Chương 11
* Theo hướng nguyên tác, tư thiết như núi.
* Sư ca có mở thông đầu óc hay không cũng không sao, trước tiên lừa người trở về rồi hãy nói~
—— —— —— —— —— —— —— ——
Mười một, lập kế hoạch.
Khi Vệ Trang và Trương Lương bước vào, Cái Nhiếp đang ngồi trước bàn uống cháo.
Nửa tháng trước, vào buổi chiều ngày thứ sáu sau Bác Lãng Sa ám sát Tần, Cái Nhiếp rốt cục tỉnh lại, lúc đó mọi người đang bàn bạc công chuyện, Đoan Mộc Dung Thiên Minh ở lại trong phòng chăm sóc hắn, Cái Nhiếp bỗng nhiên mở mắt ra, hai người sững sờ một lúc, Thiên Minh mừng rỡ chạy ra thông báo cho mọi người, Đoan Mộc Dung ngây người nhìn hắn, sau đó che miệng khóc.
Vệ Trang ngay lập tức vào phòng, thẳng tắp nhìn về phía hắn, thấy hắn thần trí thanh tỉnh, không còn dáng vẻ không thoải mái, liền không mặn không nhạt nói, "Sư ca, ngươi rốt cục tỉnh lại." Tuy là nói như thế, trong mắt thoáng có chút vui mừng, Thiên Minh lại chạy vào, lao vào trong ngực Cái Nhiếp khóc nức nở, "Đại thúc, người.... người sao giờ mới tỉnh... hù chết con rồi..."
Cái Nhiếp ánh mắt rời khỏi mặt Vệ Trang, nhẹ nhàng vuốt tóc Thiên Minh, trầm giọng nói: "Thiên Minh, đại thúc không sao cả ..."
Mọi người thấy Cái Nhiếp tỉnh lại đều vui mừng khôn xiết, Bào Đinh vui tươi hớn hở nói sẽ nấu thêm hai món nữa, Cao Tiện Ly cùng Tuyết Nữ tha thiết cảm ơn, Đoan Mộc Dung lau nước mắt, bắt mạch cho hắn, Trương Lương ôn hòa nói với hắn tình huống mới nhất, chỉ có Xích Luyện chú ý tới Vệ Trang lặng lẽ lui sang một bên, lẳng lặng quan sát mọi động tĩnh của mọi người, thần sắc có chút nhu hòa, nàng như mọi khi theo phía sau y, tâm trạng có chút phức tạp.
Sau khi Cái Nhiếp biết mình tổn thương kinh mạch thì cực kỳ bình tĩnh, không có biểu hiện buồn bã hay thương tiếc gì, rất bình tĩnh. Vệ Trang cũng trở lại chung đụng như xưa, không còn ở bên cạnh hắn mọi lúc nữa, nhưng mỗi ngày thương nghị xong liền trở lại trong phòng, nói với hắn tình hình gần đây nhất, trò chuyện một lúc rồi thỉnh thoảng hỏi vết thương của hắn khôi phục như thế nào rồi, ban đêm ôm hắn đi ngủ.
Trước đây Bác Lãng Sa thất bại trong việc ám sát Tần, Đại Thiết Chùy bị giết ngay tại chỗ, nhưng là Doanh Chính vẫn là bị kinh sợ, sau khi đến Sa Khâu Hành Cung liền nằm liệt giường không dậy nổi, quân đế quốc thấp thỏm, Chương Hàm cùng Vương Ly cũng không dám tùy tiện tiến công, cùng Thiếu Vũ giằng co tại Cự Lộc, thời gian gần đây yên ổn không ít.
Nhưng mà hôm nay Lưu Sa truyền đến tin tức, Lý Tư đã bí mật đi vào Sa Khâu Hành Cung, nhưng Chương Hàm lại vẫn ở lại Cự Lộc, Vệ Trang cùng Trương Lương đều cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vì vậy họ đến phòng để bàn bạc với Cái Nhiếp.
Cái Nhiếp yên lặng nghe Trương Lương thuật lại, cau mày đặt bát xuống, im lặng một lúc mới nói: "Chuyện này rất kỳ quái."
Vệ Trang rơi vào trầm tư, ngón tay gõ lên bàn, Trương Lương mở miệng nói "Chuyện này là sao?"
Cái Nhiếp suy nghĩ thấu đáo rồi chậm rãi nói: "Doanh Chính nhất định là bệnh nặng mới có thể triệu Lý Tư đến đây, nếu là như vậy, sao không triệu kiến Chương Hàm? La Võng cùng Ảnh Mật Vệ luôn kiểm soát lẫn nhau, Doanh Chính tinh thông quyền mưu, sẽ không sơ sẩy như thế..."
Trương Lương gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, việc này tất có ẩn tình."
Vệ Trang im lặng một lúc, thấp giọng nói: "Nếu như việc này không phải Doanh Chính làm chủ thì sao?"
Hai người đồng thời nhìn về phía y: "Ngươi nói cái gì?"
Vệ Trang chậm rãi nói: "Dựa vào sự hiểu biết của sư ca về Doanh Chính, y sẽ không bao giờ hạ lệnh này, có đúng không?"
Cái Nhiếp gật đầu nói: "Mấy năm gần đây bệ hạ mặc dù tính tình càng ngày càng cổ quái, thường thường nghi thần nghi quỷ, nhưng tuyệt sẽ không hạ mệnh lệnh như vậy."
Vệ Trang nghe được hắn thuận miệng lại gọi một tiếng『 bệ hạ 』, cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: "Quả nhiên là thị vệ đệ nhất đế quốc, hiểu rõ như vậy."
Cái Nhiếp nhìn về phía y, bất lực nói: "Tiểu Trang..."
Vệ Trang lại không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Cho nên, triệu lệnh này rất có thể không phải do Doanh Chính phát ra, nếu đúng như vậy, chỉ có thế nói rõ Doanh Chính sợ là đã bệnh nguy kịch."
Trương Lương gật đầu nói: "Vì vậy, Triệu Cao cùng thế tử mười tám Hồ Hợi là cùng một giuộc, giấu diếm tin tức, âm thầm lôi kéo Lý Tư?"
Vệ Trang nói: "Cuộc tranh giành quyền lực mãi mãi cũng là như thế này, La Võng cùng Ảnh Mật Vệ đã là tử địch, Phù Tô cùng Mông thị nhất tộc lại gắn liền với nhau, những mâu thuẫn giữa hai bên là không thể hòa giải. Mà Lý Tư là thừa tướng đế quốc, chỉ cần lôi kéo được hắn, một nửa đại quyền đế quốc đều ở trong lòng bàn tay."
Cái Nhiếp im lặng không nói gì, như có điều suy nghĩ.
Vệ Trang nghiêng đầu nhìn hắn: "Sư ca đang suy nghĩ gì? Cháo đã lạnh."
Cái Nhiếp lấy lại tinh thần, bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, nói: "Nếu là như vậy, Cự Lộc nguy hiểm liền không khó giải."
Trương Lương nói: "Không sai, Chương Hàm cùng Vương Ly đều mang tâm tư, vốn có hiềm khích, Doanh Chính nếu là có chuyện bất trắc, hai người rất có thể chống lại nhau, Thiếu Vũ nhân cơ hội tập kích bất ngờ quân Tần, phần thắng cực lớn."
Tung Hoành hai người gật đầu, ba người riêng phần mình chuyển tâm tư, lại trầm mặc.
Một lát, Cái Nhiếp nói: "Mặc dù Phù Tô ở bắc cảnh xa xôi, nhưng trong tay hắn còn có Mông Điềm cùng hoàng kim hỏa kỵ binh, Hồ Hợi cùng Triệu Cao muốn đoạt quyền chỉ sợ không dễ."
Vệ Trang tiếp lời nói: "Chương Hàm cùng Vương Ly kiềm chế lẫn nhau, vào thời điểm này bọn hắn không thể triệu hồi quân đội Bách Chiến Xuyên Giáp về Sa Khâu Hành Cung."
Cái Nhiếp nhìn về phía hắn: "Cho nên, bọn họ gọi Lý Tư đến... hẳn là..."
Ba người đồng thời cau mày, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng.
Trương Lương lẩm bẩm nói: "Triệu Cao lại lớn mật như thế?"
Cái Nhiếp: "Ta ở Tần Quốc từng tiếp xúc với hắn, người này tâm tư ác độc, dã tâm bừng bừng lại lòng dạ rất sâu, đây là một trận đánh cược, cược thắng tiền đồ vô lượng, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Trương Lương cau mày, đột nhiên trợn to hai mắt, nói: "Nếu là như vậy, chúng ta cũng không thể bỏ qua cơ hội này..."
Vệ Trang giương mắt, hứng thú nhìn Trương Lương: "Ồ? Ngươi chuẩn bị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"
Trương Lương cười xảo quyệt, nói: "Giấy không gói được lửa, khi bọn chúng tự cho là đắc thủ, bỗng nhiên tin tức bị rò rỉ, không phải thú vị sao?"
Vệ Trang suy nghĩ một chút, cười nhẹ nói: "Quả là thú vị."
Trương Lương đứng dậy, thi lễ với Vệ Trang, ngữ khí nhẹ nhàng: "Nếu như vậy, việc này còn làm phiền Lưu Sa của Vệ Trang huynh ra tay."
Vệ Trang hơi cong khóe môi, cười nói: "Yên tâm."
Cái Nhiếp cũng nghe hiểu ẩn ý giữa hai người bọn họ từ lâu, thấy hai người thương nghị hoàn tất, nhìn Trương Lương: "Vậy Tử Phòng có tính toán gì?"
Trương Lương cười nói: "Ngươi nói xem, nếu có người gan to bằng trời trực tiếp tấn công Hàm Dương thì sao?"
Cái Nhiếp khẽ giật mình, nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
Trương Lương tiện tay chấm nước trà, ở trên bàn vẽ: "Nơi này là Cự Lộc, nơi này là Huỳnh Dương, nơi này là Hàm Dương, Hàm Cốc quan ở đây, bây giờ chủ lực của quân Tần đóng ở Cự Lộc, quân của Mông Điềm ở bắc cảnh, Doanh Chính đông tuần lại mang theo hơn vạn người, bây giờ là thời điểm tốt nhất để tấn công Hàm Dương."
Cái Nhiếp cau mày nói: "Thế nhưng là Hàm Cốc quan chính là bảo địa đường thông mọi nơi, dễ thủ khó công, có trọng binh trấn giữ, chỉ sợ khó mà đột phá... Còn có, ngươi định sử dụng đội quân nào?"
Trương Lương mỉm cười, nhẹ chỉ tay: "Đây! Nãng Quận."
Vệ Trang ngẩng đầu nhìn hắn: "Lưu Quý?"
"Chính xác."
Tung Hoành hai người liếc nhau một cái, Vệ Trang chậm rãi nói: "Ngươi chọn hắn?"
Trương Lương không tỏ rõ ý kiến, cười nói: "Ta tự có đạo lý."
Vệ Trang hỏi: "Nếu như thế, ngươi chuẩn bị khi nào xuất phát?"
Trương Lương hơi trầm ngâm, nói: "Nửa tháng sau đi, bây giờ tình thế còn không rõ ràng, chúng ta cũng chỉ có thể suy đoán một chút. Việc này còn phải mưu đồ tốt hơn, thương thế của ta cũng chưa khỏi hẳn, chờ tất cả đều mạch lạc lại lên đường cũng không muộn."
Vệ Trang gật đầu không nói.
Thấy rằng kế hoạch đã được quyết định, Trương Lương từ biệt rồi rời đi.
Vệ Trang rót cho mình một ly nước trà, chậm rãi uống, Cái Nhiếp chống cằm, chìm trong suy nghĩ.
Hai người im lặng hồi lâu, Vệ Trang mới quay đầu nhìn hắn: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"
Cái Nhiếp ôn hòa nói: "Tốt hơn nhiều rồi. Đoan Mộc cô nương quả nhiên không phụ nổi danh, từ ngày hôm trước ăn vào giải dược, mấy ngày nay lại chưa từng gặp ác mộng."
Vệ Trang hừ lạnh một tiếng, tựa hồ có chút bất mãn nói: "Cô ta chính là lấy độc trị độc, tác dụng phụ cực lớn, ngươi lại tổn thương kinh mạch, vẫn là phải nghỉ ngơi thật tốt, không được coi thường."
Cái Nhiếp gật đầu, suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi y: "Nếu như Doanh Chính không còn sống lâu nữa, đệ cảm thấy bọn họ sẽ làm thế nào?"
Vệ Trang nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống, chậm rãi nói: "Đương nhiên là muốn diệt trừ người có uy hiếp nhất. Phù Tô cùng Mông Điềm ở bắc cảnh, tin tức không rõ ràng. Một khi bọn chúng lôi kéo Lý Tư, bọn chúng liền có thể muốn làm gì thì làm."
Cái Nhiếp lắc đầu nói: "Lý Tư vào Tần mấy chục năm, trung thành tuyệt đối..."
Vệ Trang cười lạnh nói: "Trung thành tuyệt đối? A, Lý Tư nhất biết xem xét thời thế, năm đó hắn như thế nào trở thành tâm phúc của Doanh Chính, sư ca quên rồi sao?"
Cái Nhiếp rũ mắt xuống không nói gì, một lát thở dài nói: "Nói như vậy, hoàng cung sẽ thất thủ..."
Vệ Trang biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói: "Đây không phải sư ca muốn nhìn sao?"
Cái Nhiếp không trả lời, tựa hồ là đang xuất thần, Vệ Trang cũng không nghĩ nghe được đán án, nâng chén trà lên chậm rãi thưởng thức, căn phòng yên tĩnh trở lại. Ngồi một hồi Cái Nhiếp liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, Vệ Trang bỗng nhiên mở miệng kêu: "Sư ca?"
Cái Nhiếp dừng bước lại, quay đầu lại
Vệ Trang lại không nhìn hắn, khí định thần nhàn uống hớp trà, mới lên tiếng: "Sư ca phải tĩnh dưỡng nửa năm, ngươi liền sống ở chỗ này sao?"
Cái Nhiếp nghi ngờ đánh giá y, mở miệng hỏi: "Ý của đệ là?"
Vệ Trang thản nhiên nói: "Không bằng, về Quỷ Cốc tĩnh dưỡng."
Cái Nhiếp sửng sốt một chút, nhìn Vệ Trang không lên tiếng, chờ y tiếp tục giải thích.
Vệ Trang đặt chén trà xuống, đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn nói: "Ta và ngươi đều biết đế quốc đang ở thời điểm tồn vong, ngươi cũng nghe thấy vừa rồi ta đã hứa với Tử Phòng, biết ta muốn đi làm cái gì. Nhưng mà Triệu Cao sẽ không dễ dàng từ bỏ, La Võng sẽ làm chó cùng rứt giậu, nơi này cũng không an toàn, ngươi lại không thể vận dụng nội lực, ta càng nghĩ, vẫn là về Quỷ Cốc tương đối thỏa đáng..."
Cái Nhiếp yên lặng nhìn y, im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Năm đó ta vi phạm môn quy, phụ quyết chiến, bây giờ..." Thanh âm của hắn nghe có chút khàn khàn.
Vệ Trang chậm rãi đưa tay trái ra, trên ngón giữa mang theo chiếc nhẫn Quỷ Cốc tiên sinh đời đời truyền lại, "Bây giờ ta đã là Quỷ Cốc tiên sinh, chút chuyện nhỏ này còn làm chủ được."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều là không nói gì, một lát, Cái Nhiếp nhẹ nhàng nhắm mắt, lại tiếp tục mở ra, nghiêm túc nói, "Cám ơn đệ, tiểu Trang", dừng một chút, lại nói: "Chuyến này hung hiểm, đệ nhất định phải... cẩn thận một chút."
TBC
(Dự kiến chương sau sẽ kết thúc)
=====
Mấy hôm trước xem OTS Tần Thời phần 6, sư ca với Vệ Trang càng đẹp hơn. Mà nhìn sư ca cứ thấy bóng dáng tiểu sư ca ở Cửu Ca, tức là phần 6 nhìn sư ca trẻ hơn ấy! Xem MV chỉ chú ý 2 người, nhất là sư ca, quá đẹp!!! Hôm nay là mùng 2, còn 6 ngày nữa là ở bển ra tập 1, thấy háo hức ghê ấy! 🥰🥰 Mà có lẽ chắc Cái Nhiếp không bao giờ biết một điều là, vì người mà tui đi học model 3D, muốn trở thành artist 3D, muốn theo đuổi character, để sau này dựng sư ca ấy. ☺️☺️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro