Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển hạ - Chương 16 - 20

Quyển Hạ – Chương 16 – Giáo dục [Hai]

Đàm Duẫn Văn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tào Dật Nhiên. Vẻ mặt cà lơ phất phơ kia liền thu liễm vài phần, hắn vốn định ngồi xuống nhưng nhìn qua thấy Chu Diên đứng ngay ngắn nghe giáo huấn, nên có chút ngập ngừng dừng lại.

"Ta không phải tìm các ngươi tới để đánh nhau, còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi. Muốn uống nước thì cứ tự nhiên." Đàm Duẫn Văn nhìn hai đứa trẻ lớn xác đứng đấy ngây ngẩn, dùng thanh âm nhu hòa nói với bọn họ.

Chu Diên cùng Tào Dật Nhiên đều ngồi xuống, sau đó, Chu Diên tự rót hai ly nước, đưa một ly cho Tào Dật Nhiên .

"Ngươi là người được Chu Diên nhờ vả cho người đi đánh Vệ Khê, cho nên trong việc này ngươi cũng có liên quan không ít. Ngươi lấy việc giúp đỡ Chu Diên đi hà hiếp người khác xem như là cách để biểu hiện tình nghĩa huynh đệ, hành động này nếu dựa vào pháp luật mà nói cũng sẽ bị quy thành hành vi phạm tội. Cho nên ta nhờ Chu thúc thúc cùng đưa ngươi đến đây để nói chuyện." Đàm Duẫn Văn quan sát thấy Vệ Khê đã hoàn toàn ngủ say, giúp hắn kéo lại chăn đắp rồi mới đi đến ngồi xuống đối diện với hai tên ngốc kia, hướng Tào Dật Nhiên nói."Ngươi cũng không cần bày ra vẻ mặt như là ta tới tìm ngươi để liều mạng như vậy."

Tào Dật Nhiên nhìn Đàm Duẫn Văn, vẫn không tỏ ra vẻ gì.

Chu Diên ngồi bên cạnh huých hắn một cái, Tào Dật Nhiên mới cúi đầu,"Ân" một tiếng.

"Ta không phải là cha mẹ của ngươi, cũng không phải là thầy của ngươi, ngươi làm ra việc này, ta cũng không có khả năng giáo dục tư tưởng cho ngươi, ta chỉ muốn đòi lại chút công đạo cho Vệ Khê mà thôi. Ta hy vọng ngươi có thể cho ta danh sách những người nào tham gia đánh Vệ Khê, hôm đó ta nhìn thấy bọn chúng đa phần đều là chưa thành niên. Nếu quả đúng như vậy ta cũng sẽ không làm chuyện tuyệt tình, ngươi hãy mang theo mọi người đến viện dưỡng lão làm công ích một tháng. Nếu những lão nhân trong viện cảm thấy vừa lòng sự phục vụ của các ngươi, như vậy chuyện này coi như kết thúc. Ta muốn giúp Vệ Khê tích đức, cũng là giúp các ngươi tích đức."

Đàm Duẫn Văn tuy rằng ngữ khí bình thản, vẻ mặt thản nhiên, nhưng khí thế hoàn toàn áp đảo hai tên tiểu tử.

Tào Dật Nhiên trong lòng tất nhiên là không phục, nhưng cũng không có biện pháp để bộc phát.

"Ngươi không muốn cho ta danh sách của huynh đệ ngươi cũng không sao, dù sao ta cũng có thể tự điều tra ra đầy đủ. Bất quá, đến lúc đó, ta sẽ mang lễ tới cửa bái kiến cha mẹ và ông nội của ngươi, trực tiếp nói cho bọn họ nghe chuyện này thì sẽ không đơn giản chỉ cần một tháng công ích để giải quyết đâu." Đàm Duẫn Văn trong lời nói không giống như đang uy hiếp, nhưng lời này dùng để đối phó tiểu hài tử thì cũng là quá đủ, Tào Dật Nhiên cắn răng, khó chịu nhìn Đàm Duẫn Văn, nhưng không có cách nào phản kháng.

Chu Diên huých vào sau lưng hắn một cái, ý bảo Tào Dật Nhiên mau chóng đáp ứng.

Tào Dật Nhiên tuy rằng hoành hành ngang ngược, nhưng vẫn luôn nhìn người mà làm việc, trong lòng đã thấu hiểu tình thế lúc này. Hắn chưa từng chịu uất ức, hơn nữa trước giờ hắn cũng chưa từng phục tùng ai bao giờ, chỉ là Đàm Duẫn Văn không phải là người có thể trêu chọc, hơn nữa nếu Đàm Duẫn Văn đến nhà hắn bái phỏng, hắn nhất định sẽ không có ngày lành, thôi thì đành đi viện dưỡng lão làm một tháng công ích còn hơn. "Được rồi! Ta sẽ đem danh sách giao cho ngươi."

"Danh sách đó tự ngươi xử lý, bắt đầu từ sáng mai, các ngươi đến Tân xxx Lão Niên Xuân. Tới đó rồi, ngươi nói ngươi là con của Triệu Duyệt, muốn đem người đến làm công ích, bọn họ hẳn sẽ rất hoan nghênh. Nơi đó là do mẹ ngươi bỏ vốn để làm xây dựng nên, lần trước cắt băng khánh thành, ta cũng có tham dự." Đàm Duẫn Văn nói vài câu ngắn gọn, đã coi như đem tất cả mọi chuyện xử lý tốt đẹp.

"Xem ra, ngay cả nơi mà mẹ ngươi vất vả lập thành ngươi cũng không biết, đôi khi cũng cần phải quan tâm đến việc làm của cha mẹ, đây là thái độ làm người, cũng là nghĩa vụ của người làm con." Đàm Duẫn Văn biết Tào Dật Nhiên đối với mẹ hắn – Triệu Duyệt – luôn luôn tôn trọng, thực nghe lời nàng, Tào Dật Nhiên nghe xong quả thực mở to mắt, lộ ra biểu tình không thể tin, sau đó lại biến thành biểu tình căm giận.

"Đàm thúc thúc, ngươi là đang cố ý." Tào Dật Nhiên chẳng phải hiền lành gì, bề ngoài thoạt nhìn giống như một đứa nhỏ nhu thuận, trước mặt Đàm Duẫn Văn lại nhếch miệng nhe răng, chỉ làm cho Đàm Duẫn Văn nở nụ cười,"Mẹ ngươi luôn nói với ta ngươi rất hiếu thuận, vậy ngươi cũng nên làm chút chuyện đi."

Cơn giận dữ vừa rồi của Tào Dật Nhiên dần tan biến, hắn bắt đầu thấy bội phục Đàm Duẫn Văn. Trước kia hắn thấy Đàm Duẫn Văn không có gì đặc, hiện tại lại cảm thấy có thể được quen biết cùng vị thúc thúc này quả là một chuyện tốt.

Chuyện lần này ở mặt ngoài xem như cho qua, Tào Dật Nhiên sau khi trở về liền triệu tập những người đã tham gia tập kích Vệ Khê, giải thích rằng mọi người phải đến viện dưỡng lão làm công ích, cả đám đương nhiên không muốn, nhưng Tào Dật Nhiên cũng không nhắc đến chuyện bị Đàm Duẫn Văn uy hiếp, chỉ nói những ai không đi, sau khi hắn trở về không cần theo hắn lăn lộn nữa, tự sinh tự diệt.

Mọi người không có cách nào khác, đành phải nghe theo. Chu Diên vì muốn thể hiện không vứt bỏ bạn thân khi gặp hoạn nạn nên lúc nào không phải đi học, hắn cũng đến viện dưỡng lão giúp đỡ.

Cả bọn đến Lão Niên Xuân, hằng ngày hầu hạ các vị lão nhân, quét tước nhà cửa, chà rửa chén bát, bàn ghế, người nào có chút bản lĩnh trù nghệ (làm bếp) thì đến nhà bếp làm việc, những người khác khi rảnh rỗi thì nói chuyện, kể chuyện vui cho lão ông, lão bà nghe khiến các vị vui vẻ, tươi cười không ngớt. Tất cả bọn họ bình thường đều là những kẻ kiêu ngạo, ngang ngược, đột nghiên phải đi làm những chuyện này, như thế nào cũng thấy không quen, nhưng chỉ sau hai ngày, liền phát hiện cũng có chút lạc thú, so với việc đi ra ngoài uống rượu, tán gái, đánh nhau lại thấy rất có ý nghĩa.

Trong cuộc sống vẫn còn có rất nhiều điều tốt đẹp, nếu ngươi hướng người khác mỉm cười, chân thành giúp đỡ, phục vụ cho người khác, mọi người sẽ đều hiểu được mà cảm kích ngươi, cũng sẽ hướng ngươi mỉm cười, sẽ hồi đáp lại ơn nghĩa đó.

Triệu Duyệt biết chuyện con trai mình đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, nghe lời, còn mang theo một đám người đến viện dưỡng lão hỗ trợ làm công ích, liền phi thường cao hứng, liên tục khích lệ con trai, khen ngợi hắn đã trưởng thành đã biết làm chuyện lớn, làm cho Tào Dật Nhiên trong lòng giống như được ăn mật ngọt, ở viện dưỡng lão càng ra sức làm việc.

Một tháng sau, Tào Dật Nhiên cùng Chu Diên đến chỗ Đàm Duẫn Văn báo cáo kết quả làm việc, Đàm Duẫn Văn cười nói Tào Dật Nhiên làm việc quả là làm cho người ta yên tâm, còn khen hắn có lãnh đạo phong phạm (khí phách, phong độ), nếu tiếp tục hảo hảo học tập, về sau tiền đồ rộng mở.

Tào Dật Nhiên đã rất nhiều lần nhận được những lời tán dương như vậy, nhưng đều là những lời nịnh nọt để lấy lòng ông nội và cha mẹ hắn, hắn đối với những lời nói đó chỉ cười nhạt. Còn lần này được Đàm Duẫn Văn khen ngợi, hắn thật sự cao hứng, bởi vì hắn cảm nhận được từ lời nói của Đàm Duẫn Văn hắn đã làm rất tốt.

Vệ Khê ở lại bệnh viện ba ngày mới xuất viện, thương tích của hắn cũng không nặng, nhưng khi kiểm tra thì cho biết hắn dinh dưỡng không đầy đủ. Hai ngày đầu khi hắn thấy khó chịu nhất, Đàm Duẫn Văn vẫn luôn ở bên hắn, Ngụy Húc cũng đến thăm hắn, Vệ Khê chịu đựng đau đớn trưng ra bộ dáng như không có việc gì làm cho Ngụy Húc yên tâm quay về trường.

Đến ngày thứ ba, thân thể đã không còn thấy khó chịu nhiều như trước, Vệ Khê yêu cầu được xuất viện.

Sau giờ tan tầm, Đàm Duẫn Văn đến thăm Vệ Khê, nhưng vẫn không an tâm để hắn xuất viện, "Ở lại đây thêm hai ngày nữa, đợi thân thể hoàn toàn khỏe mạnh rồi hãy xuất viện."

Dù sao ở bệnh viện cũng không thể nào giống như ở nhà, hơn nữa viện phí cũng thực đắt tiền, Vệ Khê từng hỏi Đàm Duẫn Văn về vấn đề viện phí, Đàm Duẫn Văn nói tất cả chi phí sẽ do Chu Diên phụ trách, nói cách khác, Vệ Khê không cần lo lắng đến chuyện này, nếu cứ tiếp tục ở lại bệnh viện, cũng sẽ là do Chu Diên chi trả, Vệ Khê đánh không thắng Chu Diên, thì dùng cách này để trả thù cũng tốt.

Bất quá, Vệ Khê thật sự không muốn ở lại bệnh viện, hơn nữa, cũng không thể để Đàm Duẫn Văn mỗi ngày đều phải đến bệnh viện thăm hắn, hắn cũng muốn quay về trường đi học, cho nên kiên trì phải xuất viện.

Đàm Duẫn Văn đành phải đáp ứng.

Đàm Duẫn Văn dự định để Vệ Khê đến căn hộ của hắn ở, Lý thẩm mỗi ngày sẽ đến đó nấu cơm, giúp hắn bồi bổ thân thể, nhưng Vệ Kê lại quyết liệt cự tuyệt. Hắn hiện tại tuy rằng đã có thể khôi phục lại quan hệ như trước kia với Đàm Duẫn Văn, nhưng không rõ đến khi nào cũng như có cơ hội nào để tiến triển mối quan hệ này không, chuyện này thực khiến hắn phiền não.

Hắn không thể giả vờ lạnh nhạt khi được Đàm Duẫn Văn ôn nhu chiếu cố, cũng không thể khắc chế ý nghĩ muốn được thân thiết với Đàm Duẫn Văn nhiều hơn.

Đàm Duẫn Văn không có biện pháp, đành phải đưa Vệ Khê trở về trường. Từ sau đó trở đi, mỗi ngày quang minh chính đại đến thăm Vệ Khê, mỗi đêm đều mang theo món canh bổ dưỡng do Lý thẩm nấu, Vệ Khê mỗi lần đều đỏ mặt tiếp nhận, sau đó nhìn Đàm Duẫn Văn lái xe rời đi. Vệ Khê một mình không thể uống hết số canh này, nên chia cho Lạc Mông và Lưu Trăn cùng uống.

Ngụy Húc từ ngày đó, tâm tình cũng đều không hảo, không chỉ bởi vì hắn không thể bảo vệ tốt Vệ Khê, mà quan trọng nhất chính là hắn phát hiện Vệ Khê hình như thích vị Đàm tiên sinh kia. Hơn nữa, vị Đàm tiên sinh kia đối với Vệ Khê cũng phi thường tốt, vượt quá giới hạn bình thường. Điều này làm cho hắn có chút quẫn bách.

Vậy nên, canh do tình địch đưa tới, hắn đều không uống, nhìn thấy Lạc Mông và Lưu Trăn vui vẻ uống, trong lòng hắn liền vừa bất bình, vừa giận dữ.

Hắn đương nhiên không có khả năng khuyên Vệ Khê không nhận canh do Đàm Duẫn Văn mang tới, hắn cũng không muốn nhìn thân thể Vệ Khê tiếp tục bị thiếu dinh dưỡng. Vì thế, hắn chỉ có thể một mình buồn bực.

Quyển Hạ – Chương 17 – Đệ đệ đến chơi

Thời gian như thoi đưa, rất nhanh đã gần đến Thập Nhất (1), sau đó sẽ là kỳ nghỉ dài bảy ngày, lúc trước chỉ có một mình Vệ Khê ở lại ký túc xá, ba người kia không về nhà thì đi du lịch, lần này cả bốn người đều ở lại.

Ngụy Húc do kỳ thi GRE đang đến gần mà cố gắng ôn luyện, Lạc Mông và Lưu Trăn thì ở lại trường để bồi bạn gái, Vệ Khê thì đến phòng nghiên cứu giúp giáo sư làm đề tài, năm nay Thập Nhất, phòng nghiên cứu vẫn có việc phải làm, Vệ Khê vốn được giáo sư coi trọng, thường xuyên giúp đỡ nên lần này hắn đến giúp giáo sư để đẩy nhanh tiến độ hoàn thành đề tài, bởi vậy phần lớn thời gian hắn đều lưu lại phòng nghiên cứu.

Mọi người đều đã là sinh viên năm ba, đây là thời điểm mà mọi người lo lắng cho tương lai về sau của mình. Nếu xuất ngoại thì cần phải thi GRE, TOEFL hoặc IELTS, nếu muốn bảo vệ luận án tốt nghiệp thì bây giờ cần phải tìm một giáo sư giỏi để hướng dẫn, nếu muốn ở lại trường làm nghiên cứu sinh phải ghi danh cho chủ nhiệm bộ môn, còn muốn đi làm thì bây giờ cần phải tìm chỗ thực tập hoặc là đã đi thực tập rồi.

Lúc đầu Vệ Khê dự định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm nơi để làm việc. Giáo sư hắn đang theo giúp trong học kỳ này thực thích hắn, hai người khi nói chuyện có nhắc tới dự định của Vệ Khê sau này. Hắn có nói Vệ Khê thích hợp ở lại trường dạy học và nguyên cứu chuyên sâu hơn, nếu Vệ Khê nguyện đi theo con đường làm học giả, thì sau khi học xong lớp cao học sẽ giữ hắn ở lại trường làm giảng viên.

Vệ Khê lúc ấy thực cảm tạ sự yêu mến của giáo sư, nói sẽ suy nghĩ kỹ lưỡng về lời đề nghị này.

Bản thân Vệ Khê cũng hiểu được, hắn quả thật không thích hợp với chuyện ra đời bươn chải, kiếm tiền. Hắn thích hợp với cuộc sống trong trường đại học hơn, hơn nữa nếu có bằng cấp chuyên sâu sẽ có rất nhiều ưu đãi, tương lai có thể được ở lại trường công tác thực làm cho hắn động tâm.

Vệ Khê suy nghĩ hơn một tuần, gọi về nhà cùng ông bà ngoại thương lượng, trong nhà đương nhiên nguyện ý muốn hắn tiếp tục được đào tạo chuyên sâu, khuyên bảo hắn nhất định không nên lỡ mất cơ hội lần này. Vệ Khê nghe ông bà ngoại nói có phải đập nồi sắt đem bán cũng muốn cho hắn học hành đầy đủ, thì phi thường cảm động, dù rằng nếu trở thành nghiên cứu sinh sẽ không cần dùng tới tiền của bọn họ.

Vì thế, Vệ Khê quyết định trở thành nghiên cứu sinh, chỉ với thành tích ở trường và những bài nghiên cứu của hắn đã có thể dễ dàng giúp hắn ghi tên vào làm nghiên cứu sinh. Nhưng hắn luôn để tâm đến lời đề nghị của giáo sư nên đã đến báo cho giáo sư biết mình quyết định tham gia làm nghiên cứu sinh, giáo sư rất vui mừng, ra sức đưa Vệ Khê chuyển đến làm việc dưới trướng của hắn.

Sau đó, Vệ Khê chính thức đi theo giáo sư làm nghiên cứu, giáo sư của hắn quả không hổ với danh tiếng khắc nghiệt của mình, bóc lột sức lao động của hắn đến cùng, Vệ Khê trừ bỏ những khi phải đi học, thời gian còn lại đều ở tại phòng nghiên cứu, thậm chí nếu có môn nào không cần đi học, hắn cũng sẽ cúp-cua, tận dụng thời gian giúp giáo sư đẩy nhanh tiến độ.

Tính tình Vệ Khê thực hảo, những sư huynh, sư tỷ cùng theo giáo sư nghiên cứu đều thực thích hắn, chính là do công việc nghiên cứu ngày càng nhiều, đôi khi một mình không thể làm hết phần việc của mình, nếu sư huynh sư tỷ cần giúp đỡ, hắn đều theo hỗ trợ. Làm như vậy tuy rằng mệt chết đi được, nhưng có thể giúp hắn chỉ trong thời gian ngắn gầy dựng tình cảm với các sư huynh, sư tỷ trong phòng nghiên cứu, hơn nữa còn có thể theo bọn họ học được rất nhiều thứ.

Bởi vì phải nằm viện vài ngày, nên cả việc học cùng việc nghiên cứu đề tài đều bị trì hoãn. Sau đó mỗi ngày hắn đều phải cật lực làm việc để bù lại khoảng thời gian nằm viện, mỗi ngày đều mệt mỏi nằm xuống giường thì ngủ ngay. Nhưng mỗi ngày hắn lại đều có thể gặp Đàm Duẫn Văn, hơn nữa Đàm Duẫn Văn cũng không còn khúc mắc với hắn, điều này làm cho hắn thực vui vẻ, nhiệt tình tràn đầy.

Thập Nhất vốn được hắn an bài kín lịch, thì tiểu đệ đệ Vệ Kiệt vừa mới trúng tuyển đi học ở Nam Kinh gọi điện thoại báo muốn đến chỗ hắn chơi, hỏi hắn có thời gian để dẫn hắn đi tham quan các nơi hay không. Vệ Khê nghe xong sửng sốt hồi lâu, cuối cùng nói bản thân đã sắp xếp kín hết thời gian, đang phải làm đề tài nên mỗi ngày đều bề bộn công việc. Vệ Kiệt lại nói sẽ cùng bạn học đi chơi nên sẽ không quấy rầy Vệ Khê, nhưng hy vọng có thể ở nhờ trong ký túc xá của Vệ Khê, bởi vì ở khách sạn rất đắt tiền, còn ở khách sạn nhỏ thì không được tiện nghi. Vệ Khê nhớ đến bạn học của Lạc Mông khi đến đây chơi thì ngủ chung giường với Lạc Mông, vừa nghĩ đến chuyện phải ngủ chung với người khác, hắn liền cảm thấy một trận sợ hãi, hắn không muốn cùng người khác ngủ chung giường, mà giường trong ký túc xá lại rất nhỏ, hơn nữa tiểu tử Vệ Kiệt năm trước gặp lại đã cao hơn hắn rất nhiều, giường của hắn nhỏ như vậy làm sao đủ cho hai người ngủ?

Vệ Khê không quen cự tuyệt người khác, liền dùng phương pháp uyển chuyển, nói trong phòng ngủ có bốn người cùng ở, mọi người đều bận rộn học tập, hắn đến sẽ quấy rầy mọi người trong phòng, còn nói giường của mình thật sự rất nhỏ. Nhưng đối phương lại cố ý muốn tới, Vệ Kiệt nói bọn họ đi hơi nhiều người cho nên bị thiếu chỗ ở, hy vọng Vệ Khê giúp hỗ trợ giải quyết chỗ ở, hơn nữa hắn đến chỗ Vệ Khê chỉ để ngủ, sẽ không quấy rầy gì tới hắn và mấy người bạn cùng phòng, còn nói hắn ngủ rất ngoan, sẽ không đá Vệ Khê v..v...

Vệ Khê không có cách nào, bản thân là ca ca đương nhiên phải chiếu cố cho tiểu đệ, người ta thật vất vả mới đến chơi một lần, hơn nữa đã thỉnh cầu nhiều như vậy, nếu chỉ có lần này thì cũng nên đáp ứng cho rồi.

Vệ Khê đem chuyện này nói cho mọi người trong phòng nghe, không ai có ý kiến gì với chuyện này, dù sao cũng không phải là ngủ giường của mình. Ngụy Húc nghe Vệ Khê nói như vậy, sửng sốt thật lâu, sau đó lại nhìn đến giường của Vệ Khê, khi đồng ý lại phi thường cao hứng. Còn nói phải thỉnh tiểu đệ của hắn đi ăn một bữa. Hai người cùng ngủ ở tầng trên sẽ rất nguy hiểm, vậy nên hắn tính toán sẽ làm cho Vệ Khê xuống tầng dưới ngủ với hắn, trong lòng phấn khởi, chỉ hy vọng ngày mai chính là Thập Nhất.

Vệ Khê cảm động vì được mọi người thông cảm chiếu cố, trong lòng kỳ thật nghĩ sao bọn họ không nhất quyết cự tuyệt để mình còn có lý do gọi điện thoại cự tuyệt tiểu tử Vệ Kiệt kia, những người này sao lại tốt đột xuất như vậy chứ. Ai!

Tối ngày 30 tháng 9, Vệ Khê kết thúc buổi học, liền nhận được điện thoại của Vệ Kiệt, nói hắn buổi chiều đã tới rồi, cùng bạn học ăn cơm, bây giờ muốn đến chỗ hắn ngủ, hỏi hắn ký túc xá ở chỗ nào.

Vệ Khê kêu khổ không ngừng, làm ca ca, đương nhiên chạy tới đón hắn.

Lấy tiêu chuẩn của đàn ông thì Vệ Kiệt cũng có thể nói là một người cao ráo, khoảng một mét tám, là người họ Vệ, nên khuôn mặt cũng rất thanh tú, chỉ là không biết phơi nắng thế nào mà lại trở nên đen thui, Vệ Khê đã không thể nhận ra hắn ngay.

Nhìn Vệ Khê bộ dáng xinh đẹp nho nhã, câu cửa miệng "Cẩu nhi ca" liền nghẹn ứ trong cổ họng không phát ra được, cuối cùng đành bắt chước Vệ Lan kêu "Khê Khê ca". Thế nhưng lời này vừa thoát ra khỏi miệng hắn, lập tức có hiệu quả, Lạc Mông thì chưa trở về, Lưu Trăn nghe xong cười sặc sụa, thiếu chút nữa ngã từ trên bàn xuống đất, sau đó hắn cố gắng bò đến giường tiếp tục lăn lộn, vừa ôm giường vừa gọi Vệ Khê 'Khê Khê ca'. Vệ Khê thần tình hắc tuyến lại thêm có chút thống khổ, im lặng không nói lời nào hồi lâu mới bảo Vệ Kiệt cứ gọi tên hắn là được. Ngụy Húc nghe xong, nhìn chằm chằm Vệ Kiệt mỉm cười, nụ cười làm cho Vệ Kiệt cảm thấy thật lạnh lẽo.

Vệ Kiệt phát huy tinh thần cần cù, giúp đỡ mọi người lấy nước, giúp Vệ Khê sắp xếp lại sách vở trên bàn, sau đó mới dùng máy tính của Vệ Khê lên mạng, thật đúng là không phiền toái đến ai.

Vệ Kiệt sau khi tắm rửa, theo thói quen liền đi giặt quần áo, rồi leo lên giường ngủ của Vệ Khê. Ở trường Vệ Kiệt có chế độ tự tắt đèn, mỗi đêm đến mười một giờ đèn sẽ tự tắt, hắn đã quen như vậy nên cho dù đèn trong phòng vẫn còn sáng, vẫn leo lên giường đi ngủ. Chờ Vệ Khê tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy giường của mình đã bị Vệ Kiệt chiếm giữ, chỉ có thể trong lòng cảm thán, tiểu tử này như thế nào lại như vậy.

Ngụy Húc nãy giờ cứ nhìn ngó Vệ Khê, muốn nói với Vệ Khê tối nay cùng hắn ngủ chung, nhưng hắn trong lòng cứ lo sợ, có tật giật mình, nói không nên lời.

Hắn nhắn tin cho Lưu Trăn, nhờ Lưu Trăn nói hộ, Lưu Trăn đang an vị ở bàn học ngay bên cạnh bàn của hắn, thì thấy di động báo hiệu có tin nhắn tới, hắn mở ra xem tin nhắn, liền lộ ra nụ cười gian xảo nhìn về phía Ngụy Húc, dùng hình khẩu (hình dáng miệng) khi phát âm nói,"Ngươi muốn ăn Vệ Khê a, không sợ tất cả mọi người nghe thấy sao."

Da mặt Ngụy Húc vốn dày hơn tường nhà cư nhiên lại đỏ mặt, trừng mắt nhìn Lưu Trăn liếc mắt một cái, lại viết tin nhắn, "Ngươi rốt cuộc là có giúp hay không, nếu ngươi giúp ta mời ngươi một chuyến xx."

Lưu Trăn gửi lại một tin nhắn,"Không giúp, Vệ Khê vẫn là tiểu bạch thố thanh thuần, ta không thể nhẫn tâm để hắn bị con đại sắc lang như ngươi ăn."

Ngụy Húc tức giận hướng hắn trừng mắt.

"Vệ Khê, ta thấy ngươi nên cùng ta ngủ ở tầng dưới đi, bình thường ngươi ngủ vẫn thích xoay tới xoay lui, nếu ngươi cùng Vệ Kiệt ngủ chung không bị rơi xuống mới là lạ, đến lúc đó lại phiền toái bọn ta đưa ngươi đi bệnh viện." Lưu Trăn cũng không thèm để ý tới cái trừng mắt của Ngụy Húc, tiếp tục cùng Vệ Khê nói chuyện.

Vệ Khê phơi quần áo xong, đang muốn dùng máy tính một lát, nghe Lưu Trăn nói như vậy, nghĩ đến hắn tướng ngủ quả thực không tốt, thấy thực quẫn bách, mặt đỏ hết cả.

Lưu Trăn nhìn Vệ Khê vừa mới tắm rửa sạch sẽ, cư nhiên thấy ngây người, Vệ Khê bình thường không thấy ẻo lả, không ngờ lại có vẻ mị nhân đến vậy. Nếu hắn không có Tiểu Tiểu, mà Ngụy Húc cứ lề mề chậm chạp như vậy, thì hắn nguyện ý theo đuổi Vệ Khê. Vệ Khê vừa hiền lành lại ôn nhu, quan trọng nhất là có sắc đẹp.

Ngụy Húc giận sôi cả lên lập tức nói,"Lưu Trăn, tướng ngủ của ngươi so với Vệ Khê còn kém hơn nhiều, lần trước đã té xuống giường còn gì."

Vệ Khê nhớ tới chuyện này liền cười rộ lên, bởi vì lần đó là do hắn phát hiện, Lưu Trăn quấn chăn ngủ trên mặt đất, hắn thức dậy sớm nhất, bật đèn liền thấy được, hắn muốn kêu Lưu Trăn trở lại giường ngủ, không ngờ lại đã lớn tiếng đánh thức hai người kia mà Lưu Trăn vẫn còn chưa tỉnh.

"Vậy thì ngươi tốt nhất cùng Ngụy Húc ngủ chung đi, như vậy đảm bảo an toàn." Lưu Trăn thoại lý hữu thoại (lời nói có hàm ý khác) nói.

Ngụy Húc vẫn còn chưa hiểu ra dụng ý của hắn, lập tức không ngừng cố gắng nói,"Vệ Khê, ngươi cứ ngủ chung với ta đi, ngươi nằm bên trong, sẽ không sợ bị ngã xuống giường."

Vệ Khê thực thẹn thùng, nhưng giường của mình đã bị người khác chiếm cứ mất rồi, hắn cũng không có cách nào, liền gật đầu.

Ngụy Húc hướng Lưu Trăn cười đắc ý, Lưu Trăn lập tức gửi tin nhắn cho hắn, "Đến lúc ngươi mời khách, ta sẽ không khách khí."

"Ngươi không hề nói là giúp ta, dựa vào cái gì phải mời ngươi." Ngụy Húc trả lời.

"Vậy ta đi tố giác ngươi với Vệ Khê." Lưu Trăn không chút khách khí.

Ngụy Húc cuối cùng đành phải nghiến răng nghiến lợi đáp ứng.

Lưu Trăn cười đến thực thoải mái, Lạc Mông từ ngoài đi vào, nhìn vẻ mặt gian xảo của Lưu Trăn, liền nghĩ không biết trên người mình có chỗ nào không ổn.

(1)   Quốc khánh Trung Quốc 1/10 : Người Trung Quốc được nghỉ Quốc khánh từ 1-7/10 hằng năm. Thiệt đáng ghen tị, Tết thì nghỉ 10 ngày, Quốc khánh không đã nghỉ tới 7 ngày.

Vệ Khê không trả lời, Đàm Duẫn Văn trong lòng lại càng thấy không dễ chịu. Đến nơi, hắn ngừng xe, nhưng không lập tức xuống xe mà trực tiếp đối mặt Vệ Khê, nói, "Ta sẽ đưa chìa khóa của căn hộ cho ngươi, ngươi cứ đến đó ở đi, dù sao cũng không có ai ở đó, gọi đệ đệ của ngươi cùng đến ở cũng được."

Quyển Hạ – Chương 19 – Trở về

Vệ Khê cúi đầu, không cho Đàm Duẫn Văn một câu trả lời rõ ràng. Đàm Duẫn Văn cũng hiểu tính cách của Vệ Khê, chỉ khi không thể cự tuyệt Vệ Khê mới trầm mặc như vậy, kỳ thật trong lòng hắn hoàn toàn không muốn.

"Lần trước khi ngươi rời đi, đã bỏ lại chìa khóa trên bàn trong phòng khách, ta đã quên phải đưa lại chìa khóa cho ngươi. Trong thư phòng vẫn còn vài quyển sách ngươi để quên, ta không đem sách trả cho ngươi, là hy vọng ngươi có thể đến tìm ta lấy lại chìa khóa, cho dù không đến đó ở, chỉ cần ngươi quay về là tốt rồi. Ta hy vọng ngươi còn có thể trở lại nơi đó" Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê, vẻ nhu hòa trên mặt dần dần chuyển thành đau thương, ngữ khí cũng trở nên trầm thấp,"Ngày đó, ta đã làm tổn thương tâm ý của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể trở về một lần, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ta."

Vệ Khê càng lúc càng cúi gầm mặt, mấy câu nói này của Đàm Duẫn Văn đã làm tâm hắn chấn động thật lớn, hắn không biết nên như thế nào để đối mặt.

Đàm Duẫn Văn có gì để gọi là sai lầm sao, hiển nhiên là không có, hắn như vậy đã rất ôn nhu rồi, cách hắn cự tuyệt tuy rằng rõ ràng nhưng không có nói lời nào đả kích hay gây tổn thương tới Vệ Khê, hắn chưa bao giờ cảm thấy Đàm Duẫn Văn làm lỗi gì với hắn, làm sao lại nói đến chuyện tha thứ chứ.

Vệ Khê nhớ tới có lần hai vị sư tỷ trong phòng nghiên cứu bàn luận về chuyện nam nhân theo đuổi nữ nhân. Nếu một người nam nhân tự mình nhận lấy hết sai lầm về phần mình hơn nữa có thể nói ra thực tự nhiên chỉ có thể là một trong hai nguyên nhân. Một là hắn thực tình yêu thương nữ nhân này, hai là nam nhân này chỉ đang chơi đùa mà thôi.

Lúc nghe được chuyện đó, Vệ Khê trong lòng cảm thấy khiếp sợ.

Đàm tiên sinh đã vì hắn làm rất nhiều chuyện, nếu dựa theo lời của các sư tỷ mà xét đoán tình huống lúc này thì Đàm tiên sinh thật sự yêu thích hắn hay chỉ đang thừa dịp này mà chơi đùa hắn đây.

Vệ Khê tiếp tục cúi đầu, không trả lời Đàm Duẫn Văn, trong đầu hắn lúc này lại tràn ngập những hình ảnh khi hắn và Đàm Duẫn Văn bên nhau. Những lời nói chân thành, những sự quan tâm, luôn để tâm chiếu cố hắn, vì hắn mà lo lắng đến tiều tụy, mỗi ngày đều đến thăm hắn, cho dù chỉ là để nói vài câu hỏi thăm sức khỏe, tình hình học tập ...

Đàm Duẫn Văn chắc chắn là không phải đang chơi đùa hắn, hắn tin chắc là như vậy.

"Ngươi không có làm gì sai, là ta, là ta nghĩ muốn... Đã nghĩ những chuyện không thực tế, cho nên mới khiến ngươi làm vậy. Ngươi không cần giải thích gì cả?" Vệ Khê nhẹ nhàng nói ra, vẫn cúi đầu không muốn ngẩn lên.

"Vậy trở về chỗ ta ở đi!" Đàm Duẫn Văn đưa tay đặt lên vai Vệ Khê.

"Ta muốn ngươi trở lại như lúc trước, được không? Ngươi ở ký túc xá không hảo hảo chiếu cố bản thân, thân thể dinh dưỡng không đầy đủ cũng không quan tâm, ta thực lo lắng cho ngươi. Ngươi trở về nhé?" Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê vẫn cúi đầu như cũ cũng không lên tiếng, trong lòng thực nôn nóng, hỏi,"Hay là ngươi không muốn rời khỏi người bạn học đó?"

Vệ Khê không biết Đàm Duẫn Văn vì cái gì lại hỏi như vậy, hắn không muốn đến căn hộ của Đàm Duẫn Văn, là vì hắn sợ hãi chính mình càng lún càng sâu về sau không có Đàm tiên sinh sẽ không thể sống nổi.

"Ngươi không muốn rời khỏi ký túc xá sao? Ngươi muốn cùng hắn kết giao sao?" Đàm Duẫn Văn buông tay khỏi người Vệ Khê, ngồi ngay ngắn, bình tĩnh đặt câu hỏi.

Vệ Khê lắc đầu, giọng nói có chút khàn khàn,"Đàm tiên sinh, ngươi làm cho ta thấy sợ hãi, lần trước ngươi rõ ràng đã cự tuyệt tình cảm của ta, vì cái gì bây giờ lại đối xử với ta như vậy, làm cho ta lần nữa ôm hy vọng với ngươi, nhưng rồi lại không thể làm cho hy vọng trở thành sự thật, ta mỗi ngày đều trông ngóng ngươi có thể chấp nhận ta... "

Giọng nói Vệ Khê thống khổ, yếu đuối, hắn không thể nói tiếp được, Đàm Duẫn Văn sững sờ hồi lâu, đã định mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh.

"Cho nên, ta thỉnh cầu ngươi tha thứ." Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê, có chút khó xử không biết làm sao cho phải.

"Ngươi nguyện ý tha thứ cho ta không? Ta không thể chấp nhận ngươi là...nhưng ta có thể xem ngươi là như con trai của ta, cho ngươi những thứ tốt nhất."

"Ngươi biết ta không thể cự tuyệt, cho nên vẫn dùng phương pháp này, ngươi vì cái gì phải như vậy?" Vệ Khê cảm thấy thực thống khổ, những ngày được ở cùng Đàm Duẫn Văn đều là thực không phải mộng, là những ngày hạnh phúc và mỹ mãn nhất của hắn, làm cho hắn thấy cuộc sống thực khoái hoạt, cũng có lúc ưu thương (đau buồn) nhưng như vậy mới cho hắn cảm giác đang được sống. Hắn không thể đem những ngày này xem như là mộng ảo, không thể đem Đàm Duẫn Văn biến thành ảo tưởng không có thực. Đàm Duẫn Văn là một người có thật, đang ở ngay trước mặt hắn, hắn nhìn đến người này thì đã nổi lên ham muốn bắt lấy làm của riêng, thì làm sao bảo hắn chỉ có thể hưởng thụ những gì đang có trong hiện tại mà không cần nghĩ tới tương lai, hắn không phải là loại người chỉ biết kim triêu hữu tửu kim triêu túy (hôm nay có rượu thì cứ say).

Đàm Duẫn Văn nhìn thấy Vệ Khê lộ ra vẻ mặt thương tâm, hắn căn bản không có khả năng chống cự, tâm phòng (anh Văn dựng tường để ngăn chặn tình cảm với em) chớp mắt đã bị công phá, bình thường hắn luôn có thể năng ngôn thiện biện (nhiều lời, cãi lý thật hay) nắm bắt được nhược điểm của người khác, chỉ duy có lời nói của Vệ Khê lại không thể khiến hắn nói ra lời nào để phản bác.

Đàm Duẫn Văn giống bị mê hoặc, xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Khê, đem hắn ôm sát vào ngực mình. "Ngươi quay về căn hộ của ta ở đi! Ngươi ở lại ký túc xá, ta thực lo lắng. Cho dù ngươi không muốn đến ở lâu dài, thì ít nhất trong mấy ngày đệ đệ ngươi đến đây, ngươi đến căn hộ ở được không? Giường trong ký túc xá của ngươi quá nhỏ, hai người ngủ chung giường, đều không thể nghỉ ngơi thoải mái."

Vệ Khê cắn môi, muốn giãy thoát khỏi cái ôm của Đàm Duẫn Văn, nhưng lý trí lại không có cách nào phản kháng lại tình cảm, hắn cảm thấy thật thất bại.

Rõ ràng đã biết không thể cự tuyệt, nhưng mỗi lần hắn thử giãy thoát, Vệ Khê cảm thấy được Đàm Duẫn Văn đã muốn không thể khống chế chính mình.

Cảm giác yêu một người chính là như thế này, là sự chờ mong được gặp mặt tâm tình, là khi được đối phương đối với mình hảo một chút liền thấy trong lòng tràn đầy vui vẻ, muốn đem những chuyện hai người cùng làm với nhau biến thành trân bảo cất giấu trong tận đáy lòng, một ngày không nhìn thấy nhau, liền không thể ngủ yên, cho dù là nằm mộng thì cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn, Vệ Khê bắt lấy tay của Đàm Duẫn Văn, nắm thật chặt.

"Ngươi vì sao gì không thể chấp nhận ta, chỉ thử một lần cũng không được sao? Thử một lần mà thôi." Vệ Khê trong đầu đã nghĩ muốn nói với Đàm Duẫn Văn như vậy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Đàm Duẫn Văn, hắn lại không thể nói được, hắn sợ Đàm Duẫn Văn lại lần nữa đột ngột rời đi.

Bữa tối hôm đó, Vệ Khê hầu như chẳng ăn uống gì, hắn không có chút tâm trạng nào để ăn uống. Hắn cũng đã đáp ứng Đàm Duẫn Văn đến căn hộ ở vài ngày, bất luận là do đề nghị của Đàm Duẫn Văn, hay do hắn thấy ngủ chung với Ngụy Húc không được ổn, hoặc do muốn nhường giường cho Vệ Kiệt ngủ thoải mái, suy đi tính lại, hắn thấy đến căn hộ của Đàm Duẫn Văn ở vài ngày là sự lựa chọn tốt nhất.

Hắn gọi điện thoại cho Vệ Kiệt, nói mình có việc nên sẽ ngủ ở ngoài, bảo Vệ Kiệt không cần ngại ngùng gì, nếu có chuyện gì cần thì nhờ bọn Ngụy Húc hỗ trợ, hoặc là gọi điện thoại cho hắn.

Lần trước hắn đến đây ở chỉ có khoảng mười ngày, đã qua hơn một tháng, nhưng ấn tượng vẫn còn khắc sâu, tốt đẹp cũng có mà thương tâm cũng có.

Giường của Vệ Khê do đã lâu không sử dụng nên Đàm Duẫn Văn giúp hắn đổi ra giường và bao gối mới, Vệ Khê nhìn động tác của Đàm Duẫn Văn lại nhớ tới lần trước Đàm Duẫn Văn cũng vì hắn làm việc này, trong lòng chợt nổi lên một trận ấm áp không nói nên lời, bao phủ lấy toàn thân hắn, làm cho hắn cảm thấy giống như trước giờ chưa có được hạnh phúc, cho dù Đàm Duẫn Văn hiện tại vẫn chưa thể chấp nhận yêu hắn, nhưng chỉ cần mình và hắn có thể cùng nhau sinh hoạt, từ từ từng chút một làm cho hắn tự nhận ra tình cảm của bản thân, thời gian chính là phương thức làm cho quan hệ của hai người từng bước càng gần thêm, Vệ Khê vốn không phải là người chủ động trong chuyện tình cảm nên quyết định cần phải có mưu lược và lập kế hoạch để công hãm người này.

Đánh trận còn có khi bại khi thắng, mà đánh trận thì phải dùng sinh mệnh để giao tranh, còn mình bất quá chỉ phải trả bằng tình cảm mà thôi, vì cái gì chỉ mới thất bại một lần liền chán nản thất vọng.

Vệ Khê đột nhiên suy nghĩ thông suốt, cảm thấy được phía trước đường lớn rộng mở, tâm tình cũng tốt hẳn lên, vội vàng đi giúp Đàm Duẫn Văn, rất nhanh đã đổi xong ra giường.

"Đàm tiên sinh, ngươi muốn uống gì không, nhà bếp đã lâu không sử dụng, chắc cũng không có thứ gì dùng được, nhưng lá trà thì chắc vẫn còn."

Thấy Vệ Khê đột nhiên tinh thần tỉnh táo, Đàm Duẫn Văn tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng cũng thật cao hứng, "Hình như còn hồng trà, nhưng máy nước nóng hết nước rồi, cần phải đun nước."

Vệ Khê đi đun nước, Đàm Duẫn Văn gọi điện thoại cho một tiệm bánh ngọt giao bánh tới, rồi đi lên lầu thu dọn lại thư phòng, mặc dù vẫn có người đến quét tước, nhưng Đàm Duẫn Văn không cho phép người khác tự tiện bước vào thư phòng và phòng ngủ của hắn, bình thường đều là tự hắn chính mình quét dọn.

Vệ Khê thu dọn phòng bếp một chút, pha trà xong, thì có người giao đồ ăn tới, là một hộp bánh ngọt, còn có một hộp điểm tâm nhỏ hắn không biết tên.

Đàm Duẫn Văn uống thử hồng trà, tán thưởng Vệ Khê pha hồng trà càng lúc càng lên tay, Vệ Khê ngồi đối diện hắn ăn bánh ngọt, thần sắc cũng không tỏ ra chút cao hứng gì, suy nghĩ trong chốc lát, nói,"Đàm tiên sinh, ngươi không cần khích lệ ta, ta biết rõ khả năng của mình, ta pha hồng trà cũng rất bình thường, ngươi luôn tán thưởng nhưng thật ra ta cũng không có tiến bộ gì."

Đàm Duẫn Văn hơi bất ngờ, nở nụ cười, hơn nữa cười đến thực thoải mái, "Hồng trà ngươi pha quả thực là có tiến bộ, nhưng vẫn chưa thể bì kịp với Lưu bá. Về sau ta sẽ đổi phương thức khác, ai kêu ngươi đã trưởng thành nhanh như vậy."

Vệ Khê bị Đàm Duẫn Văn cười đến thật ngượng ngùng, trên mặt đã đỏ ửng, cúi đầu, nhỏ giọng nói,"Tài nghệ đều do rèn luyện mà ra, về sau ta sẽ thường xuyên pha, nhất định so với Lưu bá cũng sẽ ngon như vậy."

Đàm Duẫn Văn nhìn hắn, trong mắt tràn đầy ý cười ôn nhu.

Tối đó Vệ Khê mơ thấy cảnh mộng thực mỹ (đẹp), hắn và Đàm Duẫn Văn cùng nắm tay đi trên con đường nhỏ ở quê nhà, khung cảnh trời chiều tuyệt mỹ, hắn và Đàm Duẫn Văn được bao quanh bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, thật thanh thản, thật hạnh phúc.

Sáng sớm, khi Vệ Khê rời giường, Đàm Duẫn Văn đã mua thức ăn về đến, Vệ Khê rửa mặt xong, ra phòng ăn cùng hắn ăn sáng.

Đàm Duẫn Văn đem sữa đã được hâm nóng đặt trước mặt Vệ Khê, nói với hắn, "Ăn xong sớm, ta đưa ngươi về trường."

Vệ Khê uống sữa, cả người như chìm đắm trong hạnh phúc.

Đàm tiên sinh là một người vừa xuất sắc lại ưu tú, tính cách ôn nhu, lại có khả năng làm chính sự, tuy rằng bản thân đương nhiệm chức vụ cao cấp ở công ty lớn, khi về nhà vẫn tự tay làm việc nhà, người như vậy, có bao nhiêu người muốn mà không được, vậy nên muốn theo đuổi hắn đương nhiên cũng phải cố hết sức, chính mình cũng phải không ngừng cố gắng.

Đàm Duẫn Văn lái xe đưa Vệ Khê về đến trường học, cũng chỉ mới bảy giờ sáng, lúc này đang vào tháng mười một, trong sân trường lúc sáng sớm không có mấy người đi lại, vườn trường chỉ là một không gian yên tĩnh, Vệ Khê chần chừ một lúc, nhìn Đàm Duẫn Văn, đỏ mặt, nuốt nước miếng, muốn nói mấy câu nhưng mãi vẫn không nói nên lời.

"Làm sao vậy?" Đàm Duẫn Văn thấy bộ dáng chần chừ muốn nói lại thôi của hắn nên hỏi một câu.

"Ngươi đi đường cẩn thận!" Vệ Khê cuối cùng cũng mở miệng, gom dũng khí, rất nhanh hôn lên mặt Đàm Duẫn Văn một cái, lập tức xoay người mở cửa xuống xe.

Không ngờ Đàm Duẫn Văn vẫn chưa mở chốt khóa cửa, Vệ Khê không thể mở được cửa xe. (Hết đường chạy, đi xe hơi tiện nhỉ)

"Ta quên chưa đưa chìa khóa cho ngươi. Ta đi mấy ngày, ngươi ở lại phải cẩn thận, buổi tối nên về sớm một chút, nếu về trễ, ta cho ngươi một số điện thoại, ngươi gọi người này nói hắn đến trường đón ngươi."

Được Vệ Khê hôn lên má, làm cho Đàm Duẫn Văn dị thường kinh ngạc, bình thường Vệ Khê hay ngại ngùng như vậy, cư nhiên lại dám hôn tiễn hắn, sau khi trấn tĩnh lại, bao quanh hắn là cảm giác hạnh phúc cùng vui sướng.

Nhìn bộ dáng quẫn bách của Vệ Khê loay hoay tìm cách mở cửa, hắn liền dùng ngữ khí thực nhu hòa hóa giải sự xấu hổ cho Vệ Khê.

Vệ Khê mặt đỏ bừng, ừ một tiếng.

Đàm Duẫn Văn cầm lấy đi động của Vệ Khê, lưu vào một số điện thoại, cười nói,"Hắn là tài xế của ta, tên là Trần Cam, ngươi gọi hắn Trần thúc thúc là được. Ta thường xuyên tự mình lái xe, nên trước đây hắn thường đưa đón Thi Tư, Thi Tư về Mỹ rồi hắn cũng không có nhiều việc để làm, cho nên ngươi không cần khách khí, hắn thực hy vọng có người gọi hắn đến đưa đón."

Sự cẩn thận của Đàm Duẫn Văn lần nữa làm cho Vệ Khê cảm động, khiến cảm giác quẫn bách lúc nãy cũng tiêu tan không ít, mảng đỏ hồng trên mặt cũng nhạt đi bớt, trên mặt lộ ra nét tươi cười, bộ dáng thanh tú, làn da trắng nõn làm cho người ta có cảm giác tựa như thái dương lúc sáng sớm, làm cho Đàm Duẫn Văn tâm thần nhộn nhạo.

Vệ Khê nhận lại di động và chìa khóa, từ biệt lần nữa mới chuẩn bị xuống xe.

Đàm Duẫn Văn giữ chặt lấy tay Vệ Khê, nghiêng người qua hôn lên má hắn một cái,"Ngươi hảo hảo chiếu cố bản thân, không cần mải lo làm việc mà bỏ bữa. Ta rất nhanh sẽ trở về."

Vệ Khê cũng nắm lấy tay Đàm Duẫn Văn, rất muốn hỏi hắn, ngươi rõ ràng là yêu ta, vì sao không muốn thừa nhận. Nhưng nhìn đến ánh mắt của Đàm Duẫn Văn, hắn lại không thể nói ra.

Cuối cùng đành phải buông tay Đàm Duẫn Văn, mở cửa xe xuống xe.

Hắn cứ nhìn theo cho đến lúc xe Đàm Duẫn Văn biến mất trong ánh dương của sáng sớm, rồi mới xoay người quay về ký túc xá.

Vừa mới xoay người, liền nhìn thấy Ngụy Húc đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa, ánh mặt trời chiếu xuống làm hắn không thể nhìn rõ biểu tình của Ngụy Húc.

Nhưng Vệ Khê lại cảm thấy được khi đó Ngụy Húc thực thương tâm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: