Chương 5
* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.
Chương này bắt đầu, Quỷ Cốc phu phu chính thức tiến vào thời kỳ trăng mật~
——————————————
Ngũ, vào cục.
Đêm đó trăng sáng lên cao, thanh quang vạn dặm.
Cái Nhiếp ngồi xếp bằng ở dưới đất, dùng nhánh cây nhẹ nhàng khuấy động đống lửa, Vệ Trang đại mã kim đao mà ngồi ở bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn đống lửa chăm chú.
Hồi lâu, Vệ Trang mở miệng nói: "Tên phế vật kia đâu?"
"Điểm huyệt ngủ của hắn, ném ở phía sau cây."
Vệ Trang nhẹ nhàng nghiêng mặt qua, nhìn qua bóng đêm vô tận, lẩm bẩm nói: "Kinh Nghê..."
Cái Nhiếp ném nhánh cây trên tay vào đống lửa, "Một trong Việt Vương Bát Kiếm, xem ra lần này kích động Nông gia nội loạn chính là người này, chỉ tiếc..."
"Chỉ tiếc để cho hắn chạy, một lần nữa ẩn núp ở trong bóng tối, xem ra hắn tại Nông gia còn có một thân phận khác, chuyện thật sự là càng ngày càng thú vị."
"La Võng lần này bố cục rất sâu, không biết bọn họ đến tột cùng là có mục gì, xem ra, bây giờ chỉ có tìm tới ngọn nguồn phía sau, mới có thể phá giải tử cục này."
"Hiện tại Huỳnh Hoặc Chi Thạch ở trong tay Chu gia, Điền Hổ nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Kinh Nghê chắc chắn sẽ lợi dụng hắn khơi mào phân tranh, đục nước béo cò."
Cái Nhiếp gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Chương Hàm cùng Ảnh Mật Vệ đã vào cuộc, La Võng chắc hẳn sẽ không thờ ơ."
"Ta cũng nghĩ như vậy, tối nay Chương Hàm tùy tiện cùng La Võng trở mặt, ngày sau nhất định thiệt thòi lớn... Sư ca, nói tới Kinh Nghê, ta chợt nhớ tới một chuyện."
"Ồ? Cái gì?"
"Lấy võ công từ cơ ứng biến của Điền Mãnh, vì sao bị người giết chết mà không có chút phản kháng nào, trừ khi người ra tay là người mà hắn quen, mới có thể không đề phòng chút nào."
"Đúng là như thế, giới hạn Kinh Nghê... Lại chỉ còn mấy người."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau, bây giờ đã có đầu mối thân phận của Kinh Nghê, chỉ là vẫn thiếu khuyết chứng cứ, còn phải tiếp tục điều tra.
Trầm mặc một lát, Vệ Trang hừ lạnh một tiếng, "Điền Mãnh cũng coi như một đời giang hồ hào kiệt, lại chết uất ức như vậy, có thể thấy được cho dù là người quen thuộc thì mọi lúc cũng nên duy trì cảnh giác, nếu không nhất định phải trả giá đắt."
Cái Nhiếp cũng không nói tiếp, yên lặng đứng dậy, châm củi vào trong đống lửa.
Vệ Trang lẳng lặng mà nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Sư ca hôm nay ngược lại là yên tâm ta đi lần theo, không sợ ta trúng mai phục?"
Cái Nhiếp trên mặt không có chút gợn sớn, "Chỉ bằng Kinh Nghê cùng mấy tên sát thủ La Võng kia không vây được đệ."
"Ồ? Vậy cộng thêm Chương Hàm cùng Ảnh Mật Vệ của hắn thì sao?"
"Chương Hàm phái Ảnh Mật Vệ theo dõi Bạch Đồ, hiển nhiên là đối với Bạch Đồ nổi lên lòng nghi ngờ, mà Bạch Đồ đi gặp Kinh Nghê, Chương Hàm liền sẽ không tuỳ tiện tin tưởng lý do thoái thác của Kinh Nghê."Cái Nhiếp dừng một chút, quay đầu nhìn sang y, "Huống chi, đệ và ta liên thủ, dù cho không thể giết chết hết bọn hắn, nhưng không khó để thoát thân."
Vệ Trang nhìn xem hắn, trêu nức nói: "『Chúng ta muốn đi, không ai có thể giữ lại』—— Kiếm Thánh quả nhiên là thật khí phách."
Cái Nhiếp biết Vệ Trang lại cầm cái danh Kiếm Thánh này trêu ghẹo, bất đắc dĩ liếc y một cái: "Tiểu Trang."
Vệ Trang câu lên khóe môi, tâm tình dường như rất là vui vẻ, y tiện tay đem Sa Xỉ ném ở một bên, nằm ngửa xuống, tay phải đệm ở sau đầu, cười nói: "Làm phiền sư ca châm củi gác đêm, bôn ba mấy ngày liền, ta trước nghỉ ngơi một lát."
Cái Nhiếp gật đầu, đáp: "Được."
Cái Nhiếp vẫn ngồi xếp bằng ở bên cạnh đống lửa không nhúc nhích, nhìn chằm chằm ánh lửa chớp tắt xuất thần, nghĩ tới chuyện xảy ra ở Đông Quận mấy ngày nay, từng chút từng chút vén mạch suy nghĩ, cứ như thế suy tư thật lâu, nghe được hô hấp của Vệ Trang dần dần kéo dài, chắc hẳn đã ngủ say, thế là quay đầu nhìn về phía y.
Ngoại hình của Vệ Trang so với thời niên thiếu thay đổi rất nhiều, ngũ quan đã hoàn toàn rút đi ngây thơ, tựa như đao phách phủ tước lăng lệ, mái tóc ngắn màu xám bạc mềm mại trước kia đã không còn nữa, thay vào đó chính là một đầu tóc bạc yêu dị tung bay. Cái Nhiếp than nhẹ một tiếng, những năm này xảy ra chuyện gì mà mình không biết, lại để cho tiểu Trang tuổi còn trẻ mà lại trắng đầu... Hắn lại quan sát tới áo quần lộng lẫy trên người Vệ Trang, không khỏi cảm thán sở thích của tiểu Trang không thay đổi một chút nào, mặc dù gia tộc của Vệ Trang gặp phải biến cố to lớn, nhưng từ trong xương y vẫn là con cháu quý tộc. Ba năm sinh sống ở Quỷ Cốc mộc mạc túng thiếu, lại không mài giũa được điệu bộ quý tộc trên người y một chút nào.
Cái Nhiếp vẫn luôn biết Vệ Trang là một người cực kỳ chú ý, khi còn ở Quỷ Cốc, chưa bao giờ tự mình nấu cơm giặt giũ, lại đối với đồ ăn cùng quần áo yêu cầu rất cao. Đồ ăn muốn món chay phối hợp ăn mặn, quần áo muốn sạch sẽ ngăn nắp, gánh nặng sinh hoạt tự nhiên rơi vào trên người Cái Nhiếp. Vừa mới bắt đầu Cái Nhiếp còn kiên nhẫn dạy y, sau đó thấy y thực sự không phải phù hợp nấu cơm giặt giũ, hỏi hết đông tới tây lại tay chân vụng về, chính mình cũng ngại phiền, dứt khoát tự mình làm. Vệ Trang chiếm được tiện nghi cũng biết ra vẻ, liền hầu ở bên cạnh hắn cùng hắn nói chuyện phiếm. Về sau hình thành thói quen, mỗi lần luyện kiếm xong, Vệ Trang đều đi tới bên cạnh hắn, kéo dài ngữ điệu, "Sư ca ——, hôm nay ăn cái gì?" Sau đó chuyện đương nhiên mà ngồi ở trù phòng nhìn Cái Nhiếp chạy tới chạy lui. Mỗi ngày đem quần áo bẩn của mình xếp chỉnh tề, để xuống trên giường của Cái Nhiếp, mang theo một chút lấy lòng cười nói với hắn: "Sư ca khi nào đi giặt quần áo? Ta cùng ngươi."
Ngày bình thường luyện kiếm, bọn hắn vì thuận tiện nên đều là mặc tùy ý. Nhưng là mỗi lần xuống núi lịch luyện, Vệ Trang nhất định phải mặc bộ cẩm bào hắc kim hoa mỹ kia, đạp lên đôi giày toàn kim mềm mại, lúc xuất thủ thích đội mũ trùm, lộ ra cả người tuấn tú tiêu sái, còn luôn luôn yêu cầu Cái Nhiếp cũng phải đổi một thân quần áo quý giá xứng đôi với y, đường hoàng mà nói không thể để cho người trong thiên hạ khinh thường đệ tử Quỷ Cốc. Cái Nhiếp không thích xa hoa, chê y chuyện bé xé ra to, người giàu sang. Vệ Trang lại chế giễu lại hắn nói khất nghèo kiệm tướng, làm mất mặt mũi Quỷ Cốc, hai người vừa mới bắt đầu còn tranh luận một hồi, về sau Cái Nhiếp lười cùng y tranh cãi lôi thôi, liền theo ý y.
Dần dần, Cái Nhiếp cũng quen với việc đi ra bên ngoài mặc ngay ngắn.
Khi bọn hắn gặp nhau ở Tân Trịnh, Vệ Trang nhìn một thân trang phục của hắn, khoác áo choàng, mang theo giáp bảo vệ, có vẻ anh khí bừng bừng, hết sức hài lòng, luôn tục khen ngợi hắn thông suốt, ở bên dưới sự chỉ đạo của mình càng là tiến bộ ra. Cái Nhiếp nhìn qua quần áo hoa lệ quý khí của sư đệ lại càng là bất đắc dĩ. Ba năm trước đây Vệ Trang còn biết khiêm tốn một chút, cũng chỉ mặc cẩm bào thêu lên ám văn, bây giờ lại là hoa văn kim tuyến, bên trên giáp vai cũng không biết là cái gì, phát sáng sáng lóa. Lúc ấy Cái Nhiếp thầm nghĩ, theo xu thế này, không biết sau mười năm nữa, tiểu Trang có mặc càng phức tạp hay không. Không nghĩ tới, chớp mắt mười năm trôi qua, Vệ Trang thật sự phủ thêm áo khoác lộng lẫy bá khí, cũng không biết y cùng người giao thủ có bị quần áo cản trở hay không.
Cái Nhiếp cúi đầu nhìn quần áo vải thô của chính mình một chút, nhớ tới khi đó Vệ Trang nghĩa chính từ nghiêm mà nói phải giữ hình tượng Quỷ Cốc phái, theo lối nói của y, mình bây giờ... quả thực làm mất hết mặt mũi đệ tử Quỷ Cốc.
Nhớ lại dáng vẻ chỉ điểm giang sơn lúc ấy của Vệ Trang, Cái Nhiếp không khỏi cười khẽ, giương mắt nhìn Sa Xỉ bị Vệ Trang ném qua ở một bên, liền đưa tay nhặt lên, nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm, cảm nhận từng đường vân rõ ràng.
Thanh kiếm này là hắn quen thuộc. Lúc trước khi mà Vệ Trang nhận được thanh kiếm này, yêu thích không buông tay, ngày đêm không rời, nghe nói danh tiếng yêu kiếm làm ngơ, còn cười nhạo người trong thiên hạ cực kỳ ngu dốt. Không nghĩ tớ đã nhiều năm như vậy, mình đổi qua không ít kiếm, thanh kiếm này vẫn luôn theo bên người Vệ Trang.
Giờ đây, thế nhân chỉ biết thủ tọa Lưu Sa âm tàn ác độc, yêu kiếm Sa Xỉ uống máu vô số, ai có thể thực sự hiểu y chứ? Qua nhiều năm như vậy hầu ở bên cạnh hắn, chứng kiến y lúc thời niên thiếu ngây ngô, đau buồn khi chí hữu chết đi, đau thương nước mất nhà tan, hành tẩu giang hồ không dễ, ngày đêm trù tính vất vả, chỉ có thanh kiếm này mà thôi.
Đó là quá khứ mà Cái Nhiếp cũng chưa từng biết được.
Cái Nhiếp vuốt chuôi kiếm, trong lòng buồn bực, khẽ thở dài.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy cổ tay hơi đau, bị dọa giật mình một cái, lấy lại tinh thần, hóa ra là Vệ Trang cầm cổ tay của hắn.
"Tiểu Trang?"
"Sư ca, ngươi ngoan ngoãn gác đêm, chạy tới cầm Sa Xỉ của ta làm cái gì? Chẳng lẽ chán dùng thanh kiếm gỗ kia, liền tới trộm bội kiếm của ta?" Vệ Trang giọng điệu ngả ngớn, vẻ mặt trêu tức.
"..." Cái Nhiếp không có lời để đáp, đơn giản là vẻ mặt thản nhiên mà nhìn y.
"Không thú vị", Vệ Trang không được toại nguyện nhìn thấy vẻ mặt co quắp của Cái Nhiếp, hừ một tiếng, hất ra cổ tay của hắn, "Sư ca nghỉ ngơi đi, ngày mai Nông gia tất có hành động, không thể xem thường."
Cái Nhiếp cũng không từ chối, nghiêng người nằm xuống, Vệ Trang đứng dậy, sờ Sa Xỉ, lại nghĩ tới cái gì, cong khóe môi, "thịch" một cái ném Sa Xỉ tới trên người Cái Nhiếp, cười nói, "Sư ca đã thích như vậy, không bằng ôm ngủ". Cái Nhiếp không phản bác được, yên lặng nhìn xem Vệ Trang tiện tay thêm chút củi, liền đứng tại vách đá ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cái Nhiếp cứ thế mà nhìn chằm chằm bóng lưng của y, những năm này, Vệ Trang đã hoàn toàn trưởng thành bộ dáng của một kiếm khách đứng đầu, viên bối phong yêu, trên thân đều là bắp thịt rắn chắc, không nhìn ra một chút dáng vẻ thon gầy khi là niên thiếu, cũng không biết những năm này y luôn màn trời chiếu đất, ngày bình thường ăn cái gì, có hợp khẩu vị kén chọn của y... Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên Vệ Trang mạnh mẽ quay đầu, Cái Nhiếp vội vàng nhắm mắt lại vờ ngủ, nghe được Vệ Trang một tiếng cười khẽ, "Sư ca vì sao nhìn chằm chằm vào ta?"
Cái Nhiếp chỉ là vờ ngủ không trả lời, nghe thấy Vệ Trang lại xoay lại, thở dài nhẹ nhõm, mấy ngày bôn ba quả thực mệt mỏi, hiện tại cả người trầm tĩnh lại, cơn buồn ngủ kéo tới, rất nhanh liền ngủ thật say.
Vệ Trang xoay đầu lại, nhìn qua bầu trời đêm xuất thần, nửa năm trước, y cũng là đứng tại vách đá như thế này, khi đó, y mới vừa cùng Cái Nhiếp tại Cơ Quan Thành đánh cho lưỡng bại câu thương, mặc dù liên hệ tâm ý, nhưng khó tránh trong lòng phiền muộn. Về sau, y đi vào Tang Hải, một bên tiếp tục cùng đế quốc hợp tác, xen vào tình báo, một bên bí mật liên hệ với Tử Phòng, âm thầm mưu đồ cùng thế lực phản Tần liên minh. Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, y đúng hẹn đem Cái Nhiếp cùng người nhà họ Mặc ngăn ở lối ra địa đạo, Tinh Hồn chợt xuất hiện, Vệ Trang bận tối mắt mà vẫn thong dong vịn Sa Xỉ, chờ đợi sư ca nhà mình sẽ ứng đối ra sao. Không ngờ Cái Nhiếp trái ngược với tính tình chững chạc thường ngày, trực tiếp xuất thủ đoạt công, làm thương gân mạch tay phải của Tinh Hồn, còn mỉa mai nói Lưu Sa ở ngay bên cạnh, nếu như Tinh Hồn mạnh mẽ xuất thủ nhất định bị thương nặng.
Tinh Hồn thấy Tung Hoành liên thủ đã thành kết cục đã định, liền quay người rời đi.
Về sau, Mặc gia, Lưu Sa cùng người Hạng thị nhất tộc đồng thời ở tại Hải Tân Sạn Đạo, Mặc gia vốn là cùng với Lưu Sa chất chứa oán hận rất sâu, liên thủ lại là bất đắc dĩ, tự nhiên không đủ tín nhiệm. Vệ Trang vừa vặn lấy này làm cái cớ mà ở cùng phòng với Cái Nhiếp, Cái Nhiếp tự nhiên không có ý kiến. Nhưng mà trận chiến Cơ Quan Thành hai người đánh tới dữ dội, Mặc gia lo lắng hai người tôn thần này một lời không hợp lại đánh nhau, bại lộ Hải Tân Sạn Đạo, cả ngày nơm nớp lo sợ. Sau đó phát hiện hai người này mỗi ngày cùng ra cùng vào, cùng ăn cùng ở, trừ bỏ Vệ Trang thỉnh thoảng sẽ khiêu khích chế giễu Cái Nhiếp vài câu, tổng thể mà nói đúng là vô cùng hài hòa. Mọi người không khỏi cảm thán Kiếm Thánh thật sự là tốt tính, có thể dung túng người sư đệ bá đạo cay nghiệt lại không thèm nói đạo lý kia.
Nhưng mà đôi sư huynh đệ này hoàn toàn không biết người nhà họ Mặc còn có một màn hoạt động tâm lý như thế, khi bọn họ còn ở Quỷ Cốc chính là ở chung như vậy, đã trở thành thói quen từ lâu, sau một trận chiến ở Cơ Quan Thành hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước, liền tự nhiên mà khôi phục bộ dáng lúc trước. Mười năm tránh mà không gặp cùng với Cơ Quan Thành ngươi sống ta chết phảng phất chưa từng tồn tại, vẫn là bộ dáng huynh hữu đệ cung kia.
Chuyện Trương Lương cùng Đạo Chích ký kết không nói với bất kỳ ai, thẳng tới khi Đạo Chích bị bắt, Trương Lương đi vào Sạn Đạo, mọi người mới biết được chân tướng việc này. Vệ Trang nghe xong việc này liền biết con hồ ly này lại muốn tính kế chính mình cùng Cái Nhiếp, hừ lạnh một tiếng, Cái Nhiếp lại giành trước đáp ứng, Vệ Trang càng là bất mãn, mở miệng giễu cợt nói: "Ngươi lại muốn đóng vai chúa cứu thế sao?"
Cái Nhiếp quay đầu, nghiêm túc nói: "Tiểu Trang, chuyến này cực kỳ hung hiểm, ta có thể giúp được đệ."
Vệ Trang biết, Cái Nhiếp là trong lòng biết rõ Trương Lương là đang dụ hắn xuất thủ, nhưng mà mạo hiểm chính là Vệ Trang, hắn lại sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trong lòng không khỏi ấm áp, lại không nhiều lời.
Thời niên thiếu, hai người lạnh nhạt lẫn nhau, bị Huyền Tiễn chế giễu "Trăm ngàn chỗ hở", bên trong ngục Phệ Nha, hai người lại vô cùng ăn ý, quả thực đánh lui Lục Kiếm Nô, chỉ tiếc trong tay Cái Nhiếp là kiếm gỗ phổ thông.
A, vừa nghĩ tới kiếm gỗ, Vệ Trang liền tức giận, mười năm trước sư ca còn một thân kình trang, tay cầm Thanh Sương, mặc dù không có danh chấn tứ phương như bây giờ, nhưng tốt xấu cũng xem như phù hợp với hình tượng đệ tử Quỷ Cốc quát tháo phong vân. Bây giờ lại qua tuổi xây dựng sự nghiệp, ngược lại là càng không chú trọng, mặc một thân quần áo vải thô, cầm trong tay vẫn là thanh kiếm gỗ bình thường tự mình đẽo gọt, tốt xấu đội tên tuổi Kiếm Thánh, vậy mà keo kiệt như thế, quả thực làm mất mặt phái Quỷ Cốc.
Vệ Trang trong lòng oán trách, tức giận liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh ngủ của Cái Nhiếp, ít đi lăng lệ cùng ngạo khí trong ngày thường rất nhiều, cảm giác cả người nhu hòa không ít. Vệ Trang nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Cái Nhiếp, mới đây còn nói với hắn đối với người quen thuộc cũng phải duy trì cảnh giác, xem ra đúng là không lọt tai một chữ nào, nhưng mà y không tức giận chút nào, thậm chí còn có chút âm thầm vui mừng.
Vệ Trang nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên cạnh Cái Nhiếp, lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu, lại quay đầu nhìn những ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên đường chân trời.
Tối nay quả thực khiến người khó quên mà, Vệ Trang tâm tình vui vẻ, đứng dậy dập tắt củi lửa, xoay người, đẩy đẩy bả vai Cái Nhiếp.
"Sư ca, ngươi có rời giường hay không?"
TBC.
Phần cuối ta chơi một nhánh hì hì, đây là một câu cuối có âm thanh 😜
Hôm nay thực hiện gấp đôi, ta muốn khích lệ chính ta!
=====
cute xỉu 😘
Mà rất thích cảnh Tung Hoành liên thủ, cả trong Tần Thời lẫn Cửu Ca, hắc long cùng bạch long cuốn lấy nhau, làm tui không thể nghĩ bình thường được. Song kiếm hợp bích là vô đối nhé. 😜
Mà cảm thấy Cái Nhiếp mặc đồ thô nhưng vẫn đẹp, nhẹ nhàng đơn giản, không rườm rà, thuận tiện cho đánh nhau. Trang mặc hầm hố quá, đánh nhau kiểu gì cũng bị ảnh hưởng chút ít chứ nhỉ? Nghĩ tới mấy truyện (phim cổ trang) trang phục rộng dài nhiều vải, phiêu phiêu như thiên tiên... Khi đánh nhau liệu có lúc đang đánh có động tác bị vướng quần áo ngã sml không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro