Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thượng - Chương 21-26 (Hoàn quyển thượng)

Chương 21. Chu Diên

Edit : Thanh

Beta : Phong

Đến lúc hai người ra về thì đã vào đúng giờ tan tầm, bị kẹt xe mất hơn nửa tiếng, về đến nhà thì mặt trời cũng đã xuống núi, trời nhá nhem tối.

Đàm Thi Tư từ ở trên lầu nhìn thấy xe của ba ba về đến, chạy tới ga-ra, oán trách một trận. Vệ Khê đương nhiên lập tức giải thích với nàng, nói đây là lỗi của mình.

"Quà sinh nhật của ngươi đây, sinh nhật vui vẻ. Chúc ngươi càng lớn càng xinh đẹp." Vệ Khê hai tay trao quà sinh nhật cho nàng, hắn quên chưa có gói lại, cũng không sao, đỡ cho Thi Tư mất thời gian gỡ quà.

"Cám ơn ngươi, Vệ Khê." Đàm Thi Tư nhận lấy, ôm Vệ Khê, hôn lên mặt hắn một cái. Rồi lập tức mở truyện ra xem qua nội dung.

Vệ Khê bị nàng làm đỏ mặt, đứng ở bên cạnh ngây ngốc cười.

Đàm Duẫn Văn bất đắc dĩ đứng nhìn hai đứa con của mình,"Đứng ở ga-ra làm gì, mau trở vào nhà đi."

Vệ Khê nhìn quanh ga-ra thấy có mấy chiếc xe trước đây chưa từng gặp qua, hơn nữa bên ngoài còn thấy đậu vài chiếc limousine, cũng đoán biết được hôm nay có rất nhiều người đến dự sinh nhật của Đàm Thi Tư.

"Thi Tư, ngươi bao nhiêu tuổi rồi a?" Đàm tiên sinh đã rời khỏi, chỉ còn lại hai người, Vệ Khê lên tiếng hỏi.

"Ách? Ngươi không biết sao?" Đàm Thi Tư rời mắt khỏi cuốn truyện, quay lại nhìn Vệ Khê, nghe thấy Vệ Khê hỏi tuổi của mình thì giật mình.

Vệ Khê ngại ngùng nhìn nàng cười cười, cực kỳ lúng túng.

"Năm nay ta mười bốn tuổi. Nhưng ngươi không biết cũng không sao, ta không trách ngươi." Đàm Thi Tư ôm bộ truyện, mặt mày tươi cười hớn hở, liên tục lật xem nội dung quyển truyện, hiển nhiên là nàng rất thích. Lúc sau, nàng lại thay đổi ngữ khí giống như bất đắc dĩ giáo huấn Vệ Khê một câu,"Mà đi hỏi tuổi của phụ nữ là bất lịch sự đó, về sau ngươi không nên hỏi người khác như thế, biết không?"

Vệ Khê ngạc nhiên, nhưng vẫn tươi cười, Thi Tư vẫn chỉ là tiểu cô nương thôi.

"Bộ này ta thực thích, tạm thời đem để trong phòng vậy." Đàm Thi Tư ôm bộ truyện chạy về phòng của mình, Vệ Khê rẽ qua nhà bếp tìm nước uống.

Theo gia thế của Đàm gia mà nói, thì những người đến dự tiệc sinh nhật của Đàm Thi Tư nhất định cũng đều là người giàu sang, phú quý, lễ vật tặng nàng hẳn cũng đều là thứ quí giá, hiếm có. Quà của mình chỉ là một bộ truyện tranh, nếu đợi đến lúc cùng người khác tặng quà khẳng định là không dám lấy ra, chi bằng đưa cho nàng ngay từ đầu, cũng miễn cho bị xấu hổ. Vệ Khê nghĩ như vậy, nhưng đôi khi có tiền cũng không phải không tốt, ít nhất cũng sẽ không phải lo lắng khi gặp phải tình huống lúng túng như thế này. Đương nhiên không có tiền vẫn có thể sống rất khoái lạc. Trước kia từng có người nói với hắn, người có tiền thì mặc áo mấy ngàn tệ, người không có tiền thì sẽ mặc áo mấy chục tệ thôi, tầng lớp khác nhau nên mức tiêu pha cũng bất đồng, nhưng quan trọng là không thiếu thứ gì để lựa chọn, có tiền thì mua kim cương thật, không có tiền thì mua pha lê, thứ nào cũng đều như nhau sáng bóng rực rỡ ... Dù chưa từng ăn nho cũng biết vị của nó như thế nào, cái này cũng là một loại đạo lý, nhân sinh triết học.

Vệ Khê ở trong phòng khách một hồi lâu, cũng không có nhìn thấy người nào ra vào, chính mình cũng cảm thấy nhạc nhiên, Đàm Thi Tư từ trên lầu đi xuống thấy hắn liền nói,"Vệ Khê, sao ngươi còn ở trong này, tất cả mọi người đều ở sân sau ăn tiệc nướng."

Vệ Khê lúc này mới cùng Đàm Thi Tư ra nhà sau, ngoài trời chỉ còn vài vệt mây đỏ, nhưng xem ra cũng sắp biến mất, cả bầu trời được thay bằng màu sắc của hoàng hôn xám tro ảm đạm, đêm xuống ánh đèn của đô thị sẽ xóa mờ đi màu xám đó, sẽ không thấy được bầu trời đêm đen thế nào, hay nhìn thấy được trăng cùng sao sáng ngời trên nền trời đêm ...

Nơi này vĩnh viễn cũng sẽ không giống như ở quê, không gian thoáng đãng, ban đêm có thể nhìn ngắm cả ngân hà.

Ngôi biệt thự này không quá lớn, vậy nên sân vườn cũng không quá rộng, cửa ra vào chính là một mái hiên bằng gỗ theo phong cách Pergola (1) trên mái hiên quấn đầy dây nho, những dây nho này không phải mới trồng, tuy không còn tươi xanh mơn mởn nhưng để chúng nằm bên cạnh bờ tường đầy những dây thường xuân trông cũng rất sum xuê, tươi tốt, xanh mượt một mảnh. Đi ra hết phần sân có mái hiên là một khoảng sân rải đầy đá cuội, một bên có bể bơi, một bên là một vườn hoa nhỏ.

Vệ Khê từ khi đến đây ở, cũng đã ra đây mấy lần, bể bơi này hắn chưa từng thấy ai dùng đến, hắn còn từng nghĩ nên hay không cải tạo nó thành bể nuôi cá, thế mà hiện nay nhìn thấy mấy người bơi lội bên trong nên không khỏi cảm thấy có chút khôi hài.

Bên trái có khu đất trống, đã dựng sẵn bếp nướng, một cái bàn dài, trên bàn phủ khăn và trang trí bằng vài lẳng hoa, còn bày biện không ít hoa quả, thức ăn nhẹ. Bên cạnh bể bơi cũng đặt vài cái bàn, ở mỗi bàn có vài người đang ngồi nói chuyện. Ở đây Vệ Khê không quen biết ai, hắn quét mắt nhìn một lượt nhưng không thấy Đàm tiên sinh, trong lòng thấy có chút mất mát, nghĩ có lẽ Đàm tiên sinh hiện đang ở thư phòng.

"Sinh nhật trước ta đã định làm tiệc nướng, nhưng mà ông bà nội không cho, nói là tiệc tùng toàn khói mù không ra thể thống gì. Lần này chỉ có ba ba, rốt cục cũng được đền bù như mong muốn." Đàm Thi Tư nói xong, khẽ nở nụ cười.

"Ông bà nội ngươi mà nghe được chuyện này sẽ buồn đó." Vệ Khê nhìn Đàm Thi Tư trên mặt đang cười, cố ý nói.

"Bọn họ không biết đâu, ông nội vốn định đến dự sinh nhật của ta, nhưng do huyết áp cao nên không tới thôi." Đàm Thi Tư nói xong, kéo tay Vệ Khê hướng tới bàn bên cạnh bể bơi.

"Đây là gia sư của ta, Vệ Khê!" Đàm Thi Tư giới thiệu Vệ Khê với mấy người ở đó, trên mặt hiện ra đầy vẻ cao ngạo, nàng chỉ vào hai nữ sinh đang ngồi nói, "Bạn học của ta, Điền Thành Thành và Cao Dung."

Xem phong thái của hai người này, Vệ Khê nhìn ra ngay hai nữ sinh này cũng là con cái nhà giàu. Điền Thành Thành thoạt nhìn đã có chút thành thục, mái tóc dài được uống nếp cẩn thận, mặc một bộ váy hồng có viền ren. Cao Dung nhìn trông có vẻ nhỏ hơn, cho người ta cảm giác ôn nhu, yếu đuối, ăn mặc cũng bảo thủ hơn, áo sơ-mi cùng váy ngắn.

Vệ Khê cùng hai vị tiểu thư chào hỏi xong đã bị Đàm Thi Tư lôi đi, khách khứa trong này có khoảng mười, phần lớn đều là con cái của bạn ba ba Thi Tư.

Đàm Thi Tư cùng bọn họ cười nói, nhưng Vệ Khê cảm giác nàng cũng chỉ là đang xã giao mà thôi, không thể tùy tâm sở dục, không hề cố kỵ như khi ở cùng với mình, thật nhìn không ra nàng chỉ mới là tiểu cô nương mười bốn tuổi.

Đàm Thi Tư đem Vệ Khê giới thiệu hết một vòng với mọi người, ai cũng liền hiểu được quan hệ của Đàm Thi Tư với vị gia sư này thật rất tốt, cho nên cũng đều chiếu cố đến Vệ Khê, nguyện ý cho hắn cùng tham gia nói chuyện, còn có người mời Vệ Khê đi bơi, đương nhiên là bị Vệ Khê từ chối.

"Đầu đếp cùng phục vụ đều là người làm trong nhà Chu thúc thúc, hắn hay khoe khoang đầu bếp nhà mình là tốt nhất, đương nhiên là phải dùng của nhà hắn rồi. Vệ Khê, ngươi muốn ăn hoa quả gì, ta lấy cho ngươi, phải thêm kem nữa, thêm sirô không?" Đàm Thi Tư nói xong, tự mình làm một chén thủy tinh có kem tươi và trái cây.

"Sirô ít thôi, ta tự mình làm, ngươi làm của ngươi đi." Vệ Khê nói xong định cầm lấy chén trong trong của Thi Tư.

"Thi Tư, cái này là làm cho ta phải không?"

Vệ Khê còn chưa kịp chạm đến thì đã bị người khác nhân tay hơn lấy trước.

Người mới tới thật cao nên Vệ Khê cùng Đàm Thi Tư đều phải ngẩng đầu nhìn hắn.

"Chu Diên, trả cho ta." Đàm Thi Tư vừa nghe thấy tiếng đã lập tức nói.

"Thi Tư, đây là đạo đãi khách của ngươi a. Còn lâu." Chu Diên vóc người cao lớn, chừng một mét chín, gương mặt góc cạnh đoan chính, liếc mắt một cái cũng biết là nhân dạng xuất chúng.

Vệ Khê cảm thấy hắn so với Chu tiên sinh có chút giống nhau, lại nghe hắn họ Chu, liền biết hắn là người nhà của Chu Sam.

Chu Diên ỷ mình cao, không dùng thìa liền đưa chén lên trực tiếp ăn, Đàm Thi Tư chỉ lạnh lùng đứng nhìn, nàng sẽ làm tổn hại đến phong thái thục nữ của mình mà đi ngăn cản hắn. Chu Diên ăn một miếng, thần sắc đột nhiên trở nên quái dị, "Cái này là cái gì, sao lại ngọt như vậy, ngô... còn có vị chua, Thi Tư, ngươi đây là làm cái gì nước đá bào a? Không biết thì đừng có làm."

Đàm Thi Tư nở nụ cười một chút, có mười phần châm chọc ý tứ,"Ai cho ngươi ăn, đáng đời."

Vệ Khê ở bên cạnh nở nụ cười, Đàm Thi Tư vừa rồi nhất định làm cho mình một chén đá bào, nhưng xem ra nàng lại cho thêm gì đó, chỉ biết là hương vị nhất định rất quái lạ, may mà có người thay mình giải quyết.

"Ai đây?" Chu Diên lúc này mới hảo hảo chú ý Vệ Khê, lập tức đổi giọng, thực lưu manh nói,"Nga. Bộ dạng cũng không tồi đi."

"Đây là gia sư của ta, tên là Vệ Khê." Đàm Thi Tư nói xong, lại cầm chén thủy tinh bắt đầu chọn trái cây. Nàng với Chu Diên cũng không phải thân thiết gì, nhưng người này mỗi lần thấy mình, lại tự nhận cùng mình rất quen thuộc chạy đến quấy rối, làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa trước kia có lần đến Chu gia làm khách, bắt gặp hắn bị trưởng bối giáo huấn, biết được hắn là một tên hoa hoa công tử, thích làm xằng làm bậy, nàng liền càng không thích hắn, thầm nghĩ chỉ cần cùng hắn bảo trì quan hệ trong phạm vi cho phép, nhưng là kẻ này luôn tự cho mình là đúng, làm như rất thân thiết với nàng.

"Xin chào." Vệ Khê lấy khẩu khí bạn cùng lứa tuổi ân cần hỏi thăm một câu, người này làm cho người ta có cảm giác không ưa thích, lời nói tuy thân thiện nhưng không phải là thật, huống chi ánh mắt của hắn giống như đang nhìn một một miếng thịt ngon, thật sự làm cho người ta thấy phiền.

"Ta là Chu Diên, nguyên lai còn định đến ăn ké một chút, không ngờ lại gặp được ngươi a..." Chu Diên cười đến thực tà khí, nữ hài tử nhìn thấy nhất định sẽ phải thét chói tai, mà hai người trước mặt hắn lại chỉ thấy buồn nôn.

Chu Diên vươn tay cùng với Vệ Khê bắt tay, Đàm Thi Tư chụp lấy tay Vệ Khê đang vươn ra, kéo hắn đi vào nhà.

"Ba ba sao lâu vậy còn không ra, chúng ta vào xem." Đàm Thi Tư trừng mắt nhìn Chu Diên, liếc một cái, rồi đi.

Chu Diên nhìn theo bóng dáng Vệ Khê, ý cười làm sâu sắc, lẩm bẩm nói,"Nga, dù sao thì cũng chỉ là gia sư thôi..."

Vệ Khê quay đầu lại nhìn, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Chu Diên đang nhìn hai người, Vệ Khê lập tức thu hồi ánh mắt, trong lòng thấy rất không thoải mái.

(1) Phong cách Pergola :
Một số hình ảnh minh họa cho cái cửa ra vào vườn nhà em Thi Tư

Cái này có dây leo

Cái này có lẽ gần giống với vườn nhà em Thi nhất

Chương 22. Sập bẫy

Edit : Thanh

Beta : Phong

Vệ Khê cùng Đàm Thi Tư đi vào phòng khách, vừa đúng lúc nhìn thấy Lưu bá đang ép nước quả, Vệ Khê liền qua đó giúp đỡ gọt trái cây, Đàm Thi Tư thì đi vào thư phòng của ba ba nàng.

Vệ Khê cùng Lưu Bá chuẩn bị xong táo, dứa, chanh thì dùng máy ép lấy nước, còn thêm một chút gia vị, đợi Vệ Khê đem thành phẩm bưng ra ngoài thì mọi người đã bắt đầu nướng đồ ăn, hương thơm ngào ngạt làm kẻ đã đói bụng từ sớm như Vệ Khê nuốt nước miếng.

"Vệ Khê, lại đây ăn đi. Thịt nướng xong rồi này, ta còn lấy cho ngươi một chén đá bào nữa." Đàm Thi Tư cùng mấy người bạn cùng tuổi ngồi chung, nàng nghiễm nhiên trở thành một nữ vương, hướng Vệ Khê vẫy vẫy.

"Đến ngay. Các ngươi ai muốn uống nước trái cây?" Hắn để nước trái cây lên băng đá, sau đó lấy ly múc nước, hắn để ý thấy mấy người lớn không cùng ngồi chung với bọn nhỏ, mà đang tụ tập ở hoa viên nói chuyện.

Đàm tiên sinh trên mặt biểu tình nhu hòa, thấy Vệ Khê đang nhìn bọn họ, hướng hắn nở nụ cười,"Mang mấy ly nước trái cây lại đây đi."

Vệ Khê thấy bọn hắn có năm người, Chu Sam cùng Chu Diên đều đang nói chuyện, còn hai người kia không biết là ai, bất quá xem khí chất, hẳn không phải người bình thường.

Hắn múc nước trái cây, bỏ thêm đá và ống hút, rồi bưng năm ly nước quả hỗn hợp đến cho bọn họ.

Đàm tiên sinh hướng Vệ Khê nở nụ cười, nhìn hắn đem nước trái cây để lên bàn liền nói,"Thi Tư đang đợi ngươi, mau qua đó đi."

Vệ Khê gật đầu, hướng bọn Đàm Thi Tư đang ngồi hô,"Ta tới đây." Kỳ thật Vệ Khê cảm thấy nơi này không khí có chút quái dị, cho nên nhanh chân rời khỏi.

"Khí sắc của Vệ Khê khí so với lần trước quả là tốt hơn nhiều." Chu Sam nói một câu, bưng nước trái cây lên uống, rồi nói thêm,"Uống bia vẫn tốt hơn, nước quả này thật không có hương vị."

Đàm Duẫn Văn cười nhạt, nhìn theo Vệ Khê bưng một mâm nước trái cây khác đến chỗ Đàm Thi Tư, chia nước cho bọn nhỏ, sau đó mới ăn chém đá bào.

Đứa nhỏ này luôn ôn hòa dịu dàng, trong sạch như nước, làm cho người ta cảm giác thực thoải mái,"Ở trường hẳn là rất vất vả, đã gầy đi một chút rồi, thật làm người ta thấy mà đau lòng."

Đàm Duẫn Văn cảm thán, cũng bưng một ly nước trái cây uống, cảm thấy mùi vị rất được.

Hắn gọi người làm đi lấy bia đến, rồi lại cường điệu nói, "Không cần lấy nhiều, ta nơi này không tiếp đón người say, Chu Sam, ngươi cũng không nên phóng túng quá, hôm nay là sinh nhật của Thi Tư, không phải của ta."

Chu Sam gật gật đầu, ra hiệu người làm nhanh đi lấy bia.

Tâm tư của Chu Diên hiện không để ở bên này, hắn nói một câu"Các ngươi thật là nhàm chán, ta qua bên kia đây." Rồi hướng chỗ Thi Tư đi tới.

"Chu Diên, ngươi đừng có chọc ghẹo tiểu công chúa sinh khí, bằng không về sau nàng không cho ngươi đến đây nữa." Chu Sam nhìn cháu mình, hội cảm thấy được nếu không nhắc nhở hắn vài câu, hắn sẽ lại ngựa quen đường cũ chọc ghẹo Thi Tư phát hỏa, chỉ phiền cho hắn là người đi giải quyết hậu quả.

"Sẽ không."

Chu Diên trên mặt không dấu được vẻ đắc ý, tha theo ghế muốn ngồi cạnh Đàm Thi Tư và Vệ Khê.

"Đứa nhỏ kia là ai? Từ khi nào lại ở đây, nhìn ngươi thực thích hắn." Trương Huy thấy Đàm Duẫn Văn đối Vệ Khê thật thân thiết, liền cảm thấy không được bình thường, nên hỏi một câu.

Chu Sam mặt không chút thay đổi, trong lòng lại ở cảm thấy buồn cười, Đàm Duẫn Văn chính mình không thể nói ra thân phận của Vệ Khê, nên cái gì cũng chưa nói, bưng nước trái cây lên uống một ngụm.

"Hắn là gia sư ta mời cho Thi Tư, là một đứa nhỏ rất tốt, ta và Thi Tư đều thực thích hắn." Đàm Duẫn Văn đáp lời, người làm dọn lên một đĩa thịt nướng, bia cũng để sẵn lên bàn, tiếp đó hỏi mọi người ăn cái gì.

"Thi Tư nhất định đem tiệc sinh nhật biến thành tiệc nướng, mọi người lần này đều tận tình ăn đi, tiệc tùng khói lửa thế này về sau nhà chúng ta sẽ không có làm nữa." Đàm Duẫn Văn cảm thán, thịt nướng mùi hương thật hấp dẫn, nhưng hắn cũng không thích ăn lắm, lần này đều là vì nhân nhượng con gái mà thôi.

Chu Diên ương bướng chen vào ngồi cùng Đàm Thi Tư và Vệ Khê cho bằng được, làm cho Đàm Thi Tư không hài lòng, hưng dù sao nàng cũng là chủ nhân, phải có lịch sự với khách, nên đành phải nhịn.

Chỉ là, Chu Diên lại không ngừng loạn thất bát tao nói chuyện ngả ngớn, làm vài tiểu cô nương phải mặt đỏ tai hồng, cảm thấy thật ngượng ngùng, mà hắn còn không chịu ngừng, một chút phong thái ca ca cũng không có.

Vệ Khê cũng nghe không nổi nữa, cảm thấy người này quả thật giỏi làm người khác thấy khó chịu, lập tức nói một câu chuyển đề tài,"Có ai muốn nước nước trái cây gì không, ta đi lấy?"

Đợi mọi người quyết định xong, Vệ Khê đứng dậy, Chu Diên cũng đứng dậy, nói,"Một mình ngươi không mang được hết đâu, ta và ngươi cùng đi đi."

Tất cả mọi người thấy vị ma tinh đi rồi liền thật cao hứng, Điền Thành Thành hỏi Đàm Thi Tư, "Hắn chính là tiểu thiếu gia của Chu gia phải không, ta nghe ba ba nói hắn thật không đứng đắn, không nghĩ là tới nỗi như vậy a."

Đàm Thi Tư cười trả lời,"Hắn cũng được hâm mộ lắm, rất nhiều nữ hài tử đều nguyện ý ở cùng hắn, chắc do chúng ta bất đồng, nên không thể tiếp thu phong cách của hắn được thôi." Đàm Thi Tư tuy rằng chán ghét Chu Diên, nhưng ba ba nàng dù sao cũng có quan hệ tốt với Chu gia, mà nàng cũng không muốn nói xấu sau lưng người khác, như vậy sẽ bị nói là không có giáo dưỡng.

Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Chu Diên đi rồi, bọn họ rốt cục có thể yên ổn tiếp tục ăn uống. Tất cả đều là tiểu thư gia giáo, dù là ăn tiệc nướng cũng đều tuân thủ quy củ nghiêm khắc như lúc ăn món Tây, chỉ có ba tiểu nam hài, tuổi vừa hơn mười là miệng dính đầy dầu mỡ.

Vệ Khê không thích Chu Diên, không chỉ bởi vì tác phong của Chu Diên khiến hắn không vừa mắt, còn chính là vì ánh mắt của Chu Diên nhìn hắn làm cho hắn cảm thấy thực bất an, chẳng khác nào xem chính mình giống như sơn dương đang chờ bị làm thịt.

Chu Diên luôn cố ý làm như vô tình đụng vào tay Vệ Khệ, hắn lúc đầu cũng không nghĩ gì, nhưng càng lúc bị đụng càng nhiều, càng giống như là đang bị sờ mó, Vệ Khê luôn nhẫn nhịn, nhưng bị sờ mó ngày càng nhiều khiến hắn cũng phải bộc phát. "Ta đi lấy nước trái cây, ngươi không cần quấy rối."

Vệ Khê quát lớn tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc, sa sầm, rõ ràng là sinh khí.

"Đợi chút, đợt chút, ngươi đi bỏ thêm đá đi." Chu Diên vẫn tươi cười, thản nhiên múc nước quả, căn bản không để ý tới Vệ Khê đang sinh khí.

Vệ Khê đành phải bỏ thêm đá vào, mới được hai ly, mấy ly nước trên tay Chu Diên bỗng nhiên chao đảo, sóng đổ hết ra ngoài.

"A!" Vệ Khê bị nước trái cây cùng đá sóng đổ vào ướt hết nửa người, đột nhiên bị tạt nước lạnh khiến hắn kêu lên một tiếng.

Mọi người liền xoay sang nhìn, áo sơ-mi của Vệ Khê đã xanh vàng một mảng, cả quần cũng bị ướt một chút.

"Thực xin lỗi, vừa rồi cầm không chắc tay, ngươi đi thay quần áo đi." Chu Diên áy náy nói, nhưng nghe ngữ khí liền biết không phải thành tâm thành ý.

"Chu Diên, ngươi chỉ biết quấy rối Vệ Khê thôi." Đàm Thi Tư đến bên cạnh Vệ Khê, mắng vào mặt Chu Diên.

Đàm Duẫn Văn cũng đi tới, trên mặt biểu tình cũng không tốt, nhìn lướt qua Chu Diên một cái, liền quan tâm nói với Vệ Khê,"Ngươi đi thay quần áo đi, nước trái cây cứ để người khác múc là được, ngươi không cần đụng đến, ngươi là thiếu gia mà... vị khách quan trọng nhất của Thi Tư, biết không?"

Đàm Duẫn Văn lấy tay khăn giúp Vệ Khê lau nước trái cây trên tay, Vệ Khê liền nói,"Ta không có gì, đi đổi bộ đồ khác là được rồi. Mấy ly nước kia cũng trơn lắm, Chu Diên chỉ là cầm không chắc thôi, hắn cũng không phải cố ý, ta không chấp nhất đâu."

Vệ Khê cúi đầu, Đàm Duẫn Văn quan tâm hắn như vậy, làm cho hắn tâm loạn.

Vệ Khê rời khỏi đám đông đi về phòng của mình.

Vào phòng hắn liền nhanh chóng cởi áo sơ-mi, bỏ vào bồn rửa mặt, bị dính nhiều nước quả như vậy, chắc sẽ không thể tẩy sạch được. Vệ Khê thở dài một hơi, bộ đồ này là Đàm tiên sinh mua cho hắn, hắn rất thích a.

Hắn mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ khác, chuẩn bị tắm lại một lần. Đang định mở ngăn kéo lấy quần lót thì từ phía sau một đôi tay vô thanh vô thức đặt lên eo hắn.

Vệ Khê bị làm cho hoảng sợ, muốn xoay người nhìn xem là ai, thì người phía sau đã lên tiếng.

"Tiểu Khê khê, lần này ngươi chạy không thoát đâu!"

Thắt lưng bị người ôm làm cho Vệ Khê toàn thân nổi da gà, tên phía sau vừa nói một câu, đến cả bữa tối cũng muốn nôn ra.

"Buông, ngươi như thế nào lại ở đây." Vệ Khê vùng vẫy muốn thoát khỏi tên kia.

"Vất vả lắm mới khiến ngươi vào đây một mình, làm sao có thể dễ dàng thả ra a."

P/S : Đố các bạn ai đang ôm tiểu Khê ?

Tối nay có 5000 hits sẽ có chương 23 cho các nàng.

Chương này này ta tự đặt tựa đề.

Chương sau : Giằng co

Chương 23. Giằng co

Edit : Thanh

Beta : Phong

Vệ Khê bị Chu Diên từ phía sau ôm lấy người, cảm giác như có vô số rắn rết đang bò khắp thân thể hắn, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, thế mà hắn lại cảm thấy một trận khí lạnh nổi lên, toàn thân nổi da gà.

"Ngươi là muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi, mau buông ra." Vệ Khê vẫn ôm quần áo trong tay, suy tính tạm thời dùng lời nói thuyết phục Chu Diên. (Thiệt là ngây thơ)

"Vừa mới nhìn đến ngươi, đã muốn cùng ngươi thử xem... " Chu Diên một tay ôm gọn eo của Vệ Khê, tay kia nâng lên đến ngực ngắt nhéo một phen, dùng thanh âm khàn khàn nói vào tai hắn,"Ngươi nói xem, ta muốn làm gì nào?"

Bị Chu Diên đụng chạm, Vệ Khê chỉ cảm thấy ghê tởm, nhất thời cả người cứng ngắc, thanh âm của Chu Diên vang lên bên tai, nhiệt khí đều thổi vào lỗ tai hắn, Vệ Khê cắn chặt răng mới không bộc phát, cố nén giận nói,"Đây là nhà của Đàm tiên sinh, ngươi mau buông ra, lâu quá mà không thấy ta xuống dưới, bọn họ sẽ đi tìm."

Chu Diên cười ngả ngớn, vuốt ve thân thể Vệ Khê, thật mềm mại lại trơn láng, so với trong tưởng tượng càng hoàn hảo,"Đàm tiên sinh a, gọi thân thiết như vậy, ngươi bất quá chỉ là gia sư đang tá túc ở nhà bọn họ, ta chính là thiếu gia của Chu gia, sinh ý tốt của Đàm gia, ngươi tự nghĩ xem, bọn họ nếu biết thì sẽ giúp ngươi hay giúp ta đây."

Vệ Khê đương nhiên hiểu chuyện này, nhưng Đàm tiên sinh không có đê tiện như vậy, phải cần dùng đến thân thể của hắn để lấy lòng đối tác của mình.

"Chính là Đàm tiên sinh của ngươi nói ta tới gọi ngươi nhanh lên nga, hắn rõ ràng biết ta phẩm hạnh không đứng đắn, còn cho ta lên tìm ngươi, ngươi nói xem là vì cái gì."

Vệ Khê nghe thế, tức giận đến phát run, quần áo đang cầm trên tay liền ném xuống đất, giãy dụa phản kháng, nhưng bởi vì lại bị Chu Diên ôm lấy từ phía sau, cử động một chút cũng đều khó, muốn thoát khỏi hắn thực khó khăn. Vả lại khí lực Vệ Khê căn bản không địch lại tên lưu manh to lớn, thường xuyên đi kiếm chuyện ẩu đả đánh nhau như Chu Diên, trong chốc lát, hai tay cũng bị hắn bắt được.

"Buông tay, ngươi... tên hỗn đản này! Buông ra..." Vệ Khê kêu to, Chu Diên đem tay hắn giữ lại thật nhanh, ghé vào tai hắn cười nói,"Yêu, thật đúng là thư sinh, mắng chửi người khác cũng không biết sao?"

"Buông ra, ta phải đi xuống, buông..." Vệ Khê căn bản không tin Đàm tiên sinh lại đem mình giao cho Chu Diên, hắn nhất định là đang lừa mình.

Chu Diên cảm thấy Vệ Khê thực thú vị, trông nhỏ nhắn thế này mà đã học đại học năm hai, so tuổi tác thì lớn hơn mình đến hai ba tuổi,"Ngươi không nhất thiết phải đi làm gia sư, ngươi đến với ta là được, tiền lương tính gấp hai lần so với Đàm Thi Tư trả cho ngươi, thấy thế nào?"

"Ngươi cho ngươi là ai, chỉ là dựa vào gia thế của gia đình, ngươi mới có thể kiêu ngạo, ương ngạnh như bây giờ, ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng, không học vấn, không nghề nghiệp, ngươi cho là ngươi hội trở thành cái gì, nếu trong nhà của ngươi lý xảy ra vấn đề, hoặc là gia tộc khai trừ ngươi, ngươi cho là ngươi tự sống được sao..." Vệ Khê tức giận đến hai mắt đỏ lên, hắn vốn không bao giờ mắng chửi người khác, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ biết mắng chửi người.

Lời nói Vệ Khê lạnh lùng, cay nghiệt, làm cho Chu Diên sửng sốt một chút, trên mặt cười lạnh, một tay quăng Vệ Khê lên giường,"Ta thân thể khỏe mạnh, có rượu cứ uống, có tiền cứ xài, cần quan tâm gì tới mọi thứ khác."

Vệ Khê bình thường không hay vận động, trước đây còn thường đi xe đạp, từ khi đến nhà Đàm Thi Tư ở thì xe đạp cũng không đi nữa, bị Chu Diên ném lên giường một cái liền cảm thấy đầu choáng váng, trời đất đều lắc lư một chút.

"Thật sự là chẳng biết xấu hổ, sản nghiệp của Chu gia sớm muộn gì cũng bị bại trong tay loại phá gia chi tử như ngươi, ngươi cũng sẽ bị người dẫm đạp dưới chân."

"Ngươi tự xem lại mình đi." Chu Diên kéo chân Vệ Khê, thiếu chút nữa là bị hắn kéo dựng lên, chân kia đồng thời bị hắn giữ lại. Bị lôi kéo như vậy làm cho Vệ Khê sợ hãi, kêu lớn, hắn chỉ nghĩ bị Chu Diên ném đi, không ngờ lại bị hắn kéo lên giường.

Nói thật, nam nhân như thế nào dâm loạn nam nhân, Vệ Khê không hề biết, cho nên bị Chu Diên làm những chuyện này trong lòng hắn không sợ hãi, chỉ là cảm thấy bị Chu Diên vuốt ve thân thể thực ghê tởm.

Mẫu thân hắn cũng là giống như tình cảnh lúc này mà sinh hạ hắn. Những đứa trẻ sinh ra trong trường hợp này thường có hai khuynh hướng, một là không ngại làm xằng làm bậy, hai là cực kỳ kiêng dè.

Vệ Khê thuộc vào loại thứ hai, từ nhỏ đến lớn, xem TV tới cảnh hôn nhau hắn đều quay đầu đi không xem, thậm chí chương trình giảng dạy về sinh lý hắn cũng không tham dự đầy đủ. Cả việc văng tục, chửi thề hắn cũng chưa từng nói, cho nên không bao giờ thấy hắn chửi mắng người khác. Khi học đại học, bạn cùng phòng rủ hắn xem AV (Adult Video), hắn lúc đầu không biết là gì, đang xem cư nhiên chạy đến WC ói mửa, làm tất cả mọi người hoảng sợ. Chính từ lần đó trở đi mọi người đều biết hắn là đồng tính luyến ái, về sau xem AV không bao giờ rủ hắn. Sau này Ngụy Húc tỏ ý yêu thích Vệ Khê, mà Vệ Khê đã lâu như vậy cũng không có bạn trai nên mọi người đều cổ vũ Ngụy Húc thổ lộ chứ không ngăn cản. Ngụy Húc là một người tốt, nếu Vệ Khê chấp nhận hắn thật là điều đáng mừng.

Bởi vậy, có thể nói Vệ Khê đối với chuyện tình dục không có khái niệm rõ ràng, chỉ biết phải kiêng dè, còn có chút bài xích.

Khi bị Chu Diên ôm lấy, Vệ Khê cũng tỏ rõ không phải là con cừu non yếu đuối, dễ bị bắt nạt, cho dù có là cừu non nhưng cũng sẽ có lúc bùng nổ, hắn hoa tay múa chân, đấm đá Chu Diên, làm cho Chu Diên cũng không dễ chịu gì. Chỉ là Chu Diên thân người to lớn, khỏe mạnh (sức em = 1/10 bạn ý à), Vệ Khê rất nhanh đã bị hắn giữ chặt.

Tóc tai rối loạn, khuôn mặt đỏ ửng, miệng thở phì phò, trên người bao phủ một tầng mồ hôi, hội làm cho thân thể trắng nõn, mềm mại kia càng có vẻ cực kỳ phiến tình.

"Ngươi phản kháng cũng vô dụng, còn không để cho ta hảo hảo ngoạn, như vậy ngươi cũng thoải mái." Chu Diên nảy sinh ý định ác độc cắn lên vai Vệ Khê một miếng, Vệ Khê đau đớn kêu lên, nhưng tay đã bị giữ thật không có khí lực đẩy Chu Diên ra.

Chu Diên cười ra tiếng (sắc lang đang tru á), cởi bỏ thắt lưng của Vệ Khê, định cởi tiếp quần của hắn, Vệ Khê còn một chút khí lực, tiếp tục phản kháng, thân thể vặn vẹo mong có thể thoát khỏi sự kềm giữ của Chu Diên, bất quá Chu Diên lại ngồi lên đùi hắn, hắn muốn động cũng không thể động, gấp đến độ phát khóc,"Mau thả ta ra, ngươi muốn làm gì, buông..."

"Ngươi cũng nên tìm từ gì mới mẻ một chút đi." Chu Diên cười, lập tức kéo quần Vệ Khê xuống. Bên trong hiện ra quần lót màu trắng (không biết hiệu gì a), hắn sờ soạng một phen, liền kích thích Vệ Khê bắn ra.

Vệ Khê lúc này mới cảm thấy được tình huống của mình không đơn giản như tưởng tượng, cố sống cố chết giãy dụa, quả nhiên thoát ra khỏi tay của Chu, lập tức cho Chu Diên một đấm vào mặt, Chu Diên bất ngờ không kịp phòng bị đánh trúng, môi đập trúng răng liền chảy máu, khiến hắn lệ khí bùng lên.

"Ngươi cho ngươi là nữ nhân trinh tiết cổ đại hay sao, bổn thiếu gia tâm tình hảo mới muốn cùng ngoạn, ngươi còn không biết tốt xấu ."

Chu Diên tát Vệ Khê một cái, trên mặt lập tức xuất hiện một chưởng ấn (dấu tay, tới đoạn ngược thân óe), khóe miệng chảy máu, gần như muốn ngất đi.

Quần của Vệ Khê đã bị lột ra, Chu Diên còn muốn nắm lấy quần lót của hắn, Vệ Khê trong lúc khẩn cấp bên vẫn biết cái gì cần phải bảo trụ, lấy tay giữ chặt quần lót làm cho Chu Diên không thể kéo xuống, Chu Diên cũng ngoan độc, kháp (bóp) chỗ yếu hại của Vệ Khê, Vệ Khê thảm thiết kêu đau, đại não biến thành màu đen, tay cũng lơi lỏng, liền bị Chu Diên nhanh tay kéo quần lót xuống.

Chu Diên liếm láp, cắn cắn khắp trên người Vệ Khê, hắn chỉ cảm thấy đây là cách chơi đùa làn da nam nhân tốt nhất, hạ thân hắn đã trướng lên, định giải khai khóa quần thì ngoài cửa vọng tới một trận xôn xao.

"Mẹ nó! Thằng nào đến phá đám vậy." Chu Diên mắng một tiếng, nhưng vẫn không dừng động tác.

Vệ Khê bị tiếng đập cửa thanh tỉnh thần trí, muốn gọi cứu mạng, nhưng lại phát hiện bộ dáng hiện giờ căn bản không thể để cho người khác nhìn thấy, tay bị Chu Diên dùng quần trói lại, trên người không mặc gì, hắn chỉ có thể cầu xin, "Buông, có người muốn vào. Ngươi mau thả ta ra."

"Cửa là khóa từ bên trong, người ở ngoài không thể mở ngay được, ngươi cũng nên cho ta thoải mái đi." Chu Diên nói xong đem hai chân Vệ Khê mở ra, giữ chặt.

Vệ Khê vừa rồi bị Chu Diên đánh mấy cái, thân thể đau đớn, nhưng những thứ này đều không thể so với bị Đàm tiên sinh nhìn thấy bộ dáng lúc này, hắn sợ hãi, kịch liệt giãy dụa muốn thoát đi, nhưng đều bị Chu Diên giữ lại.

Tiếng đập cửa ngày càng kịch liệt, còn giống như có tiếng người kêu Vệ Khê, nhưng bởi vì phòng này cách âm quá tốt, bên ngoài và bên trong cho dù âm thanh cực lớn cũng đều không nghe rõ.

Chu Diên xem Vệ Khê giãy dụa liên hồi, làm hại hắn cũng không còn tâm trí để ngoạn, đang định đem Vệ Khê lật úp lại thì nghe thấy có tiếng chìa khóa mở cửa. Chu Diên không sợ trời không sợ đất, từ nhỏ đã là Hỗn Thế Ma Vương, mà đây chỉ là một tên gia sư cỏn con, cho dù bị Đàm thúc thúc bắt được, hắn có khả năng làm gì mình. Vì thế hắn không kiêng nể gì, căn bản không định thả Vệ Khê ra. (Sắp chết tới nơi mà còn không biết -__-)

Chương 24. Giải cứu

Edit : Thanh

Beta : Phong

Đàm Duẫn Văn cùng Chu Sam ngồi nói chuyện, từ tình hình thế giới cho đến chuyện chơi gôn, đua ngựa, đã một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy Vệ Khê trở xuống. Nhìn về phía bể bơi, bọn nhỏ đã chuyển sang chơi bài nhưng không thấy Chu Diên, Đàm Duẫn Văn nhìn xunh quanh cũng không thấy bóng dáng, hắn bắt đầu có chút lo lắng cho Vệ Khê, đứng dậy nói một câu, "Ta có việc vào trong một chút, các ngươi tiếp tục nói chuyện."

Đàm Duẫn Văn đi lên lầu hai, đến trước phòng Vệ Khê, xoay nắm cửa muốn mở cửa nhưng phát hiện cửa bị khóa từ bên trong, trong lòng bất an càng tăng thêm. Hắn liên tục gõ cửa, vẫn không thấy có người ra mở, loáng thoáng lại nghe được trong phòng có âm thanh.

"Vệ Khê, mau mở cửa. Ngươi không ra ta sẽ mở từ bên ngoài." Đàm Duẫn Văn nhanh chóng về phòng mình tìm chìa khóa trở ra, do có khá nhiều chìa nên phải mất không ít thời gian mới tìm đúng chìa khóa phòng Vệ Khê. Đàm Duẫn Văn từ bên ngoài dường nghe thấy tiếng Vệ Khê đang khóc, thật vất vả mới tìm được chìa khóa, gấp gáp cắm chìa vào ổ, mở cửa ra.

Trước đây, hắn đã nhiều lần như thế này đẩy cửa bước vào phòng, khi đó trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc cùng ấm áp, bên trong là đứa nhỏ đang ngủ say, đáng yêu như một con mèo nhỏ.

Mà lúc này, cảnh tượng đang đập vào mắt hắn khiến hắn không có cách gì dùng ngôn từ để biểu đạt sự phẫn nộ đối với Chu Diên và sự đau đớn với Vệ Khê.

Hắn hận không có mang súng trong người, có thể liền một phát, giải quyết tên côn đồ dám bạo hành con mình, dù cho đối phương chỉ mới vừa mười tám tuổi, chỉ là một thằng nhóc ngang tàng, kiêu ngạo, không biết kỵ nể ai, hơn nữa lại còn là cháu của bạn mình.

"Ngươi đang làm cái gì?" Đàm Duẫn Văn không chút suy nghĩ xông lên kéo Chu Diên khỏi người Vệ Khê, một tay quăng hắn xuống đất, "Ngươi, tên hỗn trướng, chết tiệt."

Không cần nhìn kỹ, liếc mắt một cái có thể thấy trên người Vệ Khê có rất nhiều vết thương xanh tím, mặt cũng bị sưng lên.Vệ Khê nháy mắt mặt trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, cuộn mình lại, bộ dáng càng làm cho Đàm Duẫn Văn đau đớn cùng lo lắng.

Đàm Duẫn Văn nhìn về phía Chu Diên, ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu đốt hết mọi thứ, nhưng lại mang vẻ lạnh lùng như băng, không có chút độ ấm. Chu Diên bị ném xuống đất, đang chống tay đứng dậy nhìn thấy ánh mắt của Đàm Duẫn Văn, hắn lúc nào cũng tâm cao khí ngạo nhưng cũng bị dọa đến toàn thân rét run, đừng nói đến chuyện trong lòng còn có dục vọng gì, ngồi dưới đất động cũng không dám động, cảm thấy được Đàm thúc thúc bình thường vốn rất ôn hòa, lúc này so cha hắn còn đáng sợ hơn.

Vệ Khê bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng bị Đàm Duẫn Văn nhìn thấy thân thể hắn lúc này càng làm cho hắn sợ hãi hơn so với vừa nãy bị Chu Diên khi dễ. Hắn sợ rằng Đàm tiên sinh từ nay về sau cảm thấy mình thực thấp hèn, sợ rằng hắn sẽ không còn để mắt tới mình nữa.

Vệ Khê hận không thể liền biến mất đi, không cần phải đối diện với ánh mắt của Đàm tiên sinh.

"Đừng sợ, không có việc gì. Đừng sợ." Đàm Duẫn Văn nhẹ nhàng an ủi, ánh mắt đầy vẻ áy náy cùng đau thương, ngồi xuống bên Vệ Khê giúp hắn cởi dây trói, vừa gấp gáp vừa sốt ruột khiến tay hắn không ngừng run rẩy, loay hoay cả nửa ngày cũng không thể cởi được dây trói. Đàm Duẫn Văn thấy Vệ Khê mắt nhắm nghiền lại run rẩy không thôi, mới hiểu ra vấn đề, lập tức lấy chăn che phủ người của Vệ Khê, dùng sức trực tiếp xé rách cái quần kia giúp Vê Khê giải khai dây trói.

"Ngươi chờ một chút, chờ một chút, ta sẽ trở lại." Đàm Duẫn Văn kiểm tra xem cổ tay của Vệ Khê cũng đầy vết thương, trên người chỗ nào cũng bầm tím, cho dù không đi bệnh viện kiểm tra, cũng cần phải bôi thuốc.

Chu Diên nãy giờ vẫn ngồi dưới đất nhìn Đàm Duẫn Văn đối với Vệ Khê quan tâm hết mực, đã liền cảm thấy không được bình thường, nhưng vẫn nhìn trân trân không biết hiện giờ nên tẩu vi thượng sách.

Đàm Duẫn Văn đứng trước mặt Chu Diên, từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn, kéo hắn đứng dậy, tát hắn một bạt tai, so với cái tát hắn đánh Vệ Khê chắc chắn nặng hơn nhiều, bị tát một cái mặt hắn liền sưng lên, "Đừng tưởng rằng ngươi là Chu gia trưởng tôn (cháu đích tôn á) ta sẽ không dám đánh ngươi."

Chu Diên quả thật không nghĩ tới sẽ bị Đàm Duẫn Văn đánh, lúc nãy thảy hắn xuống đất đã là quá phận. Sau khi bị đánh, chút áy náy trong lòng liền tiêu biến, nóng nảy giãy giụa thoát khỏi tay Đàm Duẫn Văn. Ở nhà hắn, trừ cha hắn ra không có ai dám động tới hắn, tuy Đàm Duẫn Văn là trưởng bối, nhưng cũng không thể vì như vậy mà đánh hắn.

"Con mẹ nó, ngươi buông tay, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta. Chỉ là đụng chạm vào gia sư nhà các ngươi một chút thôi, hắn cũng chẳng phải là gì của ngươi, mà có là cái gì đi nữa, ta còn chưa có làm gì, ngươi hung cái gì."(đợi chú em làm gì chắc là lên đường òi, ko có ngồi đó la lối được đâu) Chu Diên lớn tiếng mắng. Đàm Duẫn Văn càng lúc càng siết chặt tay hắn, xương cốt giống như sắp bị bẻ gãy nhưng hắn cũng không chịu thua, giơ chân chống trả.

"Ta dựa vào cái gì quản ngươi? Ta không cần dựa vào cái gì cũng quản được ngươi. Nếu không phải còn nghĩ tới ngươi mang họ Chu, ngươi hôm nay đừng nghĩ tới chuyện bước ra khỏi nơi này." (Anh Văn muốn thủ tiêu bạn Diên) Đàm Duẫn Văn chậm rãi nói, ngữ điệu lạnh như băng, Chu Diên tung chân đá hắn, bị hắn không lưu tình đá một cước vào đùi (sao không đá vào chỗ đó nhở), Chu Diên chỉ kêu đau được một tiếng, liền khụy xuống bị hắn tha ra khỏi phòng.

Chu Diên không ngờ Đàm Duẫn Văn bình thường bất động thanh sắc cư nhiên lại có công phu, trên đùi bị đá một cước liền đau đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, không biết xương cốt có phải bị gãy rồi không, toàn bộ chân đau đến không có cách nào chạm đất. Bất quá, càng bị đau, hắn lại càng mắng to, "Ba của ta sẽ không bỏ qua của ngươi, đến lúc đó sẽ trả cho ngươi gấp bội. Nhìn ngươi bình thường nghiêm trang, đạo mạo, kỳ thật ngươi mới là tên xấu xa tốt, ngươi đối với tên gia sư kia tâm tư bất chính, lão già mà muốn đi đùa giỡn tiểu nam hài, cũng không để phần cho người khác... ô ô..."

Chu Diên miệng chó không mọc được ngà voi, càng mắng càng khó nghe, bị Đàm Duẫn Văn nhét khăn vào miệng, Chu Diên dùng tay không bị trảo (nắm) muốn rút khăn ra liền bị Đàm Duẫn Văn giữ luôn, tay đều bị giữ không thể phản kháng, hắn hai mắt bốc hỏa, oán hận trừng mắt nhìn Đàm Duẫn Văn, muốn lớn tiếng mắng chửi nhưng miệng đã nhét khăn không mắng chửi được, tức giận đến mức trên trán đều nổi hết gân xanh, mặt đỏ bừng, mồ hôi đổ ròng ròng. Đàm Duẫn Văn cùng Vệ Khê mỗi người tát hắn một bên vừa vặn trên mặt hắn hai bên đều có dấu tay đối xứng, nhưng một bên nhìn có vẻ sưng to hơn một chút, bộ dạng hắn trông vừa thê thảm vừa buồn cười, chẳng qua lúc này không có ai nhìn thấy, cho dù có bị người nhìn thấy thì lúc này cũng không ai có thể cười được.

Kéo hắn xuống cầu thang, Đàm Duẫn Văn liền ném xuống đất, chân bị thương bị đụng vài làm Chu Diên đau đến run rẩy, cắn răng để không kêu ra tiếng.

"Nếu ngươi còn dám đến quấy rối Vệ Khê, Đàm gia và Chu gia có trở mặt thành thù ta cũng mặc kệ, ngươi chỉ có con đường chết. Ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi." Đàm Duẫn Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Diên, trong lời nói hết sức bình tĩnh thậm chí còn nhấn mạnh từng từ, bị đôi mắt sắc lạnh nhìn đến Chu Diên vốn đang giận dữ trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi.

Đàm Duẫn Văn bước đi, còn nói thêm, "Ngoài ra, người dám đem chuyện ngày hôm nay đối với Vệ Khê nói ra ngoài thì cũng coi chừng hậu quả."

Đàm Duẫn Văn nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Vệ Khê liền đau lòng không thôi, hắn không thể cho bất cứ kẻ nào khác biết Vệ Khê bị tên hỗn đản này vũ nhục.

Trước mắt Chu Diên hiện giờ không phải là Đàm thúc thúc mà hắn biết trước giờ, hắn quả thực là quái vật lãnh huyết, làm cho hắn cảm thấy người này so với hắn ba ba còn muốn ngoan tuyệt hơn, nếu thật sự làm trái lời hắn, nói không chừng hắn sẽ giết mình. Chu Diên cho dù tay chân đau nhức đến thần kinh co rút cũng không dám hó hé tiếng nào, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ nhìn Đàm Duẫn Văn, ngã xuống đất, một cử động nhỏ cũng không dám, trong phòng khách chỉ nghe được tiếng tim đập kịch liệt cùng tiếng ồ ồ thở dốc của hắn.

Đàm Duẫn Văn chuẩn bị đến phòng Lưu bá lấy dược, vừa quay người lại, liền nhìn thấy Chu Sam từ cửa sau đi vào, theo sau hắn là Đàm Thi Tư, Đàm Thi Tư mang trên mặt tươi cười, đang cùng Chu Sam nói giỡn, Chu Sam cũng hướng Đàm Thi Tư gật đầu.

Nhìn cảnh tượng như vậy, Đàm Duẫn Văn chỉ cảm thấy hai người kia cười đến khó coi, trong khi Vệ Khê bị đối đãi như vậy, thống khổ như vậy, bọn họ căn bản không cảm thụ được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng của Vệ Khê, còn cười thoải mái như thế. Cho dù Thi Tư là con gái của hắn, lần đầu tiên hắn nổi lên nghĩ muốn tiến đến cho nàng một bạt tai.

Đàm Duẫn Văn hướng Chu Sam nói, "Chu Sam, ngươi mau đem ngựa chứng của nhà ngươi về, về sau nhà của chúng ta không chào đón hắn, đừng để hắn đến nhà của ta, bằng không đến một lần ta đánh gãy một chân. "

Chu Sam một khắc trước đó còn đang tươi cười, vốn đang định lên tiếng gọi Đàm Duẫn Văn, không nghĩ tới lại nghe Đàm Duẫn Văn nói như vậy, Đàm Duẫn Văn bình thường không hề nói chuyện như vậy, lần này nhất định là hắn cực kỳ sinh khí. Hắn chớp mắt kinh ngạc nhìn qua liền thấy được Chu Diên mặt bị đánh bầm dập, quần áo hỗn loạn đang ngồi dưới dất, Chu Diên cũng nhìn về phía hắn, miệng đang bị nhét khăn, muốn hướng tiểu thúc cầu cứu rồi cũng không dám.

Chu Sam liếc mắt nhìn Chu Diên một cái, thấy hắn khóa quần vì vội vàng cũng còn chưa kéo lại, lại nhớ đến lúc nãy chỉ thiếu hai người là hắn và Vệ Khê, thêm một Đàm Duẫn Văn đang tức giận cùng Chu Diên luôn thích làm chuyện bậy bạ, toàn bộ sự tình hắn đã đoán được tám chín phần.

Hắn biết Vệ Khê là con trai của Đàm Duẫn Văn, hơn nữa cũng nhìn ra được, Đàm Duẫn Văn rất thương yêu ngươi con tư sinh đột nhiên xuất hiện này. Chu Diên làm ra chuyện tày trời như vậy, Đàm Duẫn Văn tức giận là chuyện đương nhiên.

"Ta lập tức dẫn hắn về, thật sự xin lỗi ngươi, sai khi đưa hắn về nhất định hảo hảo giáo huấn hắn, cũng nhất định hướng ngươi bồi tội." Chu Sam cũng không nói nhiều, hành động cùng vẻ mặt của hắn đã biểu đạt hết mọi thứ. Chu Diên vốn đang nghĩ trước mặt tiểu thúc sử dụng khổ nhục kế, không nghĩ tới Chu Sam cũng mặt lạnh nhìn hắn, căn bản không để ý thương tích trên người hắn, một mạch tha hắn hướng ga-ra đi ra.

"Ta không muốn để người khác biết." Đàm Duẫn Văn nói thêm một câu, Chu Sam quay đầu nhìn hắn, gật đầu.

Đàm Thi Tư có chút không rõ ràng, nhưng nhìn mặt ba ba thật bình tĩnh, chỉ biết rằng không phải chuyện tốt, hơn nữa nhất định là chuyện phi thường không tốt.

"Thi Tư, ngươi ra ngoài tiếp tục tiếp đãi bạn bè của ngươi đi, nếu trễ thì cho người đưa bọn họ về nhà. Ngươi nói với Trương thúc thúc và Mạnh thúc thúc cứ về trước, nói ta trong người không thoải mái, không thể tiếp bạn họ được, hôm khác sẽ hướng họ bồi tội." Đàm Duẫn Văn nói xong, cũng không nhìn Đàm Thi Tư, liền đi đến phòng Lưu bá lấy dược.

Đàm Thi Tư thực lo lắng nhìn theo ba ba của nàng, nhìn ba ba đi khuất rồi, mới ra ngoài nhắn lời dùm ba ba. Chỉ có điều, đèn cầy còn chưa đốt mà bánh sinh nhật cũng chưa có ăn, sao có thể nói khách khứa ra về được. Đàm Thi Tư có chút ảm đạm.

Đàm Duẫn Văn bê hòm thuốc lên lầu, lúc hắn đi ra ngoài thì cửa phòng Vệ Khê đang mở, hiện giờ lại đóng kín, hắn xoay nắm cửa phát hiện cánh cửa lại bị khóa trái, hơn nữa xem ra chìa khóa đã bị Vệ Khê lấy vào phòng.

"Vệ Khê, mở cửa. Mau mở cửa . Là ta." Đàm Duẫn Văn gõ cửa, nhưng Vệ Khê vẫn không mở. Tất cả những điều tồi tệ nhất dần dần hiện ra trong đầu hắn, hắn liền lui lại hai bước, dùng sức đá cánh cửa, cửa bị hắn đá văng ra.

"Vệ Khê!" Đàm Duẫn Văn vào phòng nhưng không nhìn thấy Vệ Khê, tim hắn chớp mắt như là rơi vào hầm băng.

May mắn, nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới, Đàm Duẫn Văn đi qua đi gõ cửa phòng tắm, "Vệ Khê, ngươi có ở bên trong không, ta mang dược cho ngươi, cho ta xem qua thương tích trên người của ngươi."

"Vệ Khê..."

Đàm Duẫn Văn không nghĩ Vệ Khê sẽ mở cửa, hắn chỉ nghĩ đến Vệ Khê có thể trả lời hắn một câu là tốt rồi .

Nhưng Vệ Khê lại mở cửa .

Hắn không biết đây là may mắn hay là bất hạnh.

Chương 25. Thương tâm

Edit : Thanh

Beta : Phong

Vệ Khê lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, ngẩng đầu lên nhìn Đàm Duẫn Văn, Đàm Duẫn Văn còn tưởng rằng Vệ Khê ít nhất cũng sẽ khóc lóc một chút, nhưng Vệ Khê cũng vẫn chỉ lẳng lặng đứng nhìn hắn, trong mắt không hề gợn sóng, giống như vừa mới không hề trải qua chuyện gì cả.

Sự im lặng của Vệ Khê càng làm cho tâm Đàm Duẫn Văn càng thêm đau đớn, trong mắt Vệ Khê không có ánh nước, trên mặt biểu hiện bình thường, trông có vẻ kiên cường nhưng ánh mắt hắn đã không còn sự thanh khiết, trong trẻo, cũng không mang vẻ ngượng ngùng thích trốn tránh như trước kia.

Đàm Duẫn Văn thật hy vọng Vệ Khê có thể ở trong lòng ngực của hắn khóc một trận thật lợi hại, chỉ là do hắn không biết Vệ Khê lúc này trong đầu hoang mang rối loạn, không có thân nhân ở gần bên để chia sẻ, người thân của hắn đang ở quê nhà thật xa xôi, nhưng cho dù bọn họ có ở bên hắn thì bản thân bọn họ thấp cổ bé họng còn chưa thể tự bảo hộ mình nói gì đến chuyện hắn có thể dựa vào bọn họ. Trong tình huống như vậy, thử hỏi làm sao hắn có thể khóc cho được.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận là gặp phải chuyện gì, Vệ Khê luôn tự mình giải quyết, chuyện tình lần này, chỉ cần một mình hắn yên lặng chịu đựng là được rồi. Khoái hoạt còn có thể chia sẻ với ông bà, thống khổ, hoảng loạn, bất lực, bị khi dễ... hắn đều chỉ có thể chôn thật sâu ở trong lòng, hắn không muốn làm cho ông bà lo lắng.

Vừa nãy mới bị Chu Diên khi dễ, lúc không thể phản kháng quả thật vô cùng thống khổ, sợ hãi, hắn tuy rằng hiện nay vẫn như cũ trong lòng bất an, run rẩy, nhưng là đã không còn như lúc đầu. Bởi vì hắn tự biết, người có thể để hắn dựa dẫm, chống đỡ mọi chuyện chỉ có thể là chính hắn, hắn không thể để cho mình bị suy sụp. Hắn không thể khóc.

Lúc Đàm tiên sinh đem Chu Diên kéo ra ngoài, hắn có thể nghe được bọn họ nói chuyện, có thể nghe được âm thanh của bọn họ, nhưng bộ não lại không phản ứng rốt cuộc là họ đang nói cái gì, ngoài bản thân hắn ra, mọi thứ đều trở nên hư ảo.

Thân thể Vệ Khê cứ thế cứng ngắc một hồi lâu, mới từ trên giường đi xuống, vữa nãy giãy giụa phản kháng Chu Diên bị hắn đánh khiến thân thể rất đau, cổ tay bị trói cũng trầy xước không ít. Nhưng những đau đớn đó đang dần dần lùi xa, hắn căn bản không còn cảm thụ được đau đớn nữa, trong lòng hắn chỉ còn lại một khoảng không hư vô cùng sự sợ hãi đang lớn dần lên.

Vệ Khê không màng đến chuyện đi lấy quần áo, cứ thế giữ chặt tấm chăn đang phủ lên người đi vào nhà tắm, hắn muốn đem thân thể tẩy rửa thật sạch.

Nhìn thấy cửa phòng bị mở toang, bên ngoài lại không có ai, hắn hơi sửng sốt một chút, đi đóng cửa lại, thấy trên nắm cửa còn cắm chìa khóa, mới nhớ tới lúc nãy Đàm tiên sinh đã đến đây, dùng chìa khóa mở cửa, chính là Đàm tiên sinh đã cứu hắn. Đàm tiên sinh sau đó liền đem Chu Diên mang đi, hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình liền không chịu nổi...

Nghĩ đến Đàm tiên sinh, Vệ Khê trong lòng liền khó chịu, hắn cảm thấy chính mình muốn khóc, nhưng vẫn không có nước mắt, bởi vì hắn không có tư cách khóc, hắn không có tư cách yếu đuối, thân phận địa vị đã muốn đủ yếu rồi, thân thể cũng thật yếu ớt không thể đánh trả lại người khác, nếu mà tâm cũng nhu nhược chỉ biết khóc lóc, hắn như thế nào có thể sống sót chứ.

Vệ Khê chằm chằm nhìn xâu chìa khóa, đưa tay rút ra, đóng cửa đi vào phòng tắm, cửa phòng tắm cũng được hắn đóng lại cẩn thận.

Thân thể vẫn còn ghi nhớ chuyện lúc nãy, Vệ Khê cái gì cũng không muốn nghĩ, đem chăn thả xuống một góc, mở vòi hoa sen, nước nóng tuông ra xối xả, đập mạnh lên người, hắn điều chỉnh lại nhiệt độ thích rồi từ từ cảm nhận dòng nước ấm áp.

Hắn cứ như vậy cũng không biết bao lâu sau, nước làm cho hắn không thể mở mắt ra được, trong phòng dày đặc hơi nước, thân thể được bao phủ trong làn nước ấm, Vệ Khê thật muốn cứ như vậy thì mãi thì tốt rồi.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nước hảy ào ào, nước chảy trên người hắn, lăn xuống mặt đất...

Bỗng nhiên hắn nghe được ngoài cửa có tiếng người, tuy hắn nghe không rõ lắm, nhưng thân thể không tự chủ co rúm lại, sau đó lại nghe thấy tiếng người xôn xao ngoài cửa phòng tắm, là tiếng của Đàm tiên sinh.

Đàm tiên sinh...

Vệ Khê sửng sốt trong chốc lát, hắn thật sự không muốn mở cửa, nhưng hắn vốn đang sống nhờ ở trong nhà người khác, nên cũng tự biết không thể lờ đi gia chủ.

Hắn khóa nước, nhìn xung quanh, mới phát hiện mình không mang theo quần áo vào, may mắn vẫn còn cái chăn.

Vệ Khê khoác chăn ra mở cửa.

Ngày mai phải trở về nhà trọ. Vệ Khê nghĩ.

Vệ Khê rất hận, hắn hận Chu Diên đối với hắn như vậy, hắn hận ông trời sao lại đối nhân bất công như vậy, hắn hận xã hội không bình đẳng, hắn hận cả thế giới này ...

Nhưng là, xã hội này chính là cá lớn nuốt cá bé, phải cạnh tranh để sinh tồn... đây chính là qui luật trong thế giới này, hắn dù có thống hận liệu có ích gì, tâm hắn đã nguội lạnh, thân thể cũng rất lạnh.

Hắn thấy hận chính bản thân mình, hắn hận bản thân thật vô năng, hận bản thân sao lại yếu đuối, nhưng hắn là gì chứ, sao lại không biết tốt xấu mà mưu toan chống đối thế giới cường quyền này. Hắn căn bản không thể trả thù Chu Diên, cho dù có trả thù Chu Diên thì có tác dụng gì, đến cuối cùng, hắn chỉ có thể im lặng chấp nhận. Thậm chí không thể căm ghét chính bản thân mình.

Vệ Khê cảm thấy tâm thực tĩnh, tĩnh đến nỗi không có một chút gợn sóng, một chút âm thanh nào.

Hắn ngẩng đầu nhìn Đàm tiên sinh, ngữ khí cũng thực bình tĩnh,"Ta còn muốn tắm rửa... Cám ơn ngươi vừa rồi đã cứu ta."

Hắn nhìn đến thùng thuốc trong tay Đàm tiên sinh, lại lăng lăng nhìn một hồi lâu, mới còn nói một câu,"Ta không có việc gì, không cần thoa dược." Hắn dường như sợ Đàm tiên sinh không tin tưởng, nhấn mạnh lại một câu,"Là thật đó, ta trên người không có gì, không cần thoa dược."

Vệ Khê vừa muốn đóng cửa lại.

Ánh mắt của Đàm Duẫn Văn thực sâu thẳm, giống như màn mưa, giống như mặt hồ đầy nước, hắn đau lòng khi nhìn thấy Vệ Khê như vậy. Một loại đau đớn không tên quét qua lòng hắn, tạo thành hố đen hút đi hết mọi cảm xúc khác, chỉ để lại sự đau đớn cùng tăm tối không lối thoát.

Đàm Duẫn Văn lấy tay chận lại cửa.

Hắn dùng ngữ khí nhu hòa nhất, mang đầy vẻ quan tâm chăm sóc, "Cho ta xem qua một lượt, thoa dược sẽ vẫn tốt hơn. Chu Diên đã bị đưa về..."

Vệ Khê những tưởng bản thân đã nguôi ngoai đi phần nào, nhưng chính là khi nghe thấy tên 'Chu Diên', hắn liền co người lại, thân thể không tự chủ run rẩy, hắn cảm thấy thân thể rất lạnh.

"Thực xin lỗi, bảo bối, thực xin lỗi, đừng sợ, đều đã qua rồi, về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa." Đàm Duẫn Văn hốc mắt đỏ hoe, đem thùng thuốc đặt lên bồn cửa tay bên cạnh cửa, nhìn Vệ Khê sắc mặt trách bệch, thân thể run rẩy, trong lòng quặng đau, không thể khống chế tâm tình.

Vệ Khê bị hắn gắt gao ôm vào lồng ngực, lúc đầu Vệ Khê còn phản kháng, giãy giụa, lúc sau thì động cũng không động.

Bị Đàm tiên sinh ôm vào lòng, Vệ Khê thoáng chút hoảng sợ, nhưng sau lại lập tức yên tĩnh. Lời nói của Đàm tiên sinh làm cho trái tim cứng rắn của hắn rạn nứt, lộ ra từng lổ hổng, hắn mờ mịt dựa vào lòng Đàm Duẫn Văn, hắn muốn nói đối phương không cần lo lắng, nhưng lại không thể phát ra tiếng.

"Đừng sợ, bảo bối, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ ngươi, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa. Là ta không tốt, không sớm đi tìm ngươi, là ta sai." Đàm Duẫn Văn không thể tự kiềm chế gắt gao ôm lấy Vệ Khê, hắn ôm thật chặt giống như chỉ sợ lơi lỏng một chút, đứa nhỏ trong lòng mình sẽ biến mất, chỉ sợ mình nhìn nhớ lại bộ dáng sợ hãi khi bị bạo hành của Vệ Khê lại sẽ bạo phát lần nữa, làm cho mình không thể tự khống chế, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại những lời này mới có thể khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Tựa vào ngực Đàm tiên sinh, bên tai là những lời nói kiên định lại ôn nhu của hắn, làm Vệ Khê cảm thấy được như đang sống trong mộng, không hề bị thương tổn, hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp, hắn không cần cưỡng chế trong lòng chịu đựng sợ hãi cùng bất lực, hắn không cẩn một mình đối mặt với thế giới này ...

Hắn không biết, mình đã rơi lệ.

Vệ Khê khóc, ban đầu chỉ là không tiếng động chảy nước mắt, sau đó là nho nhỏ những tiếng nức nở, cuối cùng hắn lớn tiếng gào khóc.

Đàm Duẫn Văn ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn

"Bảo bối, khóc đi, khóc ra thì tốt rồi. Không cần sợ hãi, không cần lo lắng, mọi chuyện sẽ tốt thôi."

Nước mắt làm ướt quần áo Đàm Duẫn Văn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt sũng của Vệ Khê, không hề nhúc nhích, cũng không biết Vệ Khê phải khóc bao lâu, hắn hy vọng Vệ Khê đem hết mọi đau khổ theo nước mắt chảy ra, sau này chỉ luôn tươi cười.

Vệ Khê hai tay ôm lấy thắt lưng Đàm Duẫn Văn, bấu chặt theo từng cái ôm của Đàm Duẫn Văn.

Nếu đây là mộng, hắn hy vọng giấc mộng này có thể kéo dài một chút, nếu hắn phải vì mộng này mà trả giá, cho dù phải trả giá thế nào, hắn đều nguyện ý chấp nhận. Chỉ cần lúc này hắn có thể ở trong lòng của Đàm Duẫn Văn.

Chương 26

Edit : Thanh

Beta : Phong

Vệ Khê thông suốt phát tiết một trận, một lúc sau cũng nguôi ngoai dần, chỉ còn thút thít khóc, Đàm Duẫn Văn vỗ về lưng hắn, giúp hắn lưu thông hơi thở rồi mới dùng âm thanh nhu hòa nhắc,"Cho ta xem vết thương của ngươi được không?"

Thân thể Vệ Khê liền cứng ngắc, cũng không trả lời, hai tay đang ôm lấy Đàm Duẫn Văn buông ra, nắm lấy chăn phủ trên người.

Đàm Duẫn Văn nói xong chợt nghĩ tới dù sao Vệ Khê cũng không biết mình là cha hắn, yêu cầu như vậy có chút không ổn, liền nói thêm, "Ta để thùng thuốc trong này, tự ngươi kiểm tra thân thể, chỗ nào đau thì thoa chút dược lên, ta ra bên người chờ ngươi, được không?"

Vệ Khê gật đầu, cảm nhận Đàm Duẫn Văn đang buông hắn ra, bước ra ngoài đóng cửa lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Đàm Duẫn Văn rời đi, kỳ thật hắn là không muốn Đàm Duẫn Văn rời đi, nếu có thể cùng hắn ở chung một chỗ thì tốt biết mấy, ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Vệ Khê. Hắn khóa cửa lại, trong phòng tắm hơi nước đã dần tan hết, hắn lẳng lặng đứng nhìn mình trong gương. Đầu tóc lộn xộn vẫn đang ướt sũng nước dính vào mặt, mắt vì mới khóc nên đỏ hoe, còn bị sưng, ánh mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, má trái bị Chu Diên đánh sưng lên, tóm lại, hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng thảm hại đến vậy, chán ghét di chuyển ánh mắt, mở thùng thuốc ra không nhìn vào gương nữa.

Lúc nãy tắm rửa hắn không để ý thân thể lắm, bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng khi thả chăn ra nhìn thấy trên người đầy những vết xanh xanh đỏ đỏ, liền cảm thấy thật buồn nôn.

Đàm tiên sinh là thật tình lo lắng cho hắn, hắn không nên phụ ý tốt đó, ngoan ngoãn tìm thuốc để thoa. Trong thùng thuốc có Vân Nam bạch dược cao giúp làm tiêu tan vết thương bị sưng bầm tím, hắn liền dùng để thoa lên những chỗ bầm tím trên đùi, cánh tay, trước ngực cũng bị thương, thật không muốn đụng đến nhưng cuối cùng hắn vẫn thoa dược lên, sau đó tiếp tục thoa dược cho hai cổ tay.

Vệ Khê xoa dược không mất bao lâu nhưng hắn lại không có quần áo, hơn nữa không muốn đi ra, gặp phải Đàm tiên sinh sẽ thật xấu hổ, vì thế cứ đứng ngẩn ra trong phòng tắm.

Đàm Duẫn Văn đem hết mọi thứ trên giường lột ra, ném vào túi rác, trong phòng đồ đạc ngổn ngang, thứ nào có thể bị Chu Diên chạm vào đều bị hắn quăng đi hết, rồi trải lại ra giường mới, gối và chăn mới. Lấy sẵn quần áo đứng đợi Vệ Khê ngoài cửa, nhưng đã thật lâu cũng không thấy trong phòng tắm có động tĩnh gì.

Đàm Duẫn Văn lo lắng gõ cửa,"Vệ Khê, đã xong chưa?"

Vệ Khê nghe tiếng hắn, trả lời,"Đã xong rồi nhưng ta không có quần áo."

"Ta đem quần áo cho ngươi."

Vệ Khê mở hé cửa ra, nhận lấy quần áo.

Đàm Duẫn Văn đưa cho hắn một áo sơ-mi dài tay màu trắng, quần dài màu vàng nhạt và quần lót màu trắng, tất cả đều là màu nhạt. Đàm Duẫn Văn mua quần áo cho hắn đều chọn màu nhạt, làm cho người ta cảm giác tươi trẻ, thoải mái.

Vệ Khê mặc quần áo, cầm thùng thuốc, mở cửa đi ra ngoài.

Đàm Duẫn Văn ngồi trên giường chờ hắn, Vệ Khê đứng ở cửa nhìn hắn không tiếp tục bước tới.

Vệ Khê luôn hướng nội, tâm tư tinh tế, mẫn cảm, Đàm Duẫn Văn đối xử tốt với hắn, hắn cảm kích vạn phần, chỉ có điều hắn cảm giác được sự quan tâm của Đàm Duẫn Văn đối hắn thật ra chỉ là sự quan tâm của trưởng bối đối với hậu bối mà thôi, không phải là loại cảm tình mà hắn mong muốn.

Đàm Duẫn Văn càng đối xử tốt với hắn càng làm cho hắn trong lòng thêm bất an, hắn không biết cách nào báo đáp sự quan ái của Đàm Duẫn Văn, mà bản thân hắn ôm trong lòng mối suy tư vọng tưởng đối với Đàm tiên sinh làm cho hắn thêm tự ti, chán ghét bản thân.

Thấy Vệ Khê bất động, Đàm Duẫn Văn chau mày, hắn đi đến trước mặt Vệ Khê, đỡ lấy thùng thuốc từ tay hắn, "Vết thương trên mặt cũng cần xử lý một chút", hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt Vệ Khê hỏi,"Còn đau không?"

"Không đau." Vệ Khê gục đầu xuống nói.

"Để ta xoa dược cho ngươi." Đàm Duẫn Văn hướng Vệ Khê đến bên giường ngồi xuống.

Vệ Khê nhắm mắt lại, cảm thụ sự mát lạnh từ đầu ngón tay của Đàm Duẫn Văn trên mặt hắn, hắn ngồi thật nghiêm chỉnh, không dám lộn xộn.

Vệ Khê mặc áo cài nút đến tận cổ, nút ở ống tay áo cũng cài lại, đem quần áo bọc kín cả người, che dấu toàn bộ vết thương trên thân thể. Lúc này vẫn đang là mùa hè, nếu không phải trong phòng mở máy lạnh, hắn mặc như vậy không nóng té xỉu mới là lạ.

Đàm Duẫn Văn nâng tay của Vệ Khê lên, trên cổ tay đã được xoa dược, nhưng vẫn nhìn thấy được những dấu xanh tím ghê người, mấy vết bầm này cũng không thể nhanh như vậy mà biến mất, từ cổ tay áo vẫn có thể nhìn thấy những vết bầm này.

Đàm Duẫn Văn siết chặt tay kia của mình, hắn hận mình không thể trả thù Chu Diên, dù sao hắn cũng đã nhìn thấy Chu Diên lớn lên, hắn đến Trung Quốc mười mấy năm, cũng là từng ấy năm quan hệ với Chu gia, huống chi trước kia Chu Diên có gây ra họa gì bị trong nhà trừng phạt, hắn đều ôn tồn, mềm mỏng, khuyên giải cha mẹ hắn vài câu, nói Chu Diên dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, xử phạt nhiều quá sẽ phản hiệu quả.

Đàm Duẫn Văn nghĩ ngợi một chút, thấy Vệ Khê ngồi trước mặt mình thật im lặng, trong lòng lại nổi lên một trận đau đớn, đem Vệ Khê ôm vào trong, trong lòng tự hứa sẽ không boa giờ để hắn nhận thêm bất kì tổn thương nào.

Đàm Duẫn Văn không hề biết rằng hắn đối với Vệ Khê đã vượt quá tình cảm cha con. Lại nói mấy tháng trước Đàm Thi Tư cũng đã bị bắt cóc và bị thương, tuy rằng nàng không tỏ vẻ gì nhưng nhìn lúc Đàm Thi Tư được cứu ra chính là phẫn hận cùng bi thương, nàng là một cô gái thông minh, đối nhân khi nào cần giả tạo khi nào cần thật tâm nàng đều hiểu, nàng cũng luôn biết tự bảo vệ bản thân. Lần đó tuy Đàm Thi Tư bị thương, nhưng nàng ra tay với mấy kẻ bắt cóc cũng thật tàn độc, hắn chỉ biết Thi Tư nhất định không muốn có ai biết về những chuyện thật sự xảy ra, là ba ba nàng, khi đó hắn cũng thật phẫn nộ, hắn cũng xót xa, nhưng trong thâm tâm hắn lại nghĩ, là người của Đàm gia, chính là phải hơn người, chút chuyện đó đương nhiên chẳng là gì. Trải qua càng nhiều chuyện là sự rèn luyện tốt nhất, nếu Thi Tư nửa chừng không thể chịu đựng, không thể vượt qua được, thì cũng nên tự xem lại bản thân mình, vẫn chưa rèn luyện tốt, hắn luôn coi thường loại này, là con mình càng không thể dung túng.

Những người kết giao với Đàm Duẫn Văn cũng đều biết điều này, con người Đàm Duẫn Văn không tính là nham hiểm, nhưng chính là một người ngoài nóng trong lạnh, tâm hắn lãnh tới mức nào thì không có ai biết được.

Nếu dựa theo tính cách của hắn mà nói, cho dù Vệ Khê có là con riêng của hắn, Đàm Duẫn Văn cùng lắm chỉ sẽ an ủi hắn, quan tâm hắn coi như là bồi thường, sẽ không đau lòng đến như vậy.

Vệ Khê cảm thấy mệt chết đi, tựa vào ngực Đàm Duẫn Văn, nghĩ thời khắc này nếu được kéo dài vĩnh viễn thì tốt biết mấy.

Đàm Thi Tư trở ra, nhóm bạn của nàng đã ăn xong đồ nướng, đang nói chuyện, vui chơi.

Mấy người lớn cũng đang nói chuyện.

Đàm Thi Tư nghĩ đến chuyện vừa rồi, sau đó mới để ý nãy giờ không nhìn thấy Vệ Khê, nàng đoán không được đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác cho biết chắc chắn là có liên quan đến Vệ Khê. Ba ba biểu trình trầm trọng như vậy, làm cho tâm tình của nàng cũng trầm trọng theo.

Tuy rằng rất muốn đi hỏi ba ba rốt cuộc đã ra chuyện gì, cũng muốn đi tìm xem Vệ Khê có phải xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng ba ba đã giao việc cho nàng, nàng vẫn phải đi làm cho xong đã.

Trước tiên báo cho hai vị thúc thúc biết không cần chờ ba ba xuống nữa, cám ơn họ đã đến sự tiệc nướng cùng quà sinh nhật, sau đó tiễn họ ra về.

Nhóm bạn của nàng thì có chút không dễ dàng gì, bọn họ đều đã định chín giờ sẽ ra về, mà hiện nay vẫn chưa tới giờ, nàng đành phải để bọn họ ở lại, nhờ Lưu bá gọi điện thoại đến từng nhà thông báo tiệc sinh nhật đã kết thúc, nên cho người đến đón. Sau đó nàng đem bánh sinh nhật ra, cắt cho mỗi người một phần trong khi chờ xe đến đón.

Tiễn xong người bạn cuối cùng, Đàm Thi Tư giao cho Lưu bá xử lý những chuyện còn lại, rồi đi lên lầu.

Nàng đi đến phòng Vệ Khê, thấy cửa mở nên nhìn thử vào bên trong.

Ba ba nàng đang ôm Vệ Khê, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn hắn, Đàm Thi Tư chưa bao giờ thấy vẻ mặt của ba ba ôn nhu đến như vậy, cho dù là nhìn nàng, ánh mắt cũng ôn nhu nhưng lại không giống như thế này.

Đàm Thi Tư ngơ ngác đứng nhìn, Vệ Khê tựa đầu vào lòng ba ba nên không thấy được vẻ mặt của hắn, hai người chỉ ngồi im, không động đậy, nhưng trong phòng lại bao phủ một tầng không khí bi thương, thực nghiêm trọng.

Hai người ở cùng một chỗ, cảm giác thật hòa hợp, nàng không lên tiếng, xoay người lén lút ly khai.

"Tiểu thư, đại thiếu gia vẫn ở trên lầu sao." Lưu Bá đang định đi lên lầu.

"Ba ba hôm nay đã mệt rồi, muốn nằm một lúc, không muốn có ai lên làm phiền." Đàm Thi Tư trên mặt tươi cười nói với Lưu Bá.

"Muốn nằm một lúc a. Nãy giờ cũng không thấy Vệ Khê, hắn có trong phòng không?" Lưu Bá nghi hoặc liếc nhìn lên tầng trên, nhưng vẫn là rời đi.

"Vệ Khê đang đọc sách, cũng không muốn ai làm phiền." Đàm Thi Tư đi theo Lưu bá cười nói,"Lưu Bá, lúc nãy ăn đồ nướng không thấy no, ta muốn ăn thịt kho tàu, canh đậu xanh với bí đỏ, Lí thẩm về rồi, ngươi làm cho ta ăn đi."

"Tiểu nha đầu kia, chính là ngươi đòi ăn đồ nướng, giờ mới biết không no sao. Có một cái tiệc nướng, làm vườn tược lộn xộn lên hết, không biết ngày mai sẽ mất bao lâu để thu dọn." Lưu Bá trách cứ Đàm Thi Tư, nhưng ngữ khí lại tràn đầy sủng nịch.

Vệ Khê suốt đêm không ngủ, trời sáng liền rời giường.

Đàm Duẫn Văn cũng ngủ không được, thức dậy rất sớm, nhưng khi hắn đến xem Vệ Khê hiện thế nào thì mới phát hiện, trong phòng đã được thu dọn sách sẽ, ngăn nắp, không thấy bóng dáng Vệ Khê đâu.

Tìm khắp nơi trong phòng đều không thấy Vệ Khê.

Lát sau hắn nhìn đến máy vi tính thấy có hai phong thư, một lá gửi cho mình, lá kia cho Đàm Thi Tư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: