Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Một thời gian dài trong biệt thự hẻo lánh bên bờ biển Hawaii nóng nực, Tiêu Chiến sắp đánh mất khái niệm về thời gian. 

Anh bị Vương Nhất Bác giam giữ tại đây và buộc phải nói lời từ biệt với cuộc sống kiếp trước, từ việc mắc nợ của cha anh và bệnh điên của mẹ anh, đến những tháng ngày hỗn loạn khi bị chủ nợ bám theo đòi nợ, tất cả đều được kết thúc vì người đàn ông này xuất hiện trở lại sau mười năm. Trận chiến bị quét sạch và tự do cũng biến mất. 

Gió biển sau hoàng hôn vẫn còn quấn theo hơi nóng, Tiêu Chiến đi theo sau Vương Nhất Bác, nhìn bóng lưng hắn đang cúi đầu gọi điện thoại, giày xéo trên bãi cát mềm mại. Anh luôn sợ nóng, vạt áo sau thoáng chốc bị dính một chút mồ hôi. 

Anh nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi ngày sau khi tan học, Vương Nhất Bác đều đợi anh ở cổng trường, trên tay cậu luôn cần một hộp kem thanh mai mà anh thích ăn. Khi Tiêu Chiến đến gần, cậu sẽ xúc kem đưa vào miệng anh, nhiệt độ vừa đủ, không quá cứng cũng không quá mềm, thậm chí có thể đủ dùng ống hút mà ăn dần dần được. 

Cảm giác mát lạnh giải toả cơn nóng khiến anh hài lòng. Tiêu Chiến cắn ống hút và mỉm cười với cậu. Cậu nhóc cũng nhìn lại anh cười với đôi má hóp lại. Hai người cùng nhau đi chầm chậm về nhà, mặc cho người hầu trong nhà mang xe đến đón điều khiển ô tô đi chậm phía sau. 

Tiêu Chiến nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác, trong lòng chợt nghĩ, lúc đó hắn chưa từng, giờ tan học không giống nhau, sao có thể mua hộp kem thanh mai và để bớt lạnh đúng nhiệt độ như thế. 

Vị chua ngọt dường như đột nhiên trở lại trong miệng Tiêu Chiến, ngay cả gió biển cũng không còn nóng ẩm nữa. Anh lại nhìn bóng lưng người trước mặt. Vương Nhất Bác chỉ mới 14 tuổi khi rời nhà họ Tiêu, lúc đó còn thấp hơn Tiêu Chiến nửa cái đầu, khuôn mặt bướng bỉnh luôn khó có thể che giấu được vẻ trẻ con của một thiếu niên. Anh không biết Vương Nhất Bác đã trải qua những gì trong 10 năm qua, nhưng khi gặp lại, hắn đã trở thành một người đàn ông trưởng thành với những góc cạnh sắc nhọn, một alpha mạnh mẽ. 

Người ở đầu dây bên kia dường như đang nói đùa, Vương Nhất Bác cũng ngẩng đầu cười to một tiếng. Tiêu Chiến nhìn thấy hai má hắn hơi phồng lên, vẫn còn nét sữa mềm mại. Ngày đó sau giờ tan học, anh cũng từng nhìn thấy hình ảnh tương tự đó từ phía sau. 

Dù có thay đổi như thế nào thì vẫn còn đó những dấu vết của quá khứ, phải không? 

Trái tim Tiêu Chiến cũng mềm nhũn khi nhìn thấy chút gò má đó. Anh bước nhanh hơn vài bước, đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác. Hắn quay đầu sang nhìn anh, tiếp tục nói chuyện điện thoại. 

Tiêu Chiến nghe thấy tên công ty mà anh đã đọc trên tạp chí. 

YIB Technology – công ty mới nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển phần mềm PC. Các sản phẩm nổi tiếng nhất là hệ điều hành YIB và loạt phần mềm nghiên cứu và phát triển văn phòng, đã càn quét 70% thị trường nội địa chỉ trong vòng ba năm kể từ khi ra mắt, và thậm chí có xu hướng thay thế Microsoft Trung Quốc. 

Vương Nhất Bác cúp điện thoại. 

"Hoá ra YIB là tên của em." Tiêu Chiến nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời. 

Vương Nhất Bác khịt mũi nhưng không trả lời. 

Sao trong mắt Tiêu Chiến càng sáng hơn, trong lòng còn có chút ngưỡng mộ, "Thật kinh ngạc." 

Vương Nhất Bác cong cong khoé môi, nhưng lời nói lại mang chút mỉa mai, "Không phải ai sinh ra cũng đã ngậm thìa vàng như anh. Cái giá mà người bình thường phải trả không phải thứ mà một thiếu gia như anh có thể tưởng tượng được." 

Tiêu Chiến chớp chớp mắt có chút thất vọng. Muốn nói anh còn là thiếu gia, hay là khinh bạc anh là tình nhân? Anh cũng chỉ có thể cố gắng nở nụ cười buồn. 

Vương Nhất Bác lại gằn giọng, "Bằng không thì mua anh sao được? Anh tưởng rẻ lắm chắc?" 

"..." 

Tiêu Chiến biết rằng đó nhất định là một khoản tiền lớn. Mặc dù anh không có ý kiến gì, nhưng anh không nói nên lời khi được hỏi. Sự mát mẻ của thanh mai đá biến mất, và anh bắt đầu cảm thấy khó chịu khi bị gió biển nóng ẩm thổi qua. 

"Đi về." 

"Hả?" Tiêu Chiến bối rối ngẩng đầu. 

Vương Nhất Bác nhìn xuống chân anh như nhìn động vật quý hiếm, "Anh có phải là đồ ngốc không? Đi trên bãi biển mà đi đôi giày này." 

Tiêu Chiến nhìn xuống đôi chân Vương Nhất Bác đang thong thả bước trên bãi cát mềm mại, trong khi anh đang loay hoay với đôi giày thông thường, cát mịn không ngừng chui vào trong giày khiến anh trượt ngã mấy lần. 

Vương Nhất Bác ngưng mắt nhìn anh sau đó đi về phía trước. 

Tiêu Chiến cởi giày, cầm trong tay, cuối cùng nhẹ nhàng đi theo bước chân hắn. Đi dọc bờ biển một lúc đã không còn nhìn thấy đường nét của cây cọ lớn ở phía xa, Tiêu Chiến mới nhớ đến nội dung cuộc họp vừa rồi, liền hỏi lại: "Ngày mai em rời Hawaii sao?" 

"Ừm." 

"Đi đâu?" 

Vương Nhất Bác quay lại nhìn anh, sự áp chế trong ánh mắt hắn khiến Tiêu Chiến theo bản năng lùi về phía sau nửa bước. 

Anh gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ không hỏi những điều không nên hỏi." Nghĩ xong, anh thu hết can đảm nói tiếp, "Nhưng tôi muốn biết, em định giam giữ tôi ở đây sao?" 

Người đối diện cười nhẹ, "Tuỳ theo tâm trạng của tôi." 

Tiêu Chiến sững sờ, "Em... đây là giam cầm." 

Tấm lưng rộng quay ngoắt lại, đôi mắt lại trở thành bóng tối không đáy. "Vậy thì sao?" 

Gần một nửa số đêm thức trắng, chứng rối loạn giấc ngủ của Tiêu Chiến ngày càng trầm trọng hơn. Anh tỉnh dậy thì thấy trong phòng tối om, bên kia giường không có người. Anh bật đèn vào phòng tắm, bật vòi hoa sen đứng ngâm nước. 

Một lúc sau, cửa phòng mở ra. Vương Nhất Bác cởi trần bước vào. 

Tiêu Chiến nhanh chóng thu hồi tầm mắt, theo bản năng đưa lưng về phía hắn, "Đi ra ngoài." 

Giọng nói phía sau từ từ lại gần, "Tại sao tôi phải ra ngoài? Mọi thứ ở đây, kể cả anh, đều là tài sản của tôi." 

Tiêu Chiến xoay người muốn đi ra, nhưng lại bị một cách tay chặn lại, "Anh trốn cái gì?" 

"Tôi đã tắm xong rồi." 

"Tôi còn chưa tắm sạch, anh đi mở nước." 

Tiêu Chiến khoác áo choàng tắm, bước lại bồn tắm lớn, nghĩ tới việc Vương Nhất Bác đánh lừa đi ra ngoài, trong lòng thở dài, dùng ngón tay vặn vòi nước lạnh đến mức tối đa. Tiếng nước trong vòi hoa sen vang vọng trong phòng tắm. 

Tiêu Chiến cho nước vào 2/3 bồn, tắt vòi, vừa quay người lại thì nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng tắm kính, đi về phía bồn tắm, tiếp theo là tiếng hít thở sâu vì tức giận. 

"Dừng lại!" 

Cùng với tiếng nói, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo vào trong bồn tắm. 

Bồn tắm đầy nước lạnh, Tiêu Chiến bị kích thích đến mức lỗ chân lông run lên trong chốc lát, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, sau gáy cũng không dán miếng dán kiềm chế tin tức tố. Sự kích thích đột ngột khiến pheromone mất kiểm soát trong giây lát. 

Dù chỉ thoáng qua, nhưng mùi hoa hồng sau cơn mưa vẫn còn vương vấn trong phòng tắm ẩm thấp. 

Vương Nhất Bác lại nhìn thấy sương trên những cánh hoa mỏng manh kia. Hắn đối với mùi hương này cũng không xa lạ gì, nhưng mỗi lần ngửi thấy đều cảm thấy có chút khác biệt. 

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến, cười khinh thường, "Anh đang làm cái gì?" 

Tiêu Chiến vốn muốn nói là nước quá lạnh, nhưng khi thốt ra khỏi miệng lại là một câu nói khác, "Anh không có phản ứng gì sao?" 

Vương Nhất Bác cúi mặt, bên tai truyền đến một âm thanh từ tính rõ ràng, "Tôi là một alpha, bình thường sẽ có phản ứng khi một omega tiết ra pheromone bừa bãi." 

Áo ngủ màu đỏ nổi lên trên mặt nước, nước lạnh truyền vào đến cổ Tiêu Chiến, lại bị đè xuống nước không thể động đậy, đối diện với ánh mắt cực kỳ áp chế của Vương Nhất Bác, cảm giác ngột ngạt mờ mịt cùng dục vọng không thể giải thích được chạm vào thần kinh mỏng manh của anh, và một lần nữa khiến anh mong chờ người trước mặt có thể hôn mình. Nhưng Vương Nhất Bác lùi lại, chế nhạo. 

"Có lỗi với chính mình cũng phải nhịn lại. Anh vẫn thảm hại như khi còn bé, không có chút nào thay đổi." 

Khi còn nhỏ. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhắc đến tuổi thơ của mình. 

Tiêu Chiến ngồi trong bồn tắm, lần đầu tiên biết cảm giác như thế nào là bị quấn trong nước lạnh. 

Thật là khó chịu. 

Vương Nhất Bác không quay lại phòng ngủ chính, và Tiêu Chiến cũng không biếtnếu hắn đã rời đi. Anh đang nằm trên giường ngủ, những câu nói của Vương Nhất Bác luôn hiện lên trong đầu anh. 

Trong lòng hụt hẫng, anh thất thần bước ra ban công, muốn hít thở một chút. Một tiếng động nhỏ phát ra từ ban công của phòng bên cạnh. Tiêu Chiến vô thức quay đầu, và nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng nhìn xuống omega quỳ trước mặt hắn, một cậu bé mảnh khảnh đang hôn lên chỗ lỗi giữa đũng quần của hắn. 

Hơi thở của Tiêu Chiến gần như ngưng trệ, anh muốn bước đi, nhưng lại không thểnhúc nhích nửa bước. 

Trước khi những ngón tay của cậu bé cởi quần dài của Vương Nhất Bác, cậu đã bịngười đàn ông đứng đó kéo lên và ấn vào tường. Trong ánh sáng mơ hồ của căn phòng, Tiêu Chiến không nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt với những đường nét sắc cạnh nhấp nhô, khoé miệng hơi nhếch lên, lòng bàn tay rộng rãi vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, ngón tay nhẹ nhàng ôn nhu, dụi dụi vào mảnh da nhỏ dưới mắt rồi ôm lấy gáy thiếu niên, hai khuôn mặt càng lúccàng gần... 

Tiêu Chiến hoảng sợ, ép mình lui vào trong phòng, tim đập còn nhanh hơn cả khi bị vứt vào trong bồn tắm nước lạnh. 

Thiếu niên không đợi được nụ hôn sắp rơi xuống. Nam nhân trước mặt cậu, cử chỉ và nụ cười vô cùng dịu dàng, nhưng trong mắt hoàn toàn không có một tia ấm áp. Cậu không dám động đậy, chỉ hỏi bằng một giọng rất nhỏ, "Hôm nay không định làm sao?" 

Sự bối rối tột độ không ở trong lòng Tiêu Chiến quá lâu, những gì tiếp theo là sự điên cuồng ập đến và át đi sự ghen tuông của anh. 

Thực ra là ghen tị. 

Khi nghe thấy âm thanh ân ái, mùi thơm của người khác trên người Vương Nhất Bác, anh cảm thấy có thể chịu đựng được. Nhưng tận mắt nhìn thấy cử chỉ dịu dàng của hắn có thể dễ dàng khiến anh mất đi lý trí rồi đột nhiên tỉnh lại. 

Điều mà Tiêu Chiến nghĩ rằng không quan tâm, thực ra là một kiểu ám ảnh đã được cấy vào xương tuỷ. 

Anh có thể không quan tâm những gì mình ăn, những gì mình mặc, được gọi là gì và đang sống ở đâu. Nhưng nếu người đó là Vương Nhất Bác, anh không bao giờ có thể bỏ qua nó. 

Giống như một con cá heo dùng hết sức để nhảy ra khỏi biển, cuối cùng cũng được hít một ngụm oxy đau đớn, đồng thời nhìn thấy cảnh biển rõ ràng nhất bên trên dòng nước hỗn loạn. 

Người đàn ông này anh đã yêu từ khi còn là một thiếu niên, không cần biết đã xa cách bao nhiêu năm và bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Thậm chí anh đã chuẩn bị sẽ nhớ hắn cả đời, nhưng từ khi hắn xuất hiện trở lại, hắn sẽ không thể thuộc về kẻ khác. 

Tiêu Chiến khoác lên người một chiếc áo ngủ màu đỏ tía, kết cấu lụa mềm mại. Anh rất ít mặc màu đỏ, nhưng hiện tại quần áo trong phòng đều là màu sáng như thế này. 

Vương Nhất Bác muốn làm anh xấu hổ, nhưng anh phải mặc. 

Có thể Vương Nhất Bác không biết rằng Tiêu Chiến rất thích hợp để được bao bọc trong những lớp quần áo màu đỏ này. Hắn đã đánh giá thấp anh đến nhường nào. Khuôn mặt đó, vẻ đẹp như vậy, trên đời này ở đâu có thể có một màu sắc không phù hợp với anh? 

Khoác trên người chiếc áo sơ mi màu đỏ, bất kể là dung mạo hay khí chất đều khiến anh thực sự biến thành một bông hồng diễm lệ, trong sáng bất bại. 

Tiêu Chiến nhớ rằng có một cây đàn piano trên sân vườn của biệt thự. Anh bước đến ngồi trên băng ghế piano, dùng ngón tay thon dài vuốt ve nó. Âm tiết nhảy ra từ đầu ngón tay. Chiếc áo ngủ màu đỏ tía lấp ló quanh cây đàn piano tối màu, nhưng lại tuyệt vời hơn bất kỳ cảnh hoà nhạc nào. Anh đang đoán xem khán giả của mình có đến với giai điệu này không. 

Chopin's Polonaise A major. 

Anh đánh đàn rất giỏi bản nhạc này, tiếng gió và tiếng sấm lướt trên đầu ngón tay của nghệ sĩ Tiêu Chiến. 

Nó cũng khớp với khuôn mặt giận dữ của Vương Nhất Bác. 

"Anh đang làm cái gì vậy? Nửa đêm tới đây ồn ào?" 

Tiêu Chiến dừng đánh đàn và quay đầu lại, nghĩ rằng người mình yêu thật sự đẹp trai khi tức giận, mép áo ngủ màu đỏ tía trôi theo bậc thềm. 

"Giáo viên dạy piano của tôi là Hellen Lưu, số ba thế giới. Tôi bắt đầu học piano từ khi 4 tuổi. Chiếc cúp thứ ba ở hàng thứ hai trong tủ cúp phòng tôi có được khi giành chiến thắng bằng bản nhạc này. Anh đã thấy nó." Tiêu Chiến cười nhẹ, "Chỉ có anh mới có thể nói rằng giai điệu tôi chơi là tiếng ồn." 

Vương Nhất Bác nhìn anh và từng bước tiến lại gần, "Vậy thì sao?" 

Lông mi Tiêu Chiến nhướng lên, một nốt ruồi dưới môi anh nhấp nháy, "Tôi đã chơi bản nhạc này cho anh nghe khi tôi còn nhỏ. Nhớ không?" 

"Không nhớ." 

Dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu thì sự thờ ơ của Vương Nhất Bác cũng làm tổn thương Tiêu Chiến. Anh cười có chút buồn bã, nhưng lại càng thêm xinh đẹp khác thường, "Không nhớ cũng không sao, cũng chẳng ai có thể nói đây là tiếng ồn. Kể cả trong tương lai, cũng chỉ có mình anh nói thế." 

Ánh mắt Vương Nhất Bác trầm xuống, hỏi tiếp một câu: "Anh làm cái quái gì vậy?" 

Tiêu Chiến nhìn omega đứng ở phía sau vài bước, "Để cậu ấy đi." 

"Và sau đó?" Vương Nhất Bác mỉm cười mơ hồ, "Ai sẽ cùng tôi khi cậu ta rời đi?" 

Tiêu Chiến dừng lại một chút, khoé mắt đỏ hoe, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác và lặp lại, "Để cậu ấy đi." 

Vương Nhất Bác cũng nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. 

Lúc này, nước mắt Tiêu Chiến đột nhiên rơi xuống, đôi mắt màu hổ phách chớp động một cách không tự chủ được. 

Vương Nhất Bác vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, khoé môi mỏng mấp máy nói cho người phía sau một từ, "Đi." 

Giọng nói đau khổ của cậu bé thốt lên, "Nhất Bác..." 

Nước mắt Tiêu Chiến rơi xuống lần thứ hai. 

Vương Nhất Bác rống lên mà không quay đầu lại, "Cút!" 

Đôi mắt long lanh như nước, đỏ hoe hơi say và trìu mến, Tiêu Chiến vẫn nhìn Vương Nhất Bác, bàn tay anh trước đó vẫn có thể phát ra tiếng gió và tiếng sấm, nhưng hiện tại lại run rẩy, ngón tay mảnh khảnh xé miếng dán hạn chế trên gáy anh. 

Lần thứ ba trong tối nay, Vương Nhất Bác hỏi câu này, "Anh đang làm cái quái gì vậy?" 

"Anh không thích mùi này sao? Anh đã từng ngửi thấy mùi này chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro