Chương 1
· Theo hướng nguyên tác, thiết lập cá nhân như núi.
Bên hoa dưới ánh trăng, cố nhân trở về nhà.
——————————————————
Nhất. Khuynh hương.
Đối với đại đa số kiếm khách mà nói đều sẽ không thích ban đêm, bởi vì ban đêm thường biểu thị cho sự tối tăm, dơ bẩn, máu tanh cùng chết chóc.
Thế nhưng đối với thế hệ Quỷ Cốc Tung Hoành này mà nói cũng không phải là như vậy, chí ít, bọn họ đều không ghét.
"Nhiếp nhi, hắn gọi Vệ Trang, ngươi có thể gọi hắn là tiểu Trang, từ hôm nay trở đi hắn chính là sư đệ của ngươi, cũng là đối thủ lớn nhất của ngươi."
Cái Nhiếp thủy chung nhớ rõ hắn cùng Vệ Trang quen biết ngày đó, thiếu niên kia xoay người lại, khuôn mặt sắc bén tuấn mỹ, cằm hơi hất lên, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười, khắc thật sâu ở trong trí nhớ của hắn.
Cái Nhiếp nhập cốc sớm, cùng sư phụ hai người sinh sống lâu dài ở nơi đây, trong ngày thường cũng không có bạn mà chơi, trải qua tháng ngày không có gì thay đổi này tính tình vốn là trầm ổn bị rèn luyện càng ngày càng lãnh đạm, tuổi còn rất trẻ lại cứ như ông cụ non, mà Vệ Trang xuất hiện tựa như ném một khối đá lớn lên trên mặt hồ tĩnh lặng yên ả, cuối cùng là làm rối loạn cuộc sống thanh tịnh bình thản của Cái Nhiếp.
Sau khi Vệ Trang nhập cốc, hai người ngồi ăn cùng bàn, ở cùng phòng, học chung kiếm thuật Tung Hoành cùng quyền mưu Quỷ Cốc. Quỷ Cốc tử quản rộng rãi, mỗi ngày sau khi hoàn thành giáo học nhiệm vụ, theo tính tình bọn họ, Tung Hoành hai người âm thầm phân cao thấp, ai cũng không phải người tầm thường. Thường thường là Vệ Trang gây chuyện trước, Cái Nhiếp không cam lòng yếu thế, vì vậy hai người từ kiếm thuật đến quyền cước, từ cơ biến quyền mưu đến sách lược trị quốc, mọi thứ đều muốn phân thắng bại, hoặc là tranh đấu đối lập mà bàn cãi không ngừng, cũng hoặc là đánh đến trời đất đen kịt. Chẳng qua bao lâu lại hòa thuận, Cái Nhiếp đi nấu cơm giặt quần áo, Vệ Trang lại ôm cánh tay đứng ở một bên tán dóc câu được câu không, khi không quá nhiều thì lại một lời không hợp bắt đầu động khẩu động thủ, tuần hoàn qua lại, hai người lại làm không biết mệt. Người thiếu niên huyết khí phương cương tinh lực tràn đầy, làm cho nơi Quỷ Cốc thần bí thanh u này mang đến một luồng khí tức thanh xuân khác.
Thời gian lâu dài, hai người đều quen thuộc lẫn nhau đều không thể chơi ra những trò mới, một ánh mắt liền biết đối phương nghĩ cái gì, thân hình khẽ động liền biết đối phương muốn ra chiêu gì, lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị đối phương giành trước đánh gãy. Hai người thiếu niên không biết mệt mỏi, nhưng Quỷ Cốc Tử lại chịu không được, nhiều năm như vậy độc lai độc vãng quen rồi, bây giờ lại bị hai tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch quấy nhiễu đau đầu không thôi. Đợi đến khi truyền dạy xong xuôi Tung Hoành kiếm thuật, Quỷ Cốc Tử liền đuổi bọn họ xuống núi rèn luyện, để bọn họ ở trong quá trình này tự rèn luyện thông hiểu đạo lý. Cái Nhiếp Vệ Trang ở trong cốc buồn bực hồi lâu, tự nhiên cực kỳ vui vẻ, cho nên mỗi lần xuất cốc hai người đều vô cùng hăng hái.
Thế nhưng lần này, từ Ngụy gia trang đi ra, Vệ Trang mẫn cảm mà nhận ra được Cái Nhiếp tâm tình không tốt.
Cái Nhiếp từ nhỏ đã có phong cách quý phái, gặp biến không sợ, vui giận không hiện ra. Nhưng mà lần này nhìn Huyền Tiễn ngã xuống, Vệ Trang từ trong ánh mắt của hắn mơ hồ nhìn thấy một tia áy náy. Lúc Ngụy Dung lôi kéo hai người bọn họ nói cám ơn Cái Nhiếp lại nắm chặt chuôi kiếm, khi rời đi Cái Nhiếp nhìn lại bia đá vỡ ở trước trang môn một chút. Vệ Trang trong lòng liền hiểu rõ, sư ca tâm tình vô cùng không tốt.
Hai người bôn ba mấy ngày liền đều vô cùng mệt mỏi, nhưng mà buổi tối hôm đó trở về Quỷ Cốc, Cái Nhiếp không giống như ngày thường trở về phòng nghỉ ngơi sớm, Vệ Trang suy nghĩ một chút, mang theo một vò rượu đi thẳng đến dòng suối nhỏ dưới sườn đồi. Vệ Trang hiểu rất rõ thói quen của Cái Nhiếp, mỗi lần hắn có tâm sự là lại đi tới con suối nhỏ này, đến gần, quả nhiên nhìn thấy bóng người gầy gò kiên cường kia ngồi ở nơi đó.
Cái Nhiếp thấy y đến cũng không kinh ngạc, yên lặng di chuyển về phía bên cạnh, Vệ Trang liền một cách tự nhiên mà ngồi xuống ở bên người hắn, gỡ bỏ bùn phong, rượu vào miệng, đưa cho Cái Nhiếp. Cái Nhiếp cũng không từ chối, yên lặng uống.
"Sư ca vẫn còn suy nghĩ về chuyện của Huyền Tiễn."
"Ừ."
"Là cảm thấy có thể thông cảm được cho Huyền Tiễn, Ngụy Dung tội không thể tha thứ?"
"Đúng vậy, Ngụy Dung nhân phẩm ti tiện, mưu hại trung thần, sát hại con gái, nhưng vẫn cứ ngồi ở vị trí cao, chẳng lẽ không phải là bất công sao? Đệ và ta cầm kiếm không phải vì cứu giúp người nghèo giúp đỡ kẻ yếu, giúp đỡ chính nghĩa sao, bây giờ..."
Vệ Trang không khách khí chút nào mà đánh gãy: "Chính nghĩa? Sư ca vì sao chấp nhất với chính nghĩa như vậy, Huyền Tiễn là người của La Võng, nếu như mặc cho hắn giết Ngụy Dung, Ngụy Vũ Tốt như rắn mất đầu, như vậy kỵ binh Tần quốc phá bỏ phòng tuyến Ngụy quốc, chúng ta chính là đồng lõa! Hừ, giúp đỡ chính nghĩa, nói rất dễ nghe, thế gian này nơi nào có chính nghĩa chân chính."
Cái Nhiếp thở dài, lại uống một ngụm rượu lớn, nói: "Ta hiểu ý của đệ, thế nhưng Ngụy Tiêm Tiêm cùng thôn dân trong thôn trang kia dù sao cũng là vô tội."
"Người mất đã mất, ở đây xoắn xuýt với nó, chẳng bằng ngẫm lại lời nói hôm nay của sư phụ, việc này có lẽ còn có khả năng xoay chuyển."
Cái Nhiếp suy nghĩ một chút, hai mắt tỏa sáng: "Tiểu Trang, đệ là đang nghĩ có lẽ có người thích hợp hơn tiếp quản Ngụy Vũ Tốt?"
"Sư ca quả nhiên hiểu ta, trước mắt Ngụy quốc cũng có một người, nghe nói quảng nạp môn khách, chiêu hiền đãi sĩ."
"Đệ nói là Ngụy Vô Kỵ?"
Vệ Trang vịn tay Cái Nhiếp, liền tư thế này uống một ngụm rượu lớn, nói: "Đúng vậy."
Cái Nhiếp cũng yên lặng uống xong, nói: "Nghe nói người này nhân ái khoan hậu, trung quân ái quốc, lại là đệ của Ngụy vương, quả thực là ứng cử viên thích hợp."
"Sư ca cảm thấy thế nào?"
"Đáng giá thử một lần."
Hai người thiếu niên cân nhắc xong xuôi, Cái Nhiếp lại nâng vò rượu lên uống một ngụm lớn, Vệ Trang nắm cổ tay của hắn nói: "Sư ca, thương thế của ngươi còn chưa khỏi, tửu lượng lại không tốt, đừng uống."
Cái Nhiếp cười lơ đễnh, nói: "Thương thế của đệ so với ta không thiếu."
Vệ Trang biết Cái Nhiếp đang âm thầm trào phúng y lần này khinh cuồng lỗ mãng, bị thương càng nhiều, hết lần này đến lần khác lại không thể biện hộ, âm thầm cắn răng, đoạt lấy vò rượu uống hai ngụm, lau miệng giận hờn nói: "Vậy liền quên mình bồi quân tử thôi."
Cái Nhiếp mặc cho y chiếm vò rượu, nhìn ngắm bầu trời đêm không nói một lời.
"Sư ca đang suy nghĩ gì, nhập thần như vậy?"
Cái Nhiếp nhẹ nhàng nói: "Ta đang nghĩ, lần ân oán này đều là bởi vì tình mà gây ra. Nếu như Huyền Tiễn không có yêu Ngụy Tiêm Tiêm, thì cũng sẽ không có các loại về sau."
Vệ Trang có chút bất ngờ, số lần bọn họ đi ra ngoài rèn luyện không ít, nữ tử đối với sư ca liếc mắt đưa tình ôm ấp yêu thương cũng không ít, nhưng Cái Nhiếp cho tới bây giờ đều là lạnh lùng mà đối đãi, không cho người một chút không gian tưởng tượng cùng phát triển, Vệ Trang cảm thấy Cái Nhiếp vô tình vô dục, không nghĩ lúc này có thể nghe được những lời này của Cái Nhiếp, liền hỏi: "Vậy sư ca nghĩ như thế nào?"
Cái Nhiếp đoạt vò rượu từ trong tay y, uống một ngụm, chậm rãi nói: "Kiếm khách hành tẩu giang hồ, phong vân chợt biến, sinh tử vô thường, hai chữ tình cảm, đối với đệ và ta mà nói, chung quy là quá xa xỉ."
Vệ Trang gật đầu nói: "Đúng là như vậy."
Cái Nhiếp ngửa cổ trút xuống mấy ngụm, nói: "Ta đã từng cảm thấy mình sẽ không sinh lòng ái mộ thì không có chuyện gì, nhưng mà lần này đến Ngụy gia trang lại phát hiện cũng không phải là như thế. Huyền Tiễn làm sao sẽ không biết Ngụy Tiêm Tiêm sẽ trở thành uy hiếp của hắn, sao có thể không nhìn ra âm mưu của Ngụy Dung, thế nhưng tình cảm là nút thắt ràng buộc, đâu phải là mình có thể khống chế được, chỉ cần để ý một người, thì sớm muộn sẽ trở thành nhược điểm của mình."
Vệ Trang bỗng nhiên tỉnh ngộ, sư ca đã say từ lâu rồi. Cái Nhiếp bình thường ôn nhuận nhu hòa, mặc dù tửu lượng không tốt, thế nhưng tửu phẩm quả thật không tệ, uống say cùng ngày bình thường không có gì khác biệt, chỉ là nói sẽ càng nhiều, nét mặt cũng càng thêm phong phú, nhiều thêm một điểm khí thiếu niên hoạt bát. Hắn vốn là tửu lượng không tốt, bây giờ mình mang tới một vò lại trên cơ bản đều bị hắn uống, không say mới là lạ.
Vệ Trang ngược lại nổi lên hào hứng, hỏi: "Sư ca nếu là sẽ có một ngày động tình, nên như thế nào?"
Cái Nhiếp hồi lâu không nói chuyện, chợt trút xuống tất cả rượu, lau miệng, buồn buồn nói, "Còn có thể như thế nào, phát hồ tình, chỉ hồ lễ thôi." Nói xong, quay đầu yên lặng nhìn Vệ Trang.
Vệ Trang nhìn hắn uống sạch tàn rượu chưa kịp ngăn cản, đang ảo não, bỗng nhiên thấy Cái Nhiếp xoay đầu lại, ánh mắt trong trẻo, quang hoa lưu chuyển, khóe môi câu lên, lộ ra một vệt cười như có như không, nhất thời nhìn đến sững sờ, sửng sốt một lát từ trong tay Cái Nhiếp kéo qua vò rượu, trong miệng oán giận nói: "Con ma men."
Không ngờ kéo một phát này, Cái Nhiếp cả người đều thuận thế đổ tới, nhẹ nhàng tựa ở bả vai Vệ Trang, Vệ Trang đẩy hai lần, Cái Nhiếp hô hấp dần trầm, cuối cùng là ngủ thiếp đi. Vệ Trang xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng không cam lòng đánh thức hắn, mà là đưa tay vuốt ve sợi tóc sư ca buộc ở sau đầu, sau đó bế hắn lên trở về phòng.
TBC
======
Híc, lúc xem tập Huyền Tiễn cùng Tiêm Tiêm, ta ngồi khóc. Thương 2 người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro