Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.

Vô tình minh nguyệt, hữu tình quy mộng, giang hồ lộ viễn, nhân tại tâm gian.

——————————————————

Ba, nâng cốc.

Kế Thành cố đô lạnh lẽo, phía bắc gió tuyết dữ dội. Một năm kia quân Tần tiếp cận, Yến quốc nguy cơ sớm tối.

"Hôm nay gặp mặt, chủ nhân Lưu Sa quả thực danh bất hư truyền." Nữ nhân quyến rũ cười nói.

Vệ Trang vịn Sa Xỉ, lạnh lùng nói: "Ta không cần nịnh nọt, trước hết trả lời ta một vấn đề, hắn từ lâu ở trong Lục Hồn Khủng Chú của ngươi, cần gì phải tới Lưu Sa vẽ vời thêm chuyện."

"Đây là Mặc gia Cự Tử, Lục Chỉ Hắc Hiệp đại danh đỉnh đỉnh giang hồ, hắn chết cũng nên phải có lời giải thích rõ ràng, ngươi nói đúng không?" Giọng điệu của Diễm Phi tựa như tất cả những điều này là chuyện đương nhiên.

"Cho nên tìm tới Lưu Sa tới chịu oan ức thay ngươi?"

"Qua chiến dịch này, tên tuổi Lưu Sa ở trên giang hồ càng vang dội, chắc chắn sẽ có thêm rất nhiều khách hàng lớn tới cửa."

"Chuyện làm ăn của Lưu Sa không cần ngươi tới nhọc lòng, có điều ngươi cần phải trả lời ta một vấn đề, Âm Dương gia vì sao muốn đối phó với Mặc gia?"

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Diễm Phi lộ ra chút buồn bã, "Chuyện này không liên quan tới Âm Dương gia, chẳng qua là... vì một người mà thôi."

Vì một người mà thôi...

Vệ Trang trong lòng rung động, chợt nhớ tới khuôn mặt ôn hòa dịu dàng lại góc cạnh rõ ràng, người kia đã từng ở trong đèn đuốc rực rỡ đầy trời, giọng nói ấm áp gọi "tiểu Trang", y bất động thanh sắc thu lại tâm thầm, lạnh lùng nói: "Đã là như vậy, vậy liền cáo từ."

Diễm Phi mỉm cười nhìn y rời đi.

Xem ra, Yến quốc phải có hành động, lúc này vùng vẫy cái chết, nhất định áp dụng thủ đoạn đặc biệt, Âm Dương gia lúc này ra tay giết Mặc gia Cự Tử, không biết mục đích của bọn họ là gì, không bằng trước tiên ở lại Kế Thành, đứng ngoài cuộc. Vệ Trang tính toán một hồi, trong lòng có tính toán, phái thủ hạ âm thầm tìm hiểu tin tức.

Nhưng mà, khi truyền tới tin tức Yến quốc thái tử Đan phái Kinh Kha đi ám sát Tần Vương, Vệ Trang trong lòng liền biết không tốt.

Kinh Kha tính ra cũng là bạn cũ Tung Hoành hai người, tại trong một lần luyện tập Quỷ Cốc bèo nước gặp nhau. Kinh Kha như quen thuộc, tính tình Cái Nhiếp so với Vệ Trang ôn hòa hơn một chút, thế là Kinh Kha cùng bọn họ thân thiết, còn cùng Cái Nhiếp kề vai sát cánh, lôi kéo bọn họ uống đến vui vẻ. Mặc dù Vệ Trang ngăn cản hơn phân nửa rượu của Cái Nhiếp, nhưng tửu lượng của hắn thật sự không dám khen tặng, vẫn là có chút thần trí mơ hồ. Kinh Kha một bên nâng ly một bên hào khí nói khoác lác, Cái Nhiếp ở một bên phụ họa, Vệ Trang tâm phiền, không thèm để ý hai người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm đó mây đen che phủ mặt trăng, sắc trời tối đen, thời gian cách quyết chiến chỉ còn lại một năm. Quỷ Cốc môn quy xưa nay là như vậy, chỉ có người sống sót mới là cường giả. Nhưng mà nghĩ tới sư ca cùng mình cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót, Vệ Trang trong lòng càng thêm bực bội, quay đầu nhìn thấy Kinh Kha lại còn đang rót rượu cho Cái Nhiếp, nhóm lên một ngọn lửa vô danh, liền đưa tay đập vò rượu, khiến cho hai người giật nảy mình, Cái Nhiếp còn vô tri vô giác hỏi mình làm sao.

A, làm sao ư? Vệ Trang cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, y vẫn cảm thấy mình là một đệ tử Quỷ Cốc hợp lệ, cũng vì thân phận này mà kiêu ngạo. Sư phụ cho tới bây giờ đều dạy bảo bọn họ phải trở thành cường giả, vượt lên trên chúng sinh, thay đổi vận mệnh thiên địa, y vẫn luôn hành động như vậy.

Bây giờ sáu nước suy thoái, Tần sắp thống nhất, y từ sau khi Hàn quốc diệt vong, vẫn luôn lấy danh tiếng sát thủ đoàn du tẩu ở giữa thế lực khắp nơi, kích động phân tranh, khuấy lộng phong vân, chưa bao giờ có một tia do dự, chưa từng bị cảm xúc che đậy hai mắt, y cũng lấy này làm ngạo.

Nhưng mà, người kia vẫn là ngoại lệ.

Cái Nhiếp, là cái tên y khó mà quên được. Mỗi lần trong lúc lơ đãng nhớ tới, đều sẽ không kìm lòng được nhớ tới Quỷ Cốc học nghệ, tất cả trong quá khứ, nhưng cuối cùng chỉ là thở dài một tiếng. Nhắc tới cũng kỳ lạ, bọn họ xác thực thời gian sớm chiều chung đụng cũng chỉ ba năm, thế nhưng là y lại khắc cốt ghi tâm, một khắc cũng chưa từng quên.

Cái Nhiếp đối với Vệ Trang đại khái là một cái vảy ngược, luôn có thể tùy tiện dẫn ra đủ loại cảm xúc của y, tại đáy lòng bình tĩnh lạnh lẽo của y nhấc lên gợn sóng. Tình cảm của Vệ Trang đối với hắn hết sức phức tạp, vui vẻ của y, thuở thiếu thời có một người như vậy ở cùng làm bạn bên người, chăm sóc y dung túng y. Y cảm động nhớ nhung, người kia mỗi lần xuống núi lịch luyện luôn luôn vô tình hay cố ý đem mình bảo hộ ở sau lưng, ở lúc chính mình mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đạp nguyệt mà đến. Y oán hận, vì giấc mộng ngu ngốc không thể tả ở trong lòng người kia, vì vậy mà không tiếc vi phạm môn quy, từ bỏ Quỷ Cốc, trốn tránh quyết chiến, phần sỉ nhục này, y sớm muộn phải cho Cái Nhiếp trả lại gấp bội.

Bây giờ Yến quốc vùng vẫy giãy chết, ám sát Tần Vương vốn là được ăn cả ngã về không, cho dù Kinh Kha có thành công hay không đều là một nước cờ thua, không thể sống sót. Mà thiếp thân thị vệ bên người Tần Vương lại vẫn là Cái Nhiếp, đến lúc đó ở trên đại điện, sẽ khó tránh khỏi xung đột chính diện.

Vệ Trang cẩn thận suy nghĩ một hồi, con ngươi dần dần nguội lạnh, y đột nhiên đứng dậy, mang theo vài hũ rượu đi thẳng tới chỗ ở của Kinh Kha.

Vệ Trang không hề khách khí mà một chưởng đẩy ra cửa phòng của Kinh Kha, Kinh Kha giật nảy mình, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy y. Vệ Trang không đợi hắn mở miệng, một chưởng đẩy hai vò rượu tới, Kinh Kha tiếp nhận, tự nhiên mà ngồi xuống vỗ bỏ bùn phong rót đầy hai bát.

Hai người yên lặng uống rượu, trong phòng yên lặng im ắng.

Sau một lúc, Vệ Trang đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm Kinh Kha đặt ở trên bàn, đang muốn rút ra thì Kinh Kha vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Trang huynh cẩn thận, trên thân kiếm tẩm độc, vừa động vào một chút liền mất mạng."

Vệ Trang gật đầu, rút kiếm ra tỉ mỉ quan sát một hồi, khẽ thở dài nói: "Kiếm tốt!"

Kinh Kha làm một bát, cười nói, "Đây là đúc kiếm Từ gia gia chủ phu nhân chế tạo, tên là Tàn Hồng, là thiên thạch chế tạo thành, vô cùng sắc bén." Suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu, "Cùng với Sa Xỉ của Trang huynh là một đôi."

Vệ Trang bỗng chốc quay đầu, nhíu mày, lại yên lặng xoay qua tra kiếm vào vỏ, ném về trên bàn, sải bước đi tới một hơi làm một bát.

Trong phòng lại trở lại yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió ở bên ngoài vù vù rung động, hai người mang tâm sự riêng, đều trầm mặc không nói.

Vệ Trang lại rót cho mình một bát, mạnh mẽ uống một hớp, thấp giọng nói: "Nếu như chuyện không thành, liền tự sát."

Kinh Kha nghe câu nói không đầu không đuôi này, sững sờ trong phút chốc, không sợ hãi cười nói: "Huynh là sợ ta bị người Tần làm nhục?"

"Không, ta chỉ là không muốn hắn tự tay giết ngươi."

"Hắn... ?"

"Ngươi biết, Cái Nhiếp bây giờ là đệ nhất thị vệ bên người Tần Vương."

Kinh Kha gật đầu: "Ta biết, A Nhiếp..."

"Hắn sẽ không để cho ngươi đắc thủ, nhưng cũng sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay người Tần chịu tra tấn giày vò mà chết. Tất nhiên hắn sẽ tự tay giết ngươi, nếu là như vậy..." Vệ Trang giương đôi mắt màu tro lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, lại không có nói tiếp nữa, uống một hơi cạn sạch rượu còn lại ở trong bát. Y hiểu rất rõ sư ca nhà mình, Cái Nhiếp nhìn như ôn hòa nội liễm, kỳ thực vô cùng cố chấp vô tình, nhận chuyện thì nhất định sẽ làm tiếp, nếu như lúc đó xung đột chính diện, Cái Nhiếp tất nhiên sẽ tự tay giết Kinh Kha, mà y, tuyệt không hi vọng xảy ra chuyện như vậy.

Kinh Kha làm liên tục mấy bát, nặng nề để chén rượu xuống cười nói: "Ta còn tưởng rằng, Trang huynh đây đến là thực hiện cùng ta."

Vệ Trang hừ một tiếng, không có nói tiếp, chậm rãi rót đầy một bát, hai tay nâng lên, nói: "Chén này kính ngươi, ngươi và ta quen biết một hồi, còn chưa cùng ngươi uống rượu, hôm nay chỉ sợ là lần cuối cùng, liền uống tận hứng đi."

Kinh Kha cũng bưng bát lên, ngửa cổ uống cạn, hào khí ngất trời nói: "Đại trượng phu đứng ở giữa thiên địa, lại một bản lĩnh thành thạo, được hai ba tri kỷ, là một chuyện đại sự oanh oanh liệt liệt, cũng không tính uổng phí đời này, hôm nay lại cùng Trang huynh nâng ly, lại không tiếc nuối."

Vệ Trang giương lên khóe môi, từ chối cho ý kiến: "Nếu để hắn nhớ ngươi cả một đời, quả thực không uổng công một đời này, chỉ tiếc, Vệ mỗ dự định sống sót thật tốt."

Cũng không biết Kinh Kha có phải là say thật hay không, nghe được lời này cười lên ha hả, sau đó cầm lên vò rượu: "Sảng khoái! Đến, Trang huynh! Cạn!"

Ngày ấy sau khi nói lời tạm biệt, Vệ Trang đã làm xong dự tính xấu nhất, thế nhưng là khi truyền tới tin tức Cái Nhiếp đánh giết Kinh Kha, Vệ Trang vẫn là đau lòng không ngớt, tình huống y không muốn nhìn thấy cuối cùng là xảy ra.

Y không rõ chính mình đến tột cùng là tâm thái gì, lại biết rõ ràng sư ca ở bên ngoài ngàn dặm lúc này nhất định là đau lòng muốn chết, người này chính là mâu thuẫn như vậy, rõ ràng Kinh Kha là bạn tốt tri kỷ của hắn, hắn cũng sẽ tự tay giết. Rõ ràng là chính hắn làm ra quyết định, hắn cũng sẽ đau đến không muốn sống. Kinh Kha, Kinh Kha, cả đời này Cái Nhiếp đều không quên được Kinh Kha, Vệ Trang nắm chặt Sa Xỉ ở trong tay, trong lòng là tức giận lại là bất đắc dĩ.

Y ở lúc vừa mới bắt đầu liền không đồng ý kế sách hành thích, Tần quốc chiếm đoạt Yến quốc đã là chiều hướng phát triển, giết chết Tần Vương là vô dụng, không những mất đi tính mệnh thích khách một cách vô ích, còn rất có thể kích thích lửa giận từ trên xuống dưới Tần quốc. Đáng giận hơn chính là, thích khách Yến Đan phái đi hết lần này tới lần khác lại là Kinh Kha, cũng không biết có phải tên thất phu này biết bọn họ có quen biết hay không, cố ý phái Kinh Kha đi gia tăng phần thắng. Đáng tiếc, Yến Đan chung quy không hiểu rõ sư ca của mình... Vệ Trang oán hận vuốt ve chuôi kiếm Sa Xỉ, âm thầm cắn răng nói, cuối cùng sẽ có một ngày, ta phải tự tay chấm dứt tính mạng tên thất phu này.

Đêm đó ánh trăng như tơ, vô cùng trong suốt, Vệ Trang sai mở thủ hạ, nổi lên một vò rượu, cực kỳ nghiêm túc rót ba chén, đổ xuống đất. Một chén kính cố nhân Kinh Kha, một chén nhớ lại bọn họ thiếu niên quen biết một hồi, còn có một chén, chôn cất thời gian y cùng Cái Nhiếp ở tại Quỷ Cốc ngông cuồng vô ưu. Bây giờ Kinh Kha đã chết, lại không có người biết được quá khứ hai người Tung Hoành còn trẻ. Trên đời này, chỉ có thị vệ Tần cung võ nghệ cao cường lại ý chí sắt đá, cùng chủ nhân Lưu Sa âm tàn ác độc lại tàn nhẫn khát máu.

Vệ Trang cười lạnh, lại chậm rãi rót một chén, nâng chén đối nguyệt, y biết tối nay là một đêm khó qua nhất trong cuộc đời của Cái Nhiếp, loại thống khổ khoan tim này chỉ có bản thân yên lặng nhấm nháp, không có người nào có thể giúp hắn. Giờ khắc này, Vệ Trang cực kỳ muốn ở bên cạnh hắn, cho dù không nói một câu, hoặc là cùng hắn hung hăng đọ sức một trận, chỉ cần có thể cùng hắn vượt qua đoạn thời gian khó khăn này là được, nhưng mà y không làm được cái gì, chỉ có thể lấy rượu thay mặt, bồi người ở ngoài ngàn dặm xa xôi kia một hồi.

Cho dù hắn mãi mãi không biết được.

TBC.

Chú thích:

Bên trong Tần ngũ, Diễm Phi biết được Lục Chỉ Hắc Hiệp tuân thủ nghiêm ngặt con đường không chiến tranh, không chịu dẫn đầu Mặc gia tham dự chuyện hành thích Tần, thế là dùng Lục Hồn Khủng Chú giết lục Chỉ Hắc Hiệp, cùng tìm Lưu Sa đội nồi, để Yến Đan trở thành Mặc gia Cự Tử, thực hiện tiến hành giết Tần, mà ở bên trong một trận chiến tại Cơ Quan Thành, Yến Đan nói mình cố ý chịu một kiếm của Vệ Trang, tạo ra cái chết giả, ngừng lại tranh chấp, cho nên phỏng đoán rằng sau khi hành thích Tần tiểu Trang hẳn là đang ở Yến Quốc, dùng cái này làm căn cứ mạnh dạn suy đoán y hẳn là gặp Kinh Kha~

(Trang của ta thật là thảm, như thế nào cảm thấy như luôn luôn đội nồi, có chút rõ ràng tiếng xấu Lưu Sa làm sao mà tới...)

Cho tới bây giờ vẫn thấy kiểu tóc này của Trang trẩu. 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro