Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phiên ngoại 2 - Một ngàn đóa hoa hồng

Phiên ngoại – Một ngàn đóa hoa hồng [Một]

Vệ Khê sau khi hoàn thành cuộc thi cuối kì, đồng thời cũng hoàn tất phần cuối cùng trong luận án của giáo sư phòng nghiên cứu, thì lập tức xin phép được về quê sớm. Giáo sư kí tên xác nhận cho cậu xong còn gửi tặng trước một bao lì xì Tết thật dày, bên trong tuy rằng chỉ có hai trăm Tệ, nhưng lòng tri ngộ cùng sự hậu đãi là không thể nói hết được.

Sau đó Vệ Khê lại gấp gáp gọi về cho ông bà ngoại, thông báo Tết này sẽ không về quê, mà sẽ qua nhà người khác đón Tết.

Người bắt điện thoại là bà ngoại, tuy rằng bà đã rất lớn tuổi, nhưng rất thích tám chuyện cùng người khác, Vệ Khê cũng không biết bà đang nghĩ gì, sau khi nghe Vệ Khê nói đến nhà người khác đón Tết, thì đã vô cùng vui mừng, nét tươi cười lộ rõ trên từng nét mặt, bà cười to trả lời, "Có phải là qua nhà cháu dâu gặp mặt người lớn không? Hồi nghỉ hè không về, ông ngoại mày đã nói chắc là mày có bạn gái rồi, còn không chịu thừa nhận, chuyện vui như vậy có gì phải dấu giếm, chẳng phải chuyện sớm muộn thôi sao!......"

Sau đó là liên miên nói không ngừng, nào là qua nhà người ta phải cư xử thế nào, phải chăm chỉ, phải lễ phép, phải đối với con gái nhà người ta thật tốt, phải kính trọng cha mẹ người ta, phải miệng lưỡi ngọt ngào chút, không cần chỉ biết im lặng không nói gì......

Bà ngoại thao thao bất tuyệt khoảng nửa tiếng, đến khi cảm thấy có lẽ cái gì cũng đề cập đến hết rồi mới xác nhận một câu cuối cùng,"Nhớ hết chưa? Mày từ nhỏ đã như cái hũ nút, tao nói miệng lưỡi khô hết cũng không ừ hử gì một tiếng."

Vệ Khê mới nghe thì mặt mày đỏ bừng, một hồi sau thì tinh thần bắt đầu không tập trung, chỉ biết thở dài trong lòng, cuối cùng nghe thấy bà ngoại tổng kết lại một câu liền lập tức đáp lời,"Con nhớ rồi!"

Sau đó đổi thành ông ngoại nói chuyện, màn tra hỏi của ông có phần đỡ hơn, bắt đầu là hỏi con gái nhà người ta ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, tính cách có tốt không, tính ở lại bao lâu, lúc đến thăm nhớ đừng quên mang theo quà, sau đó lại nhắc nhở vài chuyện khi giao tiếp, còn bắt Vệ Khê sau khi đến nơi phải gọi về báo cáo......

Ông ngoại không giống bà ngoại dài dòng, nhưng cũng nói một hơi mội hồi, Vệ Khê trong lòng nghĩ tới Đàm Duẫn Văn, trả lời cũng chỉ đáp đại khái cho có.

Nhưng ông ngoại nghe xong vẫn rất tin tưởng không chút nghi ngờ, Vệ Khê đem Đàm Duẫn Văn đặt vào vị trí con dâu, còn tưởng tượng theo lời ông bà ngoại vừa nói, liền cảm thấy hưng phấn dị thường, trên mặt bất giác cười trộm. Đàm Duẫn Văn vừa lúc đi xuống lầu, nhìn thấy biểu tình lúc này của Vệ Khê, liền có chút buồn cười, hỏi, "Có gì vui vẻ vậy."

Vệ Khê vừa gác điện thoại, mới quay qua liền nghe thấy giọng Đàm Duẫn Văn, không khỏi giật mình hoảng sợ, bất quá, vẻ gian trá trên mặt càng rõ ràng, cậu trèo lên người Đàm Duẫn Văn, "Em gọi điện cho ông bà ngoại, nói anh là cháu dâu tương lai, thế là hai người hợp lại dậy dỗ em phải đối xử anh thật tốt, phải luôn yêu thương anh."

Đàm Duẫn Văn trong mắt tràn ra ý cười sủng nịch, nhưng lại làm bộ sừng sộ, nhéo hai má Vệ Khê một phen,"Chỉ giỏi mồm mép! Xú tiểu tử!"

Vệ Khê cùng Đàm Duẫn Văn ăn xong bữa tối thì cũng đã đến giờ lên máy bay đi New Orleans, sau khi xuống máy bay đã có xe tới đón chờ sẵn, đến khoảng hơn bảy giờ thì về đến một tòa trang viên. Vệ Khê bị say máy bay rất nặng, chỉ bay một chuyến mà như mất nửa cái mạng, lúc trên máy bay ói mửa đến mật cũng ói xong rồi, Đàm Duẫn Văn ở bên cạnh vô cùng đau lòng.

Lúc lên xe, Vệ Khê cuối cùng tạm thời ngất đi, về đến trang viên, Đàm Duẫn Văn liền ôm cậu đi tắm rửa, giúp cậu uống thuốc, uống chút sữa nóng rồi để cậu nghỉ ngơi.

Đàm Duẫn Văn tuy rằng cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn còn việc phải làm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Khê tỉnh lại, đập vào mắt đầu tiên là mái vòm bằng nhung màu cam vỏ quít, tầm mắt di chuyển tới chân giường màu ngà, trên vách tường đối diện là một bức bích họa, vẽ cảnh rừng rậm vào buổi sáng sớm, có đàn thiên nga đang nhảy múa, trong phòng còn có tủ áo rất lớn, ngoài ra còn có một bàn trang điểm dài, còn có bộ ngăn tủ kéo nhỏ, giống như để đựng trang sức, một bên tường khác là cửa sổ lớn,dài xuống tận sàn nhà, rèm cửa sổ cũng là màu cam vỏ quít, bên ngoài nắng chiếu rực rỡ, in lại từng đợt quang ảnh trên lớp rèm cửa dày......

Nội thất và cách bày trí trong phòng mang hơi hướng cổ điển cùng phong cách quí tộc, nhất thời làm cho Vệ Khê cũng không đoán biết được đây là nơi nào, cũng may bên cạnh còn có cơ thể ấm áp, hơi thở vững vàng của Đàm Duẫn Văn vẫn đang ngủ say, mới làm cho cậu thoáng yên tâm hơn.

Bởi vì say máy bay, nên trong người vẫn còn nhộn nhạo khó chịu, miệng lưỡi thì chát đắng, đầu óc quay cuồng, nằm trên giường động một chút cũng không muốn, cậu quay sang ngắm nhìn Đàm Duẫn Văn một hồi, chốc lát sau lại nhìn rèm cửa sổ ngẩn người, sau đó lại ngủ lúc nào không hay.

Đàm Duẫn Văn tỉnh dậy xong, Vệ Khê mới tỉnh giấc.

Rửa mặt, thay quần áo sau đó ăn điểm tâm, ở đây bữa sáng chỉ có kiểu Tây Âu, Đàm Duẫn Văn vẻ mặt thật có lỗi nhìn Vệ Khê nói, đầu bếp món Trung phải tới trưa mới đến, buổi sáng ăn đại khái một chút, không cần để ý.

Nơi này cũng không phải nhà chính của Đàm gia, có thể xem như là trang viên nghỉ dưỡng tư nhân của Đàm Duẫn Văn, Đàm Duẫn Văn tuy rằng chủ yếu ở Trung Quốc phát triển sự nghiệp, nhưng hàng năm anh chỉ ở Trung Quốc không quá hai tháng, mãi tới khi bão Katrina ập tới, Đàm Thi Tư chuyển tới Trung Quốc học trung học, thời gian Đàm Duẫn Văn ở lại Trung Quốc cũng ngày một lâu hơn, sau này phát triển tình cảm với Vệ Khê, thì cơ hồ toàn bộ thời gian đều ở lại Trung Quốc, cho nên, nơi này đã rất lâu Đàm Duẫn Văn không trở lại.

Trang viên này là tài sản riêng của Đàm Duẫn Văn, người quản lý là người Mỹ gốc Phi, ngoài ra còn có một vị quản gia mang hai dòng máu Anh-Pháp chuyên trách bảo quản tòa trang viên mang phong cách Tây Âu cổ điển này, mọi người đều không biết tiếng Trung, Vệ Khê tuy rằng có thể giao tiếp cơ bản bằng tiếng Anh, nhưng muốn cậu speak out, cậu cũng có chút hạn chế, không được tự nhiên, hơn nữa những người khác cũng không sử dụng tiếng Anh chính tông, lúc trao đổi liền xuất hiện chướng ngại. (Thanh: Tiếng Anh chính tông là sao nhở, là chỉ Anh-Anh không phải Anh-Mĩ huh)

Tại trang viên này lưu lại hai ngày, ngày đầu tiên dùng để tu dưỡng sinh lợi, ngày hôm sau Đàm Duẫn Văn đưa cậu đi thăm thú New Orleans, từ sau khi bị cơn bão tập kích, New Orleans vẫn chưa thể khôi phục lại như xưa, sức phá hoại của thiên nhiên thật sự làm cho lòng người run sợ.

Đàm Duẫn Văn nói, mỗi khi đối chọi với thiên tai ở cấp độ này, con người hoàn toàn không có biện pháp chống cự, chỉ có thể cầu nguyện ơn trên phù hộ, cho nên khi còn khỏe mạnh, lúc còn được an toàn, nhất định phải quí trọng sinh mệnh, phải sống thật tốt.

Vệ Khê cũng gật đầu đồng ý, bị Đàm Duẫn Văn mượn cơ hội sỗ sàng, hôn cái đỏ hết cả mặt.

Vệ Khê hỏi lúc bão ập tới, Đàm Duẫn Văn có ở đây không, Đàm Duẫn Văn trả lời lúc đó anh đang ở Trung Quốc, lúc ấy rất lo lắng cho người nhà, sau đó nhìn thấy thảm trạng trên tivi, liền thật kinh hãi.

Hôm nay theo Âm Lịch là 27 tháng chạp, còn Dương Lịch thì đúng vào ngày 14/2, Lễ Tình Nhân của phương tây.

Hôm trước ngày ra ngoài du lịch, Vệ Khê mệt mỏi không chịu nổi, ngủ rồi thì không muốn tỉnh lại, lúc tỉnh lại cũng không biết là mấy giờ rồi, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ở trên giường lăn hai vòng, chỉ cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, nhưng không đụng tới người Đàm Duẫn Văn, mới biết anh đã thức dậy rồi, Vệ Khê hít một hơi thật sâu, chuẩn bị rời giường, không khí hít vào làm cho cậu cảm thấy có chút kì quái, mùi hoa hồng thật nồng, chẳng lẽ Đàm Duẫn Văn xịt dầu thơm hoa hồng, nhưng cũng đâu cần xịt nhiều như vậy, nồng đến độ làm cho người ta choáng váng.

Vệ Khê hai mắt mờ sương, bọc chăn ngồi dậy, thân thể như nhũn ra không có khí lực, nhìn lướt qua khắp gian phòng, lập tức hai mắt liền trừng lớn, há miệng sửng sốt.

Trong phòng ngoại trừ trên giường, tất cả mọi nơi đều phủ đầy hoa hồng, thậm chí ngay cả bàn trang điểm cũng bị chồng chất, phủ đầy hoa hồng.

Hoa hồng tầng tầng lớp lớp, hết bó này đến bó khác, nhưng không phải bị đổ bừa ra đó mà được sắp xếp rất có thứ tự vòng quanh giường lớn tạo hình một trái tim.

Vệ Khê cũng quên mất cái lạnh, mặc áo ngủ đứng trên giường, nhìn cảnh sắc trước mắt mà sững sờ. Trong mắt tất cả đều là hoa hồng màu đỏ, từng đóa kiều diễm động lòng người, nhan sắc lưu tinh mị hoặc, mùi nồng đậm, đầu óc Vệ Khê có chút phát mộng.

Đàm Duẫn Văn nghe thấy trong phòng có động tĩnh, liền mở cửa tiến vào, nhìn thấy Vệ Khê chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh đứng trên giường, muốn cười không cười muốn khóc không khóc biểu tình rất là kỳ quái.

Đàm Duẫn Văn cố gắng không đập lên hay làm di chuyển vòng hoa quanh giường, cẩn thận tiến đến bên giường, một tay dùng chăn vây kín lấy Vệ Khê, cùng ngã xuống giường, lăn người một cái nằm hẳn lên người Vệ Khê, tươi cười hôn lên hai má Vệ Khê, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, nói,"Cưng à, em thích không?"

"Cám ơn anh, em rất thích." Vệ Khê trên mặt lộ ra ý cười, nhìn gương mặt tuấn nhã của Đàm Duẫn Văn, nghiêng người đảo lộn tư thế của hai người, lần này là cậu nằm lên người Đàm Duẫn Văn, hôn lên môi anh, Đàm Duẫn Văn cũng không hề cự tuyệt, hai người hôn tới hôn lui dần dần tim đập không như bình thường nữa.

Phiên ngoại – Một ngàn đóa hoa hồng [Hai]

Vệ Khê ngồi lên người Đàm Duẫn Văn, hai gò má hồng nhuận, trong mắt lưu thủy lóng lánh, uyển chuyển ôn nhu, thâm tình chân thành lại mang theo khát vọng cùng tưởng niệm.

Đàm Duẫn Văn ngây dại nhìn cậu, giơ tay đặt lên lưng Vệ Khê, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, Vệ Khê tựa đầu vào hõm vai của anh, tham lam hít vào mùi hương tự nhiên trên người Đàm Duẫn Văn hòa lẫn mùi hương hoa hồng nồng nàn trong phòng.

Vệ Khê nhè nhẹ dụi vào cố Đàm Duẫn Văn, chậm rãi di chuyển xuống cằm, rồi hầu kết, hai tay bận rộn cởi bỏ nút áo sơmi của anh, vừa mới xoa tay lên ngực Đàm Duẫn Văn, chợt nghe thấy ở hành lang bên ngoài có tiếng bước chân rất nhẹ, Vệ Khê cả người căng thẳng, nhìn thẳng vào mắt Đàm Duẫn Văn.

Vẻ mặt Vệ Khê lúc này chẳng khác gì một chú chuột nhỏ ra ngoài kiếm ăn, nhưng nghe thấy động tĩnh lạ nên cả người lông mao dựng hết cả lên, thật là vô cùng đáng yêu, Đàm Duẫn Văn nhẹ nhàng nở nụ cười, ghé vào bên tai Vệ Khê, hơi thở ái muội nói,"Cửa còn chưa khóa, đợi anh khóa cửa xong, cưng muốn chơi trò gì anh cũng chiều hết."

Vệ Khê đỏ mặt thật cẩn thận quay đầu lại, thông qua cửa phòng vẫn đang mở rộng nhìn ra ngoài, có một hầu gái đi ngang qua, đầu tiên cô bị số lượng lớn hoa hồng trong phòng gây chú ý, sau đó vô tình đảo mắt thấy hai nhân vật chính ở trên giường, lập tức cảm thấy đã quấy rầy chuyện tốt của người khác, thật xin lỗi khom người lập tức bước đi.

"Sherry! Please!" Nhưng Đàm Duẫn Văn hoàn toàn ngược lại, thật tự nhiên, anh ngồi dậy, đem Vệ Khê ôm vào lòng, gọi cô hầu gái quay lại, giơ tay chỉ vào cửa phòng, ý bảo nhờ cô đóng cửa lại.

Cô hầu gái thật thản nhiên, quay lại đóng cửa phòng, còn hướng Vệ Khê tươi cười.

"Thank you!" Đàm Duẫn Văn biểu đạt ý cảm ơn, Vệ Khê thì quẫn bách, mặt mày đỏ bừng.

"Cục cưng, tiếp tục thôi!" Đàm Duẫn Văn vuốt ve bàn tay Vệ Khê, từ trong lòng bàn tay đến đầu ngón tay, từng chút từng chút một vân vê, bàn tay là nơi tụ tập rất nhiều đầu dây thần kinh cảm giác, chỉ cần một chút động tác liền đem cảm giác ngứa ngáy khó nhịn truyền đi, làm cho trái tim Vệ Khê cũng ngứa ngáy theo, Vệ Khê oán trách liếc nhìn Đàm Duẫn Văn, tựa đầu vào vai hắn, làm như đang ngắm nghía hoa hồng trong phòng, cưỡng chế bản thân không được đáp lại động tác của Đàm Duẫn Văn.

Đàm Duẫn Văn thấy Vệ Khê vẫn không có hành động gì thêm, liền biết cậu vì chuyện lúc nãy mà thẹn thùng, nhưng anh lại không thấy ngại gì, lắc chân đá văng giầy xuống sàn, ôm Vệ Khê ngã xuống giường, tay thì luồng vào trong áo ngủ, lần theo vòng eo nhỏ của cậu mà vuốt ve, đây là nơi mẫn cảm nhất trên người Vệ Khê, chỉ cần thêm chút kỹ xảo khi mơn trớn, thân thể cậu sẽ mềm nhũn ngay.

Quả thực, Vệ Khê lập tức mềm nhũn ra, nằm trên giường, hai mắt lóng lánh như mặt nước mùa xuân nhè nhẹ gợn sóng, hơi thở cũng dần nặng nề hơn.

Bàn tay đang vuốt ve thắt lưng kia tiếp theo không hề di chuyển lên trên mà tiếp tục di chuyển dần xuống phía giới, luồng vào trong quần, đảo quanh xoa bóp cánh mông căng tròn, lúc này ý chí của Vệ Khê đã sớm bị quăng không biết tận phương nào rồi, hai tay vội vàng đem quần áo trên người Đàm Duẫn Văn lột bỏ, không ngừng bao phủ cơ thể anh bằng những nụ hôn nồng cháy, Đàm Duẫn Văn bị sự nhiệt tình của Vệ Khê làm cho vô cùng phấn khởi, lật người đem Vệ Khê đặt ở dưới thân, đáp trả lại cái mồm nhỏ hung hãn của cậu.

Đầu tiên là đảo qua răng nanh, khoang miệng, vừa bắt được cái lưỡi linh hoạt kia thì mãnh liệt tấn công, quấn chặt không tha, Vệ Khê bị anh làm cho hô hấp không thông, Đàm Duẫn Văn mới tạm thời buông tha cho cái mồm nhỏ đáng thương, chuyển chiến trường sang cổ và lỗ tai của cậu, thả cho cậu không gian để hít thở không khí.

Mỗi lần đều bị Đàm Duẫn Văn hôn cho thất hồn lạc trí, Vệ Khê thực bất mãn, tuy rằng thường nói kĩ năng hôn là do luyện tập mà ra, nhưng cùng Đàm Duẫn Văn ngày ngày hôn môi, cậu vẫn không có cảm giác mình tiến bộ thêm bao nhiêu.

Chờ hơi thở Vệ Khê đều đặn trở lại, lập tức ôm suy nghĩ không phục, ôm cổ Đàm Duẫn Văn tìm đúng miệng của anh hôn lên, hai thon dài chân cũng quấn lên thân thể anh, không ngừng cọ xát lên đùi, lên lưng Đàm Duẫn Văn.

Trở lại chuyện hôn môi, Vệ Khê bị hôn cho trời đất đảo lộn, cảm giác như hồn lìa khỏi xác, thế giới chỉ là một mảng màu sắc mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình cùng tiếng hít thở nặng nề của Đàm Duẫn Văn, những thứ khác đều như lâng lâng, thân thể như không có sức nặng.

Hơn nửa ngày mới từ trang thái phiêu nhiên kia phục hồi lại, Vệ Khê nghĩ hôn môi chắc cũng cần thiên phú, cố gắng cưỡng cầu cũng không có ích gì, về sau không cần lại làm mấy chuyện vô ích như thế này, bằng không chỉ có chịu thiệt lại không có tiến bộ.

Đàm Duẫn Văn đã lột xong cái quần trên người Vệ Khê, trên người cậu chỉ còn áo sơmi buông thả trên nửa cánh tay, thân thể mềm mại trơn bóng, khung xương tinh xảo, cơ bắp phân bố đều khắp, da thịt đang nhiễm màu phấn hồng, vòng ngực phập phồng lên xuống, cái miệng nhỏ hơi hé mở thở dốc, nhìn Vệ Khê ở dưới thân bày ra phong cảnh mỹ lệ, trong lòng bỗng chốc tràn ngập cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc, cũng có thêm chút cảm khái, cảm giác quí trọng.

Vì thế càng thêm ra sức cùng Vệ Khê ở trên giường dây dưa một trận.

Hai người đã hơn một tuần không gần gũi, cả hai đều thật kích động.

Vệ Khê tự mình giang rộng hai chân để cho Đàm Duẫn Văn tiến vào, Đàm Duẫn Văn kịch liệt tiến công làm cho Vệ Khê liên tục xin tha,"Anh... chậm một chút, ngô......, ân, .... chậm một chút!"

Hiện giờ chỉ có ôm chặt lấy vai lấy cổ Đàm Duẫn Văn mới có cảm giác an ổn, nhịp tim đập không ngừng gia tốc, cánh tay ôm lấy anh lại thật ấm áp.

Bên ngoài ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp mặt đất, sáng lạn nóng rực.

Chờ Đàm Duẫn Văn ôm Vệ Khê bước vào bồn tắm lớn tắm rửa, Vệ Khê có chút mệt mỏi tựa vào ngực Đàm Duẫn Văn, đăm chiêu suy nghĩ.

"Cục cưng, suy nghĩ chuyện gì vậy, nhìn em rất phiền não!" Đàm Duẫn Văn hỏi.

"Trong phòng có nhiều hoa như vậy, qua hôm nay chẳng lẽ phải ném đi hết, như vậy thật tiếc quá!" Vệ Khê bi thương suy tư, những thứ đẹp đẽ đều không thể tồn tại lâu.

"Em đã nhìn thấy, cũng đã rất thích, vậy là chúng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, mọi việc sau đó không cần để ý nhiều như vậy!" Đàm Duẫn Văn hôn lên cằm Vệ Khê, thanh âm trầm thấp gợi cảm.

"Hôm nay là ngày gì? Sao anh lại tặng em nhiều hoa hồng vậy?" Vệ Khê vẫn như cũ thực uể oải, bởi vì cậu cảm thấy làm vậy thật lãng phí, Đàm Duẫn Văn tặng cậu thật nhiều hoa hồng, cuối cùng hai người ở giữa rừng hoa hồng làm tình, sau đó đám hoa hồng này sẽ bị vứt bỏ.

Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê nghiêm mặt hỏi vấn đề này, mặt liền hơi cứng lại, thật là làm khó cho cục cưng của anh, không biết hôm nay là ngày gì, bất quá, qua một lúc sau, anh liền khôi phục khuôn mặt tươi cười,"Vậy em nói hôm nay là ngày gì?"

Vệ Khê suy nghĩ một lát rồi đáp,"Hôm nay là hai mươi bảy Âm Lịch, trước giờ em không nghe nói ngày này có gì đặc biệt cả, trước kia khi ở quê, thì mấy ngày này mọi người sẽ mời ăn tiệc đoàn viên, đón Ông Táo trở về, còn có gì nữa nhỉ?" Cậu suy nghĩ thêm một lát lại nói thêm,"Nga, hôm nay là mười bốn tháng hai, nhưng mười bốn tháng hai cũng đâu có gì đặc biệt!"

Vệ Khê nhìn Đàm Duẫn Văn, cầu được giải đáp.

"Cục cưng, hôm nay là Lễ tình nhân! Em không biết sao?" Đàm Duẫn Văn thực bất đắc dĩ đưa ra đáp án.

Vệ Khê sửng sốt một chút, đột nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra hôm nay là Lễ tình nhân! Duẫn Văn, xin lỗi, em lại quên mất. Nhưng mà vừa rồi cũng kịp thời bù lại rồi phải không."

"Anh tặng nhiều hoa hồng như vậy làm gì, thật lãng phí, đưa một bông là được rồi!" Vệ Khê lại ngẫm nghĩ, nếu chỉ là một bông thì còn có thể ép khô trong sách để bảo tồn, giờ nhiều hoa hồng như vậy nhật thời không thể nghĩ ra phương án xử lý tốt nhất.

Đàm Duẫn Văn tức giận gõ lên đầu Vệ Khê một cái, hung tợn nói,"Anh tặng em một ngàn bông hoa hồng đó."

Vệ Khê có lỗi nhìn Đàm Duẫn Văn, lại hôn lên mặt anh một cái.

Biểu tình Đàm Duẫn Văn lần nữa trở nên ôn nhu, lưu luyến đổ vào tai Vệ Khê những lời đường mật,"Là do nhân viên của hàng bán hoa nói, tượng trưng cho tình yêu trường cữu, không bao giờ chia cắt, cho tới lúc chết."

Vệ Khê cảm động tựa vào lòng Đàm Duẫn Văn, sau đó ngẩng đầu, giọng nói hơi nấc lên,"Duẫn Văn, em yêu anh."

"Cưng à, anh cũng yêu em!" Đàm Duẫn Văn hôn lên trán Vệ Khê một cái, sau đó ngẫm nghĩ lại nói thêm một câu,"Hay là chúng ta ở trong này làm thử một lần đi!"

Vệ Khê nhìn Đàm Duẫn Văn, còn chưa kịp phản ứng lại anh đang nói cái gì, ngẩn ngơ một hồi mới vỡ lẽ, nhưng lại lập tức cự tuyệt,"Em còn có chuyện phải làm, không cần thử nghiệm gì hết."

Lúc sau, Đàm Duẫn Văn sai người vào buổi chiều đưa hết số hoa hồng trở lại tiệm hoa, nhờ làm thành hoa khô toàn bộ, Vệ Khê thì chạy vào bếp, dùng vốn tiếng Anh trúc trắc cùng một hầu gái trao đổi, nhờ cô chỉ cách làm sôcôla.

P/S: Thanh: Ta nói nha, em Khê làm chocolate chi cho mắc công, bôi lên người là được òi, coi mòi anh Văn thích hơn á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: