Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Bảo tàng nghệ thuật thoáng đãng và yên bình, ánh sáng dịu nhẹ được thiết kế đặc biệt rải xuống từ đầu mỗi bức tranh, không có nguồn sáng phụ, tất cả được bài trí tối giản nhằm mang đến cho du khách sự chú ý và đắm chìm nhất trong trải nghiệm nghệ thuật.

Triển lãm lần này có hàng chục tác phẩm nguyên bản của Monet, không mở cửa cho công chúng xem. Trường phái ấn tượng là thể loại mà Tiêu Chiến luôn rất thích, bắt đầu chạm vào nó từ khi còn rất nhỏ anh đã bị mê hoặc.

Khi còn học đại học, anh thường dẫn Thẩm Nguy đi xem triển lãm. Anh cũng đã từng xem qua rất nhiều tác phẩm ấn tượng nổi tiếng không tên, nhưng một số tác phẩm trong triển lãm này anh mới chỉ nghe tên mà chưa từng xem qua.

Anh rất thích thú nán lại trước những tác phẩm nghệ thuật. Thẩm Nguy cũng đắm chìm trong đó rất lâu, dần dần cô cũng học được cách đánh giá. Tuy nhiên, cô thích phong cách hiện thực hơn, luôn cảm thấy rằng những tác phẩm mang nhiều sắc thái nhân vật và khung cảnh sống động như thật sẽ rất khó quên.

Đôi khi cô bị mê hoặc bởi Tiêu Chiến đứng trước một bức tranh của trường phái Ấn tượng, cố ý trêu chọc nói "Tiêu Tiêu, cậu nói bức tranh này rối như vậy, tác giả có khi còn không biết anh ta đang vẽ gì cũng nên. Tất cả đều do người đời sau hiểu sai, cậu có nghĩ thế không?"

Tiêu Chiến vui vẻ đến mức không thể nhịn được cười, đôi khi anh không đặc biệt thích màu sắc trong bức tranh hay đồ vật nào đó, mà chỉ nghĩ nó rất kỳ lạ. Các hoạ sĩ trường phái ấn tượng đã tạo ra nghệ thuật dựa trên nguyên lý quang học, từ đó tìm ra mối quan hệ giữa ánh sáng và màu sắc.

Tiêu Chiến đã rất buồn khi nghe về khái niệm đó lần đầu tiên. Anh từng nghĩ rằng tất cả các sáng tạo nghệ thuật đều rất giàu cảm xúc và sự say mê của người nghệ sĩ đối với ánh sáng và bóng tối đều dựa trên tâm trạng cũng như cảm xúc hiện tại.

Anh nói, "Tiểu Nguy, cậu có nghĩ nó tuyệt vời không? Những bức tranh bay bổng và đẹp đẽ mà cậu nhìn thấy thực sự là sản phẩm của những nguyên tắc vô cùng hợp lý và khoa học, nhưng chúng ta thực sự bị lay động bởi những màu sắc, ánh sáng và bóng tối. Cảm xúc bị ảnh hưởng bởi những người đứng sau nó, những người đã nghĩ ra quy luật về việc lát nền và thiết kế. Người ta nói rằng Monet gần như mù trong những năm cuối đời, nhưng vẫn có thể tạo ra những tác phẩm vĩ đại."

Một cảm giác mâu thuẫn.

Cảm xúc hỗn loạn và sự cộng hưởng không phải là sự truyền tải thực sự, và hình thức bên ngoài có thể là giả dối hoặc thậm chí không tồn tại.

Thẩm Nguy nghe anh nói, gật gật đầu đáp lại, "Những người đam mê trường phái dở khóc dở cười như cậu chẳng phải đều rất ngốc hay sao?"

Tiêu Chiến nghĩ về điều đó, cảm thấy Thẩm Nguy nói cũng đúng, nhưng anh không biết phải phản bác lại như thế nào.

Vì là triển lãm cao cấp chỉ có khách mời nên lượng người đến tham quan rất ít, chỉ có tiếng nói rất nhẹ và tiếng bước chân sột soạt trong toàn bộ không gian. Tiêu Chiến và Thẩm Nguy đều mê mẩn. Anh không nhận thấy ánh mắt đang chiếu vào cách đó không xa.

"Anh đến nhà hàng chờ tôi trước." Một giọng nói kiêu ngạo nói với alpha bên cạnh, không để ý đế người đàn ông, hai mắt cứ nhìn chằm chằm về một hướng.

Dáng người uyển chuyển đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, đôi môi đỏ mọng mở ra, trầm giọng nói: "Sao anh còn có mặt mũi trở về nhỉ?"

Tiêu Chiến quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt anh ghét nhất.

Thẩm Nguy cũng nhìn ngang qua, thấy nửa khuôn mặt của Giang Nghiêu, dừng lại hỏi: "Ý của cô là gì? Cô là ai?"

Giang Nghiêu giễu cợt, mắt vẫn nhìn bức tranh trước mặt, "Tiêu Chiến, anh thật là xảo quyệt. Anh câu cá anh trai tôi nhiều năm như vậy, sau đó lại xoay người nhào vào vòng tay Vương Nhất Bác. Lợi dụng người khác như vậy có được không?"

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, anh thật sự cảm thấy chán ghét, lại càng không muốn cùng cô ta tranh cãi, kéo Thẩm Nguy nói, "Tiểu Nguy, đi thôi."

"Dừng lại," Giang Nghiêu càng nhấn giọng khiêu khích, "Lúc đầu không phải cố gắng trốn đi, nhưng bây giờ lại quay lại. Vương Nhất Bác không biết ăn phải bả gì của anh nữa."

Ngay khi Tiêu Chiến quay đầu lại và định nói, Thẩm Nguy đã lên tiếng trước, "Cô là cái quái gì? Để tôi nói cho cô biết, Tiêu Chiến nhà chúng tôi được chính Vương Nhất Bác đón về từ Seoul, họ là vợ chồng hợp pháp, hơn nữa đã có đứa nhỏ hơn bốn tuổi. Cô nên cút cho xa càng sớm càng tốt..." Thẩm Nguy nhìn khuôn mặt Giang Nghiêu càng ngày càng quen thuộc, trong đầu lại nhớ ra rất nhiều hình ảnh trước đây.

Mặc dù giọng nói của Thẩm Nguy không lớn, nhưng chung quanh quá yên tĩnh, vẫn có vài ánh mắt nhìn qua đây cố ý hay vô tình. Tiêu Chiến không muốn co kéo ở chỗ này, ngơ ngác nhìn Thẩm Nguy kéo anh đi ra ngoài cửa phòng trưng bày.

Tầm mắt của anh đột nhiên sáng ngời, lối ra có rất nhiều người ra vào, Tiêu Chiến thở ra một hơi, cảm giác phiền muộn cũng tốt hơn rất nhiều.

Thẩm Nguy nắm lấy cánh tay của Tiêu Chiến, muốn nói, nhưng Giang Nghiêu vẫn đi theo.

Trong lòng cô ta cảm thấy có quá nhiều bực bội. Bởi vì Giang Nghiêu vốn nghĩ chỉ cần Tiêu Chiến rời đi, cô ta sẽ có cơ hội. Nhưng Vương Nhất Bác những năm gần đây lại càng thờ ơ với cô ta. Dù cô ta có giả vờ đáng thương và yếu đuối trước sự mất mát của đứa con, hắn cũng không thèm liếc mắt.

Hai năm trước, Giang Huyên không thể chịu đựng được nữa, liền ra lệnh cho cô ta không được đến gặp Vương Nhất Bác nữa, đồng thời đưa ra tất cả các bằng chứng cho thấy Vương Nhất Bác đang điên cuồng tìm kiếm Tiêu Chiến. Cô ta không có cách nào khác để thuyết phục bản thân tiếp tục nữa.

Bất lực trước Vương Nhất Bác không có nghĩa là cô ta có thể thờ ơ khi gặp lại Tiêu Chiến. Theo quan điểm của Giang Nghiêu, tất cả những bất hạnh của cô ta, nỗi thất vọng duy nhất trong cuộc đời và nỗi đau mà người anh trai yêu nhưng không thể yêu đều là vì Tiêu Chiến.

Hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô ta đều chỉ xoay quanh một mình Tiêu Chiến, dù thế nào cũng không thể nuốt trôi, chỉ cần khiến Tiêu Chiến khó chịu một chút cũng khiến cô ta vô cùng hạnh phúc.

Giang Nghiêu cười tự mãn, "Vương Nhất Bác còn có hơn một đứa con. Tiêu Chiến, nếu anh ấy thật sự yêu anh nhiều như vậy, tại sao ngay từ đầu anh ấy đã có con với tôi?"

Tiêu Chiến run lên một hồi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, "Giang Nghiêu, cô muốn thế nào?"

Giọng Giang Nghiêu đầy hận ý, "Tôi muốn anh luôn nhớ rõ alpha của anh ngủ với người khác, có con với người khác. Tuy rằng đứa nhỏ chưa được sinh ra, nhưng cũng là một bé trai đã thành hình." Hai tay cô ta giơ ra trước mặt Tiêu Chiến như thật đang ôm một đứa trẻ, nhìn thấy ánh mắt run rẩy kia, thoả mãn nói tiếp, "Dù có giả vờ vui vẻ như thế nào, cũng không bao giờ có thể xoá bỏ sự thật này."

Tiêu Chiến có cảm giác như bị bóp nghẹt, dưới bụng yếu ớt, cả người như bị dùng sức xé rách da thịt, lời nói của Giang Nghiêu giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh, mở ra vết thương trong lòng anh, dùng sức đâm xuyên qua một lần nữa.

Thẩm Nguy tiến lên, đẩy Giang Nghiêu ra, "Con của cô hoàn toàn không phải của Vương Nhất Bác!"

"Cô... nói bậy bạ cái gì vậy?"

"Thì ra cô là Giang Nghiêu! Tôi nói sao nhìn khuôn mặt rẻ tiền của cô lại quen thuộc đến vậy. Thật không biết xấu hổ. Cô còn nói đứa trẻ hoang dâm bên ngoài đó là của Vương Nhất Bác! Sao cô dám nguyền rủa Tiêu Tiêu của chúng tôi?! Không lẽ nhà họ Giang dạy cô làm người như thế sao?"

"Cô..." sắc mặt Giang Nghiêu tái nhợt, giọng run run không nói nên lời.

"Làm sao tôi biết, đúng không? Tôi đã tận mắt chứng kiến ngày cô đến bệnh viện An Hà để phá thai! Tôi không chỉ nhìn thấy cô, mà còn thấy cả người đàn ông hoang dã của cô nữa!"

Thẩm Nguy càng nói càng kích động hơn, giọng nói vô tình to hơn khi cô quét ra xng quanh, thấy có rất nhiều ánh mắt.

Đầu óc Tiêu Chiến rối rắm, anh theo bản năng nắm lấy tay Thẩm Nguy, "Nguy... cậu đang nói cái gì..."

Thẩm Nguy nắm chặt tay anh, "Mình tận mắt nhìn thấy Tiêu Tiêu ạ! Cô ta đến bệnh viện cùng alpha khác để phá thai."

Giang Nghiêu hai mắt hoảng hốt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, "Cho dù có người tháp tùng tôi đến bệnh viện... Cô có chứng cớ gì, con tôi đã mất rồi, ngay cả bản thân Vương Nhất Bác cũng không rõ, cô không thể ở đây nói nhảm."

Thẩm Nguy nãy giờ vẫn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Chiến, mỉm cười trào phúng, "Chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Vậy thì để tôi nói cho cô biết thêm, bác sĩ chăm sóc của cô là Thành Thành. Lần thứ nhất cô đến, anh ấy không đồng ý phẫu thuật vì bụng cô quá to, nếu muốn làm phải có alpha đưa đi để kiểm tra sự tương thức tin tức tố và ký tên cho cô. Vì vậy, alpha đó đã đưa cô đến lần thứ hai, và đó không phải Vương Nhất Bác."

"Không... không phải..." Chung quanh có quá nhiều người đứng. Giang Nghiêu lắc đầu, giọng nói trở nên khàn khàn, "Hắn không phải..."

"Còn muốn nguỵ biện cái gì nữa? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra hồ sơ đi! Kiểm tra xem ngày tháng có chính xác không?"

Giang Nghiêu đứng thẳng người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cho rằng cô là ai? Cô có quyền gì..."

"Tôi có quyền gì đến bệnh viện kiểm tra đời tư của bệnh nhân VIP? Tôi xin lỗi nhé." Omega kiêu ngạo đến gần Giang Nghiêu, nghiêng đầu cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Vậy thì toàn bộ bệnh viện là của gia đình tôi."

"Tôi, muốn, kiểm tra, thì, kiểm tra."

Giang Nghiêu hai mắt sụp đổ trong một giây, cô ta bước tới túm lấy Thẩm Nguy muốn đánh cho hả giận.

"Bốp!"

Một cái tát lớn giáng xuống.

Lối ra của bảo tàng nghệ thuật nơi mọi người ra vào, dường như đột nhiên bị nhấn nút tắt tiếng.

Giang Nghiêu bị đánh đến ngã sang một bên, sững sờ nằm đó. Cô ta là người nhà họ Giang, là đứa con được sủng ái của vạn người, từ nhỏ đã không ái dám động vào.

"Cái này là cho Vương Nhất Bác." Hai mắt Tiêu Chiến tràn đầy tức giận, lớn tiếng nói.

Giang Nghiêu che nửa khuôn mặt, "Anh dám đánh tôi?"

Cô ta giơ tay muốn đánh lại anh, nhưng Tiêu Chiến đã nắm lấy cổ tay cô ta, nhanh chóng đáp trả lại bằng một cái tát mạnh khác.

"Cái này là cho đứa con trong bụng của tôi."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Giang Nghiêu, ngón tay run lên, nhưng thân thể vẫn đứng thẳng vững vàng.

Càng ngày càng có nhiều người xem. Giang Nghiêu bị Tiêu Chiến dùng hết sức tát hai cái, đầu óc ong ong, dấu ngón tay trái phải rõ ràng. Người nhà họ Giang chưa bao giờ biết viết truyện cười, nhưng trong ánh mắt của người khác, cô ta lúc này đúng là trò cười, có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lại.

Tiêu Chiến lại đi về phía trước, và khi anh nâng lòng bàn tay lên, Giang Nghiêu ngay cả trong tiềm thức cũng lui về phía sau.

Anh nhìn thấy khuôn mặt giống Giang Huyên kia, lòng bàn tay dừng ở không trung, cái tát mà anh tát cho chính anh rốt cuộc không rơi xuống.

Tiêu Chiến nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Giang Nghiêu, cô là đồ khốn nạn!"

Nói xong, cũng không nhìn Giang Nghiêu thêm một cái nào nữa, bỏ đi không thèm nhìn vào mọi ánh mắt khác.

Thẩm Nguy đi theo hai bước rồi quay lại, giọng cũng nghẹn ngào, nhưng vẫn nói rõ ràng:

"Để tôi nói cho cô biết, Vương Nhất Bác đã tìm kiếm Tiêu Chiến năm năm. Trong mắt anh ta chỉ có Tiêu Tiêu. Cho dù cả đời không tìm được anh ấy, anh ta cũng sẽ không thèm nhìn đến cô. Ở trong mắt của Vương Nhất Bác, cô thậm chí còn không bằng một ngón chân Tiêu Chiến, thậm chí không thể so sánh được! Ngoài ra, mọi người đang nhìn xem, alpha của Tiêu Tiêu không phải là thứ mà cô có thể có được chỉ bằng một vài mánh khoé bẩn thỉu! Đó không phải là người mà cô có thể chiếm đoạt nếu cô muốn!"

Vương Nhất Bác về đến nhà liền nhìn thấy Tiêu Chiến đang ở trong phòng Diệc Hiên. Tiểu công chúa trong vắt trên chiếc giường màu xanh lam đang ngủ rất ngọt ngào. Những vì sao trên chiếc rèm cửa sáng nhẹ. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng tiến đến, cúi người hôn con gái, rồi hôn Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh, đôi mắt hắn dịu dàng hơn sao mai.

Tiêu Chiến yên lặng đứng dậy, lặng lẽ đi về phòng. Vương Nhất Bác thấy anh có tâm tư gì, liền ngồi ở trên giường ôm lấy anh. Tiêu Chiến gối đầu lên vai Vương Nhất Bác, alpha vuốt ve lưng anh, nhẹ nhàng hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến lắc đầu không nói gì.

Vương Nhất Bác nhìn thời gian đã gần 9 giờ, "Hôm nay em để anh thất vọng, không đi đón Diệc Hiên cùng anh." Một lúc sau mới nhẹ giọng nói, "Anh không vui sao?"

Tiêu Chiến ôm hắn vào lòng lắc đầu nhưng vẫn không nói, cổ họng đau như cắt, chuẩn bị tinh thần là chiều cũng vô dụng. Chỉ cần mở miệng ra là anh không kìm được nước mắt. Anh không muốn khóc ngay khi vừa nói, vì vậy chỉ ôm Vương Nhất Bác im lặng.

Nỗi đau dâng trào trong tim đã bóp nghẹt anh và huỷ diệt anh.

Chính trong căn phòng này cách đây năm năm, Vương Nhất Bác đã nói đi nói lại với anh rằng, Chiến Chiến, em tin anh đi.

Chiến Chiến, hãy tin anh.

Anh đã không tin tình yêu mà Vương Nhất Bác nói với anh.

Sự tin tưởng mà Vương Nhất Bác cầu xin, anh cũng không cho.

Anh đã để người đàn ông này bị người khác sai khiến và bị chính mình bỏ rơi.

Trọn vẹn năm năm.

Một mặt, anh nghĩ rằng anh yêu Vương Nhất Bác quá nhiều và anh sẽ không ngần ngại từ bỏ mọi thứ vì tình yêu của mình. Anh tưởng anh sẽ tin tưởng Vương Nhất Bác nhất và sát cánh bên hắn cho dù có chuyện gì xảy ra.

Mặt khác, anh không tìm kiếm bằng chứng cho những điều anh không thể hiểu, cũng không lắng nghe những điều người đàn ông của anh nói.

Tình yêu của anh thật dễ tổn thương.

Thẩm Nguy nói đúng, anh là một kẻ ngốc bị lừa, tin vào tất cả những điều giả dối do người khác bày ra, ngoại trừ sự chân thành của Vương Nhất Bác.

Tim anh đau quá, muốn nói lời xin lỗi vì đã ra đi một cách phũ phàng nhất, nhưng lại không thể thốt nên lời, dù anh biết Vương Nhất Bác chưa bao giờ trách anh...

Sau khi ôm một hồi, Vương Nhất Bác nhấc người khỏi vòng tay anh một chút, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của người yêu, hoảng sợ vội vàng hỏi:

"Chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho chồng anh biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro