Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thượng - Chương 6-10

Chương 6

Edit : Thanh

Beta : Phong

Vệ Khê câu nệ ngồi bên cạnh Đàm Duẫn Văn, hai tay ôm tập tài liệu, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, chăm chú nhìn những hạt mưa liên tục rơi xuống mặt kiếng, rồi bị quét đi, các hạt mưa không ngừng đổ xuống, không ngừng bị quét đi.

"Ngươi rất sợ ta sao?"

Vệ Khê đem toàn bộ sự chú ý hướng đến các hạt mưa, nhìn chằm chằm một hồi lâu như vậy, hắn có chút buồn ngủ, hơi mơ màng thì giọng nói nhu hòa của Đàm Duẫn Văn vang lên, Vệ Khê sửng sốt một chút mới vội vàng hồi đáp (trả lời), "Không có a! Đàm tiên sinh sao lại nghĩ như vậy?"

Hắn kỳ thật còn muốn nêu thêm một vài lý do, nhưng bởi vì quá khẩn trương nên cái gì cũng nói không ra, thậm chí còn có chút không lễ phép trả lời Đàm Duẫn Văn, liền cúi gầm mặt.

Đàm Duẫn Văn cười cười, tiếng cười trầm thấp thực gợi cảm, "Ngươi khẩn trương như vậy làm gì, còn nói không phải sợ ta, lúc ở nhà của ta cũng chỉ nhìn thẳng ta một lần. Về sau đừng kêu ta Đàm tiên sinh nữa, kêu thúc thúc đi!"

Vệ Khê quay đầu nhìn Đàm Duẫn Văn, khuôn mặt tao nhã tươi cười, hắn lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói, "Nhìn ... nhìn chằm chằm người khác ... không được lễ phép... cho nên ... ta mới không nhìn."

Đàm tiên sinh thoạt nhìn căn bản là giống ca ca hơn, ở quê, những người hắn gọi thúc thúc là những người thường phải phơi nắng, da rám nắng, trên mặt đã có nếp nhăn, tóc trắng đầy đầu, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi; nên hắn làm sao kêu thúc thúc cho được, trong lòng đấu tranh một phen, về sau vẫn nên kêu Đàm tiên sinh là tốt nhất.

"Ngươi nghĩ vậy sao? Nhìn chằm chằm người khác thì bị xem là không lễ phép, nhưng không nhìn người khác chẳng phải càng thêm không lễ phép. Ở trong trường có quen bạn gái nào không?"

"A, không, còn chưa có!" Vệ Khê khẩn trương xiết chặt tài liệu trên tay, bởi vì lời nói của Đàm Duẫn Văn làm mặt hắn càng thêm hồng, thậm chí chính hắn có thể cảm giác được lỗ tai đều nóng cả lên .

"Ngươi cũng nên dành chút thời gian tìm xem có ai thích hợp không, đừng cứ lo đọc sách mãi như thế. Nhìn kính của ngươi xem, đã bao nhiêu độ rồi?"

"Chuyện tình yêu khi nào đến sẽ đến, không thể cưỡng cầu được, cũng không phải muốn là được." Vệ Khê cúi đầu, điều chỉnh âm điệu, "Mắt của ta là từ hồi trung học, từ khi vào đại học đến giờ không có tăng độ, mắt trái 5.75, mắt phải 6.25". (Một lần nữa do ta không biết có phải tác giả đang nói độ Đi-ốp không nên chém một chút)

"Đến lúc vào đại học, thì thị lực cũng đã định hình, muốn cận cũng không dễ." (cận ở đây là cận thị nhé)

Cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị, Đàm Duẫn Văn nửa đùa nửa thật nói thêm, "Có bạn trai cũng được mà, lúc nãy thấy ngươi nói sẽ cùng ai đó đi xem phim, nghe giọng nói thì là con trai."

Vệ Khê vừa nghe thấy vô cùng hốt hoảng, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Đàm Duẫn Văn, "Thể nào, thể nào như vậy, hắn là bạn cùng phòng với ta, hắn đi siêu thị trúng được hai vé xem phim nên mới rủ ta đi cùng, bất quá, bây giờ trở về đi cũng không còn kịp rồi."

"Là ta nói đùa thôi, ngươi không cần như vậy khẩn trương. Nhìn ngươi xem, mặt đều đỏ hết cả rồi!" Đàm Duẫn Văn cười nói, bất quá, ngữ khí của hắn đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, "Ta nhìn ra được Thi Tư thực thích ngươi, nhưng đó là chỉ là tình cảm bạn bè bình thường, hơn nữa nó đã có hôn phu rồi..."

Vệ Khê liền hiểu được ý tứ, trên mặt đang đỏ hồng đã chuyển sang trắng bệch, hắn vội vàng ngắt lời Đàm Duẫn Văn, "Đàm tiên sinh, ngươi không cần phải nói nữa, ta biết nên giữ khoảng cách với Thi Tư. Ta đối với nàng cũng không có ý gì khác, chính là xem nàng như tiểu muội muội mà thôi, hơn nữa, nàng cũng thật sự còn quá nhỏ ."

"Ngươi thật là một hảo hài tử! (trẻ ngoan) Thi Tư có thể kết giao được một bằng hữu như ngươi thật không dễ dàng, ngươi sau này giảng bài cho nó xong, nên cùng nó nói chuyện nhiều hơn. Nó từ nhỏ chỉ có một mình, không có nhiều bạn, thấy nó thích ngươi như vậy, ta thật cao hứng." Đàm Duẫn Văn trên mặt cười thực ôn hòa, Vệ Khê lại cảm thấy được trong lòng lạnh lẽo như bao phủ một tầng băng.

"Thi Tư là một cô gái tốt, ta thực nguyện ý cùng nàng kết giao." Vệ Khê miễn cưỡng tươi cười, cố gắng bảo trì ngữ điệu.

Khi Đàm tiên sinh đưa Vệ Khê về tới trường học, thì mưa cũng đã ngừng, trong khuôn viên vườn trường có mấy cặp tình nhân tay trong tay trò chuyện rất vui vẻ.

Mưa mùa hè khiến cho không khí trở nên trong lành, trong không khí tràn ngập mùi hương của cây cỏ, trời đêm chỉ toàn một màu đen càng làm nổi rõ hơn sắc đèn lóng lánh của thị thành.

Khi Về Khê xuống xe, Đàm tiên sinh đưa cho Vệ Khê một cái phong bì, sờ vào cảm thấy thật dày, Vệ Khê nghĩ rằng đây là Đàm tiên sinh cho hắn bồi thường phí, liền trực tiếp cự tuyệt .

Đàm tiên sinh nhìn thấu tâm tư của Vệ Khê liền cười nói "Cái này là tiền công làm gia sư của ngươi."

Vệ Khê lần này không bị đỏ mặt, nhưng lại cười thật gượng gạo, nói một tiếng "Cám ơn!" rồi tiếp nhận phong thư, rồi đi về hướng ký túc xá.

Đàm Duẫn Văn ngồi trong xe, nhìn theo Vệ Khê cho tới khi không còn thấy bong dáng mới lái xe rời đi, trên mặt của hắn vẫn duy trì vẻ tươi cười, vừa ôn nhu vừa thanh lãnh. Vệ Khê chỉ là một sinh viên nghèo, mà muốn ở cùng với nữ nhi của hắn đương nhiên hắn không cho phép.

Vệ Khê trở về phòng trọ liền ngã lăn xuống giường , Ngụy Húc không có đi xem phim, ngồi trong phòng chơi máy tính, thấy Vệ Khê sắc mặt không tốt cùng bộ dáng không vui, liền quan tâm hỏi một câu, "Ngươi làm sao vậy?"

Vệ Khê cũng không trả lời hắn, thả màn xuống, vùi mặt vào gối.

Những lời của Đàm tiên sinh nói trên xe tựa như từng cây đinh đóng vào lòng của Vệ Khê, làm cho hắn cảm thấy thật đau đớn, đau đến tê liệt tâm phế, vết thương lần này thật sâu sắc, cho dù có lành lại cũng sẽ để lại một vết sẹo lớn trong tâm của hắn.

Hắn đối với Thi Tư chẳng hề có chút tà niệm, Đàm tiên sinh cũng không phải cố ý muốn nói những lời này, hai cha con đó tuy nhiều năm không sống cùng nhau, nhưng hắn dù gì cũng là người bảo hộ của nàng, Đàm tiên sinh nhắc nhở hắn là đương nhiên, Đàm tiên sinh là vì con gái có mình thì có gì sai, sai chính là ở hắn.

Bởi vì Đàm tiên sinh hiểu lầm hắn, trong lòng hắn thật là khổ sở.

Chuyện này cũng khắc sâu cho hắn nhớ, bản thân cùng Đàm tiên sinh khoảng cách lớn đến mức nào.

"Uy, ngươi làm sao vậy? Sinh bệnh sao?" Ngụy Húc thấy Vệ Khê nằm ở trên giường không ra tiếng liền lo lắng, rời khỏi ghế đến bên giường, hỏi.

"Không có, ngươi không cần phải lo lắng!" Vệ Khê rầu rĩ nói một câu, màn chống muỗi này thật là nóng làm người hắn ra đầy mồ hôi, nhưng là tâm của hắn lạnh, lại nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Đàm tiên sinh hắn khó chịu đến nỗi cánh tay nổi da gà.

"Thực không có chuyện gì sao, vậy ngươi nằm trên giường làm gì?"

Giường ngủ ở trong phòng là giường tầng, Vệ Khê nằm ở tầng trên nhưng Ngục Húc vốn cao ráo, hắn đứng còn cao hơn giường của Vệ Khê một cái đầu, hắn xốc màn lên thấy Vệ Khê đang vùi mặt vào trong gối, hắn lo lắng không biết có phải Vệ Khê bị người khi dễ nên đang khóc.

"Thật không có chuyện gì! Để cho ta yên tĩnh một chút đi!" Vệ Khê vẫn nằm im không nhúc nhích.

"Được lắm, ngươi cứ nằm như vậy đi, sớm muộn gì cũng bị nổi mẩn!" Ngụy Húc nói xong liền buông màn.

Màn vừa thả xuống phong bì bị Vệ Khê ném lên giường cũng rơi xuống theo, vang lên một tiếng ba trên nền đất, mấy tờ tiền một trăm tệ liền bị sổ ra ngoài.

Ngụy Húc nghe thấy tiếng động xoay người lại, nhìn thấy phong bì trên đất liền nhặt lên.

Hắn có chút kinh ngạc, lập tức mở miệng hỏi, "Vệ Khê, ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy?"

Thấy Vệ Khê từ lúc về đến giờ, nằm lỳ trên giường, hành vi thực không bình thường, hắn liền nghĩ đến Vệ Khê kiếm tiền bất chính, thậm chí còn bắt đầu liên tưởng những chuyện không chịu nổi.

Vệ Khê không trả lời ngay, làm cho càng hắn thêm tức giận, liền rút hết tiền trong phong bì ra, có tới hai mươi tờ một trăm, ngữ khí của hắn liền trở nên nổi giận đùng đùng "Ngươi làm sao có nhiều tiền như vậy, nói a!"

Vệ Khê từ trên giường đi xuống, giật lấy tiền trong tay Ngục Húc vò lại, rống lên "Cũng không phải đi trộm cắp gì."

Thấy Vệ Khê tức giận, dáng vẻ hùng hổ liền xẹp đi chút ít, nói, "Ngươi đột nhiên có nhiều tiền như vậy, vừa nãy lại nháo một trận trên giường, ngươi quái lạ như vậy, đương nhiên ta phải hỏi rồi."

Vệ Khê cầm tiền đếm một chút, tổng cộng hai mươi tờ một trăm, hai ngàn tệ.

Đàm tiên sinh quả thật đã cho hắn bồi thường phí, hắn thở dài, ngữ khí dịu xuống, buông ra một câu nói dối, "Đây là tiền lương làm gia sư."

"Ra là vậy, sao không nói sớm." Ngụy Húc vỗ vỗ vai Vệ Khê, định tiếp tục nói gì đó nhưng Vệ Khê đã nhanh hơn đem tiền quăng lên giường, cầm bình thủy nói đi xuống lầu lấy nước.

Ngụy Húc quay lại ngồi trước máy tính, bất quá, cái gì hắn cũng xem không vô.

———————————————–

P/S : dịch xong chương này ta rất muốn chọi dép Đàm tiên sinh, ừ thì bi giờ ngon lành, để rùi sau này sẽ biết.

Chương 7

Edit : Thanh

Beta : Phong

Trong lòng Vệ Khê đối Đàm tiên sinh có vướng mắc, nếu có thể thật không muốn gặp mặt hắn, nhưng ngày hôm sau lại là cuối tuần, hắn phải đến dạy học cho Đàm Thi Tư.

Sáng chủ nhật hắn đến phòng tự học, chiếm chỗ có máy lạnh ngồi ôn bài, nhưng cái gì cũng xem không vô, hôm nay lại là ngày Ngụy Húc về nhà, hắn không có ai cùng bầu bạn. Đang lúc phiền lòng hắn chỉ hi vọng được ở một mình, cùng lúc này bên cạnh hắn cũng không có ai thật là ước gì được nấy, nhưng Vệ Khê ngược lại cảm thấy thật cô đơn, tâm tình càng sa sút.

Sau khi dùng cơm trưa, Vệ Khê trở về phòng ngủ trưa, trước kia vô luận có nóng tới mức nào hắn cũng đều có thể ngủ, hôm nay thời tiết coi như mát mẻ, hắn lại ngủ không được nên đành phải ngồi dậy, xem lại tài liệu dùng để ôn tập cho Đàm Thi Tư, đợi gần đến giờ liền thay quần áo, đội mũ, cầm tài liệu đi ra.

Bởi vì xe đạp còn để lại nhà Đàm Thi Tư, hắn đành phải đi xe buýt, xuống trạm xe buýt cỏn phải đi một đoạn xa mới tới nhà của Đàm Thi Tư.

Phơi nắng ngoài đường hết bốn mươi phút, đến nơi Vệ Khê cảm thấy đầu choáng váng ghê gớm.

"Uống nước ô mai lạnh đi! Giải khát tốt lắm đó!" Đàm Thi Tư ấn cái ly vào tay Vệ Khê vào tay, mỉm cười nói.

Đàm Thi Tư hôm nay mặc một chiếc váy ren không tay màu phấn hồng, tóc dợn sóng như công chúa, thả dài qua vai, trông thật xinh tươi, đáng yêu.

Bất quá Vệ Khê nhớ tới ám chỉ của Đàm tiên sinh, nên dù định mở miệng khen Đam Thi Tư quần áo xinh đẹp thì đều phải nuốt trở vào, hắn nhận nước ô mai, nói một tiếng cám ơn.

Vệ Khê ngồi ở phòng khách lầu một nghỉ ngơi, ánh mắt dò xét khắp nơi cũng không thấy dấu hiệu có Đàm tiên sinh ở nhà.

Đàm Thi Tư nhìn hắn tâm thần không yên, liền hỏi "Ngươi tìm gì vậy?"

Vệ Khê nở nụ cười một chút, nói,"Đàm tiên sinh có nhà không, ta muốn cảm ơn hẳn ngày hôm qua đã đưa ta về."

"Ba ba ra ngoài rồi, hôm nay đại khái sẽ không trở về! Ta cũng nghĩ tới hôm qua mưa lại lớn đến vậy, may mà có ba đưa ngươi về, bằng không ngươi không chịu ở lại nhà của chúng ta mà tự đội mưa đi về thể nào cũng sẽ sinh bệnh. Mùa hè mà lại dầm mưa sẽ dễ bị bệnh lắm." Đàm Thi Tư nói xong, tuy rằng làm cho người ta cảm giác rất cao ngạo, nhưng vẻ mặt của nàng lại rất đơn thuần cùng khoái hoạt.

Vệ Khê nghĩ Đàm tiên sinh có lẽ chỉ là muốn nói chuyện với hắn nên mới đề nghị chở hắn về, nhưng Đàm Thi Tư lại quan tâm hắn, hắn vẫn thực rất cảm động.

Lúc bắt đầu dạy học, Vệ Khê cũng chỉ thấy choáng váng một chút, nên giảng bài có chút không được tốt, Đàm Thi Tư nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, hỏi đi hỏi lại vài lần hắn có phải sinh bệnh không, Vệ Khê đều nói không phải, cuối cùng miễn cường cũng giảng xong bài, Đàm Thi Tư muốn giữ hắn ở lại ăn cơm nhưng bị Vệ Khê lấy cớ ở trường còn có việc nên cự tuyệt.

Khi ra cửa Lưu bá đưa hắn thù lao dạy học, hắn từ chối nói hôm qua Đàm tiên sinh đã đưa rồi nên không nhận tiền của Lưu bá.

Vệ Khê chạy xe đạp về đến trường thì đã là sáu giờ chiều, mặt trời đang bắt đầu xuống núi trông như một cái đĩa đỏ au to lớn đang núp sau các tòa nhà cao tầng.

Vệ Khê về tới phòng trọ thì liền ói mửa, hắn nửa tỉnh nửa mê gục ở bạn học nghỉ một chút.

Lạc Mông – bạn cùng phòng của hắn trở về thấy hắn vật vờ nằm úp mặt lên bàn liền chạy lấy nước uống cho hắn, Vệ Khê mơ mơ màng màng uống nước xong cũng lại tiếp tục nằm đó.

Hắn vuốt trán Vệ Khê thấy không bị nóng lại nghĩ bạn gái đang đợi dưới lần nên an tâm ra khỏi cửa.

Một lúc sau, Ngụy Húc trở về phòng trọ.

Nhìn thấy Vệ Khê gục mặt trên bàn nghĩ là hắn đọc sách mệt mỏi nên ngủ nên đi tới vỗ vỗ hắn,"Vệ Khê, ngươi trở lên giường ngủ đi."

Vệ Khê không nhúc nhích, hắn mới cảm thấy gì không ổn, liền dựng Vệ Khê dậy, thấy mặt hắn đỏ au, trên trán ra đầy mồ hôi lạnh, nhiệt độ cũng rất cao, thì chắc chắn hắn đã bị bệnh.

Hắn liền cõng Vệ Khê đến bệnh xá trong trường, nhưng bệnh xá cũng chỉ là tên gọi cho oai thôi, chứ trị bệnh nhẹ là thành bệnh nặng, bệnh nặng là chuyển đi bệnh viện, hơn nữa thu phí cũng không rẻ.

Lúc này bệnh xá đã gần đóng cửa, bác sĩ cấp cứu lại đi ra ngoài ăn cơm không biết khi nào sẽ về.

Ngụy Húc trong bụng sốt ruột liền cõng Vệ Khê ra khỏi bệnh xá, tìm đến bệnh viện gần nhất.

Vệ Khê là bị cảm nắng làm cho sốt cao, sau khi được truyền nước biển và cho uống thuốc đã khỏe hơn rất nhiều.

Ngụy Húc sốt ruột, lo lắng, đứng ngồi khôn yên. Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán xong hắn liền chạy đi tìm nước cho Vệ Khê uống thuốc, khi truyền nước biển hắn lại lăng xăng chạy tới chạy lui kiểm tra dây truyền dịch, chờ Vệ Khê tỉnh táo lại, nhìn đến Ngụy Húc thì hắn trông như là người mới từ dưới nước leo lên, mồ hôi ra ướt đẫm hết cả áo sơmi.

Truyền nước biển mất gần hai tiếng, Vệ Khê cũng cảm thấy khỏe khoắn hơn nên muốn trở về trường, hai người về đến nơi đã hơn mười một giờ.

Thời tiết bên ngoài đã không còn nóng bức như ban ngày, những con giá nhè nhẹ thổi tới từng trận thật mát mẻ.

"Cám ơn ngươi nhiều. Tiền thuốc hôm nay hết bao nhiêu,trở về ta sẽ trả cho ngươi." Vệ Khê đi bên cạnh Ngụy Húc nói. Trời khuya ít người đi lại, Ngụy Húc một tay cầm dược, tay kia muốn ra nắm lấy tay Vệ Khê. Bất quá, lúc Vệ Khê quay đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo dù trong đêm tối vẫn rất chăm chú nhìn hắn, làm cho hắn chột dạ phải thu tay về.

"Ơn nghĩa gì, đều là việc phải làm. Chẳng lẽ ta thấy ngươi bị sốt lại mặc kệ ngươi sao?" Ngụy Húc nói xong, vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe trở về trường.

Vệ Khê đối với Ngụy Húc phi thường cảm tạ, ở trên xe liền mời Ngụy Húc một bữa ở nhà hàng trong trường, Ngụy Húc biết Vệ Khê là người có ân tất báo, để miễn cho Vệ Khê về sau mỗi ngày đều nhớ kỹ chuyện này, liền đáp ứng rồi, cười nói,"Ngươi hào phóng như vậy, ta đương nhiên phải hảo hảo mà xài tiền của ngươi, đến lúc ngươi không có tiền, cũng đừng có vừa gặm bánh mì vừa mắng ta a."

"Không có chuyện đó đâu, ăn cơm mỗi bữa cũng là ăn với ngươi, nếu ta phải gặm bánh mì, chẳng lẽ ta lại không đoạt đồ ăn của ngươi à. "

"Ta thật xuống xem ngươi như thế nào ra tay!"

Hai người cười nói trở lại phòng trọ, hai người kia cũng đã trở về, nhìn thấy bọn hắn trễ vậy mới về liền trêu ghẹo, nói,"Yêu, vậy là sao, hai vợ chồng đi chơi giờ mới về à?"

"Nói bậy bạ gì đó, có bạn gái rồi mà cũng không thay đổi, cứ nói linh tinh." Ngụy Húc mở miệng mắng một câu, trong lòng lo lắng, che dấu tâm tình của mình, đem thuốc của Vệ Khê để lên bàn.

"Oa, thuốc tránh thai cũng mua luôn rồi, tui mày cũng thiệt lợi hại nha!" Lưu Trăn miệng mồm hạ tiện, nhìn thấy thuốc là mở miệng trêu tiếp.

"Thao (1), mày nói được câu nào ra hồn tao chết liền á! Vệ Khê bị sốt, mới từ bệnh viện về đấy." Ngụy Húc tức giận, tiếp tục mắng.

Lưu Trăn nhún nhún vai, thấy Vệ Khê đích quả thật có chút trắng bệch xanh xao, liền quan tâm hỏi,"Bị sốt à, thì có gì đâu."

"Mõm chó không mọc ra được ngà voi, sao bạn gái mày lại chịu mày được."

Vệ Khê lắc đầu, sửa sang lại bàn học một chút, rồi đem tiền trả lại cho Ngụy Húc.

Lạc Mông từ phòng tắm đi ra, đúng lúc nghe Lưu Trăn hỏi chuyện Vệ Khê bị sốt, dùng khăn lau tóc, liền tiếp một câu,"Lúc tao ăn cơm về, thấy Vệ Khê nằm trên bàn có cho nó uống nước, không ngờ lại bị sốt cao a. "

"Vệ Khê bị bệnh, mày biết rồi sao không đưa đi bệnh viện, vậy mà cũng gọi là bạn bè sao?" Ngụy Húc nghe Lạc Mông nói, nghĩ đến Vệ Khê sốt cao lâu như vậy mà hắn thấy cũng không biết đưa đi bệnh viện, nếu hắn về trễ một chút thì sẽ như thế nào, trong lòng tức giận, nói chuyện cũng lớn tiếng.

"Tiểu Cách đang đợi tao ở dưới lầu, tao làm sao biết được là Vệ Khê phát sốt a. Mà mày la lối cái gì?" Lạc Mông nghe Ngụy Húc lớn tiếng, cũng lập tức trả đũa.

"Mày để bạn gái một chút thì đã sao, cái đồ có bồ quên anh em." Ngụy Húc vốn muốn mắng thêm nữa, nhưng Vệ Khê lại đang kéo hắn, vì thế chỉ mắng được một câu.

"Trong lòng không thành thật, còn đi nói người ta." Lạc Mông buông khăn xuống, nói thầm một câu.

"Con mẹ nó, mày nói cái gì?" Ngụy Húc nghe được, lại nổi xunh lên.

"Tao nói gì tự mày biết." Lạc Mông không cam lòng cũng phát lại một câu.

Thấy hai người càng lúc càng nóng, Vệ Khê chen vào giữa hai người khuyên nhủ,"Thôi đủ rồi a. Hai người đều như trẻ con, chuyện chẳng có gì mà lại nóng như vậy. Ngụy Húc, ngươi cũng thôi đi, giờ này còn chưa chịu đi tắm rửa."

Đã khuya mà cả hai người đều chưa đi lấy nước nóng, nên giờ chỉ có thể tắm bằng nước lạnh.

Thời tiết mùa hè tắm nước lạnh thực ra rất thoải mái, nhưng do Vệ Khê mới vừa hạ sốt, Ngụy Húc không cho chắn tắm nước lạnh, liền chạy ra mấy phòng khác cuối cùng xin được một bình nước nóng, bắt Vệ Khê phải tắm bằng nước nóng.

Trong lúc Vệ Khê tắm rửa, Ngụy Húc chuẩn bị bánh bích quy, cùng một ly sữa đặt sẵn trên bàn.

Hai người kia đã leo lên giường, quan sát nhất cử nhất động của Ngụy Húc, Lạc Mông nhịn không được nói một câu,"Mày cứ như vậy không nói, Về Khê cứ như vậy trì độn, nói không chừng cả đời cũng không biết ý tứ của mày."

Ngụy Húc hừ một tiếng không nói gì.

Lưu Trăn cười cười, nói,"Hiện nay bệnh tự kỷ phổ biến lắm, mày cứ để nó vậy đi."

"Mày không nói được là chết sao." Ngụy Húc mắng một câu, liền thấy Vệ Khê đã tắm rửa xong, đang đứng ở ngoài ban công, hắn nghĩ có thể Vệ Khê nghe được bọn hắn nói chuyện, trong lòng không yên, chỉ sợ Vệ Khê hiểu được ý mọi người, lại không hiểu được ý tứ của hắn.

"Ngụy Húc, mau đi tắm đi." Vệ Khê đi vào phòng hướng hắn nói câu, rồi lau tóc.

"Nga, đi đây! Trên bàn có sẵn bánh quy với sữa, cơm chiều ngươi đã không ăn rồi, giờ nên ăn một chút bánh đi." Ngụy Húc đi tắm, Vệ Khê nhìn sữa và bánh bích quy, hốc mắt có chút nóng lên, nói một câu,"Vẫn là Ngụy Húc hảo." (Em đang khen anh Ngụy Húc tốt nhất, thấy dịch ra văn phong tiếng Việt không hay nên mình giữ nguyên.)

"Ngụy Húc đương nhiên là tốt rồi." Lạc Mông rầu rĩ tiếp lời.

"Nga, hôm nay cũng cám ơn ngươi, lúc ngươi cho ta uống nước, ta vẫn còn tỉnh táo nên biết. Chuyện hôm nay mọi người đừng giận Ngụy Húc, ở chung với nhau lâu như vậy rồi, các ngươi cũng biết hắn thế nào, nói thế nhưng lòng không phải như thế. Ta không muốn vì ta mà quan hệ của các ngươi lại kém đi." Vệ Khê thực tâm, chân thành nói, đôi mắt sáng ngời trong suốt, Lạc Mông bối rối đáp lại,"Ta không giống Ngụy Húc, lòng dạ hẹp hòi, không để ý mấy chuyện này đâu."

Mọi người lúc này cũng chỉ mới mười chín, hai mươi tuổi, vẫn còn đang đi học, đối với mọi chuyện đều rất đơn thuần, không chấp nhất.

(1) Thao = Fuck

Chương 8

Edit : Thanh

Beta : Phong

Lúc đầu Vệ Khệ còn vì buổi nói chuyện với Đàm tiên sinh mà buồn phiền, khó chịu trong lòng, nhưng tiết khóa trong trường ngày càng nặng khiến mỗi ngày hắn đều bận rộn, qua vài ngày chuyện kia trong lòng hắn cũng đã phai nhạt ít nhiều. Thứ sáu, theo lịch hắn lại đạp xe đến nhà Đàm Thi Tư dạy học cho nàng, hắn cảm thấy tâm tình của mình đã muốn bình phục. (Em tự kỷ nhiều mà bình phục cũng nhanh ghê)

Tới trước cửa nhà Đàm Thi Tư, bấm chuông một hồi mà vẫn không thấy có ai ra mở cửa, hắn thêm một chút rồi thử lại vẫn không thấy có người ra mở cửa, Vệ Khê không biết có phải mọi người ở trong không nghe thấy tiếng chuông nên liền gọi điện thoại.

Vẫn không có ai tiếp điện thoại, Vệ Khê bắt đầu lo lắng, liền gọi điện thoại cho Lưu bá, chuông reng thật lâu bên kia mới bắt máy.

"Uy, Vệ Khê a, hôm nay không cần đến dạy học, tiểu thư có chuyện."

Lưu Bá trong lời nói vừa vội vàng vừa đầy lo lắng, Vệ Khê càng thêm bất an, lo lắng hỏi han,"Đã xảy ra chuyện gì, có ở nhà không, ta hiện đang ở ngoài cửa nhà."

"Tiểu thư ... tiểu thư bị bắt cóc ... hiện tại, hiện tại ..."

Vệ Khê có thể nghe thấy sự bi thống trong lời nói của Lưu bá, giọng ông như muốn khóc,'bắt cóc' hai chữ ấy vang lên làm hắn chấn động, hắn hoàn toàn chẳng thể suy nghĩ được gì, vội vàng hỏi han,"Bắt cóc, như thế nào lại bị bắt cóc. Hiện tại có tin tức gì không, đối phương muốn điều kiện gì a!"

Vệ Khê nhớ lại trên TV có nói đến những vụ bắt cóc, rất nhiều con tin dù đã thanh toán tiền chuộc cũng giết hại, trong mắt khô khốc, khó chịu, trên đỉnh đầu mặt trời tỏa nắng nóng bức, ngột ngạt, tựa như muốn quay chín mọi thứ, nhấn chìm thế giới trong sự hủy diệt.

Vệ Khê chưa từng nghĩ tới chuyện này, người mình quen biết cư nhiên lại trở thành nạn nhân bị bắt cóc, nhất thời không biết nên làm cái gì thì điện thoại vang lên giọng nói.

"Không cần phải lo lắng, tiểu thư đã được cứu ra rồi."

Lưu bá thật biết cách làm cho người khác bị đau tim, sao lại không nói hết một lần, ngắt ra mà nói như vậy không biết hắn chịu được mấy lần,"Đã được cứu a, vậy là tốt rồi! Không bị gì là tốt, có bắt được kẻ bắt cóc không?"

"Chỉ là tiểu thư bị thương, nên được đưa đi bệnh viện, ta cũng đang trên đường đến bệnh viện." Lưu Bá trong lời nói đầy lo lắng, làm hại Vệ Khê đích trong lòng cũng lo lắng theo,"Bị thương? Đi bệnh viện? Ở bệnh viện nào, ta có thể đến thăm không?"

"Ta không biết có thể nói ngươi biết không, để ta hỏi đại thiếu gia!"

Bên kia liền cúp điện thoại, Vệ Khê dựng xe đạp tựa cửa nhà, tuy rằng mặt trời vẫn đang chiếu sáng nhưng trong mắt hắn thì đã tối sầm rồi.

Vệ Khê thật sự chưa bao giờ nghĩ tới Đàm Thi Tư lại bị bắt cóc, nếu thương thế của nàng không thể cứu chữa, thế giới sẽ mất đi một tiểu nữ tử tốt bụng, xinh đẹp, Đàm tiên sinh thương nàng như vậy, hội cũng sẽ đặc biệt thương tâm. Đàm tiên sinh có lẽ sẽ lấy một người vợ khác, nhưng dù sao trải qua mất mát to lớn như vậy, cuộc sống cũng không thể trở lại như trước.

Vệ Khê ngây người đứng dưới trời nắng, điện thoại cuối cùng cũng reng.

"Uy, Lưu bá?" (Ở đây Uy nghĩa là Alô như trong tiếng Việt của mình)

"Vệ Khê, tiểu thư ở Bệnh viện Đệ Tam, xx đường xx, lão gia nói nếu ngươi lo lắng có thể đến thăm."

Vệ Khê không dùng xe đạp, đặt ở trước cửa nhà Đàm Thi Tư, cầm tài liệu chạy ra hướng đường lớn, định vẫy xe taxi đi bệnh viện.

Mới chạy được một đoạn, từ phía sau có một chiếc xe chạy tới, Vệ Khê mắt sáng ngời, không nghĩ gì tới an nguy, chạy ra giữa đường đón xe, nếu tài xế kia không phanh lại đúng lúc, chắc chắn sẽ đụng vào Vệ Khê. (Tiểu Khê có cần như vậy không, làm hơi lố rồi)

Đối phương hạ kính xe xuống, tài xế là người trẻ tuổi, khoảng hai mươi ba mươi tuổi, hắn hướng Vệ Khê rống lên một câu,"Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa hả?"

Vệ Khê chạy đến cửa xe, vội vàng nói,"Ta muốn đi bệnh viện Đệ Tam, số xx đường xx, ngươi làm ơn đưa ta đến đó, ta sẽ trả tiền xe."

Đối phương thật ra là một người tốt, nhìn hắn bộ dáng sốt ruột đích, hỏi một câu,"Cho ta xem chứng minh thư của ngươi."

"A?" Vệ Khê không hiểu lắm, nhưng vẫn là lập tức lấy chứng minh thư đưa người nọ xem, đối phương nhìn qua, nói một câu,"Ra là sinh viên của đại học xx, lên xe đi!"

Vệ Khê leo lên ghế ngồi ở trước, không nghĩ tới thân thế người kia thế nào, có gì nguy hiểm không.

"Ngươi đi bệnh viện làm gì?" Đối phương ý bảo Vệ Khê thắt dây an toàn, rồi hỏi tiếp.

Vệ Khê đem tài liệu đặt lên hộc xe, đang loay hoay đeo đai an toàn, nghe đối phương hỏi thì đáp,"Học trò của ta bị thương, được đưa đến bệnh viện."

"Học trò của ngươi?"

"Ta là gia sư." Vệ Khê nghĩ tốt nhất là đừng cho người khác biết nhiều quá, dù sao Lưu bá cũng phải xin phép của Đàm tiên sinh rồi mới cho mình biết địa chỉ bệnh viện, cho nên hắn cũng không nói gì thêm, trầm mặc nhìn cảnh vật ven đường.

Xe chạy băng băng tới cổng bảo vệ, bị kiểm tra một lượt rồi hướng nội thành bệnh viện mà đi.

Trong xe mở điều hòa và nhạc, không khí mát mẻ, nhạc nhẹ nhàng nhưng vẫn không làm Vệ Khê thả lỏng được, trên trán hắn đổ đầy mồ hôi.

Thời tiết bên ngoài nóng bức, cũng không phải đang giờ cao điểm, nên lượng xe cộ đi lại ít, thậm chỉ trên đường đi chỉ gặp một vài cái đèn đỏ.

Đến bệnh viện cũng chỉ mất hơn hai mươi phút, nhưng mà đối với Vệ Khê hai mươi mấy phút này quả là dài dằn dặt, hắn nhanh chóng xuống xe, xoay người cảm ơn tài xế, hỏi đối phương mất bao nhiêu tiền, đối phương chỉ khinh khỉnh cười, khoát tay rồi lái xe đi.

"Trên đời quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt!" Vừa nãy hắn còn bị việc bắt cóc làm cảm thấy bất an, cảm thấy lòng người thật khó đoán, trị an cũng không tốt như hắn nghĩ. Nhưng bây giờ lại được người khác tốt bụng đưa mình đi bệnh viện miễn phí, vẫn có thể thấy được, thế gian không phải ai cũng xấu xa, hảo cảm của Vệ Khê đối với thế giới lại tăng lên.

Hắn tiến bệnh viện, nhưng bệnh viện này thật quá lớn, Vệ Khê cũng không biết Đàm Thi Tư cụ thể ở nơi nào. Hắn gọi điện thoại cho Lưu bá được báo nàng đang ở phòng cấp cứu khu C lầu bảy. Hắn lại chạy nhanh đến khu C, đi thang máy lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy thấy ngay được Lưu bá, Lưu bá đang đứng một một nhóm người mặc đồng phục đen, chắc là vệ sĩ, cả tầng lầu này khắp nơi đều có vệ sĩ đứng gác.

Vệ Khê nhìn lướt qua một chút, nhưng không nhìn thấy Đàm tiên sinh.

"Nơi này hiện được phong tỏa, mời đi nơi khác!" Một vị nam nhân cao lớn mặc ây phục đen đi tới, ý bảo Vệ Khê rời đi.

"Ách, ta là gia sư của Đàm Thi Tư, ta đến thăm nàng!" Vệ Khê nói xong, chỉ chỉ Lưu bá đang đứng cách đó nhưng không có nhìn về bên này,"Lưu bá biết ta, ngươi có thể hỏi hắn để xác nhận."

Đối phương hoài nghi liếc nhìn Vệ Khê, đi đến hỏi Lưu bá, hắn cùng Lưu bá nói vài câu, Lưu bá xoay người liền nhìn thấy Vệ Khê, vẫy tay gọi hắn đi tới, Vệ Khê chạy tới, hướng Lưu bá hỏi,"Thi Tư thế nào, nàng bị thương có nặng không?"

Lưu Bá thoạt nhìn thực thương tâm, không có tinh thần, lắc lắc đầu, hồi đáp,"Bị thương ở trên đùi, may mắn không bị thương tổn đến xương cốt, chỉ là mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu. Hẳn là không có vấn đề gì đâu, ngươi không cần quá lo lắng, đại thiếu gia cũng sẽ không để tiểu thư có việc gì."

"Như vậy thật tốt quá!" Vệ Khê nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lưu Bá hoa râm tóc, mày nhíu chặt, thực tiều tụy, liền khuyên nhủ,"Lưu Bá, ngươi cũng không cần phải lo lắng, Thi Tư không phải sẽ không có việc gì sao, ngươi đi bên kia ngồi đi!"

Lưu Bá gật đầu, ngồi xuống ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu.

Vệ Khê nhìn những người chung quanh, có ít nhất hai mươi vệ sĩ, thoạt nhìn không giống cảnh sát, có thể những người này được thuê tới bảo vệ Đàm Thi Tư.

Bọn bọ đều mặc đồ đen, cao lớn lực lưỡng, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm mật bảo hộ khu vực này, Vệ Khê tự nhiên nghĩ đến người bắt cóc Đàm Thi Tư quả thực là đáng sợ, đứng bên cạnh Lưu bá chợt thấy trong lòng khẩn trương, tim đập nhanh bất thường.

Nhìn về phía cuối hành lang dài hun hút, phòng cấp cứu đèn vẫn sáng, tâm vẫn chưa thể chấn tĩnh.

Hắn đang định ngồi xuống ghế chờ, chợt nghe tiếng thang máy truyền tới kèm theo là tiếng giày da đạp trên nền đất vang vọng lại, có vài người đang tiến đến.

Vệ Khê quay đầu nhìn xem, liền thấy Đàm tiên sinh một thân âu phục màu xám, trên mặt không lộ ra biểu tình gì, hắn dẫn đầu, nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện.

Người đi bên cạnh hắn mặc âu phục đen, so với Đàm tiên sinh thì cao hơn một chút, tóc chải lệch một bên, vuốt gel sáng loáng, gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt vừa dài vừa sâu, thoạt nhìn hơn bao mươi tuổi, một tay để trong túi quần, một tay kia đang quơ quơ trước ngực.

Đi theo phía sau bọn họ còn có vài người bảo vệ mặc âu phục đen.

Đàm Thi Tư bị bắt, cũng không nhờ đến cảnh sát, Vệ Khê nghĩ Đàm tiên sinh hẳn là nhờ người khác đến hỗ trợ giải cứu, không có ỷ lại cảnh sát.

Mà những người này cũng có thể là trong giới xã hội đen, bọn họ đã cứu Đàm Thi Tư, mà lại còn ở lại đây bảo hộ nàng.

Cho dù nơi này là bệnh viện, nhưng vì bọn họ ở xunh quanh luôn phát ra áp lực vô hình khiến Vệ Khê cũng hiểu được chính mình ở nơi này thật không thích hợp, bất giác mà thấy tự ti mà đứng lên, cho dù đã đứng dậy, vẫn cảm thấy mình đang ở không đúng chỗ, trong lòng thực không yên.

Đàm tiên sinh hướng nơi hắn nhìn đến, thấy được Vệ Khê, liền hướng Vệ Khê gật đầu.

Người đi bên cạnh hắn cũng nhìn lại, lúc nhìn thấy Vệ Khê rõ ràng sửng sốt một chút, bước chân không tự giác chậm lại một bước so với Đàm tiên sinh.

"Làm sao vậy?" Đàm Duẫn Văn nhìn về phía Chu Sam hỏi.

"Không có gì." Chu Sam hờ hững đáp.

P/S : hô hô hô, sắp tới bước ngoặt của truyện rồi.

Chương 9

Edit : Thanh

Beta : Phong

Vệ Khê đứng đấy có chút không tự nhiên, cảm thấy được người đàn ông vóc dáng cao ráo ở bên cạnh Đàm tiên sinh đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình, bản thân hắn cũng không hiểu mình có chỗ nào không ổn a.

Đàm tiên sinh cùng với người gọi là Chu Sam nhỏ giọng thì thầm, biểu tình của hai người đều thực nghiêm trọng, lúc đi ngang qua chỗ hắn, nghe được vị Chu Sam kia nói một câu 'nữ nhân kia thật không biết tốt xấu', trong giọng nói hết sức khinh miệt.

Đàm tiên sinh không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình, trước kia trên mặt hắn luôn nở nụ cười, tuy không nhiệt tình và chân thật nhưng như vậy làm cho Vệ Khê cảm thấy Đàm tiên sinh là một người thật ôn hòa, mà hiện nay hắn trên mặt không chút cảm xúc làm cho Vệ Khê cảm thấy càng thêm xa cách, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.

Một vị bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, tiến đến chỗ Đàm Duẫn Văn cùng Chu Sam, mời họ vào một căn phòng nhỏ nói chuyện.

Vệ Khê ngồi bên cạnh Lưu bá, nhìn chằm chằm vào đèn báo của phòng cấp cứu, hắn tính chờ Đàm Thi Tư giải phẫu xong mới rời đi.

Chờ suốt hai tiếng rốt cuộc phòng cấp cứu cũng mở cửa, giường bệnh cũng được đẩy ra

Chu Sam đã rời đi từ lúc nào, Đàm tiên sinh đi lên xem Đàm Thi Tư, bác sĩ phẫu thuật cho nàng cũng đi theo bên cạnh giải thích tình trạng của nàng.

Vệ Khê thấy nhiều người đang vây quanh Đàm Thi Tư như vậy, mình cũng không tiện đến gần cho nên vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến lên.

Lưu Bá nhìn thấy Đàm tiên sinh cũng không hề lên tiếng chào hỏi, Vệ Khê cũng cảm thấy được Lưu bá hình như đối với Đàm tiên sinh có chút sinh khí, nhưng hắn không biết được chủ tớ bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đi theo sau nhóm người đó, thấy Đàm Thi Tư được đẩy vào phòng bệnh, hắn cũng không đi vào mà chỉ đứng ở bên ngoài cửa nhìn, lát sau mấy hộ lý rời đi, thêm một lúc bác sĩ phẫu thuật cũng đi ra.

Một lúc lâu sau, Đàm tiên sinh cũng ra khỏi phòng, nhìn thấy Vệ Khê vẫn còn đứng ở ngoài, trong mắt xuất hiện một tia kinh ngạc liền hỏi,"Ngươi còn ở đây à?"

"Ta định chờ xem Thi Tư không có chuyện gì sẽ trở về." Đàm tiên sinh gật đầu nhẹ, trong lời nói có chút mệt mỏi, nói "Thi Tư không có việc gì, ngươi hôm nay cũng chờ lâu rồi, nên trở về đi, khoản thời gian này cũng không cần đến nhà dạy học. Chờ Thi Tư khỏe lại, nó sẽ liên lạc với ngươi."

Nhìn thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt của Đàm tiên sinh, nhìn thấy ánh mắt luôn thâm thúy giờ có chút ảm đạm vô thần, trong lòng hắn có chút cảm giác nói không nên lời, muốn an ủi hắn, muốn nói không cần lo lắng, Thi Tư sẽ mau chóng khỏe lại, còn muốn nói, ngươi phải chú ý thân thể, không nên để sinh bệnh.

Bất quá, đứng trước hắn, Vệ Khê cái gì cũng không nói nên lời, những lời đó đều không phải hắn nói, đành phải gật gật đầu hỏi một câu,"Ta có thể vào xem nàng không?"

"Đi thôi!"

Đôi mắt trong veo của Vệ Khê cảm kích nhìn Đàm Duẫn Văn, khiến lòng hắn có chút rung động. Ánh mắt kia tựa hồ làm thời gian ngưng lại, vừa nhu hòa vừa ấm áp như dòng suối tinh khiết, làm cho một người từng trải, lăn lộn gần hai mươi năm trên thương trường như Đàm Duẫn Văn không thể dời mắt, khắc sâu hình ảnh kia vào trong trí nhớ.

Vệ Khê nhanh nhẹn khinh thủ khinh cước đẩy cửa đi vào, Đàm Duẫn Văn nhìn vào phòng bệnh quan sát hắn, có lẽ những tiểu thư nhà giàu thường coi trọng tiểu tử nhà nghèo vì nguyên nhân này, cũng không thể nói đây là chuyện hoang đường, buồn cười, chỉ có thể hiểu đây chính là tình cảm chân thành.

Đàm Thi Tư nằm ở trên giường bệnh, bởi vì vẫn còn tác dụng của thuốc mê nên vẫn chưa hồi tỉnh, sắc mặc có xanh xao hơn so với bình thường, môi cũng không có chút sắc, mắt thì nhắm nghiền. Vệ Khê không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy thật đau lòng, mắt và mũi hắn đều nóng lên, đây chính là muốn khóc..

Trên tay Đàm Thi Tư có ống truyền dịch, một hộ sĩ đang giúp nàng điều chỉnh tốc độ truyền dịch, Lưu bá đang ngồi trong phòng bệnh, ánh mắt trầm mặc chăm chú nhìn Thi Tư.

Vệ Khê quan sát Thi Tư, tuy nàng được đắp một lớp chăn mỏng nhưng một chân của nàng lại trông thô to hơn chân kia rất nhiều, xem ra là bị thương ở chân.

Vệ Khê nhìn thêm lần nữa, cảm thấy được Đàm Thi Tư hẳn là không có vấn đề lớn, liền hướng Lưu Bá gật đầu ý bảo phải đi về .

Lưu Bá hướng hắn mỉm cười mang ý cảm tạ, Vệ Khê rời khỏi phòng bệnh, bên ngoài vẫn như cũ có rất nhiều người đang canh phòng cẩn mật.

Hắn đi đến chỗ thang máy thì thấy Đàm tiên sinh đang đứng ở ban công, hình như đang hút thuốc.

Theo Vệ Khê biết, Đàm tiên sinh không hút thuốc lá, hoặc chí ít đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp Đàm tiên sinh hút thuốc.

Ánh mắt Đàm tiên đang nhìn ra phía xa xa, không chú ý đến xunh quanh, Vệ Khê liền dừng chân, thu hết can đảm bước ra ngoài ban công, đẩy cửa kính, Đàm tiên sinh thấy động, xoay người lại nhìn hắn.

Vệ Khê ở trước mặt Đàm tiên sinh có chút sợ sệt, co quắp, ấp a ấp úng nói một câu,"Ta ... xem ... Thi Tư, là ... là..., ta ... ta ngày mai còn có thể đến thăm nàng sao không?"

Đàm Duẫn Văn luôn luôn cảm thấy Vệ Khê là tự ti, lại còn là một tiểu nam sinh quá mức thận trọng, nhìn hắn trước mặt mình mất tự nhiên nhưng cũng không hề bài xích, hắn nhìn Vệ Khê một chút đã thấy vẻ bất an xuất hiện, hắn mới nói "Ngươi cứ tới thăm nó đi."

"Cám ơn!" Vệ Khê cúi đầu đáp lời, sau đó lại nhìn đến điếu thuốc trên tay của Đàm Duẫn Văn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng xoay người ly khai.

Đàm Duẫn Văn nhìn xuyên qua cửa kiếng dõi theo bóng dáng của Vệ Khê, trong lòng nổi lên cảm giác không hiểu nổi.

Hắn thở dài, dụi tắt thuốc lá, rời khỏi ban công, trở lại phòng bệnh của Đàm Thi Tư.

Ngày hôm sau, sáng sớm Vệ Khê đã đến thăm Đàm Thi Tư, lần này hắn đi xe đạp. Hắn lúc đó quăng xe đẹp lại tuy rằng tin tưởng sẽ không có ai lấy cắp nhưng cũng không ngờ tới Đàm tiên sinh tối hôm qua lại cho người đem trả xe đạp cho hắn, làm hại Vệ Khê lại một trận cảm động.

Vệ Khê biết Đàm Thi Tư không thích táo hay trái cây gì khác, chỉ thích anh đào, nên đã chọn mua những quả thật lớn, để trong hộp giúp lưu trữ được lâu, rồi đem gói lại cẩn thận, điểm thêm một dây nơ màu hồng nhạt, trông phi thường xinh đẹp.

Hắn đến bệnh viện cũng chưa tới mười giờ, nhưng nắng đã rất chói chang, Vệ Khê chạy xe đạp cả người ra đầy mồ hôi.

Đi thang máy lên lầu 7 thì thấy hôm nay không còn nhiều bảo vệ như hôm qua, chỉ có hai người đứng gác ở cửa.

Hai người này hôm qua đều đã gặp qua Vệ Khê, nên cũng không làm khó dễ gì hắn liền cho hắn vào trong.

Vệ Khê hướng bọn họ hỏi,"Cho hỏi, không biết Thi Tư đã tỉnh lại chưa?"

Vệ Khê luôn là người ôn nhu, dễ mến, nói chuyện lại lễ phép, một trong hai người bảo vệ trả lời hắn "Đàm tiểu thư tối qua đã tỉnh lại, bây giờ cũng đã tỉnh dậy, trong phòng luôn có hộ lý cùng người làm trong nhà chiếu cố nàng."

Vệ Khê hướng hắn cảm cười cảm kích, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, Lưu bá thấy hắn liền ra hiệu bảo hắn đi vào.

Đàm Thi Tư đang nằm ở trên giường, bởi vì trên đùi bị thương tích cho nên không thể cửa động nhiều, nàng thấy Vệ Khê đến, tươi cười, nhỏ giọng nói,"Vệ Khê, ngươi đã đến rồi!"

"Ta đến xem ngươi! Ngươi đau lắm sao?" Vệ Khê nhìn nhìn phía dưới chân của Đàm Thi Tư hỏi.

"Cũng không phải quá đau, chỉ là băng bó kiểu này thực khó chịu." Đàm Thi Tư trên mặt biểu tình trông rất khổ sở.

"Lúc đầu có lẽ phải như thế, sau này sẽ tốt hơn nhiều." Vệ Khê an ủi.

Hắn đem hộp anh đào đưa tới trước mặt Đàm Thi Tư, để nàng xem một chút rồi nói, "Bên trong là anh đào, ngươi có thể ăn không?"

Đàm Thi Tư nhìn chiếc hộp xinh đẹp trên tay của Vệ Khê, thật cao hứng nói,"Ngươi mở ra cho ta xem đi."

Vệ Khê tháo bỏ giấy gói, rồi mở hộp ra, bên trong là những trái anh đào thật to, sắc đỏ tươi rói như hồng ngọc, bề mặt trơn bóng, trông đặc biệt ngon lành.

"Đúng lúc đang buồn miệng, người nhờ Lưu bá đem rửa sạch đi, ta muốn ăn." Đàm Thi Tư nói xong, Vệ Khê đem hộp anh đào giao cho Lưu bá.

Đây là phòng bệnh cao cấp, trong này trừ bỏ giường bệnh, những đồ vật khác cũng rất đầy đủ, so với tiện nghi ở nhà cũng không sai biệt lắm, trong phòng này còn có hai phòng nhỏ, Lưu Bá cầm anh đào đi vào một phòng nhỏ bên trong.

Vị hộ lý kia cũng đi ra ngoài, môi Đàm Thi Tư có chút khô khốc, nàng liếm liếm môi nhìn Vệ Khê nói,"Vệ Khê, trong ngăn kéo này có thỏi son dưỡng môi, ngươi thoa giúp ta nha."

Vệ Khê nhanh chóng đi mở ngăn kéo, bên trong ngoài son dưỡng môi còn có vài quyển truyện tranh, Vệ Khê cầm lấy thỏi son dưỡng màu phấn hồng hỏi, "Là cái này à?"

Đàm Thi Tư gật đầu.

Vệ Khê lần đầu tiên cầm loại đồ vật này, cũng không biết dùng như thế nào, xoay mở nắp ra thấy son bên trong cũng không biết làm sao lấy nó ra được.

"Xoay phía dưới một chút." Đàm Thi Tư nhắc nhở một câu.

"Nga!" Vệ Khê làm theo thấy son môi được đẩy lên ra, bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy mấy thứ này thật sự tinh xảo.

Son này màu trắng trong suốt, Vệ Khê đem nó thoa lên môi của nàng một chút.

Môi của Đàm Thi Tư lúc này không trắng bệch như hôm qua mà có chút hồng hào tự nhiên, trông rất đẹp, sắc mặt cũng hồng hào hơn, giống như được đánh một lớp má hồng, ánh mắt thật to, mi vừa dài vừa dày lại cong vuốt.Nếu đem so sánh với những minh tinh hiện nay thì Đàm Thi Tư có thể nói là đẹp hơn, bất quá Đàm Thi Tư cũng chỉ mới là tiểu minh tinh thôi.

Cửa phòng đúng lúc này được mở ra, Đàm Duẫn Văn và Chu Sam từ bên ngoài nhìn vào, thấy Vệ Khê ngồi ở trên giường che mất Đàm Thi Tư, mà nếu nhìn từ hướng này trông thật giống như Vệ Khê đang hôn môi nàng.

Hai người đều sửng sốt, Đàm Duẫn Văn sắc mặt sa sầm, cước bộ cố ý đạp thật nặng nề, Vệ Khê đứng dậy, quay đầu, nhìn thấy Đàm tiên sinh còn có Chu Sam, cũng sửng sốt một chút, bất quá, hắn lập tức tươi cười, ân cần thăm hỏi,"Chào Đàm tiên sinh! Chu tiên sinh!"

Đàm Thi Tư nhìn thấy ba nàng cùng Chu Sam, vẻ tươi cười trên mặt liền vụt tắt, trưng ra bộ mặt thống khổ nói,"Ba ba, Chu thúc thúc, chân đau quá, thân thể cũng không thể cử động nhiều!"

Hai người đều bị khổ nhục kế của Đàm Thi Tư làm cho vui vẻ, phục hồi tinh thần, trên mặt hiện ra ý cười ôn nhu.

"Sẽ lành rất nhanh thôi." Đàm Duẫn Văn ngồi xuống bên giường của con gái, vuốt vuốt tóc của nàng.

"Chu thúc thúc sẽ giúp cho ngươi báo thù, ngươi không cần lo lắng bị thương vô ích." Chu Sam cười, khẽ nói, ngồi xuông sô-pha, nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều hoa quả liền hỏi thêm, "Tiểu Thi Tư, muốn ăn trái cây không, Chu thúc thúc gọt cho ngươi ăn."

"Lưu bá đang rửa anh đào rồi, ta muốn ăn anh đào. Các ngươi cũng thật là, không ai biết món ăn yêu thích của ta, vẫn là Vệ Khê tốt nhất." Đàm Thi Tư oán giận.

Đàm Thi Tư nói như vậy, hai người đều nhìn về phía Vệ Khê, làm cho Vệ Khê không được tự nhiên, son môi cầm trong tay liền nhanh chóng bỏ lại vào ngăn kéo.

Ánh mắt của Chu tiên sinh so với Đàm tiên sinh càng làm cho hắn không biết làm sao, giống như chính mình đã làm sai chuyện gì.

"Chu thúc thúc thật đáng bị phạt, chờ tiểu Thi Tư hết bệnh rồi, ngươi muốn cái gì, Chu thúc thúc đều làm cho ngươi, quyết định vậy đi" Chu Sam cười hướng Đàm Thi Tư nói, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía Vệ Khê, làm cho Vệ Khê đứng cũng không được ngồi cũng không xong, đành phải nói,"Ta đi giúp Lưu Bá rửa anh đào."

Đàm Duẫn Văn kỳ thật đã biết Vệ Khê vừa rồi là giúp Đàm Thi Tư thoa son môi, Đàm Thi Tư quả thực cũng từng nhờ hắn làm. Nhưng cho dù đã biết, trong lòng hắn vẫn có chút vướng mắc.

Chu Sam tự mình gọt một quả táo, sau đó cũng không có nói chuyện, tựa lưng vào ghế sô-pha suy nghĩ một chuyện.

Vệ Khê đem anh đào đỏ au đã được rửa sạch để vào trong đĩa thủy tinh mang tới cho Thi Tư, Chu Sam nhìn thoáng qua hoa quả ngon lành kia, cảm thán một câu,"Trong ngon thật."

Tiếp đó Đàm Thi Tư còn muốn Vệ Khê lột vỏ, bỏ hột của anh đào rồi đút cho nàng ăn.

Vệ Khê tuy rằng rất muốn từ chối, nhưng là Đàm Thi Tư hiện đang là người bệnh, yêu cầu của bệnh nhân hắn cũng không nỡ cự tuyệt, nên đành an vị ở bên giường xử lý anh đào rồi đút cho Đàm Thi Tư ăn.

Lưu bá từ phòng trong đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này, ba người lớn biểu tình mỗi người mỗi khác.

—————————————————

Đây là trái anh đào hay còn gọi là Cheery, loại trái cây này ở nước mình không có, trông thật bắt mắt.


Chương 10

Edit : Thanh

Beta : Phong

Cả ngày thứ hai Vệ Khê cả ngày đều phải đi học, nên gọi điện thoại cho Lưu bá hỏi thăm tình hình của Đàm Thi Tư, Lưu bá nói Đàm Thi Tư suốt ngày phải nằm trên giường, thương tích tuy vẫn còn đau nhưng thật ra chủ yếu do thân thể không thể cử động nên tâm tình nàng không tốt, cứ hướng Đàm tiên sinh mà phát tiết

Vệ Khê thật không tưởng tượng được Đàm Thi Tư nổi giận thì bộ dáng sẽ như thế nào, chỉ cảm thấy nàng chính là đang làm nũng với ba ba mà thôi.

Ân cần thăm hỏi vài câu rồi Vệ Khê nói cuối tuần này buổi chiều sẽ đến thăm nàng, Lưu bá thật cao hứng nói tiểu thư rất thích ngươi đến thăm nàng.

Thứ ba, Vệ Khê sáng chiều đều có giờ học, nhưng hắn trốn tiết buổi chiều, đến lúc giáo viên điểm danh đành nhờ Ngụy Húc ứng phó giúp. Trong phòng bệnh của Đàm Thi Tư có sẵn TV và đầu DVD, hắn hỏi ý Ngụy Húc, đến tiệm băng đĩa mua một bộ phim hoạt hình [Khuyển Dạ Xoa] (1) để nàng coi giải buồn

Lúc đến bệnh viện thì Đàm Thi Tư vừa châm cứu xong, đang ngủ, trong phòng chỉ có Lưu bá, thấy hắn đến liền chào đón rồi mời hắn ngồi xuống uống, nước ăn, trái cây.

Vệ Khê nhìn xem Đàm Thi Tư, nàng ngủ rất ngon, chỉ là trên tay có ống truyền dịch mới làm nàng trông giống một người bệnh.

Lưu Bá tuổi tác đã lớn, ngồi một chút thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Vệ Khê bảo hắn vào phòng trong ngủ một chút đi, hắn sẽ ở lại trông coi giúp Đàm Thi Tư, sẽ chú ý bình truyền dịch của nàng, không để nàng trong lúc ngủ cử động quá nhiều.

Vệ Khê ngồi xuống ghế đặt bên giường bệnh, chốc lát lại kiểm tra bình truyền dịch, chốc chốc lại sửa lại chăn cho Đàm Thi Tư, Đàm Thi Tư ngủ cũng rất yên ổn, không có động đậy nhiều. Hắn hết nhìn chỗ tay truyền dịch của nàng rồi lại nhìn xuống phần chân, nhưng chăm chú nhất vẫn là nhìn xem khuôn mặt của Đàm Thi Tư.

Đàm Thi Tư lớn lên hẳn là rất giống mẹ của nàng, nàng cũng không có nhiều nét giống với Đàm tiên sinh.

Vệ Khê cứ như vậy ngồi im nhìn, thời gian cũng từ từ trôi qua.

Ở bên Đàm Thi Tư, hắn thật sự không nảy sinh một chút ý niệm gì, Đàm Thi Tư tựa như là muội muội đích thực của hắn, cảm giác còn thật hơn đối với con gái của cậu hắn – Vệ Lan.

Tuy rằng chỉ mới quen biết nàng chừng hai tháng, nhưng lại làm một kẻ không cha không mẹ như hắn mở rộng tấm lòng, có lẽ do bọn họ hai người có điểm giống nhau là đều không có quan hệ tốt với mẹ, cho nên tâm tư tình cảm chỗ giống nhau, nói chuyện cũng dễ cảm thông.

Vệ Khê đang thất thần, chợt nghe Đàm Thi Tư gọi hắn một tiếng, hắn ngẩng đầu lên xem thì thấy Đàm Thi Tư đã tỉnh dậy.

"Làm sao vậy?" Vệ Khê hỏi.

"Thân thể có chút tê rần, ngươi đi kêu Lưu Bá đến." Đàm Thi Tư có chút thống khổ nói.

Vệ Khê thấy Đàm Thi Tư khó chịu, lập tức đi kêu Lưu Bá, Lưu Bá đến bên giường bệnh hỏi,"Tiểu thư, có phải ngủ xong thân thể lại tê nhức."

Đàm Thi Tư gật đầu.

"Để ta gọi hộ sĩ Lí đến giúp ngươi mát-xa một chút." Lưu Bá bấm nút gọi hỗ trợ, lập tức một hộ sĩ bước vào, hướng Đàm Thi Tư mỉm cười, rồi cùng Lưu bá giúp Đàm Thi Tư mát-xa thân thể.

Đàm Thi Tư cuối cùng cũng dễ chịu một chút, sau đó vừa muốn uống nước, vừa muốn ăn anh đào, vừa muốn đi WC, vừa muốn mát xa, vừa muốn thoa son môi, còn luôn miệng la hét khó chịu, Vệ Khê là con trai có nhiều chuyện không thể giúp đỡ, nên đành phải ra cửa đợi. Tóm lại, để chiếu cố Đàm Thi Tư, ba người đều bị nàng xoay như chong chóng.

Chờ Đàm Thi Tư dịu đi, Vệ Khê mới ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mát-xa cánh tay, rồi xoa nhẹ cánh tay bị châm kim giúp nàng dễ chịu một chút.

"Ngươi có thích xem phim hoạt hình Nhật Bản không, ta sẽ mua vài đĩa cho ngươi, khi nào có thể ngồi dậy thì mới được xem." Vệ Khê vừa giúp Đàm Thi Tư lau mặt vừa nói.

"Cũng không thích lắm, nhưng để giết thời gian thì cũng được, là phim gì vậy?" Đàm Thi Tư hơi nhắm mắt hỏi.

"Tựa là [Khuyển Dạ Xoa ], rất nhiều nữ hài tử đều thích."

"Nga, ta có nghe đồng học nói chuyện, xem cũng được, chỉa là không biết đến khi nào ta mới có thể ngồi dậy." Đàm Thi Tư ngữ khí thực uể oải.

"Một tuần sau là có thể, đến lúc đó cử động sẽ không khó khăn như bây." Vệ Khê an ủi nói.

"Một tuần cũng lâu lắm a, ngươi mỗi ngày đều đến thăm ta đi! Ngày hôm qua ngươi không tới, thời gian cũng đặc biệt dài hơn." Đàm Thi Tư nhìn Vệ Khê, dáng vẻ nũng nịu.

Vệ Khê suy nghĩ mỗi buổi chiều hắn đều có ba bốn tiết, nhưng kỳ thật cũng không quan trọng lắm, sinh viên trong một học kỳ không nhất thiết phải đi dự đầy đủ các tiết học. Vì thế liền gật đầu nói "Chiều nào ta cũng sẽ đến thăm ngươi."

Vừa lúc Chu Sam bước vào thấy Vệ Khê đang mát-xa tay cho Đàm Thi Tư, Đàm Thi Tư cũng không làm mặt đau khổ, cáu giận, còn mang nét tươi cười, nghe Vệ Khê nói chuyện.

Chu Sam quan sát Vệ Khê, thấy hắn cùng nữ nhân từng bị hắn đuổi đi trước đây, bộ dạng quả thật rất giống nhau, tuy rằng không thể nói đều là cùng một khuôn đi ra nhưng Vệ Khê quả thật trông rất giống nữ nhân đó, chỉ khác một điểm hắn là nam nhân.

Nữ nhân đó bộ dạng nhu nhược, dáng người nhỏ nhánh, lúc nói chuyện cũng khúm núm, chỉ có điều luôn bám lấy hắn xin gặp Đàm Duẫn Văn, nàng nói đã sinh cho Đàm Duẫn Văn một đứa con.

Khi đó, Duẫn Văn đã quay về Mĩ, hắn cũng không có cách nào giúp nàng gặp Duẫn Văn, nhưng cũng phải nói, lời nói của nàng hắn không thể tin tưởng. Bởi vì cho dù có là thật, đứa nhỏ do kỹ nữ sinh ra cũng sẽ không được Đàm gia – gia tộc bảo thủ này thừa nhận.

Sau này Đàm Duẫn Văn quay về Trung Quốc, Chu Sam cũng không đem chuyện này nói cho Đàm Duẫn Văn biết, cũng vì Duẫn Văn đã có vợ, về sau người thừa kế cũng chỉ có thể là Đàm Thi Tư. Nếu lại đi nói cho Đàm Duẫn Văn có một nữ nhân điên điên khùng khùng đi tìm hắn mấy lần, bảo đã sinh cho hắn một đứa con trai, loại chuyện này vừa nghe đã như chuyện khôi hài, làm sao hắn lại có thể đi kể ra.

Con trai của một đại gia tộc lưu lạc bên ngoài cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt, có thể được nhận về bổn gia cũng không nhiều, hắn cần gì phải tạo cho Đàm gia thiếu gia cái phiền toái này.

Chu Sam không nghĩ tới, còn có thể nhìn thấy một người thật giống nữ nhân kia.

Hơn nữa, nữ nhân kia cũng không để lại cho Chu Sam ấn tượng gì sâu, lúc đó Đàm gia thiếu gia trốn nhà đến Trung Quốc, vừa vặn gặp được hắn, bị hắn kéo đến câu lạc bộ đêm của nhà mình chơi một lần, thật là làm việc không đến nơi đến chốn, cư nhiên lại nhảy ra một nữ nhân nói đã sinh cho Đàm thiếu gia đứa con.

Một kẻ từ năm mười bốn mười lăm tuổi đã thành đạt như Chu Sam tự nhiên rất chướng mắt nữ nhân tìm tới cửa kia, nhưng điểm kỳ quái chính là, hắn vẫn nhớ rất rõ nữ nhân kia, thậm chí bộ dáng khóc lóc nức nở trước mặt hắn đã nhiều năm thế rồi mà hắn vẫn nhớ như in.

Cho nên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vệ Khê, hắn có cảm giác như thời gian đảo ngược trở về mười mấy năm trước.

Trên thế giới vốn người giống nhau không phải hiếm, nhưng hắn cũng không thể chắc chắn Vệ Khê này lại chính là con của nữ nhân đã tìm đến hắn trước đây Vệ Mẫn.

Hắn cũng không xác định Vệ Mẫn sinh ra đứa con nhất định chính là con của Đàm Duẫn Văn.

Hiện tại Đàm Duẫn Văn có thể nói là tri kỷ, bạn tốt của hắn, Đàm gia cũng giúp đỡ cho Chu không ít, hắn liền có chút không đành lòng, làm cho con của Đàm Duẫn Văn lưu lạc bên ngoài; hắn lại càng không nhẫn tâm chính là, nếu Vệ Khê đúng thật là con của Duẫn Văn, hắn sao có thể giương mắt nhìn một đôi huynh muội yêu mến nhau chứ?

Chu Sam sau khi nhìn thấy Vệ Khê, liền cho người đi điều tra.

Kết quả điều tra làm cho hắn cũng không dám tin là không có quỷ thần đi, mọi chuyện quả nhiên đều có thiên định.

Sự trùng hợp cứ liên tiếp xuất hiện, Vệ Khê sinh ngày 9 tháng 10 năm 1986, từ nhỏ không cha, mẹ tên là Vệ Mẫn Mẫn, năm Vệ Khê bảy tuổi đã qua đời, Vệ Khê từ đó về sau sống cùng ông bà ngoại, chăm chỉ học tập, độc lập kiếm sống.

Chu Sam vào phòng bệnh, Vệ Khê nhìn thấy liền đứng dậy ân cần thăm hỏi một tiếng, Đàm Thi Tư cũng kêu một tiếng 'Chu thúc thúc.'

Chu Sam hỏi Đàm Thi Tư cảm giác thế nào, Đàm Thi Tư oán giận nói chân vừa đau, thân thể lại khó chịu. Chu Sam đem anh đào đặt lên bàn sô-pha, hướng Vệ Khê,"Vệ Khê, bệnh viện này là sản nghiệp của Chu gia, ngươi dù sao đang nhàn rỗi, cũng nên đi kiểm tra tổng quát một chút, toàn bộ chi phí đều không phải lo."

Vệ Khê cầm khăn nóng chuẩn bị giúp Đàm Thi Tư lau cánh tay, nghe Chu tiên sinh nói xong trong, thất thần không biết trả lời như thế nào, cuối cùng, hạ ánh mắt xuống, nói,"Không cần đâu!"

"Thủy đậu, quai bị, viêm gan A, viêm gan B, ta cũng đều đã chích đủ, hơn nữa hiện nay cũng không bị bệnh, cũng không lo lây bệnh cho ai. Nga, ta tuy chưa có chích vắc-xin phòng bệnh chó dại, nhưng ta cũng không bị chó mèo gì cắn qua." (Em đem bệnh trạng kể ra sạch bách, thiệt là dễ thương)

Đàm Thi Tư nghe Vệ Khê nói xong, không có phản ứng gì, nghiêng đầu nhìn về phía Chu Sam.

"Ngươi đang nói gì vậy?" Chu Sam cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nhìn cách Vệ Khê trả lời cũng hiểu được, Vệ Khê trong lòng mặc cảm, có lẽ do những chuyện trải qua lúc nhỏ, Chu Sam đối với Vệ Khê thật áy náy."Làm toàn thân kiểm tra không tốt sao không, ít nhất cũng có thể biết được tình trạng cơ thể mình thế nào."

Vệ Khê thấy tốt nhất không nên làm Chu tiên sinh phật ý, liền gật đầu, nói một tiếng cám ơn.

Sau đó được y tá dẫn đi, ngoại trừ không nội soi dạ dày, những thứ khác đều kiểm tra.

Bị rút một ống máu, đến khi trở lại trường tay hắn vẫn còn thấy đau.

Kết quả hôm sau sẽ có, nói thật, Vệ Khê làm kiểm tra rồi, nhỡ phát hiện bản thân mình có vấn đề, đến lúc đó cũng không có tiền chữa bệnh.

(1) Khuyển Dạ Xoa : Chính là Inu-Yasha đấy các bạn. Lần đầu tiên phát hành ở VN mình khoảng năm 2000 cũng lấy tên là Khuyển Dạ Xoa, sau này NXB Trẻ phát hành lại thì lấy tên là Inu-Yasha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: