Phiên ngoại
Vương Nhất Bác đang ngồi trên chiếc giường lớn dành cho ba người trong phòng ngủ, đối diện với con búp bê nhỏ mập mạp ở đối diện. Vương Tiêu Toả một tuổi nắm chặt lấy bàn tay dính đầy nước bọt, tuy còn nhỏ nhưng cũng không chịu thua. Tiêu Chiến nhìn hai người mắt to mắt nhỏ đang trừng nhau. Vương Nhất Bác hôm nay mới cắt tóc ngắn, hiện tại càng giống một cậu nhóc, Tiêu Chiến suýt chút nữa đã sinh được hai đứa con trai.
"Vương Nhất Bác, em hơn con 30 tuổi, có thể nhường nó một chút được không?"
Phía đối diện đáp lại một cách nghiêm nghị, "Vợ ơi, em nhường gì cũng được, nhưng vợ thì không."
Tiêu Chiến dù thế nào cũng không thuyết phục được hắn, liền bế lấy bánh bao gạo nếp lên và dùng con át chủ bài của mình, "Vậy thì anh sẽ đi ngủ với Toả nhi."
Alpha vừa nãy vẫn còn uy phong lẫm lẫm, tiến lên một bước đem anh ôm vào lòng, "Đừng, chúng ta cùng nhau ngủ đi, cả con trai cũng được."
Từ khi Vương Tiêu Toả được sinh ra, Vương Nhất Bác đã cảm thấy cậu nhóc này chiếm hết thời gian ở bên Tiêu Chiến của mình, dù có bảo mẫu ở bên cạnh thì anh vẫn luôn lo lắng nên vẫn ở bên như thế này.
Không ngờ cậu bé Vương Tiêu Toả một tuổi đã bắt đầu bập bẹ, nhưng chỉ có thể nói được một âm tiết, thậm chí còn không phát âm được từ daddy nhưng suốt ngày bám theo Tiêu Chiến, cả người tròn trịa không thể chờ đợi muốn lớn lên trên cơ thể anh.
Vương Nhất Bác rất không hài lòng với sự bám dính của con trai mình, và cao giọng nói với Tiêu Chiến bằng giọng trẻ em rằng nên rèn luyện tính tự lập tính tự lập cho Toả nhi ngay từ khi còn nhỏ.
Tiêu Chiến chớp mắt suy nghĩ một hồi rồi hỏi, "Tại sao Yiyi lớn như vậy vẫn bám lấy em?"
Vương Nhất Bác nói ngay thẳng rằng con trai khác với con gái. Con trai phải được quản lý về mặt quân sự. Tiêu Chiến nghe theo và ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Nhất Bác ban ngày rất hài lòng với lời hứa này, hoàn toàn cảm nhận được sự uy nghiêm của người chủ gia đình.
Buổi tối hắn còn ngâm nga một bài hát khi đang tắm. Từ phòng tắm bước ra giường chuẩn bị làm lành với Tiêu Chiến thì phát hiện một cái bánh bao gạo nếp cuộn vào người anh. Toả nhi vẫy bàn tay nhỏ xíu của mình và gọi "bố... bố...", âm tiết đơn này là từ Toả nhi nói đầu tiên, và nó hét lên rất êm tai. Giọng nói lớn khiến Vương Nhất Bác giật mình.
Hắn đi đến bên Tiêu Chiến nhưng anh lại nhìn hắn một cách đáng thương, "Toả nhi không chịu để người trông trẻ đưa bé đi. Nếu không tìm được anh thì nó sẽ khóc, anh không thể chịu được và phải bế về phòng ngủ một lần nữa."
Vương Nhất Bác bất lực mỉm cười nhìn biểu cảm ngây thơ trong sáng của một lớn một nhỏ, đột nhiên có cảm giác như sắp ăn thịt con sói lớn xấu xa của cô bé quàng khăn đỏ, nhưng cũng cảm thấy mình có lỗi, không nỡ. Đối với Tiêu Chiến, khi còn bé Toả nhi rất ngoan, chỉ cần ăn no là có thể ngủ ngoan ngoãn trong nôi. Nhưng khi lớn lên một chút, cậu bé không chịu ngủ trong cũi, mỗi đêm phải nằm giữa hắn và Tiêu Chiến, huống chi là làm cái gì. Hắn còn không thể nằm bên cạnh Tiêu Chiến. Alpha, người đã quen ngủ với thân thể mềm mại mỗi ngày, bắt đầu cảm thấy mất thăng bằng.
Nửa đêm vừa ngủ, nghe thấy trên giường có chuyển động, sau đó là mùi sữa, Vương Nhất Bác vẫn giả bộ đang ngủ.
Toả nhi ban ngày bám lấy Tiêu Chiến, nhưng khi thức dậy vào ban đêm lại chỉ tìm Vương Nhất Bác, thân hình mập mạp trườn tới trước mặt hắn, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy tóc hắn và lắc. Vương Nhất Bác run rẩy tỉnh dậy. Một từ duy nhất bật ra từ miệng bé, "Bố... Bố..."
Vương Nhất Bác ngơ ngác hiểu ra, lập tức bật ra một tràng cười tức giận, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là tiểu quỷ thông minh, mới hơn một tuổi đã biết mình phải hành hạ ai rồi. Hắn tiếp tục đắp chăn ngủ. Tiêu Chiến đầu tóc rối bù đi pha sữa.
Vương Nhất Bác hôm nay không mở mắt, cảm thấy một đôi tay nhỏ đang vò đầu bứt tai, trong lòng thầm tự đắc, nghĩ rằng cho dù nó có giỏi đến đâu thì cũng không thể hơn cha của nó. Năm 2010 tóc vẫn còn tươi tốt mà giờ đêm nào cũng bị tiểu quỷ này đạp nát tóc đến hói, đơn giản mai cắt ngắn đi xem nó có thể túm vào đâu.
Vương Nhất Bác, người đang đấu trí với một đứa trẻ 1 tuổi, cảm thấy rất vui mừng. Toả nhi nhắm mắt lại và giả vờ như đang ngủ, răng cắn vào má hắn. Dù chỉ có 4 chiếc răng cửa nhưng Toả nhi vẫn khiến Vương Nhất Bác suýt bật khỏi giường khi bị cắn mạnh đến mức hét lên.
Tiêu Chiến đã chơi với Toả nhi một lúc lâu vào sáng sớm, sau đó đưa cậu nhóc cho vú em, quay trở lại phòng ngủ chính nhìn thấy Vương Nhất Bác đã dậy đi tắm.
Anh bước tới ôm lấy Vương Nhất Bác từ phía sau, chống cằm nhìn người trong gương. Alpha với mái tóc ngắn trông bớt nghiêm nghị hơn trước, có phần nổi loạn và trẻ trung hơn. Thân hình với bờ vai rộng càng toát lên phong thái của những người đàn ông trưởng thành.
Sự kết hợp giữa một người đàn ông và một cậu bé, Tiêu Chiến cảm thấy tươi mới và xúc động khi lần đầu tiên nhìn thấy.
Vương Nhất Bác xoay người ôm anh vào lòng hôn một cái, một lúc sau liền lấy dao cạo từ giá kim loại của chậu rửa mặt ra. Tiêu Chiến lấy khăn trên giá, thấm ướt bằng nước ấm rồi vắt kiệt, xoay người trong vòng tay hắn, dùng hai tay đặt khăn lên mặt dưới của Vương Nhất Bác, và khi sợi râu mềm rơi ra, anh vắt bọt cạo dày đặc lên ngón tay, thoa từng chút một lên cằm Vương Nhất Bác.
Ánh mắt alpha kiên định nhìn anh. Tay Tiêu Chiến thật mềm mại, ngón tay mảnh khảnh cầm cán dao cạo màu hổ phách, nhẹ nhàng cạo trên da theo hướng mọc của râu, nghiêm túc làm từng chút một. Quả táo Adam của Vương Nhất Bác lăn qua lăn lại. Hắn đưa tay vào áo ngủ, chạm vào làn da mịn màng, cán dao trên tay Tiêu Chiến run lên, "... đừng... Nhất Bác..."
Anh không biết chính mình càng nói không muốn, Vương Nhất Bác càng hăng hái, đem nam nhân ôm vào trong lòng, cùng anh chơid dùa.
Vương Nhất Bác không có buông tay Tiêu Chiến ra, lại trêu chọc anh, "Ồ, hôm nay hiếm thấy anh nguyện ý cho em thời gian."
Trái tim Tiêu Chiến dịu lại, anh thì thào xin lỗi, "Em cũng muốn ăn dấm của con trai mình sao?"
Đôi mắt to màu hổ phách dịu dàng nhìn anh, "Gần đây anh rất chăm sóc Toả nhi... anh mặc kệ em..."
Giọng nói Tiêu Chiến càng ngày càng thấp, "Sau này bồi thường cho em..."
Vương Nhất Bác kinh ngạc không thôi, nhếch lên khoé miệng cười nói, "Anh làm sao bù lại khoảng thời gian trước đây thiếu nợ em?"
Tiêu Chiến bị câu hỏi làm cho ngượng ngùng, "Đêm nay anh để cho..."
Tiêu Chiến còn đang lắp bắp đã cảm thấy thân thể mình bị nhấc lên đặt trên chậu rửa mặt lớn. Vương Nhất Bác kéo quần lót của anh ra, "Làm luôn bây giờ đừng có đợi đến đêm."
Hắn nắm lấy cổ chân của anh khi chạm tới cạnh bồn. Tiêu Chiến hoảng sợ đột nhiên ngả người ra sau, đánh rơi mấy cái chai. Khi phản ứng lại, toàn bộ thân dưới đã bị mở ra tối đa, hai chân co quắp thành hình chữ M xấu hổ.
"... Nhất Bác..." Hai mắt đỏ hoe, muốn khép chân lại, nhưng đầu gối lại bị một bàn tay to vững vàng mở ra.
Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, thân thể khi làm tình cũng rất hợpnhau, nhưng cho tới bây giờ khi bị alpha chơi đùa, Tiêu Chiến vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ. Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của anh càng thêm hưng phấn, vẻ mặt đáng thương này làm hắn cứng họng, càng muốn bắt nạt anh, ấm áp cọ xát bộ phận sinh dục vào chân anh một hồi mới ra lệnh, "cho em xem."
Tiêu Chiến hiểu hắn nói cái gì, ngoan ngoãn hướng mông đến mép bồn rửa măt, cho đến khi tiểu huyệt ướt át rời ra khỏi mặt bàn, hai mắt alpha đỏ bừng, thở hổn hển càng thêm khẩn trương, hắn mới trực tiếp đâm côn thịt vào cơ thể đang mở rộng chào đón mình.
Độ cao của bồn rửa mặt đặc biệt thích hợp, góc rất sâu, lập tức hương hoa hồng toả ra. Vương Nhất Bác thật ôn nhu, mạnh mẽ đâm vào cũng không quên cúi xuống ngậm lấy đầu vú Tiêu Chiến.
"...A... chồng..." Tiêu Chiến hai tay chống người lại, cảm giác xấu hổ cùng khoái cảm khuấy động thần kinh toàn thân, ngửa cổ rên rỉ.
Điện thoại vừa đẩy tới tay Tiêu Chiến vang lên, Vương Nhất Bác liếc nhìn, lại cười, "trả lời đi."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác không tin nổi, âm thanh da thịt đập vào nhau khó có thể che giấu. Anh cầm điện thoại trên tay không dám bấm nút trả lời. Alpha nhìn vẻ mặt đáng thương đó lại không ngừng trêu chọc, đem nam nhân ôm vào tay và hôn anh, chuyển động thân dưới ngừng lại.
Tiêu Chiến bấm nút trả lời và đưa điện thoại vào tai Vương Nhất Bác.
Người bên kia điện thoại dường như đang báo cáo điều gì đó, Vương Nhất Bác ậm ừ hai lần rồi im lặng. Bộ phận sinh dục trong cơ thể chậm rãi chuyển động, từng chút một mài mòn điểm mẫn cảm trên thành ruột. Tiêu Chiến kinh ngạc run lên, mặt vùi vào ngực Vương Nhất Bác không dám phát ra tiếng động, từng đợt khoái cảm dâng lên, những ngón chân bấm chặt vào hông Vương Nhất Bác.
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác càng thêm nghiền khi nhìn thấy vẻ mặt vừa tức giận vừa thẹn thùng của anh. Hắn ôm gáy người yêu hôn mãnh liệt, hai mắt đẫm lệ của omega bám vào vai hắn.
Vương Nhất Bác ngửi thấy hương hoa hồng thơm ngát quyến rũ, ánh mắt nhìn về phía gương, thân thể đang ở trong tay hắn, đôi chân thon dài thẳng tắp mở to, một đôi xương bướm nhanh nhẹn rung động, lõm xuống như lưỡi liềm ở eo, bờ mông tròn trịa có chút thay đổi theo sự chèn ép của hắn, giống như một trái đào căng mọng bị tàn phá.
Ánh mắt alpha càng ngày càng tối, tiếng rên rỉ nức nở bên tai làm cho hắn muốn cao trào. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến, cắm vào hạ thể càng ngày càng kịch liệt, côn thịt co giật vài cái, rốt cuộc chảy ra tinh dịch nóng bỏng.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn bị đụ cho đến khi cảm nhận được độ nóng trong hoa huyệt, hai chân dài mềm nhũn ngã khỏi thành bồn, mặt vùi vào ngực Vương Nhất Bác, rên rỉ nhẹ như mèo.
Dục vọng dâng trào. Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến lên bế vào phòng. Hoa hồng sau cơn mưa bay đầy không khí. Alpha đè người lên giường, nhìn vào đôi mắt si mê và quyến rũ kia, khoé miệng nhếch lên.
Một từ chợt loé lên trong đầu hắn, những kẻ săn mồi mạnh mẽ nhất thường giống như con mồi. Hắn mỉm cười và hôn anh khi nghĩ về điều đó.
Mmmm, con yêu tinh đáng yêu chết người này.
(Toàn văn hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro