Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Về nhà thôi

"Về nhà thôi" câu nói có tính dụ dỗ nhất với JaeDuk vang lên từ phía đối diện.
"Busan à" Anh nheo mắt nhìn người đàn ông trung niên ấy
"Không nhà em" Người đó vẫn từ tốn trả lời.
Anh nhìn cậu nghi ngại, nhà cậu còn người thân, còn bố mẹ, anh trai, thậm chí cả người con gái thua cậu 13 tuổi kia nữa.
"Aisa, cậu uống nhiều quá nên lại nói nhảm à Suwon" Nâng ly rượu che đi vầng mắt mờ đi.
Người đàn ông trung niên vẫn nhìn anh, tay nâng lên ly rượu, uống cạn.
"Em không say, em có nhà rồi, em đưa anh đi xem" Nói rồi người đó nắm tay anh kéo dậy.
Anh không phản đối việc cậu lôi kéo anh ra khỏi quán vì đơn giản càng làm ầm lên giữa đêm giữa 2 người đàn ông trung niên với nhau cũng chẳng tốt đẹp gì.
Anh để mặc cậu lôi ra xe, để mặc cậu tự thắt dây an toàn cho mình, anh chỉ làm công việc duy nhất chính là hạ cửa sổ cho gió ùa vào giã đi cơn say này đi.
"Nhà Tony" giọng anh không nhanh không chậm hòa theo cơn gió đang lùa vào xe, lạnh ngắt.
"Đêm nay thì không" Suwon vẫn cứng đầu.
" Em đã để cho anh suy nghĩ một năm rồi Duk. Sao anh cứ tránh em" Giọng Suwon hờn dỗi vang lên, dù ngay cả khi đang cưa cẩm anh cậu vẫn luôn dùng giọng đáng yêu và thái độ phụng phịu đó để như làm người bị thiệt.
"20 năm quá rành nhau rồi nhé"Jaeduk nghĩ thầm.
"Còn Tony đợi anh cả 10 năm rồi" JaeDuk phản bác lại. Dấu lặng hình thành trong cuộc trò chuyện, như vô số dấu lặng khác đã chen ngang 2 người...
Anh nhìn ra đường lớn cao tốc, nhà cửa ánh đèn, tất cả nhào nhoáng, đắng cay ngọt bùi trôi qua trong tích tắc. Ban đêm dù ở Seoul 10 năm 20 năm với anh cũng không bằng một đêm ngắn ngủi tại quê nhà.
"Đừng nghĩ em không biết chuyện giữa 2 người"Suwon hừ lạnh.
"Hôm nay dù có thế nào anh cũng phải theo em.Cả ông Jion cũng bắt đầu nghĩ em không đủ bản lĩnh rồi"Suwon miệng tiếp tục lầm bầm nhưng không hề giảm tốc độ trên con đường cao tốc lạnh lẽo.
2 người bọn họ gắn vào nhao đã gần 20 năm. Đi qua hết tuổi trẻ cùng nhau, nhóm 6 người đại rực rỡ hay 2 người đầy lãng mạn thì kết thúc vẫn là bị người ta và số phận chèn ép mà chia xa. Cậu đã và đang trải qua 2 mối tình với những cô gái xinh đẹp và tài giỏi. Anh đã và đang được một người khác yêu thương và bảo vệ. 2 người như vậy cứ thế mà ngỡ đã đi hết phần đời còn lại mà không giao nhau bất kỳ lúc nào nữa. Cậu vui vẻ làm diễn viên, cưới vợ sinh con cuộc sống không quá nổi bật nhưng đủ đầy với lượng fan vừa phải và nhà hàng nuôi sống tốt. Bố mẹ cậu sẽ luôn hài lòng về cậu, yêu thương đàn cháu cùng người vợ xinh đẹp kia.
Còn anh, anh vẫn sẽ sống như vậy, với nụ cười hiền lành và tâm lý buông bỏ. Anh có nhà, có những con chó đáng yêu, có người vì anh mà tuyên bố không hứng thú với phụ nữ. Anh vẫn ở nhà như bao năm qua, xuất hiện vài tập trong show truyền hình cho có nhưng vẫn được có tên trong công ty người đó. Anh còn mong muốn gì hơn nữa chứ.....
Dĩ nhiên rằng khát khao được bên cậu cũng như nỗi sợ hãi từ chính vết thương cậu tạo ra đã khiến anh yêu cầu người kia 10 năm chờ đợi. Không phải anh không rung động nhưng sự rung động ấy là chưa đủ hay cũng có thể chuyển hóa sang dạng tri kỷ từ lâu rồi. Tri kỷ không cần nói ra vẫn hiểu nhau, tri kỷ nhiều hơn tình bạn nhưng lại quá xa xôi so với cái gọi là tình yêu kia. Sự ích kỷ của anh đã khiến cho người con trai kia vất vả nhiều. Nhưng trái tim có lý lẽ riêng của nó nên dù 20 hay 30 năm hay lúc nhắm mắt về thế giới bên kia, trước mắt anh vẫn là hình ảnh trẻ con đôi mươi của người đang lái xe bắt cóc anh đây...
"Em không mệt mỏi à Suwon, đây đâu phải lần đầu, những gì chúng ta làm trên stage gần đây chỉ là giúp fan vui vẻ thôi" JaeDuk cắn răng nói.
"Những người đàn ông tuổi trung niên diễn trò cho những cô bé tuổi 20 xem"Jaeduk tiếp tục nói.
"Ý anh là JionHoon cũng thế"Cậu cười mỉa mai, dù trong hoàn cảnh nào cậu vẫn thích dùng bộ não giấu dưới vẻ không biết gì mà làm người khác khó xử. Dĩ nhiên càng thân thiết càng khiến cậu không do dự mà ra tay.
"Này bọn họ không giống chúng ta, bọn họ trải qua biết bao nhiêu thứ...."
"Vậy anh nghĩ chúng ta thì không..."Suwon vẫn tiếp tục tấn công.
"Em đã từng nghĩ rằng anh hạnh phúc bên Tony cho đến khi nghe các câu chuyện "bên ngoài" của Tony"Suwon siết chặt tay lái, nếu cậu nghe sớm hơn những câu chuyện hay ho đó thì hẳn đã không để lỡ thời gian quý báu của 2 người.
"Lỗi là ở anh" Duk nhẹ giọng bảo, ra điều kiện 10 năm, ai lại chờ nổi chứ ...
"Lúc ấy em hoàn toàn không tiếp nhận tin tức về anh. Em nghĩ em nên xóa sạch mọi thứ giữa 2 chúng ta. Em đã nghĩ mình đúng đến khi các tin tức kia quá lớn đến mức khiến em phải suy nghĩ lại về mọi thứ " cậu nói một tràng dài, rẽ tay lái vào khu chung cư nọ.
"Anh xuống xe đi"Cậu nhìn gương mặt ngơ ngác của anh từ khi lên xe tới giờ, tay véo nhẹ lên gương mặt đó, gầy quá, về nhà cậu sẽ vỗ béo lại ngay.
"Anh không xuống" anh gạt tay cậu ra một bên nhìn vào mắt cậu
"Một Người đàn ông trung niên, không nhà cửa, không tương lai, chỉ biết có quá khứ, không thể mang lại một mái nhà hoàn hảo. Buông tay đi. Quá trễ rồi 3 năm là quá ít cho chúng ta".
3 năm là thời gian họ nắm được cái phao mà được phép bơi trong môi trường mà họ sinh ra và thuộc về. 3 năm cho tiếp tục giấc mơ dang dở kia. 3 năm cho anh tiếp tục tham lam. Mộng ngắn đời dài vì sao chúng ta cứ chìm vào mộng, mộng tan tình hết ai sẽ đau khổ nữa ngoài anh đây...
Cậu vẫn không nghe anh la hét, vũng vẫy, dẫu sao sức lực cũng không bằng cậu, chiều cao cũng thua cậu một ít. Dù rằng so với thanh niên ngày nay bọn họ nhỏ bé rất nhiều nhưng chỉ cần to lớn hơn người kia và trong tim người kia vẫn là 20 năm cho cậu thì vẫn nắm thế chủ động thôi.
Lôi kéo Zịt trung niên vào thang máy, tránh để anh ấy nhặng xị gọi Tony, cậu thả người, tay lấy luôn điện thoại nhét túi, mặt hả hê nhìn anh đang tức tối. Cậu lại thấy vui và cười sằng sặc, giờ cậu hiểu vì sao JaeJin hay cười rồi.
"Cậu là con nít à" JaeDuk giơ chân lên hăm dọa như mọi lần. 2 người cười nói trong thang máy như quên đi chuyện kia ( cả 2 đều con nít cả 👶👶👶👶👶)
"Ting" lầu 15 JaeDuk nhìn con số mà nhói lòng
"Này" Suwon húc nhẹ tay anh

"Lại nghĩ ngợi gì à, tầng 15 là gì giá thôi đừng nghĩ ngợi nhiều" Suwon cười nói. Phải tiết kiệm để còn căn kia nữa chứ....

Giữa họ bầu không khí lại im ắng trở lại như trước. Suwon đi trước, Jaeduk chầm chậm theo sau. Họ bước tới căn nhà số 20.

Suwon nhún vai "Thật tiếc khi căn nhà 02 quá đắt"

JaeDuk vẫn im lặng nhìn về căn nhà đang đóng cửa. Suwon mở cửa, nhường đường cho Duk đi vào trước. Căn phòng còn thơm mùi nước sơn mới, mọi thứ sạch sẽ, sang bóng và trống trơn.

"Em đợi anh về trang trí nhà" Suwon đứng tựa tường quan sát cả người ánh lên từng tia hạnh phúc, thứ ánh sáng mà cậu trước đây từng ngu ngốc đánh mất. Căn phòng số 20 tầng 15, nhưng view khá đẹp, cửa sổ dòm cảnh đêm yên tĩnh, có ghế nhỏ ngay cửa sổ đủ để 2 người ngồi.

Anh giật mình trước suy nghĩ 2 người ngắm cảnh cùng nhau, anh cười buồn.

"Anh không thích à" Suwon hồi hộp nhìn từng thay đổi nhỏ trên gương mặt anh. Vừa cười hạnh phúc lại mang theo nỗi buồn, Tony không lẽ cũng từng cho anh ấy những điều như thế này rồi...

Cậu bước tới, di chuyển chiếc ghế về phía nhà bếp, mỉm cười hài lòng vì cậu tin chắc rằng Tony kia sẽ không được như cậu. Hì hục cả buổi và tự thầm cảm ơn vì bản thân cậu chỉ lựa ghế nhỏ, chứ chọn ghế đôi to như lời người bán hàng thì hẳn giờ này đã ôm cục tức mà sinh bực. JaeDuk quan sát cậu vẫn như một đứa trẻ chưa lớn, vẫn như 20 năm trước nhỉ....

"Làm sao cô gái đó chịu được cậu" JaeDuk buột miệng hỏi.

"Tụi em hẹn hò tại nhà cô ấy" Cậu ngước lên thích thú nhìn ngắm sự tránh né của anh.

Suwon thản nhiên ngồi xuống ghế, ngoắc ngoắc dụ dỗ Duk ngồi cạnh bên. Lúc đầu Duk còn từ chối, nhưng rồi nghĩ lại mình là khách vì sao lại tự hành hạ bản thân như thế nên cũng từ từ ngồi cạnh. Suwon nhanh chóng vươn tay ôm Duk vào lòng

"Đừng giảm cân nữa"Suwon thì thầm vào tai Duk.

"Vì sao chia tay cô ấy" Anh nhanh chóng làm rõ những vấn đề còn gây khó hiểu

"Vì cô ấy chê em già, vô vị, diễn viên dở tệ" Nhìn nghiêng vẫn thật rất đẹp, làn da vẫn mềm mại vậy. Cậu chạm vào làn da đó, JaeDuk nhanh chóng gạt đi. 20 năm bên nhau, thời gian kề cận người kia không ít, người kia như thế nào chẳng lẽ anh không hiểu rõ, lãng mạn ra sao, nỗ lực trong từng công việc cậu ấy để tâm như thế nào. Không thể nào ngốc nghếch lại đi tin cậu.

Anh giơ chân đạp cậu thật mạnh, đổi lại chỉ là cái ôm chặt hơn.

"Sao không né"

"Né rồi ôm sẽ mất ngọt" Suwon vẫn dung giọng như rót mật vào tai anh mà thỏ thẻ.

20 năm cho cậu khả năng tránh đòn cũng như có gan hăm dọa anh lại.

"Vì em thay đổi, mà cũng không hẳn là thay đổi..." Cậu gác cằm mình lên vai anh, nhìn vô định trước mắt.

"Đừng nói anh sẽ không tin đâu" cố lãng tránh

"Em cũng không có ý định sẽ kể" Bên anh cậu luôn chân thật, cậu không muốn vì chuyện xưa cũ mà ảnh hưởng lại 2 người họ của hiện tại.

"Vậy bố mẹ cậu" JaeDuk ngập ngừng

" Chưa về nhà mà đã gọi bố mẹ à " cậu châm chọc người hơn cậu chỉ 1 tuổi đến nghiện.

"Họ vẫn chưa biết" Suwon thong thả bảo tiếp"Chúng ta có 3 năm để tiếp tục con đường này cũng như chuẩn bị sẵn sang mọi thứ"

"Lần này" Suwon xoay người anh lại "Lần này chúng ta hãy nắm tay nhau thật lâu, thật chậm..."

Lời Hứa Hẹn một lần nữa lại được trao ra, có nên tin tưởng nữa chăng...

Suwon vuốt nhẹ mái tóc đang lòa xòa trước mặt, lồng từng ngón tay vào nhau, tiếp tục thì thầm.

"Chờ em một chút" Cậu đứng dậy, đi đến bên tủ nọ, mang lại chỗ anh là bản chụp ngôi nhà cấp bốn đơn giản, có vườn này nọ, khung cảnh thật quen thuộc cũng thật bình yên.

"Tiền em hiện tại chỉ có thể như thế này" Suwon gãi đầu, cậu thật muốn giàu, quyền lực nhưng cũng tự biết sức mình có hạn.

"Đây là..." Viền mắt anh đỏ lên

"Nhà ở Bussan" Cuối tuần chúng ta có thể đến đó xem thử

"Vì sao lại thế"

"Vì sao cậu lại làm thế" JaeDuk nắm chặt ngôi nhà mơ ước trong tay

"Vì em không muốn chúng ta lại buông nhau như JaeJin và Jiyong" Suwon nghiêm túc trả lời.

"Chúng ta sẽ...Như vậy" Anh quay người đi

"Tại sao"

"Vì cần thế"

Cậu ôm chầm lấy anh từ đằng sau

"Xin lỗi vì để anh chờ thật lâu"

"Xin lỗi vì thật ngốc nghếch"

"Xin lỗi vì em chỉ là Robot lỗi thời"

Câu nói cuối cùng quả nhiên đã chạm được vào tim JaeDuk, anh quay người lại, đạp thật mạnh vào chân Robot update quá chậm này.

"Chúc mừng cậu đã update thành công Suwon"

"Vậy" Cậu nghi ngờ hỏi

"Cuối tuần chúng ta hãy đi tới căn nhà kia..." Anh cúi đầu nói nhỏ

Nâng cằm anh lên, Suwon hỏi "Anh chưa tham quan phòng ngủ, còn Kingsize kia kìa"

Có lẽ cậu cũng biết rằng cả anh cũng rất mong muốn khi cả nhóm comeback sẽ được sống trong vòng tay fan cũng như thắp lên ngọn lửa giấu kín trong lòng anh. Có lẽ cả 2 đều quá mong muốn nhau nhưng lại quá chậm chạp cho việc tiến đến bên nhau. Có lẽ thử thách vẫn còn đó đang đợi họ phía trước, khó khăn và mệt mỏi. Nhưng 20 năm trôi qua đã cho họ biết vị trí quan trọng của người kia trong lòng mình như thế nào, 20 năm cho họ biết họ nên làm gì là đúng đắn nhất. Chỉ cần anh có cậu, cậu có anh, cả 2 sẽ cùng nhau thực hiện những kế hoạch đề ra, trao nhau sức mạnh bước qua thử thách  và vì lý do sâu thẳm nhất là vì cậu anh cũng sẵn lòng đánh cược 1 lần nữa, cho anh và cho chính cậu, cho cái thứ gọi là Mãi Mãi Hạnh Phúc kia ....

The End

�q

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro