Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41

Người phục vụ tiến đến khui rượu, thời tiết khiến Tiêu Chiến cảm thấy oi bức, vì vậy anh rất tự nhiên chọn một ly rượu đá để uống.

Giang Huyên thản nhiên lên tiếng để làm dịu bầu không khí, nhưng dường như lại chọn câu nói khiếm nhã nhất, "Sau nhiều năm như vậy, khẩu vị vẫn không thay đổi. Em vẫn rất thích uống nước đá."

Cả ba người cùng nhớ về quá khứ và im lặng.

Lòng Tiêu Chiến chùng xuống, thời tiết càng khiến anh khó chịu. Anh muốn kết thúc cuộc trò chuyện khô khan đến khó thở này, và anh biết chỉ có mình anh mới có thể kết thúc.

Cho tới bây giờ, anh vẫn biết ơn Giang Huyên, nhưng dù có biết ơn bao nhiêu, có nợ bao nhiêu cũng không thể so sánh với Vương Nhất Bác. Anh không thể giả vờ không quen Giang Huyên, lại càng không thể trả ơn anh ấy. Lúc này, anh biết mình thực sự rất ích kỷ, nhưng anh không muốn Vương Nhất Bác không hạnh phúc. Hắn là sự lựa chọn duy nhất trong trái tim anh.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn Giang Huyên, cười ôn nhu mà tàn nhẫn, giọng nói nhẹ nhàng rơi vào tai bốn người họ.

"Em thích, từ nhỏ đã thích, chưa từng thay đổi."

***

Trần Sĩ được Giang Huyên nắm tay, người ngoài nhìn vào đều cảm thấy alpha phong thái vẫn là tao nhã đứng đắn, nhưng bước chân bước đi càng thêm vội vàng.

Bầu không khí phảng phất vừa rồi làm cho Trần Sĩ bối rối không hiểu, giống như đi trong sương mù, nhưng có một ý niệm mơ hồ cũng ở trong lòng lúc nhìn thấy Tiêu Chiến, sau khi đi xa liền bắt tay Giang Huyên, nhẹ nhàng hỏi: "Anh Huyên, anh sao vậy?"

"Không có gì." Giang Huyên hơi khôi phục, hôn lễ cũng chuẩn bị bắt đầu. Anh ta đem Trần Sĩ ngồi xuống ghế trắng.

Trần Sĩ giọng điệu thoải mái nói: "Vừa rồi anh quên giới thiệu cho em."

"... Cái gì?"

"Omega đứng bên cạnh Vương tổng, anh quên giới thiệu anh ấy. Anh ấy thật sự rất đẹp, tên là gì?"

Giang Huyên hai mắt trống rỗng, giọng nói trầm ấm ẩn chứa cảm xúc không thể hoá giải, nhìn về phương trời xa xăm, một lúc sau mới thở ra đáp: "Tiểu Chiến."

"Em ấy tên là Tiêu Chiến."

Giang Huyên không quay đầu lại nhìn Trần Sĩ.

Ánh mắt Omega trong phút chốc mờ đi, ở bên cạnh Giang Huyên nửa năm, đột nhiên mọi chuyện không hiểu đều có đáp án trong giây phút này.

Việc gặp gỡ và chạm trán với Giang Huyên giống như một bộ phim thần tượng vô cùng hư ảo, cho đến tận hôm nay, cậu vẫn không thể tin được mình là nhân vật chính của câu truyện cổ tích này.

Vừa tốt nghiệp cao học và bước vào thực tập ở JA, một ngày nọ, cậu tình cờ gặp Giang Huyên trong thang máy, và ngày hôm sau được thông báo sẽ trở thành trợ lý cho chủ tịch. Dù mối quan hệ giữa hai người bắt đầu sau một lần Giang Huyên say rượu, nhưng anh ấy thực sự là một người tình hoàn hảo: đẹo trai, hiền lành, giàu có, thành đạt.

Anh ấy chăm sóc cậu rất tốt, không bao giờ mất bình tĩnh. Sau một thời gian dài, Trần Sĩ còn dám đưa ra một số yêu cầu một cách ngạo mạn.

JA từng lưu truyền câu chuyện rằng vị CEO cao trên mây đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, một tân binh nhỏ bé, ngay cả bản thân cậu cũng tin như vậy, mãi cho đến khi Giang Huyên thốt ra cái tên đó.

Cậu sẽ luôn nhớ lúc say Giang Huyên đè cậu xuống giường, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến mà dịu dàng vô tận khiến trái tim cậu run lên. Nét mặt mờ mịt của alpha có chút buồn bã, ngón tay thon dài. Qua một lúc lâu, xoa xoa nốt ruồi dưới môi, mới lẩm bẩm một tiếng, "Tiêu..."

Đến hôm nay Trần Sĩ mới biết chữ Tiêu đại diện cho cái gì, ngay cả bản thân Giang Huyên cũng không biết lúc đó không thể không gọi ra một cái tên không hoàn chỉnh.

Tên của Tiêu Chiến.

Vị ngọt của cụm từ "vị hôn thê" trước đó được nếm trải tan đi, Trần Sĩ cảm thấy trong lòng lạnh đi lập tức.

Điều mà người ta không mong đợi trước khi có được thì sau khi có được sẽ luôn ám ảnh.

Cậu bắt đầu sợ hãi, những tưởng mọi thứ đang nắm chắc trong tay bỗng có thể bay mất bất cứ lúc nào. Sau nỗi sợ hãi, trong lòng Trần Sĩ hiện lên một quyết tâm hèn mọn, cho dù thực sự là người thay thế, cậu cũng nguyện ý. Không thể mất đi Giang Huyên, không thể bỏ lỡ người đàn ông bay cao trên mây này, nghĩ như vậy, cậu nắm chặt bàn tay ấm áp tưởng như gần mà lại xa của Giang Huyên.

***

Tiêu Chiến hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của alpha. Sau khi tham dự hôn lễ, Vương Nhất Bác trở về như thường lệ. Hắn không nhắc đến Giang Huyên nữa, nên anh nghĩ mọi chuyện đã kết thúc như thế này.

Khi làm chuyện đó vào buổi tối, anh cảm thấy Vương Nhất Bác rất phấn khích, thở không ra hơi, đổi qua nhiều tư thế khác nhau và không ngừng nói bên tai anh. Mồ hôi vã ra, cả người Tiêu Chiến thút thít như ngâm mình trong gió biển.

Không bao lâu sau sau khi Vương Nhất Bác bắn ra, hắn khiêng hai chân anh lên đè lên vai. Tiêu Chiến dùng đôi tay mềm mại đẩy người đàn ông ra, tức giận nói: "Vương Nhất Bác, dừng một chút!" nhưng anh chỉ nói thêm được câu đó.

Cho dù là hắn lại nổi giận, cũng không nên bắt nạt anh chứ.

Tiêu Chiến thực sự không hiểu tinh thần cạnh tranh và tính chiếm hữu của một alpha, Vương Nhất Bác không tức giận chút nào, hắn thực sự không biết mình hạnh phúc như thế nào vào ngày hôm nay, đặc biệt là khi nhìn thấy nốt ruồi dưới môi Trần Sĩ. Hắn cảm thấy tự hào như thể một đứa trẻ sở hữu một cây kẹo mút.

Cây kẹo mút mà ai cũng muốn là của hắn, chỉ hắn mới có, nó chỉ ở trong tay hắn, chỉ có hắn mới biết nó ngọt ngào như thế nào, còn những người khác không còn cách nào khác là phải tìm một cái có vẻ giống vật thay thế một chút, nhưng ai mà không hiểu rằng một sản phẩm thay thế chỉ bằng một phần nghìn so với hàng thật.

Vương Nhất Bác càng nghĩ về điều đó, càng thấy tự hào. Người đàng ông đang gọi gió gọi mưa ngoài kia không thể nhận ra mình ngây thơ đến mức nào. Hắn yêu những câu kẹo mút của mình đến nỗi muốn giữ nó trong tay, miệng lúc nào cũng phải làm sao đây, hắn thật sự không nhịn được, bất quá không thể dừng lại, hắn chỉ muốn đổi phương thức nâng niu kẹo mút của mình.

Thanh âm từ tính dỗ dành cây kẹo của hắn, "Làm lại đi, một lần cuối cùng."

Tiêu Chiến vẫn không cam lòng, "Trước tiên buông ra đã."

Vương Nhất Bác không đáp lại, càng ôm chặt anh hơn.

Tiêu Chiến bất lực, chỉ có thể thì thào nói: "... Anh muốn đi tiểu."

Vương Nhất Bác cảm thấy khoảng cách từ giường đến phòng tắm trong phòng bọn họ quá xa, thật sự không muốn buông tay, suy nghĩ một chút, kéo khoé miệng nhếch lên một dấu ngoặc đơn tà ác. Hắn bế Tiêu Chiến lên, ôm eo anh bước vào phòng tắm.

"Em làm sao vậy?" Tiêu Chiến giống như một con thỏ sợ hãi.

"Em sợ anh không trụ được."

"..."

Hai má của chú thỏ nóng bừng lên. Vương Nhất Bác bế anh đến thành bồn cầu trước khi đặt xuống, tay vẫn ôm lấy eo anh.

"Giẫm lên chân em, dưới đất lạnh lắm."

"..."

Tiêu Chiến cảm thấy chân mình đặt trên mu bàn chân của Vương Nhất Bác, anh vừa xấu hổ vừa cảm thấy không thể tưởng tượng được. Vương Nhất Bác để anh tiểu trong tay mình như thế này?

"... Em đi ra ngoài."

Giọng nói phía sau dường như đang dỗ dành một đứa trẻ, "Làm sao, em không nghe thấy gì đâu."

"...?" Tiêu Chiến nhe răng thỏ, hung ác đáp: "Vương Nhất Bác, em thật là biến thái."

Alpha bật cười thành tiếng, "Vậy thì anh không phải thích đồ khốn nạn và biến thái sao?" vừa nói hắn dùng mũi xoa nắn da thịt anh, hai lòng bàn tay đặt lên ngực anh, áp môi lên vai anh dính chặt.

Tiêu Chiến cảm thấy máu trong người sôi lên, ".... Đừng..."

Vương Nhất Bác biết quá rõ từng phản ứng mẫn cảm trên cơ thể Tiêu Chiến, vì vậy hắn hạ tay khiêu khích nói: "Đừng làm gì cả, khó lắm."

Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa khó chịu muốn chửi bới, Vương Nhất Bác hung ác trừng anh, đầu lưỡi liếm khắp tiểu huyệt, "Cứ tiểu như thế này đi, đừng nương tay."

Vương Nhất Bác một tay cầm côn thịt sưng tấy của Tiêu Chiến bắt đầu xoa nắn nhẹ rồi nặng, một tay xoa vân vê núm vú cứng ngắc. Tiêu Chiến bị khoái cảm cuốn đi, há miệng muốn nói mấy từ thô bạo, nhưng bởi vì run rẩy nên âm điệu cũng thay đổi.

"... dừng lại... Nhất Bác..."

"... khó chịu quá... ưm.... Nhất Bác..."

Alpha nặng nề thở hổn hển, bàn tay điệu nghệ chuyển động, hoàn toàn không để ý tới lời nói của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng không vững nữa, lúc này hai châm mềm nhũn đung đưa, dựa lưng vào Vương Nhất Bác, bị Vương Nhất Bác hôn liếm trên cổ, quay mặt lại, anh đặt quả táo Adam mỏng manh và nhạy cảm vào miệng Alpha. Vương Nhất Bác cắn lấy nó như một con ma cà rồng.

"...A... ưm..." Tiếng rên rỉ lại bật ra.

Cảm giác vừa cố gắng xuất tinh vừa kìm lại nước tiểu thật không thể chịu nổi, cũng sảng khoái không giải thích được. Da đầu Tiêu Chiến tê dại, toàn bộ thân dưới không tự chủ được, cảm giác xấu hổ khiến khoái cảm càng thêm hỗn loạn, không dám mở mắt, cũng không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra. Anh mở miệng ra và dùng sức hút mạnh lưỡi của Vương Nhất Bác, siết chặt gáy của người đàn ông để ngăn hắn tách khỏi mình, cố gắng che giấu cảm giác xấu hổ bằng một nụ hôn điên cuồng.

Tinh dịch bắn vào trong tay Vương Nhất Bác, hắn giơ tay trước mặt anh, "Bắn rồi."

Trong bóng tối anh không thể nhìn rõ bàn tay ấy, nhưng cảm thấy mặt mình sắp bốc hoả. Cơn cực khoái kích thích từng sợi dây thần kinh khiến anh không kìm hãm được, và cuối cùng một luồng nhiệt lao ra...

Bị Vương Nhất Bác ôm và sờ soạng bộ phận sinh dục khi đi tiểu, trong lòng Tiêu Chiến chấn động, khi về đến giường liền đưa lưng về phía hắn trốn không cho hắn ôm đi ngủ.

Vương Nhất Bác ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của anh, nghĩ đến chuyện đó lại có chút xốn xang. Nhưng biết sao được, cậu thích cây kẹo mút có một không hau trên thế giới này đến vậy.

Hắn tự an ủi bản thân, hít hà tuyến thể của Tiêu Chiến đang toát ra mùi thơm của hoa hồng sau cơn mưa, rồi hài lòng chìm vào giấc ngủ khi đang nghĩ xem ngày mai sẽ dỗ người như thế nào.

Khi Tiêu Chiến nhận được tin nhắn thoại trên Wechat của Thẩm Nguy, anh đang ăn sáng với Vương Nhất Bác, trên tay cầm một chiếc bánh mì mới nướng và ăn từng miếng một. Bà Phương đã nấu tổ yến với sữa và mang nó lên. Điện thại reo, anh nhìn thấy đó là Thẩm Nguy, liền gõ nhẹ vào thanh tiến trình màu xanh lá cây, giọng nói của omega phát ra.

"Tiêu Tiêu! Thật quá khó để hẹn gặp cậu! Chúng ta chỉ gặp nhau hai lần sau khi cậu trở lại! Cậu sao có thể như thế? Đừng chỉ chăm sóc chồng và sinh con ở nhà mỗi ngày! Đã lâu như vậy, hai người vẫn dính nhau như thế! Vương Nhất Bác của cậu không thể cai sữa được à..."

Tiêu Chiến sắc mặt xanh mét khi nghe thấy nó. Thẩm Nguy nói rất nhanh, nhưng đã quá muộn khi anh không quan tâm đến trả lời và nhanh chóng tắt máy.

Lông mày của alpha giật giật, "Cô ấy nói em là cái gì...?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro