Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

"Tại sao anh cứ trốn tránh em?"

Tiêu Chiến nhíu nhíu lông mày, không biết nên đáp lại như thế nào, đơn giản nói: "Vậy tại sao em lại nói dối anh?"

"Anh biết...?"

"Là lỗi của em, nếu không nói như vậy, em không có cách nào tiếp cận anh." Vương Nhất Bác thành khẩn nói tiếp, "Em thật sự không có ý lừa gạt anh."

Thấy Tiêu Chiến vẫn không nói gì, Vương Nhất Bác rụt rè lại gần nắm lấy tay anh.

Đột nhiên bị nhiệt độ cơ thể ấm áp bao bọc, đầu ngón tay của Tiêu Chiến khẽ run lên, anh rút tay ra, ngồi trở lại trên băng đàn, rũ mắt xuống, khẽ nói: "Em trả tiền đến lớp, vậy em muốn học cái gì?"

Vương Nhất Bác cười, "Em không đến học đánh đàn, em chỉ muốn gặp anh."

Vẻ mặt Tiêu Chiến có chút mất tự nhiên, nhưng anh vẫn hơi cúi đầu không nói.

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh, "Em đã tìm anh năm năm mới được, em luôn luôn muốn được gặp anh. Anh có thể trách em hoặc hận em, nhưng em sẽ không rời đi đâu cả."

Tiêu Chiến im lặng lắng nghe. Đây không phải Vương Nhất Bác mà anh quen thuộc, hắn chưa từng nói những lời này bao giờ. Đống hoang tàn trong lồng ngực bị dây leo chằng chịt và cỏ khô nhấn chìm dường như đột nhiên bừng sáng một tia lửa, trái tim đập thình thịch rõ ràng trong lồng ngực khiến anh choáng ngợp.

Trái tim Vương Nhất Bác tràn ngập sự dịu dàng vô hạn, những cái nhíu mày và nụ cười của người trước mắt đều ở trong trái tim hắn. Mất năm năm giữ những tình cảm sâu đậm này trong lòng, lúc mới gặp Tiêu Chiến liền trở nên kích động, càng trở nên thận trọng, lúc này hắn mới cảm thấy không khí khô khốc trong căn phòng piano nhỏ này cũng rất ngọt ngào.

Như thể một thời gian dài đã trôi qua, Tiêu Chiến liếc xéo Vương Nhất Bác rồi nhẹ nhàng nói: "Em có bản nhạc nào muốn nghe không?"

Vương Nhất Bác nhẹ giọng, "Anh biết mà." Rồi nhẹ giọng dỗ dành, "Em đã lâu không có nghe thấy."

Tiêu Chiến im lặng một lúc trước khi ngón tay anh chạm vào phím đàn.

Một giai điệu mà cả hai đều rất quen thuộc.

Vương Nhất Bác đã không biết bao nhiêu lần vuốt ve cây đàn piano ở nhà, nghĩ về nó cả ngày lẫn đêm trong suốt năm năm qua.

Cuối cùng, hắn lại nghe thấy Fall in You do Tiêu Chiến đàn cho hắn. Hắn như quay lại buổi sáng nhuộm vàng ánh ban mai mùa thu ấy, dù bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn sẽ dành tình cảm nồng nàn cho Tiêu Chiến như núi rừng và hoa dại nở rộ.

Ánh mắt Tiêu Chiến bị khoá chặt trên phím đen trắng của đàn piano. Mặc dù mỗi nốt nhạc dường như lớn lên trong trái tim, và anh có thể chơi nó tốt ngay cả khi nhắm mắt lại, những ngón tay vốn đã có ký ức lại khẽ run lên.

"Năm năm rồi em vẫn đi tìm lời anh muốn nói." Vương Nhất Bác vẫn nói.

Trong lòng Tiêu Chiến có chút nóng lên, thấp giọng nói không chút suy nghĩ, "Ai kêu em kém cỏi, tìm kiếm tận năm năm?"

Nói xong liền hối hận, tuy rằng đang nói với chính mình, nhưng trong lời nói lại có vẻ tràn đầy tức giận, anh hoảng sợ vội vàng định giải thích.

Thân thể nhẹ nhàng bị người ôm lấy vào trong lồng ngực ấm áp mà ngồi xuống.

Vương Nhất Bác cười thành hai dấu ngoặc, Tiêu Chiến thật sự không thay đổi giống như khi còn bé, xấu hổ sẽ cắn lại một cái. Hắn nhìn người trong tay, "Anh tự mình đổi tên rồi đổ lỗi cho em về điều đó. Có quá muộn không?"

Trước đây Vương Nhất Bác thích ôm Tiêu Chiến như thế này, cùng ăn uống, xem phim, thậm chí cả khi ở nhà giải quyết công việc cũng ôm anh. Có khi chỉ ôm anh, vùi đầu vào cổ anh hít hà rồi bắt đầu động tay động chân.

Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ như một khúc gỗ, suy nghĩ một hồi liền muốn thoát ra, ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác đưa một tay vuốt ve cánh tay của anh, nói với đôi mắt đau khổ, "Em đến muộn quá."

Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói chớm nở trong lòng vừa đau, vừa xót, mím môi chật vật nói, "Vậy còn ở đây làm gì?"

Vương Nhất Bác không buông tha cho anh, khuôn mặt tuấn tú tiến lên phía trước, dừng lại nhìn Tiêu Chiến khi sắp chạm vào chóp mũi. Tiêu Chiến đột nhiên hơi nhích ra khi hơi thở ấm áp xộc vào mũi. Trong tiềm thức cử động, lại nhận ra phản ứng của chính mình, anh vừa xấu hổ vừa tức giận, từ trên người Vương Nhất Bác đứng lên, đột nhiên phím đàn piano phát ra âm thanh khi tay anh chạm vào.

Vương Nhất Bác không dám cười, hắng giọng, "Đến chứ, mỗi ngày đều đến."

Sau nửa giờ ra khỏi lớp, Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ và nói: "Bảo bảo... A, em có việc phải làm. Em đi trước đã."

Tiêu Chiến bị gọi như thế bất ngờ xấu hổ, có đôi chút do dự, "Em... đừng gọi anh như vậy."

"Vậy em sẽ gọi anh là gì?"

"..."

Vương Nhất Bác lại cười, "Chiến Chiến, em đi đây."

Đây là buổi học cuối cùng trong ngày của Tiêu Chiến. Vì học sinh đã về trước nên anh cũng chào hỏi đồng nghiệp và chuẩn bị rời đi, vừa ra khỏi cửa đã bị Vương Nhất Bác đang phục kích ở cửa kéo lên xe.

"Đi đâu vậy?" Tiêu Chiến bước vài bước liền đứng yên tại chỗ.

"Đón Yiyi tan học."

Tiêu Chiến thường tan làm cùng giờ với nhà trẻ của Yiyi nên anh không có thời gian đón con ở lớp. Anh biết Yiyi sẽ ghen tị với những đứa trẻ được bố mẹ đưa đón mỗi ngày nhưng cô bé không bao giờ nói. Con luôn ngoan ngoãn ngồi trên xe buýt của trường mỗi ngày. Tiêu Chiến lên xe, nhìn thấy chiếc ghế dành cho trẻ em được lắp phía sau xe, mắt khẽ động, lòng cũng rung động theo.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua cô công chúa nhỏ xinh đẹp trong đám nhóc tỳ, cô giáo dẫn cô bé đến cổng trường mẫu giáo, mỉm cười nói vài câu với Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác ôm cô, Yiyi cười như một mặt trời nhỏ và ríu rít hôn Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vốn muốn nói rằng Yiyi đã được bốn tuổi rồi, nên hắn không cần phải ôm cô bé thường xuyên, nhưng lại không thể nói thành lời khi nhìn nụ cười rạng rỡ của Vương Nhất Bác.

Yiyi nằm bên tai Vương Nhất Bác, "Bố, bố và ba hoà giải chưa?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô liền hỏi, "Tại sao con lại hỏi như vậy?"

"Bố không đến ăn tối, và ba không vui. Con đoán hai người đã cãi nhau."

Vương Nhất Bác bị bộ dáng của cô nhóc làm cho buồn cười, "Không có chuyện gì đâu. Hai ngày nay bố bận việc khác nên không có thời gian ăn cơm."

Cô gái nhỏ càng cười rực rỡ hơn khi nghe hắn nói vậy, đưa hai tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ Vương Nhất Bác.

Liên tục mấy ngày, Vương Nhất Bác đến trung tâm âm nhạc học tiết học cuối cùng của Tiêu Chiến, sau đó về sớm hơn nửa tiếng, đưa Tiêu Chiến đến nhà trẻ đón Yiyi.

Công chúa nhỏ Yiyi thực sự hạnh phúc, mỗi khi tan học đều tự hào nói với các bạn nhỏ trong lớp là bố và ba sẽ đến đón mình. Tiêu Chiến thấy cô bé rất yêu quý Vương Nhất Bác. Khi nhìn thấy hắn, cô bé thường mở hai tay nhỏ ôm lấy hắn, luôn ôm cổ hắn thì thầm, hôm nay mình đi đu quay, ngày mai đi công viên giải trí.

Tiêu Chiến chưa bao giờ biết rằng Yiyi yêu thích bố đến vậy, và anh không khỏi cảm thấy đau khổ trong lòng, đúng vậy, một cô bé 4 tuổi phải vô tư như thế, chỉ là cô bé quá nhạy cảm.

Một đặc điểm của tất cả các nhà hàng Hàn Quốc là tiếng ồn.

Bàn ăn tròn và ghế ngồi cũng là một vòng tròn bọc ghế sô pha quanh bàn, cả nhà hàng như một khối không gian mở chắp vá, lưng ghế cao tạo sự riêng tư, chỉ có thể nghe thấy tiếng trò chuyện và uống rượu ồn ào chứ không nhìn thấy mặt thực khách.

Tiêu Chiến chọn một chỗ ngồi trong góc, ba người cùng ngồi vào. Công chúa nhỏ rất thích thú, không chỉ bởi vì Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi cùng cô, mà còn vì Tiêu Chiến hạn chế cô ăn những món đồ ăn vặt này. Hôm nay được sự ủng hộ của Vương Nhất Bác, mặc dù ba luôn tỏ ra hung dữ với bố mình, nhưng tiềm thức cô cảm thấy rằng mình có thể dựa vào bố.

Gà rán và bia được phục vụ nhanh chóng. Tiêu Chiến không muốn gọi bia nhưng cô nhân viên nhiệt tình liên tục giới thiệu, thậm chí còn đưa ra câu nói nổi tiếng, "Tất nhiên là nên ăn gà rán với bia." Câu nói có vẻ rất lợi hại, Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, bầu không khí ồn ào trong nhà hàng lọt vào tai anh, đột nhiên cũng muốn uống một ly.

Mùi hoa dầu khơi dậy chút thèm ăn, Vương Nhất Bác không quá quen thuộc với những món này. Món ngon nhất mà dạ dày Trung Quốc của hắn từng ăn ở Seoul là đồ ăn do Tiêu Chiến làm.

Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang thưởng thức bữa ăn của mình, hắn cảm thấy hài lòng hơn bất kỳ bữa tiệc nào hắn đã từng ăn. Tiêu Chiến tinh tế xé một cái cánh gàn rồi cắn một cái, âm thanh giòn vang, rất dễ chịu.

Vương Nhất Bác không khỏi hỏi: "Ăn có ngon không?"

Tiêu Chiến gật đầu, sau đó lại cắn thêm một miếng nữa.

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến đến ăn cánh gà cũng quá dễ thương. Trông anh ấy như trạc tuổi đứa trẻ bên cạnh. Khi Tiêu Chiến đề nghị hắn thử món gà rán một lần nữa, Vương Nhất Bác liếc nhìn Yiyi, người đang tập trung, cúi gằm mặt để ăn. Hắn nhanh chóng đưa tay đỡ cằm Tiêu Chiến trước mặt, liếm một chút tương cà trên nốt ruồi dưới môi, hí hửng cười.

"Nếm thử rồi, rất ngon."

Tiêu Chiến hai mắt sáng ngời, trong tay cầm nửa cái cánh gà, vẻ mặt ngưng trọng một giây, không biết có phải vì uống bia hay không mà tai bắt đầu đỏ lên. Diệc Hiên chỉ vào bánh gạo trên bàn, "Ba ba, con muốn ăn cái đó."

Tiêu Chiến đặt cánh gà xuống, lấy bánh gạo đặt trước mặt Yiyi, lại uống thêm một hớp bia.

Vương Nhất Bác cười trong lòng, mấy năm không gặp, tửu lượng cũng được nâng lên không ít.

Hắn không biết rằng Tiêu Chiến rất ít khi ra ngoài thư giãn như thế này, bởi vì Yiyi còn quá nhỏ không thể tham gia tiệc tùng, cũng không thể uống rượu khi đưa Diệc Hiên tới đây.

Có lẽ Vương Nhất Bác ở đó, có lẽ bầu không khí trong nhà hàng quá tốt, Tiêu Chiến uống hết cốc bia mát lạnh kia, một tay chống má đỏ hồng, nhìn khuôn mặt có chút bóng dầu của Yiyi. Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt lấm lét của cô bé, cả hai đều mỉm cười.

Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác lại bế Yiyi trên tay, xe đậu cách đó không xa. Vương Nhất Bác bước lên hai bước nhìn Tiêu Chiến, sau đó lùi lại nắm lấy tay anh. Tiêu Chiến bị hắn giữ chặt, hiển nhiên chỉ là hơi say say nhưng trong lòng vẫn xúc động.

Anh không thể phủ nhận cảm giác an tâm vô hạn chỉ khi Vương Nhất Bác bên cạnh. Có Yiyi và Vương Nhất Bác, thoáng chốc anh quên đi những nút thắt khó hiểu trong lòng, cảm giác lúc này thật thoải mái và mãn nguyện, thật sự tốt.

Anh lặng lẽ bước đi, lòng bàn tay Vương Nhất Bác to và nóng đến mức có thể dễ dàng quấn lấy tay anh. Anh muốn có được đôi tay này mà không phải đợi năm năm nữa. Tiêu Chiến sững sờ, không muốn nghĩ nữa.

Tiêu Chiến ngồi trong phòng khách một lúc từ khi mới về đến nhà, ánh mắt lãng đãng có vẻ có chút khó chịu. Vương Nhất Bác bảo anh về phòng ngủ trước, tắm rửa xong bắt đầu nói chuyện với Diệc Hiên, câu chuyện về chú cá heo nhỏ đi tìm cha trong truyện cổ tích khiến cô bé khúc khích cười.

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác biết mình có thể nhẫn nại vô hạn, chỉ cần Diệc Hiên cười hạnh phúc với hắn, hắn tự nghĩ, trên đời làm sao có thể có một đứa trẻ xinh đẹp dễ thương như vậy? Chỉ cần Diệc Hiên vui vẻ, hắn cảm thấy mình có thành tựu hơn nhiều so với công việc kinh doanh, vẻ ngoài mềm mại dễ thương của cô gái nhỏ khiến trái tim hắn tan chảy từng giây từng phút.

Nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của Diệc Hiên, hắn muốn nhìn Tiêu Chiến một chút. Nhưng cánh cửa phòng anh chưa đóng, căn phòng rất tối. Vương Nhất Bác vừa đi hai bước đã ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nặc và ẩm ướt.

Hương thơm mà hắn đã quá quen thuộc ngay lập tức kéo các dây thần kinh trong cơ thể. Hắn nhấn mạnh hơi thở, bật đèn lên, nhìn thấy ống tiêm trên mặt đất và một ống chất lỏng thuốc ức chế bị vỡ, hẳn là ống cuối cùng.

Người trong chăn bông đang kịch liệt run rẩy, nghe thấy tiếng động, khuôn mặt từ bên trong ló ra, lộ ra nửa khuôn mặt ửng hồng. Vương Nhất Bác nhìn thấy đôi mắt đẹp chứa đầy nước như sương mù.

Hắn thở gấp, nghiến răng nghiến lợi ngậm chặt miệng. Tiêu Chiến không có lưu lại dấu vết của hắn, mùi hương cây thùa không thể xoa dịu anh, sẽ chỉ khiến anh càng thêm cuồng nhiệt. Hắn đối với Tiêu Chiến đã sớm ham muốn rồi. Tin tức tố của Tiêu Chiến luôn khiến hắn không thể phản kháng, lúc này, hơi thở động dục của omega giống như dùng búa nhỏ đập vào não hắn. Vương Nhất Bác cau mày vuốt lưng Tiêu Chiến hai lần rồi mới dám động đậy, giọng nói cũng bắt đầu khàn đi.

"Chiến Chiến, không sao đâu. Đợi một lát... em đi mua thuốc ức chế cho anh.'

Rượu và kỳ phát tình phối hợp với nhau, Tiêu Chiến vốn đã bối rối, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy lời Vương Nhất Bác, nắm lấy bàn tay xoa dịu trên lưng mình, ôm chặt vào ngực.

Mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại.

Hắn sắp phát điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro