Chương 39
Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng rên rỉ gợi tình lại càng hút mạnh hơn, hai tay ôm lấy bờ mông tròn trịa tách ra một bên, nhẹ nhàng mở cánh mông ra, trên đầu ngón tay lộ ra cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn, động tác không ngừng lại, đồng thời đưa hai ngón tay vào da thịt mềm mại vốn đang ẩm ướt.
Tiêu Chiến bị tấn công kịch liệt cả trước lẫn sau, anh thút thít lắc đầu, toàn thân trên dưới hết nóng bỏng rồi mát lạnh. Trước đây dù ở tư thế nào anh cũng từng làm với Vương Nhất Bác, luôn là người bị dẫn dắt và chi phối, lúc này toàn bộ khuôn mặt của alpha đang vùi vào trong anh, cảm giác xa lạ dưới đũng quần khiến Tiêu Chiến cảm thấy không thể chịu nổi mà có chút luống cuống.
Anh theo bản năng vươn tới gần Vương Nhất Bác, duỗi cái chân đang gác trên vai hắn xuống cho đến khi chân anh dẫm lên phần eo thon thả và rắn chắc của alpha, hai tay lại ôm lấy đầu hắn.
Vương Nhất Bác nhận thấy sự thay đổi của Tiêu Chiến, khoé miệng nhếch lên như một nụ cười. Tiêu Chiến xấu hổ đến mức bỏ chân xuống, lại bị Vương Nhất Bác bắt lại, tiếp tục dán trên eo hắn, ngón tay và miệng tăng tốc cùng nhau, tiếng nước phát ra ì oạp.
Sự đầu hàng từ một alpha mạnh mẽ như Vương Nhất Bác, những ham muốn thể xác đã ngủ yên quá lâu được người duy nhất đánh thức, tất cả những điều này đã kích thích rất nhiều dây thần kinh của Tiêu Chiến, mỗi sợi đều kết nối với trái tim, khiến anh bối rối.
Tiêu Chiến bắt đầu khóc, nước mắt chảy ướt gối, không biết là do ngón tay hay bằng miệng, hay đúng lúc Vương Nhất Bác dừng lại ôm lấy anh, đợi đến khi tinh dịch chảy ào ào xuống cổ họng và nuốt nó từ từ. Anh kéo bộ phận sinh dục của mình ra khỏi miệng hắn và đứng dậy từ bên dưới alpha.
Cả người Tiêu Chiến sau khi cao trào đều trở nên mị hoặc. Anh nhìn vào đôi mắt dịu dàng và đầy ham muốn kia, hạnh phúc xác thịt cũng xộc thẳng vào tim, trong lòng có tiếng nói rằng người đàn ông trước mặt này thật sự yêu anh.
Vương Nhất Bác lau nước mắt cho Tiêu Chiến lại bị anh cầm lấy vùi mặt vào lòng bàn tay to lớn. Vương Nhất Bác dịu dàng cúi xuống hôn anh, "Khóc xong có cảm thấy thoải mái không? Em còn chưa bắt đầu..."
Phần eo mềm mại được mở ra. Tiêu Chiến không còn căng thẳng và co quắp, bị Vương Nhất Bác nắn bóp thân thể. Cảm giác làn da mịn màng trong tay khiến Vương Nhất Bác muốn nổ tung. Ngón tay đưa vào thì cảm thấy sự chặt chẽ cùng nhiệt độ nóng bỏng, da đầu tê dại, trong cơ thể dâng trào khát khao cực độ. Ánh mắt alpha biến thành dã thú, vừa hôn sâu vừa mãnh liệt tiến vào.
Côn thịt to lớn cứng ngắc bị đẩy vào quá sâu, vài thanh âm mũi đứt quãng cũng bị đẩy thẳng ra khỏi cổ họng, Tiêu Chiến dường như mơ hồ nói điều gì đó.
Vương Nhất Bác đã cố gắng hết sức để níu kéo, cố gắng hết sức để không mất kiểm soát và không làm Tiêu Chiến sợ hãi.
Qua ánh nước mờ ảo, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác, môi đỏ mọng vì oral sex, bờ vai rộng, chiếc vòng xương chó trên cổ lấp lánh những vì sao, thân dưới dồn dập nhấp nhô qua lại. Dục vọng trong xương tuỷ lại dâng lên.
Tất cả khoái cảm tình dục trong cơ thể đều do Vương Nhất Bác ban cho anh, giống như một dấu ấn không thể xoá bỏ. Anh thừa nhận mình không cưỡng lại được, thừa nhận mình nghiện, thừa nhận anh thích cái cách alpha đổ mồ hôi hột một cách tuyệt vọng, đôi tai sắp bị đập nát và hơi thở hổn hển của hắn.
Vương Nhất Bác xô đẩy hạ thân của anh, xương mu đập vào xương mu anh như sóng thịt, giọng nói lúc nào cũng trầm và khàn hơn bình thường trong lúc làm tình, nhưng lại rất gợi cảm. Hắn véo cằm Tiêu Chiến hỏi, "Anh đã từng nghĩ đến nó trong năm năm qua không? Hửm?"
Tiêu Chiến nghe thấy ý của hắn, nhưng thay vào đó hỏi, "Còn em thì sao?"
"Em nghĩ đến rất nhiều." Vương Nhất Bác trả lời.
Trong khi làm tình, hắn liên tục trả lời không biết mệt mỏi.
Ríu rít sờ sờ dái tai Tiêu Chiến, "Em thường xuyên nghĩ tới."
Cắn quả táo mỏng manh của Adam, "nghĩ về nó mỗi ngày."
Hắn bế Tiêu Chiến lên và giữ trong vòng tay, hôn anh nức nở, nhìn vào đôi mắt mờ sương của anh, "Em muốn đụ anh như thế này trong mơ."
Tiêu Chiến quay mặt đi, giật nảy người về phía sau, Vương Nhất Bác quấn lấy vòng eo thon thả của anh, cúi đầu xuống bú mút hai đầu vú đã sưng tấy từ lâu, run lên vì kích thích, bộ phận sinh dục của hắn bị bú liếm trong cái lỗ tham lam của anh, và hương hoa hồng nhảy nhót sau cơn mưa.
Vương Nhất Bác lông mày nhảy lên thình thịch. Hắn ôm chặt lấy anh, cả côn thịt và túi trứng đập vào mông tròn mọng nước thường xuyên và nhanh chóng. Tiêu Chiến bị đập bắn vào bụng dưới của Vương Nhất Bác, thân thể mềm nhũn yếu ớt, lắc lư nằm trên bờ vai rộng, sức nặng cả người đều treo trên người alpha, để hắn tiếp tục trút bỏ những dục vọng đáng sợ kia.
Giữa đêm khuya khô ráo và im lặng, Tiêu Chiến bị đụ như mê sảng, anh nhịn không được hét lên chói tai, hai má ửng hồng lấm tấm mồ hôi, alpha còn chưa buông tha cho anh, xoay ngưới trên mông anh. Tiêu Chiến nghĩ hắn muốn đi vào từ phía sau, đó là tư thế yêu thích của Vương Nhất Bác. Anh ngoan ngoãn quay đầu lại, cánh tay có chút run rẩy, chống trên giường dang rộng hai chân, nhưng lại bị vòng tay ấm áp phía sau kéo nằm nghiêng.
Vương Nhất Bác chậm rãi ôm lấy vòng eo mềm mại vuốt ve an ủi thân thể anh từng li từng tí một. Tiêu Chiến ngửa cổ hôn lên cổ hắn, trí nhớ thân thể rõ ràng theo bản năng mà phục tùng từng chút tình dục của Vương Nhất Bác mà không cần suy nghĩ.
"Chiến Chiến..."
"..Hừ..." Tiêu Chiến khẽ rên rỉ nhẹ, hơi thở thiêu đốt vuốt ve gáy anh, đôi mắt hơi nheo lại từ từ mở ra.
Vương Nhất Bác vừa liếm vừa hôn, cách một chút mái tóc dài của Tiêu Chiến, môi hắn áp lên tuyển thể, nơi hắn từng thấy một vết sẹo nông, "Đừng rời xa em lần nữa."
Dương vật vẫn không ngừng ra vào, điểm mẫn cảm bị cạo nhẹ nhàng, họn gàng. Tiêu Chiến giống như nước biển bị hất lên cao, khoái cảm trong cơ thể cuộn hết đợt này đến đợt khác. Anh biết Vương Nhất Bác muốn làm gì.
Những cái gai trong tim anh vẫn còn đó, nhưng có một điều càng ngày càng rõ ràng trong lòng anh. Anh không thể làm gì nếu không có Vương Nhất Bác. Sau 5 năm, chỉ cần hắn xuất hiện trở lại, anh vẫn không thể phản kháng. Sự từ chối mà anh không học được sau 5 năm khiến anh thất vọng và bất lực với chính mình. Ngoại trừ Vương Nhất Bác, anh sẽ không để mình thuộc về bất cứ ai.
Tiêu Chiến lại ngả vào vòng tay phía sau, vùi mình như cũ, đem ngón tay đẩy đuôi tóc, đem tuyến thể mang vết sẹo tới gần miệng alpha, lẳng lặng chờ đợi. Đau lắm. Anh luôn biết.
Đánh dấu tôi và đừng để tôi đi lần nữa.
Hơi thở của Vương Nhất Bác trở nên gấp gáp, hương rượu tequla nồng nặc đến độ không thể hoà tan được nữa. Hắn thọc vào rút ra, bộ phận sinh dục co giật dừng bên trong khoang sinh sản, nhẹ nhàng xuất tinh, đồng thời mở ra hàm răng sắc bén và chôn hơi thở của mình vào đó. Cơ thể omega của Tiêu Chiến đã bị đánh dấu vĩnh viễn trở lại sau sáu năm.
Nước mắt đau đớn của Tiêu Chiến bị nụ hôn làm khô đi một chút, đánh dấu khát vọng kích thích sâu sắc hơn, người mà hắn yêu bao nhiêu năm, tìm kiếm bấy nhiêu năm cuối cùng lại thuộc về hắn. Đôi mắt alpha hiện lên tia săn mồi háo hức, và hắn đan các ngón tay vào nhau, nắm tay Tiêu Chiến đặt lên đỉnh đầu...
Tiêu Chiến đã chìm vào giấc ngủ say, lúc nửa tỉnh nửa mê liền cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, chậm rãi mở mắt ra liền thấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác.
"Thói quen vẫn không thay đổi." Vương Nhất Bác biết trước mắt anh vẫn luôn thức trước não nên không quấy rầy anh, hôn lên mặt anh sau đó nắm lấy ngón tay anh.
Nhiệt độ hừng hực từ lòng bàn tay truyền đến da thịt, Tiêu Chiến hoàn toàn tỉnh lại, nắm lấy bàn tay đang vươn xuống phía dưới mình, "... Hôm nay còn phải trở về Trung Quốc..."
Vương Nhất Bác cười ranh mãnh, hai tay xoa xoa eo anh, "Em biết, tối qua làm quá lâu, sợ anh sẽ không thoải mái. Anh nghĩ em đang làm cái gì?"
Tiêu Chiến chớp chớp mắt không nói chuyện, không khỏi nghĩ đến ngày xưa, những buổi sáng sớm bị Vương Nhất Bác đè éo, thói quen của alpha đã in sâu vào trí nhớ của anh mà không cần cố gắng.
Người bên kia thấy sắc mặt của anh càng ngày càng đỏ, hẳn là biết anh đang suy nghĩ gì. Hắn nắm tay anh đặt lên vật cứng rắn của mình, đồng thời nâng một bên hông lên, "Thói quen của em cũng chưa từng thay đổi."
Tiêu Chiến rút tay ra, ngón tay run rẩy, quay đầu vùi vào gối lại bị Vương Nhất Bác kéo vào trong lòng, "Không làm gì, để em ôm một lát."
Tiêu Chiến không nhúc nhích, lực bàn tay Vương Nhất Bác vừa phải, chậm rãi xoa lên eo và mông anh, mùi hoa hồng toả ra từ tuyến thể sau gáy ẩn chứa mùi rượu tequila.
Vương Nhất Bác lặng lẽ ôm một hồi, Tiêu Chiến nhìn thời gian mới nhớ ra, muốn nhổm dậy lại bị hắn nắm vai nằm thẳng trên giường, đắp chăn bông lại, hôn lên má và trán anh, "Chuyến bay là vào buổi chiều, vẫn còn sớm. Để em đi xem Yiyi, anh cứ ngủ đi một lúc."
Sân bay Incheon tráng lệ và đông đúc được đưa đón bởi những hành khách vội vã.
Ba người trong đám đông đặc biệt bắt mắt. Cô bé xinh đẹo ôm một con SpongeBob SquarePants, mỉm cười ngẩng đầu nói chuện với người đàn ông đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình. Ánh sáng trong mắt cho thấy nét mặt sắc sảo trên khuôn mặt của người đàn ông đó.
Tay còn lại của Vương Nhất Bác đang nắm chặt tay Tiêu Chiến. Hành trang duy nhất của cả gia đình ba người là hai con búp bê yêu thích của Yiyi. Người qua đường vội vàng cũng không thể không nhìn họ nhiều hơn vài lần, thậm chí không rời đi chỗ khác khi ba bóng dáng biến mất sau cánh cửa phòng chờ VIP.
Tiêu Chiến nhớ rằng nhiều năm trước, Vương Nhất Bác đã đến Hawaii đón anh trở về Trung Quốc, khi đó anh vừa trải qua khủng hoảng gia đình, một mình anh đầy bất an và lo lắng vô hạn về tương lai, và anh không biết mình sắp phải đối mặt với cuộc sống như thế nào.
Cuộc sống dường như cứ quay tròn mãi mà tưởng chừng như quen thuộc.
Sáu năm sau, Vương Nhất Bác đến Seoul để đón anh và Yiyi về nhà. Sau năm năm xa cách, anh vẫn không mang theo bất cứ thứ gì, nhưng anh biết mình không còn cô đơn nữa. Anh lại trở về bên Vương Nhất Bác, anh có thiên thần nhỏ của họ, trái tim anh bình yên và vững vàng.
Nhìn ánh mắt biết cười của hai người, một lớn một nhỏ, lần đầu tiên trong năm năm, Tiêu Chiến có thể hình dung về hạnh phúc trong cuộc sống tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro