Quyển thượng - Chương 16-20
Chương 16
Edit : Thanh
Beta : Phong
Vệ Khê mơ mơ màng màng, cổ họng thấy khát vô cùng, muốn uống nước. Vẫn tưởng mình đang ở phòng trọ nên hắn sờ soạng tìm đường xuống giường (ở phòng trọ bạn Tiểu Khê ngủ giường tầng mà nằm tầng trên nữa), nhưng tìm hoài cũng không thấy cái thang đâu, không ngờ chỉ đưa chân là đụng sàn nhà làm hắn ngây ngốc một hồi, rồi mới cố gắng tận lực quan sát chung quanh (bạn ấy bị cận hơi bị nặng a, muốn nhìn thấy phải đeo kiếng), trong phòng tối hù, chẳng có chút ánh sáng nào, nhìn cả nửa ngày mới phát hiện đối diện mình là tủ quần áo, giường thì không có màn, hắn tái nhìn lại một vòng, thấy trên bức tường trắng tinh còn treo tranh phong cảnh...
Vệ Khê mờ mịt suy nghĩ, rốt cục nhớ lại ngày hôm qua có tới nhà Đàm Thi Tư ăn cơm, còn chuyện sau đó thế nào đều không nhớ rõ, 'vậy đây chính là nhà Đàm Thi Tư đi' hắn suy nghĩ, Vệ Khê đi đến đầu giường sờ soạng một trận, cuối cùng đụng một cái công-tắc, mở được đèn ngủ đầu giường.
Hẳn xỏ dép, đẩy cửa ra khỏi phòng, liền nhận ra mình đang ở hành lang lầu hai, trên hành lang vẫn còn để đèn sáng, ánh sáng lờ mờ làm Vệ Khê không thấy được gì ở phía bên kia khiến hắn có chút lo sợ, nhưng đầu đang đau buốt, cổ họng lại khô khốc, hắn muốn uống nước.
Vệ Khê lê dép thận trọng hướng lầu dưới đi xuống, cũng may cầu thang nằm trong phòng khách, mà phòng khách vẫn còn có ánh đèn, hắn cứ dựa vào thang vịn mà đi nên mới không bị vấp té.
Xuống được tới phòng khách nhưng Vệ Khê không biết công-tắc trong nhà Đàm Thi Tư nằm ở đâu, hắn suy nghĩ trong chốc lát lại tiếp tục sờ soạng tìm đường đi vào nhà bếp.
Lúc hắn chạm được đến một gốc cây cảnh trong phòng thì đèn phòng khách cũng sáng lên, theo bản năng hắn lập tứ xoay người nhìn xem là ai.
Đàm Duẫn Văn từ thư phòng đi ra thì đã hơn mười một giờ, hắn đang chuẩn bị đi ngủ, nên định ghé qua xem Vệ Khê, vừa mở đèn phòng khách đã thấy Vệ Khê ôm cây đứng đó.
"Khát nước à, xuống đây tìm nước uống?" Đàm Duẫn Văn đi về phía hắn.
"Ân!"
Vệ Khê đầu tóc bù xù, ánh mắt mờ mịt, cũng không mở hẳn, hành động thì thập thụt như là kẻ trộm lén lút, may mà hắn không ý thức được bộ dáng của mình lúc này nếu không sẽ xấu hổ đến chết mất.
"Ngồi ở sô-pha chờ một lát đi." Đàm Duẫn Văn kéo Vệ Khê đến sô-pha ngồi, rồi chính mình đi vào bếp, trong chốc lát mang ra hai ly nước, "Uống chút nước trước đi, đây là nước trái cây, ngươi chắc là đang đau đầu, nước trái cây giúp giải rượu."
Vệ Khê vẫn còn say rượu, ngồi ở sô pha lại có chút buồn ngủ, cũng không nhận biết được tình hình của mình lúc này, Đàm Duẫn Văn đưa ly nước cho hắn hắn liền một hớp uống hết ngay, rồi tiếp theo cũng một hơi uống cạn sạch ly nước trái cây.
Nước trái cây ướp lạnh làm cổ họng hắn khoan khoái hơn rất nhiều, dần dần tỉnh táo lại.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đàm Duẫn Văn, sững người một hồi lâu, mới đỏ mặt, lắp bắp nói, "Đàm... Đàm tiên sinh..."
Đàm Duẫn Văn sờ sờ trán của Vệ Khê, trên mặt hắn mồ hôi ra thật nhiều, cảm giác dính dấp liền nói,"Ngươi đi tắm một cái đi, mới có mười một giờ, ngươi ở trường chắc cũng giờ này mới đi ngủ."
Vệ Khê nghiêng đầu suy nghĩ rồi gật đầu, Đàm Duẫn Văn dẫn hắn lên lầu, vào một gian phòng, mở đèn giường lên, Vệ Khê nhìn ngó một chút, mới nhớ ra dường như đây chính là phòng mình vừa ngủ.
Sau khi mở hết đèn trong phòng, Đàm Duẫn Văn hướng Vệ Khê mỉm cười thật ôn nhu, mở một cánh cửa cách bàn trang điểm không xa, bên trong là nhà vệ sinh được trang bị đầy đủ, có cả một bồn tắm lớn, bồn rửa mặt và gương soi, phòng tắm này cũng phải lớn bằng một nửa phòng trọ của hắn, Vệ Khê cảm thán.
Vệ Khê chăm chăm đứng nhìn Đàm Duẫn Văn mở nước bồn tắm, sau đó lấy khăn mặt, khăn tắm, bàn chải, kem đánh răng, tất cả đều mới tinh để sẵn cho hắn.
"Đứa nhỏ ngốc, mau đi tắm đi!" Đàm Duẫn Văn vỗ vai Vệ Khê, đẩy Vệ Khê đi vào.
Vệ Khê không biết nên nói cái gì hảo, cuối cùng chỉ nói được một câu,"Tự ta, tự ta có thể,... Cám ơn!"
Đóng cửa phòng tắm lại, nhìn thấy trong gương hình dáng của mình nãy giờ, thật là giống quỷ quá đi, lập tức lao tới trước gương nhìn cho kỹ. Bộ dạng mình thế này mà nãy giờ lê la khắp nơi a!
Vừa rồi còn được Đàm tiên sinh đích thân hầu hạ đã khiến hắn xấu hổ cùng bất an, hiện tại nhìn thấy bộ dáng lộn xộn của mình lại càng làm hắn chán nản hơn.
Hắn đem quần áo giặt sạch một lượt, giặt xong mới nhớ ra trước khi vào không có lấy quần áo, thậm chỉ quần lót cũng không có, trong này cũng không có quần áo sạch để thay. Hắn cúi đầu tự mắng bản thân ngu ngốc, không nhớ tới chuyện này.
"Vệ Khê, đã tắm xong chưa? Ta mang quần áo tới cho ngươi thay." Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, Vệ Khê nhanh chóng cầm lấy khăn tắm quấn lấy thân dưới của hắn, trả lời, "Đã xong rồi, xong rồi."
Hắn mở cửa, Đàm Duẫn Văn đang cầm một bộ áo ngủ màu vàng nhạt có hoa văn màu lam, còn có cả quần lót.
Đàm Duẫn Văn theo Vệ Khê đích tầm mắt nhìn xuống tay mình, sau đó nở nụ cười,"Là size nhỏ đó, ta nghĩ ngươi chắc mặc size nhỏ."
Vệ Khê đỏ mặt, ừ một tiếng, tiếp nhận quần áo, rồi lập tức đóng cửa phòng tắm.
Đàm Duẫn Văn ngồi ở sô-pha đợi hắn mặc quần áo xong đi ra, nhìn bộ dáng của Vệ Khê thực vui mừng nói,"Thật vừa vặn." Sau đó lại hỏi một câu,"Ngươi hiện tại có phải cao một mét bảy mươi hai?"
Vệ Khê kinh ngạc trước sự chuẩn xác của Đàm Duẫn Văn, chỉ điều hắn không biết là toàn bộ tài liệu về hắn đã được Đàm Duẫn Văn ghi nhớ hết, liền trả lời,"Năm trước trong trường có tổ chức kiểm tra sức khoẻ , lúc đó ta đo được một mét bảy mươi hai, năm nay không biết sẽ có tổ chức kiểm tra nữa không."
Đàm Duẫn Văn gật đầu, còn nói thêm,"Đưa ta quần áo của ngươi, mai Lí thẩm đến sẽ giúp ngươi giặt sạch."
"Không, không cần, ngày mai ta còn muốn mặc trở về."
"Không cần, ta sẽ cho ngươi mượn mấy bộ quần áo, đều là vừa với kích cỡ của ngươi, đồ ngươi mặc đến đây đem giặt cho sạch đi."
Đàm Duẫn Văn ngữ khí thực nhu hòa hướng Vệ Khê nói, Vệ Khê cảm thấy trong lời nói của Đàm tiên sinh đều rất nhiệt tình , hắn không hiểu sao Đàm Duẫn Văn đột nhiên đối với hắn chu đáo như vậy, chưa biết phải phản ứng thế nào.
Rốt cục Vệ Khê vẫn nghe theo, cầm quần áo của mình đi xuống lầu vào phòng giặt ở lầu một, bên trong có đầy đủ máy giặt, máy sấy khô, hắn đem quần áo của mình bỏ vào trong một cái rổ đặt lên kệ, bên cạnh còn có rổ đồ của Thi Tư, áo sơ-mi của Đàm tiên sinh.
"Mau lau khô tóc rồi đi ngủ." Đàm Duẫn Văn nhắc nhở hắn một chút, rồi nói thêm một câu,"Cứ xem đây như là nhà của mình đi, không cần phải câu nệ quá, trong nhà này ngoại trừ Thi Tư cũng không có đứa nhỏ nào, nếu có thêm ngươi nữa, mọi người cũng sẽ rất vui. "
Vệ Khê nói cám ơn, lên lầu đi ngủ, ban đầu hắn còn nghĩ sẽ không ngủ tiếp được, nhưng giường gối thật mềm mại, trong phòng có chút lạnh, hơn nữa đầu hắn vẫn đau nhức, nằm rồi cũng không muốn ngồi dậy, nên lập tức có thể ngủ ngay.
Sáng hôm sau, Vệ Khê tỉnh lại thấy bên giường đã để sẵn một bộ quần áo, sơ-mi xanh lam nhạt và quần màu vàng nhạt.
Đột nhiên có được đãi ngộ chu đáo như vậy, Vệ Khê trong lòng cảm thấy thật ấm áp, nhưng cũng có chút bất an.
"Thi Tư vẫn còn đang ngủ, ngươi ăn điểm tâm xong ,ta sẽ đưa về trường." Đàm Duẫn Văn nói xong, đi vào phòng ăn.
Bởi vì Đàm Duẫn Văn nói chuyện thật tự nhiên, Vệ Khê không thể nào cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể nghe lời đi theo. Trên bàn đã dọn sẵn sữa tươi, còn có tiểu kê chúc, sủi cảo, bánh chẻo hấp, và một đĩa tiểu kê cao, đã muốn dọn xong sữa, còn có gạo kê chúc cùng thủy tinh bánh bao bánh chẻo, sau đó còn có một đĩa tiểu mễ cao (1).
"Uống sữa rồi hãy ăn những thứ khác." Đàm Duẫn Văn nói với hắn, ngữ khí giống như là cùng Đàm Thi Tư nói chuyện.
Vệ Khê lập tức cầm ly sữa lên uống. Sau đó Đàm Duẫn Văn gắp một cái sủi cảo để vào đĩa của hắn."Ăn nhanh cho nóng! Đây là do Lưu Bá sáng sớm đi ra ngoài mua về, không ăn sẽ lãng phí tâm ý của hắn."
"Cám ơn!" Vệ Khê uống sữa xong rồi, cầm đũa lên bắt đầu ăn..
Từ lúc thức dậy đến giờ, trong lòng hắn không lúc nào yên, lúc ăn cũng không để ý ăn một muỗng tiểu kê chúc vẫn còn đang nóng hổi, miệng lập tức bỏng rát nhưng vẫn không nhổ ra mà cố chịu đựng ngậm trong miệng.
Đàm Duẫn Văn thấy hắn vẻ mặt kỳ quái, miệng đang ngậm thứ gì đó nhưng không nuốt xuống, lập tức hiểu được đứa nhỏ này chuyện gì cũng chỉ giữ trong lòng, đến cả bị bỏng cũng không muốn làm phiền người khác.
"Mau nhổ ra a!" Đàm Duẫn Văn vội vàng hô lên, đã thấy Vệ Khê nuốt xuống miếng cháo nóng đó.
"Ngươi, đứa nhỏ này, miệng có bị bỏng không, mở ra ta xem." Đàm Duẫn Văn vốn dĩ ngồi đối diện hắn, thấy thế liền đi đến bên cạnh Vệ Khê.
Vệ Khê đỏ mặt, không biết nên làm cái gì bây giờ, đầu lưỡi cùng khoang miệng đều đã tê rần, ăn miếng cháo đó, làm yết hầu cũng bị bỏng một chút, sau đó liền cảm giác dạ dày chớp mắt co rút một cái. (chơi dại quá tiểu Khê)
Vừa đúng lúc Lưu Bá đi vào, Đàm Duẫn Văn lập tức nói,"Lưu Bá, đứa nhỏ này khoang miệng bị bỏng , có phải nên đi bệnh viện kiểm tra, ngươi có cách nào không?"
Lưu Bá lập tức chú ý, tiến lại, nói,"Lão gia, bị bỏng nên đến bác sĩ kiểm tra, bệnh viện xx có khoa răng hàm mặt tốt lắm. Nhưng nếu không quá nghiêm trọng thì ngậm nước, súc miệng là được. "
"Vệ Khê có cần đến bệnh viện kiểm tra không?" Đàm Duẫn Văn trên mặt biểu tình nặng nề.
Nghe bọn hắn nói như vậy, Vệ Khê sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng nhẹ nhàng nói,"Chỉ cần ngậm trà xanh là tốt rồi, trước đây ta cũng bị bỏng, ngậm một chút sẽ không sao."
Vệ Khê là vì không muốn đi bệnh viện nên thoái thác, hắn lấy trà xanh ngậm trong miệng, chỉ có điều, lần này bỏng thật nặng, làm hắn lúc sau ăn cái gì trong miệng cũng đều thấy đau, đầu lưỡi cũng không cảm giác được mùi vị gì, cả niêm mạc trong miệng cũng bị tróc ra.
Thật sự là không nên tự mình làm bậy a, Vệ Khê cảm thán.
Lúc trở về trường, Đàm Duẫn Văn hỏi qua hắn chuyện đi thực tập, biết được công ty hắn làm gần nhà Đàm Duẫn Văn hơn, nên Đàm Duẫn Văn kiên quyết yêu cầu Vệ Khê hè này dọn qua ở tại nhà hắn.
Vệ Khê vốn không muốn đáp ứng, nhưng Đàm Duẫn Văn lại nói Đàm Thi Tư bởi vì chân bị thương nên đã nghỉ học khá lâu, muốn Vệ Khê nhân dịp hè này bàn ngày đi thực tập, buổi tối có thể phụ đạo cho Đàm Thi Tư một giờ, Vệ Khê cố gắng tìm lý do từ chối một hai lần, nhưng Đàm Duẫn Văn bám riết không tha, Vệ Khê cuối cùng đành phải nhân nhượng, đáp ứng hắn. (Anh Văn đã thành công cuỗm em về nha, đúng là đẹp trai không bằng chai mặt, cứ bám riết lấy là được.)
Lúc trở về, Đàm Duẫn Văn còn đưa cho hắn hai bộ quần áo, đều là kích cỡ của hắn. Hắn vốn định từ chối, nhưng Đàm Duẫn Văn nói đã mua rồi, hơn nữa là size của Vệ Khê, hắn không thể mặc cũng chỉ có thể vứt bỏ, Vệ Khê đành phải nhận lấy. (Chiêu này anh Văn cũng cao tay, làm rùi mới nói, cho em trở tay không kịp, còn đánh vào nhược điểm tiết kiệm của em, sao em đỡ nổi chứ.)
Chịu nhiều ân huệ của Đàm gia khiến Vệ Khê cảm thấy thực bất an, không yên lòng, cuối cùng chỉ nghĩ được về sau phải cố gắng dạy học cho Thi Tư thật tốt, hy vọng có thể trả được một chút ân tình.
Đàm Duẫn Văn cũng biết hoàn cảnh trong trường của hắn, nên cũng không mua quần áo quá mắc tiền, chỉ những hiệu bình thường như các sinh viên khác. Hắn cũng đã mua khá nhiều để sẵn trong phòng cho Vệ Khê. Lúc đầu khi mua chỉ dựa theo số liệu trên bảng kiểm tra sức khỏe nên không biết Vệ Khê mặc vào có hợp không, làm hắn có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy Vệ Khê mặc vào thật vừa vặn, hắn càng cao hứng, hài lòng.
(1) Mấy món ăn sáng của em Khê là như sau
Tiểu kê chúc
Sủi cảo
Bánh chẻo/ Bánh xếp
Tiểu mễ cao
Kế hoạch bù đắp của anh Văn đã bắt đầu rồi a, em Khê cứ như cá nằm trên thớt cho anh xử, anh bảo đi hướng Đông em dám đi hướng Tây sao.
Chương 17
Edit : Thanh
Beta : Phong
Ở trường theo lịch ngày mười tám sẽ nghỉ hè, chỉ có điều bọn Vệ Khê đã kết thúc kỳ thi từ sớm nên đến ngày mười lăm trong trường đã không còn bao nhiêu sinh viên.
Ngày hai mươi, Vệ Khê sẽ đi thực tập, xin làm một tháng, đến hai mươi tháng tám là kết thúc, mà hai mươi hai tháng tám là khai giảng học kỳ mới, lịch trình thật vừa vặn.
Vệ Khê vốn đang do dự, nghĩ cách để không phải dọn qua nhà Đàm Thi Tư, không ngờ tới ngày mười bảy Đàm Duẫn Văn đã gọi điện thoại thúc giục hắn, hắn trong lòng liền đổi thành mong chờ càng nghĩ càng thấy rối, cuối cùng cảm thấy nghĩ thế nào cũng là có lợi cho mình nên hắn đi thu thập đồ đạc, đến chạng vạng, ngồi chờ Đàm Duẫn Văn. Khoảng tám giờ , Đàm Duẫn Văn chạy xe đến đón hắn, nhưng xe của Đàm Duẫn Văn thật bắt mắt, làm hại hắn bị bọn sinh viên trong trường ngó nghiêng, bàn tán, làm hắn không được thoải mái trong lòng.
"Không cần mang nhiều đồ như vậy, quần áo, đồ dùng cá nhân trong nhà đều đã có, chỉ cần đem tập sách là đủ rồi. Nếu thấy thiếu thứ gì, sau này quay về lấy cũng được." Đàm Duẫn Văn nhìn hai túi đồ lớn của Vệ Khê nói, trên mặt lộ ra ý cười, trong giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ cảm khái.
"Ân, cũng không có gì nhiều." Vệ Khê kỳ thật cũng không có mang quá nhiều thứ, chỉ là hắn sợ lúc đi làm có thể gặp phải vấn đề gì đó nên đã mang khá nhiều sách và tài liệu.
"Đã ăn tối chưa?" Đàm Duẫn Văn lái xe ra khỏi khuôn viên trường, quay đầu nhìn Vệ Khê, ánh sáng của đèn đường lấp loáng chiếu trên mặt hắn.
"Đã ăn rồi."
Vệ Khê nhìn ánh sáng loang lổ đổ lên người Đàm Duẫn Văn, trên mặt chỉ có nét ôn nhu, hắn cảm thấy chính mình như cô bé lọ lem, trong yến hội gặp được hoàng tử của mình, chỉ khác một điều là hắn không phải lo sợ đến mười hai giờ, chuông đồng hồ sẽ vang lên, phép màu sẽ biến mất, thời gian hắn có được lúc này là vô cùng, vô hạn, tiếng chuông đồng hồ viễn vĩnh sẽ không vang lên. Vệ Khê không phải quyến luyến cung điện hoa lệ, cũng không phải quyến luyến vũ hội lộng lẫy, mà là hắn quyến luyến chút ấm áp này, tham luyến ánh mắt có thể chạm vào tâm của hắn, hắn không muốn rời đi, thầm mong chuông đồng hồ vĩnh viễn sẽ không vang lên.
Nhưng trên thế giới không có bữa ăn nào miễn phí, mà hắn vẫn ở Đàm gia nhận được nhiều ưu đãi, cứ như thế này, không biết kết quả kết cùng sẽ là thế nào. (kết quả em phải lấy thân đền đáp thôi ^^)
Hiện giờ được cùng Đàm tiên sinh ở chung, Vệ Khê không bao giờ ... có suy nghĩ rằng Đàm tiên sinh là một người không thể chạm đến, thần bí mà xa xôi. Đàm tiên sinh là có thật, cũng là phàm thai tục tử (người thường); hắn là ba ba của Đàm Thi Tư, dù có lúc Đàm Thi Tư nổi giận với hắn, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, tận lực lấy lòng nàng; cho dù Đàm Thi Tư gặp phải đề bài khó trong sách giáo khoa, hắn nhìn thấy cũng phải nhíu mày, hắn căn bản là không giải được; hắn sẽ tự mình đi làm đồ ăn, sau khi ăn xong sẽ tự rửa chén, sẽ vì mình là ôm quần áo đứng chờ ngoài phòng tắm; tự mình thay giầy cho con gái vì nàng muốn đổi một đôi khác...
Hắn cũng là một người giống như mình, có lúc thật đơn giản, bình thường.
Vệ Khê cảm thấy khoảng cách giữa mình và Đàm Duẫn Văn đang xích gần lại, rất gần rất gần, làm cho hắn trong lòng bắt đầu có một tia hy vọng, nhưng hy vọng đó lại làm cho hắn sợ hãi, nên rời xa hay tiếp cận, hắn không thể lựa chọn, cuối cùng Đàm tiên sinh đã thay hắn đưa ra quyết định, đưa hắn lại càng gần hơn.
Không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng, bất quá, không có hy vọng làm sao có thể truy đuổi khoái hoạt, tuy rằng sẽ trải qua suy sụp, đả kích chuyện tình, nhưng Vệ Khê vốn dĩ không muốn buông tha, thì thể nào lại nguyện ý buông tay, cho dù là không có bắt đầu, cho dù là không cho đối phương biết, cứ như vậy tiếp cận, cũng là một loại hạnh phúc cầu còn không được, là trời cao thương tình hắn.
Vệ Khê tựa vào ghế ngồi, nhờ vào ánh đèn nhấp nhóa mà ngắm nhìn khuôn mặt Đàm Duẫn Văn, trong lòng bất giác cảm động mắt có chút cay cay, bản thân cũng không phát hiện mình muốn khóc.
"Có muốn ăn khuya không, sẵn tiện đi mua về. À còn phải mua cho ngươi một ít đồ ăn vặt." Đàm Duẫn Văn đưa xe vào bãi đỗ xe, nơi này là siêu thị cao ba bốn tầng lầu, Vệ Khê nói gì cũng vẫn còn nhỏ, chắc chắn rất thích đồ ăn vặt, mua cho hắn một ít cũng tốt.
"Không cần đâu, ta không ăn vặt." Vệ Khê cự tuyệt, nhưng Đàm tiên sinh đã bước xuống xe, hắn cũng đành phải ngoan ngoãn theo xuống xe.
"Không cần khách khí, cứ mua một ít đi, có lẽ Thi Tư cũng muốn ăn." Đàm Duẫn Văn nói xong, dẫn Vệ Khê vào thang máy.
Trong thang máy đèn đuốc sáng sủa, Đàm Duẫn Văn lúc này mới nhìn thấy mắt Vệ Khê có chút đỏ, thần sắc cũng không hảo, cũng không có chút gì tỏ ra vui vẻ hay cao hứng.
Đàm Duẫn Văn cũng không phải không chú ý đến Vệ Khê, chỉ là Vệ Khê ở trước mặt hắn chỉ thích cúi đầu, nói chuyện âm thanh cũng rất nhỏ, hơn nữa ở bãi đỗ xe ánh sáng không đủ, hắn căn bản không có chú ý tới Vệ Khê không vui vẻ.
"Làm sao vậy, trong người có phải không thoải mái, nếu ngươi không có hứng thú, thì không cần mua gì cả, chúng ta liền quay về vậy. " Đàm Duẫn Văn so với Vệ Khê cao hơn mười cm, hắn cúi đầu nói với Vệ Khê, thanh âm thực ôn nhu, cũng không có ý trách cứ gì.
Vệ Khê né tránh ánh mắt của hắn, cũng không biết chính mình vì cái gì trong lòng đột nhiên thấy thực thương tâm.
"Không có gì, ta không có gì, là thật đó."
Đàm Duẫn Văn đưa tay lên sờ trán của Vệ Khê, cảm thấy không phải bị nóng sốt gì mới yên tâm, thang máy cũng vừa tới nơi, hắn đưa tay đặt lên vai Vệ Khê, cùng hắn ra khỏi thang máy hướng tới siêu thị.
Vệ Khê cùng Đàm Duẫn Văn thời gian ở chung cũng khá nhiều, kỳ thật đã không còn như ban đầu cứ hay thẹn thùng không biết làm sao, bình thường lúc chỉ hai người hắn đều có thể ứng phó. Nhưng Đàm tiên sinh lúc vô thức làm một số động tác thân mật vẫn làm cho hắn đỏ mặt, tim đập nhanh không ngừng, tỷ như sờ trán hắn, nắm tay hắn, khoác vai hắn. Vệ Khê ánh mắt nhìn trân trân, hít thở sâu mấy cái, cuối cùng không né tránh, để Đàm Duẫn Văn tùy ý khoác vai hắn.
Đàm Duẫn Văn giúp hắn đẩy xe, Vệ Khê ngó nghiêng, xem xét nửa ngày cũng không biết nên mua thứ gì, trước kia cũng có lúc muốn ăn nhưng ngại đồ ăn đắt tiền nên không mua, lần này có cơ hội, nhưng hắn cũng chỉ xem tới xem lui vẫn chưa lấy thứ gì, cảm thấy tiêu tiền của người khác có chút áy náy.
Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê đi tới đi lui, xem xét giá cả rồi lại không chọn món nào bỏ vào xe đẩy, liền nhíu mày nói,"Vệ Khê, thích thứ gì thì cứ bỏ vào xe, hôm nay phải mua cho đầy xe mới về nga, ngươi nãy giờ cũng chưa bỏ cái gì vào, lát nữa lại phải đi thêm một vòng."
Vệ Khê ngẩng đầu nhìn Đàm Duẫn Văn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đầy một xe?"
"Đúng vậy, đã đến đây mà không mua đủ hết mọi thứ, chẳng phải sẽ lãng phí thời gian sao."
Vệ Khê cảm thấy điều này quả đúng ý của hắn, hắn luôn không thích đi dạo phố, cho dù đến siêu thị cũng đi rất nhanh, chỉ mua những nhu yếu phẩm cần thiết, những thứ khác đều không có xem qua. "Đã biết a."
Sau đó, Vệ Khê vui sướng chạy khắp nơi lấy đủ thứ bỏ vào xe, lúc đầu còn thấy không tự nhiên, sau đó càng lấy càng hăng, chọn những đồ ăn vặt hắn yêu thích bỏ vào xe, sau đó chọn thêm những món mà hắn nghĩ nữ hài tử cũng thích.
Kết quả cuối cùng không chỉ đầy một xe, Vệ Khê còn cầm trên tay thêm một rổ đồ.
Hai người từ siêu thị đi ra, trong tay tới bảy tám gói to, Vệ Khê cầm hai cái, còn lại đều do Đàm Duẫn Văn cầm.
Ra khỏi cửa, bên cạnh có một cửa hàng Pizza Hut, Vệ Khê ánh mắt nhìn vào trong tiệm ngắm nghía, bước chân cũng chậm lại một hai bước, Đàm Duẫn Văn dừng lại nhìn Vệ Khê, lúc nãy ở trong siêu thị chạy lung tung một vòng, giờ khuôn mặt cũng hồng hồng, ánh mắt đầy phấn khích, tuy năm nay đã hai mươi tuổi nhưng nhìn bộ dáng trông thật giống học sinh trung học, thực đáng yêu, Đàm Duẫn Văn nhìn thấy trong lòng cũng rất cao hứng.
"Muốn mua một cái về làm bữa khuya không?" Đàm Duẫn Văn cười hỏi ý kiến của Vệ Khê.
Vệ Khê sửng sốt một chút, nghĩ muốn từ chối thì Đàm Duẫn Văn đã tiến vào trong tiệm rồi.
Chọn một cái pizza hải sản mang về, ra khỏi tiệm Đàm Duẫn Văn cầm hết tất cả gói to gói nhỏ, Vệ Khê trong tay chỉ cầm pizza, hai người cùng đi tới thang máy. (Ây da, bánh pizza nhân gì mà có hạt điều, rùi tôm lột vỏ, mình không hiểu lắm, nên chém thành pizza hải sản, ai biết rành hơn thì chỉ mình sửa lại nhé)
Vệ Khê nhanh tay bấm cho thang máy đi xuống, quay lại nhìn Đàm Duẫn Văn thấy hắn một thân âu phục chắc là rất nóng a, trán cũng lấm tấm mồ hôi rồi. Vệ Khê say mê nhìn hắn, trong chớp mắt có suy nghĩ vạn nhất sinh mệnh của mình chấm dứt tại đây cũng thật nguyện ý, vì giờ phút này hắn đang hạnh phúc nhất.
"Đàm tiên sinh, để ta cầm một ít đi." Vệ Khê đưa tay định đỡ lấy gói to trên tay Đàm Duẫn Văn, liền bị Đàm Duẫn Văn cười cự tuyệt, "Một lát đem để lên xe là được, không phiền gì đâu."
Vệ Khê bước vào thang máy, bên trong đã có hai người khác, trong đó một người lớn tuổi hơn, là một nam nhân mập bụng, đang ôm eo một nam nhân trẻ tuổi. Vệ Khê thấy nam nhân trẻ tuổi đó diện mạo thật hảo, trang phục cùng trang sức trên người cũng rất trang nhã, hắn tổng thấy không ổn, định lui bước ra ngoài.
Nhưng Đàm Duẫn Văn lại đã bước vào, vị nam nhân lớn tuổi kia nhìn thấy Đàm Duẫn Văn thì sửng sốt, nhưng rất nhanh trên mặt bày ra ý cười, "Đàm đổng, không nghĩ tới lại có thể gặp ngươi ở đây, duyên phận, duyên phận a."
Hắn nói xong, buông nam nhân trẻ tuổi ra, tiến lên vươn tay cùng Đàm Duẫn Văn bắt tay.
"Từ tổng, thật là trùng hợp." Đàm Duẫn Văn ý bảo trên tay đang cầm nhiều thứ, cũng không buông xuống để bắt tay, mỉm cười xin lỗi, nói một câu,"Thứ lỗi, hai tay đều đang bận."
Cửa thang máy đóng lại, vị Từ tổng kia nhìn Đàm Duẫn Văn, trên mặt đích ý cười càng đậm, nói một câu,"Đàm đổng cư nhiên lại chính mình đến đây mua đồ?"
Đàm Duẫn Văn cười nói,"Trong nhà có đứa nhỏ, mua một ít đồ ăn vặt cho bọn nó."
"Không nghĩ tới Đàm đổng lại lo cho gia đình như vậy!" Từ tổng tán thưởng một câu, rồi nhìn về phía Vệ Khê, Vệ Khê bị hắn nhìn giống như bị xuyên thấu, phi thường khó chịu, bất giác xích lại gần Đàm Duẫn Văn.
"Đứa nhỏ này hiện đang ở nhà của ta." Đàm Duẫn Văn nói, vừa đúng lúc thang máy xuống tới nơi, Đàm Duẫn Văn liền hướng Vệ Khê ra ngoài trước, sau đó cùng vị Từ tổng kia nói hai câu mới rời đi.
Đàm Duẫn Văn đem tất cả hàng hóa mua được bỏ vào cốp sau xe, chỉ để lại Pizza Vệ Khê đang cầm trên tay.
Hai người ngồi vào trong xe, không khí lạnh trong xe đều làm hai người thở phào một cái.
"Vị thúc thúc vừa rồi là ai a?" Vệ Khê cảm thấy ánh mắt của người nọ làm cho hắn đặc biệt khó chịu, liền hướng Đàm Duẫn Văn hỏi.
"Hắn? Từ Thịnh Hoa? Là khách hàng của một công ty trong tập đoàn, đã gặp qua vài lần." Đàm Duẫn Văn nói xong, lại cảm thán một câu,"Trước kia nghe nói hắn là gay, không nghĩ lại là thật."
Vệ Khê cắn môi, hơi cau mày lại, sau đó hỏi một câu,"Đàm tiên sinh chán ghét hắn sao?"
Đàm Duẫn Văn cảm thấy Vệ Khê hỏi chuyện này thực kỳ quái, quay đầu nhìn, hồi đáp,"Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy đâu. Hắn chỉ là khách hàng trước đây thôi, làm sao nói thích hay chán ghét được."
"Nhưng... nhưng hắn không phải là đồng tính luyến ái sao?" Vệ Khê thì thào nói.
Đàm Duẫn Văn nghe xong, liền nở nụ cười,"Việc riêng của người khác, làm sao quản được. Đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện gì quá quan trọng."
"Nga!" Vệ Khê rầu rĩ cúi đầu, hắn còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại không thể mở miệng. Trên tay cầm pizza, nhìn ngắm những ngọn đèn đường thắp sáng thành phố, thế giới bên ngoài kia như là hư ảo, chỉ có trong xe mới là chân thật.
P/S: quà cho 2500 hits nhé mọi người
Vậy là ta chính thức đi được 1/4 chính văn rùi á.
Vài lời : do về sau có một số chương tác giả có đặt tựa mà mấy chương khác lại không có nên ta cũng sẽ đặt tựa cho chúng. Cái nào của tác giả đặt ta sẽ ghi chú cho mọi người biết. Chương này tựa là do ta đặt nhé.
Chương 18. Lén lút
Edit : Thanh
Beta : Phong
Việc thực tập trong công ty so với Vệ Khê tưởng tượng có chút không giống nhau, hắn dù gì cũng được nhận vào làm một nhân viên kỹ thuật, thế mà mọi người lại xem hắn như chân chạy việc vặt, hết phải bưng trà, rót nước, lại đến đánh văn bản, đống dấu, photo tài liệu.
Vệ Khê bị sai đi làm mấy việc này có chút không nhiệt tình, tâm tình cũng theo đó mà buồn bực, buổi tối cùng Thi Tư ăn cơm cũng không vui vẻ gì, thậm chí lúc giảng bài cho nàng cũng không có tinh thần.
Mỗi ngày Đàm Duẫn Văn đi làm đều thuận đường đưa Vệ Khê đến công ty thực tập, lúc tan ca lại thuận đường ghé qua đón hắn cùng về.
Vệ Khê rầu rĩ không vui, Đàm Duẫn Văn vừa nhìn là biết, kỳ thật hắn cũng không muốn nhìn thấy Vệ Khê ủ dột, không vui, nhưng muốn trưởng thành thì cũng cần phải trải qua một số chuyện khó khăn, có thể bị đả kích cùng suy sụp, sau đó mới có thể chính chắn hơn. Hắn tuy rất yêu thương Vệ Khê, nhưng cũng không muốn quá cưng chiều hắn, cho nên dù thấy Vệ Khê thiểu não, khó chịu cũng không nói mấy câu an ủi hay khuyên giải gì. Có những chuyện chỉ khi tự bản thân mình nhận ra thì mới có thể giải quyết được, sau đó mới có thể tiến bộ hơn, suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn.
Vệ Khê ở Đàm gia được một ngày, hôm sau trong phòng hắn đã lắp dây mạng, Đàm Duẫn Văn trước đây có hỏi hắn thích dùng máy tính xách tay hay máy để bàn, Vệ Khê nói thích sử dụng máy bàn hơn, vậy nên trong phòng hắn liền được lắp đặt một bộ máy tính Dell để bàn.
Vệ Khê dùng máy tính lại nhớ tới lần đó Đàm Duẫn Văn hỏi hắn thích dùng loại máy nào. Chính hắn còn không nhớ rõ lúc ấy mình trả lời thế nào, vì bản thân hắn cũng không rành về phương diện này, cho chỉ nói chuyện qua loa cho có, cuối cùng hình như còn nói máy tính để bàn của Dell không tồi. Sau đó trong phòng của hắn liền có một bộ máy Dell.
Đi làm được một tuần, sự bất mãn cùng cảm xúc tiêu cực của Vệ Khê đều đạt tới đỉnh điểm, chính hắn cũng tự cảm thấy sắc mặt của mình thực kém, tuy rằng hắn luôn tự buộc mình phải tươi cười, làm việc luôn nhanh gọn còn cố gắng không phạm sai lầm, nhưng rõ ràng là mấy anh chị, cô dì , chú bác trong công ty không còn sai hắn làm nhiều việc vặt như trước, đa phần thời gian đều để hắn ngồi không, Vệ Khê cũng nhận ra được, ngày hôm đó lúc đi về, hắn cả người không có tinh thần, thẫn thờ nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài.
"Đàm tiên sinh, ở công ty của ngươi có thực tập sinh không ?" Vệ Khê lơ đãng mở miệng hỏi.
"Có a, có gì không?" Đàm Duẫn Văn hơi quay sang nhìn Vệ Khê, cười đáp.
"Lúc đầu bọn họ được giao làm việc gì?" Vệ Khê thần sắc ảm đạm.
"Muốn vào làm trong cũng ty cần phải qua huấn luyện, lúc đầu họ sẽ được giao làm một ít công việc lặt vặt giúp làm quen với công việc, giúp họ tạo quan hệ với những nhân viên cũ, nhưng nếu là sinh viên đi thực tập giống như ngươi, thì bình thường sẽ không quá chú tâm để ý bồi dưỡng. Mà việc này cũng không trong phần quản lý của ta, nên cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm." Đàm Duẫn Văn nói xong, mỉm cười nhìn Vệ Khê, "Có phải thấy đi thực tập không như trong suy nghĩ của ngươi nên mấy hôm nay đều không có tinh thần?"
Vệ Khê kinh ngạc nhìn Đàm Duẫn Văn, đỏ mặt,"Ân! Tâm tình ta không tốt, thực rõ ràng như vậy sao?"
"Mặt ngươi chỉ còn thiếu một tấm bài tử 'Ta đang rất khó chịu, mọi người đừng chọc vào ta.'" Đàm Duẫn Văn trong mắt đều là ý cười, trong lời nói còn cố ý phát âm trầm trọng, Vệ Khê nhìn hắn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười rộ lên.
"Ta đã biết, về sau sẽ không như vậy."
Hôm sau Vệ Khê đi làm, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, nhưng lần này là thật tình vui vẻ, không đợi người khác lên tiếng, hắn chủ động đi giúp đỡ bưng trà, rót nước, đánh văn bản, đống dấu, photo tài liệu, mọi người thấy thế đối với hắn cũng đều nhiệt tình vui vẻ theo, Vệ Khê lúc này mới phát hiện ra kỳ thật mọi người đối với hắn tốt lắm, nhân viên trong công ty này quan hệ rất hòa hợp, mọi người đều thực tình chiếu cố hắn. Sau này, hắn để tâm quan sát, đi theo bọn họ học được rất nhiều chuyện, thủ trưởng cũng nhờ hắn giúp đỡ sửa sang số liệu trong sổ sách, đôi lúc còn cho hắn đi giúp đỡ quản lý internet, hắn so với thời điểm lúc mới vào công ty càng bận rộn hơn, nhưng trên mặt hắn lúc nào cũng thật vui vẻ.
Thủ trưởng còn cố ý làm như vô tình nhắc tới nếu sau khi Vệ Khê tốt nghiệp, nguyện ý tiếp tục làm việc ở công ty thì bọn họ cũng nguyện ý tiếp nhận.
Mới ở công ty thực tập hơn mười ngày mà nhận được ám chỉ như vậy, Vệ Khê thực cao hứng , ăn cơm hương vị đều thấy ngọt ngào vô cùng, hắn trả lời nếu không có gì thay đổi thì nguyện ý đến đây làm việc.
Vệ Khê ở nhà tươi cười cũng nhiều hơn, lúc giảng bài cho Đàm Thi Tư cũng sinh động hơn rất nhiều, Vệ Khê tâm tình có biến hóa lớn, ảnh hưởng nhiều nhất chính là Đàm Thi Tư, Vệ Khê cao hứng, tâm tình của nàng cũng hảo lên theo.
Đến giữa tháng tám, chân của Đàm Thi Tư đã gần như bình phục, tự mình đi đứng đã không còn vấn đề, nếu không phải trên đùi vẫn còn một vệt đỏ hồng thì người khác căn bản không nhìn ra trên đùi nàng từng bị thương.
Vệ Khê mỗi ngày đi làm về đều mệt mỏi, mỗi đêm đến mười một giờ thì đã đi ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say, có mấy bữa bên ngoài trời mưa to, sấm chớp ầm ầm, mà hắn lại chẳng biết gì, buổi sáng thức dậy thấy mặt đất ở bên ngoài có nước, cây cối sạch sẽ rất nhiều, không khí cũng tươi mát hơn, hắn mới biết là hôm qua có mưa, sau đó tự cảm thán một phen, ngủ say như vậy, có khi bị người ta đem bán cũng không biết.
Đêm nay trời lại mưa, chỉ là không có lớn như hôm trước, tiếng sấm cũng nhỏ hơn.
Đàm Duẫn Văn bị tiếng sấm đánh thức, liền nghĩ xem thử cửa sổ trong phòng Vệ Khê đã đóng hết chưa, hơn nữa bên ngoài trời lạnh như vậy, máy lạnh trong phòng cũng nên điều chỉnh lại, còn phải kiểm tra xem hắn có đem chăn đá xuống giường hay không.
Vệ Khê ngủ không có khóa cửa, có lẽ đây là do khách nhân đối với chủ nhân hoàn toàn tin tưởng, đã cho Đàm Duẫn Văn rất nhiều tiện lợi.
Hắn vào phòng mở đèn ở bàn trang điểm, trong phòng ánh sáng mờ nhạt không rõ ràng. Vệ Khê quà nhiên lại đá chăn rơi xuống giường.
Giường của Vệ Khê ở phòng trọ vốn nhỏ nên vô luận hắn lăn lộn thế nào chăn cũng không rơi ra, hơn nữa mùa hè hắn không có thói quen đắp chăn, cho nên một mình nằm trên giường lớn, tư thế ngủ cũng không tốt, lăn qua lộn lại, làm rơi chăn xuống cũng không biết.
Lần đầu tiên Đàm Duẫn Văn đến xem thử Vệ Khê ngủ có ngon không thì thấy hắn đem chăn đá xuống giường, cả người cuộn tròn lại như con tôm vẫn ngủ rất say, cho nên về sau mỗi đêm, hắn đều đến xem Vệ Khê, đắp lại chăn cho hắn, còn điều chỉnh lại nhiệt độ của máy lạnh bằng không Vệ Khê không bị cảm mạo mới lạ.
Đàm Duẫn Văn bước đến nhặt chăn lên, nghĩ mai phải đem tất cả giường gối giặt sạch, rồi đến lấy một cái chăn khác trong tủ ra đắp lên người Vệ Khê. Sau đó hắn điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa, chỉnh lại nhiệt độ trong phòng lên hai mươi bốn độ.
Có chăn đắp ấm áp, Vệ Khê mới duỗi thẳng thân thể, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Hắn nhẹ nhàng hô hấp, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa khẽ nhếch lên, lông mi đôi khi nhẹ nhàng run rẩy, trên gương mặt hơi hơi ửng đỏ, Đàm Duẫn Văn ngồi ở bên giường nhìn ngắm, liền cảm thấy trong lòng vô cùng hạnh phúc, loại cảm giác hạnh phúc này hắn chưa bao giờ trải nghiệm quá, Vệ Khê giống như một đứa nhỏ mới hai ba tuổi, cha hắn mỗi đêm đều phải ở bên cạnh trông nom, được nhìn ngắm đứa nhỏ của mình, đều làm cho mỗi người cha cảm thấy kiêu ngạo cùng vui sướng.
Lúc Đàm Thi Tư còn nhỏ, Đàm Duẫn Văn cũng không có được loại cảm giác này, bởi vì Đàm Thi Tư khi đó hay khóc nháo, hắn cũng không biết cách dỗ dành trẻ con đang khóc, hơn nữa trong nhà có rất nhiều người hầu thay hắn chiếu cố, chăm sóc nàng, ngoài ra khi đó hắn dù sao cũng còn trẻ, quan hệ với vợ cũng không êm ấm, cho nên khi Đàm Thi Tư sinh ra, hắn là cũng có không quá cao hứng, đa phần chỉ là do trách nhiệm phải làm. Sau này khi Đàm Thi Tư lớn lên, do là con gái, hắn làm cha có nhiều chuyện không thể chiếu cố tốt, nên hắn đối Đàm Thi Tư cũng không quá thân cận, mỗi đêm cũng không có như thế này đến nhìn xem.
Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê, vươn tay vuốt ve những lọn tóc đang phủ lên khuôn mặt hắn, trên mặt lộ ra nét cười ôn nhu. Vệ Khê lúc ngủ thật giống trẻ con giống, dùng bụng để hô hấp, làm bụng hắn cứ luôn nhấp nhô nhấp nhô trông đặc biệt đáng yêu, nhìn tình cảnh, Đàm Duẫn Văn vươn tay sờ sờ bụng của Vệ Khê, Vệ Khê lúc này sẽ đá đá chân một chút, sau đó nghiêng mình né tránh bàn tay của Đàm Duẫn Văn.
Lần này cũng như thế, Vệ Khê nghiêng người né đi bàn tay đang quấy rầy bụng của hắn, Đàm Duẫn Văn nhìn cảnh tượng này bật cười thành tiếng. Lại sợ đánh thức Vệ Khê, hắn liền lập tức nín lại, gạt đi phần tóc trên trán Vệ Khê, hắn cuối xuống hôn lên trán một cái, lần này hắn không quá nhanh nâng người lên, mà tiến lại gần ngắm nhìn khuôn mặt Vệ Khê, thấy lông mi khẽ rung động của Vệ Khê rất thú vị nên khẽ hôn một cái, ánh mắt hắn đảo qua đôi môi hồng hào mềm mại. Khuôn mặt của Vệ Khê là mẫu mực của mỹ nhân cổ đại Trung Quốc, khuôn mặt thon gọn, nhỏ nhắn, miệng cũng rất nhỏ, đôi môi hơi hé mở, môi không quá mỏng cũng không quá dày, hai má phấn nộn khiến cho người ta muốn cắn một ngụm.
Đàm Duẫn Văn say sưa nhìn giống như trúng tà, tâm tình không thể tự khống chế, đột nhiên hắn bừng tỉnh, mới không chạm vào môi của Vệ Khê, lập tức đứng lên, quay người đi, cửa phòng lúc nãy không đóng lại, từ ngoài cửa xuất hiện một bóng người hắt vào trong phòng.
Đàm Duẫn Văn nhất thời nhìn ra cửa, thời gian như ngừng lại.
Chương 19. Bắt quả tang
Edit : Thanh
Beta : Phong
Một tia chớp đánh xuống, vẽ ra một vệt rách dài sáng lóa trên nền trời, bên ngoài cây cối rung lắc dữ dội, đổ bóng lên tường nhà trông thật ma quái.
Đàm Duẫn Văn bất giác thở dài một tiếng, bước đến hướng cửa.
Đàm Thi Tư vẫn đứng im, không nhúc nhích, Đàm Duẫn Văn đi đến, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng nói, "Mau trở về ngủ đi. Hiện chỉ mới rạng sáng một chút."
Đàm Thi Tư bị tiếng sấm đánh thức, vừa lúc khát nước nên định đi xuống lầu uống nước, đi ngang phòng Vệ Khê phát hiện cửa đang mở. Nàng hướng nhìn vào bên trong, trong phòng ánh đèn lờ mờ, nhưng rõ ràng là có người đang ngồi ở đầu giường, mà người đó cư nhiên lại là ba ba, thật làm nàng hoảng hốt một phen.
Nhưng ba ba ở trong phòng Vệ Khê làm gì, hơn nữa cái tư thế kia, không phải là hôn môi sao, ba ba khuya thế này lại vào phòng Vệ Khê hôn trộm hắn?
Đàm Thi Tư cảm thấy thật kinh hoàng, cư nhiên ba ba mà nàng ngưỡng mộ lại đi làm cái chuyện bất khả tư nghị (chuyện không thể nói ra) như vậy.
Đàm Thi Tư đứng trân trân, nhìn Đàm Duẫn Văn từ tốn tắt đèn sau đó đóng cửa lại.
"Chân của ngươi không thể để bị lạnh, sẽ bị đau nhức đó, mau trở về ngủ đi." Đàm Duẫn Văn thấy Đàm Thi Tư vẫn đứng im bất động, nhẹ nhàng nói.
Đàm Thi Tư cảm thấy được chính mình đã muốn mất bình tĩnh, Vệ Khê là bằng hữu của nàng, người này lại là ba ba của nàng, nàng không biết nên nói gì, nên làm gì, hay phải giả bộ như là không thấy.
"Có phải muốn uống nước không, ngươi về phòng đi, ta đem lên cho ngươi." Đàm Duẫn Văn nói xong, xoay người đi xuống lầu.
Đàm Thi Tư cảm thấy thật ngây ngốc, cảnh tượng vừa rồi giống như là vừa nằm mộng, nhìn ba ba đi xuống lầu, nàng lê dép trở về phòng. Đàm Thi Tư càng nghĩ càng không thông, lần này nàng phải hảo hảo nói chuyện với ba ba, Vệ Khê dù sao cũng là một người đơn thuần, lại trong sáng, ba ba đã là một lão nhân a, như thế nào có thể nửa đêm đi "đánh lén" người ta, hành vi thật quá mức xấu xa đi, nàng nhìn thấy cũng không hợp mắt.
Đàm Thi Tư nghĩ đến đau cả đầu, vì cái gì mà ba ba lại... nếu biết trước như vậy, để mặc cho hắn kết giao với mấy nữ nhân xấu xa kia cho rồi, ba ba sẽ không như ngày hôm nay biến thành cái dạng như vầy.
Đàm Thi Tư ảo não đem chăn trùm lên đầu, Đàm Duẫn Văn mang một ly nước nóng bước vào.
"Thi Tư, uống nhanh đi." Đàm Duẫn Văn kéo chăn của nàng xuống, đặt ly nước vào tay nàng.
Cầm ly nước nóng trong tay, Đàm Thi Tư liền uống một hớp lớn, sau đó chậm rãi uống hết phần còn lại, uống nước xong cảm thấy trong người cũng thoải mái hơn một ít, cũng thanh tỉnh hơn.
Đặt ly nước lên tủ đầu giường, Đàm Thi Tư ngồi thẳng dậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm Đàm Duẫn Văn nói, "Ba ba, Vệ Khê là gia sư của ta, hiện cũng đang ở trong nhà của chúng ta, hành vi của ngươi đã xâm phạm đến quyền lợi của Vệ Khê, trong thời gian hắn ở lại đây, ta hẳn phải chiếu cố, giúp đỡ hắn, cho nên ta muốn hỏi ngươi về chuyện vừa rồi, hy vọng ngươi có thể hảo hảo cho ta một lời giải thích, ok ?"
Đàm Thi Tư thực trịnh trọng đem những điều mình suy nghĩ ra nói hết, cho dù ba ba có là biến thái thì cũng là ba ba của mình, chính mình không thể kỳ thị, bài xích hắn, phải giúp hắn trở về với chính đạo, bằng không càng về sau lại càng sa đọa, tùy tiện đi tìm người tập kích. (ặc ặc, anh Văn biến thành biến thái hồi nào vậy)
Đàm Duẫn thấy Đàm Thi Tư như đang thẩm vấn phạm nhân, mà hắn chính là phạm nhân a, trong mắt nàng vừa bao hàm đồng tình đau xót vừa có ý kiên định quyết chịu trách nhiệm, hắn vừa nghĩ tới nàng đang suy nghĩ gì liền cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngồi xuống giường với Đàm Thi Tư đích, Đàm Duẫn Văn dùng ngữ giọng thực mềm mại, hơn nữa còn mang theo ý cười,"Thi Tư, ngươi đang suy nghĩ lung tung chuyện gì vậy ?"
"Trời đổ mưa, ta đến xem thử cửa sổ phòng Vệ Khê đã có đóng hết chưa, bằng không mưa lại tạt vào phòng. Vệ Khê ngủ say thế nào ngươi cũng biết, cả chăn cũng bị hắn đá xuống giường, ta chỉ giúp hắn đổi một cái chăn khác và đắp lại chăn cho hắn thôi."
Đàm Thi Tư sửng sốt một chút, nguyên lai là như vậy a, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, chau mày suy nghĩ, còn nói thêm,"Ba ba, ngươi không có nói thật, ta rõ ràng nhìn thấy ngươi quấy rối Vệ Khê."
"Đứa nhỏ ngốc, cái gì mà quấy rối, ngươi còn nhỏ như vậy không nên suy nghĩ nhiều chuyện." Đàm Duẫn Văn thở dài.
"Ba ba, cho dù là thật đi nữa, ta cũng sẽ không khinh thường ngươi, nhưng mà, nếu bản thân ngươi có vấn đề lại dấu diếm không nói ra, như vậy sẽ làm cho mọi việc càng ngày càng thêm nghiêm trọng, ta như thế nào nhẫn tâm nhìn ngươi như vậy đâu. Trước kia ta đối với bạn gái của ngươi uy hiếp, quấy rối là ta có lỗi, nhưng ngươi cũng không nên vì thế mà hiện tại thành ra thế này. Vệ Khê là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi không thể thương tổn hắn." Đàm Thi Tư cầm tay ba ba nàng, ánh mắt chân thành, lời nói cũng rất hợp lòng người, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập thống khổ.
Đàm Duẫn Văn nghĩ Đàm Thi Tư còn nhỏ như vậy, như thế nào lại có suy nghĩ loạn thất bát tao a, trước kia khi bằng tuổi nàng, hắn cũng không có suy nghĩ nhiều chuyện đến như vậy.
"Thi Tư, ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ai!" Đàm Duẫn Văn ai thán một tiếng, siết tay nàng nói,"Vừa rồi ba ba có hôn Vệ Khê, nhưng là hôn lên trán, trước đây không phải ba ba cũng thường hay hôn ngươi như vậy sao, ngươi là con gái, hiện giờ đã lớn thế này, cho nên ba ba mới không làm như vậy nữa. Ngươi rốt cuộc xem cái linh tinh gì mà trong đầu toàn những chuyện không đâu ?"
"Là vây sao?" Đàm Thi Tư cũng không biết có phải do chính mình quá mức mẫn cảm hay không, gần đây nàng đang xem bộ [Thám tử Kindaichi], có phải do vậy nên tư tưởng cũng bị ảnh hưởng trở nên nghi ngờ lung tung, sau đó hiểu lầm ba ba.
"Nhưng Vệ Khê so với ta còn lớn hơn. Chẳng lẽ ngươi không thể hôn ta, lại có thể đi hôn Vệ Khê sao?" Đàm Thi Tư thắc mắc hỏi.
"Ta đương nhiên xem Vệ Khê như người trong nhà, vả lại xem hắn như con trai, ba ba hôn trán hắn, chỉ xem như tình cảm thân thiết mà thôi." Đàm Duẫn Văn giải thích , hy vọng Thi Tư không cần dây dưa chuyện này,"Mau ngủ đi. Ba ba ngày mai còn phải đi làm, cũng phải đi ngủ."
Đàm Thi Tư lại kéo tay ba ba nàng,"Ngươi về sau cũng hôn ta đi, ngươi thân thiết với Vệ Khê như vậy làm cho ta cảm thấy bất an."
Đàm Duẫn Văn nghe nàng nói, cuối cùng đành phải sủng nịch nở nụ cười, hôn lên trán Đàm Thi Tư một cái, đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, "Ngươi là nữ hài tử, hơn mười tuổi thì không nên cùng ba ba thân cận quá, bằng không sẽ không thể lớn nga?"
"Đâu có sao. Ba ba là đồ cổ mà." Đàm Thi Tư phản đối hắn, nhắm hai mắt lại, cảm giác đèn trong phòng đã được Đàm Duẫn Văn tắt, sau đó cửa cũng đóng lại, trong phòng nhờ vào mấy tia chớp ngoài cửa sổ đôi lúc có thêm ánh sáng.
Đàm Thi Tư nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, không tài nào ngủ được, ở trong lòng trộm nghĩ,"Ba ba nhất định là đang lừa ta, ta cũng không phải con nít ba tuổi, sao dễ dàng bị lừa như vậy được. Về sau phải hảo hảo quan sát, nhất định sẽ tìm ra kẽ hở của ba ba."
Cách giường không xa trên bàn sô-pha đang để mấy quyển [Thám tử Kindaichi], một tia chớp léo lên, làm hiện rõ bìa của mấy quyển truyện một cách ma quái, trên giường đại tiểu thư đã say giấc nồng, mơ thấy Kindaichi suy luận phá án.
Thật sự là mọi người phải quan tâm đến việc giải trí của trẻ em nhiều hơn, bộ[Thám tử Kindaichi] này được liệt vào hạng R-18 đó. (Tiếng lòng của tác giả a. Lần đầu tiên ta đọc bộ này khi đó ta mới mười một tuổi a, xa xưa lắm òi, 3.000/ quyển mỏng dánh)
Đàm Duẫn Văn trở về phòng, tựa người vào đầu giường, định hút một điếu thuốc, nhưng nhớ tới hiện nay đang ở cùng con gái, trong nhà không thể hút thuốc.
Kỳ thật thuyết phục Đàm Thi Tư nhận Vệ Khê là anh cũng không có gì khó, chỉ có điều Đàm Duẫn Văn cảm thấy như vậy thật không ổn. Không nói đến chuyện mình trước khi lấy mẹ nàng làm xằng làm bậy rồi có con riêng đã là chuyện mất mặt rồi, chuyện này nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng Thi Tư, nàng có thể sẽ sinh ra có thành kiến với mình, như vậy càng không giúp gì cho việc dạy dỗ con cái của hắn. Quan trọng nhất là Đàm Thi Tư tính độc chiếm rất mạnh, nếu vì lợi ích của bản thân sẽ rất cực đoan đối phó với người khác, nếu biết nàng còn có một ca ca, sau này có khả năng tranh giành quyền thừa kế với nàng, nhất định nàng sẽ không đối xử với Vệ Khê tốt như bây giờ.
Hắn còn nhớ rõ, lúc Đàm Thi Tư còn nhỏ, khi đó mẹ nàng vẫn còn sống, có người nói đùa rằng mẹ nàng mà sinh thêm một tiểu đệ đệ hay muội muội nữa thì nàng sẽ bị cho ra rìa a. Lúc ấy Đàm Thi Tư đã đáp lại là,"Ta không cần đệ đệ muội muội, nếu mẹ sinh nó, ta liền đem nó ném ra ngoài.", vị kia vốn định đùa giỡn một chút với tiểu cô nương đâu ngờ nàng tâm tư ngoan độc như vậy, tự xấu hổ không biết nên nói tiếp như thế nào.
Sau khi mẹ nàng mất, Đàm Duẫn Văn cũng có thử kết giao vài người bạn gái, nhưng phần lớn đều không thành công do bị nàng quấy rối, làm cho hắn về sau hắn thậm chí cũng chẳng còn lòng dạ nào đi kết giao bạn gái. Đàm Duẫn Văn thở dài, đặc biệt là lần này, kết quả khiến cho Thi Tư bị bắt cóc còn bị thương.
Bản năng độc chiếm của nàng khiến cho Đàm Duẫn Văn không dám đem thân phận Vệ Khê nói cho nàng biết, cho nên hiện nay cứ để như vậy đi.
Chương 20. Đi lạc
Edit : Thanh
Beta : Phong
Vài ngày sau, Đàm Duẫn Văn luôn có thể cảm giác được ánh mắt của Thi Tư chăm chú theo dõi mình cùng Vệ Khê, Đàm Duẫn Văn biết rõ nguyên nhân, chỉ cảm thấy buồn cười. Tuy nhiên, hắn cũng không cố gắng giải thích thêm gì hết, tránh làm cho nàng có thêm suy nghĩ bậy bạ.
Đàm Duẫn Văn vẫn như trước, đêm khuya sẽ ghé qua phòng Vệ Khê nhìn xem, nếu hắn có làm rơi chăn thì sẽ nhặt lên đắp lại cho hắn, điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng. Hắn cũng không hôn trán Vệ Khê chúc ngủ ngon nữa, không phải vì lời nói của Thi Tư, mà là do trong đầu hắn hội luôn nhớ đến hình ảnh đôi môi khép hờ lúc ngủ của Vệ Khê, làm cho hắn không thể nào hôn trán Vệ Khê. (Ý anh là muốn hôn môi em chứ ko phải hôn trán)
Đi xem Vệ Khê xong , hắn cũng ghé qua phòng của Thi Tư xem nàng thế nào, hắn không phải do lo lắng con gái nửa đêm lại chạy lung tung mà đến kiểm tra, hắn chỉ là muốn đến xem nàng ngủ ngon không, sẵn tiện để một ly nước ở đầu giường cho nàng. (Anh rút kinh nghiệm rùi a.)
Người trong Đàm gia được dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhưng cũng không thiếu đi tình yêu thương, cha mẹ đối với con cái cũng như những gia đình bình thường, anh chị em trong nhà cũng như họ hàng, quan hệ dù có xấu đến mức nào đi nữa cũng sẽ vẫn hội giúp đỡ, chiếu cố lẫn nhau. Đối với người khác khoan dung hữu ái cũng nằm trong gia giáo của gia tộc.
Sự giáo dục của Đàm gia làm cho người trong Đàm gia rất coi trọng đạo đức, vợ chồng tuy rằng có thể không yêu thương nhau, nhưng vẫn có thể hòa thuận ở chung, cho tới bây giờ cũng chưa từng có người nào trong gia tộc, dám ra ngoài lăng nhăng mèo mỡ, chuyện có con rơi ở ngoài cũng không cần nói đến.
Đàm Duẫn Văn có một khoảng thời gian không ở chung với vợ mình, nhưng cũng không có ra ngoài quan hệ hay ngoại tình, vì vậy đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không dễ dàng đưa Vệ Khê về nhà.
Đàm Thi Tư mấy ngày nay đều chỉ giả bộ ngủ, nàng đều có thể cảm giác được ba ba đến phòng giúp mình chỉnh lại chăn, lúc sau còn phát hiện ba ba để sẵn nước uống ở đầu giường cho mình, nàng cũng có một đêm lặng lẽ đi theo ba ba, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ thấy ba ba quả thật đối với Vệ Khê là quan tâm thông thường mà thôi, hắn đắp lại chăn cho Vệ Khê xong liền đi ra, cũng không có làm gì khác, nàng mới yên tâm.
Có lẽ ba ba thương cảm Vệ Khê không có mẹ, cho nên xem hắn như đứa nhỏ mà quan tâm chăm sóc, Đàm Thi Tư nghĩ như vậy, kỳ thật trong lòng nàng không hề cảm thấy chút ghen tị nào.
Tinh độc chiếm của nàng rất mạnh, bình thường nếu thấy ba ba nàng đối xử tốt với đứa nhỏ nào cũng rất khó mà dễ dàng tha thứ. Nhưng Vệ Khê lại là khác, hắn chính là bằng hữu của mình, ở cùng hắn nàng thấy thực khoái trá, cái loại cảm giác sung sướng, vui vẻ khi được ở chung với hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của nàng. Nàng được dạy chỉ có thể kết giao với những người cùng đẳng cấp hay người mình có thể lợi dụng, thế nhưng nàng lại thích được ở cùng Vệ Khê, Vệ Khê cho của nàng cảm giác thư thái, khoái hoạt, hơn nữa cũng rất quan tâm nàng. Nhưng nàng cũng là người rất có nguyên tắc, thích Vệ Khê là một chuyện, nhưng yêu thích hắn đến muốn kết hôn với hắn lại là chuyện khác, hai cái tình cảm này nàng minh bạch rõ ràng. Vệ Khê chính là bằng hữu, là một bằng hữu thật đặc biệt, nàng rất quý trọng sự hiện diện của hắn trong cuộc sống của nàng.
Vệ Khê không biết là có chuyện gì, cho nên vẫn như trước kia sinh hoạt bình thường. Chỉ là hắn hội cảm giác được Đàm Duẫn Văn đối đãi với mình có chút khác biệt, nói không nên lời, làm cho hắn có chút suy nghĩ.
Ngày mười một tháng tám là thứ sáu, Vệ Khê đang làm việc nghiêm túc, giữa trưa nhận được điện thoại của Đàm Duẫn Văn, nói chiều sẽ đến sớm đón Vệ Khê, hỏi hắn có thể xin phép về sớm không, Vệ Khê cảm thấy kỳ quái liền hỏi nguyên nhân, Đàm Duẫn Văn trả lời hôm nay là sinh nhật của Đàm Thi Tư, chiều tối trong nhà sẽ tổ chức tiệc sinh nhật. Lúc ấy Vệ Khê cảm giác trong lời nói Đàm Duẫn Văn như đánh một đòn thức tỉnh, nhắc nhở mình, ở nhà của Thi Tư, mà lại không biết hôm nay chính là sinh nhật của nàng, thật là đáng trách a.
Vệ Khê nói chưa có mua quà sinh nhật cho Thi Tư, nên muốn trước khi về đi mua quà, Đàm Duẫn Văn không chỉ đáp ứng, còn nói sẽ cùng Vệ Khê đi mua.
Vệ Khê sau buổi trưa đều không thể tập trung, sau đó xin phép về sớm, Đàm Duẫn Văn đã đợi sẵn cách công ty không xa, Vệ Khê chạy như bay tới đó.
"Ta không biết hôm nay là sinh nhật của Thi Tư, thực xin lỗi ." Vệ Khê trên mặt lộ vẻ áy náy.
"Chuyện này cũng không có gì khó hiểu, tất cả mọi người đều đinh ninh là ngưới khác đã nói cho ngươi biết cuối cùng lại không có ai nói cho ngươi hay." Đàm Duẫn Văn rút tay khăn đưa cho Vệ Khê, nói,"Lau mồ hôi đi, chỉ đi bộ một chút sao ra nhiều mồ hôi như vậy. Có thấy lạnh quá không, ta sẽ tăng nhiệt độ lên, người ngươi đang nóng gặp khí lạnh sẽ dễ bị cảm."
"Không lạnh đâu, so với ở công ty vẫn không bằng, không cần điều chỉnh." Vệ Khê nhận lấy khăn tay màu xanh nhạt lau mồ hôi trên trán, rồi xếp lại trả cho Đàm Duẫn Văn, hắn cầm lấy rồi cho vào túi. Vệ Khê nhìn hắn không bỏ lại mới thấy yên tâm.
Hắn nhớ tới trong rương của mình còn có một cái khăn tay của Đàm Duẫn Văn, cái đó là do Đàm Duẫn Văn bỏ lại, Vệ Khê thật lo lắng mình dùng thứ gì đó của hắn rồi hắn cũng sẽ vứt bỏ, cho nên vừa rồi mới không yên lòng.
Suốt buổi trưa Vệ Khê chỉ suy nghĩ một chuyện là sẽ mua cái gì làm quà sinh nhật cho Đàm Thi, thứ gì quá đắt tiền hắn sẽ không mua nổi, đồ trang sức hay trang điểm mua về không chắc Đàm Thi Tư sẽ dùng tới, cho nên quyết định mua sách là tốt nhất, không quá mắc tiền cũng có chỗ dùng được.
Đàm Duẫn Văn chạy xe vào bãi đỗ xe của nhà sách, cùng Vệ Khê đi vào.
Vệ Khê để ý biết Đàm Thi Tư gần đây mê mẩn truyện tranh, cho nên quyết định mua cho nàng một bộ.
Do là chiều thứ sáu, trong nhà sách rất đông người, Đàm Duẫn Văn lúc đầu còn đi bên cạnh Vệ Khê, nhưng người mỗi lúc một đông, nên dần bị tách ra.
Vệ Khê vốn thích đọc sách, dọc theo đường đi thấy quyển nào mình thích sẽ dừng lại đọc thử một hai trang nội dung, Đàm Duẫn Văn không còn ở bên cạnh, hắn cũng không quá chú ý, chỉ nghĩ Đàm Duẫn Văn chắc cũng đang đọc sách cho nên lát nữa chỉ cần gọi điện thoại cho hắn là được.
Chờ đến lúc Vệ Khê đi tới khu vực bán truyện tranh thì cũng đã nửa tiếng sau.
Vệ Khê không phải là tiểu hài tử, nên dù không nhìn thấy Vệ Khê, Đàm Duẫn Văn cũng không quá hoảng hốt, hắn cũng giở một quyển phân tích xx lịch sử ngồi xuống xem, chờ Vệ Khê gọi điện thoại cho mình.
Sách rất nhanh đã bị Đàm Duẫn Văn xem xong, nhưng Vệ Khê vẫn còn chưa gọi điện thoại. Nhìn xem đồng hồ, cũng đã hơn bốn mươi phút , Đàm Duẫn Văn không biết Vệ Khê chọn sách gì mà mất nhiều thời gian đến vậy, hắn đi ra chỗ ít người gọi điện thoại cho Vệ Khê. Điện thoại Vệ Khê liên tục báo đang bận, hắn cứ thế gọi lại vài lần cuối cùng không hiểu thế nào đối phương lại tắt máy.
Đàm Duẫn Văn lúc này bắt đầu có chút nóng nảy, nhà sách lớn như vậy, muốn tìm một người thật không dễ dàng.
Vệ Khê ở khu truyện tranh, nhìn thấy nơi nơi đều là truyện tranh, hắn căn bản không thể chọn lựa, hơn nữa bản thân hắn cũng không có xem, đâu biết nên chọn bộ nào, giở xem thử mấy bộ, hắn bắt đầu chán nản, không tiếc tiền điện thoại, gọi nhờ Ngụy Húc giúp đỡ, Ngụy Húc có xem truyện tranh, hắn hẳn rất am hiểu phương diện này
Ngụy Húc nhận được điện thoại của Vệ Khê làm hắn thực vui vẻ, lập tức thu dọn sách vở đi ra ngoài, dù sao giáo viên này giảng bài cũng thực nhàm chán, hắn sớm đã nghe không vô nữa rồi.
Vệ Khê đọc hết một loạt tựa truyện tranh hắn nhìn thấy cho Ngụy Húc nghe, Vệ Khê vì chuyện này mới gọi cho mình làm hắn hơi khó chịu, nhưng là vẫn cho hắn vài gợi ý tốt. Cuối cùng Vệ Khê chọn bộ [The Petshop of Horror], bộ này hẳn thể loại mà Đàm Thi Tư gần đọc gần đây. (Ta để luôn tên tiếng anh cho mọi người dễ hiểu nhé, khỏi chú thích)
Ngụy Húc không muốn cúp máy, nên cùng Vệ Khê nói chuyện suốt đến khi di động của Vệ Khê hết pin mới thôi.
Vệ Khê đau lòng nghĩ đến tiền phí điện thoại của mình, nhưng điện thoại đã hết pin, không thể gọi cho Đàm Duẫn Văn làm cho hắn sốt ruột cùng lo lắng hơn cả.
Tính tiền xong, Vệ Khê quay lại tìm Đàm Duẫn Văn, chợt nghe trên loa phóng thanh thông báo Lý bá đang tìm Vệ Khê, chờ hắn ở khu xx, phòng phát thanh.
Vệ Khê biết Đàm Duẫn Văn chờ sốt ruột, lại không thể gọi điện thoại cho mình mới bày ra hạ sách này, lập tức chạy đến địa điểm chỉ định. Xa xa đã nhìn thấy Đàm Duẫn Văn nhấc tay xem đồng hồ, rồi lại dáo dác nhìn xunh quanh tìm người. Đàm Duẫn Văn thân cao dáng người lại hảo, đứng ở nơi đó tựa như người mẫu, mà hắn trên người tỏa ra khí chất trầm ổn nội cùng tao nhã lại càng thêm hấp dẫn người khác, chung quanh rất nhiều nữ nhân ánh mắt chỉ dán lên người hắn. Vệ Khê nhìn thấy hắn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, chỉ cần có thể nhìn là đủ rồi, Vệ Khê trong lòng nghĩ như vậy. Hắn không mong được làm cô bé lọ lem, hắn chỉ là một đứa nhỏ, nguyện vọng của hắn là có thể được nhìn thấy Đàm Duẫn Văn, chỉ cần như vậy là hắn thỏa mãn.
"Đàm tiên sinh, thực xin lỗi, để ngươi sốt ruột chờ lâu" Vệ Khê thở hồng hộc đứng trước mặt Đàm Duẫn Văn, hắn cúi đầu, đỏ mặt giải thích.
"Điện thoại của ngươi sao cứ bận suốt, ngươi cùng ai nói chuyện lâu như vậy, đã hơn một tiếng rồi, ngươi không biết ta thực sốt ruột sao?" Đàm Duẫn Văn không ôn nhu mỉm cười như trước, hắn thật sự lo lắng.
"Thực xin lỗi." Vệ Khê trong lòng phi thường khổ sở nói, đầu càng cuối thấp.
Đàm Duẫn Văn lúc này mới phát hiện chính mình có chút quá phận, nhưng quả thật là hắn rất sốt ruột, trong nhà sách chỗ nào cũng toàn là người, chỉ có Vệ Khê là không nhìn thấy đâu, làm cho hắn lo lắng không yên một phen.
Nhìn Vệ Khê trên tay đang ôm bộ truyện tranh, hắn sờ đầu Vệ Khê an ủi, ngữ khí mềm nhẹ hơn rất nhiều,"Cái này là quà cho Thi Tư?"
Vệ Khê ừ một tiếng, gật đầu.
"Dù sao đã đến đây rồi, ngươi cũng đi chọn vài quyển mình thích." Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê áy náy như vậy liền thấy đau lòng.
Vệ Khê lắc đầu, ý bảo không cần.
"Ta ở quầy tính tiền chờ ngươi, ngươi mau đi chọn sách rồi ra đó." Đàm Duẫn Văn nói xong bước đi .
Vệ Khê nhìn theo bóng dáng hắn, đi lấy mấy quyển lúc nãy mình thấy rất thích, sau đó đi ra khu tính tiền, nhìn một cái là thấy được Đàm Duẫn Văn, Đàm Duẫn Văn lúc này tươi cười, vẫy vẫy hắn.
Đàm Duẫn Văn thanh toán toàn bộ sách của Vệ Khê, hắn cũng có mua mấy quyển, rồi cầm túi sách to, kéo Vệ Khê ra cửa.
Vệ Khê bị nắm tay kéo đi, toàn thân như mất tri giác, tất cả tri giác của hắn hiện giờ chỉ tập trung vào bàn tay mình, mọi suy nghĩ đều dồn vào đó, nhiệt lượng của thân thể cũng đều tập trung vào đó, lòng bàn tay đều đã ra đầy mồ hôi.
Đàm Duẫn Văn đem tay Vệ Khê siết chặt, chính hắn cũng không có đặc biệt chú ý, chỉ nghĩ tay Vệ Khê thật nóng.
P/S : Tựa chương này là do ta đặt nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro