
Chương 30
Khi Vương Nhất Bác quay lại YIB một lần nữa, mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi ở hắn, nhưng lại không thể nói chính xác điều gì đã thay đổi. Vẫn còn 30 ngày cuối cùng trước thời hạn thoả thuận VAM, và hắn dường như đã thực sự trưởng thành. Nhân viên đến sớm và về muộn, đều thấy văn phòng tổng giám đốc luôn luôn sáng đèn.
Thật vậy, Vương Nhất Bác không bao giờ về nhà nữa, và ngôi nhà lớn phía bắc Thượng Hải lại vắng tanh, không có ai đợi hắn kết thúc một ngày làm việc và trở về với vẻ mệt mỏi nữa.
Những người hầu vẫn đến dọn dẹp hàng ngày, chiếc giường và chiếc chăn bông không có người nằm cũng được thay thường xuyên.
Thám tử được thuê để tìm kiếm Tiêu Chiến ở Paris vẫn không có tiến triển gì. Vương Nhất Bác ép bản thân không được để ảnh hưởng đến tâm trạng, tự nhủ nếu hắn không vượt qua được giai đoạn hiện tại thì sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy Tiêu Chiến một lần nữa.
Vẫn là những cuộc họp diễn ra không ngừng, nhưng cảm xúc của Vương Nhất Bác chưa bao giờ mất kiểm soát, trên khuôn mặt nghiêm nghị của hắn luôn là một ánh nhìn bình tĩnh. Khối lượng công việc cần phải hoàn thành rất lớn, và lúc này mọi người trong công ty đều cảm thấy rằng sếp của họ chắc hẳn đang phát điên. Họ không thể chờ đợi để thảo một lá đơn từ chức, nhưng Vương Nhất Bác đã đưa ra một kế sách thưởng vượt quá mức thưởng cuối năm nhiều lần.
Vì đó là một canh bạc lớn, nên mọi người không thể gục ngã.
Nếu họ thành công, đó chính là một sự kiện lớn, nếu không sẽ chính là thảm hoạ.
Các trưởng bộ phận đều cảm thấy Vương Nhất Bác dường như đã nâng cấp bản thân trong thời gian vắng mặt. Hắn đã trở thành một cỗ máy làm việc không ngừng 24/24 với sức mạnh vô hạn.
Chỉ khi tất cả mọi người đều rời đi và chỉ còn lại Vương Nhất Bác trong toà nhà văn phòng tầng một khổng lồ, hắn cuộn mình trên ghế sô pha trong văn phòng, đối mặt với bầu trời đầy sao của thành phố nhộn nhịp bên ngoài cửa sổ, bắt đầu nhớ Tiêu Chiến đến điên cuồng.
Hắn nhớ lại cái ôm cuối cùng của họ, nụ cười hoàn mỹ dường như vẫn đang ở trước mặt, cơ thể ấm áp và mềm mại được ôm trong tay hắn, và hương thơm của biển hoa hồng sau cơn mưa dường như đọng lại nơi khoang mũi... Chỉ cần lỡ sa vào, những vết nứt li ti trên bề mặt lớp men sẽ bò ra khắp người, hắn không dám nghĩ đến nữa, vì sợ những vết nứt trên khắp cơ thể sẽ phá vỡ tâm trí bấp bênh.
Vương Nhất Bác cuộn mình thật chặt và từ từ nhắm mắt lại. Nỗi cô đơn tồn tại cùng hơi thở sau khi Vương Chính rời đi lại hiện về trong cơ thể hắn. Đã lâu rồi từ khi hắn đoàn tụ với Tiêu Chiến, sau gần một năm, lại vẫn quen thuộc như vậy...
Thẩm Nguy đi đến viện điều dưỡng nhìn thấy Lâm Hạ, liếc mắt nhìn xuống thấy vẫn còn sớm, gọi điện cho Thành Thành, nói chuyện phiếm, bảo tài xế xoay người đi đến bệnh viện An Hà cùng chồng ăn cơm tối và sau đó tan sở.
Thành Thành là bác sĩ sản khoa giỏi nhất ở bệnh viện An Hà, rất nhiều bà mẹ từ các gia đình giàu có đặt chỗ anh khi mang thai, kể cả Thẩm Nguy cũng là anh đảm nhận mọi việc từ khi mang thai cho đến khi sinh nở trong bệnh viện.
Thành Thành có y thuật tuyệt vời và dễ gần. Anh ấy luôn có thể khiến Thẩm Nguy vui vẻ. Em bé dễ thương ở nhà cũng luôn thích gần gũi anh ấy. Nhưng omega hoạt bát và hướng ngoại vẫn luôn nhớ Tiêu Chiến và những ngày cùng nhau nói chuyện, cười đùa.
Phòng hội chuẩn chuyên khoa của Thành Thành ở lầu sáu bệnh viện An Hà, người hẹn gặp đã đến từ lâu, hành lang cũng không có nhiều người. Thẩm Nguy đi được một quãng mới chú ý tới omega đang đi về phía mình. Cô ấy mang thai khoảng sáu, bảy tháng tuổi và khuôn mặt hơi hốc hác khó có thể che giấu được vẻ đẹp của cô.
Thẩm Nguy từ khi còn đi học đã rất thích ngắm đủ loại mỹ nữ. Cô thường nói nếu là alpha thì nhất định phải gả Tiêu Chiến về nhà. Tiêu Chiến bị cô trêu chọc cười nói rằng cô không phải mẫu người của anh, cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Omega đi qua thật sự rất đẹp, là người đẹp nhất mà Thẩm Nguy từng thấy ngoại trừ Tiêu Chiến, đôi môi đỏ mọng tự nhiên lên trên khuôn mặt thanh tú càng làm cho cô ấy thêm quyến rũ, Thẩm Nguy không khỏi nhìn chằm chằm, thật may là omega đang nói chuyện với alpha bên cạnh mà không hề nhìn lên.
Thẩm Nguy nhìn một lúc, nhưng không thể giải thích được rằng tại sao trông cô gái ấy có vẻ quen thuộc. Nếu đã nhìn thấy một khuôn mặt bắt mắt như vậy thì sẽ không thể không có ấn tượng gì. Cô cố gắng nghĩ về nó và chắc chắn rằng cô không quen biết người này.
Omega xinh đẹp dường như không có tâm trạng tốt, lông mày nhíu chặt, nhưng alpha bên cạnh vẫn không ngừng mỉm cười, một lúc sau vươn tay muốn ôm lấy cô ấy, nhưng lại bị đẩy ra. Hai người họ lướt qua Thẩm Nguy, nhưng khi Thẩm Nguy nhìn kỹ, trong mắt cô ấy không có vẻ vui đùa, mà là thực sự chán ghét.
Thẩm Nguy đẩy cửa bước vào phòng tư vấn của bác sĩ chuyên khoa trong sự ngạc nhiên, và thấy Thành Thành thở dài lắc đầu khi anh thay chiếc áo khoác trắng.
"Bác sĩ Thành, tại sao sau khi tan sở vẫn còn thở dài?"
Thành Thành nhìn thấy cô, hất cằm về phía cửa, "Anh vừa nhận được một omega, đứa nhỏ đã bảy tháng tuổi vẫn muốn giết nó."
Thẩm Nguy kinh ngạc mở to hai mắt, "Là người vừa rồi đi ra ngoài sao?"
Thành Thành gật đầu rồi lại thở dài, "Mấy ngày trước cô ấy đã đến đây, đứa bé đã quá lớn, theo quy định của bệnh viện, nếu muốn bỏ thai trên sáu tháng, phải có alpha xác minh việc đào thải tin tức tố và việc tiến hành bỏ thai chỉ có thể được thực hiện nếu trực tiếp ký vào đơn chấp thuận phẫu thuật. Nó thực sự rất nguy hiểm."
Ngay cả bác sĩ, người đã quen với điều kiện trong ấm ngoài lạnh của thế giới cũng không khỏi thở dài, "Cha mẹ độc ác! Nếu không muốn thì có thể phá bỏ đứa trẻ khi nó vẫn còn nhỏ. Bây giốn đã lớn như vậy, đối với cơ thể omega không có tổn hại bao nhiêu, những rủi ro khi phẫu thuật cũng sẽ tăng lên, thai nhi đã hình thành rồi, đây không phải là tội ác sao?"
Thẩm Nguy cũng thở dài, thầm nghĩ omega đó thật xinh đẹp, nhưng không ngờ lại hung ác như vậy. Tuy rằng chỉ cần nhìn cô ấy có vẻ không thân thiết với alpha, nhưng cô cũng không đoán ra được tại sao lại muốn giết đi đứa bé bảy tháng tuổi.
Sau khi tán gẫu thêm vài câu, Thẩm Nguy liền quên mất chuyện xảy ra vừa rồi, giục Thành Thành mau ra ngoài, nói ăn đồ ăn không ngon nên chính mình cũng sắp bị mất vị giác rồi. Liền sau đó theo anh ra khỏi phòng khám.
Giang Huyên nhận được điện thoại từ bệnh viện, vừa nghe đến mấy chữ thông báo bệnh nguy kịch, anh sững sờ tại chỗ, khuôn mặt từ từ chuyển sang tái nhợt.
Hơi nóng đầu hè từ bên ngoài truyền vào căn phòng nhàn nhạt mùi cây cối tươi tốt.
Giang Nghiêu tỉnh lại sau ca phẫu thuật, dường như hồn bay phách lạc, đến ngày hôm sau mới tỉnh lại hoàn toàn. Giang Huyên ngồi bên giường, nhìn bộ dáng yếu ớt của em gái mà đau lòng không thôi.
Anh chậm rãi đỡ cô ngồi dậy, kê một cái gối mềm phía sau, nhẹ nhàng hỏi, "Nghiêu, có chuyện gì, sao đột nhiên lại phá thai?"
Giang Nghiêu ánh mắt né tránh không nói.
Sự tức giận hiện lên trong mắt Giang Huyên, "Vương Nhất Bác kêu em bỏ thai?"
Thấy Giang Nghiêu vẫn không trả lời, anh dừng lại hai giây rồi đột nhiên đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Giang Nghiêu nắm chặt cánh tay anh, "Không! Không phải anh ấy! Là em tự mình muốn phá thai! Anh trai, đừng đi!"
"Chính em? Làm sao có thể? Em không phải vẫn luôn không..." Giang Huyên nhìn cô, trước khi nói cái gì cũng hiểu ra, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn một chút, "Đứa nhỏ này có phải là của Vương Nhất Bác không?"
Giang Huyên cuối cùng cũng nghe được toàn bộ câu chuyện. Anh nhìn em gái mình đầy hoài nghi. Anh không bao giờ nghĩ rằng Giang Nghiêu lại nói dối mình, thậm chí còn tính kế để anh là một phần của toàn bộ trò lừa đảo.
"Nghiêu, em có điên không khi làm thế này vì một người đàn ông? Em có biết mình phải trả giá như thế nào không? Em..."
Giang Nghiêu buồn bã lắc đầu, "Em không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh à, nhưng em không thể giữ đứa bé lại. Vương Nhất Bác nói anh ấy muốn xem em sinh và mang đứa bé đi kiểm tra quan hệ cha con..."
Giọng alpha đầy khinh thường, "Vậy thì sao? Bất kể cha đứa trẻ là ai, chỉ cần là của em, là con nhà họ Giang của chúng ta, không ai dám..."
"Không, nếu Vương Nhất Bác biết em cố ý nói dối anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ muốn em nữa."
Ánh mắt sắc bén của Giang Huyên nhìn cô, trong lòng có điểm hối hận, "Em còn đang suy nghĩ hắn có muốn em hay không, em có biết là em suýt chút nữa đã chết rồi không?"
"Em không còn lối thoát, anh à, em không còn cách nào khác. Em đã như thế này rồi. Đời này em sẽ không bao giờ có thể có thêm một đứa con nữa, nhưng nếu có thể dùng cách này để giữ Vương Nhất Bác, em cũng chấp nhận."
Đôi tay lạnh lẽo của Giang Nghiêu nắm chặt lấy Giang Huyên, "Ngoài anh và em ra, không có người thứ ba nào biết chuyện này. Anh ấy cũng sẽ không bao giờ biết đứa trẻ không phải của anh ấy. Em sẽ nói đứa trẻ này sinh non vì thiếu tin tức tố alpha. Em sẽ đẩy hết trách nhiệm cho anh ấy, khiến anh ấy cảm thấy có lỗi với em, nợ em cả đời."
Giang Huyên cố gắng rút cánh tay ra, trầm mặc nhìn Giang Nghiêu, cảm thấy dường như không quen biết đứa em này, "Em thật ngu ngốc. Sao có thể dùng cảm giác mắc lỗi để giữ một người đàn ông cả đời? Chưa kể, người đàn ông này không hề yêu em chút nào!"
Giang Nghiêu vẫn cố chấp giữ chặt tay anh, "Em có thể! Chỉ cần không có Tiêu Chiến là được. Để em thử đi anh ơi! Em không còn lối thoát, anh ơi!"
Vẻ mặt kiêu ngạo kia giờ lại cầu xin một cách khiêm tốn, khiến Giang Huyên vô cùng đau lòng. Anh bất đắc dĩ đẩy cô ra, "Giang Nghiêu, nhìn chính mình đi. Em là omega của nhà họ Giang, còn muốn thế nào? Không có hắn, có bao nhiêu người xếp hàng bên ngoài để kết hôn với em, tại sao em phải hạ thấp bản thân như thế này vì Vương Nhất Bác?"
Giang Nghiêu bật khóc, giọng nói mất kiểm soát, " Đúng vậy, em không muốn ai cả! Tất cả những gì em muốn là Vương Nhất Bác!"
Giang Huyên thở dài một hơi, "Em có biết tại sao Tiêu Chiến lại bị mất con không? Là do em đấy... Em đang làm tổn thương người khác và chính mình."
Đôi mắt đẫm lệ của Giang Nghiêu trở nên sắc bén, hung hăng nói: "Lại là Tiêu Chiến! Lại là anh ta! Tôi chỉ không muốn họ bên nhau, ai khiến anh ta cướp đi người đàn ông tôi yêu? Bây giờ tôi muốn cướp lại đấy. Anh ta xứng đáng không có con!"
Âm thanh cuối cùng buồn bã và tức giận tan biến, trong không gian chỉ còn lại sự im lặng ngưng đọng.
Giang Huyên nhìn khuôn mặt đang khóc của Giang Nghiêu, hai tay không khỏi run lên. Lần đầu tiên trong đời, anh phải dùng những lời lẽ cay nghiệt với em gái yêu quý của mình, "Giang Nghiêu, em thật sự là tuyệt vọng rồi. Em đã khiến anh thất vọng quá nhiều. Em thật sự đã làm nhà họ Giang mất hết thể diện."
Giang Nghiêu lộ ra vẻ cứng cỏi và không cam lòng trong đôi mắt ngấn lệ, "Em còn tốt hơn anh rất nhiều. Anh có thể quên được Tiêu Chiến sao? Anh à, anh cho rằng em không biết anh giấu anh ta ở đâu sao? Em biết anh ấy đang lợi dụng anh, từ chối chấp nhận anh, nhưng anh muốn được anh ta lợi dụng."
"Anh và em khác gì nhau đâu chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro