Chương 5
Vào ngày thứ 9 sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến bị cảm.
Anh vốn dĩ tưởng rằng đó là phản ứng bình thường sau khi bị đánh dấu. Vài ngày trước đó, người hầu nhìn thấy Tiêu Chiến mỗi ngày đều quanh quẩn trong biệt thự, tìm kiếm thứ gì đó.
Anh đang cố gắng tìm lại hơi thở của Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác chỉ ở trong biệt thự này hơn một tuần, mùi rượu tequila đã tan biến khó có thể ngửi thấy. Mỗi đêm, khi quấn chặt bản thân vào chăn bông và chìm vào giấc ngủ, cả trái tim và cơ thể của anh đều hoảng loạn.
Phải mất thêm vài ngày nữa anh mới cảm thấy có điều gì đó thực sự không ổn. Cơ thể của anh đã thay đổi sau khi bị đánh dấu, và quá trình phát tình của anh bị gián đoạn. Anh nghĩ rằng có thể bản thân mình là omega bất thường nhất trên thế giới. Anh đã bị đánh dấu vĩnh viễn bởi một alpha và cảm giác phụ thuộc ngày càng tăng là một bản năng không thể cưỡng lại được. Anh dường như nhớ hắn đến phát điên, nhưng bây giờ alpha của anh đang ở đâu và khi nào hắn sẽ trở lại? Anh không biết hắn có còn quay lại không, thậm chí không có cách nào để liên lạc được với Vương Nhất Bác.
Bị cảm giác tuyệt vọng và bất lực hành hạ, lại thêm dục vọng hoành hành trong cơ thể, Tiêu Chiến bắt đầu mất bình tĩnh không thể khống chế được.
"Nói cho Vương Nhất Bác, tôi muốn thuốc ức chế, cho tôi thuốc ức chế!"
"Ngài Tiêu... Tiêu..." Cô gái không biết gọi Tiêu Chiến là gì nên rụt rè trả lời: "Chúng tôi không biết làm cách nào để liên lạc được với ngài ấy."
"Tôi không quan tâm. Cô đi tìm hắn! Hoặc là...." Hoặc là hắn trở lại, còn chưa nói xong lời này, Tiêu Chiến đã kêu lên xé lòng, "Cho tôi thuốc ức chế. Tôi muốn 5 liều thuốc ức chế. Đi nói cho hắn biết!"
Omega được đánh dấu, tác dụng của thuốc ức chế cũng sẽ yếu đi rất nhiều. Nếu trước đây, Tiêu Chiến chỉ cần tiêm mỗi tháng một lần là có thể sống sót qua thời kì phát tình, nhưng hiện tại có lẽ một liều thuốc ức chế chỉ có thể tồn tại trong vài giờ, để trải qua ba ngày phát tình, có lẽ anh cần đến hơn năm liều.
Người hầu trong biệt thự thực sự không thể liên lạc được với Vương Nhất Bác, chỉcó trợ lý Helen. Bên kia nhanh chóng đáp lại, nhưng chỉ đưa có một liều thuốc ức chế.
Tiêu Chiến ngồi xụi lơ trên mặt đất, ngón tay nắm chặt vết tiêm hơi mát lạnh, nhưng trái tim lại đau như bị dòng sông băng lạnh và sắc bén gấp trăm lần nghiền nát. Vương Nhất Bác đã đánh dấu anh và để anh lại đây. Bây giờ, hắn thậm chí còn từchối cho anh thuốc ức chế.
Người đàn ông này thực sự rất ghét anh.
***
Sự hối hả và nhộn nhịp của Bờ Tây Hoa Kỳ.
Thành phố của các thiên thần, Los Angeles.
Ken nhìn Vương Nhất Bác với vẻ không tin nổi. Mặc dù người trước mặt anh ta đã lặp lại những gì hắn nói, nhưng người Mỹ tóc vàng đã thẳng thừng bày tỏ sự không hài lòng.
"Anh bị điên à?" Sau đó lại lớn tiếng hỏi lại bằng thứ tiếng Trung trọ trẹ, "Nhất Bác, anh thật điên rồ!"
Trong mắt anh ta, người bạn trẻ và là đối tác kinh doanh người Trung Quốc này có vẻ ngoài điềm tĩnh và những ý tưởng khôn ngoan hơn những người bạn cùng lứa tuổi. Hắn không phải là người hành động liều lĩnh và bốc đồng. Họ đã làm việc chăm chỉ cho dự án này hơn nửa năm rồi. Vương Nhất Bác đã đến và đi từ Hoa Kỳ gần 10 lần, và bây giờ đã gần đến lúc kết thúc. Tuy nhiên, mọi thứ có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, thậm chí chỉ trong vòng ba phút.
Vương Nhất Bác phớt lờ lời nói nhảm của anh ta, kiểm tra thông tin chuyến bay do Helen gửi, và kết thúc cuộc trò chuyện với Ken chỉ bằng vài câu, "Ba ngày nữa, tôi sẽ trở lại để hoàn thành dự án này."
Sau đó, hắn rời khỏi phòng khách sạn mà không nhìn lại. Ken, người đang đứng đó chỉ có thể đáp lại bằng một vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Los Angeles đến Hawaii, thời gian bay là 6 giờ, chỉ cần một viên thuốc ức chế là đủ.
Một người còn đang gặp nguy hiểm ngay cả khi trời sập, cũng rất dễ cáu gắt vì máy bay bị hoãn mấy tiếng đồng hồ. Vương Nhất Bác lại ăn không ngon ngủ không yên trong nhiều ngày, bận rộn liên tục, có dấu hiệu kiệt sức, nhưng trong mắt vẫn hiện lên tia hối hả nho nhỏ.
Khi ghế máy bay được điều chỉnh vào góc độ thoải mái nhất, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm toàn thân, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại nhưng không tài nào chợp mắt được. Trước mặt hắn hiện ra gương mặt của Tiêu Chiến bị bắt nạt đến mức mắt và mũi đều đỏ ửng.
Vẫn là đã muộn mới quay lại. Khi hắn vội vàng trở về biệt thự, Tiêu Chiến đang nhốt mình trong phòng ngủ chính. Người hầu đứng đầy ngoài cửa. Không biết bao nhiêu người gõ cửa, nhưng bên trong đều im lặng. Vương Nhất Bác cởi bộ tây trang, trực tiếp nhảy từ ban công phòng bên cạnh, khiến những người hầu kinh hãi kêu lên.
Hoa hồng sau cơn mưa bay đầy phòng đến mức cánh hoa sắp ướt đẫm. Vương Nhất Bác tức giận nhấc chăn bông lên, "Sao anh không mở cửa..."
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Chiến, hắn sững sờ một lúc.
Người trong chăn cuộn tròn thành một quả cầu không thể nhỏ hơn, vùi đầu vào mấy bộ quần áo hắn từng mặc, cả người run lên, hai mắt ướt đẫm nước hoa hồng màu đỏ.
Đôi mắt Vương Nhất Bác chợt loé lên. Hắn bế người đàn ông lên và ôm vào lòng, từ từ tiết ra pheromone để xoa dịu anh, đồng thời dùng lòng bàn tay ấm áp vuốt ve lưng Tiêu Chiến.
Người trong tay còn có chút bối rối, ngửi thấy mùi rượu tequila theo bản năng liền móc tay vào cổ Vương Nhất Bác, ôm chặt lấy hắn, dùng sức hít vào trong cơ thể, giống như khi 13 tuổi ở trong vòng tay hắn, hút lấy không khí mát lạnh từ cơ thể cậu bé kia.
Hơn mười năm sau, cậu bé thấp hơn anh nửa cái đầu đã trở thành người đàn ông của anh, là alpha mà anh phụ thuộc. Điều duy nhất không thay đổi chính là Vương Nhất Bác luôn có thứ gì đó trên người có thể an ủi anh, trấn an anh.
"Vương Nhất Bác...?"
"Được rồi."
"Anh đã quay lại?"
"Ừ."
Môi Tiêu Chiến hơi lạnh. Anh hôn lên cổ Vương Nhất Bác, thân thể gần như mềm nhũn thành một vũng nước, khe khẽ ngâm nga, hương hoa hồng quấn chặt lấy hai người.
Vương Nhất Bác vỗ vỗ sau đầu anh, trầm giọng nói: "Ngoan."
Sau đó Tiêu Chiến nghe thấy tiếng mở thắt lưng, tiếng cởi quần áo, từng tiếng khe khẽ khiến lỗ chân lông anh run lên, cổ họng càng ngày càng khát, đầu óc có chút mê muội vì bị dục vọng thiêu đốt.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ đánh dấu ai, cũng chưa bao giờ quan hệ tình dục với một omega bị đánh dấu. Hắn chỉ nghe nói rằng một số omega sẽ sinh ra ảo giác khi đến kỳ phát tình.
Toàn bộ quần áo bị lột sạch sẽ, cơ thể bị bàn tay ấm nóng vuốt ve. Tiêu Chiến đột nhiên che lại hoa huyệt của mình khi hắn đem súng tiến vào, nhíu mày, "Cút đi."
Vương Nhất Bác nắm lấy mắt cá chân của Tiêu Chiến và kéo người đàn ồn trở lại, "Cút đi ư? Ai sẽ đụ anh khi tôi rời đi?"
"Anh không được phép..." Tiêu Chiến bịt chặt và trốn sâu vào trong chăn, thực sự đẩy ngực Vương Nhất Bác ra và chỉ tay, "Vương Nhất Bác..."
Đáy mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại. Hắn hít sâu một hơi. Nhìn thế này, cũng thật sự là quá dâm đãng. Hắn không đợi được một lời vô nghĩa nào nữa, đặt người lên giường, thẳng eo đâm vào.
Sau khi thay đổi qua nhiều tư thế, Tiêu Chiến giống như một con rắn xinh đẹp vô cùng mềm mại trơn trượt, toát ra mùi thơm quyến rũ, trong cơ thể chảy ra rất nhiều nước hoa hồng, quấn chặt lấy Vương Nhất Bác, không cho hắn tách ra một chút nào. Tiêu Chiến dường như vẫn đang nói chuyện một cách bàng hoàng, giọng điệu nhẹ nhàng gần như đang mài mòn trái tim lạnh lùng của Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác... Tôi thích em... Tôi yêu em..."
"Ừ."
"Từ khi còn nhỏ... Tôi đã thích...."
"Ừ."
"Vương Nhất Bác... tôi thích em kể từ khi tôi 10 tuổi...."
Vương Nhất Bác mỉm cười, muốn nói rằng lúc 10 tuổi anh còn chưa biết hắn, nhưng chỉ thốt ra có một từ, "Ừ!"
"Em... đụ anh... đừng ghét anh... được không..."
"..."
"Anh yêu em... A~..."
"..."
Vương Nhất Bác đẩy nhẹ thân dưới, người vẫn tựa vào đầu giường, véo cằm của Tiêu Chiến. Hắn nghi ngờ anh cố ý làm như vậy, nhưng khi bắt gặp đôi mắt mờ sương hoa hồng kia, trong đó không có gì khác ngoài dục vọng chưa được giải quyết, trong sạch và ngây thơ.
Sau đó, hắn bắt đầu nhắc chuyện của bản thân khi còn nhỏ. Hắn chắc chắn rằng Tiêu Chiến thực sự có chút bối rối.
Tiêu Chiến sau cơn kích tình mở mắt, và anh đã rất phấn khích. Anh hoàn toàn không có chút run rẩy và sợ hãi trong đêm đầu tiên.
Ngồi ở trên người Vương Nhất Bác, dùng tay trái ôm lấy bộ phận sinh dục của hắn, ấn xuống cái huyệt nhỏ ẩm ướt, khi kích thước khủng khiếp của cự vật đi vào, anh bắt đầu cau mày. Anh hít một hơi thật sâu để điều chỉnh hô hấp, như thể đã lấy rất nhiều dũng khí, nhưng vẫn không ăn được. Vương Nhất Bác bị anh làm cho cứng ngắc, ôm lấy eo thon ấn mạnh đến cuối cùng. Tiêu Chiến kinh ngạc hét lên, ánh mắt tràn đầy nước làm cho Vương Nhất Bác phát điên.
Hắn ra lệnh, "Di chuyển."
Tiêu Chiến bám vào bờ vai rộng lớn của hắn và bắt đầu lên xuống. Mỗi lần nhún xuống, anh khẽ rên rỉ và lắc lư cơ thể.
Họ còn chưa hôn nhau. Lỗ nhỏ của Tiêu Chiến đã nuốt trọn bộ phận sinh dục mập mạp, hai tay ôm lấy khuôn mặt Vương Nhất Bác, hôn liên tục, từ mắt đến sống mũi, lông mày và thái dương, cuối cùng đến miệng của hắn. Hai bờ vai gầy yếu hơi co lại, giống như có chút căng thẳng, giống như hoa hồng e ấp, hôn lên môi VươngNhất Bác.
Anh nhắm mắt lại, lông mi run run. Vương Nhất Bác cứ mặc anh hôn liếm mà không hề đáp lại. Tiêu Chiến lưu luyến quay đầu, miễn cưỡng tách ra, nhưng ngón tay càng lúc càng run rẩy.
Làm tình là bản năng của động vật, hôn là yêu. Rất nhiều người có thể lên giường với người khác, nhưng không thể hôn.
Tiêu Chiến hôn thật lâu, Vương Nhất Bác cũng ôm eo nhìn anh thật lâu. Anh hôn đến mềm mại dâng hiến như vậy, say đắm tình cảm, cho đến khi lông mi bắt đầu ướt đẫm nước mắt. Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng thở dài của chính mình.
Tiêu Chiến vừa định mở to mắt ra vì thất bại, lại thấy cánh tay hắn ôm lấy gáy anh, mở miệng hôn anh.
Vương Nhất Bác giành lại thế chủ động. Alpha mạnh mẽ ôm Tiêu Chiến dưới thân, trao cho anh một nụ hôn vô cùng chiếm hữu, đầu lưỡi nóng ẩm đè lên như nuốt lấy hơi thở của anh. Nước bọt chảy xuống khoé miệng, tràn đầy cằm Tiêu Chiến. Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng đồng ý hôn anh, cảm giác ngột ngạt và thoả mãn như anh tưởng tượng.
Làm tình là bản năng của động vật, hôn là yêu.
Những giọt nước mắt nơi khoé mắt anh không kìm nén được nữa, lăn dài theo hơi nóng ủi lên má anh.
***
Trong ba ngày, Vương Nhất Bác đã ở bên anh, xung quanh luôn là mùi rượu tequila nồng nặc, Tiêu Chiến đã có một cuộc sống tối tăm nhưng lại ngọt ngào. Anh sẽ ăn thứ gì đó khi đói, sau đó lại làm tình, khi mệt, sẽ thiếp đi trong một vòng tay ấm áp, thỉnh thoảng thức dậy vì nơi nào đó không được rút ra đang cứng ngắc, tiếp tục đâm chọc, bị đụ đến mức không thể thốt lên thành tiếng. Cùng Vương Nhất Bác làm tình, đây là niềm vui sướng tột cùng đi thẳng vào giác quan và tâm hồn.
Sáng ngày thứ tư, Tiêu Chiến thức dậy trước. Anh dựa cả người vào thân thể nóng bỏng của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cũng đã tỉnh dậy, nhưng hắn không mở mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh không sợ nóng sao?"
"Anh sợ em bỏ chạy."
"Tôi có thể chạy đi đâu?"
Tiêu Chiến nhăn mũi, "Em đã chạy 10 năm."
Vương Nhất Bác mở mắt và mỉm cười.
Tiêu Chiến không ngẩng đầu nhìn hắn, lại nằm xuống trên ngực Vương Nhất Bác, nở nụ cười trong veo như đoá hoa hồng sau cơn mưa, "Em còn nhớ khi bé đã xảy ra chuyện gì không?"
Anh đợi thật lâu không thấy Vương Nhất Bác trả lời, vòng tay đang ôm anh cũng buông lỏng. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vương Nhất Bác. Trái tim anh kịch liệt run lên.
Còn lạnh hơn cả thị giác là âm thanh."Anh muốn tôi nhớ điều gì?"
"Hãy nhớ xem Tiêu Vĩ Hồng đã bức hại cha ruột tôi như thế nào? Hay nhớ lại anh và mẹ anh đã làm nhục chúng tôi như thế nào?"
"Nếu có thể, tôi mong rằng ba năm đó chưa từng xảy ra. Mỗi khi nghĩ đến, tôi lại căm hận sự kém cỏi, bất lực của mình. Không có cách nào bảo vệ được cha tôi, đành để ông ấy chết trong tủi nhục."
Tiêu Chiến ngồi lặng trên giường. Ba ngày ngọt ngào khiến anh mê muội quên hết mọi chuyện, giờ phút này đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh và Vương Nhất Bác sẽ không bao giờ có thể trở lại như cũ. Giữa họ bị ngăn cách bởi một ngọn núi và thung lũng không thể vượt qua.
Ba năm quý giá nhất và khó quên nhất của anh là ba năm tủi nhục và khó quên nhất của Vương Nhất Bác.
Điều mà anh muốn trân trọng nhất là điều mà hắn muốn vứt bỏ nhất. Làm sao hai người không thể hoà hợp với nhau lại có thể yêu nhau được?
Tiêu Chiến biết rằng anh có thể hi sinh mọi thứ để yêu hắn, nhưng lại cảm thấy dù thế nào cũng không thể lấp đầy khe núi kia bằng tất cả những gì anh có?
Cái chết của Vương Thành, nỗi nhục nhã mà Vương Nhất Bác phải trải qua khi còn là một thiếu niên, và sự cô đơn đã đeo đuổi hắn trong mười năm, tại sao anh cảm thấy tình yêu của mình có thể khoả lấp nỗi đau khi mất đi người thân của hắn?
Tiêu Chiến bị tuyệt vọng nuốt chửng, khóc lóc thảm thiết nhìn Vương Nhất Bác đang mặc quần áo vào, vội vàng chạy tới ôm lấy hắn khi hắn mở cửa rời đi, giống như ôm rơm cứu mạng, ôm khúc gỗ trôi vào dòng xoáy.
"Làm ơn đừng đi."
"Em đi đâu vậy? Đừng để tôi ở đây một mình, tôi sẽ chết mất."
Tiêu Chiến bật khóc, ôm lấy khuôn mặt Vương Nhất Bác, hôn lên miệng và vòng tay ôm chặt cổ hắn.
"Thả ra."
Tiêu Chiến lắc đầu, ôm càng chặt.
Sau một cuộc đối đầu im lặng, Vương Nhất Bác lại nói.
"Buông tay."
Tiêu Chiến không buông tay.
Vương Nhất Bác lùi lại, thở dài và vỗ lưng Tiêu Chiến với một cử chỉ ghét bỏ.
"Tôi sẽ đón anh khi xong việc."
"Đưa anh về nhà."
Sau khi dự án ở Los Angeles kết thúc, Vương Nhất Bác không trở về Hawaii ngay lập tức.
Hắn đang lái xe một mình trên đường cao tốc. Đó là con đường mà hắn luôn thích, khi buồn, hắn sẽ lái xe cả ngày lẫn đêm, không biết đi đâu, không biết dừng ở đâu.
Lang thang giống một kẻ bị đi đày.
Mười năm sau, những ký ức rõ ràng vẫn còn đó, cảnh vật cũ vẫn hiện lên trước mắt hắn.
Hắn thực sự ghét Tiêu Vĩ Hồng, Lâm Hạ và Tiêu Chiến.
Nhưng điều hắn ghét nhất chính là bản thân hắn lại yêu anh.
Nếu hắn không yêu anh ấy, hắn sẽ không để tâm đến những câu nói vớ vẩn của anh ấy. Hắn sẽ về nhà sau giờ học ngày hôm đó mà không phải đi lùng nửa thành phố để mua bát cháo đậu đỏ đó cho anh. Nếu hắn có thể về nhà sớm hơn, hắn có thể đã bảo vệ được Vương Thành, có thể cha hắn đã không chết. Mỗi khi nghĩ đến điều này, trái tim hắn lại đau như bị dao cứa vào.
Hắn sẽ luôn nhớ mình trông như thế nào khi hắn cầm chiếc bát được bảo vệ cẩn thận trước mặt Tiêu Chiến.
"Ai kêu cậu mua? Tôi hiện tại không muốn ăn, ném đi."
Nhưng dù ghét bao nhiêu thì hắn vẫn tự lừa dối bản thân bấy nhiêu.
Hắn không đành lòng nhìn Tiêu Chiến vào tù, dốc cạn tiền trả nợ. Hận nhà họ Tiêu nhưng không thể thuyết phục được bản thân, nên hắn đã dùng những lời lẽ sỉ nhục của tình nhân để lừa dối bản thân rằng mọi chuyện là để trả thù.
Nhưng ai sẽ đặt mình vào tình thế đó để trả thù? Đem tất cả những gì mình có để ký một thoả thuận như vậy, trong lòng hắn vẫn còn có một chút hổ thẹn.
Khi nhìn thấy Tiêu Chiến trong tang lễ của Tiêu Vĩ Hồng đẹp và mong manh hơn những gì hắn tưởng tượng, ánh mắt hắn không thể rời đi nơi khác. Nhìn anh tức giận xé khăn giấy, ánh mắt đau khổ đó khiến hắn đau lòng. Gần như run rẩy, hắn nhanh chóng giải quyết mọi việc và đưa Tiêu Chiến đến Hawaii.
Hắn không thể chịu được khi nhìn thấy Tiêu Chiến. Nhìn thấy và nói ra những lời nhục mạ nhất, sau khi ngửi hoa hồng sau mưa, đã không còn hứng thú với bất kỳ người nào khác, nhưng lại cố tình ôm mùi của người khác, khiến Tiêu Chiến ghê tởm. Đến hắn cũng ghê tởm chính bản thân mình. Hắn tìm mọi cách đến gần anh, nhưng lại làm mọi thứ để cách xa anh.
Hắn cảm thấy bản thân mình như sắp bị xé xác.
Hắn không thể sống một mình, nhưng hắn có lỗi với cha mình, cũng có lỗi với Tiêu Chiến.
Hắn đáng nhẽ không nên quan hệ tình dục với anh ấy, không nên đánh dấu, không nên nhận nụ hôn đó.Vậy thì hắn phải làm như thế nào bây giờ?
Hận thì không nổi mà yêu thì cũng không thể được. Hắn phải làm sao? Hắn phải làm sao với Tiêu Chiến? Hắn phải làm sao với nỗi hận của chính mình? Hắn nên làm gì với tình yêu này?
Nếu thực sự không muốn lại gần, thật sự không có chút ảo tưởng nào, muốn tìm lý do thì lúc nào cũng có thể tìm được. Số tiền đó hắn có thể giúp Tiêu Chiến mà không cần tới gặp anh ấy. Tại sao lại giữ anh ấy lại bên cạnh hắn?
Hắn đã từ đánh lừa mình ngay từ đầu.
Vương Nhất Bác bắt đầu bật cười, tự giễu. Hắn không nhịn được cười nhạo chính mình.
Bàn tay cầm vô lăng xe thể thao mui trần, chuẩn bị đạp ga. Làn gió ẩm ướt thổi qua con đường, và chất lỏng nóng hổi trào ra từ khoé mắt, chảy xuống má Vương Nhất Bác.
Ngay cả nước mắt cũng không thể làm giảm cơn đau của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro