Chương 23
Mưa lạnh làm ướt mặt ô tối đen. Thời tiết như thế này hầu như không có người đến thăm mộ. Chàng thanh niên cầm ô nổi bật giữa nghĩa trang tối tăm.
Người trong bức ảnh trên bia mộ có khuôn mặt tuấn tú, khí chất kiêu ngạo, cũng là một người cao quý như vậy, nhưng lại bất lực bị bọn người nham hiểm và bẩn thỉu xâm chiếm, số phận chỉ cho ông ở lại thế giới này vài thập kỷ. Những ngày thực sự hạnh phúc rất ít và xa vời.
Chỉ những omega xuất thân giàu có mới có thể có được lựa chọn trong xã hội bị thống bị bởi các alpha, trong khi hầu hết những omega đến từ những gia đình bình thường chỉ có thể che giấu ánh sáng và gắn bó với alpha của mình. Nếu gặp may, họ có thể sống thanh thản một đời với chồng con.
Vương Chính đã nếm trải gần như tất cả những bất công của tầng lớp xã hội tàn nhẫn này trong 30 năm cuộc đời của mình, những quy tắc vô lý của xã hội đầy rẫy bất công. Ông không có gia cảnh để dựa vào, không có một người đàn ông tử tế để chở che, chết không được tử tế, thậm chí đã trở thành nguyên tội.
Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt tươi cười của ông trong bức ảnh, với một chút cay đắng thờ ơ, nhưng số phận cũng không cho hắn một sự lựa chọn.
Hoặc, số phận đã cho hắn cơ hội trở thành alpha, cho hắn cơ hội vượt qua gian khổ và trở thành người đàn ông mạnh mẽ.
Vương Nhất Bác nhớ rõ nhất điều Vương Chính thường nói với hắn: "Nhất Bác, con nhất định phải hứa."
Hắn không rõ thời điểm đó hắn có hứa hay không, nhưng chắc chắn phải là như vậy.
Sau mười năm làm việc chăm chỉ, hắn đã trải qua những gian khổ mà người thường chưa từng trải qua. Trước đây, hắn không ngừng leo lên những tầng cao hơn của kim tự tháp, là một alpha mạnh mẽ, hiện tại đã có thể giẫm chết rất nhiều người dưới chân mình.
Nhưng hi vọng thành công của Vương Chính chắc hẳn không thể bao gồm việc đem hắn đem lòng yêu người nhà họ Tiêu.
Vương Nhất Bác yêu Tiêu Chiến, yêu một cách vô vọng và tự nguyện. Yêu đến mức phản bội lại kỳ vọng của cha ruột và có nguy cơ rơi xuống đáy kim tự tháp.
Nếu Vương Chính biết chuyện, liệu ông có nghĩ rằng hắn, người yêu Tiêu Chiến rất nhiều, có rất ít hứa hẹn hơn một cuộc sống tầm thường vô ích.
Nhưng Vương Nhất Bác vô tội bao nhiêu thì Tiêu Chiến cũng vô tội bấy nhiêu.
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ. Hắn lại làm cho Tiêu Chiến khóc, thật to, thật buồn. Cho dù Tiêu Chiến có nói dối, Vương Nhất Bác vẫn sẽ cảm động. Hắn tin Tiêu Chiến yêu và dựa dẫm hoàn toàn vào mình. Hắn tin tưởng tính tình trẻ con thẳng thắn từ đầu đến cuối trong mắt anh.
Nhưng hắn cũng ghét những lời nói dối giống như Vương Chính.
Vương Nhất Bác lại vùi đầu vào công việc như thiêu thân. Đêm trước rạng đông là thời điểm lạnh lẽo và tối tăm nhất, và hắn chỉ còn bốn tháng cuối cùng để hoàn thành các điều khoản của hợp đồng cờ bạc.
Thời điểm Tiêu Chiến gửi tin nhắn, hắn nhất thời bận rộn không thể hồi âm. Tiêu Chiến mỗi ngày đều không vui, không muốn ra ngoài hay nói chuyện. Chị Phương đã nấu những món ăn anh thích, nhưng anh không thể ăn được khi nhìn thấy màu đỏ và vị cay.
Hôm đó vừa mới ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy trên bàn có một tô thịt kho Đông Pha thơm phức, tự dưng anh cúi xuống nôn thốc nôn tháo không kiểm soát được.
Chị Phương nhanh chóng đi tới, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, sau đó nghi ngờ hỏi: "Tiểu Chiến, em như thế này bao lâu rồi?"
Chị Phương đã lớn tuổi, tốt bụng, thường chăm sóc Tiêu Chiến tỉ mỉ và chu đáo, anh cũng gần gũi với chị, khi chỉ có hai người họ ở nhà, đều gọi là chị cho thân mật.
Tiêu Chiến ôm ngực, đáy mắt đỏ bừng, nhớ lại, "Em cũng không nhớ, gần đây hình như luôn luôn như thế này."
"Ngoài chán ăn và buồn nôn, còn gì nữa không?"
Tiêu Chiến không rõ, vì vậy anh nhìn vẻ mặt quan tâm của chị Phương và lắc đầu.
"Ví dụ, luôn cảm thấy mệt mỏi? Buồn ngủ?"
"Dường như là có..."
Phương Sơ Hạ nhìn anh, giọng nói có chút cao hứng, "Tiểu Chiến, em... có thai sao?"
Tiêu Chiến hai mắt đỏ bừng, anh có chút không dám tin, lông mi như quạt chớp chớp, lập tức cúi đầu nhìn bụng.
Chị Phương cười, vỗ nhẹ vào vai anh, "Ngốc, làm sao mà biết được bây giờ. Để chị đi mua cho em que thử thai đã."
Cho đến khi Phương Sơ Hạ đi ra ngoài, Tiêu Chiến vẫn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, trong lòng có chút choáng ngợp. Mặc dù thầm mong đợi sự kiện này nhưng anh không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Anh có chút không thể tin rằng thực sự có một sinh mệnh trong cơ thể anh vào lúc này.
Trong lòng anh không khỏi có chút vui mừng, một niềm vui nảy mầm như búp măng nhanh chóng cao lên, như sợ bị quấy rầy nên ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế chờ chị Phương trở lại.
Vương Nhất Bác tổ chức hết cuộc họp này đến cuộc họp khác. Kiểm tra sự tấn công của virus đã sụp đổ không báo trước trong giai đoạn đầu. Nhiệt độ phòng họp cứ hạ xuống hết lần này đến lần khác nhưng hắn vẫn cảm thấy nóng bừng bừng, lỗ hổng sau đó giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn hơn. Hắn rơi vào một vòng lặp vô tận trong quá trình liên tục kiểm tra và xác minh lại. Nếu hắn không thể tìm ra vấn đề, điều đó có nghĩa là tất cả các kết quả nghiên cứu và phát triển trong sáu tháng qua đều vô ích.
Thêm một giây thời gian đều là quý giá, và hắn không có bất kỳ vốn liếng nào để quay lại.
Cuộc họp bị huỷ bỏ, sau lưng áo sơ mi đen lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ. Hắn đi đi lại lại trong căn phòng họp trống trải, các tập tài liệu bị hư hỏng nặng. Chúng bị ném vào tường, phát ra tiếng động mạnh, và sau đó chiếc ghế cũng bị đá văng đi.
Rèm cửa trong phòng họp được cuốn lên cao, và vẻ mặt tức giận của Vương Nhất Bác bên trong có một luồng khí áp bức mà mọi người theo bản năng muốn tránh. Ngài Vương, người luôn bình tĩnh và tự tin khi đối mặt với bất kỳ thử thách nào, đã mất kiểm soát.
Cuộc họp tiếp tục.
Điện thoại của Vương Nhất Bác rung lên trên bàn. Hắn liếc nhìn cái tên trên màn hình, nhưng không trả lời, hai phút sau lại rung lên, nhưng kết quả vẫn như vậy. Khi hắn không trả lời cuộc điện thoại của Tiêu Chiến, anh ấy sẽ biết rằng hắn đang bận và sẽ không gọi lại, anh ấy sẽ kiên nhẫn đợi Vương Nhất Bác gọi lại khi hắn rảnh.
Điện thoại vẫn rung, sắp tự động tắt máy. Vương Nhất Bác nhấc máy, bước ra khỏi cửa phỏng họp.
"Ừ."
"Nhất Bac, anh có bận không?" Tiêu Chiến một tay cầm que thử thai, một tay cầm điện thoại, trong giọng nói có chút kích động.
Vương Nhất Bác dùng tay nhéo nhéo ấn đường, "Anh đang bận, đang họp."
"Vậy thì em sẽ không quấy rầy anh nữa, nhưng em có chuyện muốn nói với anh. Đêm nay anh về nhà được không?"
Vương Nhất Bác cầm điện thoại, nhìn lại mọi người trong phòng họp, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn rất nhớ Tiêu Chiến, vì vậy đáp, "Được."
Người bên kia điện thoại nín thở mừng rỡ, "Chính là, em chờ anh trở về."
Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống nằm nhẹ nhàng dưới chăn bông. Anh hạnh phúc đến mức không biết phải làm sao, xung quanh anh là niềm hạnh phúc ngập tràn. Anh chỉ nằm xuống rất nhẹ, kéo chăn che đi nửa khuôn mặt, đôi mắt to bên ngoài chăn cong thành nếp gấp đáng yêu, khoé miệng dưới chăn không ngừng nhếch lên.
Anh vẫn còn hơi áy náy. Dạo này tâm trạng rất tệ, luôn luôn hoảng hốt vì Vương Nhất Bác giận anh. Khi alpha không về nhà, anh không thiết ăn uống và cũng không được nghỉ ngơi tốt. Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve qua lại cái bụng phẳng lì, khẽ khàng dỗ dành,
"Con à, ba là ba con. Ba xin lỗi nhé. Ba không hiểu nhiều chuyện, nhưng bây giờ ba biết con trong bụng, ba sẽ rất vui mỗi ngày, ăn ngon ngủ tốt, nhất định sẽ cẩn thận hơn và chăm sóc con thật tốt."
Anh còn nhớ hai ngày trước bụng đau nhói, lúc đó anh cũng không quan tâm. Anh nhớ Thẩm Nguy nói đứa bé có thể cảm nhận được tâm trạng của người mẹ, vì vậy vội nói: "Trước đây con có không vui không, bởi vì con biết khi nào ba buồn. À, là lỗi của ba đã làm bố tức giận, bố rất bận chứ không phải cố ý phớt lờ con đâu. Nếu biết đến sự tồn tại của con, hẳn bố sẽ rất vui. Chúng ta đều yêu con rất nhiều."
Với đứa bé này, Vương Nhất Bác hẳn sẽ vui vẻ, và không giận anh nữa.
Tiêu Chiến đang lăn lộn trong chăn bông, nghĩ về việc làm thế nào để gây bất ngờ cho Vương Nhất Bác vào buổi tối, nghĩ rằng đứa bé của mình có thể lớn lên thành một em bé tròn trịa. Anh đã nghĩ rất nhiều, vốn dĩ muốn ngủ ngon, nhưng lại cao hứng đến mức không thể ngủ được, trái tim như mật ong đun sôi, ấm áp mà ngọt ngào.
Giang Nghiêu đã đợi trong văn phòng của Vương Nhất Bác hơn một giờ. Cô nhìn thấy Vương Nhất Bác, nhưng hắn lại không muốn gặp cô, đành đơn giản đứng bên ngoài tấm kính lớn ngoài phòng họp, nhân viên cũng như Vương Nhất Bác chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Vương Nhất Bác nhíu mày thật sâu, giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đưa Giang Nghiêu trở lại văn phòng.
"Tôi đã nói là đừng đến công ty tìm tôi nữa."
"Em chỉ muốn gặp anh, anh Nhất Bác, trước đây anh đã nói rằng em có thể đến đây chơi."
"Đây là nơi tôi làm việc, không phải chỗ để cô chơi. Để tôi gọi người đưa cô về." Ánh mắt Vương Nhất Bác lộ ra vẻ sốt ruột không che giấu được.
Giang Nghiêu lấy từ trong túi ra tập tài liệu, đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác, "Anh Nhất Bác, em có thai. Đã được 3 tháng rồi."
Vương Nhất Bác híp mắt, "Ý của cô là gì?"
Giang Nghiêu chớp đôi mắt vô tội nhìn hắn, "Anh sắp làm cha, có vui không?"
Giọng nói của Vương Nhất Bác ảm đạm, lúc này lại lộ ra một tia tàn nhẫn, "Giang Nghiêu, cô còn định chơi trò hề này bao lâu?"
"Em biết, chuyện đó em cũng sai. Nhưng đã như thế này rồi, anh còn không định nhận con của chính mình sao?"
"Không liên quan gì đến tôi, cô muốn tôi nhận cái gì? Cô nói tôi say rượu phóng thích tin tức tố dẫn cô phát tình..."
Vương Nhất Bác đến gần, ánh mắt áp chế của alpha càng mạnh. Giang Nghiêu theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không thể tránh khỏi ánh mắt hắn, "Dù vậy, hôm đó tôi say đến mức không thể cứng được, đây là lẽ thường."
Giang Nghiêu bật khóc, vẻ mặt đau khổ, nhưng lời nói của cô rất chắc chắn, cô nhìn Vương Nhất Bác và hỏi lại từng chữ, "Vương Nhất Bác, anh dám chắc chắn 100% loại chuyện này sao?"
Sau một lúc dừng lại, Vương Nhất Bác đáp: "Tôi chắc chắn hơn cô. Đã có ngày tháng chính xác rồi, chỉ cần đợi đứa trẻ sinh ra chúng ta sẽ rõ ràng mọi chuyện thôi."
Đôi mắt Vương Nhất Bác khẽ nheo lại, lạnh đến mức khiến trái tim người ta rùng mình.
"Cô muốn làm cái quái gì vậy?"
Sắc mặt Giang Nghiêu lập tức trở nên vô tội, "Em còn có đứa nhỏ, có thể làm gì?"
Thấy Vương Nhất Bác không có động tĩnh gì, vẫn lạnh lùng nhìn mình, đành đi tới nắm lấy tay Vương Nhất Bác, "Anh Nhất Bác, chúng ta sắp kết hôn rồi. Anh biết đấy, em đã thích anh từ khi còn nhỏ, sau này em sẽ nghe lời anh, em sẽ luôn yêu anh và đối tốt với anh."
"Giang Nghiêu, cô nên biết tôi ghét nhất là bị cưỡng chế."
Vương Nhất Bác hất tay cô ta ra, đồng tử lập tức tụ lại đỏ bừng, hoàn toàn không phát ra tin tức tố, chỉ có tức giận và lo lắng. Giang Nghiêu theo bản năng run lên sợ hãi, lùi lại mấy bước buộc mình đứng yên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Em làm sao có thể cưỡng chế anh? Nhìn xem, anh ngày đó như vậy, em thật sự không thể cự tuyệt. Anh Nhất Bác, đó không phải lỗi của em."
Tiêu Chiến đang ngủ và bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, anh chạm vào nó và cuộc gọi được kết nối, nhưng chưa kịp nói "xin chào", anh đã nghe thấy một giọng nói từ bên trong. Đó là cuộc trò chuyện giữa hai người, chỉ có ba câu:
"Tôi đã nói đừng đến công ty tìm tôi nữa."
"Anh Nhất Bác, em đang mang thai, đã được ba tháng rồi. Sắp được làm bố, anh có hạnh phúc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro