Chương 43
"Có chuyện gì vậy? Nói cho chồng anh biết đi."
Tiêu Chiến ôm lấy khuôn mặt Vương Nhất Bác bằng cả hai tay và nhìn người mình yêu nhất thật kỹ. Anh không thể nhìn thấy hắn buồn, biết rằng mỗi vết thương của anh đều làm tổn thương đến từng tấc thể xác và tinh thần của hắn, nhưng cuối cùng, anh lại trở thành người khiến hắn đau đớn và tổn thương nhiều nhất.
Trước đây anh hiểu rõ nhất sự cô đơn của hắn, nhưng sau này anh lại bỏ hắn mà đi.
Tiêu Chiến đau lòng không thể chịu nổi. Anh cảm thấy có lỗi đến mức không thể tha thứ cho bản thân.
Cùng lúc đó, niềm vui cũng lan tràn trong lòng, Vương Nhất Bác không bao giờ nói dối anh, không bao giờ phản bội anh, không bao giờ có ai khác kể từ khi ở bên anh. Tiêu Chiến có thể nghe thấy rõ ràng một cái gai sâu trong tim anh đang tan ra giữa máu thịt. Ngực anh tràn ngập sự dịu dàng vô hạn cùng với chua xót.
Bị cảm giác nhức nhối và đau đớn cuốn đi, Tiêu Chiến không nói được gì, không tìm được đường thoát ra khỏi những cảm xúc phức tạp và to lớn. Tất cả đều biến thành bản năng muốn dâng trào trong cơ thể. Anh muốn bù đắp cho hắn, ăn mặc, chiếm hữu, dùng hết sức lực của mình để yêu Vương Nhất Bác, muốn điên cuồng dâng hiến tất cả cho alpha của mình.
Anh hôn Vương Nhất Bác, rất khẩn trương, bờ vai ép vào thật chặt, hơi thở dồn dập, đầu lưỡi quấn quít, vừa cởi cúc áo Vương Nhất Bác vừa hôn, lôi kéo cho đến khi hai tay chạm vào khuôn ngực rắn chắc. Anh xoa nắn qua lại, hôn và liếm quả táo Adam nhọn hoắt của hắn, hôn dọc theo đường quai hàm. Hàm răng của anh gặm nhấm nơi nhạy cảm di chuyển lên xuống.
Vương Nhất Bác đáp lại bằng cách ôm chặt lấy anh, giống như ôm một con mèo không thành thật, để anh di chuyển tới tui trong vòng tay của mình. Hắn nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, muốn thu lại khuôn mặt anh, đôi mắt vừa ngấn lệ lại trở nên rõ ràng mà tràn ngập dục vọng. Tiêu Chiến luồn vào trong cánh tay hắn, đôi môi mềm mại hôn dọc theo ngực hắn, anh quỳ rạp xuống thảm, đầu lưỡi xoắn lại nơi rãnh bụng, vạch hướng tuyến nhân ngư mà cởi thắt lưng của hắn. Anh kéo quần lót của hắn xuống và đưa thứ đang sưng to vào miệng.
Đầu Vương Nhất Bác ngửa ra sau vì khoái cảm được bao bọc trong khuôn miệng nóng ấm. Hắn xoa đầu Tiêu Chiến và cưng nựng chú mèo con. Sự chủ động đột ngột của Tiêu Chiến khiến hắn ngạc nhiên và bối rồi. Xung quanh hắn là hương thơm quyến rũ của hoa hồng. Hắn chiêm ngưỡng tất cả biểu hiện vẻ dâm dục trên khuôn mặt trong suốt như pha lê giữa đũng quần mình.
Người đẹp há miệng ra định ăn thêm một chút dương vật hung tợn, sau khi phun ra thì dùng đầu lưỡi của mình mút đi mút lại, ngoáy ngoáy khắp đầu khấc, khoé miệng chảy ra những giọt nước bọt lấp lánh. Hô hấp của Vương Nhất Bác trở nên nặng nề hơn, mặc dù cách Tiêu Chiến oral sex rất dâm đãng nhưng đĩnh đạc, khiến hắn không thể kiềm chế ham muốn tiến vào cơ thể omega mà cướp đoạt. Hai bàn tay to lớn đỡ Tiêu Chiến đứng lên và đè anh xuống giường.
Hắn vội vàng cởi quần áo Tiêu Chiến chỉ trong vài lần, lòng bàn tay đưa xuống đã cảm thấy ướt át liền nóng lòng muốn nhét cả bộ phận sinh dục của mình vào trong khe hở đã được bôi trơn nhưng chặt chẽ.
"Hôm nay là anh dụ dỗ em. Đụ mạnh một hồi anh đừng có khóc."
Vốn dĩ chỉ là tán tỉnh, nhưng khi hắn thực sự nhìn thấy giọt nước mắt cuồng bạo trong mắt Tiêu Chiến, thật sự khác với nước mắt sinh lý đơn giản mọi khi, động tác mãnh liệt của alpha mới dừng lại.
Tiêu Chiến vội vàng quấn lấy cổ hắn kéo lại gần, cơn khát trong lòng và cơ thể không hề giảm bớt mà càng ngày càng mạnh. Một làn hơi nước mơ hồ bao trùm đôi mắt, ngón tay thon dài vuốt ve lưng Vương Nhất Bác, kề vào tai alpha, rên rỉ không che đậy, "... đừng dừng lại.... anh muốn.... mạnh một chút..."
"Cho anh đau một chút...."
Thật xấu hổ khi nói những lời đó. Anh chưa bao giờ nói với hắn rằng bọn họ còn phù hợp với những sở thích của nhau.
Anh thích hắn làm cho anh hơi đau một chút.
Alpha bị trêu chọc đến mức mất đi lý trí. Đã lâu không thấy giọng nói xinh đẹp và ánh mắt si mê như vậy, trong phút chốc, hắn thậm chí cảm giác được con mèo con đang ngủ say đã trở lại trong vòng tay của mình, dục vọng của hắn cuồn cuộn như dòng sông vào mùa lũ, điều khiển hắn, khoái cảm của thể xác và tâm trí quét qua tay chân hắn.
Thái dương của alpha đổ mồ hôi. Tiêu Chiến xuất tinh giữa những tiếng gào thét, dương vật vẫn còn nhiệt độ, mềm mại mà miễn cưỡng xuất ra.
Dục vọng vẫn đang dâng trào, Vương Nhất Bác bóp chặt cằm Tiêu Chiến, nuốt lấy hơi thở mềm mại và chất dịch trong cơ thể, thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu, hỏi người phía dưới đang khiến hắn phát điên, "Còn gì nữa? Nói cho em biết anh muốn gì?"
Bất cứ điều gì bạn muốn, tôi sẽ cho bạn tất cả mọi thứ, tất cả con người và cuộc sống của tôi.
Tiêu Chiến ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, trái tim vừa đau đớn vừa bối rối, nước mắt hoà cùng mồ hôi, áp mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ bên trong, nghẹn ngào nói.
"Nhất Bác... để anh... sinh thêm con cho em..."
***
Hương hoa hồng mờ ảo phảng phất rất lâu trong ánh nắng dịu dàng của buổi sáng. Vương Nhất Bác tỉnh dậy ôm Tiêu Chiến vào lòng, cọ vào người như một chú cún con, một lúc sau liền bế anh đi tắm chung. Hôm nay là thứ bảy, hắn đã hứa đưa Yiyi đến sân chơi.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trong gương, xoay người ôm hắn, nhẹ giọng nói, "Đừng lo lắng."
Alpha nhìn về phía anh, hôn lên trán của anh. Vương Nhất Bác quả thực bị Tiêu Chiến nhìn thấu tâm tư.
Kể từ khi hắn tìm thấy Tiêu Chiến và Yiyi ở Seoul, cô bé đã tỏ ra rất phụ thuộc và chiếm hữu đối với hắn. Công chúa nhỏ luôn muốn được chiều chuộng, dỗ dành theo nhiều cách khác nhau, nên dù có nghĩ đến nhưng hắn chưa bao giờ thực sự đề cập đến ý định sinh thêm con với Tiêu Chiến.
Thấy Vương Nhất Bác vẫn còn lo lắng, Tiêu Chiến nhìn hắn dịu dàng hơn, vòng tay qua cổ hắn, "Thật ra, Yiyi luôn muốn có em trai hoặc em gái."
Anh biết con gái mình. Yiyi sợ cô đơn từ bé. Khi ở Seoul, hầu như gia đình Hàn Quốc nào cũng có nhiều hơn một đứa trẻ, mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ khác đi cùng với anh chị em khác, cô bé luôn tỏ ra ngưỡng mộ. Điều quan trọng hơn là Tiêu Chiến chắc chắn rằng Vương Nhất Bác sẽ không giảm bớt tình yêu và sự quan tâm của hắn dành cho Yiyi dù hắn có thêm một đứa con.
Anh tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác, "Chuyện này sau này anh sẽ nói với em, cứ giao cho anh."
Nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng này, Vương Nhất Bác cười lên một tiếng, dài giọng đáp, "Được rồi." dùng ngón tay nâng cằm Tiêu Chiến lên, nhớ tới những gì đã xảy ra vào buổi sáng ngày hôm qua, đột nhiên muốn trêu ghẹo anh đầy ác ý, "Chẳng những dạy con gái tốt như vậy mà còn giúp chồng trút giận, tát người tay cũng không mềm."
Vương Nhất Bác ôm lấy anh, cắn vào dái tai, "Chiến Chiến của em từ khi nào trở nên cường hãn như vậy?"
Tiêu Chiến sững sờ một lúc, hai má đỏ bừng không nói nên lời. Thực ra anh không có sức mạnh như vậy, sau khi tát Giang Nghiêu, cả bàn tay anh đều run lên. Anh không thể chịu đựng được khi nghe ai đó nói sai hoặc làm tổn thương Vương Nhất Bác. Từ Trần Huy ở tuổi thiếu niên đến Giang Nghiêu bây giờ, giống như Vương Nhất Bác đã bảo vệ anh từ khi anh còn nhỏ, anh cũng sẽ hành động và bảo vệ Vương Nhất Bác. Anh không cần suy nghĩ và sẽ không do dự.
Phản ứng của Yiyi giống như Tiêu Chiến tưởng tượng. Cô công chúa nhỏ ánh mắt to tròn chớp động, bàn tay nhỏ bé cứ nắm lấy một mảnh cà vạt đỏ của SpongeBob SquarePants, miệng không nói nên lời, nhìn cha mình một cái. Vương Nhất Bác đã mềm lòng đến mức muốn ôm con gái vào lòng.
Với tình yêu và sự ấm áp không gì sánh được trong đôi mắt, Tiêu Chiến chạm vào mặt Yiyi và nhẹ nhàng nói: "Yiyi thích SpongeBob SquarePants, phải không?"
Công chúa nhỏ gật đầu.
"Con cũng rất thích Patty Star, phải không?"
Yiyi tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu.
"Yiyi thích SpongeBob SquarePants và Patty Star. Con thích cả hai giống nhau. Cả hai rất quan trọng đối với con. Khi SpongeBob SquarePants và Patty Star đi học, họ sẽ đi cùng nhau để không bị cô đơn."
Tiêu Chiến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và tiếp tục, "Bố và ba giống nhau, đều không ngừng yêu thương con." Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác, "Bố sẽ luôn thích con và cưng nựng con như thế này. Nếu Yiyi có thêm một em trai và em gái giống SpongeBob có Patty Star, em ấy sẽ đi cùng con mọi lúc mọi nơi trong tương lai, được chứ?"
Cô bé đảo mắt nhìn SpongeBob SquarePants và Patty Star đang đứng cạnh nhau, "Đó là em trai hay em gái?"
Tiêu Chiến bị câu hỏi trẻ con này chặn lại trong giây lát, anh ngập ngừng hỏi, "Chà... Yiyi... Con thích em trai hay em gái?"
Vương Nhất Bác ở một bên thấy Tiêu Chiến vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, mím chặt miệng nén cười chờ Yiyi trả lời.
Công chúa nhỏ nở một nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cái đầu nhọn màu vàng của Patty Star, và nói với đôi mắt sáng ngời, "Yiyi muốn tất cả. Yiyi muốn có một em trai và một em gái."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến sững sờ tại chỗ, chớp chớp mắt, rốt cuộc nhịn không được bật cười, bả vai run lên, đi ra ngoài, "Đúng là cục cưng của bố, thật hiểu rõ ta."
Tiêu Chiến đi theo phía sau, luôn cảm thấy như đã tự giăng bẫy cho mình, nghe cuộc đối thoại giữa lớn và nhỏ trước mặt:
"Bố, khi nào thì em trai và em gái nhỏ đến?"
"Ừm... năm sau."
"Tại sao vào năm sau? Bây giờ họ đang ở đâu?"
"Chắc là... trên bầu trời bây giờ."
"Trên bầu trời? Là một vì sao sao?"
"Yiyi thích sao?"
"Vâng."
"Được rồi, em chính là những vì sao."
"Yiyi rất muốn sớm được nhìn thấy các vì sao."
"Hahaha... Được rồi, bố nhất định sẽ làm việc chăm chỉ..."
=====
Còn 2 chương + 1 phiên ngoại là hoàn rồi! Hẹn mọi người ngày mai tiếp tục nhé! Tôi gõ tương đối vội, cũng không kịp xem lại nhiều, chỗ nào sai lỗi chính tả hoặc edit chưa thoát ý, mọi người nhắn lại giúp tôi nhé! Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro