Chương 35
Đường hầm giống như một cơn ác mộng không chịu thức dậy.
Những thành phố xa lạ và những con đường xa lạ không quan trọng với Vương Nhất Bác, hắn không có mục đích gì cả.
Các tuyến đường của thành phố nhộn nhịp đèn đỏ, tai nạn, xe cộ chen chúc nhau xếp hàng dài.
Đây không phải là đường cao tốc không người lái ở bờ biển phía Tây Hoa Kỳ, cũng không phải là con đường núi trống trải ở phía bắc Thượng Hải.
Vương Nhất Bác bị kẹt trong làn đường giao thông và chỉ có thể buộc phải dừng lại rồi lại nhích từng tí một, giống như bản thân bị buộc phải thức dậy.
Từ lần đầu tiên cắn lên tuyến thể của Tiêu Chiến, hắn đã quen làm người điều khiển. Omega của hắn ngoan ngoãn như một con mèo ngủ trong lòng bàn tay hắn.
Yêu anh, chiếm hữu anh, bảo vệ anh và áp đặt những ham muốn của bản thân lên anh đều là bản năng và cách thể hiện tình yêu của alpha và Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ rằng có bất cứ điều gì sai trái với con đường của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến rửa sạch vết tích, trong lòng hắn cảm thấy đau đớn không nói nên lời, hoá ra từ ngày hai người chia tay, Tiêu Chiến đã không còn là con mèo trong lòng bàn tay hắn nữa.
Trong không gian kín đáo bên trong xe, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng. Hắn nhớ đến ánh mắt của Tiêu Chiến khi hắn đè người dưới thân mình nửa giờ trước, với một sự phòng thủ và phản kháng lạ thường.
Hắn bắt đầu ngẫm nghĩ lại bản thân, và phát hiện ra rằng hắn đã từng nhìn thấy đôi mắt đó cách đây 5 năm, vào những ngày ngắn ngủi trước khi Tiêu Chiến rời đi, nhưng lúc đó Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ rằng ánh mắt đó có nghĩa là anh sẽ thực sự rời bỏ hắn.
Từ khi Tiêu Chiến nhận bó hoa hồng đỏ lần trước, hoa liên tục được gửi đến trung tâm âm nhạc và nhà, nhưng anh chưa bao giờ nhận lại. Sau khi tan sở, anh nhìn thấy một bóng người nán lại ở cửa. Tiêu Chiến liếc nhìn người đang cầm bó hoa, tất nhiên không phải Vương Nhất Bác, hắn đã không đến đón anh sau khi tan sở đã vài ngày.
Anh thở dài trong lòng, bước ra ngoài nói vài câu với người đàn ông rồi chỉ vào quán cà phê bên cạnh, vì người ta đích thân đến nên anh quyết định nói rõ.
Trong những năm qua, Tiêu Chiến đã từ chối rất nhiều người cầu hôn. Giang Huyên cũng đã từng đến Seoul, đôi khi anh ấy sẽ hỏi một cách nhẹ nhàng và hoa mỹ rằng kế hoạch tương lai của anh là gì, giống như quả óc chó từng lớp dần dần cứng lại, ẩn mình trong lớp vỏ dày và cứng, không chịu nghe mọi âm thanh bên ngoài.
Trên bàn cũng không uống cà phê, Tiêu Chiến lịch sự nói những gì muốn nói, người bên kia lộ rõ vẻ mặt thất vọng.
Tiêu Chiến chân thành bày tỏ lời xin lỗi một lần nữa. Anh biết rằng được sủng ái và yêu thích của một người nên được tôn trọng, nhưng anh cũng tàn nhẫn nhận ra rằng, anh dường như lần đầu tiên nhìn thấy người này sau nửa năm họ luôn quanh quẩn bên anh. Không đời nào, mối quan hệ giữa con người với nhau hiếm khi công bằng, và vấn đề ai yêu ai lại càng không thể hiểu nổi.
Sau vài ngày trầm cảm, Vương Nhất Bác bắt đầu đón Tiêu Chiến đi làm về đúng giờ, cũng lại tình cờ đi ném rác khi Tiêu Chiến ra ngoài. Hắn đợi xe buýt màu vàng nhạt của trường mẫu giáo rồi lên lầu cùng Yiyi, bước qua hành lang dài, nhưng không bước vào nhà Tiêu Chiến nữa.
Ở Seoul vào tháng 3, thành phố hoa vàng của lễ hội mùa xuân bắt đầu nở rộ, những cành cây đung đưa trong gió nhẹ.
Mưa tầm tã, từ sáng đến giờ vẫn chưa tạnh, lúc về đến nhà cũng không có sức lực cho lắm, Tiêu Chiến thấy quần áo của cô bé hơi ướt, có lẽ khi chơi ở trường mẫu giáo đã vô tình bị ướt.
Do hoàn cảnh đặc biệt khi sinh ra, cơ thể của Yiyi yếu hơn những đứa trẻ bình thường, lại có nhiều bệnh vặt, Tiêu Chiến nhanh chóng thay quần áo cho cô bé, tắm nước nóng, sau khi ăn xong thì quấn chăn bông vào người con, anh không dám ngủ, sẽ tự véo vào mình khi ngủ gật, lâu lâu lại sờ trán Diệc Hiên để kiểm tra nhiệt độ.
Tiêu Chiến sợ hãi, khi mới đến Seoul, Yiyi đã bị sốt, nhiệt độ gần 40 độ, đứa bé mới hơn một tuổi, cơ thể yếu ớt không ngừng co giật. Tiêu Chiến ôm chặt cô bé vào lòng, chạy đến bệnh viện như một người điên, cho đến khi được tiêm thuốc hạ sốt, toàn bộ cơ thể anh mới dường như sống lại một chút.
Sau này, anh đã có một số kinh nghiệm về những căn bệnh thông thường trẻ em sẽ mắc phải, cũng bình tĩnh hơn khi sơ cứu, nhưng khoảng thời gian đó để lại một bóng ma, cảm giác ôm một cơ thể nhỏ bé nóng bỏng trên tay khiến anh giật mình. Yiyi đã sốt lâu như vậy làm anh sợ hãi.
Tiêu Chiến đợi đến nửa đêm, nhiệt độ cơ thể Diệc Hiên lại bắt đầu tăng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, miếng dán hạ sốt cơ bản không có tác dụng, nhìn trời mưa to bên ngoài, quấn lấy Yiyi trong chăn rồi ôm con đi. Đứng dưới tầng với một chiếc ô, cô bé bốn tuổi không còn là đứa bé trong chăn quấn nữa, Tiêu Chiến chỉ có thể ôm con bằng một tay và để bé dựa vào vai anh. Anh chỉ biết bất lực đứng bên đường.
Trong đêm mưa đen kịt, trên đường hầu như không có người đi đường, cũng không có xe qua lại.
Tiêu Chiến xoay người chạy trở lại lầu, gõ cửa nhà đối diện, vừa gõ vừa gọi tên Vương Nhất Bác.
Khi cánh cửa mở ra, Vương Nhất Bác sững sờ một lúc rồi lập tức tỉnh táo lại, xoay người cầm lấy chìa khoá xe, sau đó ôm Diệc Hiên rời khỏi bãi đậu xe.
Tiêu Chiến ngồi sau ôm chặt lấy Yiyi, nhìn khuôn mặt ngày càng đỏ hơn vì sốt cao và màn mưa bên ngoài, anh lo lắng đến mức áp môi vào trán đứa trẻ không ngừng cố gắng làm giảm nhiệt độ. Vương Nhất Bác cũng lo lắng, nhìn Tiêu Chiến trong kính chiếu hậu, thấp giọng an ủi, "Chiến Chiến, em ở đây."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác trong chiếc gương vuông nhỏ, tim đau nhói, cổ họng bị kéo chặt không nói nên lời, chỉ gật đầu với hắn.
Phòng cấp cứu ban đêm không có nhiều người, Diệc Hiên vốn đã lơ mơ kèm theo sốt, Vương Nhất Bác bế cô bé từ trong tay Tiêu Chiến ngồi trên giường bệnh chờ bác sĩ truyền dịch, thân thể nhỏ bé đột nhiên co giật, răng cô không kiểm soát được va vào nhau lập cập, Vương Nhất Bác mắt và tay rất nhanh thò vào, không cho cô bé cắn lưỡi mình.
Tuy rằng lực cắn của một đứa trẻ bốn tuổi không bằng người lớn nhưng dùng sức cắn một ngón tay cũng đến mức xé rách da thịt, Vương Nhất Bác không nói lời nào.
Tiêu Chiến chịu không nổi, không biết phải làm sao, thấp giọng nói: "Vương Nhất Bác..."
Sau khi truyền dịch, Yiyi cuối cùng cũng bình tình lại và hết co giật. Máu trên ngón tay Vương Nhất Bác cũng chảy thành vòng tròn màu đỏ. Vết thương khiến Vương Nhất Bác giật mình, khẽ nhúc nhích, xương đau dữ dội.
Tiêu Chiến ở bên cạnh giường, nhìn vào hơi thở ổn định của Yiyi trướ khi cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó quay người kiểm tra ngón tay của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh nước trong mắt Tiêu Chiến, khẽ che tay về phía sau không chút lưu tình, "Không sao đâu."
Tiêu Chiến nhìn lại hắn. Vương Nhất Bác đi ra quá nhanh, trên người vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, áo phông trắng ngắn tay và chiếc quần đùi rộng, may mà phòng cấp cứu không quá lạnh, nhưng mặc như thế này vào thời tiết tháng ba dường như lạc lõng quá.
Tiêu Chiến không nói nên lời.
Anh quay lại, nhẹ nhàng vuốt ve trán của Tiêu Diệc Hiên, sau đó âm thầm tìm y tá lấy bông băng, không nói lời nào lau cồn và quấn gạc lên ngón tay Vương Nhất Bác, thao tác khéo léo và điêu luyện.
Vương Nhất Bác không nói gì, hắn cảm thấy dấu vết trên ngón tay không cần phải băng bó, nhưng nhìn hàng lông mi cụp xuống của Tiêu Chiến khiến hắn nhớ lại khi còn là một thiếu niên, lần nào anh ấy cũng chăm sóc vết thương của hắn rất cẩn thận.
Ánh mắt hắn kiên quyết dán chặt vào người trước mặt, sau lần trước, hắn không biết làm cách nào để tiếp cận Tiêu Chiến, thậm chí còn sinh ra một nỗi sợ hãi chưa từng thấy rằng hắn sẽ phải làm thế nào nếu làm anh tổn thương lần nữa.
Mưa xối xả bên ngoài không ngừng, nhưng Vương Nhất Bác trân trọng sự yên tĩnh của giờ phút này trong phòng cấp cứu. Hắn muốn xem trong đôi mắt biết nói ấy có còn ánh sáng dịu dàng như cũ hay không.
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn trong veo như thời thiếu niên, Vương Nhất Bác không nhìn thấy ánh sáng dịu dàng mà hắn mong đợi. Tiêu Chiến chỉ nhìn hắn, ôn nhu nói: "Cảm ơn."
Khi trời gần sáng, mưa cuối cùng cũng tạnh, và vào buổi sáng sớm, bóng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng ở chân trờim giống như một dấu hickey mờ nhạt.
Yiyi được chuyển đến khoa tổng hợp sau khi hết sốt. Tiêu Chiến làm thủ tục tái khám rồi trở về, đến cửa đã thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trước giường bệnh và nói chuyện với công chúa nhỏ vừa ngủ dậy.
"Chú, con lại ở bệnh viện à?"
Vương Nhất Bác cười với cô, "Diệc Hiên có thường xuyên đến bệnh viện không?"
Thiên thần nhỏ lễ phép nói đúng.
Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô và nói, "Đêm qua con bị sốt, khiến ba của con sợ hãi, nhưng bây giờ đã ổn hơn rồi. Con đừng sợ, hôm nay chúng ta sẽ về nhà sau khi kiểm tra sức khoẻ lại lần nữa."
"Vâng!" Cô gái bé nhỏ không hiểu lắm ý nghĩa của việc khám bệnh, còn kiên quyết gật đầu như mọi lần phát bệnh trước đây, "Yiyi không sợ tiêm, cũng không sợ uống thuốc gì cả."
Vương Nhất Bác vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn của cô, dừng một chút, cất giọng vô cùng ấm áp, "Ngoan quá."
Diệc Hiên nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác một cách nghiêm túc và cẩn thận, "Chú, chú có phải là bố của cháu không?"
Vương Nhất Bác choáng váng.
"Kiều Kiều trong lớp con bị ốm, và bố với ba cậu ấy đưa cậu ấy đến bệnh viện. Yiyi cũng từng bị bệnh nhưng chỉ có ba đi cùng thôi, nhưng bây giờ có chú và ba đang ở cùng con trong bệnh viện," cô bé nói, mái tóc mềm trên gối ngẩng lên, vẻ mặt ngây thơ dịch lại gần Vương Nhất Bác, thì thào nói, "Vậy chú, chú có phải bố của con không?"
Vương Nhất Bác sững người một lúc, nhẹ nhàng chạm vào mặt Yiyi, "Con có muốn chú làm bố của con không?" Trước khi Yiyi có thể trả lời, hắn đã vội vàng nói thêm: "Vậy thì chú là bố của Yiyi."
Tiêu Chiến sững sờ đứng ở cửa phòng bệnh, trái tim như bị sợi dây linh hoạt quấn lấy, thiếu chút nữa siết chặt lấy da thịt mềm mại của anh.
Không phải Yiyi chưa từng hỏi về bố của bé bao giờ, Tiêu Chiến đôi khi trả lời rằng bố cô bé đã đi xa, lâu rồi bé không hỏi câu này nữa.
Vương Nhất Bác quay lựng lại với anh, và thì thầm điều gì đó vào tai bé, một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức nở trên khuôn mặt ngây thơ của Yiyi.
Nước mắt anh chịu đựng suốt đêm vẫn rơi, Tiêu Chiến dựa lưng vào bức tường trước cửa phòng, trong lòng cảm thấy tội lỗi và xót xa vô hạn, như một mũi dao nhọn đâm vào, cạy ra vỏ ốc nặng nề. Năm năm trước, anh dứt khoát rời đi, anh thấy rằng khi có Yiyi, anh chắc chắn có thể dùng tất cả tình yêu của mình để chăm lo cho đứa nhỏ, nhưng anh cũng dần phát hiện ra rằng dù có cố gắng thế nào đi nữa thì anh cũng không bao giờ có thể thay thế người bố trong lòng con gái. Chỉ riêng quyết định của anh đã là một kiểu thiếu thốn rồi.
Anh còn có một nỗi bất bình không nói nên lời, một nỗi oan ức không dứt kể từ khi anh gõ cửa phòng Vương Nhất Bác đêm qua.
Trước đây, Yiyi cũng thường xuyên đau ốm, có khi nửa đêm phải vào viện cấp cứu, anh phải vội vàng tìm mọi cahcs đưa con đến. Nhưng sau khi Vương Nhất Bác xuất hiện, anh dường như trở nên dễ bị tổn thương. Anh đã sống một mình với con gái quá lâu trong thành phố này.
Không chút do dự, nó giống như bản năng đang ngủ say trong cơ thể. Dựa theo bản năng mà chiếm được cảm giác an toàn khi ở bên Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến ngơ ngác ôm máy tính một mình cả buổi chiều.
Năm năm qua, anh đều bác bỏ mọi tin tức của Vương Nhất Bác, giống như một người khép lại ngũ quan, ngoan cố sống trong lớp vỏ cứng rắn của mình.
Năm năm sau, Vương Nhất Bác lại xuất hiện trước mắt anh. Hắn chân thành rơm rớm nước mắt nói đã tìm anh suốt năm năm, nhưng anh không tin. Tiêu Chiến cũng bỏ qua nỗi đau lòng không thể chịu đựng được hiện lên trong mắt hắn khi thấy anh sống một mình.
Vương Nhất Bác nói rằng mình bị phá sản, nhưng hắn đã có thể dọn vào nhà đối diện anh trong vòng một ngày. Vào một đêm mưa gió khi anh gõ cửa, hắn đã chở anh và Yiyi đang ốm đến bệnh viện trên một chiếc xe hơi hạng sang. Tiêu Chiến thật sự ngạc nhiên, và cuối cùng anh nhớ mình đã vào công cụ tìm kiếm và gõ từ YIB.
Không có nhiều tin tức từ năm năm trước, nhưng những tin mới nhất vẫn được các phương tiện truyền thông nổi tiếng treo nổi bật trên đầu danh mục.
Tiêu Chiến luôn biết rằng Vương Nhất Bác rất mạnh mẽ, trong năm năm qua, hắn đã mạnh hơn anh có thể tưởng tượng.
Tiêu Chiến tắt máy tính trong tay, tắt rồi mở, cắm điện khi mất điện, chỉ để xem đi xem lại màn hình ngắn ngủi.
Vương Nhất Bác đã nói trong các cuộc phỏng vấn lớn nhỏ rằng BX là tên của hắn và người hắn yêu nhất.
Logo của công ty là xương chó mà Tiêu Chiến đã tặng hắn. Hắn tự đeo mặt dây chuyền cho mình mỗi giây.
Tiêu Chiến sửng sốt, thậm chí anh có thể thường xuyên nhìn thấy màn hình máy tính khởi động, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ liên quan đến mình.
Hơn năm năm, anh vẫn luôn là một người mù mịt.
Thời gian làm băng hoại tình yêu, bồi đắp tình yêu, cũng là nhân chứng cho tình yêu.
Vương Nhất Bác đã sử dụng phương pháp vụng về nhưng sắt đá nhất, đối mặt với khoảng trống mơ hồ và biển người đang trào dâng, để thời gian chứng kiến trái tim mình.
Năm năm là khoảng thời gian không dài nhưng chắc chắn cũng không ngắn ngủi.
Vương Nhất Bác thật sự luôn tìm kiếm anh trong năm năm.
Nếu đây không phải là tình yêu?
Anh nhớ những gì Vương Nhất Bác đã nói với anh trong những ngày cuối cùng trước khi anh rời đi 5 năm trước, và nhớ ánh mắt đầy xúc động trong nỗi nhớ của anh, nhưng tại sao? Tại sao hắn lại bỏ qua nỗi đau của anh khi hắn thực sự yêu anh? Tại sao hắn có thể yêu anh kể cả khi anh có con với người khác?
Lớp vỏ dày đặc bắt đầu vỡ ra.
Tiêu Chiến đang rất hoảng sợ, giống như một người đàn ông đã chạy được nửa chặng đường, đột nhiên nhận được thông báo rằng có lẽ anh ấy đã chạy sai đường, nhưng anh ấy đã chạy rất xa rồi, và bây giờ nếu chạy trở lại điểm khởi đầu phải trả giá quá đắt.
Sau năm năm đúng sai, anh đã không còn là chính mình thuở ban đầu. Anh đã từ bỏ tình yêu mà anh luôn muốn có được, bây giờ anh còn muốn không?
Còn gì nữa không?
Tiêu Chiến không biết, anh đã rất bối rối.
Vương Nhất Bác phát hiện ra Tiêu Chiến đã trốn hắn gần đây, thậm chí hắn không còn thấy khi anh ấy đi làm. Hắn đã xem lại các hành động gần đây của mình, hắn đã làm bất cứ điều gì khiến Tiêu Chiến không vừa ý?
Hắn nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của thiên thần nhỏ trong bệnh viện, và chắc chắn rằng Yiyi sẽ không phản bội mình.
Tiêu Chiến đang đợi học sinh mới của mình trong phòng piano, nhưng khi thời gian tới, anh thấy Vương Nhất Bác đẩy cửa vào.
"Sao lại là em?" Tiêu Chiến đứng lên.
"Em đến học."
Tiêu Chiến nhìn thời gian biểu trên tay, đọc lại lần nữa, "Trên này ghi rõ ràng là Bo Bo 5 tuổi..."
Vương Nhất Bác mỉm cười, "Là em."
Têu Chiến trong lòng bối rối, vẫn không biết phải đối mặt với Vương Nhất Bác như thế nào, vừa đi tới cửa đã bị chặn lại, nhìn xuống thì thấy một ngón tay có dấu vết đỏ mờ liền dừng lại.
Vương Nhất Bác nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của anh nhấp nháy, thu tay lại và nói bằng một giọng từ tính.
"Tại sao anh cứ trốn tránh em?"
====
Tình yêu trưởng thành bắt đầu từ việc học cách tự nhìn lại bản thân, nếu không dù có yêu sâu đậm chắc chắn cũng sẽ làm tổn thương nhau. Đôi bạn trẻ cuối cùng cũng đi đến điểm này sau năm sáu năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro