Chương 11
Chương 11: Cô nhóc, quá phận rồi đấy
Dịch: Achlys
Biên: MM
Kiếp trước, lần đầu tiên của Diệp Cửu, cũng là một lần duy nhất, chính là ngày sinh nhật năm ba mươi tuổi ấy.
Bị người chuốc thuốc, ngủ như lợn chết, đến dáng dấp người đàn ông kia như thế nào cũng không biết.
Chứ đừng nói đến...
Có cảm giác gì.
Hơn nữa ngày hôm sau cả người đau nhức.
Như đánh nhau với cả trăm người vậy.
Ngón tay uyển chuyển giống như đang chơi đàn piano, nhẹ nhàng lướt qua cánh tay của người đàn ông trước mặt.
Tần Bắc Tư đang tuổi khí huyết tràn đầy, đâu thể chống lại sự khiêu khích của Diệp Cửu.
Đáy mắt nổi lên lửa dục vọng, giọng khàn khàn thì thầm: "Cô nhóc à, cô hơi 'quá đáng' rồi đấy!"
Hắn cắn nhẹ vành tai cô.
Ánh mắt Diệp Cửu khẽ lay động, hai tay ôm ghì phía sau cổ Tần Bắc Tư.
Thân hình của thiếu nữ, cô đưa lưng về phía hắn, cần cổ thon dài hơi ưỡn về phía sau ---
Tựa như cổ thiên nga đang gần trong gang tấc.
Ánh trăng mờ ảo bao trùm lên họ, tựa như một tầng băng sương mỏng.
Tần Bắc Tư mải miết hôn.
Đống lửa bên chân đã tắt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm lắng của hai người.
Diệp Cửu đột nhiên xoay người, chân dẫm lên mu bàn chân của Tần Bắc Tư, hơi ngửa đầu, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Tần Bắc Tư chịu không nổi ánh mắt này của cô, giống như một hồ nước, không một gợn sóng, khiến cho người khác muốn khuấy động.
Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể tăng vọt lên.
Cánh tay dài vươn đến, ôm người vào lòng, vùi đầu hôn lên cổ cô.
Bỗng nhiên, một ánh đèn pin chiếu qua.
Tần Bắc Tư đem mặt Diệp Cửu ấn vào ngực, "Ai?!"
Tiểu Vương vội vàng tắt đèn pin.
Xui xẻo, sao lại đến lúc 'ông nội này' đang tán gái vậy chứ?!
Lựa lời mà đáp lại: "Cậu chủ, là tôi đây."
Sau khi xem xong phim, ông cụ Tần không thấy Tần Bắc Tư, nên để Tiểu Vương đi tìm xung quanh.
Tiểu Vương mới đánh liều chạy về phía khu rừng nhỏ này, ai ngờ...
"Cậu chủ, cậu có thấy cháu gái của ông cụ Diệp không?" Tiểu Vương tự cho mình là thông minh đánh trống lảng, "Tiểu Trần cũng đang đi tìm cô ấy."
"Cút mau!" Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể này nọ rồi, thế mà lại phải dừng, cái cảm giác này, bất cứ đàn ông nào cũng sẽ hiểu.
"... Tôi, tôi đi ngay đây" Tiểu Vương mò mẫm dò đường được vài bước, đột nhiên dừng bước, nhắc nhở Tần Bắc Tư, "Cậu chủ, mười giờ đóng cửa đấy, cậu tranh thủ nhanh nhanh đi."
Tần Bắc Tư giận tới thở phì phò, nhặt đá trên mặt đất ném qua, "Cút!"
Hòn đá bay gần đến mặt, chân Tiểu Vương như bôi mỡ nhanh chóng chạy đi.
Chờ người chạy không thấy đâu, Diệp Cửu mặt không đổi lùi lại phía sau, lạnh lùng mở miệng: "Cậu ta coi thường anh đấy."
"Sao cơ?" Tần Bắc Tư mặc quần.
Diệp Cửu nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay, "Hiện tại là chín giờ năm mươi phút, anh chỉ có thể làm mười phút là xong sao?"
"Mười phút?!" Khóe môi Tần Bắc Tư câu dẫn, phách lối nói, "Khoảng sáu lần, muốn thử không?"
Cái tên lưu manh này muốn bao nhiêu lưu manh có bấy nhiêu lưu manh.
Tần tứ ca tuổi còn trẻ, còn chưa nếm thử sự 'thống khổ' trong lần đầu tiên của đàn ông.
Diệp Cửu nhìn Tần Bắc Tư chằm chằm, "Để lần sau."
Câu dẫn trắng trợn như vậy.
Tần Bắc Tư cà lơ phất phơ lắc lắc hông, cười phóng đãng một tiếng: "Nhóc con, bạo dạn quá rồi đấy, nhưng tôi thích."
Diệp Cửu cầm thịt chó nướng trên vỉ lên, vừa ăn vừa đi ra khỏi khu rừng nhỏ.
"Nhóc con, chờ tôi một chút." Tần Bắc Tư đuổi theo.
Hai người tiến vào trong cổng lớn, hai ông cụ Tần Diệp đợi ở đó từ sớm.
"Diệp Cửu, lại đây!" Ông cụ Diệp khó chịu nói.
Cháu gái nhỏ xinh đẹp của ông sao lại đi cùng với tên lưu manh nhà họ Tần thế?
Ông cụ Tần cũng tỏ vẻ không vui, "Tần Bắc Tư, lại đây!"
Cháu của ông ta, vốn là bộ đội đặc chủng hạng nhất, qua lại với con nhóc nhà quê họ Diệp đó từ lúc nào vậy?
"Tên sư hổ mang kia, ông có ý gì?" ông cụ Diệp rất không hài lòng với thái độ của ông Tần, cứ làm như cháu gái ông bắt nạt tên lưu manh nhà bên đó vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro