Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Bản thân Vương Nhất Bác cũng không biết một alpha mạnh mẽ có tính chiếm hữu và hiếu chiến như thế nào trước khi đánh dấu Tiêu Chiến. 

Giống như một con sư tử đực có một miếng mồi ngon, bị bao vây bởi những con sư tử khác. Nó thích thú với tư thế trườn bò và ghen tị, thú vui sở hữu con mồi và răn đe đồng loại của mình khiến nội tiết tố của nó tăng cao. Nhưng nếu bất kỳ con sư tử nào băng qua ranh giới tiến lại gần, nó sẽ lập tức nổi giận, bộ móng và hàm răng sắc nhọn của nó sẽ không ngần ngại cắn nát những khuôn mặt thèm muốn đó. 

Tiêu Chiến không phải là người trông ngon miệng thông thường, và anh không chỉ đẹp đêm nay. 

Khi hắn nhìn thấy anh từ trong bóng tối đi về phía mình, trên chiếc cổ mảnh mai mơ hồ có ánh kim cương chiếu vào, chiếc khăn lụa bay phấp phới khiến trái tim hắn run động. 

Bữa tiệc không bắt đầu như đã hẹn. Giang Lâm vội vàng đi xuống xin lỗi rồi trở lên lầu chăm sóc omega đang mang thai. 

May mắn thay, đây là một bữa tiệc riêng tư. Không cần biết những người giàu có hay quyền quý trong sảnh tiệc có quen biết nhau hay không, luôn luôn không thiếu những chủ đề cho những người đứng đắn và sáng sủa cùng nhau nói chuyện. 

Vương Nhất Bác, Giang Huyên và ba alpha khác trong bộ vest và da đứng cạnh nhau, một tay đút túi quần, tay kia cầm thân ly sâm panh giữa ba ngón tay. Thỉnh thoảng hắn cụng ly cùng với mọi người. Chất lỏng mang theo cồn và tính axit trượt qua cuống họng. Hắn mím nhẹ hai má trong miệng, trong mắt hiện lên tia sáng săn mồi, luôn vây lấy Tiêu Chiến ở cách đó không xa. Hắn tập trung đến mức không để ý thấy một ánh nhìn khác cũng đang chăm chú về phía anh. 

Tiêu Chiến được vây quanh bởi một vài omega khác đang nói chuyện, cười đùa. Nụ cười khiến cho gương mặt anh thêm nhiều phần duyên dáng. Anh thực sự đang rất vui vẻ. 

Việc lui tới những bữa tiệc xa hoa không thể tách rời việc nâng lên, hạ xuống, dù là tin đồn hay nghe nói thì cũng là chuyện thường tình nhất, nhưng ngay cả những người chưa từng nhìn thấy Tiêu Chiến cũng sẽ nghe nói đến sự xuống dốc của nhà họ Tiêu. 

Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trên đường tới đây. Sau khi ôm Vương Nhất Bác và được hắn lịch sự giới thiệu, anh hơi buông lỏng cánh tay của mình. Tuy rằng đi cùng Vương Nhất Bác lần đầu tiên, nhưng anh hiểu rằng alpha sẽ không nên ở cùng omega của mình. Nhưng hắn vẫn ở đây bên cạnh anh. 

Đi đến trước sảnh tiệc, Tiêu Chiến dừng lại, nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác và nói, "Anh không định đi giao du sao?" 

Đèn sân khấu theo đường chéo phía trên đột nhiên bật sáng. Tiêu Chiến híp mắt. Có một cây đàn dương cầm đang được mở ra, buổi biểu diễn tối nay sắp bắt đầu, ánh sáng dịu nhẹ bao vây lấy hai người họ. 

Vương Nhất Bác trả lời ngắn gọn, "Không." 

Tiêu Chiến dường như hiểu ý hắn, "Tôi có thể tự mình làm được." 

Nhưng Vương Nhất Bác từ chối không nói. 

Tiêu Chiến không muốn người khác nói Vương Nhất Bác vây quanh omega của mình cả đêm, anh buông lỏng cánh tay, "Nhưng là tôi muốn chính mình nhìn xung quanh." 

"Anh chắc chắn?" 

"Đúng vậy." 

Tiếng đàn piano vang lên. Là bản Ánh trăng của Beethoven. 

Giai điệu chậm rãi và tao nhã lan toả như ánh trăng xuyên qua từng lớp mây mù. Từ mọi góc độ của sảnh tiệc đều có những cảnh tượng chen chúc nhau, và người ta tình cờ nhìn thấy hai người được che khuất trong vầng hào quang. Ngón tay trỏ của Vương Nhất Bác đặt trên sống mũi bị xước nhẹ của Tiêu Chiến, khoé miệng nở nụ cười ôn nhu khiến mọi lời bàn tán đều tan ra. 

Hắn đang thể hiện một điều với mọi người. Dù nhà họ Tiêu trước đây có còn tồn tại hay không, thì đôi mắt và nụ cười dịu dàng của hắn cũng đủ thuyết phục những ai đã từng nhìn thấy rằng Tiêu Chiến là một người rất quan trọng với Vương Nhất Bác -vị giám đốc điều hành 24 tuổi mới nổi đến từ một công ty đa quốc gia và là siêu khách mời của anh em nhà họ Giang. Hắn chưa bao giờ đưa một omega đến sự kiện công khai. 

Tiêu Chiến chậm rãi chớp mắt, tai anh đỏ bừng lên và tim đập thình thịch trong lồng ngực. Dường như anh hiểu ý của Vương Nhất Bác, nhưng cũng không hiểu. Anh không muốn nói ra sự khác biệt đó vào lúc này. Anh biết, nụ cười dịu dàng có thể biến mất bất cứ lúc nào. 

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn anh, không nhịn được vỗ nhẹ lên má Tiêu Chiến, "Đi đi, khi nào chán thì đến tìm tôi." 

Tiên cảnh đó cũng rơi vào trước mắt của Giang Huyên, Giang Nghiêu đang đứng cách đó không xa. 

Giai điệu của chương đầu tiên của bản Ánh Trăng luôn đậm chất thiền và dịu dàng. 

Giang Huyên đã tưởng tượng vô số lần gặp lại Tiêu Chiến và sẽ nói gì với anh, nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh thế này. Cuối cùng, anh ta cũng đạt được nguyện vọng, được nhìn thấy ánh trăng sáng mà mình luôn giữ trong lòng, được biết tên người ấy, được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngay trước mặt, nhưng không thể nói một lời về những gì mình tưởng tượng. Hơi thở của Tiêu Chiến tràn đầy mùi tequila, anh đã thuộc về Vương Nhất Bác. 

Giang Huyên, người đã đứng trên mây ngay từ khi mới sinh ra, đã trải nghiệm cảm giác rơi từ trên mây xuống đáy thung lũng là như thế nào. 

Ánh mắt Giang Nghiêu cũng tràn đầy vẻ thù địch không thể che giấu. Ngoại trừ việc Tiêu Chiến xuất hiện lấy đi sự chú ý đáng lẽ thuộc về cô, thậm chí ngay cả anh trai cô cũng lộ ra ánh mắt cô chưa từng thấy qua. 

Điều khiến Giang Nghiêu đau đớn nhất chính là Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, người mà cô ta hằng mong mỏi, sinh ra đã giống như một thiên tài, không ngần ngại làm tất cả những điều ngốc nghếch nhất để được hắn chú ý, lại đang sủng ái Tiêu Chiến. Thậm chí cô ta chưa bao giờ nghe Vương Nhất Bác nhắc đến Tiêu Chiến trước đây. Điều này khiến cô ta chắc chắn rằng mối quan hệ giữa hai người không quá sâu sắc. 

Mặc dù sự xuất hiện của Tiêu Chiến khiến cô ghen tị, nhưng người nhà họ Giang không bao giờ thừa nhận thất bại dễ dàng như vậy. 

Cô bước tới và dùng ngón tay vỗ nhẹ vào vai Tiêu Chiến. Giang Nghiêu có thể ngửi thấy mùi rượu tequila trên người anh khi cô đến gần.

Giang Nghiêu cau mày và bày ra vẻ mặt vô tội khi Tiêu Chiến quay lại. 

Tiêu Chiến nhận ra khuôn mặt này khi Vương Nhất Bác giới thiệu với anh lúc nãy. 

Giang Nghiêu cười ngọt như hoa anh đào, "Chiến đại ca thật bá đạo! Tôi và anh trai tôi vừa trở về Trung Quốc, ở đây tôi không có bạn bè. Chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn trong tương lai!" 

Tiêu Chiến cũng mỉm cười và gật đầu đáp lại. 

"Anh Nhất Bác thật là nhàm chán. Anh ấy không nói gì về việc tìm được một omega xinh đẹp như vậy. Anh ấy chỉ đột ngột mang đến đây hôm nay. Anh ấy đã từng nói tất cả mọi thứ cho tôi khi chúng tôi ở Pháp." 

Tiêu Chiến thích thú khi nhắc đến quá khứ của Vương Nhất Bác, "Hai người quen nhau lâu chưa?" 

Đôi mắt hoa đào của Giang Nghiêu càng nở rộ, "Ừ, chúng tôi gặp nhau khi anh Nhất Bác 18 tuổi. Khi đó tôi mới 14. Anh ấy bắt đầu thành lập công ty với anh trai tôi, và chúng tôi thường không thể tách rời." 

Từ "anh Nhất Bác" khiến Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu và không có hứng thú tiếp tục đề tài. Anh xoay người đi tới bàn tráng miệng lấy một miếng bánh nhỏ, thản nhiên hỏi Giang Nghiêu, "Em muốn ăn không?" 

Giang Nghiêu nhăn mũi lắc đầu, "Quá dễ béo. Anh Nhất Bác nói omega không thể béo quá." 

Tiêu Chiến trong lòng thở dài. 

Bản nhạc Ánh Trăng đã bước vào chương thứ hai, giai điệu vui vẻ khiến anh cáu kỉnh không thể giải thích được, tâm trạng tốt đẹp đêm nay cũng bị quấy rầy. 

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn Giang Nghiêu hai giây, cười ngây ngô với cô, đôi mắt to có chút nghi hoặc, "Ồ? Tôi còn tưởng rằng anh ấy thích người béo. Bình thường mỗi ngày ở nhà ăn cơm, tôi chỉ cần ăn ít hơn một chút, anh ấy sẽ tức giận." 

Sau khi cố ý dừng lại một lúc, Tiêu Chiến lại lộ vẻ mặt khó chịu khác, "Lúc đó dù thế nào cũng khó có thể dỗ dành." 

Nụ cười của Giang Nghiêu đông cứng trên gương mặt. 

Vương Nhất Bác ở cách đó không xa, trong lòng cười thầm. 

Con cáo nhỏ. 

Hắn không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng hắn có thể nhìn ra biểu cảm của Tiêu Chiến ngay từ khi gặp nhau lần đầu năm 12 tuổi. 

Làm sao hắn có thể quên được Tiêu Chiến bây giờ đã là 25 tuổi? Con chim hoàng yến này chưa từng trải nhiều sự đời, tuy không có mưu mô, nhưng sự kiêu ngạo đã có trong xương cốt, và chỉ trước mặt hắn mới trở thành tiểu bạch thỏ để mặc cho hắn bắt nạt. 

Điều này rất thoả mãn ý thức chinh phục của Alpha. Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến càng ngày càng trở nên thú vị. 

Giang Nghiêu lại đi theo Tiêu Chiến, không lộ ra vẻ yếu ớt, giọng nói nhẹ nhàng của cô khiến anh khó chịu. 

"Anh Chiến có tu dưỡng tốt như vậy, xem ra là một omega của một gia đình giàu có. Không biết gia đình anh thế nào?" 

Nụ cười trên môi Tiêu Chiến ngưng trọng, tay buông thõng bên hông, ngón tay cái áp vào khớp ngón tay giữa nhẹ nhàng xoa qua lại. Đây là động tác anh sẽ làm trong vô thức khi lo lắng. 

Đứng sau Vương Nhất Bác nửa bước, ánh mắt Giang Huyên đung đưa qua lại. 

Người em gái này cùng anh ta lớn lên từ nhỏ. Anh ta đã hiểu quá rõ vẻ mặt hung hăng của Giang Nghiêu là có ý gì. Anh ta gần như theo bản năng tiến lên phía Tiêu Chiến nửa bước, lại gần Vương Nhất Bác. 

Sau đó, anh ta nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác, "Chiến Chiến, lại đây." 

Biểu cảm và cử động của hai omega rơi chính xác vào mắt của hai alpha ở phía đối diện. 

Giang Huyên biết Giang Nghiêu. 

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến. 

Hai người quay đầu lại cùng một lúc. 

Bốn mắt giao nhau. 

Bản nhạc Ánh Trăng kết thúc chương thứ hai trong tiếng ồn ào. 

Dấu vết cuối cùng của đoạn kết như một thứ ánh sáng quyến rũ. 

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt đẫm nước và dịu dàng. Lần đầu tiên, hắn gọi anh là Chiến Chiến. 

Bầu không khí của sảnh tiệc nóng lên bởi tiếng nhạc piano và ánh đèn. Cuối cùng Giang Lâm cũng đỡ Diệp Phán đi ra ngoài yến tiệc, đồng thời nói nữ omega ngổ ngáo của nhà họ Giang không gây bất hoà.

Khuôn mặt Diệp Phán thuần khiết vô hại, ôm cái bụng lớn gầy gò xanh xao, có vẻ như bị vất vả vùi dập. Tiêu Chiến chớp mắt nhìn qua, trong mắt dường như ẩn chứa vô cùng khó chịu. Vương Nhất Bác không nhìn anh, nhưng hắn cảm thấy rằng nhìn hình ảnh Tiêu Chiến bên cạnh mình, hẳn cũng rất thú vị. 

Khách ngồi vào bàn ăn, hoa để bàn là địa lan màu vàng cánh gián và hoa loa kèn trắng, đang đơm bông, ấm áp và tao nhã. 

Giang Lâm và Diệp Phán ngồi ở ghế chính, Giang Huyên và Giang Nghiêu ngồi bên trái.

Giang Lâm mỉm cười chào hỏi Vương Nhất Bác, "Đây là lần đầu tiên Nhất Bác dẫn người tới đây, đến ngồi cạnh tôi đi." 

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi xuống bên phải của Giang Lâm.

Giang Nghiêu biểu hiện không tốt lắm. 

Bị phản chiếu bởi ánh nến và ánh đèn trên bàn, Tiêu Chiến cảm thấy nóng và không ăn được nhiều. Vì vậy anh gọi một cốc plafz và tiếp tục uống. 

Sau khi phục vụ đĩa và súp đầu tiên, người phục vụ mang cho Tiêu Chiến thêm súp đậu phụ nấm đen. Anh không nhớ là mình đã gọi món này và nghĩ là do nhầm lẫn nên đã vẫy tay với người phục vụ. 

Một giọng nói không thể uy nghiêm hơn vang lên từ phía đối diện, "Tôi thấy em đã uống rượu đá, nên gọi món gì đó cho ấm bụng." 

Tiêu Chiến nhướng mắt và bắt gặp ánh mắt của Giang Huyên. 

Vương Nhất Bác liếc nhìn đoá địa lan đang nở rộ giữa Tiêu Chiến và Giang Huyên, cầm lấy ly rượu của anh nhấp một ngụm rượu bên trong, con ngươi màu hổ phách gợn sóng, rồi nhìn sang, mỉm cười. 

"Anh ấy thích uống rượu đá từ khi còn là một đứa trẻ." 

Chương thứ ba của bản nhạc Ánh trăng vang lên, với một khúc dạo đầu da diết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro