Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.

La Võng đốt Tiểu Thánh Hiền Trang, Tung Hoành tái chiến Lục Kiếm Nô.

Tiểu Lục không có xuất hiện, tôi liền tự mình đúc lại Uyên Hồng cho sư ca, xuất trận phu thê kiếm mà.

—— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tám, đốt sách.

Trên Hải Biên Sạn Đạo.

"Gần đây ta luôn thấy lo lắng, cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn." Một công tử áo tím ôn nhuận như ngọc cau mày.

"Trương Lương tiên sinh, ngươi đang lo lắng cái gì? Hoàng kim hỏa kỵ binh của Mông Điềm đi Bắc cảnh, quân đội Bách Chiến Xuyên Giáp của Vương Ly cũng bị điều đi chặn đánh binh sĩ Thắng Thất, thành Tang Hải đã không có Đế quốc tinh nhuệ, gần đây điều tra cũng không có nghiêm mật như vậy." Đại Thiết Chùy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Trương Lương lắc đầu: "Chính vì vậy, ta sợ đây là sự yên ả trước cơn bão."

Ban đại sư tiếp lời nói: "Tử Phòng, ý của ngươi là...?"

Trương Lương không trả lời, ngẩng đầu nhìn Tung Hoành hai người sóng vai nhìn biển.

Cái Nhiếp xoay người lại: "Ngươi cho rằng, mục tiêu kế tiếp của Đế quốc là Nho gia?"

Trương Lương gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Chuyện này chuyện này chuyện này... chuyện này làm sao có thể?" Đại Thiết Chùy vô cùng kinh ngạc.

Trương Lương nói: "Trong Chư Tử bách gia, Nho Mặc hai nhà cùng xưng hai đại học thuyết nổi tiếng đương thời, Nông gia là một phái số người nhiều nhất, bây giờ Mặc gia Cơ Quan Thành bị phá hủy, Nông gia bị buộc phản Tần, mục tiêu kế tiếp dĩ nhiên chính là Nho gia, huống chi... Đế quốc đã lập mưu ra tay với Nho gia từ lâu."

Đạo Chích ngẩng đầu hỏi: "Hả? Vì sao?"

Cái Nhiếp giải thích nói: "Sau khi Lý Tư đến thành Tang Hải liền canh chừng đủ thứ với Tiểu Thánh Hiền Trang, chuyện Hải Nguyệt Tiểu Trúc ám sát lần trước, chính là hướng về phía Nho gia, sau đó Phù Tô lại đi bái phỏng Tiểu Thánh Hiền Trang, lấy kiếm luận đạo thăm dò nội tình Nho gia, bây giờ mặc dù Đế quốc tinh nhuệ không ở Tang Hải, nhưng Thận Lâu vẫn còn, Lý Tư cũng không hề rời đi thành Tang Hải, huống chi..." Hắn ngừng một chút, nhìn Vệ Trang một chút.

Vệ Trang một cách tự nhiên tiếp lời nói: "Doanh Chính sắp đông tuần."

Người nhà họ Mặc đều là sững sờ, Trương Lương gật đầu nói: "Doanh Chính sẽ không để lại cho mình một mối nguy hiểm tiềm ẩn như vậy."

"Thế nhưng là... Thế nhưng là... Tiểu Thánh Hiền Trang là nơi mà người đọc sách thiên hạ hướng tới, nếu như Doanh Chính vô duyên vô cớ làm khó dễ Nho gia, chỉ sợ sẽ bị người chỉ trích." Đạo Chích nói.

Trương Lương cau mày: "Chính là nguyên nhân như vậy ta mới lo lắng."

Đạo Chích không hiểu nhìn hắn, Trương Lương lại chỉ cau mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lát, Cái Nhiếp nghiêm túc nói: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đoạn thời gian gần đây Tiểu Thánh Hiền Trang nhất định phải chú ý cẩn thận, đề phòng chặt chẽ."

Trương Lương chắp tay nói: "Ta rõ ràng."

Vào ban đêm, hai người ở cùng một phòng, Vệ Trang chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, Cái Nhiếp ngồi tại trước bàn, cẩn thận lau chùi Sa Xỉ kiếm, căn phòng im lặng.

Một lúc sau, Vệ Trang xoay người lại: "Ngươi nghĩ sao?"

Cái Nhiếp ngẩng đầu lên, nhìn thẳng y: "Bây giờ Chương Hàm đi theo binh sĩ Vương Ly đối phó Nông gia, trong thành Tang Hải cũng chỉ có thế lực La Võng, nếu là La Võng ra tay, nhất định không nể mặt mũi, hủy thi diệt tích."

Vệ Trang nói: "Nho gia thanh danh tại ngoại, một đêm hủy diệt cũng nên có lời giải thích không có trở ngại."

"La Võng luôn là như vậy, năm đó Tử Lan Hiên không phải là như vậy sao?"

Vệ Trang xoay người nhìn hắn, tựa như có điều suy nghĩ, một lát mới mở miệng nói: "Nếu như vậy, chỉ sợ Nho gia sẽ phải chịu một lần tai họa ngập đầu."

Cái Nhiếp tiếp tục lau chùi Sa Xỉ, chậm rãi nói: "La Võng luôn luôn bố cục tinh vi, tàn nhẫn quyết tuyệt."

Vệ Trang gật đầu nói: "Sư ca là cảm thấy, La Võng chỉ sợ lại còn câu cá?"

Cái Nhiếp gảy Sa Xỉ kiếm một cái, yên lặng nhìn thân kiếm chấn động ong ong, sau đó dứt khoát tra kiếm vào vỏ, nói: "Không sai, Nho gia xảy ra chuyện chúng ta sẽ không ngồi yên không để ý tới, bọn chúng vừa vặn coi đây là mồi, ôm cây đợi thỏ."

"Đã như vậy, chúng ta chỉ sợ lại phải gặp gỡ đối thủ cũ."

"Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn."

Hai người yên lặng một lát, Vệ Trang mở miệng nói ra: "Nghe Tử Phòng nói, Tàng Thư Lâu trong Tiểu Thánh Hiền Trang, những sách vở kia vẫn được sao chép bằng văn chữ sáu nước."

Cái Nhiếp đặt Sa Xỉ lên bàn, ôm cánh tay nhìn y: "Nói như vậy, Nho gia Chưởng môn Phục Niệm lập trường ý vị sâu xa."

"Chí ít... Không có ngu xuẩn mất khôn như vậy."

Cái Nhiếp suy nghĩ một chút, nói: "Trong Tàng Thư Lâu Tiểu Thánh Hiền Trang đều là kiệt tác bách gia, nếu là cho một mồi lửa, thực sự đáng tiếc."

Vệ Trang hừ một tiếng, nói: "Phục Niệm cũng không phải là người dễ dàng thuyết phục, lần trước còn kém chút nữa đuổi Tử Phòng cùng Nhị đương gia Nhan Lộ bọn hắn ra khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang."

Cái Nhiếp gật gật đầu: "Ta rõ ràng, nhưng là hắn đã giữ lại thư tịch sáu nước, chí ít sẽ không trơ mắt nhìn xem bọn chúng hủy hoại chỉ trong chốc lát."

Vệ Trang câu lên khóe môi, cười nói: "Xem ra, chúng ta phải đi bái phỏng vị Đại đương gia Nho gia này một chút."

Cái Nhiếp gật đầu, đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, nghỉ sớm một chút đi."

Vệ Trang không trả lời, đi đến trước mặt, rút ra Uyên Hồng trên bàn, lưỡi kiếm sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, Vệ Trang tường tận xem xét một lát, nói: "Tay nghề đúc kiếm của Mặc gia cũng không tệ lắm, không thể thấy bất kỳ dấu vết sửa chữa nào."

Cái Nhiếp theo ánh mắt của y nhìn về phía Uyên Hồng, nói: "Từ gia là đúc kiếm thế gia, Uyên Hồng cùng Sa Xỉ vốn là từ phụ mẫu Từ phu tử rèn ra."

Vệ Trang cười nhạo một tiếng: "Phu thê kiếm?"

Cái Nhiếp cầm lấy Sa Xỉ, tinh tế dò xét, mặt không thay đổi mở miệng nói: "Đáng tiếc, là bọn họ rèn ra chúng trong lúc không vui."

Vệ Trang sắc mặt trầm xuống, quăng Uyên Hồng lên trên bàn, sau đó một cái đoạt lấy Sa Xỉ từ trong tay Cái Nhiếp, lại đi trở về bên cửa sổ, đưa lưng về phía Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp bất đắc dĩ cầm lấy Uyên Hồng, một bên vuốt ve chuôi kiếm, một bên nghiêm túc nói: "Tiểu Trang, bội kiếm là sinh mệnh kiếm khách, ngươi phải yêu quý."

Vệ Trang cũng không quay đầu lại, cười lạnh một tiếng "Yêu quý? Sư ca ngược lại là yêu quý, trực tiếp bỏ qua nó, ngươi không muốn mạng của ngươi rồi?"

Cái Nhiếp nghẹn lời, không lời để đáp, đi đến bên cạnh y, thở dài: "Đã qua bao lâu rồi, còn canh cánh trong lòng như thế."

Vệ Trang quay đầu nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói: "Đã qua bao lâu rồi? Sư ca, ngươi từ bỏ Quỷ Cốc, vừa đi chính là mười năm, ngươi nói ta có nên canh cánh trong lòng hay không?"

Cái Nhiếp biết y đang giận cái gì, lại không thể giải thích, hơi trầm ngâm, nhẹ nhàng chụp lên mu bàn tay của y, thả mềm giọng nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Vệ Trang hừ một tiếng, phảng phất rất bất mãn với thái độ của hắn, nhưng đến cùng cũng không có hất tay của hắn ra, theo hắn tắt đèn đi ngủ.

Buổi chiều ngày thứ hai, Tung Hoàng hai người bí mật đi vào Tiểu Thánh Hiền Trang, bái kiến Nho gia chưởng môn Phục Niệm.

Sau khi Trương Lương dẫn đầu Tung Hoành hai người đi vào cửa, Phục Niệm cùng Nhan Lộ đã ngồi chờ ở chính sảnh từ lâu, thấy bọn họ đi tới hai người kính cẩn thi lễ một cái, Phục Niệm khách khí mở miệng nói: "Ngưỡng mộ danh tiếng Quỷ Cốc Tung Hoành đã lâu, hôm nay gặp mặt, có phúc ba đời."

Tung Hoành hai người cũng đáp lễ, không hề sai cấp bậc lễ nghĩa, Cái Nhiếp nói: "Từ lâu đã nghe Tiểu Thánh Hiền Trang nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, nhân tài đông đúc, làm người đọc sách thiên hạ kính ngưỡng, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."

Đang khi nói chuyện, mấy người cũng âm thầm đánh giá đối phương, Phục Niệm thấy Cái Nhiếp tuấn dật tiêu sái, thần thái tự nhiên; Vệ Trang trầm ổn bá khí, không giận tự uy, hai người đứng chung một chỗ, một đen một trắng, chiếu rọi lẫn nhau, châu liên bích hợp. Phục Niệm tinh tế dò xét một phen, âm thầm tán thưởng, Quỷ Cốc truyền nhân quả nhiên là phong hoa tuyệt đại, không tầm thường.

Đám người phân chủ khách ngồi xuống, lập tức có Nho gia đệ tử dâng trà lên, Phục Niệm dù chân không bước ra khỏi nhà, nhưng với tình thế thiên hạ hiện nay lại nắm rõ trong lòng bàn tay, đối với mục đích hai người bọn hắn tới nhà cũng là đại khái có suy đoán, thế là nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Không biết Quỷ Cốc Tung Hoành cùng nhau đi vào Tiểu Thánh Hiền Trang ta, có gì chỉ giáo?"

Cái Nhiếp buông chén trà xuống, mở miệng nói: "Lần này chúng ta tới là có chuyện quan trọng trao đổi cùng Phục Niệm tiên sinh."

"Ồ? Không biết chuyện quan trọng cỡ nào, lại làm phiền hai vị đến đây?"

Cái Nhiếp nói: "Bây giờ Đế quốc quảng hạ sụp đổ, thế lực khắp nơi minh tranh ám đấu, chúng ta lo lắng, mục tiêu kế tiếp của Đế quốc sẽ là Nho gia."

Phục Niệm đã suy nghĩ tới chuyện này từ lâu, lời này của Cái Nhiếp không sai, lại cố ý nói: "Tại sao lại cảm thấy vậy?"

Vệ Trang buông chén trà xuống, từ tốn nói: "Chưởng môn Nho gia ngay cả chuyện này cũng không nhìn rõ, chúng ta cũng không phải nói về nó nữa."

Phục Niệm thành danh đã lâu, sau khi tiếp nhận Chưởng môn cũng là nhân vật danh chấn tứ phương, mọi người đối với hắn đều là kính lễ có thừa, chưa từng nhận qua lãnh đạm mảy may, ngay cả thừa tướng Lý Tư cùng công tử Phù Tô Đế quốc bái phỏng Tiểu Thánh Hiền Trang, lời nói nói với hắn cũng là vô cùng khách khí, mặc dù từ lâu hắn đã nghe nói Vệ Trang chủ nhân Lưu Sa cương nghị quả cảm, nói một không hai, mang theo chút giang hồ vô lại, nhưng hôm nay bị không nể mặt mũi ở trước mặt mỉa mai một câu, trong lòng vẫn là kinh ngạc, nhưng hắn dù sao cũng là Chưởng môn một phái, nét mặt ung dung thản nhiên, chỉ là ngữ khí hơi cứng nhắc trả lời: "Ta rõ ràng ý của hai vị, lại không biết đến cùng các ngươi có liên quan gì đến chuyện này?"

Vệ Trang nhìn thấy một tia khó chịu trên khuôn mặt hắn, lơ đễnh nâng chén trà lên nhấp một miếng, nghiêng nheo mắt nhìn Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp ôn hòa tiếp lời nói: "Không biết Phục Niệm tiên sinh có gì cách đối phó?"

Phục Niệm rời ánh mắt khỏi người Vệ Trang nhìn về phía Cái Nhiếp, lại không tiếp lời nói của hắn, nói: "Ta nghe nói Mặc gia đã cùng Lưu Sa liên thủ đối đầu Đế quốc, Quỷ Cốc Tung Hoành lại nhúng tay sự vụ Nông gia, bây giờ nội bộ các nơi Đế quốc đều có người giương cao cờ khởi nghĩa chống lại bạo chính, ngoại bộ có Lang tộc xâm chiếm, công tử Phù Tô cùng Hoàng kim hỏa kỵ binh của Mông Điềm đóng giữ phòng tuyến Bắc cảnh, Đế quốc đã là trong ngoài cùng khốn đốn, hai vị không phải là muốn kéo lên Tiểu Thánh Hiền Trang ta cùng một chỗ?"

Cái Nhiếp từ chối cho ý kiến, bình tĩnh nói: "Phục Niệm tiên sinh dự định như thế nào?"

Phục Niệm đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, "Tiên hiền Nho gia chúng ta từng nói『 thiên, địa, quân, thân, sư 』, bây giờ Đế quốc mặc dù rối loạn, ta cũng sẽ không làm chuyện khi quân che quốc, huống chi, ta thân hệ an nguy toàn bộ Tiểu Thánh Hiền Trang..."

Vệ Trang hừ lạnh một tiếng, tựa hồ xem thường lý do thoái thác của hắn, Cái Nhiếp đã lường trước được, chắp tay nói: "Phục Niệm tiên sinh không muốn làm người bất trung bất nghĩa, Đế quốc chưa hẳn sẽ bỏ qua Nho gia."

Phục Niệm gật đầu nói: "Ta hiểu ý của Cái tiên sinh, lần này các ngươi đến chắc hẳn cũng không phải vì khuyên ta dẫn đầu Tiểu Thánh Hiền Trang chống lại Đế quốc."

Cái Nhiếp cũng không phủ nhận, nói: "Chúng ta phỏng đoán, nếu là Đế quốc muốn ra tay với Nho gia, chỉ sợ sẽ lấy thủ đoạn không bình thường."

Phục Niệm nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Lộ cùng Trương Lương, bọn họ cũng từng nghiên cứu thảo luận qua chuyện này, bây giờ Quỷ Cốc Tung Hoành nói ra không thể tốt hơn.

Vệ Trang thấy thế, chậm rãi mở miệng nói: "Xem ra, các ngươi cũng nghĩ tới vấn đề này."

Nhan Lộ chắp tay nói: "Thực không dám giấu giếm, chúng ta xác thực nghĩ tới Đế quốc sẽ đối phó Nho gia như thế nào..."

Vệ Trang hơi nhíu mày: "Ồ? Nói nghe một chút?"

Nhan Lộ nói: "Tử Phòng suy đoán, bây giờ thành Tang Hải chỉ có thế lực La Võng, chỉ sợ bọn họ sẽ ban đêm phóng hỏa, sau đó thừa dịp loạn giết người."

Vệ Trang gật đầu nói: "Một trận hỏa hoạn sẽ che giấu tất cả vết tích, chôn vùi sự thật..." Y bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm trước khi cùng Cái Nhiếp trao đổi chuyện này nhắc tới Tử Lan Hiên, không nhịn được giương mắt nhìn về phía Trương Lương, Trương Lương lại đang cúi đầu trầm tư, không biết có phải cũng nghĩ đến năm đó hay không."

Phục Niệm mở miệng nói: "Đã mọi người cùng chung suy nghĩ, không biết Tung Hoành hai vị có cao kiến gì?"

Cái Nhiếp thấy Vệ Trang ngẩn người từ lâu, biết y nghĩ tới chuyện ở Hàn Quốc năm đó, liền tiếp lời nói: "Cái khác không nói, nghe nói Tiểu Thánh Hiền Trang Tàng Thư Lâu có vô số thư tịch kinh điển, liên quan đến tất cả mọi lĩnh vực, nếu là cho một mồi lửa, thực tế đáng tiếc."

Lời này đâm trúng nỗi lòng Phục Niệm, hắn gật đầu đáp: "Cái tiên sinh nói rất có lý."

Cái Nhiếp tiếp tục nói: "Chúng ta nghĩ đến, không bằng Phục Niệm tiên sinh đem cất giấu tất cả những điển tịch này trước, chờ gió êm sóng lặng lại đem chúng công chư tại thế."

Phục Niệm cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: "Cách này có thể thực hiện, hẳn là phương pháp thỏa đáng nhất."

Cái Nhiếp tiếp tục nói: "Còn có, nếu là sẽ có một ngày La Võng thật sự ra tay, chúng ta nhất định sẽ tới tương trợ, nhưng là Tiểu Thánh Hiền Trang trên dưới nhân khẩu đông đảo, mong rằng Phục Niệm tiên sinh sớm tính toán."

Nghe vậy, Phục Niệm đứng lên, kéo theo Nhan Lộ Trương Lương cùng nhau hành một đại lễ, nói: "Đa tạ hai vị lời hay chỉ giáo, lại chịu ra tay giúp Nho gia ta thoát hiểm, Tiểu Thánh Hiền Trang trên dưới vô cùng cảm kích."

Tung Hoành hai người đứng người lên, đáp lễ lại, tất cả mọi người đều là người thông minh, chạm đến là thôi, ngầm hiểu lẫn nhau, Phục Niệm khách khí đưa bọn họ ra cửa.

Trong đêm ba ngày sau, Tiểu Thánh Hiền Trang bỗng nhiên bùng phát một trận hỏa hoạn, đêm đó kèm theo một cơn gió dữ dội, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, rất nhanh càn quét toàn bộ thôn trang.

Ngay sau khi Tung Hoành nhận được tin tức, hai người nhanh chóng chạy tới Tiểu Thánh Hiền Trang, ngọn lửa rừng rực đã nhấn chìm thánh địa yên ả an bình nghiên cứu học vấn ngày xưa, bên trong trang truyền ra từng tiếng kêu thảm, quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của bọn họ, La Võng sát thủ dốc toàn bộ lực lượng, muốn thừa dịp hỗn loạn đem trên dưới Nho gia hốt gọn một mẻ.

Tung Hoành hai người dựa theo ước định chạy tới trước chính sảnh, Tề Lỗ Tam Kiệt mỗi người cầm danh kiếm, đang quyết chiến cùng Lục Kiếm Nô, Trương Lương bị thương cánh tay trái, máu tươi chảy ra từ trong cẩm y, Nhan Lộ ở bên cạnh trên lưng có một vết thương, máu tươi ào ạt chảy ra, trái lại Phục Niệm không có bất kỳ chấn thương nào, nhưng biểu hiện rất lo lắng, hiển nhiên đã chịu được hầu hết các cuộc tấn công của Lục Kiếm Nô. Lúc này, Chân Cương chính một kiếm mãnh liệt bôt về phía Trương Lương, Trương Lương nhấc kiếm chống chọi, Loạn Thần cạnh sườn đánh lén, bị Nhan Lộ trở tay ngăn trở, Đoạn Thủy thừa cơ tấn công tới một bên khác của Nhan Lộ, bỗng nhiên một cỗ kình phong tập kích mà đến, kiếm thế nhanh như chớp giật, Đoạn Thủy nhận biết lợi hại, không dám đón đỡ, nghiêng người tránh thoát, ngẩng đầu nhìn lại, chính là Cái Nhiếp.

Lục Kiếm Nô tâm ý tương thông, cùng nhau lui về sau một bước, Chân Cương nhìn thấy bảo kiếm ở trong tay Cái Nhiếp nội lực thôi động, hiện ra ánh sáng màu xanh lạnh lẽo, mở miệng nói: "Uyên Hồng?"

Cái Nhiếp dựng thẳng kiếm tại trước người, hai ngón tay lau một cái, thanh âm trần ổn, "Đúng vậy." Cùng lúc đó, Vệ Trang đi đến bên cạnh hắn, giơ kiếm tại ngực, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.

Lục Kiếm Nô liếc mắt nhìn nhau, rút kiếm tấn công bọn hắn, Tung Hoành hai người đã từng giao chiến với bọn họ, biết bọn họ sáu vị một thể phối hợp không thể khinh thường, Vệ Trang chính diện đón đánh, một kiếm quét ngang đỡ lên Trực Phách ngang ngược của Chân Cương, Diệt Hồn, Chuyển Phách hai người lập tức xuất thủ khóa lại Sa Xỉ, cùng lúc đó Cái Nhiếp ra chiêu như điện, bay lên một kiếm trực tiếp tập kích Loạn Thần, Loạn Thần vội vàng hạ Hoảng mang giơ kiếm phòng thủ, không nghĩ tới chiêu này của Cái Nhiếp lại là hư chiêu, bay qua tai của Loạn Thần liền ngự kiếm bay thẳng tới Diệt Hồn, Diệt Hồn Chuyển Phách kiếm đều quấn ở bên trên Sa Xỉ, trong lúc nhất thời khó mà thu hồi, Võng Lượng, Loạn Thần giật nảy cả mình, vội vàng tấn công tới sau lưng Cái Nhiếp, Đoạn Thủy lại xuất kiếm đâm thẳng sau lưng Vệ Trang.

Lần này xuất thủ đúng là kế sách đối địch hai người bọn hắn thương lượng, Vệ Trang tỏ ra yếu kém dẫn ra hư, cố ý trúng chiêu, hấp dẫn sự chú ý của Lục Kiếm Nô, Cái Nhiếp thừa cơ làm một người trong số họ trọng thương, kiếm trận có lỗ hổng, liền không khó phá giải. Tung kiếm thuật chú trọng "nhanh như gió, nhanh như điện", thích hợp đánh lén nhất, Cái Nhiếp kiếm thuật đã đạt đến siêu phàm, lại cùng Vệ Trang mưu tính hồi lâu, xuất thủ quả quyết lưu loát, Võng Lượng Loạn Thần rút kiếm tới cứu đã không kịp, duy chỉ có Đoạn Thủy lập tức nhìn ra ý đồ của hai người, trực tiếp đánh úp về phía Vệ Trang, vây Nguỵ cứu Triệu, muốn dẫn Cái Nhiếp hồi viện.

Cái Nhiếp lại phảng phất giống như không thấy, không chút do dự đâm thẳng Diệt Hồn, kiếm đạo tàn nhẫn, thế không thể đỡ, Diệt Hồn hơi chần chờ, quăng kiếm muốn chạy, cũng đã trễ, Cái Nhiếp một kiếm đâm đến, trực tiếp cắt đứt cổ tay Diệt Hồn.

Cùng lúc đó Vệ Trang vặn Sa Xỉ một cái, hất ra kiếm của Chân Cương, Diệt Hồn Chuyển Phách Thiết Liên còn khóa tại trên Sa Xỉ, nhưng Vệ Trang lực cánh tay hơn người, trực tiếp kéo một cái, một cú đâm thẳng bẻ gãy thanh kiếm còn lại của Đoạn Thủy, sau đó cấp tốc xê dịch đi giúp Cái Nhiếp giải vây.

Diệt Hồn quỳ rạp xuống đất, Chuyển Phách một mình không ngừng lôi kéo Vệ Trang, trực tiếp thu hồi Thiết Liên, Cái Nhiếp nháy mắt đắc thủ, Võng Lượng Loạn Thần hai bên đánh tới, Cái Nhiếp chuyển kiếm đỡ một kiếm của Loạn Thần, eo bên trái lại bị Võng Lượng làm bị thương, Võng Lượng đang muốn lại tấn công, Vệ Trang một kiếm bổ tới, không thể không quay người phòng thủ, Vệ Trang dựa thế nhảy lên tiến vào vòng chiến, cùng Cái Nhiếp lưng tựa lưng.

Còn lại ngũ kiếm thấy hai người bọn hắn bày ra tư thế như vậy, không dám sơ suất, vây quanh hai người, Vệ Trang quét qua bốn phía, xung quanh ánh lửa ngút trời, thế lửa đã bắt đầu lan tràn tới nơi này, Tàng Thư Lâu cách đó không xa bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đã có xu thế sụp đổ, Tề Lỗ Tam Kiệt đang trừ bỏ những sát thủ La Võng khác đang hướng tới bên này, xung quanh không thấy một đệ tử Nho gia, Vệ Trang trong lòng một chút bình tĩnh, lại cảm thấy Cái Nhiếp dựa vào lưng của y run nhè nhẹ, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"

Cái Nhiếp trả lời, "Không có chuyện gì." Tuy nói như vậy, Vệ Trang nghe giọng điệu hắn trầm thấp, liền biết một kiếm kia của Võng Lượng làm hắn bị thương không nhẹ, giọng điệu có chút bực bội: "Người thay thế La Võng đâu? Làm sao còn không có hiện thân?"

Cái Nhiếp cũng đã quan sát tình hình xung quanh mình từ lâu, lo lắng nói: "Bọn họ hẳn là ở vòng ngoài mai phục? Không biết Lưu Sa cùng Mặc gia có thể ứng phó hay không..."

Vệ Trang nghe hơi thở của hắn có hơi gấp rút, lạnh lùng ngắt lời nói: "Sư ca, trước tiên quản tốt chính ngươi đi."

Vừa dứt lời, một cỗ kiếm khí cường đại khác công kích trực tiếp về phía Trương Lương bên trong khổ chiến, người kia mặc phục sức binh lính Đế quốc, mang theo mặt nạ, không thấy rõ gương mặt, trong tay lại cầm một thanh kiếm kỳ lạ, Trương Lương đang bị mấy tên sát thủ vây chặt, Nhan Lộ vừa thấy cấp tốc thoát thân rút kiếm quay về viện trợ, cùng người kia kiếm khí giao nhau, tiếp nhận một chiêu, người kia lùi lại nửa bước, Nhan Lộ liền lùi lại hai bước đứng vững, Phục Niệm lập tức rút kiếm mà lên, Thái A ỷ lại gió mang theo sấm sét, phối hợp với kiếm pháp Thánh Vương, uy không thể đỡ, người áo đen cùng hắn song kiếm giao nhau, nhưng cũng không yếu thế chút nào.

Vệ Trang híp mắt, mở miệng nói: "Yểm thủ tế nhật, âm thịnh trú ám, lại một người Việt Vương bát kiếm."

Yểm Nhật hơi nghiêng đầu: "Quỷ Cốc song kiếm, Tề Lỗ Tam Kiệt, hôm nay thật đúng là náo nhiệt."

Cái Nhiếp thấp giọng nói: "Quả nhiên là hắn."

Vệ Trang cũng không dài dòng: "Theo kế hoạch mà làm."

Hai người kề vai sát cánh, nhảy lên quét ngang cầm kiếm mà đứng, kiếm không động, kiếm khí cũng đã nổi gió cuộn sóng, phong vân vì đó biến sắc, Lục Kiếm Nô vây quanh bọn hắn liếc nhau, trong mắt đều có vẻ sợ hãi, lần trước hai người Tung Hoành liên hợp bọn họ lòng vẫn sợ hãi, giờ phút này kiếm ở trong tay Cái Nhiếp đã không phải là kiếm gỗ ngày đó, mà là danh kiếm Uyên Hồng, bọn họ bên này đã tổn thương một người, chỉ sợ khó mà đối địch.

Yểm Nhật trong lòng âm thầm lo lắng, La Võng kế hoạch vốn là hắn cùng Lục Kiếm Nô dẫn đầu đông đảo sát thủ La Võng đồng thời tiêu diệt Tiểu Thánh Hiền Trang, Lục Kiếm Nô bao vây Tề Lỗ Tam Kiệt, hắn dựa theo kế hoạch đi tiểu viện đánh lén Tuân Phu Tử, sau đó đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công tiêu diệt người gấp rút tiếp viện, không nghĩ tới lửa vừa mới nổi lên, Quỷ Cốc Tung Hoành liền chạy tới Tiểu Thánh Hiền Trang, hai người vừa ra tay liền trực tiếp tổn thương Diệt Hồn, Lục Kiếm Nô uy thế lập tức suy yếu, cũng không còn là đối thủ của Tung Hoành, hắn đi vào tiểu viện lại phát hiện người đi nhà trống từ lâu, phần lớn đệ tử Nho gia cũng không biết đi hướng nào, xem ra lần tập kích này bọn họ đã phòng bị từ lâu, bây giờ Tề Lỗ Tam Kiệt dù mỗi người đều bị thương, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường, Tung Hoành liên thủ, bọn hắn càng bất lợi, thế là quyết định thật nhanh, hất ra Thái A kiếm của Phục Niệm, hét lớn một tiếng: "Rút!"

Lục Kiếm Nô không dám chính diện đối địch với Tung Hoành hai người, nghe nói lời ấy lập tức thối lui, những sát thủ La Võng khác cũng lao nhao rút lui vòng chiến, từng người phá vây đám cháy, đám người cất kiếm không đuổi theo, Phục Niệm thu kiếm nói, "Lửa càng lúc càng lớn, đi mau!" Chợt nghe dị động, quay đầu nhìn lại, đúng là có một số sát thủ công lực yếu hơn đã vô tình rơi vào trong lửa, bị thiêu sống kêu lên thảm thiết, ánh lửa lập tức bùng phát, càng cháy càng mãnh liệt, mang theo mùi thi thể bị đốt cháy khét khiến người buồn nôn, Nhan Lộ thì thầm, "Trên người họ có dầu hỏa, xem ra La Võng đã lên kế hoạch từ lâu..." Đám người nháy mắt rõ ràng, trên người sát thủ La Võng đều có dầu hỏa, một khị bọn họ đi vào đám cháy, không chỉ khiến lửa cháy mạnh hơn, sau này phát hiện cũng chỉ là một cái xác chết cháy, căn bản không có cách tra rõ thân phận, La Võng liền phủi sạch sẽ, thế nào âm tàn ác độc, khiến người cười chê. Lúc này lửa lớn lan tràn, bọn họ khó mà phá vây, Phục Niệm quay đầu nhìn về phía Tung Hoành hai người, Cái Nhiếp mím môi không nói, Vệ Trang trấn định tự nhiên, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cách đó không xa nghe được một tiếng chim kêu kỳ quái, Phục Niệm cảnh giác nói: "Tiếng gì?"

Vệ Trang nói: "Dạ kiêu của Bạch Phượng, lửa cháy càng ngày cành mạnh, cơ quan điểu không hạ xuống được, hắn đang xác định vị trí của chúng ta." Nói xong, huýt sáo đáp lại. Trương Lương vốn là bị thương không nhẹ, lại bị sặc khói đến khó chịu, thân thể mềm nhũn, Nhan Lộ vội vàng đỡ lấy hắn, Vệ Trang liếc bọn họ một chút, đang muốn mở miệng thì trên không truyền tới tiếng vỗ cánh, chính là Bạch Phượng Hoàng.

Vệ Trang hơi nhíu mày, nhảy lên một cái, đám người cũng nhao nhao nhảy lên lưng Phượng Hoàng, Phượng Hoàng kêu to một tiếng, vỗ cánh bay khỏi biển lửa.

Phục Niệm yên lặng chăm chú nhìn toàn bộ Tiểu Thánh Hiền Trang bị ngọn lửa hừng hực dần dần nuốt chửng, cúi đầu không nói, Nhan Lộ ngồi ở bên người Trương Lương, kiểm tra vết thương của hắn, thấp giọng nói gì đó, Vệ Trang cùng Cái Nhiếp sóng vai đứng thẳng, Trương Lương thấy Phượng Hoàng bay quần quật, thấp giọng hỏi: "Người nhà họ Mặc đâu?"

Bạch Phượng khoanh tay, hất cằm lên: "Bên kia."

Mọi người thấy cách đó không xa, mấy cái cơ quan điểu Mặc gia đợi tại không trung, biết nguy cơ đã qua, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Cơ quan điểu bình ổn bay thẳng ra bờ biển, Tung Hoàng cùng Nho gia ba người mỗi người một bên, mỗi người im lặng.

Hồi lâu, Cái Nhiếp mở miệng nói: "Nho gia đệ tử đều dời đi rồi sao?"

Phục Niệm đang nhìn vào ánh lửa chớp tắt xuất thần, nghe nói lời ấy, xoay đầu lại nói, "Mấy ngày nay đã để họ lặng lẽ chuyển đi theo nhóm, nhưng còn có một bộ phận chưa kịp..." Phục Niệm không có nói tiếp, trong mắt mang theo chút đau thương.

"Tuân Phu Tử đâu?"

"Ngày hôm trước hắn theo đệ tử Nho gia xuống núi, nói là chiến hỏa liên thiên, muốn tìm một chỗ yên tĩnh bắt đầu ẩn cư."

Cái Nhiếp gật đầu không nói.

Nhan Lộ nói: "La Võng so với chúng ta tưởng tượng càng tàn nhẫn, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng người mình cũng muốn làm lửa lớn hơn."

Trương Lương ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp, trong mắt đan xen lửa giận cùng thương tiếc, hắt giật giật bờ môi, nhưng lại không nói gì.

Vệ Trang quay đầu nhìn về phía Cái Nhiếp, Cái Nhiếp ngầm hiểu, hỏi: "Không biết ba vị sau này có tính toán gì?"

Trương Lương mấp máy môi, ngữ khí kiên định: "Đế quốc với ta có thù quốc hận nhà, từ hôm nay trở đi, đấu tranh chống lại bạo Tần (hung bạo/tàn độc), không chết không thôi."

Nhan Lộ nghiêng đầu nhìn Phục Niệm, Phục Niệm lặng im một lát, mở miệng nói: "Bây giờ Tiểu Thánh Hiền Trang đã thiêu hủy, Nho gia đã phân tán, nhưng Nho gia kiệt tác luôn có người phải truyền thừa, ta dự định sau này an phận ở một góc, sửa sang lại điển tịch bách gia, chờ thiên hạ thái bình lại đem chúng công chư tại thế nhân."

Nhan Lộ bình tĩnh mở miệng nói: "Đại sư huynh, ta về cùng với ngươi."

Trương Lương nói: "Sư huynh..."

Nhan Lộ nhè nhẹ vỗ bải vai Trương Lương: "Tử Phòng, còn nhớ rõ lúc trước huynh nói với đệ cái gì chứ? Cho dù đệ quyết định thế nào, huynh vĩnh viễn ở sau lưng ủng hộ đệ, đại sư huynh cũng vậy."

Phục Niệm trịnh trọng gật gật đầu.

Trương Lương trong mắt dấy lên ánh nước, hắn im lặng một lúc, đứng người dậy, hướng hai người hành một đại lễ, từng chữ nói ra, "Hai vị sư huynh, đợi đệ lật đổ bạo Tần, thiên hạ thái bình, nhất định quay về cùng các huynh..." Hắn không có nói tiếp, cũng không cách nào nói thêm gì nữa, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết được, hắn không có cách nào cam đoan mình nhất định có thể thành công, càng không có cách nào bảo đảm khi nào có thể nhìn thấy thiên hạ thái bình.

Nhan Lộ nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống, vuốt sau lưng của hắn, lại không có mở miệng, Tung Hoành hai người liếc nhau, ánh mắt lại dời đi chỗ khác, mỗi người đều mang tâm sự riêng, đều im lặng, chỉ nghe tiếng gió vù vù cùng tiếng cơ quan điểu vỗ cánh, ở trong đêm tối vô tận lại đặc biệt rõ ràng.

Đêm dài đằng đẵng, bóng tối vô biên, khi nào mới có thể nghênh đón bình minh đây?

TBC.

Chú thích:

1. Liên quan tới dự đoán về cốt truyện trong tương lai.

Trong đoạn trailer bộ thứ 6 có cảnh Tề Lỗ Tam Kiệt bị mắc kẹt trong đám cháy, ba người đều là tay cầm danh kiếm thần sắc bày thế trận chờ quân địch, nói rõ Đế quốc bắt đầu ra tay với Nho gia, rất có thể muốn kết hợp trong lịch sử "đốt sách chôn người tài", mà trước mắt Mông Điềm tại Bắc cảnh, Vương Ly ở Đông Quận, tôi cảm thấy rất có khả năng là La Võng ra tay.

2. Liên quan tới sự hiểu biết của nhân vật Phục Niệm cùng suy đoán vận mệnh hướng đi.

Trong lịch sử có một người Phục Sinh, là hậu duệ Tử Tiện đệ tử Khổng Minh. Vào năm 213 trước công nguyên, lúc Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn người tài, Phục Sinh mạo hiểm tính mạng, ngầm đem « Thượng Thư » thuật ghi chép sử điển Đường Nghiêu, Ngu Thuấn, Hạ, Thương, Chu giấu ở trong tường kép, bởi vậy thoát được nạn cháy. Tần vong Hán lập, Nho gia học phái dần dần phục hưng, Hán Huệ Đế bốn năm (trước năm 191), Phục Sinh đào vách tường ra phát hiện còn có 29 quyển được được bảo quản tốt, đây chính là « Thượng Thư » đã trở thành một nguồn giá trị của lịch sử Trung Quốc cổ đại.

Phục Sinh sinh tại năm năm mươi lăm Chu Noãn Vương (khoảng 268 năm trước), chết ở Hán Văn Đế ba năm (khoảng 178 năm trước), hưởng thọ 90 tuổi. Năm sinh chết phù hợp với thiết lập nhân vật Phục Niệm trong Tần Thời, đồng thời bên trong « Sử Ký » ghi chép, Tần Thời đốt sách, Phục Sinh giấu « Thượng Thư » ở trong vách, vào triều đại nhà Hán chỉ còn hai mươi chín quyển sách, để dạy Tề Lỗ. Trong phần thứ tư của « Tần Thời Minh Nguyệt », Phục Niệm đã từng nói lên ý thức hệ của vị quân vương trung thành, cho rằng người phản Tần tự rước lấy họa, đối với Trương Lương nói tới hy sinh vì nghĩa là không đồng ý, nhưng trong phần thứ năm: Phù Tô phát hiện tất cả các điển tịch trong Tàng Thư Lâu đều là dùng văn chữ sáu nước sao chép, cũng không dùng chữ tiểu triện Tần Quốc thống nhất, có thể thấy được Phục Niệm là người rất mâu thuẫn, tôi cảm thấy hắn sẽ không gia nhập trận doanh phản Tần, nhưng hắn hoàn toàn có thể làm người lưu trữ sách, mà trùng hợp nhất chính là, hai người kia đều họ Phục, cho nên tôi thiết lập rằng Phục Niệm chính là Phục Sinh trong lịch sử.

(Trên đây là những phỏng đoán cá nhân và viết mò, nếu có sự sai lệch, đó không phải là việc của tôi hhh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro