùng lân cận cỏ lau sinh sôi, dễ dàng cho rút lui, chỉ là người hành thích Tần..."

"Để ta đi."

Nói chuyện chính là Đại Thiết Chùy.

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn với những biểu cảm khác nhau, Đại Thiết Chùy ánh mắt kiên định, nghiêm túc nói: "Mạng này của ta vốn chính là Cự Tử cứu, không có gì để hối tiếc, nếu như có thể hoàn thành nghiệp của Kinh Kha, tiểu Cao cũng coi như là không uổng công sống đời này, nếu như không thành, làm bạn với bọn họ ở dưới cửu tuyền đi."

Tuyết Nữ có chút không đành lòng: "Đại Thiết Chùy..."

"Chư vị không cần nói nữa, ta biết mình sẽ đối mặt cái gì, ý ta đã quyết."

Trương Lương yên lặng nhìn hắn, hồi lâu, hướng hắn làm một đại lễ, thở dài: "Tốt! Yến Triệu nhiều nghĩa sĩ..."

Đám người lại bàn bạc một phen, cân nhắc rất nhiều chi tiết, chuẩn bị sáng sớm ngày mai liền tiến về Bác Lãng Sa.

Vào buổi tối, Vệ Trang cùng những người ở Lưu Sa bàn giao một phen trở về phòng, Cái Nhiếp đang ngồi ở dưới đèn lau chùi Uyên Hồng.

Vệ Trang vào cửa đi đến trước bàn, đưa tay kéo ra vạt áo của Cái Nhiếp, Cái Nhiếp đặt Uyên Hồng lên bàn, mặc y hành động. Vệ Trang tuột quần áo hắn đến phần hông, cẩn thận kiểm tra vết thương ở eo trái hắn, cau mày nói: "Vẫn không có khép lại."

Đây là vết thương khi tái chiến với Lục Kiếm Nô, một kiếm này của Võng Lượng vô cùng tàn nhẫn, mặc dù không có làm bị thương chỗ hiểm, nhưng vẫn ăn sâu vào trong thịt, mặc dù khả năng phục hồi của Cái Nhiếp là vô cùng mạnh mẽ, vẫn là không có hoàn toàn khép lại.

Cái Nhiếp nghiêng đầu nhìn y, nói một cách ấm áp: "Không sao."

Vệ Trang hừ một tiếng, lạnh lùng chế giễu nói: "Không hổ là Kiếm Thánh, chút vết thương nhỏ này hoàn toàn không để trong lòng."

Cái Nhiếp liếc mắt nhìn y, nói một cách bất lực: "Tiểu Trang..."

Vệ Trang cũng mặc kệ hắn, tự nhiên thoát áo ngoài, nằm ở trên giường.

Cái Nhiếp đành phải kéo quần áo của mình che lại, thổi tắt đèn lên giường.

Vệ Trang như thường lệ, một cánh tay khoác lên hông của hắn, mở miệng nói: "Lục Kiếm Nô tổn thương một người, đoán chừng sẽ không rời Tang Hải, Triệu Cao bên kia tám phần là Kinh Nghê cùng Yểm Nhật."

Cái Nhiếp đáp: "Ta cũng nghĩ như vậy, từ khi Kinh Nghê bại lộ liền lại không có hiện thân, hẳn là trở lại Triệu Cao nơi đó ẩn núp chờ thời cơ."

Vệ Trang nói: "Chỉ có La Võng cũng là thôi, binh sĩ đi theo Doanh Chính có mấy ngàn người, chúng ta lại là chính diện tập kích, tình hình đặc biệt khó mà đoán trước."

Cái Nhiếp thở dài: "Đúng vậy, lấy võ công của đệ và ta ứng biến, mười mấy sát thủ La Võng chúng ta đều không để vào mắt, nhưng là hàng trăm hàng ngàn binh sĩ, chúng ta bên này chỉ có mấy người, khoảng cách quá lớn, cơ quan thú lại bất lợi cho mai phục..."

Vệ Trang im lặng một lúc và nói: "Sư ca, ngươi vết thương cũ chưa lành, lần này nếu là không thuận lợi, lập tức rút về."

Cái Nhiếp trầm thấp đáp một tiếng.

Hai người lẳng lặng nghe tiếng hít thở hòa quyện vào nhau, bỗng nhiên, Cái Nhiếp cảm giác cánh tay trên eo xiết chặt, Vệ Trang thấp giọng hỏi: "Sư ca, nếu như bắt buộc, ngươi có phải hay không sẽ đích thân giết Doanh Chính?"

Cái Nhiếp hơi trầm ngâm, đáp: "Ta sẽ giết tất cả những người cản đường."

"Giống như Kinh Kha?"

Vệ Trang rõ ràng cảm nhận được trong chớp mắt Cái Nhiếp hô hấp rối loạn, dùng sức giữ chặt vòng eo gầy của hắn, nhất định muốn hắn trả lời, Cái Nhiếp điều chỉnh một chút, bình tĩnh mở miệng nói: "Phải."

Giọng nói của Vệ Trang có chút buồn bực: "Vậy nếu như có một ngày... ta cản đường ngươi thì sao?"

Cái Nhiếp im lặng, di chuyển eo muốn lật người, Vệ Trang cánh tay tăng lực, một mực siết lại không để hắn động đậy, lạnh lùng mở miệng nói: "Sư ca lại muốn trốn tránh?"

Cái Nhiếp thân thể căng thẳng, bỗng nhiên lại trầm tĩnh lại, lại không tiếp tục cùng y phân cao thấp, Vệ Trang nghi ngờ, Cái Nhiếp đột nhiên mở miệng nói: "Ta cho là, đã cho đệ đáp án."

"Hả?"

"Tiểu Trang," Giọng nói của Cái Nhiếp vô cùng bình tĩnh: "Khoảnh khắc từ bỏ Uyên Hồng ta biết mình sẽ không giết đệ."

Vệ Trang trong một thời gian dài không có phản ứng, Cái Nhiếp hơi nghi hoặc một chút lại kêu một tiếng: "Tiểu Trang?"

Vệ Trang thu lực cánh tay lại, nhẹ nhàng khoác lên eo hắn, lại tới gần hắn một chút, ồm ồm nói, "Biết, ngủ đi", sau đó không còn âm thanh nữa. Cái Nhiếp hơi do dự, duỗi cánh tay ra ôm lấy y, hai người ôm nhau thiếp đi.

Ba ngày sau, xa giá Doanh Chính quả nhiên đi vào Bác Lãng Sa. Dựa theo kế hoạch, Tung Hoành dẫn đầu Lưu Sa cùng người nhà họ Mặc tại cồn cát cách Bác Lãng Sa chừng năm dặm tập kích đội xe Doanh Chính, đáng cỏ động rắn, thị vệ nhất định hộ tống Doanh Chính rời đi trước, sau đó Trương Lương cùng Đại Thiết Chùy mai phục tại Bác Lãng Sa, tùy thời ám sát Tần Vương, sau khi thành công thì tụ hợp ở địa điểm ước định. Đoan Mộc Dung, Thiên Minh cùng một số đệ tử Mặc gia chờ bọn họ ở nơi đó.

Đám người mai phục ở trong bụi lau sậy cao lớn, kiên nhẫn chờ đợi quân tiên phong đi qua, Tung Hoành hai người âm thầm tính toán nhân số, vẻn vẹn mở đường binh sĩ liền có vài trăm người, xem ra đi theo Doanh Chính chí ít có hơn nghìn người, hai người liếc nhau một cái, tiếp tục nín hơi ngưng thần quan sát.

Quân tiên phong đi qua, theo sát chính là đội xe, đội xe ước chừng bốn năm mươi chiếc, quả nhiên toàn bộ đều là tứ giá mã xa, vẻ ngoài giống nhau như đúc, hộ vệ đi theo bên cạnh đội xe đều là võ nghệ cao cường, giống như suy đoán của Cái Nhiếp. Đám người nín thở, cũng không dám thở mạnh. Quả nhiên sư ca cực kỳ hiểu Doanh Chính, điểm này đều biết. Vệ Trang có chút tức giận nghiêng đầu nhìn Cái Nhiếp, lại thấy Cái Nhiếp yên lặng nhìn đội xe, mím chặt môi, biết hắn lại nhớ tới chuyện trước kia càng thêm bất mãn, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái mới xoay đầu lại.

Đội xe chậm rãi chạy qua, theo sát ở phía sau lại là binh lính đế quốc, chính là giờ phút này! Tung Hoành hai người đồng thời nhảy ra, trực tiếp công kích về phía đội xe, Lưu Sa cùng Mặc gia theo sát hai người hiện thân, đi về phía những hộ vệ kia. Cùng lúc đó, trên không trung một tiếng Phượng kêu, Bạch Phượng từ không trung bắn xuống từng mảnh phi vũ, binh sĩ hàng trước hét lên ngã xuống, phía sau truyền tới tiếng vang ầm ầm, Ban Đại Sư dẫn đầu đệ tử Mặc gia lái cơ quan bạch hổ đến đây trợ trận.

Lần này đánh bất ngờ, rất nhiều người còn không có kịp phản ứng xảy ra chuyện gì liền bị lấy tính mệnh, hai bên đều là sông, đường lại chật hẹp, quân đội không thi triển được, lại bị trước sau giáp kích, nháy mắt rối loạn.

Tung Hoành hai người theo kế hoạch cấp tốc chém vào xe ngựa, xác nhận thân phận người trong xe. Xích Luyện cùng Tuyết Nữ đi theo bên cạnh bọn họ triền đấu với hộ vệ yểm hộ hai người, vừa bổ ra tầm mười chiếc xe, bỗng nhiên hai cỗ kiếm khí cường đại một trước một sau tập kích đến, Tung Hoành hai ngời sẵn sàng chuẩn bị rút kiếm nghênh tiếp, quả nhiên là hai người Kinh Nghê Yểm Nhật.

Tung Hoành hai người biết giờ phút này thời gian quý giá, cũng lười nói lời vô dụng, hai người liếc nhau, tựa lưng vào nhau, song kiếm nhảy lên quét ngang, kiếm khí khơi dậy gió, bao bọc mọi người ở bên trong. Hợp tung liên hoành, kinh thiên động địa, bảo kiếm mang theo gió ỷ lại lôi, uy không thể đỡ. Kinh Nghê Yểm Nhật chưa bao giờ nhìn thấy hai người hợp kích, đều là sững sờ một lúc trước khi nhanh chóng né tránh, nhưng mà đã trễ, qua trong giây lát song kiếm đã tới, trọng thương hai người. Yểm Nhật tốt hơn một chút, Kim Nghê bị Sa Xỉ kiếm đâm trúng vai phải, run rẩy suýt nữa ngay cả kiếm đều cầm không được.

Đám hộ vệ ở xung qua trơ mắt nhìn Tung Hoành hai người trong chớp mắt liền tổn thương hai nhất đẳng sát thủ chữ Thiên của La Võng, đều vô cùng sợ hãi. Chợt nghe xa xa có một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Cái tiên sinh, lâu rồi không gặp."

Đám người ngẩng đầu nhìn lại, tấm màn của chiếc xe phía trước đang từ từ mở ra và một khuôn mặt lạnh lùng nhô ra, chính là thủ lĩnh La Võng, bên trong xe phủ lệnh Triệu Cao. Vệ Trang chú ý tới có đông đảo thị vệ vây quanh năm chiếc xe ngựa chạy về phía trước, thì thầm nói, "Doanh Chính đi rồi." Cái Nhiếp khẽ gật đầu, cao giọng nói: "Triệu đại nhân, đã lâu không gặp."

Vệ Trang nhanh chóng quan sát xung quanh, quân Tần dù sao thân kinh bách chiến, bây giờ đã kịp phản ứng, chia bọn họ ra bao vây, tuy rằng mỗi người đều sở hữu tuyệt kỹ, nhưng mà địch nhiều ta ít, về lâu dài sẽ không phải đối thủ. Dựa theo kế hoạch y chỉ cần dùng hết sức kéo dài, để xe ngựa Doanh Chính tách khỏi lực lượng binh sĩ liền có thể rút lui. Vệ Trang nắm chặt Sa Xỉ, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Tuyết Nữ ở sau lưng: "Tiểu Cao!"

Triệu Cao vén rèm xe, kéo một người ra, chính là Cao Tiệm Ly theo lời đồn ám sát Tần thất bại bị giết chết.

Lúc này trên quần áo của Cao Tiệm Ly đầy vết máu, thần sắc uể oải, hiển nhiên là bị phong bế huyệt đạo, hắn giờ phút này hình dáng chật vật, hoàn toàn không có ngọc thụ lâm phong trước đây, càng làm cho người kinh sợ chính là hai mắt của hắn trống rỗng, không có ánh sáng. Triệu Cao bóp cổ Cao Tiệm Ly, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt của hắn, cười gằn nói: "Xem ra, người này vẫn rất quan trọng với các ngươi."

Lúc này người nhà họ Mặc đều nhìn thấy Cao Tiệm Ly, nhao nhao thét lên kinh hãi, Tuyết Nữ gắt gao che miệng, ngơ ngác nhìn Cao Tiệm Ly. Xích Luyện liên tiếp ngăn lại mấy người công kích, quát lên với Tuyết Nữ, "Đừng ngây người!" Tuyết Nữ lại mắt điếc tai ngơ, hiển nhiên đã tâm thần đại loạn.

Bên kia, Ban Đại Sư dẫn theo cơ quan bạch hổ tới đây, quân Tần liều chết chặn đường, không để cho bọn họ tiến lên, song phương một trận ác chiến, Đạo Chích nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua đông đảo quân Tần, nói nhanh: "Ta đi!"

Cái Nhiếp thân hình khẽ động, một kiếm ngăn hắn lại, tỉnh táo nói: "Quay về chỗ, ta đi."

Hắn khẽ động, Vệ Trang liền biết hắn tính thế nào, rõ ràng hung hiểm trong đó, gần như đồng thời mở miệng nói: "Sư ca!"

Cái Nhiếp quay đầu nhìn y, trong mắt tràn đầy kiên định, hắn không nói gì, Vệ Trang lại biết tâm ý của hắn đã quyết, giờ phút này là đang nhắc nhở y ổn định đầu trận tuyến, phía sau của hắn liền hoàn toàn giao phó cho mình.

Vệ Trang ánh mắt nghiêm túc, lại không có ngăn cản, chỉ là thấp giọng nói: "Cẩn thận."

Cái Nhiếp gật đầu một cái, phi thân nhảy tới phía Triệu Cao.

Vệ Trang ổn định tâm thần, thi triển hoành kiếm thuật, khí thôn sơn hà, thế không thể đỡ, sát thủ bốn phía ngã xuống ngay lập tức. Đạo Chích lo âu nhìn Cái Nhiếp một chút, lao qua quân đội Tần, di chuyển đấm đá, như vào chỗ không người. Xích Luyện thở dài một hơi, vội vàng đi xem Tuyết Nữ, Tuyết Nữ thấy Cái Nhiếp xuất thủ, hơi ổn định tâm thần một chút, cảm kích nhìn Xích Luyện một chút, quăng lên dây lụa đánh lui mấy tên sát thủ, nói: "Ta không sao."

Vệ Trang xuất thủ liền không dung tình, kiếm kiếm trí mạng, lại chiến lại dời, tiến gần đến Cái Nhiếp. Xích Luyện Tuyết Nữ yểm hộ sau lưng y, bên kia Cái Nhiếp đang giao thủ với Triệu Cao, Cái Nhiếp xuất kiếm mau lẹ, kiếm ảnh chớp động, phảng phất lưu huỳnh lay động, mũi kiếm sắc nhọn chĩa vào chỗ hiểu Triệu Cao, buộc gã phải rút tay ra. Triệu Cao lại một mực nắm chặt lấy Cao Tiệm Ly tránh trái tránh phải, Cái Nhiếp sợ ném chuột vỡ bình, đành phải hơi lui một chút, tùy thời mà động.

Triệu Cao cười khẩy tóm lên một chòm tóc của Cao Tiệm Ly, nói: "Ta biết mang hắn theo Mặc gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Cái Nhiếp thấy Cao Tiệm Ly bờ môi khẽ nhúc nhích, hai mắt tan rã, lạnh lùng nói: "Ngươi đã làm gì hắn?"

Triệu Cao lạnh giọng nói: "Hắn muốn tiếp cận bệ hạ, có thể nào không trả giá đắt? Chẳng qua là mù hai mắt, tính được lợi cho hắn."

Cái Nhiếp cau mày, bên mặt liếc nhìn Vệ Trang.

Vệ Trang vẫn để ý tình hình bên kia của Cái Nhiếp, lúc này mới liếc hắn một cái, vung kiếm đánh lui mấy tên sát thủ gần đó, nói với Tuyết Nữ: "Đi tiếp ứng hắn, ta cùng Xích Luyện yểm hộ."

Tuyết Nữ nghe vậy, nhảy nhẹ thẳng đến bên kia Cái Nhiếp, Xích Luyện triền đấu hồi lâu, trên thân sớm đã vết thương chồng chất, dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, cắn răng vung lên luyện kiếm, Vệ Trang giúp nàng ngăn lại lại một vòng sát thủ vây công, liếc mắt quét về phía Cái Nhiếp.

Tuyết Nữ chạy tới bên người Cái Nhiếp, đau lòng nhìn Cao Tiệm Ly vết thương khắp người, mặt mày lạnh lẽo. Nhìn về phía Cái Nhiếp, Cái Nhiếp trầm ổn nói "Tùy thời cứu ra tiểu Cao". Rút kiếm lại lấn người mà lên, khí thế hung mãnh, công kích trực tiếp đại huyệt quanh thân Triệu Cao, buộc gã quay lại phòng thủ. Triệu Cao cười lạnh một tiếng, một tay kiềm chế Cao Tiệm Ly, một tay vung kiếm chống đỡ Uyên Hồng, Tuyết Nữ kinh hô một tiếng, thanh kiếm kia chính là Thủy Hàn kiếm.

Cái Nhiếp ánh mắt run lên, xuất thủ nhanh như gió, Triệu Cao lập tức ở vào hạ phong, khó khăn lắm ngăn trở mấy kiếm, đem Cao Tiệm Ly ngăn tại trước người, trong tay tăng thêm chút sức mạnh, trên mặt Cao Tiệm Ly lập tức lộ ra vẻ đau đớn, Triệu Cao cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết hắn?"

Cái Nhiếp trong lòng có chủ ý, trực tiếp công kích chỗ hiểm của gã, nhất định phải buộc gã buông tay. Cùng lúc đó, Tuyết Nữ chờ đúng thời cơ tung dây lụa, quấn lấy mắt cá chân của Cao Tiệm Ly, sự tránh né của Triệu Cao đột nhiên chậm lại, sơ hở trăm chỗ, Cái Nhiếp một kiếm đâm thẳng tim gã, Triệu Cao không thể không buông Cao Tiệm Ly ra nghiêng người né tránh, Tuyết Nữ thừa cơ kéo một cái, ôm Cao Tiệm Ly vào trong ngực, nhanh chóng lùi về trước mặt Vệ Trang, liên tục hỏi, "Tiểu Cao, tiểu Cao, ngươi thế nào?" Trong thanh âm bất tri bất giác mang theo tiếng khóc nức nở.

Cao Tiệm Ly bờ môi run rẩy, Tuyết Nữ đột nhiên kịp phản ứng, vội vã giải đại huyệt quanh thân hắn, Cao Tiệm Ly thân thể căng cứng hồi lâu, bỗng nhiên buông lỏng, lập tức ngã oặt trong ngực Tuyết Nữ, môi hắn rung động, thấp giọng nói: "Kiếm... Thủy Hàn kiếm..."

Tuyết Nữ sững sờ: "Thủy Hàn kiếm?"

Vệ Trang nghe nói lời ấy, trong lòng trầm xuống, quay đầu nhìn về Cái Nhiếp, cùng lúc đó, có binh lính chạy về từ phía trước, lớn tiếng nói: "Triệu đại nhân, bệ hạ bị tập kích!"

Triệu Cao trong lòng xiết chặt, bị Cái Nhiếp đâm trúng vai trái, gã không dám ham chiến, giả thoáng một chiêu rút kiếm liền đi, binh lính vây quanh đám người nghe nói Doanh Chính xảy ra chuyện lòng người bàng hoàng, vội vàng theo sau. Đám người đều vết thương chồng chất, khí lực không đủ, lúc này đều thở phào nhẹ nhõm. Mọi người dựa theo kế hoạch, Ban Đại Sư điều khiển cơ quan thú, dẫn đệ tử Mặc gia đường cũ phá vây mà ra, Tuyết Nữ đỡ Cao Tiệm Ly dậy, dưới sự yểm hộ của Xích Luyện nhảy lên Bạch Phượng Hoàng, Bạch Phượng cùng Đạo Chích chờ ở nơi đó từ lâu, năm người cưỡi Phượng mà đi. Vừa nãy khi nghe Cao Tiệm Ly nhắc tới Thủy Hàn kiếm Vệ Trang liền có một loại dự cảm không lành, lại thấy Cái Nhiếp lúc này sắc mặt tái nhợt, che cánh tay trái bất động, càng là lo lắng. Lúc này nhanh chóng quét sạch mấy tên thị vệ, chạy tới bên người Cái Nhiếp, gọi: "Sư ca!"

Cái Nhiếp thanh âm trầm thấp: "Trên thân kiếm có độc..."

Trái tim của Vệ Trang đột ngột chùng xuống.

Y không quan tâm hỏi kỹ, tay trái ôm lấy eo Cái Nhiếp, kiếm thế lăng lệ, mười bước một giết, quân Tần lúc này lòng người tán loạn, lại lấy Quỷ Cốc truyền nhân uy danh, không dám truy kích.

Vệ Trang phá vây mà ra, chạy như bay tới cứ điểm, nghe tiếng hít thở của Cái Nhiếp càng ngày càng ngày càng nhanh, trong lòng lo lắng hỏi: "Tổn thương ở đâu?"

Cái Nhiếp thở phì phò, hiển nhiên hết sức đau đớn: "Cánh tay trái, eo phải, ta đã phong bế huyệt đạo..."

Giọng hắn càng ngày càng trầm, bỗng nhiên không một tiếng động.

Vệ Trang đột nhiên dừng chân lại, Cái Nhiếp đã hôn mê bất tỉnh, Vệ Trang xé mở tay áo trái của Cái Nhiếp, có một vết thương ở trên cánh tay, mặc dù không sâu, nhưng máu rỉ ra biến thành màu đen —— là kịch độc. Vệ Trang sắc mặt trầm xuống, bế hắn chạy nhanh như bay về cứ điểm.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro