Phiên ngoại 1 - Cám dỗ ngọt ngào
Phiên ngoại – Cám dỗ ngọt ngào [ thượng ]
Cuộc thi cuối kỳ đang tới gần.
Học kì này, về tình cảm gặp phải nhiều lần trắc trở, cũng nhiều đau khổ, hơn nữa phần lớn thời gian đều tập trung làm đề tài ở phòng nghiên cứu của giáo sư, thời gian và tinh lực dành cho việc học hành thiếu càng thêm thiếu.
Thi cuối kì sắp tới, Vệ Khê cảm thấy nếu không gia tăng thời gian để ôn tập cho đàng hoàng, thành tích nhất định sẽ đếm ngược từ dưới lên.
Sau khi hạ quyết tâm, Vệ Khê làm ra quyết định.
Đến tối, sau khi Vệ Khê tắm rửa xong, Đàm Duẫn Văn đã mặc áo choàng ngủ tựa vào đầu giường, lật tạp chí, thấy Vệ Khê tắm rửa xong đi ra, trên mặt liền tươi cười.
Vệ Khê lau khô tóc, cậu không đeo mắt kíếng, ánh mắt hướng về phía Đàm Duẫn Văn ngắm nhìn anh vài lần, trong lòng có chút áy náy.
Đàm Duẫn Văn mặc áo choàng ngủ, mà không phải pijama , căn cứ theo kinh nghiệm, Vệ Khê phỏng đoán anh đang chờ đợi một đêm trời đất đảo điên, ái tình cuồng nhiệt, nhưng mà nhớ tới hai ngày trước, sau khi miệt mài quá độ, không thể tập trung lực chú ý, khả năng ghi nhớ giảm sút, thành tích học tập cũng giảm xuống...... Một đống lớn điểm trừ, không nhìn ra có gì ưu việt, hơn nữa mỗi lần làm xong, tuy rằng không đau như lần đầu tiên, nhưng ngày hôm sau cơ thể vẫn cảm thấy không thoải mái, đặc biệt mông cùng thắt lưng, thật sự thực vô cùng nhức mỏi.
Vì sự nghiệp ôn tập cao cả, nhất định phải từ chối Đàm Duẫn Văn, ngoài ra, trước khi kết thúc kì thi, tốt nhất không cần làm.
Vệ Khê ngồi trên sô pha cúi đầu trầm tư lau tóc, Đàm Duẫn Văn liền tiến lại giúp cậu, lau khô xong trực tiếp dùng một tay ôm lấy Vệ Khê, Vệ Khê bất ngờ không kịp phòng, theo phản xạ, động tác đầu tiên là quàng tay ôm lấy cổ Đàm Duẫn Văn, nhìn thẳng vào hai mắt Đàm Duẫn Văn, trong mắt anh nhu tình lưu chuyển, say đắm và dục vọng cùng tồn tại.
Vệ Khê rùng mình, đến khi Đàm Duẫn Văn đặt cậu xuống giường, liền nghiêng người kéo chăn che chắn giữa hai người.
Đàm Duẫn Văn bất ngờ, không biết Vệ Khê muốn làm gì.
"Duẫn Văn, em, em......" Đối diện với sự nghi vấn trong mắt Đàm Duẫn Văn, Vệ Khê thực áy náy, thực ngượng ngùng, bắt đầu rối cả lên.
"Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?" Đàm Duẫn Văn vừa hỏi tay vừa sờ lên trán Vệ Khê.
Vệ Khê lắc mình tránh né, đỏ mặt lắp bắp nói,"Thân thể không có vấn đề gì. Chỉ là, chỉ là, em, em sắp phải thi cuối kì, mấy ngày này phải ôn tập, ôn tập sẽ chiếm khá nhiều thời gian, em, em tính là mấy ngày nay sẽ không......"
Đàm Duẫn Văn trầm mặc trong chốc lát, trên mặt lại hiện ra nét tươi cười, xoa mặt Vệ Khê, ôn nhu nói, "Được rồi! Vậy em cứ yên tâm ôn bài cho kì thi đi! Nhưng mà không cần thức quá khuya, thân thể quan trọng nhất!"
Vệ Khê cảm động vì được Đàm Duẫn Văn thông cảm, tuy rằng Đàm Duẫn Văn đang cười, nhưng cậu biết kì thật trong lòng Đàm Duẫn Văn đang thất vọng, vì thế, lập tức nói một câu,"Chờ thi xong, em sẽ bồi thường cho anh!"
Nói xong, mặt Vệ Khê liền đỏ hồng, vì cậu không hề nghĩ ngợi gì đã nói ra lời xấu hổ như vậy.
Đàm Duẫn Văn hàm tiếu, hôn lên trán cậu một cái, nói,"Vậy giờ ngủ đi! Ngủ đầy đủ thì tinh thần mới minh mẫn!"
Sau lần đó, Đàm Duẫn Văn thật sự chỉ cùng cậu ngủ chung giường, chưa từng đưa ra yêu cầu nào quá hơn nữa, Vệ Khê thấy cảm động lại có phần lo lắng.
Qua hơn hai mươi ngày ôn tập cùng thi cử, rốt cuộc, rất cả các môn đều đã thi xong, mọi người được giải phóng.
Trước kia, mỗi lần kết thúc kì thi, Vệ Khê chưa từng cảm nhận được cảm giác vui sướng của các học sinh khác, lần này, cậu đã có thể cảm nhận sâu sắc một phen, cảm giác hân hoan như sau lưng mọc thêm một đôi cánh, có thể tùy lúc bay lượn.
Vệ Khê kết thúc bài thi cuối vào buổi sáng, Đàm Duẫn Văn vẫn còn đang đi làm, cậu liền trở về nhà, tự mình làm cơm, sau đó lên mạng lướt web.
Trong phòng ngủ của cậu đã trang bị đường dây mạng cho máy bàn, trước đây cậu vẫn dùng laptop Đàm Duẫn Văn tặng để lên mạng, quay đầu nhìn giường lớn trong phòng mình, trên mặt Vệ Khê đột nhiên hiện ra thần thái nghiêm túc, sau đó là niềm hân hoan không kiềm nén được.
Cậu lướt mạng trong chốc lát, dạo qua mấy shop online, nhìn một hồi sắc mặt đã đỏ lừ, nhãn quang loạn chuyển, trong mắt lộ vẻ bất an.
Cuối cùng, rốt cục xuống tay mua vài món.
Bởi vì dùng dịch vụ chuyển phát nhanh nội thành, theo qui định chỉ cần hai ba giờ sau là hàng tới.
Trong lòng Vệ Khê không yên, ngồi ở nhà chờ giao hàng, được một lát lại chạy ra ban công xem đã đến chưa, nhắn cho Đàm Duẫn Văn một tin nhắn, hỏi xem khi nào thì anh sẽ về nhà, Đàm Duẫn Văn đang trong cuộc họp, di động run lên mấy cái, biết chỉ có Vệ Khê mới nhắn tin cho mình, liền lấy ra xem, vui vẻ nhắn lại 'Đúng giờ sẽ về', anh biết hôm nay là ngày cuối cùng của kì thi, suy tính tối nay sẽ dẫn Vệ Khê ra ngoài ăn.
Vệ Khê đang ở trong nhà lo lắng chờ chuyển phát nhanh, liền nhận được điện thoại của sư tỷ, bảo cậu mau tới phòng nghiên cứu xử lý một vấn đề nhỏ, Vệ Khê đang muốn từ chối, cuối cùng lại vẫn lo lắng, nên quay trở lại trường.
Vốn Vệ Khê tưởng rằng chỉ là vấn đề đơn giản, giải quyết nhanh chóng, không ngờ tới lại mất khá nhiều thời gian, chờ khi cậu về nhà, Đàm Duẫn Văn đã về trước rồi.
Vệ Khê vào nhà, Đàm Duẫn Văn đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, nhìn thấy Vệ Khê liền nở nụ cười, chỉ vào một gói bưu kiện, nói,"Bưu kiện của em, anh đã kí nhận rồi. Chúng ta ra ngoài ăn tối đi, anh tưởng em sẽ trở về sớm nên mới không gọi cho em."
Vệ Khê nhìn thấy gói bưu kiện thì trên mặt đã ngập một màu hồng phấn, lo lắng Đàm Duẫn Văn đã biết có gì bên trong, hai mắt liền có chút không được tự nhiên, nói,"Em vừa nãy đến trường, thấy anh chưa về nên không báo trước."
Hai người chọn một nhà hàng Pháp, Vệ Khê uống được nửa ly rượu vang đỏ, trên mặt liền tô điểm phấn hồng, về nhà, Đàm Duẫn Văn nhìn trên mặt bảo bối cưng như tô son, môi hồng răng trắng, hai mắt lưu thủy, trong lòng liền nhộn nhạo, muốn lập tức mang cục cưng lăn giường, nhưng trong lòng suy tính một chút, chỉ mỉm cười, cũng không hôn Vệ Khê cái nào đã đi lên lầu.
Vệ Khê tha nguyên gói bưu phẩm vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi mới mở ra xem hàng hóa bên trong, lấy ra cầm trên tay so thử hàng thật với hình quảng cáo có đúng không, chất lượng quả thật rất tốt, vừa hưng phấn vừa thẹn thùng nhìn lên lầu.
Đàm Duẫn Văn vào thư phòng, giở một quyển sách ra đọc, thấy Vệ Khê đi vào, anh liền tủm tỉm cười hỏi Vệ Khê muốn gì à.
Vệ Khê thấy Đàm Duẫn Văn không có ý định tắm rửa đi ngủ, liền có chút thất vọng, chỉ biết cười trừ, lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Vào nhà bếp hâm sữa, tự uống một ly, cầm thêm một ly cho Đàm Duẫn Văn mang lên lầu.
Buổi tối, đôi khi Đàm Duẫn Văn cũng uống sữa, nói là có tác dụng trợ giúp ngủ ngon, Vệ Khê đưa ly sữa cho anh, coi như nhắc nhở anh nên đi ngủ.
Đàm Duẫn Văn nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận rồi uống luôn, nhưng không giống như đang uống sữa mà như đang thưởng thức rượu đỏ.
Vệ Khê lại nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, liền xuống lầu tắm rửa, ở trong phòng tắm tiêu tốn hết nửa tiếng đồng hồ, từ phòng tắm đi ra, thấy Đàm Duẫn Văn vẫn chưa trở xuống, liền mặc áo choàng ngủ lên lầu tìm anh.
Đàm Duẫn Văn đã không còn đọc cuốn sách lúc nãy nữa, mà đang giở một cuốn catalogue giới thiệu sản phẩm bằng tiếng anh, ly sữa đã uống xong đặt ở trên bàn.
Vệ Khê còn chưa lau khô tóc, khuôn mặt càng hiện ra nét non nớt, trong lòng cậu đang thật thất vọng, tâm tình đều lộ hết trên mặt. Lên tiếng gọi Đàm Duẫn Văn,"Duẫn Văn, anh không tắm rửa đi ngủ à?"
"Để anh xem xong đã, nếu em mệt thì ngủ trước đi!" Đàm Duẫn Văn không ngẩng đầu trả lời, giống như đang thật sự nghiên cứu sản phẩm trong catalogue.
Vệ Khê thực thất vọng, vẻ mặt có chút ủ rũ, bước tới cầm ly sữa trên bàn ảo não đi ra cửa.
Đàm Duẫn Văn nhìn bộ dạng mất mát của Vệ Khê, trên mặt hiện ra nét tươi cười, đóng catalogue lại, chuẩn bị đứng dậy, không nghĩ tới Vệ Khê đã xoay người trở vào.
"Duẫn Văn, hôm nay em đã thi xong hết rồi." Vệ Khê nhìn Đàm Duẫn Văn, đôi nhãn thần đen bóng nhìn chằm chằm anh.
"Anh biết, đêm nay dẫn em ra ngoài ăn tối là để ăn mừng, không phải sao?" Đàm Duẫn Văn tỏ vẻ hiểu được, gật đầu trả lời.
Vệ Khê cắn môi, lại liếc mắt nhìn Đàm Duẫn Văn một cái, xoay người xuống lầu, nếu lúc này Vệ Khê nhìn vào trong gương, sẽ biết ánh mắt của cậu có bao nhiêu ai oán.
Đàm Duẫn Văn sắp không giữ được sự nghiêm túc trên mặt, nếu bảo bối đã mong chờ như vậy, phải nhanh chóng đi tắm thôi!
Vệ Khê cầm bộ quần áo kia ra nhìn một lần, tuy rằng Đàm Duẫn Văn không hiểu phong tình, nhưng nếu đã mua rồi thì vẫn mặc thử một lần xem sao!
Vệ Khê đóng cửa, thay quần áo, lại đem cửa mở ra rồi liền leo lên giường, bọc chăn kín hết cả người.
Đàm Duẫn Văn mặc áo ngủ vào phòng, Vệ Khê còn đang dỗi anh đầu gỗ không hiểu ý, liền làm như không biết, giả bộ ngủ không nhúc nhích.
Đàm Duẫn Văn mở đèn giường, trong phòng liền chìm trong một vầng sáng cam vàng, hôm nay drap giường cùng chăn đệm cũng dùng màu cam vỏ quýt, màu sắc phối hợp vô cùng hài hòa.
"Bảo bối, nói cho anh nghe xem, hôm nay em rốt cuộc giận dỗi chuyện gì?" Đàm Duẫn Văn cười, tiến đến sát lỗ tai Vệ Khê hỏi nhỏ.
Vệ Khê nghiêng người, nhắm mắt lại giả bộ như vẫn đang ngủ, hai tay nắm chặt chăn, không cho Đàm Duẫn Văn kéo ra.
"Bảo bối, xem ra em đã ngủ say rồi! Thôi đành vậy! Anh cũng đi ngủ!" Đàm Duẫn Văn nói xong, liền đứng dậy muốn mở tủ lấy một bộ chăn gối khác.
Vệ Khê mở mắt ra trừng Đàm Duẫn Văn, cậu biết Đàm Duẫn Văn đang ghẹo mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bực bội.
"Được không?" Trên mặt Đàm Duẫn Văn mang theo ý cười bỡn cợt, leo lên giường nằm bên cạnh Vệ Khê, cậu vểnh miệng giận dỗi, thả chăn ra cho Đàm Duẫn Văn chui vào.
Đàm Duẫn Văn lại lập tức nhảy bổ lên người Vệ Khê, hôn môi cậu, bàn tay tiến vào trong chăn xoa nắn thân thể cậu.
Ngoài dự kiến của Đàm Duẫn Văn, không tiếp xúc đến da thịt hay vải vóc mà là một loại chất liệu thật mềm mại, hình như còn có chút lỗ nhỏ.
Hôm nay anh vừa về nhà, đã có người nhấn chuông cửa, nói là đưa chuyển phát nhanh.
Đàm Duẫn Văn có chút bất ngờ, nhưng vẫn ra mở cửa, nhân viên đưa hàng là một cô gái trẻ, nói bưu kiện là của Vệ Khê, giao bưu kiện cho Đàm Duẫn Văn, nhờ anh kí nhận rồi tươi cười chào ra về. Đàm Duẫn Văn cảm thấy đây là đồ riêng của Vệ Khê nên không mở ra xem bên trong có gì. Nhưng câu nói của cô nhân viên trước khi ra về làm Đàm Duẫn Văn nổi lên nghi vấn.
"Mong quí khách có thời gian vui vẻ!"
Ngữ điệu của đối phương làm cho Đàm Duẫn Văn nghi hoặc, anh lăn qua lộn lại bưu phẩm nhìn thật lâu, lên mạng tra xét thử địa chỉ gửi hàng, liền hiểu được là có chuyện gì.
Bởi vậy, đã có chuyện tối hôm nay.
Phiên ngoại — Cám dỗ ngọt ngào [ trung ]
Đàm Duẫn Văn lần theo vành môi Vệ Khê, nhưng không tiến vào, Vệ Khê vươn đầu lưỡi ra câu dẫn anh, cũng không có được sự đáp lại.
Đàm Duẫn Văn vuốt ve dọc theo thân thể Vệ Khê , cảm thấy có lẽ Vệ Khê đang mặc áo sơmi, đụng đến chỗ eo, anh dùng chút thủ đoạn, ngón tay xoay ngang vẽ ấn xuống, cả người Vệ Khê liền mềm nhũn, khẽ rên một tiếng, đụng đến phía dưới, Đàm Duẫn Văn phát hiện Vệ Khê không mặc gì cả, cặp mông vừa cong vừa nảy dưới sự vuốt ve của Đàm Duẫn Văn càng có khuynh hướng căng tròn.
Đàm Duẫn Văn nhìn vào mắt Vệ Khê, cậu oán trách trừng anh, mặt đã đỏ lừ, cánh môi khẽ nhếch, trong mắt hơi nước nhộn nhạo.
Đàm Duẫn Văn cười vuốt ve đùi trong của Vệ Khê, Vệ Khê lập tức giật hai chân lại, dục vọng phía dưới bừng tỉnh.
"Bảo bối, để anh xem được không?" Đàm Duẫn Văn cười trưng cầu ý kiến, nhưng cũng đã cầm chăn xốc lên.
Vệ Khê mặc áo lót màu trắng ngà, kích thước hơi lớn, vừa vặn che qua tiểu Vệ Khê, phong cảnh bên dưới góc áo như ẩn như hiện.
Lớp áo lót mềm mại lại mỏng manh, gần như xuyên thấu, hình thức bình thường, nhưng trước ngực lại khoét hở ra, tạo hình một con bươm bướm đang giương rộng cánh, hồng anh trên ngực nằm ngay chỗ khoét hở dễ dàng bị nhìn thấy, dưới ánh sáng cam vàng ấm áp trong phòng, thân thể Vệ Khê đã lộ qua một loại mị hoặc màu phấn hồng, kiểu tình thú nửa che nửa hở làm cho thanh âm Đàm Duẫn Văn khàn vài phần, vuốt ve trước ngực Vệ Khê, hồng anh trên ngực dưới lực ma sát rất nhanh đã đứng thẳng lên, cậu không tự chủ rên rỉ một tiếng, trừng mắt nhìn Đàm Duẫn Văn.
"Bảo bối, đứng lên để anh xem." Giọng nói Đàm Duẫn Văn khàn đục, hôn lên khóe mắt, lỗ tai Vệ Khê.
"Hừ!" Vệ Khê khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ đối với việc bị Đàm Duẫn Văn chọc ghẹo rất bất mãn, nhưng vẫn chuẩn bị đứng lên.
Đàm Duẫn Văn lui lại dựa vào đầu giường, nhìn nhất cử nhất động của Vệ Khê.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, Vệ Khê vẫn thực thẹn thùng, đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt Đàm Duẫn Văn, kéo kéo góc áo, chậm rãi đứng lên.
Cứ như vậy đứng lên, dục vọng phía dưới đã lặng lẽ đứng thẳng, liền không chỗ nào che giấu, sắc mặt Vệ Khê trở nên càng hồng, xoay người sang chỗ khác không dám đối mặt với Đàm Duẫn Văn.
Lưng áo cũng được khoét hở, so với phía trước lại là một con bướm to hơn, dài xuống mới mông, toàn bộ đường cong xinh đẹp đều có thể thông qua lỗ hổng thấy rõ ràng.
Không nhận được tín hiệu gì từ Duẫn Văn, Vệ Khê có chút không yên. Đàm Duẫn Văn không hề thích hắn mặc những kiểu quần áo bại lộ thân thể, quần lót chữ "T" lần trước mượn của A Giản làm Đàm Duẫn Văn tức giận một trận chính là ví dụ điển hình.
"Duẫn Văn, nếu anh không thích thì em sẽ thay ra." Vệ Khê hơi co chân lại, chuẩn bị xuống giường.
"Bảo bối, em thật xinh đẹp!" Đàm Duẫn Văn nhìn Vệ Khê không chuyển mắt, thân thể người yêu vốn đã có mị lực, cộng thêm bộ quần áo này càng làm cho tình yêu trong lòng anh mạnh thêm, chỉ muốn chiếm hữu cậu cho riêng mình.
Vệ Khê quay người lại nhìn Đàm Duẫn Văn, đã bị Đàm Duẫn Văn kéo mạnh một cái, té ngã vào lòng anh.
Lời nói trong miệng thoáng chốc bị chiếm lĩnh, khoang miệng bị đầu lưỡi đảo qua, sau đó đầu lưỡi bị khiêu khích chỉ biết một mặt thừa nhận, Vệ Khê bị hôn, thắt lưng như nhũn ra, chỉ biết dựa vào Đàm Duẫn Văn duy trì mới chống đỡ không ngã xuống.
Tay Đàm Duẫn Văn đặt trên y phục, chơi đùa vỗ về trên lưng hắn, sau đó lại luồng xuống bên dưới vuốt ve làn da bóng loáng.
Vệ Khê bị đẩy ngã xuống giường, Đàm Duẫn Văn lần này hôn rất kịch liệt, làm cho hắn không thở nổi.
"Bảo bối, em thật sự là khắc tinh của anh!" Đàm Duẫn Văn hôn lên vành tai Vệ Khê, không chút nào keo kiệt, buông lời tâm tình.
Ánh mắt Vệ Khê lóe sáng, nhìn Đàm Duẫn Văn cười, vươn tay quàng qua vai Đàm Duẫn Văn, kéo áo ngủ trên người anh xuống.
Đàm Duẫn Văn cũng không ngăn cản cậu, dọc theo từ cổ xuống, không ngừng hôn môi, đến khi liếm đến chỗ xương quai xanh ở hõm vai, khẽ cắn nhẹ một cái, Vệ Khê run rẩy xin tha,"Đừng mà, đừng mỗi chỗ đó!"
Đàm Duẫn Văn cười khẽ, vỗ lên mông cậu, nhẹ nhàng xoa nắn, đầu ngón tay vân vê đảo qua lối vào bên dưới, Vệ Khê chân liền co quắp lại, trong mắt đã ngập một tầng thủy quang.
Qua lỗ hổng liếm láp hồng anh trước ngực Vệ Khê, nhẹ nhàng cắn lên, hồng anh đỏ tươi thêm một tầng thủy quang mọng nước, dục vọng Vệ Khê càng như nghênh đón, Đàm Duẫn Văn khẽ nghiến một chút, cả người Vệ Khê liền run lên, trong giọng nói mang theo kiều ý,"Anh làm đau em."
"Cục cưng, xin lỗi!" Đàm Duẫn Văn nói nhanh, lại vẫn tiếp tục tàn phá hồng anh ở bên kia, loại cảm giác vừa ngứa vừa đau làm cho Vệ Khê khổ sở không nói nên lời, nhưng lại không muốn nó kết thúc.
Đàm Duẫn Văn xé mở lỗ hổng trong quần áo của Vệ Khê, thân thể cậu hoàn toàn hiện ra ở trước mắt anh, đồng tử trong khoảng khắc tối đi, hô hấp đã sớm mất ổn định.
Vệ Khê cũng làm như Đàm Duẫn Văn, tháo bỏ dây lưng áo ngủ, lúc này mới nhìn thấy Đàm Duẫn Văn cũng giống mình, không mặc gì bên dưới, trên mặt tươi cười rạng rỡ, nhìn lướt qua ngoạn ý bên dưới Đàm Duẫn Văn đã sục sôi ý chí chiến đấu, vươn tay chụp lấy nó trêu chọc nói, "Ai bảo anh giả bộ quân tử, ai cho anh ghẹo em!"
Đàm Duẫn Văn vui vẻ đem Vệ Khê ôm cùng ngã xuống giường, kéo chân cậu lên, đánh vào mông cậu, cười mắng, "Chỉ biết tác quái!"
Vệ Khê thở phì phò cười, quần áo đã sớm bị quăng tán loạn, tóc dài rũ xuống trước trán, che đi hai mắt mê loạn.
"A!" Hắn đột nhiên kêu lớn, hai tay nắm chặt drap giường, "Anh đừng, đừng như vậy, ô ~ ân......"
Vệ Khê cương thẳng nửa người trên, trở thành minh chứng sống cho câu 'Niêm bản thượng thịt'.
Đàm Duẫn Văn hôn lên cánh mông của cậu, đóa hoa hồng nhạt ở ngay trước mắt, cũng như chủ nhân ngượng ngùng khép mở, anh không hề cố kị khẽ liếm một cái, đầu lưỡi tỉ mỉ cảm nhận.
Vệ Khê chịu không nổi rên rỉ, phía trước đã cương thẳng, trên đầu đã bắt đầu rỉ ra chất dịch trong suốt,"Đừng làm vậy, em không! Ân......"
Đàm Duẫn Văn tiếp tục liếm láp căn cơ của Vệ Khê, đem toàn bộ những nơi tư mật nhất trên thân thế Vệ Khê phơi bày trước mắt mình. Anh yêu sâu sắc thiếu niên này, chỉ cần là của cậu, bất luận là thứ gì anh đều yêu thích.
Đàm Duẫn Văn cầm dịch bôi trơn quỳ giữa hai chân Vệ Khê, hai mắt Vệ Khê đong đầy thủy lệ, hơi mở miệng, đỏ mặt oán trách nhìn chằm chằm Đàm Duẫn Văn, nửa ngày mới nói một câu,"Thật chán ghét!"
"Em có ghét hơn nữa thì anh cũng hôn em!" Đàm Duẫn Văn giúp Vệ Khê bôi trơn, lập tức đẩy vào phân nửa ngón tay, Vệ Khê 'Ân' một tiếng liền không phát ra âm thanh nữa.
Đàm Duẫn Văn chậm rãi xâm nhập, nhẹ nhàng di chuyển, Vệ Khê bị cọ xát một hồi biến thành hưởng thụ lại ma dương khó nhịn, oán giận nói,"Anh nhanh hơn chút đi!"
Đàm Duẫn Văn chỉ cười tiến vào thăm dò sâu hơn.
"A!" Vệ Khê thoảng thốt kêu lên, tay càng xiết chặt drap giường hơn, vật nhỏ bên dưới cũng theo đó run rẩy.
Đàm Duẫn Văn không buông tha cho cậu, ở chỗ nào đó chậm rãi cọ xát, thân thể Vệ Khê không ngừng run rẩy, đợt này đến đợt khác, miệng cũng không ngừng xin tha thứ,"A! Duẫn Văn, đừng mà, nơi đó đừng... ân, a!"
Vệ Khê kêu thét lên, cả thân người đột nhiên căng cứng, vật nhỏ phía trước liền bắn ra, tung tóe khắp ngực và bụng.
Vệ Khê thở dốc hồi lâu mới lấy lại tinh thần, chờ hơi thở bình thường lại, hai mắt đều đỏ lừ, ủy khuất lên án nói,"Đáng ghét, anh cố ý trêu em!"
Đàm Duẫn Văn cũng sửng sốt một chút, sau đó cười hôn lên má Vệ Khê, nói:"Không sao chứ."
Nắm lấy khăn giấy trên tủ đầu giường, giúp Vệ Khê lau đi dấu vết trên người, ngón tay cũng không quên lướt qua khiêu khích vật nhỏ vừa nhũn đi, Vệ Khê đỏ hồng mắt trừng anh, bất quá, rất nhanh, lại lần nữa rơi vào tình dục.
Đàm Duẫn Văn chậm rãi tiến vào thân thể Vệ Khê, cậu nâng tay che mắt, cảm nhận Đàm Duẫn Văn trong thân thể mình, cực nóng, từng nhip đập cũng vô cùng rõ ràng.
Phiên ngoại — Cám dỗ ngọt ngào [ hạ ]
Vệ Khê bám chặt vào vai Đàm Duẫn Văn, miệng há to cố gắng điều chỉnh hô hấp, trong đôi mắt đen mang theo nhu tình say đắm, chăm chú ngắm nhìn anh, Đàm Duẫn Văn càng tiến vào sâu hơn, làm cho hắn như không thở nổi, ngón tay gắt gao bấu chặt vào vai anh, rên rỉ cầu xin,"Ân...... Duẫn...... Văn, chậm lại, chậm lại một chút......"
Động tác kịch liệt, mọi thứ trong gian phòng này như bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, thời gian như ngừng lại ở giây phút này, không khí như ngừng trệ, hai người chỉ có thể cảm nhận được thân thể của đối phương, thanh âm của đối phương, thân nhiệt và hơi thở của đối phương, ánh mắt yêu đương say đắm, lực mạnh yếu của ngón tay, từng cảm thụ nhỏ nhặt nhất của đối phương......
Như khí trời tháng ba, trong núi bị bao trùm bằng màu hoa đào đỏ hồng nở rộ, mở mắt ra khắp nơi chỉ một màu phấn hồng mỹ miều, không khí cũng trần ngập mị ý, cùng ái nhân linh hồn giao hòa, lưu luyến, dựa dẫm, tín nhiệm, chấp nhất, yêu thương......
Đàm Duẫn Văn hơi nâng lưng Vệ Khê lên, Vệ Khê trầm mê trong hành động kịch liệt của anh, cũng trầm mê trong sự ôn nhu của anh, sự cẩn thận đến ác liệt, trong sự quan tâm và nhu tình của anh.
Hai tay Vệ Khê đặt lên vai Đàm Duẫn Văn, kéo mình đến gần cổ của anh, hôn nhẹ, liếm láp, bắt đầu tấn công, dần dần bỏ thêm nhiều khí lực, biết thành cắn mút.
"A...... Ân, anh, nhẹ thôi......" Vệ Khê lập tức bị va chạm thẳng hết cả thắt lưng.
"Tiểu bại hoại, em...... Ân, muốn ăn anh sao? Cắn mạnh như vậy!" Đàm Duẫn Văn buông lời trêu đùa, hôn lên môi Vệ Khê, môi lưỡi dây dưa lưu luyến, Vệ Khê bị hôn đến thiếu dưỡng khí, thân thểđã không còn bao nhiêu sức lực, đành phải mặc cho Đàm Duẫn Văn muốn làm gì thì làm.
Thật vất vả mới có hơi thở dốc, Vệ Khê trừng mắt Đàm Duẫn Văn oán giận nói,"Ai...... cho anh trêu em! Em, em muốn ăn luôn anh, anh...... để em ở trên...... thử xem!"
Vệ Khê nói xong nghĩ rằng Đàm Duẫn Văn sẽ lòng dạ hẹp hòi mà tiếp tục khi dễ cậu, không nghĩ tới Đàm Duẫn Văn chỉ cười không ngừng,"Được rồi! Vậy để em chủ động!"
"A...... đáng ghét, anh....... chỉ biết........ làm như vậy!" Vệ Khê chống tay lên vai Đàm Duẫn Văn, hít sâu một hơi, cố gắng duy trì khí lực trên lưng, từng chút một phun ra nuốt vào vật to lớn kia của Đàm Duẫn Văn.
Vệ Khê đỏ mặt, mồ hôi trên trán tích tụ, không ngừng rơi xuống, ánh mắt cũng đỏ bừng, trong mắt tràn ngập ai oán cùng lên án.
"Bảo bối, chú tâm chút nào!" Đàm Duẫn Văn dùng tay đỡ lấy thắt lưng Vệ Khê, giúp cậu hoàn thành động tác.
"Ân...... em ghét anh, em hết sức rồi." Vệ Khê đang muốn bò dậy, lại bị Đàm Duẫn Văn đè xuống, lập tức xâm nhập thật sâu, Vệ Khê hai mắt mê ly, lớn tiếng rên rỉ,"A...... anh, anh khốn nạn!"
"Về sau không cần cả ngày ngồi máy vi tính! Dành thêm nhiều thời gian chơi tennis, bóng rổ, leo núi hay cưỡi ngựa, người mới có sức được!" Đàm Duẫn Văn ôm lấy eo Vệ Khê, giữ nguyên tư thế đem cậu lật lại đè dưới người, Vệ Khê trừng mắt Đàm Duẫn Văn nhưng không nói lời nào, đem toàn bộ khí lực dùng xuống phía dưới kia.
Cơn co rút nhanh làm cho Đàm Duẫn Văn phải chịu đau, anh niết mạnh thắt lưng Vệ Khê, cậu lập tức mềm người ra,"Cho chừa, tiểu bại hoại!"
Đàm Duẫn Văn chậm rãi, xoa nắn, vặn vẹo dục vọng của Vệ Khê, Vệ Khê một tay bấu chặt vào vai Đàm Duẫn Văn, một tay lại hung hăng nắm chặt gối đầu, tư duy bây giờ chỉ toàn sự khoái cảm tràn ngập khắp cơ thể.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, sóng nước gợn nhẹ nhàng, cậu giống như một con thuyền nhỏ ở trên mặt nước chao đảo, không hề sợ hãi sóng gió, cũng không sợ ánh mặt trời chói chang, bởi vì ánh nắng ấm áp này, làn nước dịu dàng này, đều là nơi để cậu dựa vào suốt cuộc đời này.
Thế giới không biết từ lúc nào biến thành một màn trắng, sau những khoái hoạt cực hạn cùng cao trào là mê man và mệt mỏi, nhưng người bên cạnh lại làm cho người ta cảm thấy an tâm, cảm thấy ấm áp, cảm thấy thỏa mãn cùng được yêu thương.
Lại mạnh mẽ bắn ra thêm một lần, những gì còn lại là thỏa mãn và ngọt ngào.
Vệ Khê đạt tới cao trào thân thể co rút thật mạnh làm cho Đàm Duẫn Văn cũng tước vũ khí đầu hàng, gắt gao ôm Vệ Khê, mầm móng nóng hầm hập đại biểu cho sinh mệnh kéo dài phóng vào chỗ sâu nhất trong thân thể Vệ Khê.
Vệ Khê kêu lên, chặt chẽ chế trụ Đàm Duẫn Văn, móng tay cũng bám sâu vào thân thể Đàm Duẫn Văn, sau khi điều hòa lại mới thả lỏng thân thể, xụi lơ ở dưới thân người Đàm Duẫn Văn.
Đàm Duẫn Văn kéo Vệ Khê ôm vào trong ngực, lôi thêm tấm chăn đắp lên người cả hai, hít từng hơi thật sâu hương vị của Vệ Khê, hôn lên tóc cậu.
"Bảo bối, khá hơn chút nào chưa?" Đàm Duẫn Văn yêu thương, khẽ vuốt ve lưng Vệ Khê, cậu chỉ nằm trong lòng anh không sức lực nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Trái tim Đàm Duẫn Văn đang đập rất mạnh, giống như tiếng kim thời gian trôi qua, Vệ Khê cảm thấy tâm an, chỉ muốn cứ tựa vào anh như vậy rồi ngủ, có ngủ vĩnh viễn luôn cũng không sao cả, vòng tay này thật làm cho người ta yêu thích không muốn rời xa, chỉ muốn cả đời, cả kiếp này giữ lấy.
Đàm Duẫn Văn đi chuẩn bị phòng tắm, mở sẵn nước rồi ôm Vệ Khê vào tẩy rửa.
Vệ Khê đã muốn ngủ rồi, hô hấp đều đều, lông mi theo hô hấp nhẹ nhàng lên xuống, bụng nhỏ cũng theo hô hấp cùng phồng cùng xẹp, thật là đáng yêu.
Tướng ngủ của Vệ Khê như một đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng thay đổi, Đàm Duẫn Văn ôm lấy cậu, đặt lên trán một nụ hôn, hết sức trân trọng mà hôn lên môi cậu.
Vệ Khê vươn đầu lưỡi liếm cánh môi một chút, liền thu hút ánh mắt của Đàm Duẫn Văn, thật muốn đem cậu yêu thương thêm lần nữa.
Gian phòng Vệ Khê đang ở thật ra là phòng dành cho khách, bồn tắm chỉ đủ cho một người, trước đây không lâu, vì để dễ dàng thuận tiện, Đàm Duẫn Văn đã sửa thành bồn tắm lớn cho hai người. Quả thật là rất lớn, đủ cho một đứa bé ở trong này bơi lội.
Đàm Duẫn Văn giúp Vệ Khê tẩy rửa sạch sẽ, ôm đi ra ngoài dùng chăn mềm sạch sẽ gói ghém kỹ lưỡng đặt lên sô pha để cậu ngủ tạm, đem drap giường, chăn đệm, vỏ gối toàn bộ thay mới, rồi mới đưa Vệ Khê trở lại giường. Trong toàn bộ trong quá trình, Vệ Khê chỉ một lần cố gắng giương mí mắt, nhìn quanh hai cái rồi xoay người ngủ tiếp.
Xem ra hôm nay, đứa nhỏ này đã mệt chết rồi.
Đàm Duẫn Văn tắm rửa xong, cầm thuốc mỡ, bôi vào mặt sau đang sưng đỏ cho Vệ Khê, xong xuôi mọi chuyện mới cảm thấy mỹ mãn, ôn cục cưng Vệ Khê cùng ngủ.
Ngày hôm sau rời giường, Đàm Duẫn Văn không kêu Vệ Khê cùng dậy, Vệ Khê vừa mới kết thúc kì thi, có thể lười biếng hai ngày, anh nghĩ thế, liền dung túng mặc cho đứa nhỏ hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện học tập không có gì khẩn cấp. Đến khi đứng trước gương lớn mặc quần áo, nhìn thấy ở trên cổ, ngay dưới tai, có một dấu hôn màu đỏ không cách nào che dấu được, anh chỉ đành bất đắc dĩ cùng hơi buồn cười bước qua lay tỉnh Vệ Khê.
Vệ Khê chỉ cảm thấy ngủ chưa đã, bị Đàm Duẫn Văn gọi dậy cũng mơ mơ màng màng, nhìn thấy Đàm Duẫn Văn đã mặc xong quần áo, liền mở to mắt nhìn anh, cảm thấy Đàm Duẫn Văn không phải đã bốn mươi tuổi, thời gian như dừng lại trên người anh, lúc nào cũng anh tuấn, soái khí, tràn đầy sức sống.
"Hôm nay buổi chiều em mới có lớp, giờ còn muốn ngủ thêm một lát." Vệ Khê hai mắt mờ sương, nói xong lại nằm xuống.
"Tiểu bại hoại, lần sau không được lưu dấu ở nơi dễ thấy như thế này, bằng không, anh sẽ không đi làm, ở nhà chơi với em!" Đàm Duẫn Văn bẹo má Vệ Khê, cảnh cáo nói.
Vệ Khê lại mở mắt ra nhìn Đàm Duẫn Văn, chỉ thấy trên mặt anh ý cười dào dạt, gật đầu nói, "Em biết rồi!"
"Giờ anh đi làm, em muốn ngủ tới mấy giờ cũng được! Trong nhà không có sẵn bữa sáng, em nhớ ra ngoài ăn!" Đàm Duẫn Văn nói rồi hôn lên trán Vệ Khê một cái, cầm lấy áo vest, liền đi ra cửa.
Vệ Khê thấy Đàm Duẫn Văn ra cửa, trong đầu đã hơi tỉnh táo chút liền thấy hơi mất mát, nhưng nghĩ tới dấu hôn trên cổ Đàm Duẫn Văn liền vui vẻ không thôi, sau lại nghĩ tới có thể ảnh hưởng hình tượng Đàm Duẫn Văn trong mắt người khác, lại cảm thấy áy náy.
Trong lòng đấu tranh một phen, cuối cùng không thể ngủ tiếp được, nghĩ tới thể lực của mình thật ngày càng không tốt, liền đứng lên đánh răng rửa mạnh, thu dọn phòng ốc, sau đó xuống lầu chạy bộ, rèn luyện thân thể.
P/S: Các phiên ngoại sau sẽ được post dần vào những ngày lễ nhé mọi người. Nam Chi viết tổng cộng 6 phiên ngoại, 2 cái ngắn, 4 cái siêu dài. Những cái ngắn sẽ được post hết 1 lượt, những cái dài thì Thanh sẽ chia ra post nhé, post cách ngày chứ không đợi tới ngày lễ kế tiếp, nên mọi người yên tâm không phải chờ đợi lâu nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro