Chương 4
Biển hoa hồng choáng ngợp làm đắm chìm thị giác và chiếm trọn khứu giác.
Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay mà Tiêu Chiến đang duỗi ra trên hạ thể của mình, đặt ra phía sau, tay còn lại ôm gáy anh, lòng bàn tay hắn nóng rực, kéo người đàn ông đến trước mặt ép chặt vào ngực mình, cười, "Anh biết không? Tôi không biết mình đang làm gì."
Hơi thở của rượu tequila như lụa xộc vào mũi, lòng Tiêu Chiến run lên, giọng nói cũng run lên, "Tôi có thể làm những gì người khác làm cho anh... Đừng động vào người nào khác, được không..."
"Anh đang cầu xin tôi?"
"...Đúng."
Câu trả lời bất ngờ khiến lông mày Vương Nhất Bác chợt giật nảy mình, đầu lưỡi vô thức áp vào phần thịt má trong miệng, hương thơm của hoa hồng cùng giọt sương cám dỗ hắn, bóng dáng yêu kiều đỏ bừng bừng trong con ngươi màu hổ phách.
Alpha, người đã quen với việc chủ động, lần đầu tiên không kiểm soát được kích thích tố của mình, cơ thể và hơi thở của hắn cũng mất kiểm soát cùng nhau.
Sóng dữ mạnh mẽ dường như từ trong mũi tràn thẳng vào não, cảm giác mạnh mẽ đè nén khiến Tiêu Chiến hưng phấn lại sợ hãi. Vương Nhất Bác ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào cổ anh, hôn liếm ngược lên, rồi đưa tay xé áo ngủ.
Tiêu Chiến hoảng sợ đẩy ra, "Đừng ở đây... chúng ta trở về phòng đi..."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu cười, ánh mắt bị bản năng giống đực khống chế có chút kỳ quái, "Anh cho rằng tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nói cái gì cũng nghe theo sao?"
Hương hoa hồng dày đặc và ẩm ướt hơn.
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến lên từ phía sau, trực tiếp đè người trên chiếc đàn piano tối ôm, đẩy băng ghế đàn lên đầu gối, khàn giọng ra lệnh, "Quỳ xuống, nâng mông lên."
"Không..."
Tiêu Chiến chưa kịp nói lời nào, quần lót đã bị kéo xuống, mở ra cánh mông.
Vương Nhất Bác cúi người, nhìn vào cái lỗ hồng hào nơi đang mút ngón tay của mình, nếp gấp dày đặc và mềm mại, rỉ ra tinh dịch trong vắt. Lồng ngực áp lên tấm lưng gầy của Tiêu Chiến, giọng nói từ tính vo ve trong tai anh, "Thật ướt át. Anh muốn được tôi đụ đến mức này?"
Tiêu Chiến lắc đầu xấu hổ không nói nên lời. Mùi rượu tequila xâm nhập vào cơ thể anh như vừa uống phải rượu mạnh. Anh bắt đầu ngất đi từ từ, nhưng cơn đau khiến anh theo bản năng vặn vẹo người, nửa thân trước cứng ngắc từ từ đứng lên, phun ra từng chút từng chút dịch thể trong suốt.
Ngón tay đang xoa lỗ hậu nhanh chóng bị rút ra thay vào đó là thứ khác to hơn gấp nhiều lần.
Côn thịt vẫn chưa vào được một nửa. Miệng lỗ quá chặt, khiến Tiêu Chiến căng thẳng đến mức, mặc dù anh đã ra rất nhiều nước, hai chân anh cũng đã ướt đẫm, nhưng Vương Nhất Bác bị mắc kẹt khiến toàn thân không thoải mái, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nảy lên, "Thả lỏng."
Giọng nói và mùi của Alpha giống như mũi khoan xâm chiếm đại não. Tiêu Chiến đáp lại một tiếng rên rỉ thất thần. Vương Nhất Bác không muốn chờ đợi thêm nữa, quai hàm hắn nghiến thật chặt, quả táo Adam trượt lên trượt xuống, thân dưới của hắn đập mạnh về phía trước, đem toàn bộ chính mình đi vào.
"...A...!"
Côn thịt mập mạp đột nhiên đâm vào trong cơ thể, thành ruột bị kéo căng mở ra, trong bụng thậm chí thành hình bộ phận sinh dục, Tiêu Chiến đau đớn kêu lên, toàn thân co quắp, nước mắt ứa ra ngay lập tức. Anh bò lên phía trước muốn trốn, nhưng không thể di chuyển được vì cánh tay Vương Nhất Bác giữ chặt eo anh.
Côn thịt dường như bị vô số chiếc lưỡi mềm mại và nóng bỏng hút một cách tuyệt vọng. Da dầu Vương Nhất Bác tê dại, cảm giác quấn lấy khiến hắn hít một hơi thật sâu. Mùi hoa hồng và sương sớm tràn ngập đại não hắn.
Tiêu Chiến hai cánh tay dựa vào nắp đàn run rẩy, quỳ trên băng ghế đàn piano bịđẩy về phía trước, quần lót vẫn đang treo trên bắp chân, cảm giác đau nhức và tê dại lan ra toàn thân mang theo cảm giác sảng khoái. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên cây đàn dương cầm đen như mực, tiếng rên rỉ thảm thiết trong cổ họng bật ra, khiến Vương Nhất Bác đỏ mắt, vô thức răng tốc.
Hắn nhanh chóng tìm được điểm gồ lên bên trong đường hầm, eo thon mạnh mẽ chuyển động, thô bạo bóp nát huyệt khẩu, liên tục ngoáy, cọ xát và đụ, xương mu đâm sầm vào mông, lỗ nhỏ nhanh chóng trào ra một tia lỏng trắng nõn.
"Không.... Đừng... chậm thôi..."
Mỹ nhân dưới thân không thể chịu đựng được sự công kích của Vương Nhất Bác, cũng không biết rằng giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin lòng thương xót của mình giống như ném một nắm củi khô vào lửa, khiến người phía sau mắt càng đỏ, đụ liên hồi như mất trí.
Tiêu Chiến càng run hơn.
Lần đầu tiếp xúc thân thể khi Vương Nhất Bác mới 13 tuổi, anh còn được hắn nhẹ nhàng ôm ấp dỗ dành, tưởng rằng sẽ luôn luôn như vậy. Bây giờ bị đối xử thô lỗ, Tiêu Chiến có chút đau lòng, nhưng phía trước đã cứng rồi, tay chân cũng không còn đỡ được nữa. Hai bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác nắm lấy eo anh, cái cổ mảnh khảnh ngẩng lên thở hổn hển, giống như một con thiên nga đang ngạt thở.
Anh bị đụ đến mức xuất ra trên cây đàn, cúi xuống liền nhìn thấy tinh dịch màu trắng chảy trên nước mắt của chính mình, không khỏi quỳ xuống, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác.
Ánh mắt của người đàn ông phía sau khẽ động trong giây lát. Hương vị của rượu tequila cũng dịu đi một chút. Khi Tiêu Chiến sắp ngã xuống, hắn vòng tay ôm lấy anh, vòng hai chân qua eo hắn, quấn lấy thân thể của anh trong chiếc áo ngủ và bước về phòng. Người trong tay thật sự bị ức hiếp đến thảm, mắt mũi đỏ hoe, co rúm trong lồng ngực Vương Nhất Bác.
Trở lại phòng, phía sau vẫn là giường lớn, tư thế giống như khi động vật giao cấu. Hứng thú của Vương Nhất Bác không chút nào gián đoạn, cắn vào xương bướm của anh, lòng bàn tay cọ qua cọ lại trên eo Tiêu Chiến. Hai cánh mông tròn trịa run rẩy bị cọ, véo để lại những dấu vết đỏ tím. Hai bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác bóp chặt, dùng tốc độ cùng sức lực mãnh liệt mà đâm vào bên trong chặt chẽ và nóng bỏng.
Tiêu Chiến thở hổn hển nói đứt quãng, "Tôi muốn... nhìn em... ưm..."
Nhưng người phía sau mặc kệ.
Tiêu Chiến lại thút thít cầu xin, "... Cho tôi nhìn em..."
Vương Nhất Bác lật người đè anh xuống giường, hai tay chống xuống nhìn vào khuôn mặt đẹp đẽ đến khó tin của anh sau khi đạt cực khoái. Tiêu Chiến vòng tay qua cổ hắn, kéo người đàn ông trước mặt, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của hắn. Mồ hôi đầm đìa trên trán hắn. Tiêu Chiến trong lòng có chút thấp thỏm lo lắng. Vương Nhất Bác có cách chiếm hữu rất hung tợn, nhưng hắn chưa từng hôn anh.
Người đẹp rưng rưng nước mắt khẽ ngước mặt lên và tiến lại gần, nhưng Vương Nhất Bác quay mặt đi trước khi anh kịp chạm vào bờ môi đang mím chặt.
Hắn không muốn hôn anh.
Cơ thể hai người vẫn đang xóc nảy va đập vào nhau, hơi thở gấp gáp khiến anh choáng váng, khoái cảm vẫn còn rõ ràng nhưng trái tim như bị đẩy xuống một vực thẳm lạnh lẽo và câm lặng.
Toàn thân Tiêu Chiến đột nhiên mất sức, cánh tay đang ôm chặt buông xuống giường. Anh quay mặt khỏi Vương Nhất Bác, cắn chặt miệng không chịu phát ra tiếng nữa, nhưng cơ thể vẫn di chuyển lên xuống một cách máy móc theo nhịp đẩy của hắn.
Vương Nhất Bác muốn cạy mở môi anh, nhịn không được, bóp chặt hàm, sau đó ra lệnh: "Tiếp tục kêu đi."
Tiêu Chiến giống như một con rối câm, hai mắt trống rỗng và u buồn đâm sâu vào Vương Nhất Bác. Hắn càng ngày càng dữ tợn, dùng sức muốn đâm thủng người phía dưới, điên cuồng đi vào, điểm mẫn cảm sắp bị mài mòn. Tiêu Chiến cắn môi dưới đến bật máu nhưng không kêu nữa.
Hắn lại lật người và tiếp tục đè anh xuống giường. Đây là tư thế tiêu biểu nhất cho tư thế hành hạ và chiếm hữu. Răng hắn cắn ngập vào sau gáy anh một cách dữ dội.
Tiêu Chiến được đánh dấu vĩnh viễn.
Cuối cùng anh kêu lên đau đớn, tuyến dịch nóng bừng, nước mắt chảy ròng ròng. Mùi máu kích thích ham muốn tình dục của Vương Nhất Bác. Hắn gầm lên như sư tử.
Tiêu Chiến khiến hắn mất kiểm soát cả đêm. Tiêu Chiến bị choáng ngợp bởi đau đớn và khoái cảm, theo bản năng, mở miệng và hét lên...
Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, đã là buổi tối ngày hôm sau, và Vương Nhất Bác không có ở đó.
Từ lâu anh đã biết hôm nay hắn sẽ rời Hawaii, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được sự mất mát.
Tuyến thể vẫn còn hơi nóng, thắt lưng đau và khàn cả cổ. Anh không nhớ đêm qua mình ngủ thiếp đi vì kiệt sức hay chóng mặt. Khi anh mở mắt ra, cơ thể sạch sẽ, tươi mát, không còn chất dịch bám dính trên cơ thể, mùi cây thùa thoảng qua lỗ mũi.
Gió biển mát mẻ thổi tung màn cửa sổ. Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra ngoài, mùa này, quần đảo Thái Bình Dương quanh năm quang đãng, sắp mưa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro