Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.

* Kịch bản tỷ đệ Điền thị đại chiến là chính ta phỏng đoán, tiểu Lục còn chưa có xuất hiện, mọi người nhìn xem là được.

Chút giấm di tình, không giấm làm sao tiến triển đây!

——————————————

Lục, giao tâm.

Núi Đại Trạch.

Tung Hoành hai người ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận Điền đại tiểu thư là Kinh Nghê, Điền Ngôn chế giễu lại nói Tung Hoành hai người thừa dịp làm rối loạn, song phương bất phân thắng bại, người Nông gia bán tín bán nghi, bỗng nhiên đệ tử Nông gia hồi báo, binh tướng Bách Chiến Xuyên Giáp Vương Ly đã bao vây quanh núi Đại Trạch. Điền Ngôn lúc này mới xé bỏ lớp ngụy trang, cởi bỏ áo choàng, tay cầm kiếm của Kinh Nghê, Điền Tứ cũng vận khởi nội lực, một trận đại chiến hết sức căng thẳng.

Cái Nhiếp thầm nghĩ ngày trước Vệ Trang cũng từng giao thủ với Kinh Nghê, không rơi vào thế hạ phong, thế là rút kiếm tấn công Điền Tứ, hắn hiểu được tình huống lúc này khẩn cấp, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay liền dùng toàn lực. Gần như đồng thời, Vệ Trang cũng giao thủ với Kinh Nghê. Điền Tứ dù tâm trí không được đầy đủ, võ công quả thực không tồi, cũng biết sự lợi hại của đối thủ, đem Thư Hùng Song Kiếm kích phát ra kiếm ý Hạ Vinh Đông Diệt trong hai mươi bốn Địa Trạch, một âm một dương, đánh về phía Cái Nhiếp. Cái Nhiếp không có đón đỡ chính diện, mà là linh hoạt né tránh, gặp chiêu phá chiêu, tận dụng mọi thứ giúp cho phản kích. Trên võ học có câu nói gọi "Tứ lạng bạt thiên cân", Tung kiếm thuật chính là phát huy câu nói này đến cực hạn, Cái Nhiếp kiếm thuật tinh diệu, di chuyển khéo léo, biến nặng thành nhẹ nhàng, Điền Tứ nhiều lần thô bạo tiến công đều bị Cái Nhiếp nhẹ nhàng linh hoạt hóa giải, Điền Tứ dù sao tâm trí hài đồng, từ lúc kiếm thuật luyện thành đến nay ít có địch thủ, bây giờ mình dồn hết toàn lực, đối thủ lại dường như không phí chút sức, không khỏi hoảng hốt, liên tục hô hào "Tỷ tỷ", vừa đánh vừa lui, hướng Kinh Nghê nơi đó dựa vào, hai chiến đoàn cơ hồ kề cùng một chỗ.

Kim Nghê phát hiện Điền Tứ rơi vào thế hạ phong, bây giờ trong thời gian ngắn rất khó mà đánh bại Vệ Trang, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ đợi quân đội Vương Ly tới, vì vậy trấn an nói "A Tứ kiên trì một chút, viện binh sắp tới", ngay sau đó vận khởi tuyệt kỹ Sát Ngôn Quan Sắc. Vệ Trang xông pha giang hồ nhiều năm, trên người có vô số vết sẹo lớn bé, chịu nội thương càng không thể đếm. Gần nửa năm, lần lượt giao thủ với Cái Nhiếp, Yến Đan, hao tổn rất nhiều nguyên khí, trọng thương chưa hồi phục lại giao chiến với Thắng Thất, tổn thương càng thêm tổn thương. Mặc dù sau đó có Cái Nhiếp trợ giúp điều tức, nhưng trận chiến ở ngục Phệ Nha lại hao tổn rất nhiều tâm thần, đi tới Đông Quận một đường bôn ba lao lực, đến nay nội công chưa hoàn toàn khôi phục, bị Điền Ngôn quan sát nắm được, nàng xuất thủ lăng lệ, chiêu chiêu đều nhằm vào nơi mà Vệ Trang từng bị thương. Vệ Trang đón đỡ, phản công bá đạo, không hề rơi xuống hạ phong. Kỳ thực nói về tình hình, Tung Hoành hai người không kém bao nhiêu, nhưng mà Cái Nhiếp vừa ra tay liền hù dọa Điền Tứ, Vệ Trang lại gặp phải Kinh Nghê hết lần này tới lần khác sử dụng Sát Ngôn Quan Sắc, cho nên là chịu thiệt không ít.

Sơ hở của kiếm khách đứng đầu chỉ ở một hơi thở, cao thủ quyết đấu không có sơ hở cũng phải gây ra sơ hở của đối phương, Kinh Nghê tự nhiên là hiểu rõ đạo lý này. Thấy đánh lâu không có hồi kết, liền cố ý nhiễu loạn tâm thầm Vệ Trang, lạnh lùng nói "Ngươi từng bị thương, thương thế rất nặng", Vệ Trang hành tẩu giang hồ nhiều năm, nháy mắt liền nhận ra ý đồ của Kinh Nghê, biết rõ lúc này nhất định không thể nhiễu loạn tâm thần, vì vậy canh kỹ môn hộ, tùy thời phản công.

Mọi người xung quanh chỉ thấy ánh kiếm lập lòe, bóng người lay động phập phù, kiếm khí tung hoành, chiêu thức nhanh đến không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe được tiếng bảo kiếm va chạm, đều là kinh ngạc hết sức chăm chú quan sát trận chiến. Chớp mắt, hai chiến đoàn công thủ mấy trăm chiêu, hai phe đều có được thua, ai cũng không có nắm chắc đánh bại kẻ địch giành chiến thắng. Tung Hoàng hai người cũng rất rõ ràng, Kim Nghê áp dụng chiến thuật kéo dài thời gian, thời gian lâu dài binh lính Bách Chiến Xuyên Giáp sẽ bao vây nơi này, đối với bọn họ càng bất lọi, nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách thủ thắng.

Trong khi hai bên đang giằng co Vệ Trang tìm được khe hở, đột nhiên tới gần Điền Tứ, hét lên với Cái Nhiếp "Bách Bộ Phi Kiếm".

Cái Nhiếp hiểu ý, một kiếm đẩy lui Điền Tứ, lùi lại hai bước, vận khởi chân khí, đột nhiên ném ra kiếm gỗ mang theo sấm sét, gào thét hướng về phía Điền Tứ. Một chiêu này thanh thế mạnh mẽ, phong vân biến sắc, những người ở xung quanh tâm thần chấn động, nhìn không rời mắt.

Bách Bộ Phi Kiếm trong truyền thuyết!

Điền Ngôn biết không ổn, thấy Điền Tứ sững sờ, nàng quát lên "Mau lùi lại!"

Điền Tứ như tỉnh mộng, nhanh chóng chạy về phía Điền Ngôn, Điền Ngôn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ kiếm khí mạnh mẽ khác thường, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vệ Trang vận khởi Sa Xỉ, kiếm khí màu đỏ vàng cực kỳ chói mắt. Điền Ngôn trong lòng biết bị trúng kế, âm thầm than khổ, trơ mắt nhìn Vệ Trang vung một kiếm, động như lôi đình, dĩ nhiên cũng là một chiêu Bách Bộ Phi Kiếm, thẳng tắp bay về phía Điền Tứ.

Bách Bộ Phi Kiếm tốc độ cực nhanh, Điền Tứ tuyệt đối không có khả năng né tránh, Điền Ngôn định thần, kích phát ra một đạo kiếm khí mạnh mẽ hung hăng đánh tới cánh tay phải của Vệ Trang, chỉ mong làm suy yếu phong mang của Bách Bộ Phi Kiếm. Vệ Trang lúc này Sa Xỉ rời tay, người ở trên không trung, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đề một hơi, chuẩn bị mạnh mẽ tiếp nhận một kiếm này. Cái Nhiếp thấy thực hiện được mưu kế, vội vàng thay đổi chuôi kiếm, đánh xuống một kiếm ngăn cản Kinh Nghê.

Trong chớp mắt, Sa Xỉ đâm trúng tim Điền Tứ, Điền Tứ chết ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, kiếm gỗ cùng kiếm khí của Kinh Nghê giao nhau, long trời lở đất. Điền Ngôn tuy bị Cái Nhiếp ngăn cản một kiếm này, thế giảm đi, nhưng mà khoảng cách quá gần, Điền Ngôn lại dùng tới mười phần công lực, chung quy là tổn thương cánh tay phải của Vệ Trang.

Những người ở xung quanh trợn mắt ngoác mồm, Tung Hoành hai người tâm ý tương thông, Bách Bộ Phi Kiếm một hư một thực, vậy mà nháy mắt chấm dứt tính mạng cao thủ đệ nhất Nông gia. Trận đại chiến này vô cùng đặc sắc, hai bên công lực thực sự cao thâm, hai người phối hợp ăn ý, xưa nay hiếm thấy, cả đám đều sững sờ nguyên tại chỗ, thật lâu nói không ra lời.

Điền Ngôn thấy Điền Tứ đã chết, không dám ham chiến, nhấc kiếm rời đi.

Cái Nhiếp cũng không truy kích, vội vàng quay người lại hỏi "Tiểu Trang, đệ thế nào? Bị thương chỗ nào?" Nói xong liền ngồi xuống xem xét, thấy cánh tay phải của Vệ Trang rủ xuống, máu chảy ồ ạt, nhất định là bị thương không nhẹ. Vệ Trang chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy tiếng xé gió vang lên từ phía sau.

Mưa tên!

Vô số mũi tên giống như châu chấu bay tới từ bốn phương tám hướng, binh sĩ Bách Chiến Xuyên Giáp của Vương Ly đã đến.

Cái Nhiếp nhanh chóng phản ứng, liên tục ngăn lại mấy mũi tên lông vũ, nói với người Nông gia "Chư vị mau lùi lại, quân Tần tới!" Thế nhưng là mưa tên ùn ùn bay tới, khắp nơi tránh cũng không thể tránh. Cái Nhiếp kiếm khí tăng vọt, nhảy vọt chắn trước người Vệ Trang, trong lòng âm thầm lo lắng, mũi lên này lực bắn cực kỳ mạnh, mà là bắn liên tục mấy nhánh, không giống như do con người bắn ra, giống như là do máy móc bắn ra. Nếu là như vậy, bọn hắn không thể kiên trì được lâu dài, dần dần sẽ kiệt lực mà chết.

Cái Nhiếp liên tục đánh bay mấy trăm mũi tên, dần dần mất đi sức lực không thể chống đỡ, mà lại không có kế sách chống đỡ. Bên kia tựa hồ cũng phát hiện hai người bọn hắn, một lượng lớn mũi tên phóng tới nhắm thẳng về phía bọn hắn. Cái Nhiếp không kịp phòng ngự trên người trúng vài mũi tên, nhưng lại không tránh ra để lộ ra Vệ Trang, đành phải cắn răng kiên trì. Bỗng nhiên nghe thấy mặt hông tiếng gió xé đánh úp lại, đang định đón đỡ thì "răng rắc" một tiếng, mấy mũi tên gãy làm đôi. Cái Nhiếp nhìn Vệ Trang tay trái cầm Sa Xỉ không khỏi sững sờ "Đệ...", Vệ Trang không kiên nhẫn đánh gãy hắn "Chuyên tâm!" Hai người di động né tránh, tránh né mưa tên, Cái Nhiếp thấy Vệ Trang không ngừng chảy máu nhỏ xuống mặt đất, bước chân di chuyển dần dần chậm chạp, đang lo nghĩ thì sắc trời bỗng nhiên tối sầm lại, một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở trên không trung.

Là Chu Tước! Người của Mặc gia cùng Lưu Sa tới.

Hai người cảm thấy nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn, liên tiếp đánh bay mũi tên, trong rừng cây thỉnh thoảng truyền tới tiếng kêu thảm thiết, Cái Nhiếp nghe được động tĩnh, nói: "Cơ quan Bạch Hổ? Xem ra lúc trước truyền tin để bọn họ tới là đúng đắn."

Vệ Trang thấp giọng nói: "Đến coi như kịp lúc, người nhà họ Mặc cuối cùng có chút tác dụng."

Cái Nhiếp nghe thấy giọng nói suy yếu của y vội vàng hỏi: "Thương thế như thế nào?"

Vệ Trang chưa kịp trả lời liền nghe thấy tiếng gọi mềm mại: "Vệ Trang đại nhân!"

Nữ tử áo đỏ nhanh chóng chạy tới che ở trước người Vệ Trang, vung ra liên kiếm, chặn lại mũi tên bay tới.

Vệ Trang thấy thế mưa tên dần dần chậm xuống, biết nguy cơ đã qua, trong lòng buông lỏng, đau nhức ập tới. Cái Nhiếp nghe tiếng vang quay đầu lại nhìn, đã thấy Xích Luyện che trước người Vệ Trang, Vệ Trang dựa Sa Xỉ điều tức, chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng, kiếm gỗ trong tay cũng trở nên nặng nề.

Đám người vừa đánh vừa lui, khi tới được thành trì bí mật thì tất cả mọi người đều đã sức cùng lực kiệt, từng người đi xử lý vết thương.

Cái Nhiếp trên người bị trúng tên nhiều chỗ cũng không có chú ý tới, vội vàng giúp Vệ Trang băng bó cầm máu. Một kiếm kia của Điền Ngôn quả thực là tàn nhẫn, vết thương sâu thấy được xương, người như Cái Nhiếp đã từng trải qua gió to sóng lớn cũng không nhịn được nghĩ mà sợ, nếu như lúc ấy không kịp quay lại viện trợ, cánh tay này của Vệ Trang chỉ sợ là phế tại chỗ, cho dù là như vậy, trong lòng vẫn có chút tự trách.

Lúc băng bó vết thương Xích Luyện vẫn bận rộn ra vào, ánh mắt tràn ngập lo lắng mà nhìn Vệ Trang, Cái Nhiếp bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm không khỏi phiền não, xử lý xong vết thương liền nói muốn đi hỏi thăm đám người Mặc gia, không đợi Vệ Trang trả lời liền nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Lúc gần tới Cái Nhiếp mới chợt nhớ ra mới vừa rồi tình huống khẩn cấp, mà chính mình trong lòng chỉ là nhớ tới thương thế của Vệ Trang, lại không chú ý thủ lĩnh Mặc gia ở phòng nào, suy nghĩ một chút, tùy tiện gõ cửa một gian phòng rồi hỏi rõ ràng.

Bên trong có một giọng nữ trả lời "Vào đi", Cái Nhiếp đẩy cửa liền nhìn thấy Đoan Mộc Dung đang ở bên trong băng bó vết thương cho đệ tử Mặc gia, nghe được tiếng động quay người lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Cái Nhiếp không biết Đoan Mộc Dung đã tỉnh lại, nhất thời không kịp phản ứng. Đoan Mộc Dung không nghĩ tới lúc này gặp được Cái Nhiếp, cũng là sững sờ, chợt thấy trên bạch y của Cái Nhiếp bị máu tươi nhuộm đỏ, lốm đốm lấm tấm, lập tức đau lòng hỏi: "Ngươi bị thương rồi?"

Cái Nhiếp lấy lại tinh thần, lắc đầu nói "Không sao", cân nhắc một chút, hỏi, "Đoan mộc cô nương, cô cũng tới, cô bây giờ... tốt lên rồi?" Đoan Mộc Dung thấy hắn vẫn là xa cách như vậy cảm thấy ảm đạm, đang muốn trả lời bỗng nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng người, hóa ra là Cao Tiệm Ly cùng Tuyết Nữ tới đây xem người Mặc gia bị thương.

Hai người nhìn thấy Cái Nhiếp cũng khẽ giật mình, Cái Nhiếp tiến lên chắp tay nói: "Tại hạ vốn định đến thăm chư vị Mặc gia, lại vô ý đi nhầm phòng, quấy rầy Đoan Mộc cô nương."

Đoan Mộc Dung có chút xấu hổ, nhẹ giọng nói, "Không sao."

Cao Tiệm Ly gật đầu nói: "Đã như vậy, A Tuyết, cô ở đây bồi Dung cô nương, Cái tiên sinh, mời đi bên này."

Tuyết Nữ đang nháy mắt với Đoan Mộc Dung, nghe Cao Tiện Ly nói như vậy trả lời: "Các ngươi đi đi, ta ở đây giúp Dung tỷ tỷ."

Cái Nhiếp đi vào chính sảnh, nới với đám người Mặc gia chuyện xảy ra ở Đông Quận một cách chi tiết, lại hỏi thăm tình hình của Thiên Minh, biết Tang Hải tạm thời coi như thái bình, Phượng Chích hai người đã tiếp viện Thượng Thân Lâu, nghĩ đến sẽ không có rắc rối lớn, cảm thấy thư giãn. Nhìn sắc trời không còn sớm, không yên lòng Vệ Trang liền đứng dậy cáo từ.

Trở lại trong phòng thấy Vệ Trang ngồi một mình ở bên giường, đọi đèn chưa tắt liền hỏi: "Tiểu Trang, sao còn chưa ngủ?"

Vệ Trang thấy hắn trở về, không nói một lời, yên lặng đứng dậy, cũng không để ý vết thương có bị vỡ ra hay không trực tiếp đưa tay ra kéo quần áo.

Cái Nhiếp vội vàng đi tới nâng lên cánh tay bị thương của y, giúp y cởi áo ngoài, dìu y nằm ở trên giường, lại thổi tắt đọi đèn nằm ở bên cạnh y.

Hai người đều mang tâm tư, đều trầm mặc. Hồi lâu Vệ Trang khàn khàn nói: "Xế chiều sư ca đi tìm nữ nhân kia sao?"

Cái Nhiếp hơi sửng sốt, giải thích: "Không có, ta đi thăm người nhà họ Mặc."

Vệ Trang lạnh lùng nói: "Tìm chính là tìm, che che lấp lấp làm gì."

"Tiểu Trang, đừng nói bậy! Hủy hoại danh dự của Đoan Mộc cô nương."

"Danh dự? Ta thấy Đoan Mộc cô nương kia đối với sư ca là có tình ý ——" Vệ Trang kéo dài âm điệu.

"Tiểu Trang..."

"Hừ, sư ca trong lòng biết rõ, sao lại phải tỏ vẻ lạnh lùng, làm cho người ta đau lòng."

Cái Nhiếp nghiêm mặt nói: "Bây giờ loạn thế phân tranh, thiên hạ chưa định, đệ và ta nhất định phải một thân một mình, không bị vướng víu, Đoan Mộc cô nương lại có ân cứu mạng với ta, ta khó có thể báo đáp, chỉ là... cũng không phải như đệ nghĩ."

"Ồ? Nói như vậy sư ca là nhịn đau cắt thịt, phát hồ tình, chỉ hồ lễ?"

"Tiểu Trang!"

Vệ Trang hừ một tiếng, không nói nữa.

Một lúc sau, Cái Nhiếp nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Trang, nếu như có một ngày thiên hạ yên ổn, đệ có thể sẽ... thoái ẩn Quỷ Cốc?"

Vệ Trang tựa như không nghe thấy.

Cái Nhiếp tiếp tục nói: "Vậy đệ... có thể sẽ ở cùng Xích Luyện cô nương?"

Trong giọng nói của Vệ Trang có một tia kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì?"

Cái Nhiếp cân nhắc một chút, nghiêm túc nói: "Xích Luyện cô nương đối với đệ tình thâm ái trọng, mọi người đều biết, hôm nay lại không để ý tới an nguy của bản thân mà ngăn cản mũi tên, nếu như không phải nước mất nhà tan, loạn thế lưu lạc, hai người... có lẽ sớm đã..."

"Sư ca!" Vệ Trang lạnh lùng đánh gãy hắn, "Ngươi và ta là đệ tử Quỷ Cốc, là người nắm thiên hạ trong tay, làm thế nào chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường. Bây giờ thế cục rắc rối phức tạp, thế lực khắp nơi minh tranh ám đấu, chúng ta còn có nhiều việc phải hoàn thành, còn nói gì tới tư tình nhi nữ?"

"Vậy đệ... ?"

Vệ Trang trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài: "Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân." (1)

Cái Nhiếp trong lòng hơi trì trệ, đột nhiên quay đầu lại nhìn y.

Vệ Trang vẫn nằm ngửa nhìn trần nhà, trong bóng tối không thể thấy rõ vẻ mặt của y.

Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân, tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn. (1)

Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn.

Cái Nhiếp chậm rãi quay mặt lại, ngơ ngẩn mà nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ xuất thần.

Con đường phía trước dài đằng đẵng, bọn hắn còn có rất nhiều việc phải hoàn thành, ai cũng không biết chính mình sẽ đối mặt với cái gì, cũng không ai biết sinh mạng của mình sẽ dừng lại ở ngày mai hay không, ai cũng không thể... tùy tiện hứa hẹn.

Ở trong thời loạn thế này, lời hứa vốn là một thứ rất xa xỉ.

Cái Nhiếp nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thanh âm nhỏ đến không thể phát hiện, "Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư". (2)

Trong một lúc, mọi thứ xung quanh lặng im, hai người ai cũng không có lại mở miệng, lẳng lặng nghe tiếng hít thở của đối phương. Qua thật lâu, Vệ Trang nghiêng người qua, dùng cánh tay phải bị thương của mình vòng lấy eo Cái Nhiếp, cơ thể Cái Nhiếp khẽ run lên, rồi lại không cử động.

Cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi, Vệ Trang mở miệng, thanh âm khàn khàn, lại mang theo một điểm thỏa mãn, "Đã qua rất nhiều năm kể từ ngày chúng ta ở Quỷ Cốc, sư ca..."

Cái Nhiếp nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảnh tượng mỗi ngày học nghiệp, luyện kiếm, nấu cơm dồn dập xông lên đầu óc, sư phụ ân cần dạy bảo, kiên nhẫn chỉ điểm bọn hắn lịch luyện. Cùng với tiểu Trang bề ngoài hòa khí, sau lưng không ai nhường ai, mặc dù ngày thường không phải tập võ luyện kiếm, chính là đấu võ mồm, không yên tĩnh dù chỉ một khắc, nhưng là từ tận trong đáy lòng hai người vẫn là luôn để ý lẫn nhau. Khi tâm trạng của mình không được tốt, luôn thích đi tới dòng suối dưới sườn núi, chỉ một lúc sau tiểu Trang sẽ tìm tới, ngồi ở bên cạnh mình. Nhưng khi tiểu Trang tâm trạng không được tốt lại thường không biết chạy đi đâu, chính mình đành phải tìm kiếm một cách vô vọng, quả thực đau đầu. Khi đó, bọn hắn an phận ở một góc, không để ý tới thế sự phân tranh, mỗi ngày chỉ nhọc lòng củi gạo dầu muối. Bây giờ nghĩ lại, lại giống như một giấc mơ đẹp.

Cái Nhiếp buồn bã, đưa tay lên chạm vào vết thương trên cánh tay phải của Vệ Trang, sau một lúc lâu lại nhẹ nhàng đặt lên bàn tay lớn ở bên eo mình.

Đây là một bàn tay kiếm khách, bàn tay rộng lớn, trong lòng bàn tay đầy rẫy vết chai cứng, làn da thô ráp, vừa nhìn liền biết chủ nhân của nó trải qua gian nan vất vả, trên mu bàn tay còn có một vết sẹo lồi, đây là vết sẹo mà hắn không biết tới.

Cái Nhiếp trong lòng hơi chua chát, nhẹ giọng hỏi: "Vết thương này bị khi nào?"

Vệ Trang khẽ xì một tiếng: "Những năm này bị thương quá nhiều, từ lâu đã không nhớ rõ, không giống sư ca..."

Cái Nhiếp không biết làm sao, Vệ Trang đối với chuyện mình trốn tránh ước hẹn hầu Tần canh cánh trong lòng, động một tí là châm chọc, bây giờ lại bắt đầu ngầm mỉa mai chính mình ở Tần cung lâu, tự nhiên không có nhiều vết thương như vậy, vì vậy cũng không trả lời liền muốn rụt tay lại.

Vệ Trang đã đoán được từ trước, một phen nắm chặt lấy tay phải của hắn, Cái Nhiếp sợ vết thương của y bị nứt ra cũng không giãy giụa, mặc cho y cầm. Vệ Trang tỉ mỉ sờ soạng, rất nhanh liền sờ tới vết sẹo bị Uyên Hồng cắt một vệt thật dài thật sâu, vết thương xuyên qua lòng bàn tay, cơ hồ chém tay phải y thành hai khúc. Vệ Trang vuốt ve hai lần, nhẹ nhàng nắm chặt tay của hắn, trong giọng nói mang theo tức giận cùng u oán: "Thương thế kia... Hừ, sư ca thật sự bỏ được."

Cái Nhiếp không phản bác được, đang muốn rút tay ra Vệ Trang lại đột nhiên dùng lực, nắm cổ tay của hắn.

Cái Nhiếp giật mình, "Tiểu Trang?"

"Sư ca, ngươi là đệ tử Quỷ Cốc, mạng của ngươi chỉ có thể thuộc về ta." Giọng nói của Vệ Trang có chút buồn bực, "Sau này hành động cần phải tiếc mệnh, không được lại tùy tiện tổn thương chính mình."

Cái Nhiếp trong lòng ấm áp, nghiêm túc nói: "Ta biết."

Vệ Trang có vẻ khá hài lòng, buông cổ tay hắn ra lại vòng lấy eo hắn một lần nữa, nói: "Ngủ đi, ngày mai còn có việc phải làm." Cái Nhiếp đáp một tiếng, mặc cho y ôm chính mình ngủ thật say.

TBC.

Chú thích:

1. "Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân. Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn" xuất từ « Quốc Phong · Trịnh Phong · Xuất Kỳ Đông Môn », đó là một bài dân ca của người Hán ở thời đại Trịnh trước Tần. Mặc dù mỹ nữ như mây, nhân vật chính vẫn như cũ yêu sâu sắc, không thể dao động. Biểu hiện người nam tử nắm giữ tình yêu, đối với người trong lòng chân thành yêu thương tha thiết. Vệ Trang trích dẫn hai câu trước, ý lại biểu đạt hai câu sau, mặc dù mỹ nữ như mây, nhưng mà không hề hối hận về tình cảm của chính mình.

2. "Hán chi quảng hĩ, bất khả vịnh tư. Giang chi vĩnh hĩ, bất khả phương tư", xuất từ « Quốc Phong · Chu Nam · Hán Quảng », nhân vật chính yêu một nữ tử, năm đó cay đắng theo đuổi tình yêu, hôm nay nhìn về tương lai thật khó để mong chờ, không chiếm được lại không bỏ được, hy vọng lại tuyệt vọng, hạnh phúc lại đau đớn, dùng Hán Thủy cùng Trường Giang ví von khoảng cách giữa hai người, tràn đầy sầu u vô hạn. Cái Nhiếp trích dẫn ở đây nói lên chính mình đã nổi lên tình cảm từ lâu, nhưng mà quá nhiều ràng buộc, không thể nói ra, khoảng cách giữa hai người tựa như Hán Thủy cách Trường Giang rất xa.

3. Kịch bản đại chiến tỷ đệ Điền thị là dựa trên suy đoán của tôi. Trong dự cáo, Xích Luyện chắn ở trước người Vệ Trang ngăn cản mưa tên, Cái Nhiếp bị thương gặp lại Đoan Mộc Dung, bối cảnh bốn người đều là lúc hoàng hôn, có thể thấy được Lưu Sa cùng Mặc gia đi vào Đông Quận chi viện.

Trong op mới có Điền Ngôn không có Điền Tứ, chỉ ra rằng Điền Ngôn phần sau còn có hy vọng, tôi lại viết Điền Tứ chết (dù sao tôi cũng không thích tên mập này).

Tung Hoành đại chiến tỷ đệ Điền thị đoán chừng sẽ bị thương, kết hợp ống kính Xích Luyện ngăn cản mũi tên, vì vậy... để Trang thúc bị thương (mặc dù tôi cũng rất đau lòng Trang của tôi, mỗi lần bị thương đều là y a a a)

Phần cuối phần năm, quân đội Bách Chiến Xuyên Giáp bao vây núi Đại Trạch, tiểu Lục báo trước mưa tên, tám phần là Công Thâu thù lão già kia thiết kế máy bắn tên Bách Chiến Thần (nhân tiện nhổ nước bọt cái tên này cũng quá tùy ý).

Người Mặc gia cùng Lưu Sa sẽ đến, tôi cảm thấy đó là điều đương nhiên, lúc Chương Hàm tới tìm kiếm sự hợp tác, bọn họ liền ý thức được La Võng bố cục rất lớn, chỉ dựa vào mấy người bọn hắn còn thiếu rất nhiều, tư thiết khi đó bọn hắn có thể truyền tin tức cho Tang Hải, để phòng ngộ nhỡ.

Về phần Bách Bộ Phi Kiếm của Vệ Trang, chuyện này hoàn toàn là do tư tâm của tôi, mỗi lần đều hợp Tung liên Hoành triệu hoán song long đen trắng rất nhàm chán, Trang thúc dùng Bách Bộ Phi Kiếm một lần, muốn y dùng nhiều mấy lần, học để mà dùng mà~

Trên đây điều là tôi viết mò dựa theo phỏng đoán của mình, phỏng chừng quan phương sẽ đánh vào mặt, dù sao tiểu Lục không có xuất hiện, tôi liền dựa theo ý nghĩ của mình thúc đẩy kịch bản.

(Thật tuyệt khi viết một cách mù quáng, thật tuyệt khi viết một cách mù quáng~)

Tràng kịch nhỏ:

Hai người đều ăn giấm muốn chết, không ai để ý tới ai, trong phòng một cỗ vị chua nồng đậm.

Tiểu Trang không nhịn được: "Sư ca, có phải là ngươi lại đi tìm nữ nhân kia?"

Nhiếp nhi: "Ta không có."

Tiểu Trang: "Tìm chính là tìm, cho người ta hi vọng bây giờ lại lạnh lùng như vậy, nam nhân vô tình!"

Nhiếp nhi: ". . ."

Một lúc sau, Nhiếp nhi: "Tiểu Trang, lúc không có ta ở đây có phải là đệ quyến rũ công chúa Hàn Quốc, có phải là chuẩn bị đưa nàng về Quỷ Cốc không?"

Tiểu Trang: "Hả???"

Nhiếp nhi: "Quyến rũ thì quyến rũ, quyến rũ xong nàng lại tới tìm ta, a, nam nhân lạm tình!"

Tiểu Trang: ". . ."

=====

Mệt 2 anh, ăn giấm lẫn nhau không mệt à? 🙃

Share cái vid 39s khiến tui quắn quéo. 😆

https://www.bilibili.com/video/av21323956?p=2

Nhiếp ăn giấm, để hình này phát cho vui.  😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro