Chương 38
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến không chớp mắt, chậm rãi lặp lại từng chữ một.
Nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống.
Hắn ôm lấy Tiêu Chiến trong lòng phòng khách nhỏ vài mét vuông. Hắn biết mình từng vô cùng ngốc nghếch, nhưng giờ hắn thậm chí còn không thể đồng cảm với chính mình.
"Của em?"
"Yiyi?"
"Yiyi có phải con gái của em không? Con gái của hai chúng ta?"
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác đang dở khóc dở cười có chút ngốc nghếch, nhưng anh cũng cảm động trước dáng vẻ ngốc nghếch đó. Anh hơi choáng váng khi bị hắn siết chặt, đành vỗ nhẹ vào lưng Vương Nhất Bác, vòng tay qua cổ hắn, "Nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức Yiyi."
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đành lòng đặt người xuống, trong lòng có chút vui mừng, kéo Tiêu Chiến đến phòng của Yiyi, thấy tiểu công chúa đang ngủ say mới yên tâm, liền bước đến bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô bé.
Cô gái nhỏ thật xinh đẹp như một công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến Vương Nhất Bác tan chảy. Khuôn mặt và đôi tay thật mềm mại, nụ cười như một thiên thần, và cô bé nói với giọng dễ thương, gác đầu lên vai Vương Nhất Bác khẽ gọi bố. Cứ nhìn đứa nhỏ này mà hãy dũng cảm lên, cái nắm tay nhỏ bé ấy đã đánh gục cả cậu nhóc mập mạp không chút mơ hồ.
Xung quanh hắn là niềm xúc động và vui sướng tột độ. Chưa bao giờ hắn lại có niềm khao khát được chia sẻ vô hạn như lúc này. Công chúa đang ngủ ngon lành. Vương Nhất Bác quay lại nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt tự hào như thể hiện một bí mật chỉ mình hắn biết, nhếch miệng và nói,
"Nó là con gái em."
"Nó rất giống em có phải không?"
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy vẻ trẻ con của Vương Nhất Bác, và anh cũng đã có người để chia sẻ niềm hạnh phúc, điều duy nhất trên thế giới này chỉ có hai người cùng cảm nhận.
Sau khi rời khỏi phòng Diệc Hiên, Vương Nhất Bác lại tới ôm Tiêu Chiến, đứng giữa phòng khách nhỏ ôm chặt lấy anh, ngồi trên sô pha ôm lấy anh, mặt hắn cọ vào ngực Tiêu Chiến, giống như một chú cún con vậy. Tiêu Chiến không nói gì. Vương Nhất Bác ôm anh một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, Tiêu Chiến liền nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì nước mắt.
Lòng bàn tay nóng quá. Tiêu Chiến không khỏi khẽ run khi ôm má hắn. Vương Nhất Bác ôm mặt hôn lên môi anh.
Nụ hôn rất nhẹ, không có sự xâm lấn môi lưỡi, chỉ là lưu luyến nhẹ.
Nụ hôn nặng trĩu với tình yêu được chúc phúc, với những giọt nước mắt mặn mà và nóng hổi.
Vương Nhất Bác đau lòng đến mức không nói ra được. Hắn vốn không phải là người đa cảm, nhưng lúc này tronglonfg hắn không khỏi có rất nhiều cảm xúc đan xen. Không dám nghĩ đến, cũng không ngừng tưởng tượng ra, cách anh và đứa nhỏ vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất khi không có alpha bên cạnh, nhưng dù khó khăn đến đâu, Tiêu Chiến cũng không bao giờ bỏ cuộc. Anh ấy sống mộtmifnh cùng cô con gái nhỏ trong một thành phố xa lạ, vẫn có thể chăm sóc con gái của họ rất tốt như thế.
Tìm Tiêu Chiến năm năm. Hắn cũng không ở bên cạnh anh trong năm năm quan trọng như vậy. Tự trách và tội lỗi giống như hai tấm lưới quấn chặt lấy trái tim hắn. Vương Nhất Bác không ngừng vuốt má Tiêu Chiến, nghẹn ngào nói hai câu.
"Xin lỗi, em đến muộn."
"Chiến Chiến, cảm ơn anh."
Vương Nhất Bác lại buồn bã giống như lần trước biết anh đã rửa sạch dấu vết. Tiêu Chiến không biết làm sao để an ủi hắn, không thể nói "Anh không sao", nhưng theo bản năng không muốn hắn buồn như vậy. Nỗi buồn của Vương Nhất Bác dường như được kết nối với trái tim anh, và nỗi đau truyền sang cơ thể anh một cách rõ ràng.
Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác trong vòng tay, vùi mặt vào bờ vai rộng của hắn, nói với một giọng chậm rãi.
"Anh và Yiyi về nhà với em."
***
Helen lo liệu mọi việc nhanh chóng. Ba ngày cuối cùng ở Seoul, Tiêu Chiến đến chào tạm biệt hiệu trưởng và các đồng nghiệp ở trung tâm âm nhạc. Vương Nhất Bác đã đưa cha con đến nơi họ yêu thích.
Cô công chúa nhỏ dường như lớn lên trên người Vương Nhất Bác, được Vương Nhất Bác bế đi bất cứ đâu.
"Bố, bố đưa con và ba ba trở về nhà mình sao?"
"Đúng rồi, về nhà của chúng ta. Nhà ở Trung Quốc."
"Vậy nhà chúng ta thì sao?"
"Yiyi muốn nó có gì, nó sẽ có."
"Thật không? Con muốn một chiếc giường màu xanh lam, giống như Elsa trong Frozen."
"Được rồi, sẽ có giường Elsa."
"Con cũng muốn có màn ngủ sáng màu, loại lấp lánh những ngôi sao nhỏ."
"Được rồi, màn ngủ có sao."
"Con cũng muốn rất nhiều SpongeBob SquarePants và Pieters, đồ uống và tai thỏ."
"Được, chúng ta đi uống nước và mua tai thỏ."
Tiêu Chiến nghe Yiyi đếm từng nguyện vọng của mình. Cô bé chưa từng nói với anh những điều này, hoá ra đứa nhỏ như vậy lại có một mái ấm lý tưởng trong lòng.
Anh có không? Ngoài nhà họ Tiêu đã không còn tồn tại, anh từng coi ngôi nhà xám xịt lạnh lẽo của Vương Nhất Bác như của riêng mình.
Sau này là Paris, Bordeaux, Seoul, năm năm lang thang phiêu bạt, những thành phố này chỉ có thể coi là quen thuộc, nhưng chưa từng có nơi nào khiến anh có cảm giác như ở nhà."
Hôm đó anh đã hứa sẽ theo Vương Nhất Bác về nhà, nhưng anh chưa hiểu hết suy nghĩ của mình. Tâm trạng lúc đó hoàn toàn theo bản năng, anh không muốn và không thể nhìn thấy Vương Nhất Bác buồn như vậy. Từ vết thương đến những giọt nước mắt của hắn khi đột nhiên xuất hiện vào năm năm sau, anh chưa từng có thứ gì để đưa cho Vương Nhất Bác, ngoại trừ chính mình.
Anh trao bản thân cho em, em đừng buồn.
Chỉ là anh không thể như sáu năm trước, không thể quay lại với tâm hồn trong sáng và hoàn mỹ, những chiếc gai trong tim đã cùng nhau mọc lên bằng máu thịt, không thể nhổ ra được, cũng không thể thoát khỏi nó.
Vương Nhất Bác đi tới nắm lấy tay anh khi thấy anh phân tâm. Tiêu Chiến ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hai cặp mắt. Mọi người đều nói Yiyi giống anh, nhưng cô gái nhỏ được ôm trong tay Vương Nhất Bác, chính là điều rõ ràng nhất chỉ ra rằng quan hệ máu thịt mới có thể giống nhau như vậy.
Tiêu Chiến đặt tay vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác và thầm nói với bản thân, có thể hắn không phải là một người bạn đời hoàn hảo, nhưng sẽ là một người cha hoàn hảo, cho dù là vì Yiyi, anh nên quay về với hắn.
Đó có phải là chỉ dành cho Yiyi?
Anh nhớ lại câu hỏi mà Vương Nhất Bác đã hỏi mình sau khi đến Seoul.
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì."
"Ồ, em quên nói với anh," Vương Nhất Bác cười, lại nắm chặt tay, "Năm năm qua em không động vào nhà, em muốn giữ nguyên như khi anh còn ở đó. Có thể có một số việc cũ khiến anh không vui thì khi quay lại anh có thể thay đổi nó, nếu không muốn ở chỗ cũ chúng ta có thể chọn nơi khác. Cây đàn của anh vẫn được bảo dưỡng thường xuyên..."
Tiêu Chiến nghe những lời bộc bạch của Vương Nhất Bác, trong mắt hắn vẫn lấp lánh tia sáng không hề tắt từ khi anh hứa về nhà cùng hắn, nhiệt độ của ánh sáng đó làm ấm không khí, ấm cả trái tim Tiêu Chiến.
Seoul đầu xuân, nắng trưa hơi chói chang, anh đứng dưới ánh nắng như vàng, nghe thấy tiếng nói trong lòng mình, rõ ràng là đáp án.
--- anh muốn trở về bên hắn.
Vương Nhất Bác dỗ Yiyi ngủ, đi đến phòng ngủ của Tiêu Chiến, thấy anh đang thu dọn trước tủ quần áo đang mở, dùng sức ôm người đó vào lòng từ phía sau, phả hơi thở ấm áp vào cổ anh.
Tiêu Chiến thấp giọng nói: "Ngày mai đi rồi, anh còn chưa thu dọn xong."
Vương Nhất Bác ném quần áo trong tay anh đi, môi lướt qua da thịt hai bên má, "Anh không cần mang theo cái gì, chỉ cần mang hai người đi."
Vòng tay lần nữa siết chặt, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ôm chặt vào trong ngực, "Anh còn một số thứ muốn chuẩn bị..."
"Ừ." Miếng dán hạn chế mùi được nhẹ nhàng nhấc lên, hương hoa hồng thoang thoảng tản ra khắp hướng.
"... có một vài.... Đồ chơi yêu thích của Yiyi..."
"Được rồi." Nụ hôn dày đặc và nóng bỏng đè xuống tuyến dịch, Tiêu Chiến ngửi được hơi thở của cây thùa, bắt đầu run rẩy không kiềm chế được.
"Vương Nhất Bác..."
"Hử?" Cúc áo trước ngực bị cởi ra một chút.
"Đợi một chút..."
"Đã năm năm rồi. Thật sự là... không thể đợi được." Hơi thở của alpha càng ngày càng nóng.
Quần dài chất đống dưới chân, giọng nói trầm thấp của Vương Nhất Bác dường như văng vẳng bên tai anh, "Em muốn anh nhiều lắm."
Toàn thân Tiêu Chiến bị cơ thể thiêu đốt của Vương Nhất Bác bao bọc, đè lên giường, bị Vương Nhất Bác ôm gáy hôn lên, đầu lưỡi liếm đi liếm lại nơi tuyến thể khiến đầu óc Tiêu Chiến nóng lên lộn xộn, dục vọng trong người khiến anh cảm thấy nóng ran. Anh đã không làm tình với Vương Nhất Bác quá lâu rồi, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến anh có chút choáng ngợp.
Tiêu Chiến có chút cứng ngắc khi bị người ôm hôn, thở gấp đến choáng váng, từng tấc da thịt mẫn cảm đều bị Vương Nhất Bác sờ soạng, thân thể càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng run rẩy.
Vương Nhất Bác nhận ra sự khác thường của anh, hôn lên sống mũi, "Sao vậy?"
Tiêu Chiến lắc đầu trống rỗng.
Alpha làm giảm tin tức tố, trầm giọng nói, "... không muốn cùng em làm?"
Thần kinh Tiêu Chiến dịu đi và anh lắc đầu.
Vương Nhất Bác nhìn người dưới thân đang run rẩy, trong lòng bỗng nhiên không chịu nổi, dịu dàng nói, "Là lỗi của em."
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt chuyển từ sôi sục sang dịu dàng, hương rượu tequila kéo dài.
Nụ hôn tinh tế rơi xuống từng chút một, từ trán đến xương lông mày, chóp mũi, nốt ruồi trên môi, cằm, cổ, xương quai xanh... Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như hành hương trên mọi nẻo đường.
Tiêu Chiến bị hôn thoải mái, thân thể hơi buông lỏng, Vương Nhất Bác hôn lên ngực anh thật lâu, nhưng không có hai điểm mẫn cảm như mọi lần. Hắn chỉ chạm nhẹ vào môi anh rồi tiếp tục đi xuống.
Tiêu Chiến đột nhiên căng thẳng khi Vương Nhất Bác hôn lên bụng dưới của anh. Hắn dùng hai tay xoa bóp eo anh, nụ hôn nhẹ bắt đầu chuyển thành hôn và liếm, giải phóng dục vọng của mình từ từ trên làn da của Tiêu Chiến, thật chậm và đều, dễ chịu và ẩm ướt. Hương hoa hồng trêu chọc khứu giác của hắn, và mắt Alpha tối sầm lại.
Cảm nhận được bộ phận sinh dục của mình bị hơi thở nóng bỏng bao quanh, Tiêu Chiến mở đôi mắt đang nhắm nghiền, trong tiềm thức hơi rụt người về phía sau.
Vương Nhất Bác một tay ôm mông anh, dùng tay kia ấn vào hông anh, không để anh trốn đi đâu, cẩn thận hôn lên dương vật cứng ngắc. Tiêu Chiến có chút căng thẳng, nhưng không muốn dừng lại, chỉ nhìn xuống, thấy sự dịu dàng vô hạn trong đôi mắt đang nhìn lên, thanh âm từ tính chậm rãi, "Thư giãn."
Một giây tiếp theo bộ phận sinh dục được đưa vào trong khoang miệng nóng ẩm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân như mất đi sức lực, hoàn toàn mềm nhũn vào trong một vũng nước ấm.
Vương Nhất Bác chưa bao giờ làm điều này trước đây. Hắn đã quen chiếm hữu và xâm lược mạnh mẽ, và điều khiển Tiêu Chiến để tận hưởng sự đầu hàng tuyệt đối của omega. Lúc này, hắn đang chịu đựng ham muốn của chính mình, mạch máu sưng lên màu xanh dưới cơ thể hắn như muốn vỡ ra, nhẫn nại quấn chặt răng, lưỡi liếm láp liên tục trên thân cột, an ủi omega của hắn.
Tiêu Chiến thất thần rên rỉ, dùng ngón tay nắm lấy ga trải giường, khoái cảm thể xác và tâm lý gần như nghiền nát anh.
Anh không dám nhưng không thể không nhìn Vương Nhất Bác, thở hổn hển lắc đầu, cúi đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô cùng phập phồng qua lại giữa đáy quần, từng đường nét trên khuôn mặt đều kéo theo dục vọng của anh, và bên trong cơ thể của anh nổi lên từng đợt nóng rực, hạ thân bắt đầu không tự chủ khẽ lắc lư. Anh biết mình nhất định phải chảy ra rất nhiều nước, hoà với nước bọt của Vương Nhất Bác phát ra âm thanh dâm đãng theo tần suất của alpha.
Anh đang đắm chìm trong khoái cảm sảng khoái tưởng như không nhớ được gì, cơn nóng trong lòng chợt bừng tỉnh, anh không kìm chế được nữa, dùng năm đầu ngón tay nắm lấy tóc của Vương Nhất Bác, vừa khóc vừa gọi tên hắn.
"... ưm... Nhất Bác... Vương Nhất Bác..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro