Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.

Kiếm đãng cao ngất, đời này không uổng phí.

——————————————

Tứ, nan ngôn.

Vào đêm, người nam nhân cường đại áo đen tóc trắng vẫn đứng ở vách đá, ở trong ánh trăng nhu hòa, lẳng lặng nhìn chăm chú Mặc gia Cơ Quan Thành phía xa xa, không nhúc nhích, tựa như pho tượng.

Hồng y nữ tử xinh đẹp kiều mị ở phía sau nhẹ nhàng đến gần, muốn nói rồi lại thôi.

Vệ Trang hơi nghiêng mặt, "Chuyện gì?"

"Liên nhi đưa tới tin tức."

"Nói."

"Yến Đan chết trong Lục Hồn Khủng Chú, Kinh Thiên Minh bí mật tiếp nhận Mặc gia Cự Tử, Cái Nhiếp..." Xích Luyện dừng lại, nheo mắt nhìn sắc mặt Vệ Trang.

Vệ Trang vẫn là mặt không chút thay đổi: "Cái Nhiếp thế nào?"

"Cái Nhiếp đã tỉnh, đang cùng Mặc gia đi tới thành Tang Hải."

Vệ Trang hờ hững quay đầu đi, yên lặng một hồi, hồi lâu mới hỏi: "Nữ nhân kia thế nào rồi?"

Xích Luyện khẽ giật mình, rất nhanh phản ứng lại, trả lời: "Không biết, Liên nhi không nhắc tới nàng ta."

Vệ Trang hừ một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn.

Xích luyện suy nghĩ một chút, dè dặt nói: "Phi Vũ ở giữa trung tâm, chỉ sợ không dễ dàng như vậy..."

Vệ Trang không kiên nhẫn đánh gãy, "Không quan trọng, vốn cũng là một người không quan trọng."

Xích Luyện không nói gì thêm, giống như dĩ vãng nhìn chăm chú bóng lưng nam nhân.

Vệ Trang trên mặt ung dung thản nhiên, kỳ thực trong lòng đã sớm sóng ngầm mãnh liệt.

Hôm nay, y rốt cuộc hoàn thành quyết chiến giữa Tung Hoành, trận chiến này, tới muộn trọn mười năm.

Ở trong mười năm này, Vệ Trang đã từng tưởng tượng vô số lần, một ngày kia hai người gặp lại, Cái Nhiếp sẽ nói cái gì, sẽ giải thích năm đó ra đi không lời từ biệt, hay là sẽ hỏi tình huống mấy năm này của y. Vệ Trang thậm chí đã nghĩ kỹ phải châm biếm hắn như thế nào một phen, lại quyết một trận tử chiến. Thế nhưng là hôm nay, Cái Nhiếp chậm rãi đi tới, đứng ở trước mặt y, giống như mỗi một lần bọn họ luận bàn khi còn ở Quỷ Cốc ——

"Tiểu Trang."

"Sư ca."

"Ra tay đi."

Vệ Trang trong nháy mắt đó hơi hoảng hốt, không biết là bởi vì sư ca vẫn giữ thói quen thời niên thiếu, vẫn là hiểu rõ y, hiểu rõ bọn họ đã sớm không có lời để nói, nhưng cho dù là điểm nào, đều đầy đủ khiến Vệ Trang nổi lên cơn giận giữ. Còn trẻ người hầu ở bên cạnh mình là hắn, người hiểu suy nghĩ của mình nhất cũng là hắn, người từ bỏ Quỷ Cốc bội ước cũng là hắn, người đối với mình mười năm tránh mà không gặp cũng là hắn, bây giờ người giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì cũng là hắn.

Vệ Trang lại không trả lời, thôi động linh lực phát ra kiếm khí cường đại, tấn công về phía Cái Nhiếp.

Đây đã không còn chỉ là đệ tử Quỷ Cốc quyết chiến trễ mười năm, càng giống như là hai người đã lâu không gặp dùng kiếm đối thoại. Vệ Trang khí thế hùng hổ, kiếm thế thẳng thắn thoải mái, cực kỳ bá đạo. Cái Nhiếp gặp chiêu phá chiêu, kiếm pháp linh hoạt nhẹ nhàng, trong nhu có cương, hai người kiếm khí dâng lên trận gió mạnh, đem toàn bộ Mặc Hạch đều bao bọc ở bên trong, chỉ thấy kiếm khí đỏ lam song song va chạm lẫn nhau, nghe được bảo kiếm va chạm leng keng leng keng vang dội, chớp mắt, đã công thủ hơn mười chiêu, bất phân thắng bại.

Đây là kiếm khách cao cấp nhất đương thời đọ sức, là cuộc chiến Tung Hoành Quỷ Cốc chỉ tồn tại ở trong miệng thế nhân, trong lúc nhất thời, những người khác đứng thẳng ở trong Mặc Hạch đều là hoa mắt mê mẩn, kinh thán không thôi. Quỷ Cốc luôn luôn tự cao tự đại, danh xưng "Chư tử bách gia, duy ta tung hoành", hôm nay nhìn thấy, mới biết quả thực danh bất hư truyền.

Vệ Trang phát ra Bách Bộ Phi Kiếm, động như lôi đình, thế không thể đỡ, đánh bụi bay nổi lên bốn phía, đợi đến bụi bặm tiêu tan, đám người định thần nhìn lại, Uyên Hồng đâm vào vai trái của Vệ Trang, Sa Xỉ kẹp lấy lưỡi kiếm Uyên Hồng, Tung Hoành hai người bốn mắt nhìn nhau, toàn bộ mực hạch yên lặng như tờ.

Vệ Trang nhìn vào đôi mắt của Cái Nhiếp, vẫn là trong trẻo trong suốt như vậy, ánh mắt như vậy để cho y trầm luân, hoặc là, y đã trầm luân từ lâu.

Y phảng phất nhìn thấy sư ca uống rượu ở dưới ánh trăng, nghiêm túc nói với y: "Phát hồ tình, chỉ hồ lễ." (1)

Ở Ngụy gia trang lần đầu tiên giao thủ với Huyền Tiễn, giương ngang cánh tay đem mình cản ở sau lưng "Không được đuổi theo".

Mỗi ngày luyện kiếm cùng nhau tắm rửa ở suối nước bên cạnh, ôn nhu hỏi y "Hôm nay muốn ăn cái gì?"

Ở trên tòa vọng lâu biên thành Hàn quốc, mang theo nụ cười gọi y "Tiểu Trang".

Cau mày băng bó vết thương cho y, khẽ vuốt sau lưng y nói "Không sao".

Đã từng có rất nhiều lần, Vệ Trang đều hi vọng sư ca ở bên người, có thể nhẹ nhàng ôm y, giống như khoảng thời gian niên thiếu vậy, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ cùng với sinh mệnh mạnh mẽ của người này. Hàn Phi chết, Hàn quốc diệt vong, y một mình chống đỡ Lưu Sa tan tành, đi ở giữa thế lực khắp nơi, đầu đao liếm máu, sinh tử một đường, y không thể không lãnh khốc vô tình, lòng dạ ác độc. Dần dần, người đối mặt với y chỉ có hai loại, hoặc là giao dịch ngấm ngầm mưu tính mưu mô nham hiểm, hoặc là hoảng hốt sợ hãi cầu xin tha thứ sống tạm bợ. Không còn có một người, hỏi y có phải là tâm tình tốt hay không, quan tâm vết thương trên người y có khép lại hay không.

Sư ca, chỉ có sư ca của y, Vệ Trang có thể tiếp nhận sư ca hận y, hại y, tính toán y, thậm chí giết y, lại duy nhất không thể chịu đựng được sư ca không từ mà biệt, trốn tránh không gặp.

Vệ Trang từ lâu đã vứt bỏ tình cảm của mình, chỉ có một mình Cái Nhiếp, ở giữa yêu hận của y.

Cái Nhiếp bên này cũng không tốt gì, hắn yên lặng nhìn qua Vệ Trang, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lăng lệ của y. Mười năm trước, hắn không tán đồng môn quy của Quỷ Cốc, vứt bỏ quyết chiến, suốt mười năm tránh né mà không gặp, thẳng tới lúc này. Một khắc này hắn chân chính đối mặt với Vệ Trang, mới rốt cuộc rõ ràng một chút tâm tư mịt mờ kia của mình.

Nếu nói như một chuyện nhỏ dưỡng thành quen thuộc là đáng sợ, như vậy đem một người để ở trong lòng thành thói quen sẽ là trí mạng. Ba năm sớm chiều ở chung, Cái Nhiếp đã sớm thành thói quen bên người có một người làm bạn, quen thuộc chính mình làm cơm tiểu Trang hầu ở một bên nói chuyện phiếm, quen thuộc tiểu Trang đem quần áo bẩn làm chuyện đương nhiên mà ném cho mình, quen thuộc cùng nhau ngồi ở bên dòng suối nhỏ cộng ẩm một vò rượu, quen thuộc tranh đấu đối lập lại kề vai chiến đấu, quen thuộc băng bó cho nhau mà ai không chịu yếu thế kêu đau...

Mười năm này, hắn từng chút từng chút cuối cùng cũng đem chúng đều miễn cưỡng loại trừ, nhưng thẳng tới giờ phút này mới biết được, thì ra những thứ này chỉ là bị mình khóa ở trong lòng, ở lúc đối mặt với người này chúng đều phá đất mà lên. Đã từng có rất nhiều lần, hắn rất muốn gặp tiểu Trang, nghe giọng điệu của y đối với mình châm biếm chua ngoa cũng được, cùng mình vui vẻ đánh một trận cũng được, hoặc là giống như ở trong trí nhớ, hai người ở dưới ánh trăng cộng ẩm một vò rượu mạnh, không ai nói gì. Thế nhưng là bây giờ, Vệ Trang lại thật sự đứng ở trước mặt hắn, hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào, hoặc là nói, hắn có quá nhiều lời nói muốn nói, thế nhưng là giữa bọn hắn, chỉ còn lại Tung Hoành quyết chiến, sống hoặc chết, thắng hoặc bại.

Cái Nhiếp đau lòng không thôi, bất tri bất giác nắm chặt chuôi kiếm, hắn chợt nhớ tới tiểu Trang phái người đưa tới cho hắn chuôi kiếm gãy.

Chuyện này bắt đầu từ kiếm, vậy thì từ kiếm kết thúc  đi.

Cái Nhiếp cắn răng, chán nản nhắm mắt lại, ở lúc mở ra, trong mắt chỉ có kiên định cùng quyết tuyệt, Vệ Trang bỗng nhiên giật mình, giống như linh cảm được cái gì, nắm chặt chuôi kiếm Sa Xỉ.

Chỉ nghe một tiếng vang giòn, danh kiếm Uyên Hồng xếp hạng thứ hai trên kiếm phổ theo tiếng gãy thành hai đoạn.

Yên lặng như tờ, thanh âm của Thiên Minh dường như xa xôi ngàn dặm, "Không —— "

Ở giữa Mặc Hạch, hai người vẫn là không nhúc nhích nhìn chăm chú đối phương, Vệ Trang kinh ngạc mà nhìn Cái Nhiếp, Cái Nhiếp vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nhìn lại y.

Phảng phất có thứ gì, giống như thanh kiếm này, gãy, bể nát, rốt cuộc không về được.

Một kiếm mai táng ân oán, một điểm tâm tư ngưng tụ thành sương.

Ở lúc đoạn kiếm gãy kề lên cổ Vệ Trang, Vệ Trang đã bình tĩnh lại, thắng bại đã phân, sinh tử đã định, Vệ Trang ngước mắt nhìn người lạ lẫm mà lại quen thuộc ở trước mắt, thấp giọng nói, "Ta vẫn luôn rõ ràng, từ ngày đầu tiên gặp mặt thì bắt đầu, trong chúng ta nhất định sẽ có một người phải ngã xuống, tới đi."

Cái Nhiếp mắt điếc tai ngơ, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm y, bên trong ánh mắt có một chút đau thương, một chút tiếc nuối, một chút hoài niệm, lại đơn độc không có sát khí. Vệ Trang trong lòng đột nhiên nhảy một cái, ngập ngừng thăm dò cái cổ, lưỡi dao sắc bén lập tức cắt da thịt, máu dọc theo viền cổ chảy xuống, Cái Nhiếp tay cầm càng chặt, lại bất động thanh sắc thu lại đoạn đao.

Vệ Trang rõ ràng.

Thắng bại dù đã phân, sinh tử lại bất luận, lấy kiếm thường tình, lấy mạng chống đỡ, Cái Nhiếp thu hoạch được thắng lợi cuộc chiến Tung Hoành, lại đem mạng của mình giao cho y.

Sống hoặc chết, đều từ y.

Vệ Trang đôi mắt dần dần nghiêm túc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khó mà diễn tả bằng lời, y tức giận Cái Nhiếp rõ ràng giành thắng lợi lại tùy tiện đem quyền lực sinh sát giao nộp, nhưng lại vui vẻ chính mình cho dù hùng hổ dọa người như vậy, sư ca cũng chưa từng muốn giết y. Y cực kỳ hận Cái Nhiếp thản nhiên cùng cố chấp, lại cực kỳ yêu hắn tin tưởng vô điều kiện cùng dung túng.

Vệ Trang không do dự nữa, vung lên Sa Xỉ, lưỡi kiếm sắc bén tại dưới xương sườn Cái Nhiếp mở ra một đạo vết thương thật dài, nơi đó không phải là chỗ hiểm, sẽ chỉ để lại vết sẹo dài mà sâu.

Nếu như ân oán của chúng ta đã không giải được, vậy thì để nó càng sâu một chút đi.

Cái Nhiếp theo tiếng buông ra lưỡi kiếm, phảng phất bị rút đi tất cả khí lực, thân thể ngã về phía sau, đôi mắt vẫn nhìn y không nháy mắt, cho dù biết rõ chính mình không có việc gì, nhưng vẫn giống như là sinh ly tử biệt vậy, đem hình dạng của y khắc vào trong đầu.

Tội gì mà làm khổ mình, Vệ Trang thấy thế, không nhịn được chế nhạo nói, "Nhược điểm trí mạng của ngươi là cái gì, ngươi quá mức chấp nhất tại cái gọi là chính nghĩa, giống như những giấc mộng kia của ngươi, sư ca —— "

Mà lần này, Cái Nhiếp thật sự bất lực để trả lời, hắn nhìn người mà chính mình nhớ nhung mười năm, rốt cục, nặng nề mà ngã trên mặt đất.

Vệ Trang yên lặng nhìn chằm chằm Cơ Quan Thành phủ dưới ánh trăng, ánh mắt phức tạp, y luôn công bố Cái Nhiếp chỉ có thể chết ở trong tay mình, nhiều năm như vậy luôn luôn chú ý tới động tĩnh của hắn, không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương hắn, liền công phá Cơ Quan Thành Chậm Vũ Thiên Dạ cũng là tỉ mỉ chọn lựa, trận chiến ngày hôm nay, y rốt cục sáng tỏ điểm tư tâm vi diệu kia của chính mình, Cái Nhiếp chỉ sợ là tâm tư cũng giống như y.

Thế nhưng là, biết thì rồi thì phải làm thế nào đây chứ? Bọn họ ai cũng không phải là người sa vào tình cảm, cho dù hiểu biết đối phương, ngầm hiểu lẫn nhau, cũng không thể vì đối phương mà dừng bước lại.

Bọn họ là cường giả, là truyền nhân Quỷ Cốc, là người thay đổi vận mệnh thiên hạ, vậy thì nhất định con đường tương lai chỉ có thể một thân một mình.

Đêm qua y ở đây hết sức chăm chú mà múa kiếm, tưởng tượng tới bộ dáng của người kia mười năm không gặp đón lấy một chiêu một thức của mình. Bây giờ, lại chỉ cảm thấy dường như cách một đời, Vệ Trang khẽ thở dài, quay đầu lại hỏi: "Thành Tang Hải?"

Xích Luyện vội vàng đáp: "Đúng vậy!"

"Thông báo bọn họ tụ tập Tang Hải," Vệ Trang thanh âm bình ổn mà kiên định, giống như thường ngày, "Đi thôi, chúng ta cũng nên gặp người bạn cũ một chút."

"Người bạn cũ?"

"Trương Tử Phòng, cũng lâu rồi không gặp." Vệ Trang xoay người lại, nhanh chân đi thẳng về phía trước.

=====

Chú thích:

(1) Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Ở chương 1 quên không giải thích.

"Phát hồ tình, chỉ hồ lễ", cũng làm: "Phát hồ tình, chỉ hồ vu lễ", là để hình dung quan hệ nam nữ thời cổ đại. Phát hồ tình, tức là tình cảm con người sinh ra ở giữa nam và nữ. Chỉ hồ lễ, chính là bị lễ tiết ràng buộc. Câu này xuất từ « Kinh Thi », truyền thuyết kể rằng Khổng Tử xóa định « Kinh Thi » thủ thiên « Quan Sư », miêu tả tình trạng của một vị thanh niên nam tử bởi vì nhớ một vị nữ tử mà ngủ không yên. Tử Hạ học sinh của Khổng Tử sáng tác truyện viết "Phát hồ tình chỉ hồ lễ nghĩa" cũng chính là chủ chương của Khổng Tử "nhạc mà bất dâm".

Thực sự tui cũng méo ủng hộ cái môn quy của Quỷ Cốc, Cái Nhiếp là một người như thế, làm sao có thể làm được chứ. Cứ cao chạy xa bay chạy chơi cho ai kia truy tìm (thê) thôi. Mô phật! Nghiêm túc, phải nghiêm túc! 😂

Mà trong Cửu Ca sư ca thời niên thiếu mắt to tròn long lanh hơn cả con gái, mặt non choẹt búng ra sữa mà cứ tỏ vẻ già giặn. 😂😂

Mẹ ơi! Xinh! *ôm tim*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro