Chương 40
Ánh mặt trời sáng sớm mùa hè đã mang đến bầu không khí ấm áp rồi. Tiêu Chiến đứng ở cửa biệt thự, đưa Diệc Hiên trong bộ đồng phục mẫu giáo tinh xảo vào trong xe, nói vài câu với Từ Tuyết, Dương Du đóng nhẹ cửa xe. Công chúa nhỏ nhìn qua cửa kính xe, chào tạm biệt Tiêu Chiến với nụ cười rạng rỡ. Tiêu Chiến cũng vẫy tay với cô bé với nụ cười dịu dàng như gió thoảng, nhìn chiếc xe đang lái về phía con đường núi dốc thoai thoải.
Lúc trước Yiyi mới đến trường mẫu giáo, Tiêu Chiến đích thân đưa con gái đến trường mỗi ngày, sau đó lại cùng Vương Nhất Bác đến đón mỗi lần tan học.
Tối nào cũng quăng quật với Vương Nhất Bác, alpha không vui sẽ không cho người khác đi, Tiêu Chiến một đêm không ngủ được bao nhiêu. May mà Yiyi nhanh chóng làm quen với môi trường mới và cũng gần gũi với bảo mẫu. Chị Từ do chính Yiyi chọn, Tiêu Chiến cũng rất hài lòng, cô rất dịu dàng và chu đáo, điều đó cũng thuận tiện hơn cho anh.
Tiêu Chiến xoay người trở về biệt thự. Bà Phương đang bận rộn trong bếp, mùi thơm nồng của các nguyên liệu xộc vào mũi anh, có lẽ là món canh hầm.
Anh đi đến phòng trang phục rộng rãi trên tầng hai, chọn một chiếc áo sơ mi đưa ra trước mặt để so sánh, sau đó cởi áo ngủ ra mặc lại. Vừa lúc đó, một vòng tay từ phía sau vươn tới, sờ soạng hôn hít, vừa hôn vừa lẩm bẩm gì đó, còn cởi hai nút áo trên cùng.
Tiêu Chiến bị ôm hôn một hồi, liền đẩy bàn tay đang vuốt ve trên người mình ra, "Đừng nháo, để yên cho anh mặc vào."
Vương Nhất Bác nhìn xung quanh hai giây, "Em nháo?" Hắn lại kéo mạnh áo sơ mi của Tiêu Chiến, "Vậy thì nháo hoàn toàn đi."
Tiêu Chiến vừa cười vừa né tránh bàn tay ma quái của hắn, "Em đừng làm phiền, đi tắm rửa ăn sáng đi, đến muộn hôn lễ cũng không tốt..."
Vương Nhất Bác đã cởi xong một hàng cúc, kéo áo sơ mi của anh ra để lộ bờ vai, vùi mặt vào kẽ hở trong cổ anh mà hôn, sau đó thò tay vào trong quần lót của anh, nắm lấy mông anh xoa bóp một hồi lâu mới tiếc nuối buông ra.
Sau khi tắm xong, Vương Nhất Bác quấn khăn tắm đi về phía anh, Tiêu Chiến giúp hắn lau khô tóc. Vương Nhất Bác ngồi trên ghế sô pha ở giữa phòng trang phục, nhìn Tiêu Chiến mang theo âu phục và áo sơ mi, chọn một đôi giày phù hợp.
Mùa này vẫn không thoải mái khi mặc trang phục như vậy với một đám cưới diễn ra ngoài trời. Vương Nhất Bác sợ nóng, nhưng hắn vẫn không thể cưỡng lại mong muốn mang Tiêu Chiến đi cùng trong những dịp công cộng và trang trọng khác nhau, như muốn nói với cả thế giới rằng anh là của hắn.
"Em nghe nói rằng địa điểm hôm nay rất đẹp. Nếu anh muốn tổ chức đám cưới ở Trung Quốc, anh có thể xem qua nơi đó một chút."
"Đám cưới?"
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn alpha với giọng điệu tự nhiên, dừng một chút rồi thắt nơ cho Vương Nhất Bác, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh sáng rực lên.
Việc đầu tiên Vương Nhất Bác làm khi từ Seoul trở về là đưa Tiêu Chiến đi lấy giấy chứng thực. Chiếc nhẫn cưới vốn là được đặt của một nhà thiết kế trang sức ở Paris, nhưng thời gian gấp nên Tiêu Chiến đã đưa Vương Nhất Bác đến cửa hàng nổi tiếng để chọn hai thành phẩm.
Thẩm mỹ của anh luôn luôn xuất sắc, chiếc nhẫn anh chọn là kiểu dáng giống như dây chuyền trơn, tinh tế nhưng cao cấp. Vương Nhất Bác đương nhiên thích, nhưng vì nó không phải là duy nhất trên thế giới, hắn cảm thấy có một chút không hài lòng, nhưng Tiêu Chiến không quan tâm. Thời điểm đeo nhẫn lên, anh nở một nụ cười ôn hoà mà dịu dàng, điều này làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy ấm áp, không nhịn được cười theo.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận, cả hai đưa Yiyi đi làm lại giấy tờ. Tiêu Chiến nói một cách dễ hiểu rằng nếu Vương Nhất Bác muốn, có thể đổi tên Yiyi, nhưng alpha hôn anh và nói rằng không cần đổi. Hắn rất thích. Cái tên do Tiêu Chiến đặt cho con gái rất ý nghĩa và đáng yêu.
"Anh đừng lo lắng về việc không có cơ hội đặt tên cho đứa con khác họ Vương."
Tiêu Chiến không nói được gì, đôi tai đỏ bừng sau khi nghe thấy.
"Đây là biểu cảm gì vậy?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nhéo nhéo má anh.
Tiêu Chiến định thần lại. Anh thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc tổ chức hôn lễ, có lẽ vài năm trước anh sẽ quan tâm rất nhiều đến kiểu dáng nhẫn cưới, nơi tổ chức hôn lễ, thậm chí anh sẽ tự tay sắp xếp và lên kế hoạch cho mọi thứ. Đã lâu, rất lâu rồi, anh không còn thầm mơ đến đám cưới với Vương Nhất Bác.
Lúc đó anh nghĩ đó là một thứ xa xỉ không thể chạm tới. Bây giờ, khi đã có được mọi thứ mình muốn, anh lại không có tâm trạng mềm mại lúc đó, nhưng anh cũng rõ ràng biết mình yêu người này sâu sắc như thế nào.
"Không có gì..." Tiêu Chiến đáp và tiếp tục thắt cà vạt cho hắn.
"Hả?" Alpha hỏi khi vòng tay qua eo anh.
Tiêu Chiến nhìn đôi mắt dịu dàng mà đầy ý cười đối diện, nở nụ cười ngọt ngào, "Được."
Cả hai người đều mặc lễ phục và đứng trước tấm gương trong suốt từ trần đến sàn trong phòng trang phục.
Tiêu Chiến chọn cho Vương Nhất Bác một bộ tuxedo bằng vải dệt có hoa văn sẫm màu đen tuyền, cổ ve áo là một hàng sa tanh bằng lụa tơ tằm, đầy mạnh mẽ, kết hợp với áo vest có hai hàng cổ màu xanh lá cây, làm trung hoà một chút áo sơ mi cổ trụ màu đen tuyền, thắt nơ bướm bằng lụa. Cả người hắn được bao trùm bởi một bầu không khí mạnh mẽ như một quý tộc Anh.
Riêng anh là một bộ vest màu trắng với cổ áo choàng một bên ngực, với dây vải màu tối thanh lịch ở cổ áo, và một chiếc sơ mi trắng với thiết kế xếp nếp, một chiếc cà vạt màu đen thiết kế tinh xảo.
Cả hai người thường xuyên mặc vest. Đặc biệt, Vương Nhất Bác thường mặc lễ phục và vest lịch sự khá nhiều. Tiêu Chiến thích vẻ ngoài tỉ mỉ và đẹp trai của alpha. Khi hắn mặc một bộ vest chỉn chu luôn khiến anh cảm thấy mạnh mẽ và gợi cảm.
Có thể là do chủ đề của đám cưới vừa rồi, cũng có thể là Tiêu Chiến phối đen trắng quá hoàn hảo, họ trông như nhân vật chính thu hút sự chú ý mọi người.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, hai mắt sáng ngời, hắn ôm lấy anh, kéo gương mặt anh về phía hắn, hôn xuống. Tiêu Chiến nhắm mắt lại, đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, môi và trái tim đều bị hôn đến nóng rực, tiếng thở hổn hển vang lên trong phòng kín. Tư thế của Vương Nhất Bác vẫn cao thẳng, nhưng vòng tay hắn lại mềm mại.
Tốt hơn nên tổ chức đám cưới vào mùa thu.
Vào đầu mùa hè, khi thời gian yên tĩnh, khung cảnh xanh tươi dường như xa rời hiện thực phức tạp, bãi cỏ kiểu Anh được cắt tỉa cẩn thận, những tấm màn tung bay trong gió, xung quanh có rất nhiều hoa, nhân tạo và tự nhiên. Mọi thứ bổ sung cho nhau, cho thấy một buổi lễ hoành tráng và lãng mạn sắp bắt đầu.
***
Giang Huyên từ xa đã nhìn thấy hai nhân vật kiệt xuất như vậy. Anh ta biết hôm nay Vương Nhất Bác sẽ ở đây, người thừa kế của một gia tộc danh giá lại là đối tác làm ăn rất tốt của Vương Nhất Bác. Nhưng trái tim Giang Huyên vẫn bị mắc kẹt trong một khoảnh khắc.
Vừa bất ngờ vừa mong đợi.
Không ngờ, Vương Nhất Bác thực sự đã tìm thấy Tiêu Chiến. Người ta mong đợi rằng Tiêu Chiến sẽ trở lại bên cạnh Vương Nhất Bác một lần nữa.
"Anh Huyên, anh biết chủ tịch Vương của BX không?" Thấy Giang Huyên vẫn luôn nhìn về phía đó, Trần Sĩ nhìn theo ánh mắt anh.
Giang Huyên cười nhẹ gật đầu, không chỉ quen biết, bọn họ từng là bạn tốt nhất của nhau, đánh giá cao lẫn nhau.
Nhưng bây giờ chỉ có thể coi là thấy hiểu. Ngoại trừ vài lần gặp gỡ nơi công cộng, năm năm qua anh ta không có giao tiếp với Vương Nhất Bác.
"Vậy thì... sao anh không đi qua chào hỏi?" Trần Sĩ tò mò nhìn Giang Huyên rồi nhìn về phía đó.
"Được." Giang Huyên đáp lại có chút lơ đễnh, bị Trần Sĩ kéo đi tới, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không thể khống chế được bước chân tới gần người đó.
Vương Nhất Bác cũng từ phía đối diện nhìn thấy hai người đang tiến đến, vẻ mặt lãnh đạm. Tiêu Chiến đứng bên cạnh lặng yên ôm lấy hắn.
Giang Huyên đã đối mặt với Vương Nhất Bác tại thời điểm xung đột, giúp Giang Nghiêu trốn và giúp Tiêu Chiến rời đi. Nhưng ngoài những suy nghĩ về tình yêu của anh ta dành cho Tiêu Chiến trong nhiều năm, cũng có một nút thắt trong tim không thể giải quyết khi đối mặt với Vương Nhất Bác.
"Nhất Bác," Giang Huyên vẫn là lên tiếng trước, nặng nề nói một câu, "Đã lâu không gặp."
Không khó để dùng giọng điệu chân thành trong vài chữ, Vương Nhất Bác dừng một chút, cuối cùng gọi một tiếng, "Anh ba."
Trước khi trở về từ Seoul, Tiêu Chiến đã kể với Vương Nhất Bác chính xác việc anh ấy rời đi như thế nào, trải qua hai năm ở Bordeaux ra sao dưới sự giúp đỡ của Giang Huyên. Nếu không có sự giúp đỡ của anh ta, anh có thể tìm người khác, nhưng đúng sai, suy nghĩ của người ta không thể hoàn toàn cân bằng chỉ bằng hai chữ.
Giang Huyên mỉm cười, ấm áp nhìn về phía Tiêu Chiến, "Đã trở lại rồi."
Tiêu Chiến ngước nhìn lên và bình tĩnh gật đầu.
Giang Huyên nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Vương Nhất Bác, ánh mắt khẽ đung đưa, cười nhẹ, "Khi nào đám cưới, đừng quên mời anh."
Vương Nhất Bác nhếch lên khoé miệng, "Còn tuỳ thuộc vào nơi Chiến Chiến thích tổ chức hôn lễ. Anh ba mấy năm nay đã đủ mệt mỏi rồi. Nếu xa quá, thật xin lỗi."
Giang Huyên vẻ mặt ngượng ngùng ngưng đọng, nhìn Trần Sĩ bên cạnh, nắm tay kéo lại, giới thiệu với hai người, "Đây là Trần Sĩ," sau một lát, lại nói thêm, "Vị hôn thê của anh."
Omega bên cạnh sững sờ một lúc, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang ngọt ngào khó có thể kìm lòng.
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi vào Trần Sĩ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đối diện, lại quên mất nói lời chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro