Chương 12 (cuối)
* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.
Hoa tiền nguyệt hạ, cố nhân trở về nhà
—— —— —— —— —— —— —— —— ——
Mười hai, về nhà.
Trăng sáng sao thưa, gió thổi hiu hiu, một đêm thoải mái dễ chịu.
Cái Nhiếp ngồi một mình uống rượu bên con lạch dưới vách núi ở Quỷ Cốc, mặc dù hơi say và đôi má ửng đỏ nhưng thần thái hắn vẫn như thường, động tác trôi chảy, pha thêm một chút tiêu sái.
Cái Nhiếp uống hết ngụm này đến ngụm khác, chợt nhớ tới mười mấy năm trước, cũng là ở đây, hắn bởi vì chuyện xảy ra ở Ngụy gia trang mà trong lòng buồn bực, cùng Vệ Trang uống một vò rượu mạnh. Vệ Trang hỏi hắn sẽ làm gì nếu một ngày hắn động tình, hắn thở dài nói『 phát hồ tình, chỉ hồ lễ 』. Bây giờ Vệ Trang cả tháng nay không có tin tức gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Cái Nhiếp trong lòng lo lắng, bất giác cau mày, nhấp một ngụm rượu nữa.
Một tháng sau khi Tần Thủy Hoàng thông báo rằng ông lâm trọng bệnh, một đôi nhân mã bí mật khởi hành từ hành cung Cồn Cát, đi cả ngày lẫn đêm tiến về Bắc Cảnh, trong đó có không ít sát thủ La Võng. Lưu Sa phát hiện được tin tức, và họ biết rằng suy đoán trước đó đã được ứng nghiệm, Triệu Cao cùng Hồ Hợi bắt đầu hành động, một trận ám chiến lặng lẽ tới, cho nên bọn họ dựa vào kế hoạch. Trương Lương lập tức lên đường về Nãng Quận, người nhà họ Mặc về Cự Lộc giúp đỡ Thiếu Vũ. Vệ Trang đưa Cái Nhiếp về Quỷ Cốc, ở cùng hắn ba ngày, thấy thể trạng hắn cơ bản ổn định, liền dẫn Lưu Sa rời đi.
Kể từ đó, Cái Nhiếp ở lại một mình trong Quỷ Cốc, cuộc sống vô cùng nhàn nhã, giống như thời niên thiếu, cứ vài ngày lại luyện kiếm, xem sách lược, nấu ăn, giặt giũ, chăm sóc hoa cỏ. Cách mấy ngày Vệ Trang lại gửi thư cho hắn nói cho hắn biết tình hình bên ngoài, Mông Điềm cùng Phù Tô bỗng dưng tự sát, quân quyền hoàng kim hỏa kỵ binh chuyển giao cho thượng tướng quân Vương Ly. Vệ Trang nghi ngờ đám người Triệu Cao giả truyền thánh chỉ, cũng theo kế hoạch tiết lộ tin tức cho Chương Hàm, người nhà họ Mặc đã tới Cự Lộc chờ đợi. Sau đó xe ngựa đông tuần trở lại Hàm Dương, Lý Tư tuyên bố Doanh Chính băng hà, thế tử mười tám Hồ Hợi kế vị. Chương Hàm đã nghi ngờ từ lâu, một bên phái Ảnh Mật Vệ âm thầm điều tra tình hình hành cung Cồn Cát lúc đó, một bên cùng Vệ Trang bí mật liên lạc hi vọng có thể lại hợp tác, cùng nhau đối phó La Võng.
Lúc này, Triệu Cao đã được phong làm Lang trung lệnh, được Hồ Hợi coi trọng, quyền thế ngút trời, ngay cả thừa tướng Lý Tư đều không để vào mắt. Vệ Trang một mặt giả vờ đồng ý hợp tác với Chương Hàm, Lưu Sa dưới sự hỗ trợ của Ảnh Mật Vệ diệt trừ thế lực La Võng. Một mặt tự mình lẻn vào Hàm Dương, tìm cơ hội để gia tăng xung đột giữa Lý Tư cùng Triệu Cao.
Bây giờ Triệu Cao nắm giữ triều chính, La Võng như mặt trời ban trưa, hai chuyện Vệ Trang làm càng nguy hiểm, nhất định phải chú ý cẩn thận, thời khắc cảnh giác. Về sau tình huống càng ngày càng nguy cấp, Vệ Trang bôn ba khắp nơi, hành tung bất định, chỉ giữ lại mấy người ở bên người, số lần liên lạc với Cái Nhiếp liền càng ngày càng ít, nội dung cũng càng lúc càng ngắn, nét chữ thường nguệch ngoạc, giống như viết vội.
Triệu Cao cũng không phải đèn đã cạn dầu, sau nhiều lần giao thủ với Lưu Sa, đánh đòn phủ đầu đem Lý Tư vào ngục, sau đó nhằm vào Trương Hàm, thúc giục Chương Hàm xuất binh Cự Lộc. Vệ Trang không thể không điều chỉnh kế hoạch, truyền tin tước cho Mặc gia, để Thiếu Vũ chuẩn bị đối đầu trực diện với quân chủ lực của quân Tần, sinh tử thành bại tại hành động này.
Lần cuối cùng Cái Nhiếp nhận được thư của y chỉ có qua loa bốn chữ "Chuyện thành sẽ về", từ đó đến nay đã tròn một tháng.
Tính toán thời gian, Vệ Trang rời Quỷ Cốc đã nửa năm, Cái Nhiếp biết bên ngoài nhất định là long trời lở đất, nhưng hắn khổ nỗi thám thính không cửa, trong lòng lo nghĩ bất an, ban đêm khó mà ngủ, ban đêm đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ uống rượu giải sầu, trong lòng yên lặng tính toán. Thân thể hắn gần như đã hồi phục, nếu Vệ Trang lại không gửi thư đến, hắn liền xuất cốc đi đến Cự Lộc tương trợ.
Nghĩ đến đây, Cái Nhiếp chán nản ngẩng đầu lên nhấp một ngụm rượu.
Đột nhiên hắn cảm giác được có người tới gần, lập tức đặt vò rượu xuống, trong lòng thầm khó chịu, một mình hắn ở nửa năm đã uống không ít rượu, ngay cả cảnh giác cũng kém đi rất nhiều.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Sư ca thật hăng hái."
Cái Nhiếp đóng băng tại chỗ.
Người đến chính là Vệ Trang.
Vệ Trang vẻ mặt không tốt lắm, nhìn hắn chằm chằm mấy giây, lạnh lùng nói: "Nửa đêm ngươi lại uống rượu ở đây?"
Cái Nhiếp trả lời: "Đã xong rồi, ta suy nghĩ La Võng có thể sẽ được ăn cả ngã về không, đệ không có một chút tin tức nào, ta cảm thấy rất lo lắng, cho nên..."
Vệ Trang vẻ mặt dịu đi một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy vò rượu trong tay hắn, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Cái Nhiếp hỏi: "Tình hình thế nào?"
Vệ Trang vui vẻ uống rượu, cao giọng nói: "Xong rồi, Thiếu Vũ tiểu tử kia vẫn còn có chút bản lĩnh, trận chiến ở Cự Lộc đã đánh bại quân chủ lực của quân Tần, bắt sống Vương Ly. Tử Phòng cùng Lưu Quý đang tấn công khu vực quan trung, đế quốc tồn vong chỉ là vấn đề thời gian."
"Chỉ sợ Thiếu Vũ cùng Lưu Quý..."
"A, sư ca, trong lòng ngươi rất rõ ràng, nếu bàn về tài năng tướng soái Lưu Quý kém xa Thiếu Vũ, nhưng về kỹ năng ra quyết định và điều động khi thử thách, Thiếu Vũ vẫn còn quá non nớt so với con bạc đó. Huống chi, bây giờ bên người hắn có Tử Phòng..."
Cái Nhiếp không trả lời, lấy bình rượu trong tay y, nhấp một ngụm.
Hai người trầm mặc một hồi, Vệ Trang nghiêng đầu nhìn hắn, thấy Cái Nhiếp hai gò má ửng đỏ, đang ngẩn người nhìn bầu trời đêm, liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến Vương thượng, cơ nghiệp mà y dày công gây dựng bây giờ bị phá hủy... cũng chỉ trong một đêm, nếu y trên trời có linh..."
Vệ Trang sắc mặt lập tức trầm xuống, Vương thượng, đây là cách mà Cái Nhiếp thường gọi Doanh Chính khi còn là thiếu niên, về sau Doanh Chính quét sạch sáu nước, kiến quốc xưng đế, hắn liền đổi thành gọi bệ hạ, bây giờ uống chút rượu vậy mà lại gọi『 Vương thượng 』.
A, thực sự là một người hoài cổ.
Vệ Trang càng nghĩ càng giận, không khách khí chút nào đánh gãy Cái Nhiếp: "Sư ca lại bắt đầu hồi tưởng cố nhân."
Cái Nhiếp trầm mặc không nói, yên lặng uống rượu, hồi lâu thở dài nói, "Đời ta kết bạn cũng không có bao nhiêu người, bây giờ Vương thượng chết rồi, Kinh Khanh chết rồi, Mông Điềm cùng Phù Tô tự sát, Thiên Minh... Thiên Minh cũng lớn lên..." Hắn nâng tay lại uống một ngụm rượu, sau đó quay đầu nhìn Vệ Trang: "Tiểu Trang, bên cạnh ta, chỉ còn lại đệ."
Lửa giận trong lòng Vệ Trang lập tức bị dập tắt, thôi, so đo với một con ma men làm cái gì. Y đoạt vò rượu trong tay Cái Nhiếp, nói: "Đừng uống nữa, ta có việc muốn nói với ngươi."
Cái Nhiếp quay sang, nghiêm túc nhìn y.
"Ta muốn ẩn cư tại Quỷ Cốc."
Cái Nhiếp sững sờ, giống như đang cẩn thận phân biệt rõ ý tứ trong lời nói, thật lâu sau mới nói, "Đệ..."
Vệ Trang quay mặt đi không nhìn hắn, tự nhiên cầm đàn rượu lên uống một hớp, nói "『 nhất nộ nhi chư hầu cụ, an cư tắc thiên hạ tức 』(*), hôm nay thiên hạ đại thế đã định, ta Quỷ Cốc tiên sinh cũng đến lúc an cư.
"Vậy... Lưu Sa..."
"Tụ tán Lưu Sa, sinh tử vô tung, bây giờ Lưu Sa cũng không cần tồn tại, thà rằng biến thành đất thành cát, tung bay trong gió..." Vệ Trang dừng lại, giọng điệu đột nhiên chìm xuống: "Bây giờ đế quốc diệt vong, ta cũng coi như là xứng đáng với di huấn năm đó của y. Chuyện thế gian, cực kỳ khó đoán, chỉ chớp mắt, y đã đi mấy năm."
Cái Nhiếp im lặng, sinh sống trong loạn thế, trong lòng ai không có mấy vết sẹo, hắn từng thấy công tử áo tím kia hăng hái cỡ nào, đối với Vương thượng hãm sâu khốn cục chậm rãi mà nói kế sách "Miếu công", thuận miệng trêu ghẹo Quỷ Cốc truyền nhân bọn hắn thích đứng cạnh cửa sổ. Cái chết của y vẫn luôn là vảy ngược của những người Lưu Sa trước kia, chưa một ai quên. Trương Lương vì y mặc áo bào màu tím, tiểu Trang thì chèo chống Lưu Sa của y, những năm này vẫn luôn điều tra cái chết của y... Hắn luôn luôn biết, Vệ Trang là người trong nóng ngoài lạnh, trọng tình trọng nghĩa. Dù rất ít nhắc tới Hàn Phi, nhưng Cái Nhiếp rõ ràng, Hàn Phi đối với Vệ Trang, cũng như hắn với Kinh Kha, đều là người sống ở trong lòng.
Cái Nhiếp khẽ thở dài.
Vệ Trang ngửa cổ uống hết rượu trong đàn, tiện tay ném đàn sang một bên, hỏi: "Sư ca, tương lai ngươi dự định như thế nào?"
"Ta... không biết."
"Không bằng, sư ca cũng ở lại Quỷ Cốc."
Cái Nhiếp sửng sốt, quay đầu lại yên lặng nhìn y, Vệ Trang bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, giải thích nói: "Quỷ Cốc rộng lớn như vậy, một mình ta ở lại, thật sự rất buồn chán."
Cái Nhiếp hồi lâu không trả lời, Vệ Trang trên mặt có chút khó chịu, còn nói thêm: "Nếu sư ca không muốn thì thôi, dù sao thương thế của ngươi cũng tốt rồi, ta cũng không tiện giữ ngươi."
Cái Nhiếp bật cười, khuôn mặt nhu hòa, mặt mày giãn ra, mắt say lờ đờ mê ly, như tễ nguyệt thanh phong, "Nếu vậy, vậy thì đa tạ tiểu Trang thu lưu."
Vệ Trang sửng sốt, y chợt nhớ tới mười mấy năm trước, bọn họ cũng ngồi ở chỗ này, sư ca uống say, lặng yên tựa ở trên vai mình, trong lòng nổi lên ý nghĩ điên cuồng.
Vệ Trang chậm rãi tới gần Cái Nhiếp, bỗng dưng nắm cằm hắn, một cái tay khác chế trụ phần gáy hắn, đặt lên môi hắn.
Giống như lần đầu tiên y nếm thử, mềm mại, mát lạnh, còn có chút ngọt.
Cái Nhiếp bất ngờ không kịp phòng bị, có chút không thích ứng đẩy bả vai y, lại do do dự dự, không dùng lực. Vệ Trang cảm nhận được hắn chần chờ cùng dung túng, càng thêm không kiêng nể gì cả, dùng sức ép hắn càng chặt vào mình, tham lam cướp lấy khí tức quen thuộc. Vệ Trang hôn đến nghiêm túc, hôn đến động tình, y tinh tế miêu tả đôi môi mỏng của Cái Nhiếp, không mang bất kỳ dục vọng gì, nhẹ nhàng mà chạm một chút, lại chạm một chút, vô cùng nâng niu, tựa như có được trân bảo hiếm có trên đời.
Cái Nhiếp rõ ràng cảm nhận được sự nâng niu trân trọng của y, trong lòng cũng xúc động, từ từ nâng cánh tay lên ôm lấy lưng Vệ Trang. Vệ Trang vừa mừng vừa sợ, buông ra phần gáy hắn, khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của Cái Nhiếp, trong lòng ấm áp. Trải qua mười mấy năm, bọn họ rốt cuộc trở về nơi tựa như ảo mộng này, cùng nhau ngồi ngắm trăng, cùng uống một vò rượu mạnh, y rốt cuộc thẳng thắn biến những suy nghĩ hoang đường thành hành động. Vệ Trang chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như trong mơ.
Nụ hôn này mềm mại lại kéo dài, thẳng đến Cái Nhiếp hô hấp có chút gấp rút, Vệ Trang mới lưu luyến không rời buông hắn ra, mở đôi mắt xám lạnh lùng quan sát phản ứng của hắn.
Cái Nhiếp cũng chậm rãi mở mắt ra, mặt mày tuấn lãng, đôi mắt trong suốt, hai gò má phiếm hồng. Hắn bị Vệ Trang nhìn chằm chằm với ánh mắt trần trụi có chút xấu hổ, nhẹ nhàng tựa ở đầu vai Vệ Trang thở dốc. Vệ Trang nhẹ nhàng cong khóe môi, tay thuận tóc của hắn dời xuống vuốt ve lưng hắn.
Cái Nhiếp ngẩng đầu nhìn y "Đệ...", hắn không nói tiếp, không biết là đang cân nhắc câu chữ hay là khó mà mở miệng.
Vệ Trang đã lường từ trước, lẽ thẳng khí hùng nói: "Sư ca, Lưu Sa làm việc luôn lấy lợi làm đầu, ngươi là đào đồ Quỷ Cốc, lại không nhà để về, ta không quan tâm đến những hiềm khích lúc trước, thu lưu ngươi ở đây. Nửa năm này để ngươi ăn không ở không, chẳng lẽ không nên bồi thường chút?"
Cái Nhiếp bị nghẹn trước dáng vẻ ra vẻ đạo mạo của y, cơn say khiến hắn phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, lại cứng họng hoàn toàn không cách nào phản bác.
Vệ Trang cong lên khóe môi, nhẹ nhàng đẩy vai hắn, "Về phòng, lại không nghỉ ngơi, trời sắp sáng."
Cái Nhiếp dứt khoát từ bỏ suy nghĩ, đứng dậy, loạng chà loạng choạng mà đi về phòng, hắn uống không ít rượu, bước chân cũng vô lực. Vệ Trang sợ hắn đụng phải nên vội vàng ôm lấy bờ vai hắn, hai người ở bên cạnh nhau như thuở thiếu thời, sóng vai đi về phòng.
Trằn trọc mười mấy năm, trải qua vô số chuyện, bây giờ chính là hoa tiền nguyệt hạ, sư ca của ta rốt cục trở về. Vệ Trang ôm bả vai Cái Nhiếp, không ngừng nhìn trộm hắn, Cái Nhiếp cảm nhận được ánh mắt của y, nhẹ nhàng quay mặt lại nhìn thẳng y, nở một nụ cười rất nhạt.
Vệ Trang lại dời mắt đi chỗ khác, mắt nhìn thẳng ôm hắn đi về phía trước, trong lòng thầm nghĩ, từ nay về sau, Quỷ Cốc này chính là Quỷ Cốc của hai người chúng ta. Nghĩ đến đây, không khỏi đắc ý mỉm cười.
Sau trận chiến Cự Lộc, truyền nhân cuối cùng của Quỷ Cốc Cái Nhiếp Vệ Trang liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Môn phái thần bí danh xưng『nhất nộ nhi chư hầu cụ, an cư tắc thiên hạ tức』kia từ đây mai danh ẩn tích, dần dần bị thế nhân quên lãng. Sau khi đế quốc đại Tần diệt vong, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, Hán vương Lưu Bang đã gây ra một cuộc chiến tranh giành quyền lực quy mô lớn kéo dài bốn năm. Cuối cùng, Hạng Vũ đã giết Ngô Giang và Lưu Bang để thành lập nhà Hán.
Năm 202 trước công nguyên, Lưu Bang xưng đế ở Trường An, định quốc xưng là Hán, và ông được gọi là Hán Cao Tổ trong lịch sử. Công lao của Trương Lương rất nổi bật, Lưu Bang sai ông chọn 30.000 hộ dân ở Tề làm thực ấp, Trương Lương khiêm tốn từ chối, khiêm tốn xin phong bảo lưu ban đầu, Lưu Bang đồng ý, cố xưng Trương Lương là Lưu hầu. Sau khi cục chính trị ổn định, Trương Lương xin từ chức, nói rằng mình có hẹn với cố nhân, đợi thiên hạ đại định, từ bỏ mọi chuyện trong thiên hạ, chuyên tâm tu Đạo dưỡng tính. Lưu Bang đồng ý.
Sau đó, Thái sử công biên soạn « Sử ký », ghi tên Cái Nhiếp trong « Thích Khách Liệt Truyện », Cái Nhiếp được thế nhân biết đến, nhưng Tung Hoành gia danh chấn một thời đã chôn vùi vào trong dòng sông lịch sử từ lâu.
-Hoàn chính văn—
Màn kịch nhỏ
"Tiểu Trang! Đệ làm gì!"
"Chỉ là một nụ hôn, phản ứng lớn như vậy."
"Đệ..."
"Sư ca, ngươi còn không biết, trong thời gian ngươi hôm mê đều là ta chăm sóc ngươi, ôm cũng ôm, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, chuyện như này cũng đã từng làm, ngươi đã là người của ta từ lâu."
"Hả???"
"Hừ..."
"Đệ... đệ có thể nào lợi dụng lúc người gặp khó khăn..."
"Vậy thì như thế nào? Dù sao ngươi đã thuộc về ta!"
"Chờ một chút... chờ chút..."
"Sư ca, ngươi còn chờ cái gì? Gạo sống đã nấu thành cơm từ lâu, lại cho ta một lần thế nào."
"Không phải, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào... A, đệ đừng cắn ta... đừng... đừng đụng nơi đó... tiểu Trang... đệ nhẹ chút..."
Vệ Trang: Kế hoạch ăn sư ca trôi chảy.
Sau đó, sư ca biết chân tướng hung hăng đánh tiểu Trang tơi bời một trận, lần đầu tiên tiểu Trang đánh không đánh lại mắng không nói lại, còn cười ngây ngô với sư ca đang tức giận.
Sau đó, người nào đó biểu thị: Có thể ngủ cùng sư ca, chịu hai lần tính là cái gì? Huống hồ sư ca mới không nỡ dùng sức đánh ta.
————————————————
Kết thúc, vung hoa.
Tôi nghĩ dựa theo kịch bản nguyên tác, thì họ muốn cùng nhau trở về Quỷ Cốc, nhất định là đã xảy ra một chuyện rất bi thảm, để hai người đối diện với trái tim mình và biết rằng đối phương ở trong lòng họ quan trọng như thế nào, vì đối phương mà lùi một bước. Còn có, một người như sư ca, nếu không phải bất lực tiến lên, như thế nào lại dừng bước lại? cho nên tôi đã sắp xếp sư ca trọng thương một lần.
Phần sáu Thần Thời còn chưa ra, những tình tiết phía sau tôi đều suy đoán dựa trên lịch sử. Tôi đã cố gắng hết sức để giữ nguyên tính cách của nhân vật, nhưng có thể nhân vật vẫn có chỗ OOC, xin mọi người thứ lỗi.
Về dòng thời gian, dựa theo dòng thời gian lịch sử, Cao Tiệm Ly cùng Đại Thiết Chùy chết trước chuyến công du phía đông của Doanh Chính, Nho gia đã bị đốt sách chôn người tài. Sau khi Doanh Chính băng hà mới có Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa, nhưng mà dòng thời gian của Tần Thời lại hỗn tạp, tôi liền đem sai thành sai (che mặt)
Cuối cùng xin cảm ơn các bạn đã like và comment nhiều, mỗi lần xem comment của các bạn thấy ấm lòng quá, có động lực sáng tác, tặng tim ❤❤❤
Tất cả các hố đã được lấp, hố mới chính là cuộc sống ba năm bọn họ mới quen biết nhau, vẫn muốn viết về cuộc sống ở Quỷ Cốc. Sau cùng, tôi rất tò mò về việc làm thế nào mà tiểu sư ca lại có thể xinh đẹp như vậy, sư ca cắt đen nhiều như vậy, ở Quỷ Cốc còn không chắc ai bắt nạt ai đây, ngẫm lại đều cảm thấy rất thú vị~
Nhưng mình chưa hình dung được nội dung cụ thể, đợi tôi suy nghĩ một chút hhh
=====
Chú thích :
(*) nhất nộ nhi chư hầu cụ, an cư tắc thiên hạ tức : nổi giận thì chư hầu sợ, an cư thì thiên hạ yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro